Chương 112: Tuyển thủ Sơn Hữu Mộc

Về chuyện ngụy trang, Vệ Chi ngồi xổm trong phòng trước khi ra ngoài, cảm giác như đang xem lại một vở kịch lớn.

Năm ngoái từng có một chuyện khá thú vị về một ngôi sao ở khu trượt tuyết Sùng Lễ, đại khái là Trần Vĩ Đình bị người hâm mộ bắt gặp ở Vân Đỉnh sau đó chạy đến khu trượt tuyết sát vách lại bị bắt gặp, từ trên núi trượt xuống dưới, ở sảnh thiết bị trượt tuyết dưới chân núi đã có một đống người chờ được chụp ảnh ký tên.... Bị ép tới đường cùng, anh ấy chạy đến cửa hàng bán đồ trượt tuyết mua một bộ đồ trượt tuyết mới, thay vào rồi mang khăn bảo vệ mặt và kính trượt tuyết rồi bước ra khỏi cửa hàng. Nghĩ rằng lần này sẽ an toàn, kết quả còn chưa kịp tới sảnh thiết bị trượt tuyết đã bị người ta gọi lại, quay đầu nhìn lại, sau lưng có người qua đường mang theo vẻ mặt mờ mịt hỏi: Anh Vĩ Đình, anh ở đây làm gì vậy?

So với các ngôi sao lớn, kỹ năng ngụy trang của Thiện Sùng là nhất kỵ tuyệt trần (hơn hẳn người thường)--

Ví dụ, khi anh cởi AK 457, mặc áo hoodie và quần thể thao, đeo túi đeo chéo nhỏ ở thắt lưng và biến thành hình ảnh thường thấy của một đại lão bình hoa đi đến trước mặt Vệ Chi, đến Vệ Chi thậm chí còn nhận ra sư phụ của mình.

Hôm nay, anh không mặc bộ đồ tuyết truyền thống hay áo hoodie, mà từ một góc không xác định lấy ra một bộ quần yếm dòng AK.

Vệ Chi chưa từng thấy anh mặc quần yếm bao giờ.

Thuộc thương hiệu Burton, quần yếm dòng AK khác với yếm trượt tuyết thông thường. Mặt trước hình chữ V của yếm đen giúp người mặc có khả năng tự do di chuyển cao hơn. Kết hợp với áo hoodie trắng làm trang phục bên trong, mũ trùm đầu chống gió màu đen ...

Hình tượng này nên được mô tả như thế nào?

--Ngay cả khi đang xếp hàng để lên cáp treo dưới chân núi, nhịn không được muốn nhắn cho bạn bè trên WeChat: Tôi đang xếp hàng để lên cáp treo, có một đại lão ở trước mặt tôi. Anh ấy có thể drivspin 720° hoặc nhảy big air, nếu không làm được những thứ đó thì chắc chắn không dám mặc như vậy.

Nghĩa là từng lỗ chân lông đều toát lên khí chất của một "đại lão".

Vệ Chi: "Sao trước kia anh không ăn mặc như thế này?"

Thiện Sùng vừa mới kéo khăn che mặt lên, nhìn người phía sau từ trong gương, bên ngoài khăn che mặt là đôi mắt một mí hẹp và dài, tùy tiện nhìn một cái cũng rất có tính công kích, lúc này hơi nhíu lại rồi hỏi: "Đẹp không?"

Vệ Chi: "Đẹp."

Vệ Chi: "Cảm giác như mình có một bạn trai đại lão mới vậy."

Vệ Chi: "Anh có biết nhìn từ bên cạnh chân của anh dài bao nhiêu không-- đại khái là từ ngực trở xuống đều là chân."

Thiện Sùng: "..."

Thiện Sùng: "Em có biết mặc như vậy lạnh đến mức nào không?"

Thông thường, họ mặc những bộ đồ tuyết nghiêm túc, có nhiều nhãn hiệu, kiểu dáng và màu sắc khác nhau, người đàn ông thỉnh thoảng chỉ mặc áo hoodie và quần thể thao khi trời nắng... Những chiếc áo hoodie có thể mặc với quần yếm thường không có khả năng chống gió hoặc chống thấm nước, anh không thích mặc như vậy.

Vệ Chi suy nghĩ một lúc, mới nhận ra mình dường như đã nắm vững một quy luật nào đó, không khỏi hỏi: "Anh dưỡng sinh như vậy là do tuổi già sức yếu sao?"

Thiện Sùng quay đầu nhìn cô một cái, không nói gì.

Mặc bộ đồ trượt tuyết và đeo khăn bảo vệ mặt thì không còn là bạn trai nữa.

Đó là sư phụ.

Đi theo cô trên con đường tuyết với hai tay chắp sau lưng, vừa đẩy dốc bằng mũi sau một cách nhàn nhã và vững vàng như một con chó già, vừa hỏi cô rằng nếu chân trái phiền như vậy thì có thể cân nhắc chém rớt cho rồi.

Vệ Chi đang chải tóc, bị anh nhìn như vậy liền cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh thổi qua, vô thức lùi lại: "Khen anh đẹp trai cũng không được à?"

"Khen anh đẹp trai để mở đầu đề tài," anh nói rõ ràng, "Chê anh già?"

"... Lúc anh đang học lớp 6 thì em mới học lớp 1 chứ chưa lên được lớp 2, ở trường học gặp được anh còn phải kêu anh trai đó." Vệ Chi bẻ ngón tay, "Anh suy nghĩ một chút có phải cảm thấy em nói khá có lý không?"

"Anh không biết lúc em gặp anh ở trường học có ngoan ngoãn gọi anh là anh trai hay không, nhưng ngày hôm đó..."

Người đàn ông đi quanh phòng một vòng, mở tủ ra, bên trong là mũ bảo hiểm màu đen của anh và mũ bảo hiểm của Vệ Chi đặt cạnh nhau--chiếc mũ bảo hiểm của cô lòe loẹt hơn, có đủ màu sắc để hợp với quần áo của cô, người đàn ông lấy chiếc mũ có vành màu trắng nhãn hiệu bern, mẫu mới năm nay.

Chiếc mũ nặng trĩu trong tay anh.

Anh ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Nhưng tối hôm đó em gọi 'anh trai' rất ngoan, rất êm tai."

Bị ánh mắt đen tối của người đàn ông nhìn chằm chằm, cô bé rơi vào im lặng.

Chuyện là như thế này.

Đôi khi sinh hoạt trên giường quá mức hài hòa cũng hơi phiền.

Đây là kết luận mà Vệ Chi vừa đưa ra gần đây--

Ăn cái gì vui thì gọi là hạnh phúc, ăn đồ ngon đến mấy cũng không thể hướng chỗ chết được, bất hạnh là gần đây cô thường xuyên được ăn sơn hào hải vị, ăn đến no căng.

Ăn no nê là bắt đầu nói năng bậy bạ, cái gì cũng kêu cũng nói được, chỉ cần anh chịu để cô đi ngủ.

Gọi anh trai thì làm sao đâu?

Bị ép đến nóng nảy cũng có thể gọi ông lớn.

Nhưng loại lịch sử đen tối này không thích hợp để nhắc vào sáng sớm, trước khi thi đấu hoặc trước giường.

Vệ Chi vô cảm đưa tay muốn đoạt lấy mũ bảo hiểm của mình.

Thiện Sùng có đôi chân dài và tất nhiên tay cũng không ngắn, anh dễ dàng lấy lại chiếc mũ bảo hiểm mà không cần tốn nhiều công sức, bình tĩnh nói: "Trên mũ bảo hiểm của anh có nhãn dán câu lạc bộ CK, họ đều biết nó trông như thế nào."

Vệ Chi: "Tháo ra."

Thiện Sùng: "Phát ở đại hội thường niên, vất vả lắm mới có được một miếng giấy dán, tháo ra?"

Vệ Chi: "...Anh thật sự là quản lý của câu lạc bộ sao?"

Thiện Sùng: "Đó là lý do tại sao cần trân trọng từng xu mà câu lạc bộ bỏ ra--những miếng dán laser chống nước rất đắt, ít nhất trị giá hai tệ."

Vệ Chí: "Sau đó thì sao?"

Thiện Sùng: "Cho anh mượn mũ bảo hiểm của em."

Vệ Chi bị anh làm cho tức cười: "Không phải là em không cho anh mượn, mũ của em có thể theo anh lên big air chuyển vài vòng coi như là rạng rỡ tổ tông-"

Thiện Sùng lười biếng nhìn cô, nghe cô nói phét.

Đúng như dự đoán, sau khi nói " rạng rỡ tổ tông", cô đột nhiên dừng lại và hỏi: "Vấn đề là đầu của chúng ta, giữa nam và nữ khác nhau, mũ có thể có cùng kích cỡ sao?"

Mũ bảo hiểm cũng có nhiều kích cỡ khác nhau dành cho nam và nữ, quá lớn hoặc quá nhỏ đều không phù hợp.

Thiện Sùng nghe vậy liền lấy mũ bảo hiểm đội lên... Hơi chật nhưng dây cài có thể kéo xuống một chút, nhìn từ bên ngoài không thấy gượng ép chút nào.

Người đàn ông nhìn mình trong gương, nghĩ rằng màu sắc của chiếc mũ bảo hiểm thật nữ tính, khi quay lại, anh thấy cô bé đứng cạnh mình im lặng vì anh đội vào quá dễ dàng...

Thiện Sùng: "..."

Người đàn ông dừng lại một chút, cởi mũ bảo hiểm xuống rồi nói: "Em có thể tự an ủi vì em có nhiều tóc nên dùng cùng size với anh..."

Nghĩ nghĩ, anh cảm thấy còn chưa đủ an ủi nên nói thêm: "Thật ra anh cảm thấy hơi chật."

Trong lúc nói chuyện, anh nửa nghiêm túc tháo miếng đệm xốp trên mũ bảo hiểm ra.

Vệ Chi im lặng theo dõi một loạt hành động đầy khao khát sống sót của anh, vừa định nói thì Bối Thích lại gõ cửa, nói rằng họ sẽ đến khu trượt tuyết Vân Đỉnh và hỏi Vệ Chi có muốn đi cùng họ không.

Vệ Chi quay đầu nhìn về phía Thiện Sùng một tay cầm mũ bảo hiểm của cô, hơi khom người đi tới hôn lên mặt cô: "Đi đi."

"Bọn họ hỏi thăm anh thì phải làm sao?" Vệ Chi hỏi: "Nói anh bị điên rồi nhất định muốn mang mũ của em bây giờ không tháo ra được nên lát nữa phải lái xe đến đội cứu hỏa?"

"Bảo anh vẫn đang ngủ nướng, đừng gọi điện hay nhắn tin làm phiền anh."

Hãy lắng nghe sự chuẩn bị hoàn hảo này.

Không biết đêm qua đã thức khuya bao lâu để nghĩ về chuyện này.

Vệ Chi đứng ở cửa mang giày, vừa đi giày vừa không quên quay đầu lại nhìn người đàn ông--

Sau khi xỏ giày vào, cô đứng dậy đá đá giày, nháy mắt với người đàn ông và nói: "Hôm nay ở cuộc thi anh có thử cork 2520° không?"

"Nếu anh làm được điều này trong cuộc thi, Cục Thể thao sẽ kề dao vào cổ anh và dùng đủ kiểu thao tác để giúp anh đủ điểm ở các giải của Liên đoàn trượt tuyết, rồi sẽ bị yêu cầu trở lại tham gia Thế vận hội mùa đông Bắc Kinh", Thiện Sùng nhẹ nhàng nói: "Cho nên, không làm."

"..."

Cô nhìn anh như muốn nói, anh không thử vậy mấy ngày nay chúng ta bận rộn cái khỉ gì vậy, anh khùng không?

Thiện Sùng do dự nói: "Trừ khi hai lần nhảy đầu tiên ổn định, thì lần nhảy cuối cùng có thể coi là một màn giải trí."

Trượt tuyết hơi khác so với các môn thể thao khác--

Những động tác mà người chơi có thể thực hiện trong thực tế không có nghĩa là họ cũng có thể thực hiện chúng trong cuộc thi.

Đây là lý do tại sao trong môi trường hiện tại, hầu hết mọi quốc gia có nền thể thao trượt tuyết mạnh đều có một số ít người có thể thực hiện nhiều động tác xoay cork 2160° hoặc thậm chí 2340° trong quá trình luyện tập, nhưng trong các cuộc thi, động tác xoay trung bình có thể giành được huy chương là khoảng 1980°...

Ngay cả khi đó là những chuyển động khó như double cork, triple cork, số vòng quay phải nhỏ hơn ở mức trung bình là 1260°.

Trong cuộc thi, việc làm một cork 2520° gần như là không thể, chưa kể ngày hôm đó vô tình làm được, Thiện Sùng đã thử lại lần nữa, mặc dù đã thành công nhưng tỷ lệ không cao...

Nguyên nhân chính là do không thuần thục các động tác, không nắm bắt được thời điểm xoay người và tác dụng lực.

Và ngay cả khi quay lại, cũng không nhất định có thể đứng vững.

Hệ số không chắc chắn lớn đến mức không phù hợp để sử dụng trong các cuộc thi.

Đầu óc của Thiện Sùng tỉnh táo, không muốn bánh vẽ (chỉ những việc mô tả tốt đẹp nhưng không có thật), nói vài lời tiễn bạn gái đi, hứa sẽ gửi tin nhắn cho cô khi đến khu trượt tuyết Vân Đỉnh.

Sau đó cô mới vừa đi vừa lưu luyến nhìn lại.

......

Khi đến khu trượt tuyết Vân Đỉnh bên cạnh đã khoảng mười giờ sáng, nhóm Vệ Chi đã xếp hàng rất lâu chỉ để mua vé cáp treo lên núi.

Các sư huynh rất ân cần, để tất cả các cô gái tìm chỗ ngồi, họ đứng xếp hàng chờ đợi, Vệ Chi, Hoa Yến và Nhan Nhan đang ngồi xổm trước cửa KFC ăn kem.

"Chị bảo Lão Yên đăng ký thử," Hoa Yến cắn một ngụm kem, chậm rãi nói, nhìn chằm chằm vào sự náo nhiệt chưa từng thấy của người qua lại trước mặt cô, "Cậu ấy không chịu."

"Có lẽ là bởi vì sợ xấu hổ." Nhan Nhan không chừa chút mặt mũi nào cho cậu ấy, nhẹ giọng nói ra những lời ác độc nhất, "Dù sao cũng là đại thần Bình Hoa, bộ mặt của câu lạc bộ VO, thi rớt ở một cuộc thi công viên nghiệp dư..... Sẽ ảnh hưởng đến giá dạy học a, người quản lý câu lạc bộ sẽ treo cổ trước cửa nhà cậu ấy."

"Thật sao? Tui nghĩ tại sao Lão Yên không quan tâm đến chuyện này?" Hoa Yến nói: "Từ khi bị đá, đã lâu không nhận học sinh mới, dạo gần đây đi dạy cũng là học trò cũ tìm thì cậu ta mới miễn cưỡng đi."

Nhan Nhan: "Cậu ta hoàn toàn mất phương hướng, sáng nay còn nói mình là chó hoang, tui nghĩ rất đáng chụp ảnh màn hình cho Nam Phong xem."

Vệ Chi: "Em chụp rồi."

Nhan Nhan: "Nói thế nào?"

Vệ Chi: "'Không biết những thứ mình ăn trong bát gốm dành cho chó ngon đến thế nào cho đến khi phải lục tung thùng rác tìm đồ ăn.'"

Nhan Nhan: "Ồ ha ha."

Hoa Yến: "Ha ha, đáng đời cậu ta."

"Nói đến đây, nghe nói Lão Yên gần đây tiến bộ rất nhanh trong nhảy big air, có lẽ việc yêu đương thực sự đã ảnh hưởng đến tốc độ đi cạnh của cậu ta." Vệ Chi cắn một miếng kem, "Có vẻ như big air có thể thực hiện double cork 540°, FS thông thường cũng có thể xoay tới 1260°..."

Cô suy nghĩ một chút, liếm kem ngọt ngào trên môi: "Mức độ này gần như đủ để thi đấu nghiệp dư rồi phải không?"

"Ai biết hôm nay xảy ra chuyện gì?" Hoa Yến không quan tâm xua tay, "Hy vọng sẽ không quá khó coi, sáng sớm đã rời giường, nếu mà đến xem một đám người FS cork 360° hoặc là 540° méo mó lúng túng, chắc chị sẽ điên mất."

Cô ấy phàn nàn hôm nay thời tiết quá lạnh

Bên kia đám Bối Thích đã mua xong vé đi đến bên này, hôm nay không có ai mặc bộ đồ trượt tuyết, Bối Thích mặc một chiếc áo hoodie màu đen, dáng người của cậu ta trông cường tráng hơn hơn Thiện Sùng một chút, giống như một con gấu gầy gò với cái đầu chuyển động.

Theo sau là Lão Yên, hôm nay Lão Yên mặc áo hoodie trắng, quần thể thao màu tím sẫm, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ hạ xuống để lộ đường cong xinh xắn của quai hàm, mím nhẹ đôi môi mỏng, lặng lẽ ngăn cản nhiều cô gái trẻ muốn đến nói chuyện với....

Cả hai đứng yên trước mặt họ.

Nhan Nhan cầm túi giấy trong tay lên và đưa cho Bối Thích.

Người nọ mở ra nhìn xem, bên trong có hai cái bánh tart trứng: "Tui không thích đồ ngọt, sở thích giống mấy cô bé chỉ có sư phụ..."

Lời còn chưa nói xong thì túi giấy đã bị đoạt lại, Nhan Nhan trợn mắt nói: "Cho chó ăn cũng không cho cậu ăn."

Sau đó nhét túi giấy vào trong ngực của Lão Yên.

Trong khi người nọ tỏ ra bối rối thì Hoa Yến và Vệ Chi lại cười chết.

Mọi người cùng nhau bước ra khỏi sảnh thiết bị trượt tuyết, xếp hàng chờ lên cáp treo.

Xung quanh còn có một số người đến trượt tuyết, cầm ván trượt và mặc áo trượt tuyết, nên nhóm người xuất hiện với vẻ ngoài nhẹ nhàng đặc biệt bắt mắt, người bình thường có lẽ sẽ coi họ như khách du lịch lên núi ngắm cảnh, nhưng có đeo khẩu trang cũng nhận ra Bối Thích và Lão Yên! Một đường có vài người chào hỏi họ...

Hai người họ khác hẳn với vẻ ngoài trước mặt Thiện Sùng hay người thân, bạn bè, khi ở bên ngoài, họ rất có phong cách đại lão, lại không hề nói nhảm, khi có người chào hỏi thì nâng nâng mí mắt, lười biếng xua xua tay--

Mọi người dường như đã quen với việc đó.

Trên đường đi, Vệ Chi phát hiện ra rằng Nhan Nhan và Hoa Yến có độ nổi tiếng không hề thấp, bình hoa của Nhan Nhan cũng rất lợi hại, qua cuộc trò chuyện của họ, cô biết rằng cô ấy và Lão Yên đến từ cùng một câu lạc bộ, là cái vừa nãy cô ấy nhắc đến.

Trên thực tế, Vệ Chi ở trên đường trượt tuyết có thể coi là trượt được.

Nhưng đứng giữa những người này thì cảm thấy không đủ xem.

"Tôi đã trà trộn vào TOP TEAM trượt tuyết ván đơn nội địa sao?" cô hỏi.

"Bà đã ngủ với Leader của TOP TEAM rồi còn ở đây khiêm tốn với tụi này à?" Sau khi lên cáp treo, Bối Thích dường như đã tìm lại được miệng mình, giọng nói của cậu ta có chút không đồng tình, "Nhìn cái bộ dáng chưa hiểu chuyện đời nhìn sinh vật nào cũng sùng bái như bà, tui không hiểu mỗi tối bà vá anh Sùng đóng cửa lại thì ở chung như nào, không lẽ mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải thắp hương lạy anh ấy ba cái à?"

Vệ Chi duỗi thẳng chân đá cậu ta một cái.

Hoa Yến vẻ mặt chán ghét: "Ông cùng Lão Yên thích hợp độc thân cả đời."

Bối Thích: "Nhan Nhan và tôi đã thỏa thuận rằng khi chúng tôi ba mươi tuổi, cô ấy chưa gả tôi chưa cưới thì cứ tùy tiện sống chung với nhau, tôi sẽ vì cô ấy học bình hoa, cô ấy vì tôi nhảy công viên."

Nhan Nhan vô cảm nói: "Tui không có nói, cút."

Bối Thích lại quay sang Hoa Yến: "Bà có bằng lòng nhảy công viên vì tui không?"

Hoa Yến: "Lão nương nhảy không hề kém ông đâu."

Bối Thích: "Halfpipe a."

Hoa Yến: "Ồ, cút."

Sau hai lần lăn lộn liên tiếp, Bối Thích cuối cùng cũng quay sang Vệ Chi: "Bà A Trạch, khi bà mù quáng tôn thờ tất cả các sinh vật trong giới trượt tuyết, bà có bao giờ nghĩ rằng chỉ riêng APP màu hồng của bà mà thôi, bà có nhiều người hâm mộ hơn tất cả chúng tôi cộng lại không, chưa đếm số trên Weibo--"

Lần này Vệ Chi không dùng chân, cũng không bảo cậu ta cút, chỉ đứng dậy đưa tay bịt miệng cậu ta.

......

Sau khi lên núi và vào công viên, cuộc thi cũng sắp bắt đầu.

Một số học trò của Thiện Sùng đến sớm hơn nên đã sớm chiếm một chỗ cho họ trên khán đài, hàng thứ ba phía trước có tầm nhìn đẹp nhất, đối diện với địa điểm thi đấu big air, độ cao vừa phải, nếu cao hơn thì có thể không nhìn thấy nơi tiếp đất, nếu thấp hơn thì không thấy nơi nhảy lấy đà.

Sau khi Vệ Chi ngồi ổn thì bắt đầu nhìn xung quanh, một lúc sau, cô nhìn về phía đài nhảy lấy đà, nhìn thấy một số người trượt tuyết đã lần lượt đến, cô lấy điện thoại ra xem thì thấy hình đại diện Crayon Shin-chan trong bộ đồ bơi có một số tin nhắn chưa đọc.

Đại khái chính là --

Anh đến rồi.

Em ở đâu.

Anh sẽ khởi động trước.

Cuối cùng là một bức tranh.

Có lẽ là từ góc nhìn từ đài xuất phát đến bên đây, từ khoảng cách xa, miễn cưỡng có thể nhìn ra được trên đài một vài người là bọn họ.

Vệ Chi nhếch môi, gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc cổ vũ.

Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn từ bên kia, hai chữ--

【Chong: Treo lên đánh. 】(*)
(*) 吊打: ý chỉ ai đó rất mạnh và dễ dàng đánh bại người khác.

Tự tin như vậy đó.

Trong hoàn cảnh bình thường, Thiện Sùng ít nói và khiêm tốn, Bối Thích sau khi uống rượu lá gan phình ra trêu chọc gọi anh là vị vua đỉnh nhất trong giới trượt tuyết, giữ hình tượng vị vua 'khiêm tốn, kín đáo' giữ đến rất thành thật kiên định...

Quả thực Thiện Sùng rất ít khi nói chuyện như vậy, ngoại trừ học trò (và có thể cả Đới Đạc), anh bình thường không chủ động đánh giá kỹ năng và động tác của người khác, chỉ liếc nhìn họ, thậm chí ánh mắt cũng rất bình tĩnh.

Tuy nhiên, vào lúc này, Vệ Chi có thể cảm nhận được sự hưng phấn bất an xao động của anh qua màn hình.

Cho dù chỉ dùng acc clone, ngụy trang để tham gia một cuộc thi nghiệp dư nhỏ thì đối với anh, việc đứng trên đài nhảy lấy đà cùng các đối thủ có lẽ là một trải nghiệm đã biến mất khá lâu.

Điều hiếm hoi nhất trên đời là "gặp lại sau bao ngày xa cách"...

Con người cũng vậy, đồ vật cũng vậy.

Sau một số phần giới thiệu trước trận đấu về các nhà tài trợ thương hiệu, cũng như các bài phát biểu của người dẫn chương trình, phần giới thiệu đánh giá của trọng tài, trận đấu sẽ sớm bắt đầu.

Các vận động viên trượt tuyết xuất hiện theo thứ tự rút thăm, một số vận động viên trượt tuyết đầu tiên có FScork1080°, Vệ Chi không biết, nhưng khi người nọ xuất hiện, cô nghe thấy tiếng Bối Thích nói, người này gọi là Tiểu cái gì đó.

Không nghe rõ chữ, nhưng có vẻ như có quen biết.

Người này từ trên đài xuống, bay không cao lắm, mấy ngày nay nhìn Thiện Sùng nhảy cô cũng có rút được vài điểm, trước khi lên đài vẫn còn sợ hãi, đi cạnh vài lần, không tăng tốc được--

Sau hai vòng trên trời đã rớt khá lợi hại, sau vòng thứ ba, sau khi xoay xong cả người đều như sắp rơi xuống đất, người đó lung lay một chút, miễn cưỡng không ngã.

Đứng trên khán đài, có thể thấy người này có lẽ khá vui vẻ, đứng vững và bước về phía trước, tự vỗ tay vài cái và vẫy tay về phía khán đài.

Nhóm của Bối Thích vỗ tay thưa thớt, Hoa Yến lẩm bẩm với Lão Yên, "Chị đã kêu mày tham gia, lấy cái thứ tự với tài trợ a."

Lão Yên không nói gì.

Sau đó có một vài người bạn nước ngoài, nhìn từ xa không thấy rõ mặt, nhưng nhìn dáng người và màu tóc thì có thể biết họ không phải người Trung Quốc, họ khá hơn một chút--

Anh chàng cấp cao nhất cũng thực hiện Switch BS 1440° Double cork mute grab, một cái xuất phát bằng phản chân nghiêng trục rồi quay, chiêu cuối cùng của người anh em kia được thêm điểm, vừa rơi xuống đất, đã có rất nhiều tiếng reo hò từ bên sân.....

Bối Thích vươn cổ nhìn qua, hồi lâu sau mới đánh giá, người này hẳn là đã được đào tạo chuyên nghiệp, cấp thấp nhất cũng là người trượt tuyết chuyên nghiệp, người có thể tranh huy chương trong các cuộc thi sau này.

Cầu thủ người nước ngoài này có số điểm cao nhất hiện tại trong cuộc thi, theo hệ thống 100 điểm, cậu ta được 6 trọng tài của trận đấu chấm 82,3 điểm.

Vệ Chi liếc mắt nhìn bảng điểm, sốt ruột giậm chân xuống đất, đứng dậy đi vòng quanh vài vòng, sau đó đưa đầu ra nhìn bảng xếp hạng hiện tại...

Giống như kiến ​​trên chảo nóng.

Tổng cộng có 46 người dự thi, Thiện Sùng có số thứ tự là số 9.

Khi xuất hiện, anh vẫn tỏ ra khiêm tốn, thậm chí còn không sử dụng chiếc Burton Custom mới của mình, không biết từ nơi nào lấy ra tới một cái ván trượt custom X cũ, trông cũ kỹ và không mấy nổi bật.

Trên màn hình hiển thị, ký tự lớn "Sơn Hữu Mộc" khiến Vệ Chi theo phản xạ che mặt lại, cô dùng ngón tay liếc nhìn người đàn ông đang đứng trên đài, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu xấu hổ hít thở không thông...

"Người này là ai?"

"Chưa tưng nghe qua."

"Chiếc custom X đang cầm trên tay trông khá sang trọng."

"Có lẽ là người trượt tuyết của Burton-"

"Dẹp đi, Burton mới tài trợ mấy người trong nước đâu, người duy nhất hiện đang nằm trong chung cư....Ai, anh ấy đang làm gì?"

Ngồi bên cạnh, Vệ Chi chậm rãi rời mắt khỏi người đàn ông mặc quần yếm cách đó không xa, nói: "...Đang ngủ."

Bối Thích thở dài.

Trong tiếng thở dài của cậu ta, người đàn ông được cho là đang ngủ trong chung cư đã đặt một tay lên đài xuất phát và cúi xuống để đeo ván trượt--

Đài xuất phát đến chỗ bọn họ khoảng trăm mét, Vệ Chi nằm ở mép lan can, từ xa nhìn người đàn ông, thấy anh xỏ ván trượt rồi đứng lên, dùng tay điều chỉnh kính trượt tuyết, hình như anh quay đầu nhìn về phía khán đài, liếc nhanh một cái.

Vệ Chi không nhịn được vẫy tay với anh.

Ở đằng sau Bối Thích lẩm bẩm, "Sao bà lại vẫy tay với mọi người như thể bà là một fan nhỏ vậy?"

Vệ Chi bám vào lan can, quay lại trừng mắt nhìn cậu ta, thấy cô trừng mắt uy hiếp như vậy, cậu ta có chút sợ hãi, chống tay lên hông nói: "Tui sẽ tố cáo với anh Sùng!"

Hai người vẫn đang trừng mắt nhìn nhau, Lão Yên hạ chiếc mũ lưỡi trai xuống, thấp giọng nhắc nhở: "Người ta bắt đầu rồi, hai người có đi xem thi đấu không?"

Trên bục xuất phát ở phía sau, người đàn ông thực sự đã xuất phát.

Anh cực kỳ quen thuộc với đài big air ở khu trượt tuyết Vân Đỉnh, một cỏ một cây, chiều dài quỹ đạo đài xuất phát, anh biết chính xác nên thực hiện những động tác nào, đến nơi nào thì cần phóng ván thẳng. Vệ Chi nhìn thấy anh đặt ván thẳng muộn hơn bình thường, tốc độ chậm hơn ra khỏi big air--

Tim cũng dâng lên tận cổ họng.

Sau đó, nhìn thấy người đàn ông giữa không trung, dẫm lên ván trượt tuyết, với tông màu trắng đen đơn giản, nhẹ nhàng nhảy lấy đà như một chiếc lá rơi, cúi xuống nắm lấy cạnh ván.

Nghiêng trục quay vòng.

Sau năm lần xoay người sạch sẽ không gò ép, độ cao của anh vẫn còn đó, vì vậy dẫm lên thiết bị cố định thực hiện động tác đạp ván rõ ràng, bàn tay vốn đang nắm cạnh ván trượt đã di chuyển ra xa--

Giơ tay lên, dùng tay trước nắm lấy mũi sau của ván trượt, giữ chặt ván trượt và để lộ mặt dưới của ván trượt.

BS triple cork 1800° melon grab。

Khi anh hạ cánh, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Tất cả những gì có thể nghe thấy là tiếng ván trượt tuyết của anh va vào vùng đệm hạ cánh với một tiếng "bụp" rắn chắc, anh hơi khuỵu đầu gối, đi vài mét ở mũi trước, thong thả duỗi thẳng eo và đứng vững.

Khi anh dừng lại, trên khán đài vẫn không có nhiều âm thanh.

Cho đến khi anh cúi xuống để tháo ván trượt tuyết và nhấc nó lên khỏi mặt đất, khán đài nổ tung--

"Chúa ơi, ôi chết tiệt, ôi chết tiệt, cái gì thế này! Quái vật! Ah!? Mấy người có thấy anh ấy làm 1800° bình tĩnh đến thế nào không!! Người ta còn có thời gian để làm một cái melon grab!!!"

Giọng nói của Bối Thích, người bị sốc đến mức có thể nuốt chửng một con hổ, vang lên rõ ràng giữa tiếng hò reo như sấm dậy--

"Anh chàng này là ai!!! Ai a!!!! Tôi sẽ viết thư khiếu nại nếu người này không được đưa vào đội tuyển quốc gia. Tôi sẽ không xem Thế vận hội mùa đông Bắc Kinh nếu không có người này!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro