Chương 119: Lão Yên - sao đột nhiên lại nằm xuống?
Qua tấm kính, Tiểu Hùng đứng ngoài trời gió lạnh đương nhiên không thể nghe thấy, lúc này, bạn gái Sùng Thần đang treo trên người anh, thảo luận chủ đề chết người nhất trong tư thế thân mật nhất--
"Anh đứng bên ngoài nói gì với cô ấy?"
"Bảo cô ấy đi học thì có cố gắng học, đừng nghĩ đến những chuyện vô ích."
"Em thấy cô ấy nhét thứ gì đó cho anh."
"Kẹo."
"Kẹo đâu rồi?"
"Để ở bên ngoài."
"Sao anh không ném vào thùng rác? Bàn tay đỡ qua eo của chị đẹp kia bị gãy rồi nên nâng lên không nổi à?"
"Bởi vì điều đó thật thô lỗ, em ở đây chơi trò hỏi nhanh đáp nhanh với anh à?"
Người đàn ông hơi nghiêng mặt, hơi thở phả vào má cô khi nói chuyện.
Anh vừa từ ngoài trở về, mùi hương quen thuộc trên người hòa lẫn với mùi băng tuyết, bộ quần áo trượt tuyết mát lạnh, cô ôm cổ anh duỗi đầu hôn lên khóe môi anh, đang nhìn anh bằng đôi mắt hình quả hạnh sáng ngời.
Thiện Sùng đặt cô xuống, khi anh cúi xuống nhặt ván trượt lên, cô bé nhanh chóng đi tới, một tay xách ván trượt của mình, tay kia nắm lấy cánh tay còn lại của anh, anh cúi đầu liếc nhìn cô: "Nhìn trộm lúc anh dạy người khác?"
"Em chỉ đi ngang qua thôi."
Anh đang định rút tay ra thì cô lập tức ôm chặt hơn, cười nói thêm: "Anh có biết buổi chiều con đường cao cấp xuyên qua công viên tuyết nát lắm không? Phía sau có một con đường dài bằng phẳng hơn, nếu em không cố ý đi ngang qua thì chắc em bị điên rồi mới không đi con đường kia?"
Người ta nói rằng chủ sở hữu của khu trượt tuyết trên đỉnh núi thực sự yêu trượt tuyết ván đôi hơn.
Bởi vì tại khu trượt tuyết trên đỉnh núi, có hai đường trượt tuyết có lưu lượng giao thông cao nhất, sự kết nối giữa hai đường trượt tuyết này với đường chính được nối với nhau bằng một đoạn dài gồm những con đường sơ cấp liên tiếp--
Đoạn dài nhất của đường sơ cấp dài khoảng một cây số, đường sơ cấp này bằng phẳng, về cơ bản không có độ dốc, người chơi ván đôi có thể dễ dàng đi qua... Người chơi ván đơn chỉ có thể giữ vững tinh thần tăng tốc đi qua trong một lần. Nếu họ ngã trên đường hoặc dừng lại, sẽ giống như ngày tận thế đang đến, chỉ có thể cởi ván và đi bằng hai chân.
Buổi chiều có càng nhiều người trượt nên tuyết thật sự rất chán.
Thông thường vào thời điểm này, những người trượt tuyết ván đơn sẽ tập trung rải rác ở các khu vực khác của khu trượt tuyết, không có chuyện gì làm thì thực sự không muốn tham gia cuộc vui trên hai đường trượt tuyết.
Thiện Sùng nghĩ nghĩ, cảm thấy cô nói có lý.
"Ồ, đi ngang qua, sau đó em nhìn thấy anh ôm eo người khác nên bắt đầu ghi hận à?" Người đàn ông nhẹ nhàng nói, "Nếu anh không lôi kéo cô ấy, cô ấy ngã xong sẽ đi tìm anh đòi tiền bồi thường thì sao?"
"Ừ, em biết a." Cô khoác tay anh và bước về phía trước mà không ngẩng đầu lên. "Cho nên em không vội chạy vào chống nạnh hỏi hai người đang làm gì. Em chỉ muốn nghe chính miệng anh nói ra thôi, có làm sao không?"
"Không nói ra thì có gì đáng nghi?"
"Không phải," Vệ Chi nhếch khóe miệng, "Anh nói ra thì em sẽ vui vẻ, luyện tập mệt như vậy, luyện không ra gì còn mệt hơn nữa, tìm chút việc vui vẻ không được à?"
"..." Người đàn ông im lặng ba giây, nắm được trọng điểm: "Anh lại không làm gì mà?"
"'Lại' là cái gì? Anh chú ý cách dùng từ một chút... Như Lão Yên đã nói, nếu cậu ta chỉ tùy tiện ôm ôm dán dán parallel giant slalom sờ tuyết gì đó mười ngày nửa tháng thì mấy năm nay cậu ta đang làm gì?"
"Em có thể tin lời đàn ông tồi như cậu ấy à?"
"Có thể a," Vệ Chi nói, "Lời an ủi dễ nghe như vậy sao em không tin cho được, tin một chút cũng không rớt miếng thịt nào."
"Anh không an ủi em à?"
"An ủi rồi," Vệ Chi nói, "'lại không làm gì', ám chỉ em luyện không tốt mới là thái độ bình thường, có cái gì giá trị mà xách ra nói, cái này tính không?"
"..."
Người đàn ông thì thầm, giơ tay nhéo mặt cô một cách dịu dàng.
Lúc này hai người tình cờ đi ngang qua trường trượt tuyết, cửa trường trượt tuyết mở ra, một bóng người như ngọn núi nhỏ từ trong đó bước ra, người đàn ông ngẩng đầu nhìn hai người đang đi về phía mình. Cả hai đều đeo khăn che mặt, nhìn thoáng qua đã nhận ra họ, nên hét "Yo" và "tuyển thủ Sơn Hữu Mộc".
Thiện Sùng nhướng mi, nhìn thấy người tới chính là huấn luyện viên ván đôi, người đã đánh thức anh từ giấc ngủ vào buổi chiều huyền diệu mấy tháng trước, nói với anh rằng có hai người mới đáng thương không ai muốn, nhờ anh đại phát từ bi ra ngoài dạy chiếu lệ một chút.
"Tuyển thủ Sơn Hữu Mộc," Huấn luyện viên ván đôi nói, "Giới trẻ ngày nay thường dùng loại acc clone này à, sau đó mạnh mẽ tuyên bố mình là người bị vợ quản nghiêm với tất cả mọi người?"
"Như mọi người đều biết về tôi, cũng không phải người trẻ tuổi tùy tiện nào có thể tạo trend như vậy." Người đàn ông nói mà không thay đổi vẻ mặt, anh ta nhéo "Chi" của "Mộc Hữu Chi", kéo mặt cô qua, "Chào người."
"..." Vệ Chi nghiêm túc suy nghĩ: "Anh trai."
Thiện Sùng buông cô ra, lại có chút không vui: "Sao em gặp ai cũng kêu anh trai vậy?"
"Gọi tôi anh trai không được à, chẳng lẽ kêu chú? Thích hợp hả? Lão tử mới vừa 30 thôi vẫn có thể làm anh trai của người ta--lại nói thì tôi giống như người làm mai của hai người," huấn luyện viên gấu ván đôi nói, "Đừng nói một tiếng anh trai, lâu như vậy có người tới dập đầu với tôi cũng không quá đáng đi?"
"Ờ," Thiện Sùng nói không chớp mắt, "Lúc kết hôn mời anh ngồi bàn đầu, anh muốn lên làm người chủ trì tôi cũng không ý kiến."
"..."
Đã quen với lời nói gay gắt của Thiện Sùng.
Huấn luyện gấu ván đôi quay về phía Vệ Chi, nhìn từ trên xuống dưới rồi thở dài: "Em nói xem chuyện duyên phận này có lẽ ngăn cản kiểu gì cũng không được nhỉ? Nhớ lại trước đây em vẫn chỉ là một người mới còn mang theo con rùa nhỏ, dựa vào quầy lễ tân ngây thơ vô tội muốn tìm một huấn luyện viên ván đơn, tôi đi tìm anh Sùng, người này lúc đầu còn không muốn-"
"Lúc đó tôi đang ngủ trưa, có chút khó chịu khi mới thức dậy."
"Sau khi tỉnh dậy, anh ấy đã đắn đo rất lâu để lựa chọn giữa em và cô bé kia như thể đang chọn lựa bắp cải đó, rồi chọn em!"
Sau đó đã bỏ lỡ hạt giống tốt cho môn trượt tuyết ván đơn ở Thế vận hội mùa đông tiếp theo.
Vệ Chi còn nhớ rõ chuyện này, nghe được huấn luyện viên ván đôi nói: "Tôi hỏi anh ấy vì sao lại chọn em!"
Thiện Sùng đột nhiên quay đầu lại, sắc bén nhìn chằm chằm anh ta.
【Nhiều thịt, tính cách tốt mới chống rơi ngã, không kiên nhẫn dắt mấy người làm ra vẻ.】
Huấn luyện viên ván đôi cười đến nỗi mắt anh ta nheo lại: "Anh ấy nói em trông hiền lành và dễ thương."
Đôi mắt sáng biến rời khỏi người anh ta.
"Thời gian không buông tha ai a, lúc này mới qua bao lâu, đảo mắt một cái em đã--"
Anh ta lại quay đầu nhìn cô bé lúc này đang ngẩng đầu lên, nóng lòng chờ anh ta nói xong, ánh mắt dán chặt vào chiếc ván trượt tuyết trong tay Vệ Chi, dừng lại một chút: "Có thể carving nhất thuận?"
Anh ta đưa ánh mắt bối rối nhìn Thiện Sùng.
Lúc trước mọi người nghe tin Thiện Sùng dạy một học trò học đẩy dốc đều rất kinh hãi, Vệ Chi trong mắt trong lòng có nhiều khó chịu, hiện tại trong lòng người đàn ông này cũng có khó chịu tương tự....
Ai bảo có câu sông có khúc người có lúc đâu?
Anh lười biếng liếc nhìn huấn luyện viên ván đôi: "Cái gì cũng phải luyện tập mới biết cái nào là tốt nhất."
Cảm nhận được trong không khí có chút miễn cưỡng, huấn luyện viên ván đôi quả quyết đổi chủ đề: "Còn cô bé khác đâu? Nghe nói cô ấy và Lão Yên cũng đã ở bên nhau rồi phải không?"
"Ở bên nhau, rồi chia tay."
"Ồ, rất nhanh a."
"Ừm, tốc độ tiêu chuẩn, nếu không thì có thể là Lão Yên à?"
Vệ Chi nghe hai người nói chuyện qua lại, mãi cho đến khi không cho Lão Yên chút mặt mũi nào, cho dù dạo gần đây cậu ta đăng video, caption đều như kiểu yêu thầm sâu đậm một người nào đó nhưng cầu mà không được--
Ví dụ: Khi còn nhỏ, tôi đã đánh mất chú gấu yêu quý của mình. Tôi không tìm, lớn lên nghĩ lại muốn đi tìm nhưng lại tìm không thấy.
Sau đó nội dung video là anh chàng đang nhảy trên tuyết, cái gì drivspin cái gì owen, nhảy càng lúc càng nhiều...
Tỷ lệ like của những video này cao hơn những video cậu ta đăng trước đó, có vẻ như rất nhiều người đang thích bộ dạng không thể hiểu được này của cậu ta.
Vệ Chi vô cùng bối rối, bấm vào xem thời gian mà thanh niên này đăng video, lúc đó là khoảng ba giờ sáng.
Nhìn thấy thời điểm đó chỉ những người thức khuya mới biết, đây là khoảng thời gian dễ ấm ức nhất dù không biết vì sao, cô lại rất muốn tin, một tên trực nam đáng chết hơn nửa đêm đăng video gốc có caption thanh xuân đau khổ, nếu làm không tốt thì chắc chắn là vừa ấm ức khóc huhu vừa đăng--
Đáng tiếc lúc cô bày tỏ suy nghĩ của mình, Thiện Sùng lại cười lớn.
Anh cười nhạo một tiếng, châm chọc mỉa mai việc này.
Có thể gọi đây là bản remake hiện đại của câu chuyện《Sói đến rồi 》.
......
Như chúng ta đã biết, câu chuyện《Sói đến rồi 》kết thúc bằng việc con sói thực sự đến.
Vào ngày thứ ba, khi Sơn Hữu Mộc hot toàn mạng, Vệ Chi đá Thiện Sùng dưới bàn ăn sáng: "Anh có muốn dạy cơ bản cho người từ con số 0 không?"
"Không dạy." Thiện Sùng không chút do dự nói: "Bây giờ khi nhớ lại lúc dạy em, lấy ván cho em, đeo ván trượt, mang giày gì đó, đều tự hỏi chính mình có bị khùng không."
Vệ Chi nhìn điện thoại: "Người đó nói giá cả thế nào cũng được, tùy anh á."
Thiện Sùng nhướng mày nói: "5000 tệ một giờ học đẩy dốc?"
Vệ Chi cúi đầu gõ chữ, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói, anh ta đồng ý.
Thiện Sùng vốn không để ý nên không để trong lòng, nhưng nghe đến đây liền cảm thấy có gì đó không đúng, vươn tay qua bàn ăn, lấy điện thoại từ trong tay bạn gái. Cầm lấy nhìn xem, trên màn hình là giao diện trò chuyện giữa cô và một chàng trai tên "Khương Triều", avatar rõ ràng là một người đàn ông--
Vệ Chi truyền đạt ý của anh rất chính xác.
【Thiếu Nữ Kỷ: ? 5000 tệ một giờ để học đẩy dốc? Anh là Thần Tài hạ phàm à? 】
【Khương Triều: OKK, em hỏi xem khi nào cậu ấy rảnh.】
【Thiếu Nữ Kỷ: ? ? ? ? O cái gì K? 】
Sau đó điện thoại bị Thiện Sùng lấy đi, anh nhìn màn hình mấy giây, bên kia hiện lên một tin nhắn mới--
【Khương Triều: Cứ coi như anh trai em gửi trước phong bao lì xì mừng năm mới cho em gái Tiểu Chi, để bạn trai em thu học phí xong sẽ mua kẹo cho em ăn.】
Cảm thấy vật trong tay quá nóng, Thiện Sùng đẩy nó lại cho bạn gái, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Bên cạnh em ngoài Khương Nam Phong ra còn có người nào bình thường không?"
Vệ Chi: "Khương Nam Phong được coi là người bình thường à?"
"So với 'mua kẹo' thì quên đi." Người đàn ông khoanh tay, ngả người về phía sau, "Dù sao thì anh cũng không dạy cơ bản từ số 0 nữa, hai ông già tháo ván trượt ra tay nắm tay đẩy dốc, khó chịu không? Kêu anh ta đi tìm huấn luyện viên ở khu trượt tuyết, lấy ván trượt, mang giày, đẩy sườn dốc rồng rắn lên mây, không một câu oán giận."
Anh dừng lại một lúc, như nhớ ra điều gì đó: "Người này là ai? Anh trai hay em trai của Khương Nam Phong?"
"Làm sao anh biết?"
"Hai người họ đều họ Khương, không thể là ba của cô ấy được."
"Anh trai của cô ấy."
"Tới à?"
"Ừm."
"Khương Nam Phong thì sao?"
"Đoán là cùng nhau đến."
Vệ Chi liếc nhìn Thiện Sùng, nếu là người khác khi nghe bạn trai hỏi thăm về bạn thân chắc chắn sẽ cảnh giác nhưng cô thì không, cô chỉ nhìn chằm chằm vào bạn trai mình một lúc lâu rồi nói: "Đừng có suốt ngày nhớ thương nữa, người ta đang chơi bình hoa rất vui vẻ sẽ không theo anh đi học công viên đâu, cô ấy muốn để dành xương sườn để về già làm đệm mũi."
Thiện Sùng không nói gì, bởi vì không kịp chuẩn bị bị cô chọc phá việc này nên có chút lúng túng đổi tư thế ngồi: "Anh chỉ muốn nhìn cô ấy một chút được không."
Chết tiệt, nhặt được một con sư tử từ nơi hoang dã về, phát hiện nó sinh ra là để nhảy vào vòng lửa, mọi người đều muốn xem nó có thể nhảy tapdance hay gì không, chẳng có gì sai cả.
Vệ Chi trợn mắt.
Thiện Sùng thấy cô mặc kệ anh cũng không nói gì, cũng không nói gì, rõ ràng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, đúng lúc đó Lão Yên vừa chậm rãi đi vào vừa xem điện thoại...
Người đàn ông nghe thấy tiếng động liền quay lại.
Khi Lão Yên ngồi xuống bên cạnh họ, anh quay đầu lại và đối mặt với bạn gái của mình.
Vẻ mặt vô cảm đó...
Quả nhiên là do ngày nào cũng ngủ chung giường, cho nên Vệ Chi sớm phát hiện ra cho dù trên mặt người đàn ông này không có biểu cảm gì thì cũng đang có một bụng ý tưởng quỷ quái.
"Em chọn một số video của Lão Yên rồi gửi cho người kia, hỏi anh ta đẹp không," Thiện Sùng nói, "Chỉ cần nói rằng trượt tuyết cơ bản thì chọn bình hoa vừa có thể nhảy nhót, công viên khó hơn một chút, hơn nữa đầu tiên học bình hoa làm nền móng sau đó học công viên cũng khá tốt."
Lão Yên vừa mới ăn sáng, nghe xong ngơ ngác nhìn lên.
Thiện Sùng: "Có người muốn học từ cơ bản dạy không?"
Vệ Chi: "..."
Lão Yên chớp mắt, suy nghĩ một chút, tuyệt vọng nói: "Không dạy."
Thiện Sùng: "5000 tệ một giờ."
Lão Yên: "Điên rồi? 5000 tệ để học đẩy dốc à?"
Cậu ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Quên đi, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, em sẽ bị mắng là kiếm tiền bẩn thỉu... Ai lại ngang tàng như vậy?"
Thiện Sùng: "Cậu không dạy còn hỏi nhiều vậy làm gì?"
Thiện Sùng: "Đúng rồi, mấy ngày sắp tới nếu không có chuyện gì thì đừng bước ra cửa."
Lão Yên: "Sao vậy?"
Thiện Sùng: "Khương Nam Phong đến."
Thiện Sùng: "Tôi sợ rằng nếu cậu nhìn thấy cô ấy trên đường trượt tuyết thì một cái Ollie 180° cũng nhảy không nổi."
Thiện Sùng: "Nếu vậy thì mất mặt lắm."
Lão Yên: "..."
Vệ Chi vốn tưởng rằng Lão Yên sẽ đầy khí phách mà mắng Thiện Sùng một trận, nhưng không ngờ cậu ta lại im lặng, hỏi khi nào Khương Nam Phong khi nào đến, sau đó nghiêm túc xem vé máy bay đi Tân Cương.
Vệ Chi: "..."
Vệ Chi: "Cậu cũng ra gì ghê."
......
Vệ Chi không nói gì nên Lão Yên cũng không biết khi nào Khương Nam Phong mới tới.
Những ngày tiếp theo đối với cậu dài như mấy năm, chắc chắn không dám đến lớp, nếu có một ngày bị bắt gặp nắm tay dạy người ta đẩy dốc đổi cạnh gì đó, cậu cảm thấy mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà tắm cả đời cũng không rửa sạch được.
Bất cứ khi nào cậu ấy nhìn thấy ai đó có chiều cao tương tự trên đường trượt tuyết, cậu ấy sẽ sợ đến mức chết lặng luôn.
Mãi cho đến khi nhận thấy rõ ràng rằng người nọ trượt không giỏi, có lẽ là người mới, cậu ta mới thoải mái và bắt đầu trượt tiếp.
Nhưng như người ta thường nói, tai nạn luôn đến vào lúc bạn ít ngờ tới nhất.
Hôm đó trời nắng, Lão Yên xuống núi, đến đoạn đường trung cao cấp bắt đầu nhảy bình hoa, vừa hoàn thành cú Owen, nhìn lên thấy một người phụ nữ ở bên cạnh đường trượt tuyết. Cô cởi tấm ván trượt của mình ra, nắm tay một người đàn ông để dạy đẩy lên dốc bằng mũi sau.
Người đàn ông liếc thấy cậu nhảy nên quay đầu liếc nhìn, sau đó quay lại nói gì đó với người dạy anh ta đẩy dốc, vô trách nhiệm đoán rằng là "Anh cũng muốn học", cô gái rất hung dữ, không nói gì chỉ tát vào mu bàn tay của đối phương.
Cậu chỉ thản nhiên liếc nhìn thì thấy cô mặc áo hoodie và áo ghi-lê bên ngoài, tóc nhuộm xanh, đội một chiếc mũ bảo hiểm mềm, có lẽ là một cô gái trẻ đưa bạn trai đến khu trượt tuyết--
Mấy ngày nay, cậu thả lỏng cảnh giác một chút, cũng không để ý nhiều, trực tiếp nhảy tới 720° drvispin, đây là mức trần ở trong nước, xoay tròn giữa không trung hồi lâu như một con quay nhỏ, đáp xuống vững vàng rồi trượt đi.
Được nửa đường, một người đang nhảy bình hoa đã nhận ra cậu, gửi một cú nollie 360° miễn phí trên đường trượt tuyết.
"Nâng mũi sau lên, nhìn hướng trên núi, ấn phần thân trên của bạn về phía mũi ván rồi vung--"
Lão Yên tận tâm chỉnh sửa cho người anh em kia.
Nollie 360° đối với cậu ấy đơn giản như việc ăn uống.
Đang lúc cậu chuẩn bị vặn mũi sau, cậu quay đầu nhìn lại, liền thấy một bóng người cách đó không xa một tiếng "vèo" lao về phía mình!
Cậu thực sự không ngờ rằng một quả ngư lôi sẽ xuất hiện trên đường trung cấp mà không phải ở thảm thần, cậu ta sửng sốt muốn tránh đi, nhưng người đàn ông cao lớn cưỡi ván trượt phóng đến với tốc độ rất nhanh, không chờ cậu tỉnh táo lại đã 'bang' một cái đâm cậu ấy bay thẳng ra ngoài--
Thực sự bay lên rồi bay ra ngoài.
Rơi vào lưới bên cạnh.
Giống như một con cá bay.
Lão Yên thân hình mảnh khảnh, không giống như Thiện Sùng không có việc gì làm thì đến phòng tập nâng tạ, lần va chạm này khiến cậu tạm thời mất trí nhớ, choáng váng bò khỏi lưới...
Ngay sau đó, cảm thấy toàn thân mình gần như rã rời.
Đặc biệt là cổ tay trái, mỗi khi cử động đều cảm thấy rất đau.
Cậu cau mày, nhìn thấy người bên cạnh mình--
Đeo của mine77, hoa hòe loè loẹt, rất đắt tiền.
Một người mới phanh cũng không phanh được, một bộ đồ trượt tuyết cũng có giá mấy vạn, tấm ván dưới chân nhìn như tấm ván của anh ta, cái gì cũng đắt tiền...
Cảm giác như bị một chiếc Ferrari tông khi đang đi trên đường, sau khi gọi cảnh sát, ngồi đó bấm vào ứng dụng ô tô để bắt đầu chọn mẫu xe mà mình sắp sở hữu.
Lão Yên ngồi đó không nhúc nhích, chẳng mấy chốc đã có một nhóm người vây quanh.
Người đầu tiên bước tới là anh chàng muốn nollie miễn phí của cậu, cúi xuống hỏi cậu có ổn không, cậu muốn nói rằng mình ổn, rồi cố gắng đứng dậy nhưng mỗi lỗ chân lông đều đau khi cậu ấy di chuyển.
Thậm chí không thể cử động tay trái của mình.
Điều duy nhất có thể làm là chống tay phải ngồi đó.
Cậu nhíu mày, bắt đầu cảm thấy có chút xấu hổ lại có chút khó chịu, muốn hỏi người đụng phải mình có phải mình bị bệnh không, cũng không hề khách khí quay đầu lại nhìn người to như con trâu bên cạnh: "Không phải chứ người anh em, anh có vấn đề chỗ nào không vậy, nếu không phanh lại được thì đi khu thảm thần mà học mũi sau đẩy dốc --"
Người đàn ông từ từ đứng dậy, nói xin lỗi.
Lão Yên bực bội nhấc kính trượt tuyết bằng tay phải, tháo khăn bảo vệ mặt ra.
Người va vào cậu cởi ván trượt tuyết đứng dậy, hỏi thanh niên trước mặt có muốn anh ta đưa đến phòng y tế hay bệnh viện không, anh ta chịu trách nhiệm đến cùng, ngay khi hai người nhìn nhau, rõ ràng là nhìn đến đối phương liền sửng sốt.
Lão Yên lúc này cũng tự tin, trực tiếp coi sự bối rối của đối phương là dấu hiệu nhận ra cậu sau khi xem video của cậu trên nền tảng video ngắn, thấy bộ dạng có chút do dự muốn nói lại thôi của anh ta liền xua tay, muốn nói rằng những người nổi tiếng cũng có hai tay và hai chân, sẽ không cần trả tiền bồi thường gấp đôi đâu, nên hoảng sợ cái gì...
Kết quả còn không có thời gian nói.
"Khương Triều!"
Lúc này, đám đông đã tách ra, một cô gái trẻ mặc áo hoodie và ghi-lê, đội mũ bảo hiểm không phải là mũ bảo hiểm nghiêm túc mà là chiếc mũ bucket mềm mại đang thịnh hành năm nay, tóc nhuộm xanh, cô ấy liều mạng chen từ bên ngoài vào vừa chen vừa mắng --
"Cái tên điên khùng nhà anh! Anh bị ngu à! Vứt đi!"
Chửi thề bằng tiếng Quảng Đông nhìn chung không mạnh mẽ lắm, giọng cô gái nghe cũng không đủ vênh váo hung hăng, nhìn thấy cô gái trẻ bước tới người đàn ông giàu sang và chuyển sang nói tiếng phổ thông--
"Em đã nói với anh phóng ván thẳng trên đường trượt tuyết ngoại trừ bị thiểu năng thì không còn ai nữa đâu, anh lỗ tai cây hả! Anh vội cái gì vậy, anh biết cái này gọi là gì không, khu trượt tuyết dành một danh từ chuyên môn để tặng mấy tên điên tự tin như gió giống anh là 'ngư, lôi', anh chính là cái quả ngư lôi to tướng nhất đó, nếu năm đó thay bằng anh rớt xuống Hiroshima thì bây giờ bản đồ Nhật Bản sẽ thiếu một phần rồi!."
Sau khi mắng đủ nhiều, cô phải khó khăn lắm mới kéo được người đàn ông lên khỏi mặt đất.
Sau đó nhớ ra phía sau còn có một nạn nhân vô tội, quay người lại định xin lỗi--
Liền nhìn thấy người nọ vì bị sốc mà đồng tử co rúm lại.
Khương Nam Phong: "Tại sao lại là cậu?"
Cô vừa nói xong.
Sau đó, nhìn thấy bạn trai cũ của mình, người vẫn đang ngồi dưới đất với vẻ mặt ngơ ngác, trực tiếp nằm xuống.
Khương Nam Phong: "?"
Khương Nam Phong: "Sao cậu lại nằm xuống? Đâm trúng cậu ở đâu? Triệu Khắc Yên, cậu đau ở đâu?"
Lão Yên không nói gì.
Khương Triều từ phía sau thò đầu ra: "Anh liền nói nhìn quen quen, đúng là đâm người quen--"
Khương Nam Phong muốn tát anh ta một cái.
Cô không thèm để ý đến người phía sau, liền cúi xuống vươn tay tóm lấy Lão Yên, người nọ cũng không quan tâm có nhiều người đang nhìn mình như vậy, vặn vẹo đầu và bả vai từ chối tay ra đưa ra của cô, tức giận nói: "Tay em đau quá, có lẽ gãy rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro