《Chinh phục đại lão đẹp trai như thế nào》chương 1, phần 2--
Ngay cả cá voi thì cũng là những sinh vật nhỏ bé và khó thấy khi bơi lội trong đại dương.
Có câu, kình lạc vạn vật sinh (*), theo nước chảy bèo trôi rồi cô đơn chết đi trong đại dương sâu thẵm, chỉ biết lặng lẽ và bất hạnh trở thành hòn đá lót đường cho những sinh vật phù du vốn không ai để vào mắt mở cửa trái tim của đại lão.
(*) 鲸落万物生: Các nhà nghiên cứu sinh học biển đã phát hiện ra rằng xác cá voi có thể nuôi sống ít nhất hàng chục nghìn sinh vật, có thể nói xác cá voi tương đương với một hệ sinh thái nhỏ, chính vì vậy mà có câu nói rằng "Sự kết thúc cuộc đời của cá voi là khởi đầu cho sự ra đời của vạn vật",
Đại lão có nhiều người theo đuổi như vậy, làm sao có thể khiến đại lão nhớ đến bạn?
Mọi người đều rất tự tin về ngoại hình của mình, nhưng nếu bạn không phải là người thu hút cả nam lẫn nữ như Lý Tri n thì đừng bao giờ mù quáng tin rằng mình là TOP1 trong vòng này.
Nhưng TOP2 không còn giá trị để được nhớ kỹ.
Tự mình cải thiện bản thân rất khó khăn và tốn thời gian--
Phải làm gì khi thời cơ đến?
Vậy thì đặt cho anh ấy một cái tên đặc biệt, hoặc đặt cho anh ấy một nhãn hiệu đặc biệt mà anh ấy cho là khá hay (khá thú vị).
Thiện Sùng có thói quen cúi xuống nắm lấy thiết bị cố định trước khi xuất phát mỗi khi rời khỏi đài big air, sau khi Vệ Chi nhận ra điều đó, cô đã từng đứng phía sau vừa quay video, vừa cười khúc khích nói: "Một tuyển thủ trượt tuyết bị ám ảnh cưỡng chế với việc sợ chết. "
Video được Thiện Sùng tải lên nền tảng video ngắn.
Giọng của một ông già đến từ Đông Bắc: Cô bé đáng yêu hạnh phúc (ba âm) may mắn (ba âm) nhà tôi nói rằng, tôi sợ chết, mọi người xem tôi có sợ chết không?
Bên dưới có một loạt "2333333", có người trả lời: Sợ, nếu cô bé nhà tôi cũng đáng yêu như vậy thì tôi cũng muốn sống lâu hai năm nữa.
Cộng với màn ra mắt bom tấn của tuyển thủ Sơn Hữu Mộc, sẽ không còn ai nói rằng Thiện Sùng không dám nhảy sau cú ngã năm đó--
Đừng hỏi, hỏi thì chỉ là do sợ chết mà thôi.
Người ta cũng thừa nhận mình sợ chết rồi, làm sao, anti-fan còn ở đây nói nhảm gì nữa, chính là một người trượt tuyết sợ chết mà thôi.
Từ đó trở đi, khi vào công viên, mọi người sẽ không nói "Anh Sùng, anh ăn cơm chưa?" mà đều nói "Anh Sùng, hãy chậm chậm thôi đừng ngã, phải trân trọng mạng sống".
Bạn thấy đấy, đây chính là cái nhãn mà Vệ Chi đặt cho Thiện Sùng.
Này không nhớ kỹ sao?
Trong tương lai, khi Thiện Sùng bước vào công viên nghe mọi người nói "Anh Sùng chậm một chút", anh ấy sẽ phải nghĩ đến cảnh Vệ Chi giơ máy ảnh lên cười nói rằng anh sợ chết.
Đã thành công trong việc nghĩ đến vợ mình trước khi lên đài big air hàng ngày, còn thường xuyên hơn cả cầu thần bái Phật.
Chỉ là trình độ này có chút khó nắm chắc, ví dụ như ba bốn năm trước ai nói Thiện Sùng sợ chết chắc chắn anh sẽ trở mặt, nhưng bây giờ anh thực sự sợ chết, thậm chí lúc đi dạy học còn luôn nhấn mạnh an toàn là điều quan trọng nhất, điều này xác định rằng suy nghĩ của anh đã thay đổi--
Vì vậy, hành vi "dán nhãn" có thể thay đổi từ "nhãn đặc biệt" thành "biệt danh" nếu không cẩn thận, phải hiểu tâm trạng và những điểm mấu chốt của đối phương trước khi bắt đầu.
Quay lại, Khương Nam Phong cũng dùng chiêu này.
Lão Yên không còn nhớ đã bao lâu rồi mới có người gọi mình bằng cả tên lẫn họ.
Khi gọi như vậy, không ai nhận ra là đang gọi ai, tuy nhiên, Lão Yên đã sống gần hai mươi năm, dường như cậu chưa từng nghe thấy ai gọi tên đầy đủ của mình sau khi tốt nghiệp cấp ba--
Lần trước anh uống quá nhiều, ném cô lên ghế sô pha trêu chọc cô, khiến cô tức giận nên đã gọi tên đầy đủ của cậu một lần, lúc đó Lão Yên bị cồn xông lên não, đột nhiên cảm thấy: Chết tiệt, rất có cảm giác.
Khi lớn lên nếu bị người khác gọi tên họ như vậy thì dường như luôn có mùi chết chóc, nhưng nghe bạn gái có chút cáu kỉnh hờn dỗi la hét, nghe còn hay hơn cả nhạc của thần tiên.
Bây giờ người ta gọi Lão Yên bằng nhiều giọng khác nhau, nhịp tim của cậu không thể nhanh hơn một nhịp, nhưng chỉ cần nghe tên đầy đủ của mình liền nghĩ đến cái đêm say khướt cách đây đã lâu, khi cún con biến thành chó săn đè cô ấy, chóp mũi đụng vào chóp mũi...
Nghe được ba chữ này, cậu nằm đơ ở đó không nhúc nhích, lại nghe thấy Khương Nam Phong cúi xuống kéo vai còn lại của cậu, cô quỳ xuống bên cạnh, một tay đỡ bộ đồ trượt tuyết, một tay kéo vai đồ trượt tuyết của cậu xách lên, một bên túm một bên nói: "Đứng dậy trước đi, mặt đất lạnh lắm."
Cũng không phải gãy chân.
Khi lời nói vừa ra khỏi miệng, cô đã kìm nén lại.
Lão Yên vẫn nằm trên mặt đất, Khương Nam Phong không nhúc nhích được, cậu cảm giác được mỗi lần cô dùng sức, mùi hương quen thuộc trên cơ thể không phải nước hoa, chỉ là rất quen thuộc lại dễ chịu lại phả vào mặt cậu...
Trong vô số lần ôm cô vào lòng, dường như cậu đã ngửi thấy mùi này.
Lúc đó mặt mũi cậu cũng không cần nữa, hất tay cô ra rồi hỏi: "Chị dẫn đàn ông đến chọc tức tôi thì thôi đi bây giờ còn dẫn đàn ông đến đâm tôi à?"
Thật ra vừa rồi Khương Nam Phong gọi tên Khương Triều, nhưng trên sân tuyết gió rất lớn, lúc dạy học cho Vệ Chi, Lão Yên muốn mang bộ đàm đến vì lúc cô kêu cái gì đó cậu không nghe rõ, hơn nữa sau khi kêu xong là một trận chửi thề bằng tiếng Quảng Đông siêu nhanh, Lão Yên bị đám đông vây quanh không nghe thấy gì cả.
Cậu vừa nhìn đã nhận ra Khương Nam Phong, cô chính là người tay trong tay đẩy dốc với người đàn ông giàu có...
Mới chia tay bao lâu a, liền lấy những thứ mà cậu đã dạy đi tay cầm tay dạy người khác.
Thực sự muốn báo cáo với khu trượt tuyết rằng ở đây có một huấn luyện viên tư nhân chưa được cấp phép, để bọn họ đến bắt người, chỉ phạt thôi thì chưa đủ, xem ra bọn họ cũng không thiếu tiền, nếu không viết một bài tự kiểm điểm 800 chữ thì không bỏ qua được.
Khương Nam Phong nghe câu hỏi vừa châm chọc mỉa mai vừa rất ấm ức của cậu ta, nhưng ánh mắt vẫn phóng trên mặt cậu--
Vừa nhìn qua đã phát hiện người nằm trên mặt đất... Cậu ta vốn là người chú ý đến ngoại hình, khi nhảy trên đường trượt tuyết nếu bị ngã thì chuyện đầu tiên sau khi bò dậy là nhìn xung quanh xem có ai để ý tới mình không. Hiện tại cậu ta nằm một đống ở đó, trên người phủ đầy tuyết, bất động nhìn cô, bóng dáng cô phản chiếu trong đôi đồng tử đen trắng của cậu ta.
Đặc điểm của những chú cún con là vẻ bất cẩn trông rất đáng thương, Khương Nam Phong không phải là người cứng lòng, kéo cậu ta lên, đang định giải thích thì bị người phía sau kéo ra.
Khương Triều chỉ là muốn xem náo nhiệt, cũng không cảm thấy có chuyện gì to tát.
Anh ta đẩy em gái của mình ra xa, cúi người đến trước mặt cún con, thô giọng nói: "Anh em, đừng có gấp, tôi kêu xe cứu thương cho cậu nhé, lát nữa sẽ sắp xếp phòng chăm sóc đặc biệt ấm áp cho cậu.... Yên tâm, tôi chắc chắn không phải người gây chuyện rồi bỏ trốn đâu."
......
Cuối cùng, Lão Yên cũng tự mình đứng dậy, buông thõng một tay, mạnh mẽ trượt đến cửa sảnh thiết bị trượt tuyết.
Khương Triều cầm tấm ván, dẫm lên tuyết đi xuống, vừa đi vừa nhìn Lão Yên biến mất trong nháy mắt, vô cùng kinh ngạc, kéo Khương Nam Phong lại nói: "Cậu ta bị què còn trượt tốt hơn anh á."
"Trượt tuyết không cần dùng tay," Khương Nam Phong sắp bị phiền chết, "Nền tảng video ngắn của người ta dựa vào trượt tuyết thu hút hàng trăm nghìn người hâm mộ, có què chân cũng nhảy giỏi hơn anh. "
"Sao lúc trước em không tìm cậu ta tới dạy anh?"
"Anh có bệnh à?" Đến trước cửa sảnh thiết bị trượt tuyết, Khương Nam Phong cúi người cởi ván trượt ra: "Em giới thiệu bạn trai cũ đến dạy anh trượt tuyết à?"
"Anh cũng đâu có ngại đâu."
Khương Nam Phong trực tiếp mặc kệ anh ta.
Khương Triều lái xe phía sau xe cứu thương đến bệnh viện,... Khi đến bệnh viện cần phải làm kiểm tra sơ bộ, hiện trường lại hỗn loạn lần nữa, khoa cấp cứu của bệnh viện nhìn thấy người mặc đồ trượt tuyết được khiêng vào cũng không ngạc nhiên.
Vừa vào phòng, máu trong cơ thể tăng tốc, không thể không nói, Lão Yên thật sự từ lúc ban đầu nửa giả chết bắt đầu đau đớn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh... Trong lúc chờ báo cáo không thể kê thuốc, nhóm y tá nhìn thấy tuổi tác của cậu còn trẻ lại khá đáng yêu nên nói nhiều hai câu: "Đau không? Chịu đựng một chút, cậu tự ngã hay bị người ta đâm?"
Lão Yên muốn tìm kẻ ngoại tình với Khương Nam Phong.
Lão Yên vừa ngẩng đầu lên, không nhìn thấy ai, liền hỏi: "Kẻ ngoại tình của chị đâu?"
"Tôi bảo anh ta cút rồi, có vấn đề gì cậu nói với tôi là được?" Khương Nam Phong nhíu mày, dùng tay đẩy người bị gãy tay vẫn đang muốn làm động tác gập bụng trên cáng ra sau, "Cậu chú ý dùng từ, kẻ ngoại tình cái gì, ai dạy cậu dùng từ khó nghe như vậy?"
"Tôi đã học nó ở trường tiểu học."
Lão Yên nói, nằm xuống hỏi y tá có thể kê cho cậu một mũi thuốc giảm đau không, cổ tay cậu đang bỏng rát và rất đau.
Khương Nam Phong nghe cậu kêu đau, cũng không mắng nữa, mím môi ngồi xuống bên cạnh, đợi không lâu, người đến sớm hơn các tờ kiểm tra từ bệnh viện chính là học trò của Lão Yên--
Nhóm học trò thân yêu.
Khương Nam Phong nghĩ có lẽ tất cả các cô gái trẻ chơi bình hoa từ trên xuống dưới của khu trượt tuyết trên đỉnh núi đều ở đây, với đủ loại nhan sắc phong cách, chật kín cả phòng cấp cứu quan sát tạm thời.... Chị y tá trực ban vừa rồi có lòng tốt nói chuyện với Lão Yên sợ ngây người, 'aiya aiya aiya' vài tiếng, nhưng không ai để ý đến cô ấy.
Lão Yên nhìn Khương Nam Phong bị những người đó chèn ép ra ngoài.
Cậu ta cau mày và muốn nói với học sinh của mình rằng đừng chen lấn nữa.
Cuối cùng lời nói vừa đến bên miệng, cậu nhướng mi liếc nhìn bạn gái cũ cách đó không xa. Người sau có khuôn mặt lạnh lùng, không hề tức giận hay đau khổ khi bị chen lấn, giống như họ đang đứng dưới tòa nhà văn phòng studio của cô cách đây không lâu--
Cô đút hai tay vào túi, nói lời chia tay với vẻ mặt thờ ơ.
Mấy ngày nay, cậu gần như đã trở thành liếm cẩu của cô, nếu không phải thỉnh thoảng nhìn thấy video bình hoa trên WeChat rồi cho một cái like, cậu sẽ nghi ngờ rằng mình đã bị xóa bạn bè.
......Chế độ liếm cẩu thật vô dụng.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Lão Yên liền nằm xuống vắt óc thay đổi chủ ý...
Trong khoảng thời gian này, cậu để mặc cho nhóm học trò ầm ĩ, khi có người hỏi cậu có đau không, cậu sẽ cười đáp lại, giống như sư phụ đang an ủi học trò: "Không sao đâu sư phụ không đau."
"Tôi" không còn cần thiết nữa, sử dụng ngôi thứ ba.
Xung quanh yên tĩnh trong vài giây.
Lão Yên bình thường không chửi bới trong lớp học, nhìn bề ngoài có vẻ là một quý ông với vẻ ngoài hiền lành và vô hại, kỳ thật những người đã học lớp bình hoa chuyên môn của cậu đều biết tính tình của cậu không hẳn là rất tốt, việc học một động tác chậm không thành vấn đề, nhưng anh ấy cũng sẽ la mắng ai đó nếu vẫn làm sai sau khi được dạy đi dạy lại.--
Nhin nơi nào?
Rơi cạnh nào?
Vừa rồi tôi nói, cậu nói "ồ ồ ồ" hay quá, cậu đang chiếu lệ với tôi đấy à?
Thế thì bạn có hiểu những gì tôi vừa nói không, được rồi đến đường trượt tuyết bên cạnh đi, nhắc lại cho tôi những gì tôi vừa nói.
......
Và vân vân.
Cậu ấy thực sự không dịu dàng hơn Thiện Sùng là mấy.
Lúc này, người đặt câu hỏi hiển nhiên không ngờ rằng Lão Yên đột nhiên có thái độ dịu dàng như vậy, giống như đang nói chuyện với người khác, cô gái sửng sốt--
Người lên tiếng là một cô bé có dáng người không quá cao, nhìn bề ngoài cũng cao gần bằng Vệ Chi, nhiều nhất cũng là sinh viên đại học, trên đầu đội một chiếc mũ trùm đầu hình Teddy, quần yếm màu nâu sẫm, thật dễ thương
Hoàn toàn khác với Khương Nam Phong.
Ngồi cạnh giường Lão Yên, cô ấy chớp mắt một cách chậm chạp và nói "ồ", rồi nhìn vào bàn tay sưng tấy như móng lợn của Lão Yên đang đặt cạnh giường.
Cô bé nói: "Sư phụ, tay của ngài... ngài có cần phải nhập viện không? Tôi thấy vết thương của ngài dường như không rõ ràng. Chắc là phải nhập viện đó, chuyện này ngài tính thế nào, nhà em ở Trương Gia Khẩu, cũng khá thuận đường nếu ngài nằm viện cần gì thì cứ nói-"
"Không cần gì cả."
Lão Yên liếc nhìn Khương Nam Phong bên ngoài đám người, cô ấy đang cúi đầu nghịch điện thoại--
Tại sao biết cô ấy đang chơi trên điện thoại, bởi vì âm thanh của Bingo Crush thực sự sống động.
Nhìn người phụ nữ cách đó không xa cúi đầu, đeo khẩu trang ở một bên tai, chóp mũi nhọn và đôi môi nhạt màu, trông như mọi chuyện không liên quan gì đến cô ấy...
Cứ như thể cô ấy không hề nghe thấy hay nhìn thấy tiếng chim chích xung quanh Lão Yên.
Ngọn lửa của Lão Yên đột nhiên bùng lên.
Cậu ta cắn chặt răng, cảm thấy người phụ nữ này thực sự không có trái tim.
Uất ức muốn chết, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra, cậu thật sự không tin Khương Nam Phong không có ý chí chiến đấu, vì thế nói: "Nhưng mà nếu phải nằm viện thì đồ ăn bệnh viện không ổn lắm, nếu em tiện thì có thể đưa cơm, tôi sẽ trả cho em một trăm một ngày-"
Cô bé gấu Teddy: "Hả?"
Lão Yên mím môi cười: "Sư nương trước đây của em cũng ở đây, em hỏi cô ấy tôi không ăn gì đó là được, bây giờ tôi choáng váng quá, có khi là chấn động não, không nói nhiều nữa muốn nghỉ ngơi--"
Khi cậu nói "chấn động não", Khương Nam Phong ngước mắt lên.
Cô bé kia thật sự quay người lại chạy đến hỏi cô Lão Yên không ăn gì, Khương Nam Phong cũng không nhìn cô gái trước mặt đánh giá gì cả, vẻ mặt bình tĩnh như có người đang qua đường hỏi cô có thể điền một cái phiếu điều tra xã hội không, cô nghĩ nghĩ, cũng không nghĩ lâu: "Hình như là thịt dê, nội tạng và chân gà."
Cô ấy nói điều đó một cách đầy đủ và không hề dè dặt.
Không có sự phản kháng.
Cũng không để sót.
Thậm chí còn có một nụ cười hoàn hảo trên khuôn mặt.
Nói xong, cô vuốt ngón tay, như thể vừa vượt qua một level được 3 sao.
"..."
Lão Yên ngã trở lại giường bệnh.
Ngực cậu phập phồng dữ dội.
Lúc này, thà nhìn lên trần nhà còn hơn nhìn cô ấy rồi khó chịu hơn.
......
Một giờ sau khi Lão Yên vào bệnh viện.
Vệ Chi cùng Thiện Sùng đang ở trong công viên trên núi, Vệ Chi giẫm lên ván trượt nitro của mình, để Thiện Sùng nắm tay kéo cô đi qua thanh sắt.
Mặt dưới tấm ván cọ vào thanh sắt phát ra âm thanh chói tai, thực sự không bằng âm thanh ù ù của carving khi cạnh ván khắc vào mặt tuyết.
Tay Vệ Chi vẫn ở trong tay người đàn ông, ngẩng đầu hỏi: "Mach của em khi nào mới tới?"
Thiện Sùng nhếch khóe môi sau khăn che mặt để lộ hàm răng trắng nõn, đang định mắng người thì có người từ cổng công viên đi vào, người nọ nói nghe nói dưới chân núi xảy ra chuyện, một ma mới đâm vào đại lão bình hoa.
Vệ Chi cùng Thiện Sùng nghe được lời này liền nhìn nhau.
Thiện Sùng buông Vệ Chi ra, lấy điện thoại.
Cô bé 'dong' một tiếng nhảy khỏi thanh sắt, còn đang giẫm lên ván trượt tuyết, cô nắm lấy tay người đàn ông kiễng chân lên nhìn, nhìn thấy trên màn hình điện thoại của anh, mọi người trong nhóm đều nói người xui xẻo bị đâm là Lão Yên.
Sau khi xuống núi, chưa kịp thay quần áo nên đã nhảy thẳng lên xe của Thiện Sùng đến bệnh viện.
Khi xuất phát, Thiện Sùng cúi xuống khởi động xe nói: Tại sao năm nay lại dính líu đến bệnh viện nhiều thế này?
Đến phòng bệnh, nhìn những người ở phòng bệnh, còn có Khương Nam Phong đang cúi đầu gọt táo ngồi cạnh giường Lão Yên, sau khi Khương Nam Phong gọt vỏ xong liền nhét vào miệng mình. Khi nghe thấy họ bước vào, ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh, giống như cô vừa đi ngang qua phòng bệnh bên cạnh, tiện đường vào ăn ké quả táo.
Thiện Sùng đổi ý: Thế này đều có thể đâm, chính là duyên phận.
Trọng tâm của Vệ Chi là mùi chiến tranh trong phòng bệnh mạnh hơn cả mùi thuốc sát trùng.
Trong phòng của Lão Yên, xung quanh giường giống như quà người khác mang tới, Khương Nam Phong đang ăn táo do cô gái nào đó đưa.
"Cổ tay bị nứt xương," Cô nói, "Bác sĩ nói không đến nỗi phải phẫu thuật nên chỉ cần bó bột thôi."
Thiện Sùng đến gần Lão Yên, hỏi: "Đau không?"
Lão Yên liếc nhìn Khương Nam Phong, hai mắt đỏ bừng, nói: "Đau."
"Tay cậu mọc lên người cô ấy à?" Thiện Sùng hỏi, "Sao cậu lại nhìn cô ấy?"
"Có chút đồng cảm được không, xương cốt của em đều nứt ra đó! Anh đi hỏi A Đạt đi vừa rồi em bị đâm bay ra ngoài, bay lên lưới đó!" Lão Yên cao giọng, nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy dường như mình đã quá sung sức nên đột ngột hạ giọng xuống lần nữa, "Không được, bây giờ em lớn họng đều sẽ đau."
Thiện Sùng cười lạnh.
Một bộ dạng lão tử mặc kệ cậu.
Lúc này, y tá đi vào, thông báo cho Lão Yên, cậu đã có báo cáo, có thể đi khoa X quang lấy, Khương Triều đã đi từ lâu không biết đang ở đâu, Khương Nam Phong nhìn chung quanh, kiên quyết đứng dậy đi ra ngoài.
Cô vừa bước đi, Thiện Sùng nhìn về phía Lão Yên nói: "Đừng nhìn, tròng mắt của cậu sắp rơi ra ngoài rồi."
Suy nghĩ một lúc, anh nói: "Chi phí trói buộc bạn gái cũ của cậu khá cao."
"Là cô ấy dắt theo đàn ông đến đâm em mà," Lão Yên lẩm bẩm, "Bây giờ cô ấy bị bỏ lại, người đàn ông đó không biết hay như nào mà biến mất không thấy tăm hơi, trước đó còn nói là phụ trách gì đó, khả năng là thấy Khương Nam Phong quá lo lắng cho em nên vào bệnh viện đã không thấy tăm hơi, nhắm mắt làm ngơ? Em còn chưa kịp nhìn rõ anh ta trông thế nào--nhưng chẳng phải khá ổn sao? Ai bảo anh ta đâm vào em... "
Vệ Chí: "emmm."
Lão Yên nhìn Vệ Chi: "Chị có ý kiến hay gì sao?"
Vệ Chi: "Người mà cậu nhắc tới là người Khương Nam Phong dắt tới đâm cậu, dù cậu và Khương Nam Phong có thành công hay không thì đêm giao thừa sau này nhất định cậu sẽ phải ngồi cùng bàn ăn cơm."
Lão Yên: "?"
Vệ Chi: "Đó là anh trai cô ấy, đồ ngốc."
Trong lúc Lão Yên ngơ ngác, Thiện Sùng bắt đầu cười, đôi mắt ở bên ngoài khẩu trang cười đến nheo lại, bả vai run run, một lúc lâu sau, anh chống khuỷu tay lên giường bệnh: "Trước đó tôi đã hỏi cậu 5000 tệ một giờ có dạy đẩy dốc không, cậu nói không dạy, sau đó đã nói với cậu là Khương Nam Phong muốn đến Sùng Lễ, sao cậu không liên kết các vấn đề lại với nhau, tại sao người muốn học trượt cơ bản 5000 tệ một giờ lại trùng hợp với việc Khương Nam Phong muốn đến--"
Lão Yên ngốc rồi.
Vệ Chi đồng tình nói: "Cái này quả thật có chút khó đoán."
"Bị anh vợ đâm cho thì nhận đi? Đừng có giả bệnh nữa, bó bột rồi ngày mai dọn dẹp một chút xong thì xuất viện, treo tay có gây ảnh hưởng đến nolie 540° của cậu không?" Thiện Sùng nhướng mi liếc cậu ấy một cái, "Đàn ông nói dối sẽ không có kết cục tốt đẹp."
Vệ Chi nghe vậy, liền nhướng mi liếc anh một cái, đang muốn khen anh có ý thức cao.
Lúc này, điện thoại của Thiện Sùng vang lên, anh cầm lên xem rồi bắt máy, nghe thấy giọng nói của một cô bé, giọng nói mơ hồ không biết đang nói gì, suốt toàn bộ quá trình Thiện Sùng chỉ " ồ" và "ah" hai lần, sau đó anh cúp máy.
Ngẩng đầu nhìn Vệ Chí: "Năm nay anh không thể về ăn Tết cùng em được."
Vệ Chi: "..."
Vệ Chi: "Anh còn nhớ lúc anh tự mình đề nghị chuyện này chúng ta đang làm gì sao? Vì sao lại hứa hẹn như vậy?"
Vệ Chi: "Hơn nữa vé cũng mua hết rồi."
Thiện Sùng: "Trả vé."
Vệ Chi: "Câu trên của anh có ý gì?"
Thiện Sùng: "Không cùng em về nhà ăn Tết?"
Vệ Chi: "Còn một câu nữa."
Thiện Sùng: "Đàn ông nói dối sẽ không có kết cục tốt đẹp."
Vệ Chi: "Anh biết là tốt rồi."
Thiện Sùng: "..."
Thiện Sùng: "Mẹ bảo anh về nhà ăn Tết."
Vệ Chi lấy điện thoại ra: "Gửi danh thiếp Wechat của Vương Hâm cho em, bây giờ em hỏi ngài ấy giờ mới 'chạy nhanh đi' còn kịp không."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro