Chương 121: Bệnh viện - đối với nơi này, rất biết ơn
Vệ Chi dậm chân, xoay người muốn bỏ đi.
Nam tử hán đại trượng phu (*) không sợ trời không sợ đất chỉ sợ bạn gái dậm chân. Sau khi trao đổi ánh mắt ngắn gọn với Lão Yên gồm "Bạn gái của anh tính tình rất lớn" và "Ít nhất thì tôi vẫn còn có bạn gái", Thiện Sùng đứng dậy.
(*) Ý chỉ đàn ông trưởng thành.
Trước khi Vệ Chi lao ra khỏi cửa phòng bệnh, anh duỗi tay từ phía sau, trực tiếp đè cửa lại --cao ráo có ưu điểm là thế này, chân rất dài, cô cộp cộp đi được bốn năm bước, thì người ta chỉ cần ba bước đã đuổi kịp.
Vệ Chi đột nhiên quay người lại, trừng mắt nhìn người phía sau.
Người đàn ông không hề bị ảnh hưởng gì, người trượt tuyết có hông linh hoạt, anh dùng hông để cố định bạn gái giữa mình và cửa phòng bệnh, không cho cô di chuyển, một tay đè cửa, một tay lấy điện thoại ra để gọi WeChat.
Điện thoại reo hai tiếng liền có người nhấc máy, một giọng nữ nhẹ nhàng dễ thương "Xin chào" và gọi "anh trai".
Thiện Thiện luôn gọi "anh trai" khi có ý đồ xấu, bây giờ cô bé đã sẵn sàng để xem diễn, dù sao cuộc trò chuyện WeChat ngắn vừa rồi rất sôi động--
【Anh trai là một kẻ keo kiệt: Nhớ rõ là đêm giao thừa. 】
【Sùng: Anh đã hứa sẽ cùng chị dâu của em về Nam Thành. 】
【Anh trai là một kẻ keo kiệt: Ai bảo anh mù quáng hứa hẹn với người ta, hơn nữa Nam Thành cách nhà hơn vạn dặm, 'về' cái gì mà 'về', anh đây là thân ở trại Tào, lòng ở đất Thục (*), cưới vợ rồi thì quên mẹ đúng không! Em xin đại diện cho người Đông Bắc khinh thường anh!】
(*) ý chỉ người một nơi lòng dạ một nẻo
【Sùng: Bớt nói nhảm, anh không về, em đổi tên Wechat lại ngay. 】
【Anh trai là một kẻ keo kiệt: Bớt nói nhảm, em không đổi, em nói với mẹ là anh không muốn về để giải thích với mẹ vụ anh ngụy trang thi đấu big air.】
【Sùng:? Mẹ biết rồi à? 】
【Anh trai là một kẻ keo kiệt: Em nói. 】
【Anh trai là một kẻ keo kiệt: Và mẹ cũng có APP nền tảng video ngắn, anh còn mong đợi dữ liệu lớn của mẹ không bao gồm "Sùng Lễ" nơi con trai mẹ sắp cắm rễ hay "trượt tuyết" không? 】
【Sùng:......】
Bên trên.
Đây là toàn bộ quá trình Thiện Sùng thay đổi từ "Tôi sẽ không bao giờ phản bội vợ mình" đến "Quên đi, vẫn phản bội đi".
Lúc này, điện thoại đã kết nối, Thiện Sùng cũng lười nói nhảm với Thiện Thiện, đi thẳng vào chủ đề: "Chị dâu của em nghe anh muốn cho cô ấy leo cây nên không vui, em tự nói chuyện với cô ấy đi."
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, sau khi nói xong, đầu bên kia điện thoại rơi vào im lặng, đồng thời anh cũng nhận được một trận trừng mắt của bạn gái--
Xứng đáng bị trừng, làm sao mà lần đầu tiên chị dâu em chồng giao lưu lại là trong trường hợp này chứ! Thật là xấu hổ làm sao! Mọi người cho rằng cô là người có tính cách thích kiểm soát, không cho bạn trai về nhà, tên điên có tính chiếm hữu!
Vệ Chi suy nghĩ một lúc, nếu đối phương hỏi "Hai người vẫn đang là bạn trai bạn gái, sao lại quan tâm nhiều như vậy? Việc này có phù hợp với phép tắc không?", cô nên trả lời như thế nào để tỏ ra khách sáo, lịch sự, hợp lý, không kiêu ngạo không nịnh nọt mà khí thế cũng không thua kém.
Trái tim dâng cao hơn nửa mét.
Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh Himawari Nohara ở giữa màn hình điện thoại của Thiện Sùng, chờ đợi hồi lâu, nuốt một ngụm nước bọt, cô mới nghe thấy người bên kia đã im lặng hồi lâu nói: "Alo? Chị dâu?... Sao không có ai nói chuyện! Đợi em một chút em có hơi căng thẳng, không nói nên lời, hay là mình gõ chữ đi ạ?"
Vệ Chi thầm nghĩ, đây chính là điều cô muốn.
Vì vậy cô liều mạng gật đầu.
Người đàn ông cụp mắt xuống, nhìn cô như nhìn một kẻ thiểu năng, nhấc điện thoại lên đưa lên môi: "Cô ấy nói được."
"Tại sao em không nghe thấy?"
"Bởi vì cô đang gật đầu." Thiện Sùng nhìn chằm chằm Vệ Chi, anh cong môi cười: "Có lẽ nghĩ cái này có thể chế tạo thành biểu tượng cảm xúc, sau đó truyền đến hộp sọ của em thông qua tín hiệu không dây."
Vệ Chi: "..."
Thiện Thiện: "..."
Thiện Thiện: "Tại sao anh lại có bạn gái vậy?"
Vệ Chi: "Tại sao anh lại có bạn gái vậy!"
Hai người chưa từng gặp nhau trong đời, chỉ tiếp xúc qua điện thoại mười giây, có thể kẻ xướng người hoạ cùng lúc, điều này khiến Thiện Sùng nhớ đến một đặc điểm khác của họ, đó là thích khóc.
Oh haha.
Sau này sẽ không dám chết trước hai người này.
Nếu không tang lễ sôi động đến mức một số người tưởng ai đó đã cho nổ lò hỏa táng bằng pháo hoa.
Nhấn nút cúp máy, Thiện Sùng vô cảm đẩy danh thiếp của Thiện Thiện cho Vệ Chi bằng một cú vuốt ngón tay, đồng thời đẩy danh thiếp của Vệ Chi cho Thiện Thiện.
Cô bé vẫn bị anh ép vào cửa không thể cử động, dưới áp lực thấp mạnh mẽ, cô đành phải cúi đầu uất ức mà add bạn mới, đồng thời không ngẩng đầu lên nói: "Anh là đồ nhát gan, có cái gì không nói được mà còn nhờ em gái nói thay anh."
"Anh nói em tin à?"
"Không tin, từ hôm nay trở đi, anh có nói cái gì em cũng sẽ không tin."
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt 'em xem đi' đầy giễu cợt: "Vậy nên anh nói nhảm cái gì được?"
Vệ Chi lại bị logic của anh thuyết phục một chút.
Cô cúi đầu thêm Thiện Thiện.
【Hành thiện tích đức: QAQ]
【Thiếu Nữ Kỷ: QAQ]
【Hành thiện tích đức: Hi chị dâu QAQ]
【Thiếu Nữ Kỷ: Xin chào xin chào QAQ】
"Cái biểu tượng cảm xúc này khiến người muốn móc mắt hai người ra, có thể nói vô vấn đề chính được không?" Thiện Sùng lấy điện thoại của Vệ Chi, trực tiếp gửi tin nhắn thoại cho Thiện Thiện, "Nói vô vấn đề chính đi, đừng nói nhảm nữa, đã sửa được tên WeChat rồi à?"
Thiện Thiện không trả lời Vệ Chi bên này, hai người vẫn dừng lại ở việc gửi biểu tượng cảm xúc tỏ ra đáng yêu cho nhau, Thiện Thiện tranh thủ trả lời tài khoản của Thiện Sùng--
【Hành thiện tích đức: Em nghĩ anh nói rất đúng, nếu không đổi (tên) thì mọi người sẽ cảm thấy tình cảm giữa anh em mình rất tốt á, vậy thì không ổn đâu.】
Thiện Sùng: "..."
Kỳ thật Thiện Sùng về nhà cũng không có gì phức tạp, Thiện Thiện chỉ nói hai ba câu, là chuyện Thiện Sùng thi đấu mấy ngày trước, bố mẹ anh biết chuyện này, nhưng là lần đầu tiên họ không khóc không nháo, chỉ xem video thi đấu của anh rồi đặt điện thoại xuống.
Rồi vào bữa trưa hôm nay, không biết mẹ Thiện lấy cảm hứng từ đâu, bà đặt đũa xuống và nói với Thiện Thiện, bảo anh trai con về nhà ăn Tết, đừng chạy lung tung, 29 Tết năm nay mẹ phải thấy nó.
Dừng một chút, lại hỏi thêm một câu nữa, nhân tiện năm nay Vương Hâm và Tiểu Đạc có đến không để mẹ còn chuẩn bị bát đũa.
......Đây là yêu cầu mọi người tập hợp lại--
Là chết, tập hợp tất cả bọn họ lại rồi chửi một trận sau đó ở trước mặt mọi người leo lên cửa sổ nói, con trai ơi, con dám nhảy big air nữa thì mẹ sẽ nhảy lầu cho mày xem;
Là sống, sẵn sàng để Thiện Sùng cố gắng một lần nữa để trở lại thi đấu big air mà anh hằng mong ước.
Ai cũng không biết.
Chỉ biết đây là chuyện lớn.
Vệ Chi đọc xong những lời Thiện Thiện nói, lập tức bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, anh vẫn cúi đầu nhìn cô, khi ánh mắt họ chạm nhau, cô im lặng một lúc.
Thu hồi ánh mắt, vòng tay qua eo anh và ôm anh.
"Trở về đi."
Cô nói với giọng ấm áp.
Thiện Sùng trầm mặc một lát, Vệ Chi ôm anh, khung cảnh nhất thời có vẻ hài hòa, Lão Yên quay đầu nhìn bọn họ, do dự có nên bảo bọn họ cút đi hay không.
Thẳng đến Thiện Sùng nói: "Không còn gì nữa?"
Vệ Chi vừa mở miệng liền biết anh muốn đánh rắm cái gì, nâng cằm khỏi ngực anh, nhìn anh chớp chớp mắt, nghiêm túc gật đầu: "Ừ."
Thay vì hỏi anh "Anh còn muốn em nói gì nữa không?", cô chỉ nói: "Ừ."
Người đàn ông hơi nheo mắt lại, trực tiếp làm rõ những lời này: "Đây là một dịp quan trọng như vậy em không muốn theo anh về à?"
"..." Vệ Chi buông anh ra, do dự một chút, thành thật nói: "Trở về bị mắng thì thế nào?"
"Có khi mẹ anh nhìn thấy em sẽ không mắng nữa."
"Em không đáng yêu đến thế đâu," cô bé nói với vẻ mặt nghiêm túc kiểu 'Khi tai họa ập đến chúng ta hãy tự bay đi', "Chuyện này em rất tự giác."
Anh âu yếm xoa đầu cô: "Anh thấy em làm cho người ta rất thích."
"Đừng xì hơi nữa, nếu mẹ anh hỏi em làm nghề gì, thì chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà á!" Cô ngoan ngoãn nói, "Sẽ không về cùng anh đâu, nhiều nhất thì cho phép anh gọi video trên bàn cơm đêm giao thừa."
Sự việc đã được giải quyết như vậy.
Dưới sự giám sát của Vệ Chi, họ đã hoàn lại các loại vé, khách sạn, v.v. của Thiện Sùng, chuẩn bị mua lại vé máy bay cho anh.
Thiện Sùng đang cầm điện thoại, đang phân vân nên mua vé ngày 28 hay 29 thì đầu màn hình hiện lên một thông báo--
【Hành thiện tích đức: Anh ơi, chị dâu của em trông như thế nào? Anh có bức ảnh nào không? 】
Vòng bạn bè của Vệ Chi chỉ mở xem được ba ngày, các nội dung hiển thị gần đây bao gồm "Khu trượt tuyết trên đỉnh núi", "Khu trượt tuyết trên đỉnh núi tuyết sau cơn bão", "Mèo hoang" và "Thịt".
【Sùng: Không phải có rất nhiều trên nền tảng video ngắn của anh à? 】
【Hành thiện tích đức: Toàn là đeo khăn che mặt, kính trượt tuyết, che kín mít vậy thì thấy được cái mà gì! 】
【Sùng: Ồ, trông cũng tương tự như em, nho nhỏ.】
Trước khi Thiện Thiện kịp nói cái gì đó, anh đã gõ thêm--
【Sùng: Nhưng đẹp hơn em. 】
Thiện Thiện 'đang nhập' kéo dài ít nhất một phút, rõ ràng đang xóa xóa sửa sửa do dự có nên dùng câu chửi tục hay không, cuối cùng hoa mỹ nói--
【Thiện Thiện: Anh thật là một người anh trai tốt. 】
【Sùng: Đúng vậy. 】
......
Khương Nam Phong sau khi lấy báo cáo liền quay lại, chẩn đoán càng chính xác hơn, cậu ấy bị gãy xương nhẹ, dự kiến ngày mai sẽ bó bột rồi xuất viện.
Lão Yên liếc nhìn bản báo cáo, có vẻ có chút tiếc nuối, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Khương Nam Phong, cậu suy nghĩ một chút rồi nói đau đến không ngủ được, có thể ban đêm sẽ mất ngủ.
Khương Nam Phong không có trả lời cậu ngay, ngẩng đầu nhìn Thiện Sùng--
Đó là người chân chính ngã mạnh đến nỗi gãy xương cụt, đang đứng ở cửa, nhìn Lão Yên và Khương Nam Phong, giữa việc cố gắng muốn lừa hạt giống tốt đi nhảy công viên và học trò, lương tâm nổi lên nên chọn học trò.
"Cũng mất ngủ cả đêm," Thiện Sùng suy nghĩ một chút, nói như sợ ảnh hưởng đến khí khái đàn ông của mình, lại nói thêm: "Nhưng là do sợ hãi sau này sẽ không đứng dậy được nữa cho nên mới mất ngủ."
Vệ Chi: "Là sợ đau thôi."
Thiện Sùng: "Từ nhỏ đến lớn em chưa từng khóc vì té ngã sao?"
Vệ Chi suy nghĩ một chút: "Không có."
Thiện Sùng: "Chiều nay bị ngã khỏi cột, nói là mình bị đập vào ngực, nằm trong lòng ngực anh khóc nửa ngày rồi lừa gạt anh tay cầm tay mới chịu đi qua cột lần nữa là ai?"
Vệ Chi: "Ai?"
"Không biết," Thiện Sùng lấy điện thoại ra vuốt ve, "Hỏi người khác đi."
Vậy thì đừng hỏi.
Bởi vì lúc đó có rất nhiều người xung quanh, trong đó có một học trò của Thiện Sùng đã quay cảnh cô bé nằm trong vòng tay của một người đàn ông như hổ, khóc lóc rên rỉ rồi gửi vào trong nhóm, một đống người sôi nổi vây xem "Hổ ngửi hoa tường vi."
Là một người chị cùng giới, Hoa Yến tràn ngập cảm xúc--
【Năm ngoái tôi bị gãy khuỷu tay, phải nằm viện nửa tháng, sư phụ đến thăm bốn năm lần, câu đầu tiên khi đến là: Có biết mình sai chỗ nào chưa? Sau này còn dám nhảy điên nhảy khùng trên trời không?】
Cuối cùng, không có chuyện tay cầm tay dỗ dành để lên đài đâu, thích đến thì đến, thích nhảy thì nhảy, nhiều lắm là đón dưới đài để không té ngã ở bất kỳ bộ phận quan trọng nào dưới rốn.
Đám người trong nhóm xôn xao, Vệ Chi đứng đó mặt đỏ bừng.
Lão Yên cuối cùng không thể chịu đựng được nữa nên đuổi họ đi--
Show ân ái trước mặt người thất tình là không có tố chất.
Sau khi đám người Vệ Chi rời đi, Lão Yên và Khương Nam Phong là hai người duy nhất còn lại trong phòng bệnh.
Lúc này, Lão Yên đã cởi áo khoác trượt tuyết, bên trong mặc một chiếc áo hoodie, chiếc áo lần trước Khương Nam Phong mua cho cậu ta...
Cô đưa tay ấn lại góc chăn cho cậu, liếc nhìn bộ quần áo cậu đang mặc, ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Cậu có cảm thấy đây là quả báo không?"
Lão Yên thoạt đầu không có phản ứng gì, tưởng cô đang nói anh trai cô tiễn cậu vào bệnh viện nên nhếch mép giễu cợt, cố gắng giả vờ mạnh mẽ, chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy tầm mắt của cô, ngay lập tức hiểu ra.
Cậu vươn tay còn lại nắm lấy chăn bông, lặng lẽ chui vào trong chăn.
Khương Nam Phong nhướng mi, liếc cậu ta một cái: "Còn biết xấu hổ là được."
Một tay của Lão Yên buông thõng bất lực, chỉ để lộ đôi mắt ngoài chăn: "Em đã xin lỗi chị rồi, sai lầm của em chẳng lẽ không đáng được tha thứ sao?"
Cô không nói gì mà chỉ giơ tay vỗ nhẹ vào chăn của cậu ta.
"Kể từ ngày đó em đã không dạy bất cứ cô gái nào," anh mím môi. "Dạy cũng chỉ là những học trò nam trước kia."
"Ồ."
Khương Nam Phong suy nghĩ một chút: "Hôm nay ở đây có không ít người."
"...Họ đều ở Sùng Lễ, biết được chuyện thì họ đến, em không có gọi họ đến," Lão Yên nói. "Em cũng không nói chuyện nhiều với họ, đột nhiên nói đưa cơm là vì tức chị mà thôi......"
Cậu ta dừng lại: "Nhưng chị không có phản ứng gì cả, giống như một cái xác vậy."
"Trên nền tảng video ngắn cậu để là 'đối mặt với cảnh góa bụa' góa không phải là tôi à?" Khương Nam Phong nói: "Vừa lúc."
Hoa ngôn xảo ngữ của Lão Yên trước đây có thể lừa được rất nhiều cô bé, nhưng bây giờ lại không còn tác dụng nữa, đã dùng đủ mọi thủ đoạn, kể cả thông báo chính thức, làm nũng nịnh nọt, tìm cách kích thích cô...
Thực sự không có cách nào.
Cậu cưỡng ép lật người, nằm nghiêng, cánh tay không bị thương ở dưới, quay lưng về phía Khương Nam Phong.
Trên tay anh vẫn còn dây truyền dịch, y tá vừa lúc đi vào, vốn là muốn xem còn bao lâu nữa mới hoàn thành việc truyền dịch, nhìn thấy tư thế của cậu, cô ấy hét lên: "Cậu có thể đứng lên khi mệt, tại sao lại nằm như thế này?", trong sự hỗn loạn, chàng trai chỉ nhắm mắt lại trong tuyệt vọng, không nói.
Chú chó Ngao Tây Tạng bé nhỏ đầy nghị lực đã trở thành một con chó chết đuối.
Ngay cả bàn tay bị gãy cũng không nhận được sự thông cảm nào từ cô.
Lão Yên không ngừng suy nghĩ một hồi, không phải chỉ đưa cho bạn bè mặc quần áo của cô ấy mua thôi mà sao đến mức này; Một lúc sau lại nghĩ rõ ràng, giống như Vệ Chi nói, không phải vấn đề của quần áo, cũng không phải chuyện cậu tay nắm tay dạy ai học, vấn đề là quá khứ của cậu quá kỳ cục không mang lại cho người ta cảm giác an toàn.
...Vậy tại sao những cô bạn gái nhỏ ngày xưa không gây rắc rối?
Có lẽ họ biết rằng việc chia tay chỉ còn là vấn đề thời gian. Vì thế cũng chẳng buồn quan tâm chút nào.
Nghĩ đến đây, lại cảm thấy chị này tốt hơn nhiều.
Cứ như vậy, Khương Nam Phong không nói một lời, vẫn ngồi ở chỗ đó, Lão Yên lại thành công làm cho chính mình càng lún càng sâu
......
Sau đó, tay đau đến mức phải tiêm thuốc giảm đau.
Sau khi được tiêm thuốc thì mơ màng sắp ngủ, Lão Yên ngủ một chút, lúc tỉnh dậy thì bên ngoài trời đã tối, cậu nhìn điện thoại thấy đã hơn một giờ sáng, ngủ rất lâu.
Cử động bàn tay bị thương, mu bàn tay truyền tĩnh mạch bị tổn thương, sưng tấy, cậu ngủ rồi nên không biết, đại khái là y tá chườm khăn lông nóng, cho nên hiện tại có một cái khăn lông bên lạnh bên nóng đè trên tay.
Trong phòng bệnh có một ngọn đèn bàn.
Phòng chăm sóc đặc biệt, không nghiêm trọng, không có nhiều người quấy rầy lúc nửa đêm, hành lang và phòng bệnh khá yên tĩnh, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người. Không biết bên trong là ai...
Cho đến khi có một âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ phòng tắm.
Lão Yên ngồi dậy.
Xuống giường.
Tiếng nước chảy từ hướng phòng tắm ngày càng rõ ràng, vòi hoa sen bật lên, cậu đi dép lê, liếc nhìn đã thấy Khương Nam Phong đang ngồi trên sàn--
Cách chỗ cô không xa có một cái chậu, chiếc chậu bị lật úp, nước tràn ra khắp mặt đất. Đầu vòi hoa sen ban đầu bị úp ngược trong bồn đã được thay thế, nước bắn tung tóe như một đài phun nước theo nhạc.
Khương Nam Phong hiển nhiên đã trượt chân, có chút choáng váng.
Lúc này, quần áo và tóc đều ướt, không ướt sũng, chỉ là trên người còn đọng lại giọt nước.
Cô ngơ ngác chớp mắt, những giọt nước từ trên mắt rơi xuống, như muốn nện thẳng vào trái tim người phía sau.
Cửa phòng tắm bỗng nhiên bị một bóng người mảnh khảnh che lại, trong làn hơi nước nóng tràn ngập căn phòng, cô quay người lại, giữ đôi mắt đen trống rỗng nhìn người phía sau không biết lúc nào đã tỉnh dậy...
Thậm chí không có thời gian để phản ứng.
Thấy cậu ấy tiến lên một bước, một tay buông thõng, tay kia duỗi ra-- không biết lấy đâu ra sức lực như vậy mà dễ dàng nhấc cô lên khỏi mặt đất.
Mang dép lê ổn định vững chắc bước vào phòng tắm, cậu vô cảm mang theo cô quay người vặn vòi nước nóng trên vòi sen trong phòng tắm, phòng tắm nhất thời trở nên yên tĩnh...
Im lặng đến mức họ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Lão Yên quay đầu sang một bên, giữ nguyên tư thế đóng vòi nước không nhúc nhích, hai người rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
Gần như chóp mũi sắp phải cọ chóp mũi.
Chàng trai trẻ im lặng, nhưng sắc mặt tái nhợt, hiếm khi khuôn mặt cún con của cậu ta không có nụ cười lúm đồng tiền, cậu ta vô cảm nhìn chằm chằm vào chóp mũi của cô một lúc, rồi giơ tay lên, dùng một tay nhéo ngón áp út và ngón út rồi nâng cằm cô lên....
Ngón giữa được gia cố giam giữ.
Sau đó, dùng ngón tay cái hơi thô ráp của mình lau đi vài giọt nước trên mặt cô, không hề nhẹ nhàng.
Đầu ngón tay thô ráp áp lên khuôn mặt mềm mại của cô, Khương Nam Phong cau mày, dường như đã tỉnh táo lại, nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay của cậu--
"Triệu Khắc Yên," cô bình tĩnh nói, "Đừng chạm vào tôi."
Giọng nói lạnh lùng vang vọng trong phòng tắm.
Cảm thấy động tác lau cực kỳ thô bạo trên mặt mình dừng lại-- có lẽ cũng không thể nói là lau, dù sao lực tay của cậu ta rất lớn...
Khương Nam Phong ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen không đáy của thiếu niên, lúc này cuối cùng cậu ta cũng có chút bóng dáng của sư phụ của cậu.
"Được rồi," Lão Yên rút tay lại, "Không chạm vào chị."
Rồi giây tiếp theo, khi Khương Nam Phong thả lỏng cảnh giác, cậu ta bất ngờ ấn vào vai cô và đẩy--
Sau khi cô rút lui về phía sau theo lực, cậu dùng vai va vào cô một chút. Cùng lúc đó, bàn tay định đẩy người đã bị chặn giữa lưng cô và bức tường, dù lưng cô bị đánh mạnh nhưng cậu ta thậm chí còn không hề cử động lông mày.
Bắt lấy đôi môi cô một cách chính xác.
Cuối cùng cũng nuốt được hơi thở quen thuộc, cậu gần như thở dài hài lòng...
Cẩn thận và oán giận mà nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô, khi cậu cảm thấy cô hơi nới lỏng, cậu ta dùng đầu lưỡi cạy răng cô ra và xâm chiếm--
Hơi cúi xuống, cố định cô vào giữa ngực và bức tường, bàn tay không bị thương của cậu vẫn ấn sau lưng cô, mạnh mẽ và hèn mọn.
Nếu có thể, cô có thể đẩy cậu ra ngay lập tức.
Nhưng ngay cả khi chỉ cho phép cậu ở lại trong ba mươi giây, cậu cũng cảm thấy biết ơn vì điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro