Chương 122: Người xấu
Trong bệnh viện.
Trong màn đêm yên tĩnh, mọi âm thanh dường như được phóng đại vô hạn.
Nước bắn tung tóe đã tắt, nhưng nước tích tụ trên mặt đất vẫn chưa được dọn sạch, nó lặng lẽ chảy theo những khe hở và đường nét của gạch lát sàn, cuối cùng chảy vào cống...
Những giọt nước đọng trên đầu vòi hoa sen rơi xuống phát ra tiếng "bụp".
"Nếu chị phải đi thì đi dứt khoát một chút, đừng quay đầu lại."
Môi cậu áp vào động mạch trên cổ cô, giọng điệu hèn mọn run rẩy, nhưng tay lại ấn vào lưng cô, cách ly cô khỏi bức tường lạnh lẽo và ôm cô vào lòng--
"Khương Nam Phong, vốn dĩ em đã nói hết mùa tuyết này, nếu chị không quay đầu lại, em sẽ tiến về phía trước." Giọng cậu khàn khàn, "Sao chị lại quay lại?"
Cậu ấy hỏi: "Có phải chị cảm thấy dắt em như dắt chó rất thú vị đúng không?"
Câu trả lời duy nhất cậu nhận được là sự im lặng của Khương Nam Phong.
Ánh mắt cô bình thản rơi vào dây mũ hoodie của cậu, trong mắt không hề dao động, một lúc lâu sau, nhìn thấy hàng mi dài thon dài của cô nâng lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn cậu.
Trong nụ hôn ngắn ngủi vừa rồi, chóp mũi cậu chạm vào những giọt nước trên mặt cô.
Bây giờ nó ướt đẫm, trông thật đáng yêu và đáng thương.
Vì vậy, dưới ánh mắt ngơ ngác của chàng trai trẻ, cô giơ đầu ngón tay lên, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng quét nước trên sống mũi cậu, nhẹ nhàng nói: "Khá thú vị."
Lúc cậu đang ngơ ngác, cô đã đưa tay đẩy ra: "Nhóc con, cậu cũng không thích tôi nhiều đâu, chỉ là bị chia tay nên mới không cam lòng thôi."
Lão Yên nhìn cô xoay người, cúi người nhìn vào gương, bình tĩnh dùng đầu ngón tay lau đi vết son môi lem luốc vì nụ hôn của cậu, tấm gương phản chiếu đường cong lạnh lẽo trên gò má cô.
Vào một ngày lạnh giá như vậy, cô vẫn mặc váy.
Có lẽ cô thực sự đã rời đi sau khi cậu ấy ngủ quên, cô thay bộ đồ trượt tuyết quấn chặt trên người thành bộ đồ hiện tại... Phải nói rằng, dù mặc gì cô ấy cũng trông rất đẹp.
Hôm nay cậu bị mù và mất tập trung nên ban đầu anh không nhận ra cô trên đường trượt tuyết, nhưng phải nói rằng dù chỉ nhìn thoáng qua lúc đầu cậu cũng cảm thấy cô gái này ăn mặc rất đẹp...
Nhưng rồi cậu quay đi mà không suy nghĩ nhiều.
Thật nực cười.
Cựu hải vương (bắt cá nhiều tay) giờ ước mình bị PTSD từ người bạn nữ trượt tuyết của mình.
Lúc này, nhìn thấy cô ấy nửa cúi người trên bồn rửa, chiếc váy gần như không che được đôi chân thẳng tắp và trắng nõn--
Lão Yên dựa vào cửa, không nhúc nhích.
Nhìn chăm chú vào người phụ nữ quay lưng về phía mình và khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy trong gương, cậu cảm thấy mình có thể bị ma quỷ ám, thực sự bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc những gì cô ấy nói.
"Không thích nhiều lắm" nghĩa là gì?
Thích cái gì?
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đã cảm thấy cô ấy xinh đẹp;
Nói chuyện hai giây đã cảm thấy giọng nói của cô ấy thật nhẹ nhàng;
Cậu dạy cô nollie 180°, cô ấy từ trên núi xuống, lần trượt đầu tiên đã ra nollie 360° trước cửa sảnh thiết bị trượt tuyết, cậu chưa bao giờ dạy một học sinh thông minh như vậy, khiến cậu có cảm giác thành tựu;
Sau giờ học, buổi tối bắt đầu với phần tóm tắt buổi học hôm nay, khi trò chuyện với cô, cậu sẽ kiểm tra điện thoại và WeChat với tần suất chưa từng có;
Sau đó dần dần phát triển thành "Ngày mai cần phải đi dạy nên tối nay sẽ không đi bar", "Có một cô gái trẻ từ khu trượt tuyết dưới chân núi" "Cũng không đi."
Cậu bị cô thu hút;
Khi mở đôi mắt mờ mịt sau khi say rượu, sẽ chỉ nhìn thấy bóng dáng của cô;
Khi say nằm trong toilet nôn ói thì có tay của cô, sau khi tắm rửa tỉnh lại thì có canh giải rượu của cô;
Cậu học một cách nghiêm túc để cắt video hướng dẫn riêng cho cô, để luôn chiếm vị trí có thể dạy cô những động tác mới, một ngày cũng không dám lơ là việc tự mình luyện tập, tiến bộ thần tốc;
Muốn nghe giọng nói của cô ấy, muốn hôn cô ấy, quay video cùng cô ấy, ăn, ngủ...
Làm sao vậy?
Đây có phải là loại tình yêu hời hợt?
Nhưng đây là cả cuộc đời của cậu ấy.
Cậu ấy có thể lý giải việc thích cô ấy như thế này-- có chỗ nào không đúng sao? Có chỗ nào không đủ? Ai có lòng tốt nói cho cậu biết, thích nhiều lắm thật sự là gì vậy?
Khương Nam Phong đứng thẳng người, quay đầu nhìn thiếu niên đang nhìn mình chằm chằm, mỉm cười với cậu.
"Đi ngủ sớm đi," cô nói, "Ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm."
Cậu nhìn chằm chằm vào khóe môi nhếch lên của cô nhưng không thể dời mắt đi, yết hầu lăn lộn, chết lặng nhìn cô đi ngang qua, cô dùng khăn lau mặt rồi đi về phòng bệnh.
Một cơn gió lạnh thổi bên ngoài, rên rỉ như một tiếng khóc của ma quỷ trong cơn gió thổi qua con hẻm bệnh viện yên tĩnh về đêm.
Bóng cây ngoài cửa sổ đung đưa.
Khương Nam Phong đặt khăn xuống, chưa kịp lục túi tìm hộp phấn để chỉnh lại trang điểm trên mặt, tay vừa mới đưa tới gần túi thì đã bị người phía sau bắt lấy.
Đầu ngón tay mảnh khảnh mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, nhìn dọc theo lực, có thể thấy tĩnh mạch trên mu bàn tay nổi lên do dùng nhiều sức, giây tiếp theo, bằng một lực mạnh, ném cô lên giường, nơi cậu vừa mới đứng dậy, hơi ấm còn sót lại trên giường lớn vẫn chưa tiêu tan.
Cậu tiến tới, chống một tay đặt mái tóc rối bù của cô trên giường, nhấc một lọn tóc mềm mại của cô lên, cụp mắt xuống, vô cảm nhìn cô.
"Hoặc là chị đá văng tôi ra, cho chị ba giây, ba --"
"Hai."
"Một."
Chàng trai từ trên cao nhìn xuống, trông có vẻ lạnh lùng xa cách nhưng thực ra nhịp tim đang đập như trống, nội tạng như muốn nổ tung... Sau khi đếm ba giây đó như đếm ngược đến cái chết, đầu cậu ta nổ tung thành từng mảnh, khiến cậu ta không thể suy nghĩ được gì nữa.
Buông tóc cô ra.
Cậu đặt đầu ngón tay lên một bên đầu cô, cúi xuống, áp đôi môi khô khốc vào dưới tai cô, "Đếm xong rồi."
......
Bên ngoài bệnh viện.
Nhà hàng khu trượt tuyết trên đỉnh núi.
"Khương Triều, anh cứ để Khương Nam Phong ở bệnh viện như vậy sao?"
Vệ Chi cầm lấy nồi đá bibimbap trong tay, múc ra một bát cơm cháy nhỏ, đẩy hết số cơm tươi ẩm còn lại cho người đàn ông bên cạnh...
Người nọ ngẩng đầu liếc nhìn cô, mấy giây sau mới bất đắc dĩ kéo nồi đá đen trước mặt, cầm lấy muỗng, bắt đầu ăn.
Vệ Chi nói tiếp: "Không biết lúc cô ấy chia tay với Lão Yên đã nháo đến buồn bực thế nào à?"
"Anh biết."
Khương Triều thản nhiên trả lời.
Lúc này, anh ta một tay chống cằm, nhìn hai người tương tác cũng khá thú vị, thầm nghĩ nếu là Hàn Nhất Minh, có lẽ người đó sẽ không ăn hết phần cơm còn lại của cô...
Sẽ nhận lấy.
Nhưng rồi đặt bên cạnh không động đến.
"Không phải anh bỏ em ấy ở bệnh viện, ý anh là đêm nay anh có thể ở lại bệnh viện."
Công tử ăn chơi số 1 Nam Thành lười biếng nói: "Khương Nam Phong muốn ở lại, nói là có chút đồ muốn cho tên nhóc kia."
......
Trong bệnh viện.
Căn phòng tối om, ngay cả ánh đèn sợi đốt nhợt nhạt ở hành lang chiếu qua cửa sổ nhỏ của cửa phòng cũng nhấn nhá một chút không khí.
Mọi thứ dường như diễn ra có phần logic.
Khi cô đưa tay ra kéo cổ cậu về phía mình;
Khi đầu ngón tay của cô luồn vào sau gáy nhẹ nhàng nắm lấy tóc cậu, giữa các ngón tay cô có những sợi tóc của cậu;
Khi cô ngẩng cổ lên và chủ động cắn vào môi cậu...
Cô mỉm cười hỏi cậu đã đủ tuổi chưa, lấy CMND ra xem một cái.
Sau đó, đầu ngón tay của cô rơi vào cạp quần của cậu, móc một cái.
Lão Yên mặc quần thể thao, bên trong là quần áo nhanh khô, may mắn hôm nay không mặc đồ bảo hộ--
Những người như họ thường chỉ mặc những thứ đó khi biết mình sẽ bị ngã khi tập luyện.
Sau khi Khương Nam Phong rời đi, Lão Yên đột nhiên mất đi mục tiêu, hồn ma đuổi theo biến mất, cậu đột nhiên trở nên phật hệ (*), như thể mọi động lực đều bị dồn vào hai tháng đầu mùa tuyết rơi...
(*) 佛系: ý chỉ không có hoài bão, không ganh đua, bằng lòng với những gì mình có.
Bây giờ nếu ai trong câu lạc bộ làm được điều gì mới thì cậu cũng không vội, còn có thể vỗ tay chúc mừng một cách chân thành.
Khương Nam Phong cũng phát hiện ra điều này.
"Nếu hôm nay cậu ngoan ngoãn mặc đồ bảo hộ thì đã không bị ngã nặng như vậy." Cô nói.
"Em ngã ở cổ tay," Lão Yên nói. "Cần gì phải mặc đồ bảo hộ, ai nhảy bình hoa mà đeo cái đó?"
Giọng nói của chàng trai ngỗ ngược và có vẻ như không chịu hợp tác.
"Ngã gãy cổ tay còn tự hào như vậy."
Cô cười nhẹ, khi cô chế nhạo, hơi thở của cô chạm vào chóp mũi cậu, khiến Lão Yên sắp ngất đi...
Hận mình chỉ có một tay, nếu không lúc này cậu ta có thể đã ôm và nhốt cô vào lòng--
Sau khi được sự cho phép, bàn tay duy nhất vén áo khoác len của cô lên, chạm vào tấm lưng ấm áp bên trong chiếc áo bó sát của cô, lần lượt chạm vào sống lưng của cô...
Lại trượt về phía trước và cởi nút cổ áo cô.
Cậu cúi đầu, giống như một con sói rừng nhỏ đói khát tính tình hoang dã, vùi mình vào cổ cô, hít thật sâu mùi thơm trên cơ thể cô, gặm nhấm hôn cô.
Áp đầu mũi mình vào tim cô, lắng nghe nhịp tim cô dần tăng tốc và cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô tăng lên.
Cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, gần như muốn rơi nước mắt, trong hai giây, cậu tự hỏi liệu mình có đang mơ không...
Cậu đã có những giấc mơ tương tự.
Trong giấc mơ, cậu đang ở một khu trượt tuyết, trong một quán ăn ven đường, trong một quán bar nhỏ, hay trong một chiếc ô tô chen chúc mà ấm áp.
Cô đang ở trong vòng tay cậu.
Cô tựa cằm vào vai cậu, mặc kệ cậu vén váy lên, tay vừa lật, cô nằm trên giường, úp mặt vào gối, ngẩn người.
Bất quá, cô cũng không ngẩn người quá lâu, cô chống một khuỷu tay lên gối, hơi nghiêng nửa khuôn mặt, từ khóe mắt hơi đỏ và có chút ươn ướt nhìn cậu.
Tóc cô vẫn còn ướt, chưa khô hoàn toàn.
Tóc dính vào má cô.
Giống như có thứ gì đó bốc cháy và phát nổ ngay lập tức, hơi thở nồng nặc mùi hương của cô, thật là tra tấn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sẵn lòng bị như thế này.
......
Khu trượt tuyết trên đỉnh núi.
Sau bữa tối liền đi bộ về khách sạn.
Vệ Chi khoác tay bạn trai, nhìn Khương Triều cách đó không xa, hai tay đút trong túi, miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt nhàn nhã lười biếng, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Khương Triều, em còn tưởng anh đến đây là để thay trời hành đạo giúp Hàn Nhất Minh."
Nghe vậy, Khương Triều cắn đầu thuốc, liếc nhìn cô, không nói gì.
Không biết phải nói gì về những điều vô nghĩa, nếu cô ngẫu nhiên tìm một con chó con mèo nam phượng hoàng (*) nào ở ven đường, thì anh ta chắc chắn sẽ muốn thay trời hành đạo--
(*) 凤凰男: đại khái là đàn ông bám váy vợ.
Dù sao thì đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ, bố mẹ đều quen biết nhau. Ngày thường ngồi cùng nhau cũng không nghĩ đến chuyện tiêu hóa nội bộ (*), từng người yêu đương, từng người chơi, có hẹn thì nhắn Wechat rồi ra gặp mặt, ngày tháng cứ như vậy trôi qua.
(*) 内部消化: nội bộ tiêu hóa, ý chỉ chơi chung 1 nhóm rồi tạo thành từng cặp yêu nhau.
Nhưng khi lớn lên, bắt đầu nói về hôn nhân, chắc chắn sẽ chú ý đến những người xung quanh...
Vệ Chi rất tốt, tính tình hiền lành dễ thương, không điên cuồng như bọn họ khi còn đi học, hay nói cách khác là không chơi bời chút nào, chăm chỉ học hành, như một con thỏ con.
Khương Triều lúc đó cũng có chút suy nghĩ xấu xa, ví dụ như em gái anh ta và Vệ Chi là bạn thân, hai nhà cũng thân nhau, nên muốn bảo ba anh đi qua nhà họ Vệ nói ngọt mấy câu là chuyện này sẽ thành công.
Kết quả là chưa kịp ra tay thì nhà họ Hàn đã quay lại.
Hàn Nhất Minh là anh cả, người của anh ấy, bọn họ sẽ không cướp.
Cho đến khi anh ấy bị cạy góc tường, trừ việc có chút tức giận thì cũng có chút vui sướng khi người gặp họa, còn đang cân nhắc không biết ai dám cạy góc tường của anh Hàn..... Nếu là nam phượng hoàng gì đó thì cứ đánh hắn ta một trận, sau đó xem thử xem có đến lượt mình không.
Anh tính toán khoản này rất rõ ràng.
--Vệ Chi không chơi thân với bọn họ lắm nhưng dù sao những người trong nhóm này cũng xem là người nhà.... Chính mình không phải thứ gì tốt lành nhưng cũng không để kẻ xấu bên ngoài ức hiếp.
Cho nên cả nước có nhiều khu trượt tuyết như vậy lại phải nhất quyết đến Sùng Lễ. Khương Triều bắt đầu có hứng thú với bạn trai của Vệ Chi sau khi xem video của tuyển thủ Sơn Hữu Mộc....
Sau một chuyến đi khảo sát thực địa, mẹ nó, người ta thật ngầu.
Tuy không phải là người tiêu xài xa hoa như họ nhưng cũng không phải nam phượng hoàng, xuất thân từ một gia đình bình thường, bản thân có thu nhập khá, chăm chỉ làm việc, cố gắng phấn đấu cho cuộc sống, làm đến nơi đến chốn.
Là người ít nói, sau bữa ăn, anh chỉ ngẩng đầu nhìn Vệ Chi một cái lúc lấy cơm thừa của cô, trong suốt bữa cơm không nói quá năm câu--
Nó giống như kiểu tự kỷ này...
Ở bất kỳ khu trượt tuyết nào ở Sùng Lễ, nhắc đến "Thiện Sùng" cũng giống như nhắc đến Phật tổ, còn vinh dự gấp đôi.
Chỉnh chết đám bọn họ những kẻ vốn ăn chơi trác táng có chút tiền bẩn, đến nơi trời đất đầy tuyết này kêu trời trời không hay kêu đất đất không thấu, phải bước lên ván trượt tuyết, dẩu mông như kẻ ngốc để học cách đeo ván trượt, mũi sau đẩy dốc....
Lúc này, Khương Triều thậm chí còn cảm thấy có chút tự ti.
Khi Vệ Chi hỏi anh ta có phải đến đây để thay trời hành đạo hay không, tình cờ anh ta đang đánh một câu vào nhóm nhỏ WeChat tập hợp một số bên ăn chơi, ngoại trừ Hàn Nhất Minh--
【Khương Triều: Đừng nhìn nữa, đội ngũ giải tán. 】
Những kẻ ngốc trong nhóm nhảy lên nhảy xuống, hét lên bất mãn và yêu cầu anh chụp ảnh chính diện của Thiện Sùng.
"Anh có thể giúp cái gì mà hành với chẳng lá, nói nữa, muốn cũng được chắc?" Khương Siêu thản nhiên nói, "Không lẽ mời em đi xem anh ta phẫu thuật, giới thiệu cho em anh ta xuống đao chuẩn cỡ nào?"
Cuộc phẫu thuật không thể được phát sóng trực tiếp.
Thi đấu trượt tuyết có thể.
So sánh thì Hàn Nhất Minh quá thảm, nhưng không có cách nào, chính là giá trị thời thượng thua trong tay cô bé này thôi... Đến hẹn hò trong công viên, bác sĩ phẫu thuật so với vận động viên, vẫn có giá hơn!
Ông trời quả thật rất công bằng.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Khương Triều đưa mắt từ mặt Vệ Chi sang mặt Thiện Sùng... Dưới ánh trăng ban đêm, hai người đàn ông trưởng thành bốn mắt nhìn nhau, người kia không có biểu cảm gì, người nọ thì tê dại cả da đầu quay đi, cúi đầu xuống gõ phím bảo đám châu chấu trong nhóm ngậm miệng chó lại--
Gửi ảnh sợ tối nay bọn họ không ngủ được.
Khương Triều hỏi Thiện Sùng: "Anh thật sự không dạy căn bản sao?"
Thiện Sùng nói: "Không dạy."
Khương Triều thở dài, không xấu hổ nói "Tôi có tiền", nhưng anh ta nhận ra rằng trượt tuyết thực sự là một điều tốt, sau khi mày mò, giá trị quyến rũ của anh tăng gấp đôi, vì vậy anh thản nhiên nói: "Vậy khi nào tôi học xong cơ bản sẽ đến tìm anh."
"Muốn bắt chuyện với các em gái thì học bình hoa có hiệu quả tốt hơn." Thiện Sùng nói: "Ngày mai tôi dẫn anh đến công viên một chuyến anh sẽ hiểu, mười người thì chỉ có 2 chị gái nhỏ thôi."
Anh hiểu rất rõ về thị trường.
Biết Vệ Chi quay đầu lại nhìn mình, cũng không thể trách ánh mắt cô kỳ quái, quen biết lâu như vậy, cô hiếm khi nghe được mấy chữ "chị gái nhỏ" nghiêm túc từ trong miệng Thiện Sùng nói ra.
Mẹ nó mới ăn có một bữa cơm...
Trong thời gian này, họ thậm chí không nói chuyện nhiều.
"Gần mực thì đen" cái sự đen này cũng quá nhanh quá tùy tiện đi.
"Hai người đừng ở gần nhau." Vệ Chi cảnh giác nói, "Đừng học thói xấu của anh ấy."
Thiện Sùng cười nhẹ, nhẹ nhàng liếc nhìn cô--
Chắc chắn là anh cố ý.
Vệ Chi chưa từng nhìn thấy loại ánh mắt này, miêu tả như thế nào đây, chính là tà ác đến độ Khương Triều cũng muốn gọi một tiếng anh trai.
Là bạn trai của mình cũng không ảnh hưởng đến việc cô thỉnh thoảng vẫn sợ hãi trước một số hành động của anh, chân yếu hơn hẳn, sợ hãi chạy thẳng lên đến đỉnh đầu, theo phản xạ có điều kiện hỏi 'anh muốn làm gì', rồi nhận ra rằng bạn trai mình cười nhạo một cách rất hàm súc, coi anh là gì đó....
Một mảnh giấy trắng.
Một đĩa bắp cải.
Khinh thường ai đâu, mấy thứ này còn muốn học à?
Bản chất của đàn ông, đều là người xấu.
Vì thế lẩm bẩm nói "Nếu anh dám nhìn chị gái nhỏ nào như vậy em sẽ móc mắt anh ra", sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình...
Nghe anh cười khẽ bên tai cô.
Bàn tay rũ bên cạnh người ấm áp, được bàn tay to lớn ôm lấy, cô nghiêng đầu nghe anh "ừm" một tiếng nhàn nhạt nói: "Không nhìn."
Vệ Chi liếm môi, suy nghĩ lại, cảm thấy mình đã nói hết, không sợ người khác lại chê cười mình ngốc nữa, muốn hỏi gì thì hỏi: "Khương Nam Phong muốn đưa cho Lão Yên cái gì à?"
Cô vừa nói xong, hai người đàn ông có mặt cùng lúc quay lại nhìn cô.
Ánh mắt dày đặc như sói dưới trăng ngày 15 tháng 8.
Vệ Chi: "A?"
Vệ Chi: "Sao vậy? Nhìn em làm gì? Khương Nam Phong cho Lão Yên vay tiền sao?"
Cô chưa kịp nói hết câu, bạn trai bên cạnh đã túm lấy cổ cô, xoay cô sang một bên, dùng bàn tay to lớn bịt miệng cô, vô cảm quay đầu lại, lễ phép gật đầu với Khương Triều.
"Chê cười rồi."
Khương Triều mỉm cười, xua xua tay.
Cảnh giới cao nhất của việc chăm sóc bạn gái là nuôi dạy cô ấy như con gái--
Đừng để cô ấy hỏi những gì cô ấy không nên hỏi.
Đừng để cô ấy biết những kiến thức mà cô ấy không nên biết.
Đưa cái gì chứ?
Đương nhiên, muốn cho cậu ta một quá trình yêu đương trọn vẹn, có lẽ sau khi ngủ rồi thì không còn nhớ thương nữa?
Ai biết a.
......
Là những thứ kiến thức vô dụng này, đừng nói Vệ Chi, đến cả Lão Yên cũng không hiểu.
Nằm trên giường, một tay còn quấn băng đặt ở trên ván giường, nhìn Khương Nam Phong chậm rãi ngồi dậy, mặc quần áo, mở cửa sổ, mùi hôi bay ra ngoài.
Lại từ từ xuống giường.
"Sáng mai tôi sẽ đi," Khương Nam Phong nói. "Anh trai tôi sẽ đến đây nhìn cậu, anh Sùng Bối Thích bên đó cũng sẽ đến..."
"Chị đi đâu?"
Nhìn thấy mái tóc gợn sóng của cô trước mắt, Lão Yên đưa tay vuốt tóc cô.
Không ngờ cô lại tránh xa, quay lại nhìn cậu, suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: "Trở về ngủ một giấc đi."
Lúc này, Lão Yên còn chưa kịp phản ứng, cậu cũng đã làm hải vương (bắt cá nhiều tay) nhiều năm như vậy, bầu không khí lúc này thật không ổn... Một tay chống trên giường ngồi dậy, chăn bông trượt xuống từ ngực cậu, rất có hương vị của một người đàn ông đàng hoàng bị chiếm tiện nghi.
"Ý chị là gì? Ý là chuyện của chúng ta vẫn chưa kết thúc," Lão Yên hỏi, "Đúng không?"
Cậu nhìn cô một cách sắc bén, con ngươi đen láy của cậu tỏa ra thứ ánh sáng khó tả.
Khương Nam Phong dừng lại một chút, cũng không nói rõ ràng, chỉ nhìn cậu cười không ra tiếng.
Lão Yên: "..."
Cậu thậm chí còn không muốn hỏi liệu cô có trái tim không.
Cậu cảm thấy hỏi như vậy mới thích hợp--
Lão Yên: "Khương Nam Phong, chị có tố chất không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro