Chương 136: Kết thúc: Con đường tuổi trẻ (phần 1)
【CK, Bối Thích: Gì vậy, sư phụ lại ngã gãy tay à? Núi Trường Bạch không hợp mệnh với ngài à, không thì tới ngày 15 ngài khiêng con heo lên núi quỳ lạy đi?】
Trong số học trò của Thiện Sùng, luôn có một hai người nhạy tin tức.
Và một hòn đá khuấy động cả ngàn làn sóng.
【Chân trời Marrakech: Anh Sùng đã về núi Trường Bạch à? Không ở hồ Tùng Hoa hả?】
【CK, Bối Thích: Hồ Tùng Hoa đông quá nên đổi địa điểm?】
【Chân trời của Marrakech: Không phải nói núi Trường Bạch là cơ sở huấn luyện của các đội chuyên nghiệp nên không được phép vào sao? 】
【CK, Bối Thích: Đúng là không cho vào nhưng nếu Thiện Sùng nói muốn đi, còn ai có thể ngăn cản anh ấy tiến vào? Lấy tư cách là người hướng dẫn kỹ thuật thì tôi không thể nghĩ ra khu trượt tuyết nào ở trong nước không cho anh ấy vào.】
【Chân trời của Marrakech: Ồ, có lý. 】
Vệ Chi ngồi ở bên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông truyền thuốc chống viêm, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại.
【Lão Yên: @CK, Bối Thích Lại? Lại cái gì mà lại? 】
Bối Thích trả lời rất nhanh.
【CK, Bối Thích: Ồ, vậy thạch cao trên tay cậu không phải mới đi tháo ra à, còn không phải 'lại' thì là gì, đừng do dự, nói cậu đó!】
Vệ Chi nhìn nội dung trò chuyện của bọn họ, không những nói đùa, lời nói của bọn họ thậm chí còn có chút không xấu hổ, ngược lại còn có chút kiêu ngạo?
Đây có thể là sự khác biệt giữa con gái và con trai--
Cô vừa ngồi xe lăn, tay anh chạm vào một chút thôi cũng có cảm giác sưng tấy đỏ rực khiến cô muốn hồn lìa khỏi xác... Giờ này khắc này, những người này lại giống như không có chuyện gì, còn có tâm trạng nói đùa.
Như thể việc vào bệnh viện, nghe khoa chỉnh hình thông báo là chuyện thường ngày của họ.
【Thiếu Nữ Kỷ: Các cậu có thể sửa lại thái độ của mình được không? 】
【Thiếu Nữ Kỷ: Lão Yên cùng Thiện Sùng đều ngã, còn chưa đủ làm gương cảnh báo hả mà còn hi hi ha ha cái gì vậy? 】
【Thiếu Nữ Kỷ: Đều chú ý an toàn, đừng có già đầu rồi còn giống như trẻ trâu vậy, mình ngã làm người nhà lo lắng】
【Lão Yên:...】
【Thiếu Nữ Kỷ: Cậu chấm chấm chấm cái gì mà chấm chấm chấm? @ Lão Yên】
【Lão Yên:...】
【Sakura Yến: Cười chết! 】
【Nhan Nhan: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!】
【Sakura Yến: Mẹ kiếp, mỗi ngày kêu các cậu mang theo đồ bảo hộ, không ai thèm nghe! Nhưng thôi giờ có người quản mấy người rồi!】
【CK, Bối Thích: @ Thiếu nữ Kỷ, không sao đâu, cậu ta chỉ sợ hãi thôi, đây là lần đầu tiên kể từ khi tụi tui gặp bà mà bà gần nhất với hình tượng 'sư nương'.】
【CK, Bối Thích: Đúng như lời mẹ tui đã nói trên bàn ăn đêm giao thừa. 】
【CK, Bối Thích: Được rồi, tính luôn ba Sùng, mọi người trong nhóm giờ đều có cả ba lẫn mẹ. 】
【Thiếu Nữ Kỷ:...]
Trong lúc Vệ Chi suýt chết ngạt vì bị sư huynh châm chọc thì phong cách của nhóm cuối cùng cũng trở lại bình thường, mọi người đang tổ chức một nhóm đặt đồ bảo hộ, chúc sư phụ nhanh chóng bình phục.
Bối Thích nói chuyện riêng với Vệ Chi, hỏi cô tình huống cụ thể, với tư cách là người trong cuộc biết tình hình hiện tại của Thiện Sùng, cậu lo lắng Thiện Sùng sẽ không thể theo kịp các lịch thi đấu khác nhau vào tháng tới.
Vệ Chi ngước mắt nhìn người đàn ông đang dựa vào đầu giường một tay cầm ống truyền tĩnh mạch, lơ đãng lướt điện thoại để xem lịch sử trò chuyện trong nhóm--
Màn hình huỳnh quang của điện thoại di động chiếu sáng khuôn mặt có chút lạnh lùng và uy nghiêm của anh khi không nói chuyện, đôi mắt đen sâu thẳm không đáy...
Không biết anh đang nghĩ gì nữa.
Chỉ có thể thấy rằng anh đang mất tập trung.
Vệ Chi vươn tay vỗ vỗ anh, sau đó mở tin nhắn thoại với giọng vịt đực của Bối Thích cho anh nghe, "Vậy tháng sau anh ấy thi đấu được không", Thiện Sùng lấy điện thoại trong tay cô đến gần bên môi, gửi lại giọng nói: "Được, trượt tuyết, trượt bằng chân."
Nói xong, anh gửi tin nhắn thoại kèm theo âm thanh "vù" rồi đặt lại điện thoại vào tay Vệ Chi.
Người nọ cầm điện thoại mặt vô cảm, chỉ đứng ở bên giường, bất động nhìn anh.
Thiện Sùng bị ánh mắt nghiêm nghị của cô nhìn chằm chằm, nghĩ đến việc cô vừa giảng bài cho hàng trăm người trong nhóm, dạy dỗ những lão già thô lỗ đó đến mức không thể ngẩng đầu lên, nhếch khóe môi.
"Anh còn dám cười à!"
Cô bé giơ tay định đánh anh, nhưng khi tay cô đã đến trước mặt anh, cô không thể xuống tay trước bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng đó, cô do dự hồi lâu mới thu tay lại.
Chỉ là cú đấm bất đắc dĩ không thể đánh xuống được dường như bật lại vào mặt cô, mắt cô đỏ hoe.
Trên giường bệnh, người đàn ông một giây trước nhìn thấy cô vẫn ổn, bây giờ nhìn cô như muốn khóc khi có bất đồng quan điểm, tập mãi thành thói quen, nhưng anh vẫn không khỏi thở dài: "Em lại muốn khóc nữa à? Không phải là anh đã ổn rồi sao?"
Vệ Chi cúi đầu xoa xoa khóe mắt: "Anh còn thiếu kiên nhẫn với em à?"
"Đừng gây chuyện vô lý," Thiện Sùng nói, "Người nằm trên giường bệnh không phải là anh à?"
Vệ Chi liếc anh một cái, cắn môi, thấp giọng hỏi: "...Vậy hai chúng ta đổi cho nhau cũng được."
Nghe vậy, vẻ bất đắc dĩ và nụ cười bình thản trên mặt người đàn ông biến mất, những lời này quen thuộc đến mức anh đã nghe thấy từ vài năm trước khi vô tình nghe thấy ở chân tường...
Nghe xong, anh chủ động ký giấy giải nghệ.
Hai năm sau, một bối cảnh khác, đổi một người khác--
Anh thấy mình vẫn không muốn nghe.
Một chữ cũng không được.
Đôi mắt tối sầm, anh dùng giọng điệu có chút lạnh nhạt chưa từng dùng với cô bé, nói: "Em đang nói nhảm cái gì vậy?"
"Không nói nhảm, chúng ta đổi chỗ đi, anh sẽ biết bây giờ em đang nghĩ gì."
Giọng nói của cô toàn là giọng mũi, trừng mắt nhìn anh nhưng không có chút lực sát thương nào, trong lòng ngực như có cái gì nghẹn lại đầy khó chịu, cô cũng không nói rõ, nhưng giống như tất cả đều bại lộ qua giọng nói của cô.
Cô không hề ngốc nghếch, biết làm sao để đàm phán với anh, nếu từ trên cao nhìn xuống bắt anh làm cái này cái kia, chắc chắn anh sẽ muốn tạo phản, muốn cãi nhau với cô...
Nhưng cô đã không làm thế.
Cô thậm chí còn không hề oán giận anh, đã thành công trong việc khiến đường cong quai hàm có phần cứng rắn của Thiện Sùng giãn ra chỉ bằng một câu nói... Anh nhìn cô, bàn tay đang đeo ống truyền dịch vẫn còn cử động được nhẹ nhàng xoa đôi lông mày đang cau lại một cách nghiêm túc của cô.
Bàn tay của anh rất thô ráp.
Cô cảm thấy hơi ngứa, muốn quay đầu tránh, nhưng lại sợ chạm vào ống truyền dịch của anh, làm thủng mạch máu nên cứng cổ nhìn anh.
Thiện Sùng buông tay xuống, quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng không rõ: "Em có thể lại đây để anh ôm em được không?"
Cô mím môi, lại gần.
Rơi vào vòng tay của người đàn ông, cô lẩm bẩm: "Anh làm sai mà còn dám làm nũng à."
Anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô: "Anh biết sai rồi, về sau sẽ cẩn thận.... Trước khi xuất phát sẽ kiểm tra mũ bảo hộ thiết bị cố định, không chê phiền mà mang theo đồ bảo hộ, mùa hè nóng thế nào cũng phải mặc đồ bảo hộ, động tác không làm được thì thôi, cùng lắm thì luyện thêm vài lần, nhưng nhất định không được ngã-"
"Bảo anh nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi," cô vùi mặt vào hõm cổ anh, thay anh bổ sung, "Vương Hâm đã dẫn dắt đội tuyển quốc gia đội chuyên nghiệp nhiều năm như vậy, tại sao anh còn không nghe lời ngài ấy?"
"Đã biết," anh nói, "Từ bây giờ sẽ nghe lời."
Vừa dứt lời, cô liền đứng dậy khỏi vòng tay anh, hai tay ôm lấy vai anh, có chút không tin--
Thiện Sùng ăn nói không phải loại người thích hứa hẹn viển vông.
Nhưng mọi thứ khác đều ổn...
Khi nói đến trượt tuyết và luyện tập, anh bướng bỉnh và không thể khuất phục, điều này chắc chắn khiến mọi người nghĩ rằng những lời hứa của anh chỉ là những cái rắm.
"Nếu anh lại ngã," cô cụp mắt xuống, lẩm bẩm, "Em sẽ không cần anh nữa."
Anh nhướng mày.
"Đe dọa anh?"
Giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Người vốn đang ngồi trong lòng anh nghe xong liền cử động mông, cô chưa kịp rời đi đã bị cánh tay của anh kéo lại, mũi anh phát ra âm thanh "ừm" tỏ vẻ nghi ngờ.
Anh đang muốn tra hỏi cô.
Dù biết cô chỉ nói nói một chút mà thôi.
Cô buộc phải ngẩng đầu lên, hôn lên đôi môi hơi mím lại của anh, cắn môi dưới của anh, dùng đầu lưỡi chạm vào khóe môi thẳng tắp của anh...
Khác với anh.
Cô tự biết mình nói sai, rất nhanh có thái độ nhận sai.
"Những điều anh nói đều là sự thật chứ?" Cô thấp giọng hỏi, "Anh không lừa em chứ?"
Đôi mắt anh dần tối sầm lại, lúc này anh mới thực sự cảm nhận được lợi ích của việc tay không thuận tiện...
Anh chỉ có thể miễn cưỡng véo cằm cô bằng bàn tay gắn vào ống truyền dịch, đưa người vừa rời xa anh quay lại trước mặt, nối lại nụ hôn bị gián đoạn vừa rồi.
"Anh luôn nghĩ rằng mình nên duy trì trạng thái khi trở lại đội, có hơi vội vàng" Anh hôn sâu hơn, "Anh biết mình sai rồi, anh xin lỗi em, rất xin lỗi."
Hơi thở ấm áp của anh phả vào chóp mũi cô.
"Đừng khóc nữa, được không?"
Giọng nói trầm và chậm rãi.
"Không lừa em--đời này, lừa ai cũng sẽ không thể lừa em."
Ba năm trước, Thiện Sùng có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình sẽ hứa với ai đó rằng từ nay về sau sẽ quý trọng chính mình.
Khi anh nói điều này, chính anh cũng ngạc nhiên.
Chỉ có một khoảnh khắc hoảng hốt--
Hóa ra thế giới không như anh nghĩ, không phải tất cả mọi người đều hy vọng anh sẽ đạt được kết quả, hy vọng anh sẽ luôn chiến thắng và hy vọng anh có thể tạo nên lịch sử trong hạng mục trượt tuyết ván đơn big air...
Hóa ra có rất nhiều người chỉ đơn giản là đặt anh trong lòng, quan tâm và trân trọng anh như báu vật.
Trong mắt họ, anh không phải là Thiện Sùng--
Anh chỉ là anh, chỉ thế thôi.
Hai năm trước, anh không hiểu điều này.
Bây giờ anh đã hiểu.
Một người đàn ông là một thiếu niên cho đến khi chết.
Và những thiếu niên luôn trên con đường trưởng thành, có bao nhiêu điều phải học cũng như bao nhiêu cảnh đẹp muốn ngắm nhìn.
......
Thiện Sùng phải nằm viện hai ngày để bó bột, còn phải chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân cho hai ngày nằm viện, may mắn thay, bệnh viện có một chỗ ở tầng dưới bán chậu nhựa, khăn tắm và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác.
Sau khi kiểm tra một loạt, trời đã tối hẳn, người đàn ông này bây giờ có lẽ cảm thấy mệt mỏi, nói vài câu với Vệ Chi rồi ngủ thiếp đi.
Nhìn quầng thâm dưới mi mắt, có lẽ mấy ngày nay anh ngủ không nhiều, đột ngột trở lại đội tuyển, lại muốn cùng người trong đội lấy một suất từ trên trời rớt xuống Thế vận hội mùa đông, anh không nói ra, nhưng thực ra mọi người đều biết anh đang bị áp lực.
Nếu không anh đã không luyện tập khổ sở như vậy, mở cửa liền vào đóng cửa mới về, Đới Đạc còn hỏi anh có phải điên rồi không.
Sau khi anh ngủ say, Vệ Chi cùng Vương Hâm đi mua nhu yếu phẩm hàng ngày.
"Cậu ấy nói với con là sau này không lỗ mãng nữa?"
"Dạ."
"Con có tin không?"
"Nếu không tin thì có thể làm gì được ạ?"
Vệ Chi vừa cầm một cái chậu nhựa vừa nói chuyện vừa đi đến khu vực phòng bệnh, trong chậu nhựa có kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn tắm và những thứ lặt vặt khác, còn có một bát cháo trắng mới nấu.
"Sự khác biệt cơ bản nhất giữa con người và động vật là con người ít nhất không thể rơi vào cùng một hố hai lần... Hơn nữa hiện tại anh ấy cũng lo lắng đi, không biết dì tới sẽ nói gì."
Vương Hâm chắp tay sau lưng đi về, nhưng khi nghe đến chữ "dì" thì trong lòng lại cảm thấy không yên, không biết Thiện Sùng đang nghĩ gì, chỉ thấy có chút khó chịu.
Mấp máy môi, vừa định nói điều gì đó.
Lúc này, cô bé đi phía trước đột nhiên dừng lại, ông loạng choạng phanh gấp, suýt chút nữa tông vào lưng của cô bé.
Vương Hâm ngẩng đầu đang định hỏi có chuyện gì thì thấy cô quay đầu lại, vô cảm nói: "Chúng ta lại đi siêu thị xem có quên mua gì không... mua hoa quả nhé?"
Người đàn ông trung niên bối rối, mấp máy môi đang định nói gì đó, lúc này qua vai Vệ Chi, ông nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên băng ghế trước cửa phòng bệnh nội trú nơi Thiện Sùng đang nằm ở cuối hành lang.
Bà đang mang một chiếc túi vải đơn giản và ngồi đó một mình, cúi đầu, đôi tay đan vào nhau nắm chặt để giữa đôi mày.
Đối diện bà là cửa phòng bệnh, nhưng bà cũng không vội mở ra nhìn mà chỉ ngồi ngoài phòng bệnh, âm thầm đấu tranh với chính mình, rồi lặng lẽ rơi nước mắt.
Không gào khóc.
Không có lời khiển trách lớn tiếng nào.
Không giận dữ yêu cầu Thiện Sùng rút lại kế hoạch quay lại.
Không đổ lỗi cho ai...
Có lẽ bà đã lên đường ngay khi nhận được cuộc gọi, mất mấy giờ lái xe đến núi Trường Bạch, suốt chặng đường bà không nói lời nào, rồi khi nhìn thấy con trai mình đang nằm trên giường bệnh qua cửa sổ phòng bệnh, bà không thể che giấu cảm xúc được nữa.
Đó là tất cả.
Vệ Chi cầm chiếc chậu nhựa gọn gàng xoay người lại, Vương Hâm bối rối đi theo.
Hành lang nhanh chóng trở lại trạng thái trống rỗng ban đầu, để lại khoảnh khắc bình yên cho người phụ nữ ngồi trên ghế dài.
......
Thiện Sùng tỉnh dậy vào lúc nửa đêm.
Khi tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn ánh đèn lờ mờ.
Vệ Chi nằm ở bên giường, cô ngủ không yên, anh chỉ vừa động đây là cô đã mở mắt, đôi mắt mê man ngẩng đầu lên, trên mặt còn lưu lại vài đường hằn khi ngủ, cô hỏi: "Sao vậy, có khát nước không?"
Vừa nói chuyện vừa đi lấy nước khoáng.
Thiện Sùng có chút khát nước, liền chống một tay ngồi dậy, nhìn cô bé đang chậm rãi vật lộn với nắp chai nước, anh cười nhạo: "Đưa đây."
Cô ngáp dài đưa nước cho anh, nhìn thấy người đàn ông vươn tay còn lại mở nắp chai rồi lấy chai nước khỏi tay cô, cô lẩm bẩm: "Nhìn xem, em chưa bao giờ cậy mạnh mà làm những chuyện không làm được."
Thiện Sùng uống nước, nhìn xung quanh và sững sờ khi nhìn thấy hộp cơm cách nhiệt ở đầu giường.
Vệ Chi nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy hộp cách nhiệt, 'a' nói: "Buổi chiều dì đến đây, sợ buổi tối anh thức dậy sẽ đói bụng nên đã mang một ít sủi cảo trong nhà đến, nói anh dậy đói bụng có thể ăn-- "
Cô vừa nói vừa đi lấy.
"Mẹ đã đến à?"
"Ừ, sau đó buổi tối chỉ cho một người ở lại nên dì ngồi xe cả ngày đã mệt, nên em bảo dì về khách sạn trước..."
Vệ Chi mở hộp giữ nhiệt ra, ngửi đồ ăn bên trong, sờ sờ xung quanh hộp, hình như vẫn còn ấm.
Sau khi hoàn thành một loạt thao tác, cô nhận ra căn phòng có vẻ quá yên tĩnh, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang im lặng nhìn mình.
Cô mỉm cười với anh.
Thiện Sùng cảm thấy mình giống như một tử tù đang chờ tuyên án, yết hầu của anh lăn xuống và nói: "Em biết anh muốn hỏi cái gì"
Vệ Chi đặt đồ ăn đang ôm trên đầu gối xuống, đặt trước mặt Thiện Sùng, đứng dậy, xoay người lấy ra một thứ gì đó từ trong túi sau lưng, trong bóng tối nên anh không nhìn rõ đó là thứ gì.
Chỉ nghe thấy cô nói: "Dì nhờ em chuyển cái này cho anh."
Những thứ trong tay cô dần dần lộ ra dưới ánh sáng mờ ảo khi cô đưa chúng ra.
---Đó là một đôi găng tay trượt tuyết.
Găng tay nhỏ, rõ ràng là nhỏ hơn một cỡ, cỡ dành cho trẻ em, kiểu dáng cũng rất cũ, khác hẳn với những màu huỳnh quang lòe loẹt bây giờ, thoạt nhìn trông giống như kiểu dáng của rất nhiều năm trước...
Trên găng tay có dấu vết sử dụng rõ ràng một thời gian, lòng bàn tay bị mòn và thủng một lỗ.
Đồ vật cổ xưa, cổ xưa đến độ có thể vào viện bảo tàng.
Nhưng Thiện Sùng lập tức nhận ra--
Đó là găng tay của anh.
Anh cũng kể chuyện này cho Vệ Chi, lúc tám chín tuổi, anh mới học carving, khi găng tay bị hỏng, gia đình không chịu mua cái mới. Một ngày nọ, anh đi ngang qua một cửa hàng bán thiết bị trượt tuyết ở khu trượt tuyết thấy cửa hàng đang tài trợ cho một cuộc thi nhỏ.
Sau đó, anh lần tiên tham gia thi đấu.
Lần đầu tiên được giải.
Lần đầu tiên nhận được giải thưởng thông qua một cuộc thi đấu.
Chớp mắt đã gần hai mươi năm trôi qua, anh không biết đôi găng tay đó để ở đâu, hay đơn giản là anh nghĩ rằng chúng đã bị vứt từ lâu rồi...
Nhưng vào lúc này, nó lại xuất hiện ở trước mặt anh.
Hóa ra nó vẫn ở đó, một đồ vật bình thường đã được lưu giữ một cách cẩn thận.
Giống như ký ức ngày đó, được trân trọng một cách cẩn thận--
Thiện Sùng vẫn còn nhớ hôm đó ngoài trời có tuyết.
Lúc đó, anh chỉ cao hơn tủ giày ở nhà một chút, một tay cầm ván trượt, tay kia vẫy đôi găng tay trượt tuyết, cậu vui vẻ về nhà, chạy vào phòng bếp khoe với mẹ--
Mẹ, nhìn này! Chiếc găng tay con đã giành được trong một cuộc thi!
Con rất giỏi phải không!
Mẹ ơi, từ nay con muốn trở thành vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp!
Vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp!
"Dì nói, anh không được quên rằng anh đã đứng vững để lấy được chiến lợi phẩm đầu tiên."
Cô bé đeo chiếc găng tay vào tay người đàn ông, vỗ nhẹ rồi cười nói: "Vậy từ nay về sau, tất cả huy chương và vinh dự có được, đều phải đầu đội trời chân đạp đất, phải đứng vững lấy được, như vậy mới được."
Trong phòng bệnh im lặng một lúc.
Trong bóng tối bị che khuất một nửa, hàng lông mi dày của người đàn ông run rẩy và cụp xuống.
Yết hầu lăn đi, khóe môi mỏng mím chặt của anh cử động, sau đó hơi cong lên.
"Ừm."
Giọng anh khàn khàn, anh không biết mình đang nói chuyện với ai.
"Đã biết a."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro