Chương 15: Parallel Giant Slalom - Kính trượt tuyết cũng được đó
Những người quản lý khu trượt tuyết có lẽ cũng thích những sự kiện bất ngờ này, nhờ vào đó hot search trong giới trượt tuyết ngày hôm nay chắc chắn là khu trượt tuyết của họ--
Cho nên bọn họ hành động rất nhanh, trong thời gian ngắn đã dọn sạch một con đường trượt tuyết 550m không một bóng người cho hai đại lão từ vị trí xuất phát của con đường cao cấp C, đồng thời dựng lên mười tám cổng cờ.
"Cổng cờ" là dụng cụ quan trọng của Parallel Giant Slalom. Cột cờ được làm bằng cột ống lồng đàn hồi, cờ đỏ và xanh được cắm trên tuyết, để lộ phần màu cờ. Người chơi cần trượt với tốc độ cao đồng thời sử dụng linh hoạt các kỹ năng xoay người và kiểm soát tốc độ để vượt qua cổng cờ rồi về đích.
Trong một cuộc thi Parallel Giant Slalom chính quy, điểm thi cuối cùng sẽ bao gồm kết quả của hai vòng, nhưng nó không phải một phép tính đơn giản như cộng thời gian của hai lần vượt qua đường đua--
Ở vòng đầu tiên, hai người chơi xuất phát cùng lúc, sau đó tính toán chênh lệch thời gian giữa họ khi về đích.
Ở vòng thứ hai, hai người chơi đổi đường đua và dựa trên sự chênh lệch thời gian ở vòng đầu tiên, người chơi bị tụt lại phía sau sẽ trì hoãn việc xuất phát theo sự chênh lệch thời gian này (độ trễ tối đa là 1,5S), và người chơi nào vượt qua vạch đích đầu tiên sẽ thắng.
Thế là Thiện Sùng và Đới Đạc thi đấu hai hiệp.
Ở ván đầu tiên, Thiện Sùng trượt ở đường cờ xanh, Đới Đạc trượt ở đường cờ đỏ, ở ván thứ hai họ sẽ đổi chỗ.
Cuối cùng sẽ có kết quả của cuộc thi.
Thể loại thi đấu cạnh tranh về tốc độ thuần túy này không tương thích với công viên, bình hoa và các nhánh chơi khác. Cuộc cạnh tranh về tốc độ là bài thi sau đại học về kỹ thuật trượt cơ sở. Trong ba nhánh của trượt tuyết ván đơn, chỉ có carving là cực kỳ gần giống với loại này.
Vì vậy, những người thích mày mò hạng mục này về cơ bản đều là những tuyển thủ carving, điều này nằm trong phạm vi nghiệp vụ của Lão Yên.
"Ván trượt của anh Sùng có được không?" Lão Yên duỗi dài cổ, có chút lo lắng, "Tôi có một ván trượt tốc độ để dưới chân núi, có cần xuống lấy cho anh ấy không?"
Các nhánh chơi khác nhau có các yêu cầu về độ mềm và độ cứng khác nhau đối với ván trượt và giày trượt tuyết.
Từ bình hoa, carving, độ cứng yêu cầu của thiết bị tăng dần theo trình tự.
Tương tự như yêu cầu về độ cứng cao của ván trượt và giày trượt tuyết nối liền của carving, những người trượt tuyết ván đơn cạnh tranh tốc độ chuyên nghiệp cũng có ván đua và giày đua chuyên dụng, giày của họ thậm chí có thể cứng như giày trượt tuyết ván đôi.
"Không dùng được," Bối Thích ngồi xổm bên cạnh, hít mây nhả khói, miệng nói không sao nhưng giữa mày nhăn đến độ có thể kẹp chế mấy con ruồi, "Đới Đạc cũng dùng ván trượt công viên."
Nhắc đến Đới Đạc, Lão Yên có chút không yên lòng.
"Thằng nhóc này có phải bị bệnh nặng không vậy?" Cậu hỏi, "Từ núi Trường Bạch chạy đến đây làm phiền, anh Sùng trượt tuyết ở đâu, dạy ở đâu, dạy ai cũng liên quan cái quờn gì đến cậu ta?"
"Không biết," Bối Thích hiển nhiên không muốn thảo luận vấn đề này, "Có thể là do không quen việc Sùng Thần không quay về núi Trường Bạch."
"..."
Lão Yên sau này mới gặp Thiện Sùng, cậu không phải là học trò từ xưa, nhưng bởi vì chơi thân với Bối Thích cho nên biết một chút--
Lần đầu tiên Thiện Sùng tiếp xúc với môn trượt tuyết là ở núi Trường Bạch, và nó đã vượt quá tầm kiểm soát... Về sau lại rất nhiều năm, rất nhiều mùa tuyết, anh ấy không bao giờ rời khỏi nơi đó.
Anh ấy đã ở núi Trường Bạch được hai phần ba tuổi nghề, có thể nói rằng anh ấy trưởng thành cùng năm tháng trượt tuyết trên núi Trường Bạch...
Sau đó, anh ấy được chọn vào đội tuyển chuyên nghiệp, đội tuyển cấp tỉnh, đội tuyển quốc gia.
Sau đó, anh ấy tham gia các cuộc thi lớn nhỏ, giành được nhiều giải thưởng trong và ngoài nước ngoài trừ Thế vận hội mùa đông.
Sau đó, mọi người hỏi liệu đất nước chúng ta, vốn bắt đầu trượt tuyết rất muộn, thậm chí trượt tuyết ván đơn còn muộn hơn, có thể đánh bại các quốc gia có lợi thế địa lý mạnh như Bắc u và Bắc Mỹ trong một Thế vận hội mùa đông nào đó, giành huy chương vàng môn trượt tuyết hay không, hy vọng đều đặt lên người này.
Thế rồi, vào một mùa đông, không hề báo trước, anh đột ngột giải nghệ.
Lúc đó mọi người đều bối rối.
Không nhiều người biết nguyên nhân nhưng những người này lại chọn cách im lặng.
Dù họ có biết hay không thì việc Thiện Sùng đột ngột giải nghệ, một số người trong số họ cảm thấy tiếc cho anh, giống như Lão Yên, trong khi những người khác lại chửi rủa và lên án anh, như Đới Đạc.
Khoảng một mùa tuyết rơi sau khi giải nghệ, Thiện Sùng xuất hiện trở lại ở Sùng Lễ, Trương Gia Khẩu, anh trở lại giới trượt tuyết với thái độ khiêm tốn, thường dẫn theo các học trò của mình, vào cuối mùa tuyết, anh đến Tân Cương A Lặc Thái hoặc Nhật Bản trượt tuyết hoang dã, trở thành một người bình thường trong những người bình thường trượt tuyết vì đam mê trượt tuyết mà thôi.
Chỉ là sau khi rời khỏi núi Trường Bạch, anh ấy đã đi thăm rất nhiều nơi, trượt qua nhiều ngọn núi, nhưng anh ấy không bao giờ quay lại núi Trường Bạch.
--bên trên.
Đây đều là chuyện về Thiện Sùng mà Lão Yên biết, muốn biết chi tiết cũng không được vì Bối Thích không chịu kể.
Nhưng cậu biết chắc chắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở núi Trường Bạch, đó là lý do Thiện Sùng đột nhiên giải nghệ và không bao giờ đặt chân đến núi Trường Bạch nữa.
"..."
Nghĩ tới đây, Lão Yên dẩu dẩu mông, có chút không nhịn được, khuôn mặt trẻ thơ coi như vô hại, liền nhấc chiếc mũ len trên đầu ném vào trong ngực Bối Thích: "Chuyện đến nước này rồi, cậu có thể nói với tôi rốt cuộc giữa anh Sùng và Đới Đạc đã xảy ra chuyện gì không? Đới Đạc vẫn luôn đóng quân ở núi Trường Bạch, trước đây anh Sùng cũng ở núi Trường Bạch. Đừng coi tôi như một kẻ ngốc... Nói cho tôi biết, năm đó ở núi Trường Bạch đã xảy ra chuyện gì?"
Bối Thích ném chiếc mũ len của cậu trở lại.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc rồi Bối Thích nói: "Không có chuyện gì, nhưng lại xảy ra chuyện, có chắc chắn muốn nghe không?"
"Nghe."
"Nghe rồi khóc thì sao?"
"Đừng có xàm nữa! Nói nhanh lên!"
Bối Thích cân nhắc một lúc lâu rồi mới nói.
"Cậu biết Đới Đạc là tuyển thủ đầu tiên ở Trung Quốc hoàn thành LINE 2160° trên bệ cao 8 mét phải không?"
"Rồi sao?"
Tất nhiên biết, nó được đề xuất trên trang chủ cá nhân ở một trang web video ngắn, trên cùng là rất nhiều thương hiệu tài trợ, Lão Yên cay cú nhớ đến.
Bối Thích cắn tàn thuốc, khóe môi nhả ra một dòng khói trắng đục.
"...Hãy để tôi nói theo cách này, LINE 2160° của cậu ta sẽ không thể thực hiện được nếu không có Sùng Thần."
Vừa dứt lời, khóe mắt anh cảm nhận được cậu trai to lớn bên cạnh đang bị vặn đầu với một lực tựa như muốn gãy cổ.
Bối Thích mỉm cười, hơi nheo mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn Đới Đạc cách đó không xa, giọng điệu thản nhiên nói: "Chính là vậy."
"...Loại nào?"
"Nghiêm túc mà nói, tôi phải gọi điện Đới Đạc một tiếng sư huynh."
Lão Yên mở miệng, quá kinh ngạc không nói được một chữ.
Bối Thích ngừng cười, dập điếu thuốc dưới chân cậu: "Sau này, Sùng Thần cũng trên cùng một đài cao tám mét-- đài đã mang lại danh tiếng cho Đới Đạc trong nước, xảy ra chút vấn đề."
"Có chuyện gì vậy?"
"Rơi ngã... xương sống."
Một vài từ đơn giản.
Trượt tuyết tự do hạng mục big air, thực hiện những động tác khó trên một bệ cao như vậy... Nguồn tài trợ đầu tiên cho mỗi vận động viên phải là khoa chỉnh hình của bệnh viện địa phương.
Không liên quan đến việc là vận động viên chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp.
Cũng không quá liên quan đến việc được đào tạo chuyên nghiệp để biết cách tự bảo vệ mình, cách ngã an toàn hay không.
Nếu ngã gãy tay gãy chân thì miễn cưỡng vẫn có thể dùng tiếp...
Nhưng cột sống thì khác.
Nếu rơi ngã, liền không có nữa.
Rất đơn giản.
Nói đến đây, Bối Thích liền ngừng nói, nên dừng thì dừng, có một số chuyện không cần phải nói rõ ràng như vậy - chữ "ngã" nhẹ nhàng như thế, nhưng thực ra lại nặng nề đến tuyệt vọng...
Khi nhắc lại vấn đề này, tiếng thở xung quanh gần như biến mất vào lúc đó.
Cậu mở to mắt quay đầu nhìn về phía bên cạnh Lão Yên, bộ dạng chết đứng tại chỗ như sắp khóc, hai mắt cũng đỏ hoe, đặc biệt là trên khuôn mặt trắng nõn.
"Lau đi," Bối Thích khinh thường nói, "Một lát nữa mọi người lại tưởng tôi làm gì cậu, có thấy gớm không?"
Lần đầu tiên Lão Yên không tranh cãi với Bối Thích.
Cậu ta lấy một nắm tuyết đắp lên mặt, sau đó lặng lẽ quét đi, nhìn Bối Thích một cách đáng thương, khàn giọng nói: "Bây giờ đã đỡ hơn chưa?"
"Chưa," Bối Thích tàn nhẫn nói, "Vẫn giống như có người đốt toàn bộ sổ hộ khẩu của cậu vậy."
"..."
"Tôi đã nói với cậu rằng cậu sẽ khóc sau khi nghe điều này, nhưng cậu có tin đâu."
"Câm miệng, huhu."
......
Thiện Sùng hiển nhiên không biết cách đó không xa hai vị học trò đang khóc vì mình.
Mọi thứ đã được chuẩn bị, điều chỉnh góc độ thiết bị cố định, từ tư thế hình chữ bát (八) (*Góc độ của thiết bị cố định là bàn chân trái và chân phải ở tư thế chữ bát 八) sang tư thế nhất thuận (*Góc độ của thiết bị cố định là thế chân trái và chân phải đồng thời hướng về cùng một hướng), còn anh ấy thì đứng ở điểm xuất phát, hoạt động duỗi cổ.
Tạo ra âm thanh "răng rắc".
Con đường trượt tuyết ồn ào tuy chật kín người nhưng âm thanh này vẫn truyền đến tai mọi người xung quanh.
Trọng tài chính là huấn luyện viên trượt tuyết ván đôi quen thuộc, người này không thể trông mặt mà bắt hình dong, tuy ngày thường làm ăn không tốt lắm nhưng mà anh ta là một trong số ít nhân viên có đủ trình độ làm trọng tài trong các trận thi đấu lớn.
Người đàn ông cao lớn đứng như một tượng đài hướng về điểm xuất phát của đường cao cấp C. Những người đứng xem xung quanh dường như đã nhận được tín hiệu và lần lượt giơ điện thoại di động lên.
Bíp--
Tiếng còi đầu tiên vang lên.
"Tôi có nên nhân từ một chút, để anh trượt xung quanh làm quen với tư thế nhất thuận không?"
Đới Đạc nhìn về phía trước, nhưng lại mỉm cười nói với người bên cạnh: "Dạy người ta đẩy dốc nên quen với tư thế chữ bát rồi đúng không? Hiện tại chuyển sang tư thế nhất thuận còn đứng được không?"
Thiện Sùng bất đắc dĩ nhìn cậu ta một cái, chân thành đề nghị: "Cậu có thể câm miệng được không?"
Đáp lại, anh ấy giơ tay và kéo kính trượt tuyết xuống.
Đới Đạc cảm thấy chán nản, nhún vai kéo kính trượt tuyết xuống.
Hai người họ cùng lúc hạ trọng tâm cơ thể xuống điểm ban đầu của tay vịn.
Bíp bíp-
Tiếng còi thứ hai vang lên.
Trong tiếng hò reo của đám đông, hai bóng người một đen một trắng lao nhanh như mũi tên từ cây cung!
Thiện Sùng xuất phát từ điểm xuất phát trên con đường màu xanh, ngay khi ổn định cơ thể, cơ thể anh bắt đầu gập lại đến mức giới hạn, và mép ván trượt tuyết bị áp lực, mép ván dần dần dựng lên, để lại một vết sâu và gọn gàng trên con đường trượt tuyết!
Người ta chỉ nhìn thấy bóng dáng màu đen gần như song song với mặt tuyết!
Có người huýt sáo, chỉ nghe nói Sùng Thần là một vận động viên big air giỏi, bây giờ nhìn xem người ta còn biết carving nhất thuận, ít nhất cũng tốt hơn 90% mấy tay trượt ván tự gọi mình là chuyên gia carving!
Chẳng mấy chốc đã đến cổng cờ đầu tiên, khi chuẩn bị rẽ, bóng trắng của Đới Đạc gần như sánh ngang với Thiện Sùng, bằng mắt thường không thể phân biệt được ai trước ai sau--
Nhìn chung, sẽ có một khoảng cách nhỏ sau góc cua đầu tiên trong một cuộc đua.
Điều quan trọng trong Parallel Giant Slalom là khả năng hồi chuyển, nếu bước ngoặt quá lớn tốc độ chậm, nếu bước ngoặt quá nhỏ thì rất dễ va vào cổng cờ. Việc kiểm soát tốc độ cũng rất quan trọng, nếu lao về phía trước một cách quá mạnh, khi ra khỏi khúc cua, toàn bộ cơ thể sẽ bị một lực ly tâm cực mạnh tấn công, có thể hất thẳng ra khỏi đường đua!
Khi đi vào khúc cua, thân hình màu đen ngã xuống, vai, chân, hông và tầm nhìn bị khóa lại, mọi lực đều hoàn toàn ép vào mũi trước;
Khi ra khỏi khúc cua, người anh không còn bị ngã nhiều nữa mà đứng dậy một chút...
Ván trượt cắt ngang bề mặt tuyết, xuyên qua bụi tuyết và tạo ra âm thanh "bá" rất hay!
Những người ở gần cổng cờ đầu tiên chỉ kịp nhìn thấy hai bóng người lướt qua nhanh chóng trước mặt, khi họ chớp mắt, tất cả những gì còn lại trước mặt họ chỉ là bụi tuyết bị đuôi ván trượt cuốn!
"Được lắm! Sùng Thần!"
"Mẹ kiếp!"
"Carving của Đới Đạc quả thực rất tốt, khó trách cậu ta chủ động lựa chọn Parallel Giant Slalom--"
"Tại sao còn có người nói tốt cho Đới Đạc? Là ai? Đứng ra đây!"
"Nhưng mà nói gì thì nói, so ra thì vẫn đẹp hơn túm đầu đấm nhau."
Mọi người trong đám người đang nói chuyện rôm rả, nhưng đây là lúc chuyên gia lên tiếng, Lão Yên đặt một tay lên hàng rào cạnh con đường trượt tuyết, cau mày nói: "Ván của anh Sùng quá mềm."
Bởi vì hôm nay dạy học cho Vệ Chi nên Thiện Sùng đã lấy ván trượt tuyết phiên bản giới hạn Burton của mình. Tấm ván này là một tấm ván trượt trên mọi địa hình, thích hợp cho các hoạt động trượt thông thường và các hoạt động khác...
Nhưng chịu áp lực cực lớn và vào một khúc cua, độ cứng của tấm ván không đủ sẽ khiến khả năng kiểm soát của người trượt tuyết đối với nó không được tối đa hóa--
Quả nhiên, Lão Yên vừa nói xong, hai người đã đi qua mười mấy cổng cờ, từ cửa thứ ba đến cửa cuối cùng, Đới Đạc cuối cùng cũng dẫn đầu được nửa thân người.
Cùng với một tràng pháo tay như sấm ở những điểm mấu chốt, kết quả tranh tài của vòng đầu tiên đã có.
Đới Đạc đạt 44,36S ở hiệp đầu tiên.
Còn của Thiện Sùng là 44,98S.
Nói cách khác, Đới Đạc nhanh hơn Thiện Sùng gần nửa giây.
Vừa có kết quả, hai người dưới chân núi còn chưa kịp nói chuyện, người trên núi bắt đầu tranh luận --
"Chết tiệt! Thua ở sân nhà! Tôi hiện tại không dám xem trong nhóm wechat của bạn bè bên Trường Bạch nói gì nữa!"
"Vẫn còn một vòng nữa!"
......
"Hiệp thứ nhất chậm nửa giây, đây không phải thi đấu chuyên nghiệp, sao có thể căng thẳng như vậy? Hiệp thứ hai sẽ bắt đầu chậm ít nhất một giây, không hay ho chút nào!"
"Sợ cái quờn gì. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Thiện Sùng chơi nhất thuận là ở Quảng Châu Sunac cách đây nửa năm, này mới bao lâu, mài không cho người ta làm quen làm quen..."
"Quen cái quờn! Ôi, tao sốt ruột muốn chớt!"
......
......
Dưới chân núi không khí yên tĩnh hơn trên núi rất nhiều.
Thiện Sùng chỉ quay người nhìn lướt qua kết quả trên đồng hồ đếm ngược, nhưng cũng không có phản ứng gì nhiều.
Đới Đạc cởi kính bảo hộ trượt tuyết, hất nhẹ dụng cụ cố định của ván trượt: "Anh đoán xem sau ngày hôm nay, còn có bao nhiêu người nguyện ý tôn anh làm thần, để anh tiếp tục giống như kẻ lừa đảo, sống trong nhung lụa? "
Thiện Sùng liếc nhìn cậu ta: "Cậu thắng rồi à? Tôi tưởng còn có hiệp thứ hai chứ."
Đới Đạc: "Vòng thứ hai chỉ có thể kéo xa hơn mà thôi, tôi cá anh sẽ thua tôi một cổng cờ."
Thiện Sùng quá lười biếng để ý đến anh ta.
Anh tháo kính trượt tuyết treo lên ván trượt, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại cẩn thận nhìn Đới Đạc... Đôi mắt anh đảo một vòng xung quanh rồi dừng lại, nhìn chằm chằm đồ vật trên tay cậu, khen ngợi một cách không thể hiểu được: "Kính đi tuyết khá tốt."
M4 mới ra năm nay của Burton, nhưng đổi thấu kính từ tính, thấu kính có nhiều màu sắc khác nhau, rất khó mua và rất đắt.
"..." Đới Đạc không hiểu mà nhìn xuống chiếc kính tuyết trong tay, "Anh bị bệnh à?"
Thiện Sùng không nói gì, lại phớt lờ anh ta, mang theo ván trượt đi bộ về.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro