Chương 23: Bạch nguyệt quang cùng nốt chu sa

Trên đường đi, Vệ Chi liếc nhìn bảng điều khiển phía trước ghế lái không biết bao nhiêu lần, cô tưởng hành động của mình được giấu một cách cẩn thận, cho đến khi xe xuống núi, rẽ vào một góc cua.

"Cô lén nhìn cái gì thế?" Người đàn ông cầm vô lăng nhìn về phía trước, bình tĩnh hỏi.

"..." Vệ Chi bị bắt được cũng không quá xấu hổ, "Để xem còn có đèn mới nào bật lên không."

"Đây là xe ô tô, không phải cây thông Noel."

Thiện Sùng vừa nói xong đã bị vả mặt nhanh như gió mạnh, trên bảng điều khiển đột nhiên sáng lên một cái đèn mới.

Vệ Chi lập tức trở nên căng thẳng, sự phấn khích khi "đoán trước điều chưa biết" thậm chí còn vượt qua nỗi sợ hãi rằng đèn báo lỗi của xe nhấp nháy khắp nơi trong khi cô vẫn đang ngồi trên đó--

Sự hưng phấn cùng bồn chồn này hơi ảnh hưởng đến Thiện Sùng, thấy người bên cạnh hưng phấn như thỏ vểnh tai ra khỏi tổ, anh cúi đầu liếc nhìn bảng điều khiển, giọng điệu bình tĩnh nói: "Chỉ là mức dầu thấp thôi, ngồi yên đi."

Vệ Chi thắt dây an toàn, tựa người vào lưng ghế.

Đến chân núi, đầu tiên Thiện Sùng đi đến trạm xăng, đỗ xe, cởi dây an toàn, bước một bước dài xuống xe, cửa xe mở ra, Vệ Chi mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện với nhân viên trạm xăng bên ngoài--

"92, đổ 200 tệ...đợi chút, giá xăng lại tăng? Lần trước là 6,5 tệ, bây giờ là 6,9 tệ?"

"Ồ đúng rồi, mấy ngày nay tăng nhiều lắm rồi!"

"Chỉ cần đổ một trăm."

......

"Nếu chỉ đổ một trăm thì không đi xa được đâu!"

"Không sao đâu, không đi đâu cả."

Giọng nói của người đàn ông luôn không nhanh không chậm, nghe như thể anh vĩnh viễn không tỉnh ngủ ―― nhưng điều đó không thành vấn đề, anh chỉ có tinh thần khi dẫm lên ván trượt và bắt đầu mắng người trên đường trượt tuyết, trừ lúc đó ra thì thời gian khác giọng điệu của anh luôn như thế này ...

Ngay cả việc gõ chữ trên WeChat cũng bơ phờ và lười biếng.

Vệ Chi ngồi ở ghế phụ, không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ ghế lái--

Bóng người ngoài cửa sổ đang đong đưa, cô nhìn bóng người mặc áo hoodie trùm đầu màu trắng cầm ống đổ dầu đi vòng sang bên xe, có lẽ ống đổ dầu không đủ dài, anh thử một lần rồi quay lại kéo nó.

Thỉnh thoảng, một bóng người màu trắng lóe lên giữa cửa sổ và khe hở giữa cánh cửa đang mở.

Tất cả những gì còn lại là tiếng ống đổ dầu.

Thực sự không có gì đặc biệt.

Nhưng ngoài giây phút này, mọi thứ xung quanh dường như đã biến mất.

Không khí lạnh lẽo, mùi xăng nồng nặc và giọng nói trầm thấp của hai người ở phía sau xe.

Mọi thứ đều bị hút vào chân không.

Vệ Chi nhìn chằm chằm bóng người bên ngoài xe, có chút mất tập trung.

Ba giây sau, cửa xe đột nhiên mở ra, bóng dáng người đàn ông chặn ánh sáng: "Ngửi được mùi xăng à? Có muốn đóng cửa lại không?"

Sự ngẩn ngơ đột nhiên bị gián đoạn, cô gái nhỏ giật mình, lùi lại dán vào cửa--

Cửa sổ được dán băng trong suốt phát ra âm thanh "bang" do không chịu nổi sức nặng.

Rồi nó rung lên n tiếng.

Thiện Sùng: "..."

Thiện Sùng: "Ba miếng băng dán này, tiệm sửa xe lấy tôi mười tệ, vì vậy tôi hy vọng có thể kéo dài đến Tết."

Vệ Chi nhanh chóng rời khỏi cửa, đưa tay vỗ lưng, lẩm bẩm: "Không phải anh đột nhiên xuất hiện dọa tôi thì..."

Thiện Sùng ngừng nói, nhìn cô một lúc với đôi mắt lộ ra bên ngoài khẩu trang... Đôi mắt đen láy đó sắc bén và sáng ngời, như thể anh có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ.

Lúc này Vệ Chi vui mừng vì cô đang đeo khẩu trang, cô giơ tay ấn khẩu trang xuống, giấu đi khuôn mặt hơi nóng của mình, hắng giọng: "Sao vậy?"

Người ngoài cửa xe tựa hồ đang có chuyện muốn nói, đúng lúc đó, máy đếm xăng dừng lại, có tiếng "tách" một tiếng, anh quay lại nhìn máy.

Anh lại nhìn Vệ Chi một lần nữa.

Một lúc sau, anh ta mới chậm rãi nói "không có việc gì", đóng cửa lại rồi đi ra phía sau lấy ống đổ dầu.

Sau khi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng ba giây, Vệ Chi thở phào nhẹ nhõm.

"Gặp khó thì không chọn Burton, Burton luôn phù hợp với người mới bắt đầu, nhưng tôi nghĩ phong cách hoa mộc mạc của Thirtytwo cũng được, còn nitro có vẻ giày nam đẹp hơn... Wow, khó chọn quá, Kỷ Kỷ, bà biết Nike và Adidas có sản xuất giày trượt tuyết không?"

Khương Nam Phong, người đang điên cuồng lướt tìm giới thiệu giày trượt tuyết trên điện thoại, hỏi mà không ngẩng đầu lên.

Không có tiếng trả lời trong một thời gian dài.

Cô ngẩng đầu lên: "Vệ Chi?"

Vệ Chi giật mình, quay đầu lại "a" một tiếng.

Khương Nam Phong từ mép điện thoại phía trên nhìn chằm chằm Vệ Chí: "Bà cứ nhìn bên ngoài xem gì vậy?"

Khương Nam Phong hỏi như vậy cũng không có ý gì, chỉ thuận miệng hỏi, Vệ Chi trả lời bên ngoài có xe đột nhiên biến thành Optimus Prime thì chắc chắn cô ấy sẽ chỉ cười haha, nhưng lời vừa nói ra, liền cảm thấy toàn thân cô gái nhỏ căng chặt.....

Cô chớp mắt bối rối, hỏi: "Bên ngoài có gì hấp dẫn bà thế?"

Lão Yên từ phía sau ngáp dài, cầm điện thoại di động, nửa nheo mắt thuận miệng trả lời: "Deluxe năm nay không tệ... Anh Sùng ở bên ngoài."

Tay Vệ Chi suýt làm đứt dây an toàn trên ô tô.

Lão Yên chậm rãi nói xong phần cuối câu: "--làm gì vậy? Chỉnh nửa ngày, chị không lạnh hả"

Vệ Chí: "..."

Khương Nam Phong nhìn Vệ Chi, Vệ Chi gần như dựng tóc gáy, gấp đến không nhịn được nữa, cuối cùng cúi đầu ậm ừ: "Đừng nhìn tui."

Khương Nam Phong: "Ồ."

Vệ Chí: "..."

Ba phút sau, cửa tài xế mở ra, nồng nặc mùi xăng và băng tuyết, Thiện Sùng ngồi lại vào ghế lái, phát hiện trong xe rất yên tĩnh--

Vệ Chi cúi đầu lướt điện thoại, ngón tay di chuyển nhanh đến mức không biết với tốc độ làm mới này có thể nhìn thấy cái gì.

Hai người ngồi ghế sau cũng có việc riêng của mình.

"Sao vậy, không khí trang nghiêm như vậy?" Người đàn ông hỏi, "Tôi xuống đổ xăng mười phút, mấy cô cậu tranh thủ thời gian đánh nhau một trận rồi à?"

Không ai chú ý đến anh.

......

Trạm xăng vẫn còn cách cửa hàng trượt tuyết một chút.

Từ lúc Vệ Chi rời trạm xăng, cô ngồi thẳng như học sinh tiểu học, nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng tin nhắn WeChat của cô rung lên, cô cầm điện thoại lên xem, rồi nhanh chóng đặt xuống.

Sau đó WeChat rung ngày càng thường xuyên hơn.

"Là ai?" Khương Nam Phong từ phía sau hỏi: "Giống quỷ đòi mạng vậy, bà cũng kiên nhẫn thật, không thể trả lời tin nhắn của người ta hả?"

Vệ Chi cắn môi dưới, nói: "Mẹ tui tới nhà tìm tui, hỏi tui vì sao không có ở nhà."

"Bà không nói với dì là bà tới Trương Gia Khẩu hả?"

Vệ Chi lắc đầu, cảm nhận được ánh mắt của người ngồi ở ghế lái thản nhiên liếc nhìn mình, cô nói: "Không có."

"Đúng vậy, mẹ bà bình thường không đi tìm bà, sao hôm nay lại trực tiếp đến nhà bà vậy?"

Khương Nam Phong có chút khó hiểu, suy nghĩ một trăm lần cũng không có đáp án nên ở phía sau lẩm bẩm, nhưng lần này Vệ Chi lại không nói gì, giơ tay thiết lập không làm phiền trên WeChat, thế giới trở lại sự yên bình.

Cô không muốn nói về chủ đề này, cũng không đặt điện thoại xuống mà bấm vào album ảnh xem bậy xem bạ--

Những bức ảnh gần đây được lưu trên điện thoại đều có màu sắc đồng nhất, nơi nơi đều là băng tuyết...

Có những chú sóc nhỏ đang ngồi trên cành cây, còn có những hành lang trống rỗng của khách sạn, bên ngoài mọi thứ đều phủ đầy băng tuyết, ngoài cửa sổ có tuyết rơi, còn có video bọn họ đào hố để chôn Coca. ...

Vệ Chi có chút lơ đãng, bấm vào video, tắt tiếng, chỉnh sửa xong, tiếng nhạc nền vui tươi trở thành âm thanh duy nhất trong xe.

Sau khi video được phát xong, đầu ngón tay của cô lần lượt lướt qua những bức ảnh khác, cuối cùng trượt vào một đoạn video nào đó, cô không có chút phản ứng nào, giọng bình luận viên thể thao CCTV với giọng rất trang trọng vang lên--

【Hiện tại bắt đầu thi đấu hạng mục trượt tuyết ván đơn BIG AIR 8m nam. Chúng ta có thể thấy người đang chuẩn bị trên đài chính là một tuyển thủ Trung Quốc. 】

Vệ Chi bỗng nhiên giật mình.

Sau đó, cô cảm thấy toàn bộ năng lượng và máu dồn lên não, linh hồn trong giây lát trở lại chỗ cũ, cô vội vàng cầm điện thoại lên và cố gắng tắt video.

"Cô còn xem cái này à," giọng Thiện Sùng vang lên, "Đừng tắt, tiếp tục."

Giọng nói rất nhẹ, không thể nghe được cảm xúc.

"Vừa rồi thấy trên mạng, vô tình tải về quên xóa..." Vệ Chi nặn ra một nụ cười xấu hơn cả khóc sau chiếc khẩu trang, "Tiếp tục làm gì a? Chẳng có gì thú vị cả."

"Không sao đâu," Thiện Sùng nói, "Tôi biết một chút về jumping."

"..."

"Phát."

Vì lý do nào đó, Vệ Chi có loại cảm giác xấu hổ ngoại tình bị người ta bắt được――phát video thi đấu của cao thủ trượt tuyết khác trước mặt sư phụ nóng bỏng tươi ngon, đây không phải tìm rắc rối sao?

Chỉ từ "phát" thôi đã có đầy sát khí rồi.

Vệ Chi yếu ớt mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không thể phản kháng. Nhấn nút phát với đôi mắt ngấn lệ, giọng bình tĩnh của bình luận viên tiếp tục vang lên trong bầu không khí bất ổn--

【Theo những gì tôi được biết, đây là tuyển thủ duy nhất trong hạng mục trượt tuyết ván đơn nam đã lọt vào vòng loại ... Suy cho cùng, môn trượt tuyết bắt đầu tương đối muộn ở Trung Quốc và không phải là thế mạnh truyền thống.

Được rồi, anh ấy xuất phát. Anh ấy bắt đầu bằng chân phải. Anh ấy xoay bàn chân phải vào trong 1620° rồi nhấc lên. Ồ, sau đó nhấc Method grab (*chân móc ra sau, tay trước cong ra sau để nắm lấy cạnh sau), và rơi xuống đất! Dừng lại! Rất ổn định! Bây giờ chúng ta có thể nghe thấy tiếng vỗ tay rất nồng nhiệt, bởi vì đây là động tác lộ đáy đặc trưng của môn trượt tuyết ván đơn jumping được mọi người yêu thích. 】

......

【Cũng thuận tiện cho mọi người xem logo của nhà tài trợ ở phía dưới tấm ván, một tấm ván đen được thiết kế riêng của Burton. 】

......

【Được rồi, với lần hạ cánh vững chắc này, chúng ta có thể khẳng định điểm số ở vòng này là hiệu quả, tuy kém tuyển thủ trước về hệ số độ khó nhưng tinh thần đã nhảy vọt ra ngoài.】

......

【Thật kỳ lạ, so với các sự kiện băng tuyết khác, bầu không khí trên sân big air tự do rõ ràng thoải mái hơn, các vận động viên sẽ tự phát thêm một số thủ thuật khó, để thể hiện sự nhiệt tình của họ đối với hạng mục vận động này, khán giả cũng không hề keo kiệt tiếng vỗ tay chỉ vỗ cho những thí sinh đạt điểm cao đâu...

Bây giờ là lúc chờ ban giám khảo chấm điểm.

Trước tiên chúng ta hãy nhìn xem, người đang chuẩn bị lên đài là tuyển thủ Bjergsen của Canada, vận động viên giành huy chương bạc nội dung trượt tuyết ván đơn jumping 8 mét tại Thế vận hội mùa đông lần trước--]

Video đột ngột im bặt.

Nửa khuôn mặt của Vệ Chi lộ ra ngoài chiếc khẩu trang đỏ bừng.

Sau khi trải qua bộ dáng bất lực vừa trả lời tin nhắn WeChat của mẹ trên điện thoại, cô trở nên căng thẳng, lúc này cô cố gắng dùng ánh mắt lén nhìn người đàn ông đang lái xe. ...

Thiện Sùng không có phản ứng gì nhiều, vẫn lái xe, bình tĩnh nhìn về phía trước: "Xem hiểu không?"

Vệ Chi chỉ muốn c/h/ế/t/.

"Anh nghĩ rằng tôi có thể hiểu được nó không?"

"Không."

"Tôi thậm chí không thể học được đoạn anh ấy lên đài, đặt tấm ván thẳng hướng xuống sườn núi," Vệ Chi nói rất thành thật, "Chỉ cần trông đẹp là được, tôi không cần phải học cách làm lạnh mọi thứ khi lấy chúng ra khỏi tủ lạnh."

"Sau này có thể học."

"Sau này là sau nào, kiếp sau?"

"Đừng cãi lại," người đàn ông gần đây dùng ba từ này như một câu thần chú, giọng điệu của anh khi buột miệng thốt ra rất tự nhiên, "Sau này cô muốn học thì có thể học, jumping 8 mét hay bay tuyết cũng không có vấn đề gì...... Cho nên cô cảm thấy video này đẹp sao?"

"......Khá đẹp."

"Biết anh ta là ai không? Cô rất ngưỡng mộ anh ấy?"

"Tôi đến Sùng Lễ ngay sau khi xem video trận đấu của anh ấy."

Vệ Chi đã biết cách giải thích một cách khéo léo vấn đề "bạch nguyệt quang" (ánh trăng sáng, người yêu sâu đậm) cho "nốt chu sa" (nốt ruồi son, người để lại ấn tượng trong lòng).

Đáng tiếc cô quên mất phía sau có người đang xem trò vui không chê đổ dầu vào lửa, "Cái gì," Khương Nam Phong nói, "Không phải bà đến Sùng Lễ vì mấy em trai trên đường trượt tuyết hả?"

Vệ Chi: "..."

Con dao của tôi đâu?

Khương Nam Phong: "Nhưng cũng đúng, nói đến đây vì anh ấy cũng không sai... Không phải vị đại lão này ở cùng một khu trượt tuyết với chúng ta sao, hôm đó bà còn ngẫu nhiên gặp được."

Vệ Chi hít thở không thông ba giây.

Vệ Chi: "Tui không phải, tui không có, bà đừng nói nhảm--"

Khương Nam Phong: "Bị vòi nước hỏng làm ướt hết cả mặt, được anh hùng cứu mỹ nhân, lấy khăn lau kính của người khác, không hỏi được thông tin liên lạc, cuộn tròn trên giường ôm khăn lau kính khóc suốt đêm..."

"Thưa cô Khương Nam Phong!"

Vệ Chi nhảy dựng lên!

Vì quá kích động nên cô đã đập vào nóc xe, kêu thảm thiết một tiếng ôm đầu ngã ngửa xuống ghế!

Thiện Sùng thì có vẻ hoàn toàn không bận tâm đến sự hỗn loạn gà bay chó sủa xung quanh, liếc nhìn Vệ Chi, người đang xấu hổ đến mức muốn nhảy ra khỏi cửa sổ, nói với giọng bình tĩnh: "Một cái phương thức liên lạc cũng không lấy được, vô dụng như thế sao?"

Vệ Chi rên rỉ, xoa đầu rồi cuộn tròn trên ghế.

Khương Nam Phong: "Vô dụng thì đăng tây."

Thiện Sùng: "Vô dụng thì đăng tây."

(*) theo quan niệm đạo Phật thì người niệm Phật sau khi c/h/ế/t sẽ về tây phương cực lạc. Ý câu này là nếu vô dụng thì đi c/h/ế/t đi ='))))))

Lão Yên nhìn Thiện Sùng, rồi nhìn Vệ Chi, người đang thận trọng nhìn Thiện Sùng, anh hắng giọng, trượt nửa người xuống, đem nửa khuôn mặt gần như đang cười toe toét đến mang tai giấu sau cổ áo hoodie.

Bị hai người phủ nhận hai lần, Vệ Chi tỏ ra không phục: "Hỏi được thông tin liên lạc có ích gì! Dù sao anh ta cũng thích đàn ông!"

Vừa lúc đến một đèn giao thông.

Đèn xanh phía trước đếm ngược, Thiện Sùng đạp ga gần như nhấn gãy chân ga.

Vệ Chi dựng tóc gáy, hét lên thắt chặt dây an toàn, trong miệng lặp đi lặp lại ba chữ--

"ABS"

"Nhẹ nhàng một chút."

và "Cây thông Noel".

Sau khi vượt đèn giao thông, người đàn ông giảm tốc độ ô tô.

"Ai nói với cô?"

"Anh vẫn chưa biết phải không?"

Trong lúc Vệ Chi còn chưa kịp hết kinh hoàng mà nhìn vào bảng điều khiển phía trước ghế lái, vẫn phải dũng cảm nói ra nỗi đau kết thúc một mối tình trước khi kịp bắt đầu: "Anh ấy là người trong video của Lão Yên."

"Làm sao?"

"Anh có thấy cách anh ấy tháo kính trượt tuyết cho người đàn ông mặc bộ đồ trượt tuyết màu trắng không?"

"..."

"Cùng một động tác, nhưng dịu dàng hơn gấp mười lần so với lúc anh tháo kính trượt tuyết của tôi."

Vệ Chi rơi nước mắt nói thêm: "Ngọt đến độ tôi muốn sâu răng luôn. Đã ba bốn năm rồi tôi mới xem người với người yêu nhau một cách thuần khiết."

Thiện Sùng chưa từng được ai gọi "dịu dàng" trong đời.

Lần đầu tiên, đối tượng của hành động là "Đới Đạc"......

Này mẹ nó không bằng tìm cái thùng rác ói một bãi đi?

Còn tình yêu thuần khiết.

Anh ta đạp phanh, phát ra một tiếng "cạch", chiếc xe phát ra một tiếng rít chói tai, xé nát hoàn toàn vài má phanh có thể coi là nguyên vẹn còn lại, mọi người trong xe đang tìm kiếm những vật cứng trên mặt đất xung quanh mình để tự cứu mạng, người đàn ông đã kéo phanh tay.

"Khuynh hướng tình dục của người đó rất bình thường."

Giọng anh lạnh lùng.

Vệ Chi đang thắt dây an toàn chớp mắt, nhất thời không phản ứng, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, người nọ rũ mắt xuống, lông mi dài dày cụp xuống.

"...Sao anh biết," Vệ Chi run rẩy hỏi, "Anh biết anh ấy sao?"

Thiện Sùng nói "ừm" không chút cảm xúc.

Có lẽ lúc này đầu óc bị chập mạch, Vệ Chi vô thức buột miệng nói: "Giới thiệu thì thế nào?"

Thiện Sùng liếc nhìn cô.

Trong một giây, Vệ Chi tỉnh táo lại.

"Quên đi, không cần." Cô gái nhỏ chắp hai tay lại, "Có anh, tôi đã sở hữu cả thế giới rồi, những người khác tôi không thèm nhìn một cái!!!"

"..."

"Thật sự, có dịu dàng cũng không thèm. Xem một cái tôi sẽ móc mắt mình ra."

"Ah."

"Sư phụ vạn tuế."

Thiện Sùng tháo dây an toàn: "Chúng ta đến rồi, xuống xe đi."

Vệ Chi được ân xá, tè ra quần mà nắm cửa xe.

......

Vệ Chi kẹp chặt đuôi đi về phía trước.

Chỉ còn Thiện Sùng ở lại đậu xe, Lão Yên tìm lý do để ở lại, nhìn hai cô gái nhỏ rời đi, bám trên lưng ghế lái như một con thằn lằn.

"Em đã xem video cô ấy vừa phát," Lão Yên nói, "Là video về cuộc thi trước đây của anh."

Người đàn ông nhìn vào gương chiếu hậu rồi quay tay lái mà không nói một lời.

"Em cũng xem video thi đấu năm đó của anh rồi quyết định đến tìm anh học jumping," Lão Yên tiếp tục, "Anh Sùng, năm đó anh ở sân vận động Olympic tham gia Thế Vận Hội, nhảy jumping còn không quên rêu rao ván trượt số lượng giới hạn của mình....Anh có còn nhớ khi chia đều, anh lật tấm ván lại để bọn họ nhìn thấy những miếng dán đầy trên ván, đáy và mặt tấm ván trượt chưa được tháo ra, xử lý sự việc công bằng.

Nghe vậy, người luôn không bày tỏ ý kiến cuối cùng cũng lên tiếng--

"Nhà tài trợ đã tài trợ cho tôi, không làm thế thì làm sao được?"

"..."

Đây là một cách lý giải kỳ lạ. Lão Yên cười khẩy.

"Em còn tưởng rằng anh sẽ im lặng đến cùng, không thừa nhận đoạn video đó là anh cơ... Cô gái nhỏ kia rất đáng quý trọng nha, còn lên mạng tìm video thi đấu của anh, lưu vào điện thoại, đêm khuya không có việc gì trùm chăn lấy ra xem."

"Tôi thi đấu nghiêm túc chứ không phải quay phim con heo".

"Vậy tại sao anh không nói cho cô ấy biết đó là anh, đại lão khăn lau kính cũng là anh?"

Thiện Sùng nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cậu có thấy cô ấy hoảng sợ thế nào khi nhất định phải lựa chọn giữa đại lão trong lòng và sư phụ trước mặt không?"

Lão Yên: "Hả?"

Thiện Sùng trên mặt không có biểu cảm gì, từ trong miệng thốt ra mấy chữ: "Trêu thật vui."

Lão Yên: "..."

Loại đàn ông tồi này vốn là trời sinh.

Không liên quan gì đến việc tình sử phong phú hay không phong phú.

Lão Yên trước đây không tin điều này, nhưng bây giờ thì tin rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro