Loại giày trượt tuyết này khó mua, mẫu dành cho nữ lại có kích thước nhỏ, mua mẫu giày trượt tuyết dành cho nữ này lại càng khó hơn, bản thân Hoa Yến đã mua với giá cao, bỏ ra hơn 3.000.
Nhưng vấn đề không phải là tiền.
Đây không phải là vấn đề tiền bạc.
Chủ yếu ảnh hưởng đến sự đoàn kết.
Vệ Chi chưa bao giờ nhìn thấy--
Lấy đôi giày mới của một cô gái rồi đem bán cho một cô gái khác?
Nếu cô là Hoa Yến, có lẽ bây giờ cô đã cầm sẵn con dao trong tay.
Điều tệ hơn nữa là cô không biết phải nói gì trong tình huống này bây giờ--
Văn án 1: Đây là đồ của người khác, anh đừng thay người khác quyết định, tôi không thể lấy được.
Rất là kỹ nữ luôn á.
Văn án 2: Tôi không cần, anh đem trả lại cho người ta đi!
Vẫn rất kỹ nữ.
Văn án 3: Ey ey ey, anh đang làm gì vậy, tôi không thể vô duyên vô cớ đoạt đồ của người khác được.
............Mẹ nó chết tiệt kỹ nữ muốn bay tới chân trời rồi.
Cho nên lúc này Vệ Chi không để ý tới logic của người đàn ông trước mặt, khẩn trương đứng lên, hai tay sờ vào túi quần, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không được, chị ấy đã chờ đôi giày này lâu rồi.....làm sao nói lấy liền lấy được? Đây là hành vi của cường đạo (bọn cướp)."
Thiện Sùng không hiểu cái gọi là "hành vi của cường đạo" của cô là logic từ đâu ra, anh quay đầu nhìn Hoa Yến, sau đó quay đầu lại, cau mày nhấn mạnh với cô gái nhỏ trước mặt: "Phải trả tiền. "
Sau một thời gian dài loay hoay trước rất nhiều thương hiệu ở cửa hàng thiết bị trượt tuyết mà không thể chọn được một đôi giày phù hợp, giờ đây, một đôi Deeluxe trên trời rơi xuống, có kiểu dáng đẹp, độ cứng vừa phải và đúng kích cỡ. Đây không phải là lương duyên trời cho sao?
Đứa nhóc này vẫn còn do dự cái gì?
Không phải tốt nhất là mua nhanh rồi về nhà ăn cơm sao?
...Có phải vì nó quá đắt không?
Không đúng, chiếc quần yếm trượt tuyết mà cô vừa xem có giá gần 3.000 nhân dân tệ, cô ấy trông như sẵn sàng mua nó, chẳng phải giày trượt tuyết tiết kiệm hơn quần áo sao?
Thiện Sùng: "Đừng lề mà lề mề."
Trong bầu không khí người đàn ông đang mất kiên nhẫn, Vệ Chi tuyệt vọng nhìn Hoa Yến và nghĩ thầm, chị đẹp ơi chị cũng đã nhìn thấy rồi, em từ đầu đến cuối vẫn ngồi xổm ở đây không nói một lời, hơn nữa em đã không có ý định giật giày của chị, không có ý xấu gì cả! KHÔNG CÓ!
Thiện Sùng: "?"
Thấy cô gái nhỏ trông giống như một con chim cút, Thiện Sùng không mấy hài lòng: "Nhìn cô ấy làm gì? Tôi có mấy đôi giày hiệu này, mấy cái size này tôi còn không biết sao? Chân cô ấy mà mang được size 225 tôi sẽ đổi sang họ Hoa."
Vừa nói, anh vừa cúi người nhặt đôi giày trượt tuyết đặt dưới đất lên, xoay người đi đến trước mặt Hoa Yến, bỏ giày xuống, ngắn gọn nói: "Đánh cược."
Hoa Yến khó hiểu: "Cược cái gì?"
Thiện Sùng: "Nếu không mang vừa, ngày mai tôi bắt đầu dạy jumping....double 720 được không?"
Ở nội dung 8 mét nữ trong nước, trong loạt động tác này, kỷ lục độ khó cao nhất hiện nay là double 900.
Hoa Yến bị mắc kẹt ở double 540, đã qua phân nửa mùa tuyết mà cô chưa thể làm gì khác, dẫn đến việc gần nhất cô ấy không thể nào jumping, vẫn đang liều mạng với mấy cái thể loại côn côn thùng thùng...
Vừa nghe thấy lời này, cô chợt tỉnh lại.
"Không thể nhét vào được," Hoa Yến nói không chút do dự, "Chân em là 240, đôi giày này là cỡ Mỹ 225, nói đúng ra là 35,5, dù có c/h/ặ/t ngón chân cũng không thể mang vừa."
Thiện Sùng quay đầu lại, im lặng nhìn Vệ Chi một tiếng: "Có nghe thấy không?"
Vệ Chi: "..."
Vệ Chi: "Chị thử xem sao ạ."
Hoa Yến: "Không muốn thử đâu, chị không muốn c/h/ặ/t/ ngón chân, chị không muốn đóng phim Nữ hoàng băng giá. Chị mua đôi giày này với giá 3.030 nhân dân tệ, Alipay hay WeChat á?"
Vệ Chi: "...Không phải là "Cô bé lọ lem" sao!"
Hoa Yến: "Ở trước double 720, em nói xe bí ngô đến từ "Bạch Tuyết" cũng được luôn! Alipay hay WeChat!"
Vệ Chi lưỡng lự lấy điện thoại di động ra, Hoa Yến thấy cô còn có chút do dự, lo lắng sợ hãi double 720 của mình không cánh mà bay nên vội vàng nói: "Giày này đẹp quá, sao còn chần chừ! Em mà mang vào thì mới đẩy dốc cũng là đẩy dốc đẹp nhất.... Không tin thì em lên Xiaohongshu xem đi, mấy chị đẹp đều mang đôi giày này á! Người nổi tiếng trên mạng! Phong cách phổ biến! Bền bỉ! Đây là giá thấp toàn cõi mạng!
Vệ Chi vẫn sợ cô ấy miễn cưỡng: "Đôi giày này chị đã đặt trước với chủ cửa hàng, chị đã đợi lâu như vậy rồi..."
"Không, không, chị chỉ nghĩ đến việc mua nó về mà không mang được thì chờ giá cao, sử dụng nó như một sản phẩm tài chính, nếu hết hàng, chị sẽ tăng giá lên rất nhiều--"
"Nhưng bây giờ bán cho em với giá gốc?"
"Không sao đâu," Hoa Yến chân thành nắm tay Vệ Chi, trong mắt lấp lánh ánh sao, "Ai có thể mua vàng thay dầu thô đâu em? Double 720 còn quý hơn! Chị nhảy một năm rưỡi cũng không làm được! Xin em thương xót cho tấm thân này!!"
"..."
Cuối cùng, Hoa Yến gần như đã nắm tay Vệ hoàn thành việc quét mã chuyển tiền, trông cô ấy tích cực đến mức hận không thể đoạt được điện thoại của Vệ Chi giúp cô điền mật mã chuyển khoản.
Trong bầu không khí hài hòa và vui vẻ giữa sự bối rối của Vệ Chi, đôi giày trượt tuyết bỗng nhiên thuộc về Vệ Chi.
Khi có tiếng tiền vào tài khoản, Vệ Chi ngồi xổm xuống, nhặt đôi giày lên, nhìn một lượt, lật lại, nhìn lại và chạm vào--
Giày rất đẹp, cô rất thích.
Vệ Chi miễn cưỡng chạm vào chữ tiếng Anh trên khóa dán giày, trân trọng đặt đôi giày xuống, Vệ Chi quay về phía Hoa Yến nói: "Cảm ơn chị ạ."
Hoa Yến thờ ơ xua tay: "Là chị phải cảm ơn em."
Hai người đến rồi đi, có qua có lại.
Thiện Sùng nghĩ nghĩ, cảm thấy mình làm mai mối, đôi vợ chồng mới cưới không thèm nhắc đến anh một lời chẳng khác nào sói mắt trắng, liền hỏi: "Không ai muốn cảm ơn tôi?"
Vệ Chi chớp chớp mắt, đang định nói gì đó, Hoa Yến ở bên cạnh chắp hai tay lại, hung hăng mà bái bái anh.
Thiện Sùng: "Miễn đi."
Thiện Sùng: "Tôi còn chưa chết, không cần làm đại lễ này."
Hoa Yến: "Không thể miễn, thầy phải giữ lời. Ngày mai double 720? Buổi sáng? Buổi chiều? Hay buổi sáng cộng buổi chiều?"
Thiện Sùng đang định nói gì đó thì Hoa Yến lại nói thêm: "Tình cờ em có một người bạn từ phía Nam muốn đến lớp, hôm qua mới đến Sùng Lễ, muốn em hẹn lớp của thầy... Em thấy thầy gần đây cũng không có việc gì, người ta đi từ xa đến, nếu không thầy dạy cho cô ấy hai ngày được không ạ?"
Thiện Sùng suy nghĩ một chút, cũng không từ chối: "Đến trình độ nào?"
Hoa Yến: "Đã nhảy vài lần, có thể thực hiện Melon (*Tư thế bệ cơ bản, tay trước nắm lấy mép ván giữa hai gót chân), muốn học Line (*Tư thế bệ cơ bản, giữa Melon thêm Frontside vào)"
Thiện Sùng nói "ồ" và nói "được".
Vệ Chi đứng gần đó, lại không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Khi Thiện Sùng nói "được", đôi mắt cô sáng lên, cô nhìn người đàn ông với đôi mắt đen trắng trong trẻo, trông như muốn nói điều gì đó ... Nhưng sau khi do dự ba giây, cô giơ tay lên yên lặng sờ vào lỗ tai của mình, sau đó lại rũ tay xuống.
Cuối cùng, không nói gì.
......
Khương Nam Phong ngồi ở bên cạnh sô pha, một tay chống cằm, nhìn Vệ Chi đứng cách Hoa Yến và Thiện Sùng không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên im lặng muốn nói gì đó, vẻ mặt như bị thế giới bỏ rơi, trông vô cùng đáng thương.
Khương Nam Phong một tay ôm sô pha, muốn đứng dậy đến dắt cô lại đây.
Đừng khốn khổ như một đứa trẻ không ai muốn.
Mông vừa rời khỏi ghế sô pha, cổ tay của cô đã bị một bàn tay to từ bên cạnh nắm lấy, cô sửng sốt, quay lại nhìn thấy Lão Yên đang mỉm cười nhìn mình: "Chị định làm gì?"
Khương Nam Phong không nói gì.
Lão Yên dùng lực nắm lấy tay cô, kéo cô trở lại ghế sofa, buông ra, dùng giọng rất bình tĩnh nói: "Cô ấy không quen những thứ như thế này sao?"
Khi cậu ấy nói, nụ cười dễ gần thường ngày của cậu đã biến mất và có một chút thờ ơ trong giọng điệu.
"Trong nhóm có hàng trăm học trò đồng môn, không phải ai bái sư xong cũng được đãi ngộ tay cầm tay mỗi ngày đâu." Lão Yên nhếch môi không cười, "Chỉ có một sư phụ, mọi người thay phiên nhau."
"..."
Đặt đầu ngón tay lên tay vịn của ghế sô pha, gõ nhẹ một cái, Khương Nam Phong lại nhìn Vệ Chi, lúc này, cô gái nhỏ bước sang một bên, cúi đầu nghiên cứu cách xỏ giày.
Cô suy nghĩ một lúc rồi lại ngồi xuống.
"Vậy không bằng không bái sư." Khương Nam Phong nói: "Làm học trò đồng nghĩa với việc bị bỏ rơi, thà bỏ tiền mua còn vui vẻ hơn."
"Chị trả tiền thì cũng phải xem anh ấy có muốn hay không, chị không nghe vừa rồi anh ấy hỏi gì sao? Anh ấy không hỏi lớp học sẽ kéo dài bao lâu, hay liệu đối phương có chấp nhận mức giá của anh ấy không. Chỉ hỏi đối phương ở trình độ nào?" Lão Yên dừng lại. "Chị không ở trong vòng nên không biết rõ, hiện tại mọi người biết anh Sùng đi dạy người đẩy dốc đều rất kinh ngạc."
Khương Nam Phong lúc này không thể trả lời được.
Nhìn đứa bé tội nghiệp nhà mình từ xa, cô bé bỏ giày xuống rồi tìm thứ gì đó để phối với chiếc mũ bảo hiểm hay thứ gì đó tương tự, ít nhất cô cũng không ngồi xổm ở đó lén rơi nước mắt.
Khương Nam Phong thở phào nhẹ nhõm, đổi chủ đề: "Đôi giày đó khá đẹp... Sư phụ của cậu có thể lấy cho Kỷ Kỷ, có thể coi là đền bù tổn thất tinh thần."
Lão Yên lúc này đã lấy ra một bao thuốc lá, nghe vậy liền ngước mắt lên nói: "Muốn không? Em cũng có thể tìm người lấy cho chị."
Giọng điệu nhẹ nhàng, thản nhiên nói, như thể chuyện đó chẳng có gì to tát cả.
Khương Nam Phong liếc cậu ta một cái: "Cậu nói nghe dễ dàng như vậy, không phải nói đôi giày này khó tìm sao?"
"Khó tìm nhưng có thể tìm được," Lão Yên nói, "Em quen biết ông chủ mấy cửa hàng thiết bị trượt tuyết lớn ở Thủ đô, có nhiều cách để tìm, có cái gì không tìm được?"
"Ồ," Khương Nam Phong nói, "Cậu cũng có tài trợ à?"
Lão Yên nghe vậy, đầu ngón tay đang định mở hộp thuốc lá dừng lại, hơi ngước mắt lên nhìn Khương Nam Phong từ mép hộp thuốc ―― chị lớn nhìn cậu với vẻ mặt thản nhiên, đầu cô ấy chống lên tay, nhìn có vẻ hơi ngạc nhiên.
Cậu mím môi, đột nhiên cười lạnh, vẻ mặt trẻ con dịu đi một chút: "Đương nhiên."
Khương Nam Phong chưa kịp đáp lời.
"Từ Trương Gia Khẩu đến núi Trường Bạch đến ba Sunac lớn ở Quảng Châu, Thành Đô và Cáp Nhĩ Tân, chị có thể túm lấy bất kỳ ai đang chơi Bình Hoa trên sườn núi tuyết rồi hỏi xem có biết Lão Yên là ai không――"
Khương Nam Phong nhướng mày.
"Nếu có một người nói không quen biết, em sẽ c/h/ặ/t/ đ/ầ/u/ xuống làm ghế ngồi cho chị.""
Khi nói ra lời này, cậu không chỉ có chút kiêu ngạo không che giấu được mà còn có chút phản nghịch.
Nhìn chung, đó có thể là sự ngạo mạn.
Đôi lông mày hơi nhướng lên hoàn toàn khác với chú cún con ngoan ngoãn nghe lời trước mặt Thiện Sùng.
Khương Nam Phong sửng sốt ba giây, cười lớn, nhàn nhạt liếc cậu ta một cái: "Nhóc con."
"..."
Lão Yên sửng sốt một lát, ngậm điếu thuốc vào miệng.
Cậu thậm chí không thể nhớ lần cuối cùng ai đó gọi cậu là "nhóc" với đôi mắt nheo lại--
Cậu cũng rất nổi tiếng ở trường, khi chơi bóng, các nữ sinh trong trường sẽ mang nước đến và gọi cậu là học trưởng;
Khi đến Sùng Lễ vào mùa tuyết rơi, ngày thường khi chơi công viên, mọi người gọi cậu là Lão Yên, hay anh Yên;
Thỉnh thoảng cũng dạy học cho các chị gái trẻ, họ gọi bằng nhiều cách khác nhau, chẳng hạn như "em trai" hay "huấn luyện viên", tất nhiên, từ nghe nhiều nhất là "sư phụ"...
Chỉ có người trước mặt bắt đầu học từ việc đẩy dốc, không biết bắt đầu từ khi nào, cô ấy không gọi là "sư phụ" hay "huấn luyện viên" mà thản nhiên gọi là "Yên Yên".
Bây giờ đã đổi thành nhóc rồi.
Khẽ nheo mắt lại, khuôn mặt trẻ thơ của chàng trai trẻ cuối cùng cũng lộ ra vẻ suy ngẫm.. Trong hầu hết các trường hợp, tia lửa điện giữa nam và nữ không cần phải có sự khởi đầu phức tạp, cậu cho rằng mình có thể tiếp nhận cảm xúc mà những người phụ nữ xung quanh truyền tải một cách chuẩn xác, kể cả người phụ nữ trước mặt đang nghiêng đầu nhìn anh với nở nụ cười trên môi.
Cậu khẽ cười nhẹ, mấp máy môi, đang định nói điều gì đó.
"--Khương Nam Phong, đến xem chiếc mũ bảo hộ này màu nào đẹp hơn?"
Cách đó không xa, tiếng gọi của sư muội đồng môn phá vỡ hơi thở kỳ diệu thoáng chốc tràn ngập trong không khí.
......
Ba phút sau.
Lão Yên tựa người ra ngoài cửa tiệm, thổi khí lạnh và hút thuốc.
Trong cửa hàng, Vệ Chi dẫn theo Khương Nam Phong đi mua găng tay, khăn che mặt, mũ bảo hộ mới, chủ cửa hàng vui mừng không khỏi nhìn Thiện Sùng như đang nhìn Thần Tài.
Khi Vệ Chi cuối cùng đã chọn được một chiếc mũ bảo hộ, chủ cửa hàng cũng cố gắng giới thiệu những thiết bị bảo vệ bên trong chuyên nghiệp.
Cô bé ngồi xổm bên cạnh kệ, mông thò ra ngoài, cẩn thận so sánh xem chiếc mũ bảo hiểm màu trắng giống thần tiên hơn hay chiếc mũ bảo hiểm màu đen đa năng hơn, cô xua tay mà không quay đầu lại: "Không cần đâu, tôi có một con rùa nhỏ."
Chủ cửa hàng: "Không được! Rùa xanh không phải là giải pháp lâu dài. Sau này khi ngài bắt đầu học Hoán Nhận, sẽ rơi liền mạch 360 độ. Rùa không thể bảo vệ ngài, phải sự bảo vệ từ bên trong."
Vệ Chi suy nghĩ một chút, bỏ mũ bảo hộ xuống, nghiêng đầu không suy nghĩ nói: "Đúng vậy, cái kia bị tôi ngồi hư luôn rồi."
Cô gái nhỏ nói nhẹ nhàng và chậm rãi, nhưng những gì phát ra từ miệng cô lại là những lời m/á/u/ m/e và bạo lực như "Một cái mông của tôi làm c/h/ế/t cả con rùa."
Chủ cửa hàng sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút, mặc dù chất lượng miếng đệm mông nhồi bông không tốt lắm, nhưng ngày nay không có nhiều người có thể làm nó hư được...
Ông vỗ đùi, không biết mình đang làm gì, đang định trèo lên cột nói về việc con rùa xanh thiếu chuyên nghiệp và khó coi như thế nào, lúc này ông nghe cô bé đổi chủ đề, nhàn nhã nói: "Nhưng mà tôi vẫn thích con rùa con của tôi."
Chủ cửa hàng: "Sao vậy? Cõng con rùa con trông rất dễ thương phải không?"
"Không phải," Vệ Chi đưa chiếc mũ bảo hiểm màu đen cho ông chủ, gật đầu tỏ ý muốn, đồng thời nhiệt tình nói: "Con rùa nhỏ là do sư phụ tôi tặng."
Phản ứng đầu tiên của chủ cửa hàng là "Sư phụ? Mẹ nó đó là thể loại gì đây?"
Sau khi sửng sốt ba giây, ông mới tỉnh táo lại, nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại, dùng ánh mắt ngơ ngác vớ vẩn nhìn Thiện Sùng--
Người nọ lại bình tĩnh nhìn ông, trên mặt không có biểu cảm gì.
Vệ Chi: "Sau khi bị tôi ngồi hư, sư phụ đã giúp tôi vá lại rồi."
Đôi mắt của chủ cửa hàng dần mở to khi nhìn Thiện Sùng.
Vệ Chi: "Cho nên tạm thời tôi không thay đổi đâu, để anh ấy không cảm thấy mình vất vả làm việc vô ích rồi lại gắt gỏng."
Đôi mắt của chủ cửa hàng mở to như chuông khi đối mặt với Thiện Sùng, lỗ mũi của ông dần dần to ra.
Thiện Sùng: "Không phải trước đây đã nói rồi sao, là Lão Yên vá lại con rùa mà?"
Vệ Chi: "Ồ."
Thiện Sùng: "Tôi cũng không có ồn ào."
Sau khi chủ quán mở to lỗ mũi đến hết mức, ông ta phát ra tiếng thở hổn hển.
Rất thô lỗ.
Vì vậy một giây tiếp theo, Thiện Sùng không chút do dự quay người đi ra ngoài hút thuốc với Lão Yên.
Cửa tiệm bên kia vừa đóng lại, Vệ Chi quay người lại, im lặng nhìn chủ cửa hàng: Nhìn xem, anh ấy lại gắt gỏng.
Chủ cửa hàng: Tôi thấy rồi, tôi thấy rồi, cô thật trâu bò, cô gái ạ!
......
Chuyến đi xuống núi mua sắm này thật tuyệt.
Lúc Vệ Chi và Khương Nam Phong xách túi lớn nhỏ lên xe thì trời đã tối--
Thực ra cũng không muộn đến thế, mới hơn năm giờ, đúng là giờ ăn tối.
Ngồi ở ghế phụ, Vệ Chi kiên định nhìn người đàn ông đeo khẩu trang, suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Vừa rồi không phải anh hút thuốc sao? Tại sao anh còn đeo khẩu trang?"
"Tôi hút xong rồi." Giọng nói của người đàn ông có vẻ khàn khàn đặc trưng của người mới hút thuốc xong, "Việc gì cô cũng muốn quản?"
Một câu không khách khí.
Nhưng giọng điệu không quá gay gắt.
Vệ Chi thực ra không hề cảm thấy bị anh làm cho sợ, nhưng sau khi nghe những lời này, cô không nói chuyện với anh nữa.
Nhìn chằm chằm anh một lúc, cô đột nhiên lấy điện thoại di động ra nói: "Tôi đãi hai người một bữa đi, vất vả chở chúng tôi xuống núi ―― có thể ăn thịt cừu trong bếp đồng được không? Gần đây có một nhà hàng có vẻ rất nổi tiếng... ...Hay mọi người muốn ăn món gì khác?"
Giọng điệu nói chuyện hẳn là đang thảo luận với hai người ngồi ghế sau.
Nhưng bầu không khí bên trong xe giống như không ổn.
Thiện Sùng quay đầu nhìn cô một lúc, không nói gì, đôi mắt đen đặc biệt sáng trong màn đêm, sâu thẳm không đáy, hồi lâu sau, cuối cùng anh cũng nói: "Sao vậy?"
Trong bầu không khí đầy áp lực, hai người ngồi ở ghế sau kiên quyết không lên tiếng.
Vệ Chi để điện thoại di động xuống, đôi mắt ngoài khẩu trang cong lên cười: "Cái gì sao vậy? Nếu không muốn ăn thịt cừu thì có thể ăn món khác."
"Tôi đang hỏi cô có chuyện gì vậy."
"Không sao cả."
Cô cười rất ngọt ngào.
Nhưng có sát khí.
Khó ai có thể dễ dàng thoát khỏi bầu không khí đáng sợ và áp lực như vậy, nhưng người đàn ông này không có phản ứng gì nhiều, anh nhẹ nhàng liếc nhìn đôi mắt hình lưỡi liềm của cô, vẻ mặt bình thường.
Chỉ là những đầu ngón tay cầm vô lăng nhẹ búng búng trên vô lăng.
"Ngày mai cô có thể tự trượt tuyết," anh nói bằng giọng êm ái, "Cô cũng nghe rồi. Sau khi dạy Hoa Hoa, tôi có lớp, có thể cả ngày không rảnh đâu."
Lời vừa nói ra, đôi mày cong cong của cô bé cứng đờ trong vài giây, có lẽ cô không thể giả vờ nữa, đôi mắt biết cười đột nhiên biến mất không dấu vết.
Đôi mắt đen trắng trong veo gần như đông cứng trong hốc mắt, cô vô cảm vì không thể tiếp tục diễn xuất.
"Hãy để tôi hỏi anh một câu hỏi."
"Hỏi."
"Hôm nay chúng ta đều ở đó, mấy ngày nay anh đều mang theo tôi..." Vệ Chi siết dây an toàn, không biết nên diễn tả cảm xúc có chút bối rối của mình như thế nào, "Vậy trước khi anh đồng ý dạy người khác, tại sao anh không hỏi tôi trước xem tôi có muốn mua khóa học không?"
Như không thể nhịn được nữa, cuối cùng cô cũng hỏi ra nghi vấn trong đầu... Cô quả thực đã kìm nén rất lâu, và gần như đã kìm nén nó cho đến khi vũ trụ nhỏ bé của cô nổ tung.
Hơn nữa.
Không mở miệng thì không sao.
Nói ra thì có chút không khống chế được cảm xúc.
Cũng may trong xe tối nên không ai thấy được, cô có chút không kìm được hốc mắt nóng bừng.
Nhưng giọng nói của cô ấy hơi trầm và khàn, rất áp lực.
Điều này không thể che giấu được.
Cô hỏi xong, tay của Lão Yên lặng lẽ đặt lên tay nắm cửa, sẵn sàng tông cửa chạy trốn bất cứ lúc nào, nhưng lại bị Khương Nam Phong im lặng thô bạo kéo lại.
Nhưng Thiện Sùng hồi lâu cũng không nói gì.
Cổ họng anh có chút khô, nhìn cô như thế này anh cũng bắt đầu bực bội―― thực ra có trăm lý do để dạy bảo cô đừng bướng bỉnh như vậy, cho dù là bất kỳ vận động viên trượt tuyết nào khác, cũng không thể cùng cô lăn lộn từ núi này qua núi nọ mỗi ngày được...
Thầy dạy một ngày rồi tự luyện tập nội dung một hai ngày là chuyện bình thường, học xong học giỏi rồi quay lại là chuyện bình thường.
Điều mà ai cũng có thể làm được...
Tại sao cô không thể làm điều được?
Nhưng lời nói đến miệng, anh lại không thể nói ra.
Cửa sổ hạ xuống, gió mát thổi vào, thoang thoảng mùi băng tuyết. Trong xe vang lên giọng nói có phần lạnh lùng của người đàn ông: "Mua khóa học gì? Cô có biết một khóa giá bao nhiêu không?"
Vệ Chi bĩu môi.
"Cô muốn tôi tính phí bao nhiêu cho một tiết học, hả?"
Giọng mũi trầm của người đàn ông lọt vào tai.
Nghe thấy giọng điệu của anh có gì đó không đúng, Vệ Chi cảm thấy có chút rụt rè, nghĩ đi nghĩ lại đành phải cúi đầu ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: "Ồ."
Thiện Sùng nhịn không được thở dài, quay mặt đi.
Anh cúi đầu khởi động xe: "Buổi tối, tôi sẽ tìm một video hướng dẫn đáng tin cậy về Tiền Nhận cong C rồi gửi cho cô. Ngày mai cô có thể tự mình trượt trên đường cao cấp C-"
"Không cần."
Khi xe khởi động tiếng động cơ gầm lên, người đàn ông bỏ tay ra khỏi cần số và liếc nhìn người ngồi ở ghế phụ, không nói gì nhưng vẫn có bầu không khí bày tỏ sự nghi ngờ.
"Ngày mai tôi sẽ đi đến khu trượt tuyết khác chơi," Vệ Chi nói, "Ngơ ngẩn ở khu trượt tuyết trên đỉnh núi, không thú vị gì hết."
Khi cô nói điều này, cô nhìn thẳng về phía trước--
Giống như tấm kính chắn gió phía trước bẩn thỉu, đầy cát và bùn bỗng nở vài đóa hoa.
Một nửa khuôn mặt của cô ẩn trong bóng tối, có lẽ cô không nhận ra, nhưng trong đôi mắt tròn thường ngày ướt át như những con thú nhỏ của cô hôm nay lộ ra một vẻ khiêu khích và bướng bỉnh.
Nhưng loại cảm xúc này là tự nhiên, không có bộc phát ra ngoài, kìm nén trong đó khiến người ta cảm thấy...
Không khiến người khác chán ghét.
Chỉ để cho mọi người biết rõ rằng hiện tại cô đã mất bình tĩnh và đang tức giận.
...Làm nũng.
Anh thật lòng không muốn tranh cãi với cô, Thiện Sùng cũng không có ý định chiều chuộng cô.
Để đáp lại sự tranh luận của cô, anh chỉ đơn giản dặn dò cô đừng tùy tiện đi đến mấy con đường mòn cao cấp ở một khu trượt tuyết xa lạ, sau đó nhấn ga và lái xe ra ngoài.
Thế là tối hôm đó mọi người đều ăn mì gói.
Khương Nam Phong tóm tắt như thế này: Luộc thịt cừu trong lò đồng gì, trong bầu không khí đó, có thể nhét đại lão vào lò đồng như thịt cừu rồi nấu chín lên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro