Chương 26: Vẫn tiếp tục lúng túng-không phải đau chân mà là đau tim

Ngày hôm sau, Vệ Chi tự nhiên tỉnh lại, dụi dụi mắt, nằm trên giường ngơ ngác nửa phút, cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ đã chín giờ rưỡi.

Gần như theo phản xạ có điều kiện, Vệ Chi bật dậy khỏi giường, vội vàng mở WeChat, sau đó không ngờ đối mặt với giao diện WeChat yên tĩnh--

Không giống như thường lệ, chắc chắn sẽ có một người với hình đại diện Crayon Shin-chan trong bể bơi ở trên đầu bảo cô đợi ở sảnh thiết bị trượt tuyết, đã hơn chín giờ rồi nên đừng lề mề nữa.

Hôm nay, Crayon Shin-chan đã c/h/ế/t.

"..."

Hôm nay không có lớp học.

Cô gái nhỏ ngồi trên giường lại cảm thấy trống rỗng.

"..."

Một ngày tồi tệ bắt đầu từ lúc vừa thức dậy khi đối mặt với WeChat an tĩnh như gà.

Vệ Chi cầm điện thoại di động đi loanh quanh, bên cạnh Khương Nam Phong lại bị sự oán hận của cô đánh thức.

Xoay người lại, cố gắng mở mắt ra liếc nhìn người đang dựa vào giường bên cạnh, cô chân thành nhận xét: "Mặc dù bà chưa kết hôn nhưng hình như tui đã nhìn thấy bà trông thế nào vào ngày bà ly hôn rồi đứng trước cửa Cục Dân Chính nhìn thằng chồng ôm phú bà nghênh ngang rời đi á?"

"Nói chuyện đánh cái dấu chấm câu được không?"

"Tui không thích."

Vệ Chi quay đầu nói: "Tui không cần đến lớp, bà cũng không cần đến lớp?"

"Tui nói với Yên Yên, hôm nay tui nghỉ ngơi cùng bà đi sang khu trượt tuyết khác." Khương Nam Phong ngáp dài, "Giọng điệu vô ơn như vậy sao? Mới sáng sớm đừng ép người khác đánh bà."

Vệ Chi hừ mũi, lộ ra vẻ mặt rất vô ơn với sự đồng cảm của Khương Nam Phong--

Cô thực sự không cần được thương hại.

Nó khiến cô trông giống như kẻ đáng thương bị bỏ rơi.

Thành thật mà nói, ai không có thời gian thì không có thời gian, cứ như thể anh ta là người duy nhất có thể dạy người khác trượt tuyết trong một đống khu trượt tuyết ở Sùng Lễ, Trương Gia Khẩu này vậy...

Có gì tuyệt vời đặc biệt hơn người đâu!

Trong hốc mắt trợn ngược, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng tồi, Vệ Chi cầm điện thoại của cô mở ra phần mềm video ngắn--

Tìm rồi tìm.

Cuối cùng tìm được...

Cầu thủ số một.

Chủ kênh liên quan đến trượt tuyết, sống ở Trương Gia Khẩu và là khách quen của khu trượt tuyết dưới chân núi, chiều cao của anh ấy ước tính là 1m8, anh ấy quay vòng tròn trên đường trượt tuyết, trừ việc trông giống như một đại lão bình hoa thì còn trông như con quay.

Có thể có thể.

Bấm vào trang chủ, bấm "theo dõi" trước, trên trang chủ có ghi "Có thể đặt lớp", rất vui vẻ.

Tiếp tục kéo xuống sẽ có nhiều video khác nhau về trượt tuyết của chủ kênh này, bộ quần áo trượt tuyết mặc trong các video khác nhau đều khác nhau, nhiều màu sắc và là một người đàn ông thời thượng!

Tiếp tục kéo xuống, thấy có điều khác lạ, chủ kênh và bạn đang đánh nhau trước một quầy bán kẹo táo, họ tháo tấm bảo vệ mặt ra, trông họ--

Vệ Chí: "..."

Thoát khỏi trang và hủy theo dõi.

Cầu thủ số hai.

Chủ kênh liên quan đến trượt tuyết, sống ở Trương Gia Khẩu và làm huấn luyện viên tại một khu trượt tuyết trên sườn núi, chiều cao là 1m72, hơi thấp nhưng chắp vá chút cũng được. Anh ấy là một đại lão carving, ván trượt của anh ấy lắc lư trên đường tuyết, rẽ nhỏ, và đôi chân của anh ấy nhanh nhẹn như hai sợi mì.

Có thể có thể.

Bấm vào trang chủ, bấm "theo dõi" trước, trên trang chủ có ghi "Có thể đặt lớp", rất vui vẻ.

Tiếp tục kéo xuống, chủ kênh xuất hiện ở video hàng thứ ba. Anh ấy đang đi bộ trên lối đi bên ngoài khu trượt tuyết, vừa đi vừa quay lại, nhân lúc vắng vẻ mà thực hiện một cú Ollie180, vừa lúc quay lại đối mặt với cô, tấm bảo vệ mặt của anh ấy đang ở trên tay, lớn lên-

Vệ Chi: "..."

Thoát khỏi trang và hủy theo dõi.

Cầu thủ số ba.

Chủ kênh liên quan đến trượt tuyết, sống ở Trương Gia Khẩu, hợp tác làm huấn luyện viên khu trượt tuyết trên đỉnh núi, ước tính trực quan cao 1m78, và là đại lão bình hoa, Drivespin360, 540, 720, nghĩa là có thể chuyển nó bất cứ lúc nào, hàng triệu người hâm mộ, mỗi video đều có hàng chục nghìn lượt thích.

Có thể có thể.

Bấm vào trang chủ, bấm--

Ơ.

Video đầu tiên là ảnh chụp khuôn mặt của anh ấy, một cậu bé to lớn mặc bộ đồ tuyết xoay Nollie540, ngã rồi, giơ camera vận động ném theo kiểu doggy, cậu ấy vui đến mức không thể dừng lại và tiếng cười vang khắp đường trượt tuyết.

Tiếng cười này Vệ Chi thậm chí rất quen thuộc.

Vệ Chi: "..."

Con mẹ nó, là Lão Yên.

Biến.

Thoát khỏi trang và hủy theo dõi.

Con đường này bị chặn.

Vệ Chi tuyệt vọng đặt điện thoại xuống: "Khương Nam Phong, chúng ta đến trường dạy trượt tuyết ở khu trượt tuyết trên sườn núi... mở hộp mù nhé?"

"Ồ," Khương Nam Phong ôm chăn, rất tàn nhẫn nói: "Hoàng thượng vừa mới tốn rất nhiều công sức tuyển chọn, chẳng lẽ tất cả phi tần trong đoạn phim ngắn đó đều không lọt vào mắt hoàng thượng sao?"

"Đúng vậy," Vệ Chi nói, "Đeo tấm bảo vệ mặt và kính trượt tuyết đúng là tốt nhất. Không có việc gì thì đừng tháo ra!"

Câu nói buồn cười của cô khiến Khương Nam Phong cười lạnh: "Có bệnh, chỉ có sư phụ của bà mới chiều chuộng bà như vậy."

Vệ Chi ngừng nói, đột nhiên nhắc đến một người, trong lòng cô cảm thấy ngột ngạt, hai má phồng lên như ếch, không nói một lời đứng dậy đi tắm.

......

Nửa tiếng sau, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

Thời tiết bên ngoài đủ lạnh, Vệ Chi muốn trực tiếp mặc quần áo trượt tuyết và giày trượt tuyết đến khu trượt tuyết.

Sau khi mặc quần yếm màu tím nhạt, bộ đồ trượt tuyết và áo khoác trắng, cô nhận thấy có điều gì đó không ổn khi mang giày trượt tuyết.

Đôi giày trượt tuyết quả thực rất chật, mấy ngày nay cô trượt xuống gần như đã quen rồi, nhưng khi đặt một chân vào đôi giày trượt tuyết mới, cô lại cảm thấy khó chịu: Chẳng phải cái này quá chật sao? !

Không cần phải kéo dây ở lưỡi giày, từ ngón chân đến mu bàn chân cho đến mắt cá chân, từng tế bào ở chân cô như bị trói chặt trong đôi giày trượt tuyết, dính chặt vào thân giày. một lúc sau, đầu bàn chân của cô đều bắt đầu mất cảm giác.

"Đó là chuyện bình thường. Yên Yên nói rằng ngày đầu tiên mang giày tuyết mới là một sự trừng phạt dành cho chính mình. Bất cứ lúc nào cũng có cảm giác phải cắt cụt chân luôn, về sau sẽ ổn thôi... Sư phụ của bà không nói với bà hả?"

Khương Nam Phong đã mua mẫu BOA của Burton, có nút dây thép, khi đeo, nới lỏng nút phía trước, bắt đầu trượt và vặn, sau đó nhấn vào, toàn bộ giày có thể được xỏ vào nhanh chóng, rất tiết kiệm công sức, thích hợp cho các bạn gái.

So với giày Deeluxe của Vệ Chi, giày của Burton mềm hơn và thoải mái hơn rất nhiều.

Bây giờ, cô một bên nghe nói chuyện, một bên nhét chân vào đôi giày trượt tuyết, mở cúc áo và đứng thẳng lên--

"Ồ, quên mất, hôm qua thời điểm chia tay hai người chỉ còn thiếu nước rút dao với đối phương thôi."

Đối mặt với sự giễu cợt thường xuyên của Khương Nam Phong, Vệ Chi cười khẩy coi thường.

Giày trượt tuyết Deeluxe là mẫu Velcro và dây rút, dây rút ở cả hai bên còn Velcro ở mặt trước. Dây rút bên trái và bên phải điều khiển phần trên và phần dưới của dây đai phía trên lưỡi. Velcro ở phía trên để tăng cường hỗ trợ cho mặt trước lưỡi giày. Ngày thường khi thả lỏng đôi giày trượt tuyết của mình, có thể thả một dây đeo cố định nhỏ treo ở phía trước lưỡi...

Sau khi xỏ giày vào, thả lỏng hết mức có thể thả lỏng, Vệ Chi đứng dậy đi hai bước.

"Các ngón chân của tui bắt đầu tê cứng do thiếu máu lưu thông."

"Kiên nhẫn một chút." Khương Nam Phong nhìn đôi giày tuyết trên chân cô bé: "Giày này quả thực rất đẹp, vẻ đẹp nào cũng có giá của nó."

Khi Vệ Chi vào thang máy luôn phải chống tay vào tường, hai chân, lúc thì chân trái chạm đất, lúc thì chân phải chạm đất.

Khương Nam Phong bị cô bất an ảnh hưởng: "Bà biết không, bà giống như hạc đầu đỏ trên chảo dầu."

Vệ Chi đặt chân phải xuống, mặt không biểu cảm.

Bước ra khỏi thang máy, đi về phía cửa khách sạn, cô khập khiễng đi tới mở cửa, quay lại hỏi Khương Nam Phong: "Lão Yên có nói cho bà biết loại đau đớn này thường kéo dài bao nhiêu ngày không? Còn không bà đi hỏi cậu ấy giúp tui một chút xem cái cảm giác bị bóp nghẹt như thịt lợn Đông Pha, một món ăn nổi tiếng của Tô Châu và Hàng Châu có bình thường không--"

Lời còn chưa nói xong.

Vừa mở cửa khách sạn, khóe mắt cô đã nhìn thấy một chiếc xe địa hình quen thuộc chạy ngang qua mình.

Đi ngang qua một vũng tuyết mới tan, không hề giảm tốc độ, chiếc xe phát ra một tiếng "cạch cạch" rất lớn, để bùn và nước bắn tung tóe vào cửa.

...Có lẽ chỉ có một chiếc ô tô ở Trương Gia Khẩu bẩn đến vậy.

Vệ Chi ngậm miệng, dùng ánh mắt không tự chủ đuổi theo chiếc xe địa hình vòng quanh bãi đậu xe, nhìn nó tìm chỗ đậu, lùi gọn gàng vào gara rồi dừng lại.

Sau đó cửa hành khách mở ra trước.

Một cô gái đội mũ len từ trên nhảy xuống.

Cô ấy đang đi giày trượt tuyết của Asakusa, mái tóc dài, màu hồng nhạt chỉ có thể nhuộm sau khi tẩy tóc, bộ đồ trượt tuyết kẻ sọc màu hồng, cao khoảng 1m65, làn da rất trắng và son bóng màu sáng...

Trang điểm rất Hàn Quốc.

Cô đã đeo miếng bảo vệ mặt nhưng bây giờ nó đã bị kéo xuống treo trên cằm, tạo thành hình chữ V, đỡ lấy khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay.

Đó không phải là Hoa Yến.

Đó là một cô gái trẻ xinh đẹp khác.

Cô nhảy xuống xe, đứng yên, mở cửa ghế sau, tự lấy ván trượt tuyết của mình ra, cùng lúc đó, cửa tài xế cũng mở--

Người đàn ông mặc áo hoodie đen, quần thể thao, đội mũ lưỡi trai màu đen, đi bốt Martin, bước một bước dài ra khỏi xe.

Cái bóng đen do vành mũ tạo ra khiến khó có thể nhìn thấy anh ta trông như thế nào...

Đáng tiếc người đàn ông này cho dù biến thành tro thì Vệ Chi cũng có thể nhận ra.

Lúc này anh cũng đi vòng ra ghế sau, chọn lọc một lúc rồi lấy ra một chiếc ván trượt màu đen, anh vừa giữ chặt tấm ván thì cô gái tóc hồng đang đứng bên ghế phụ lại gần. ..

Sau khi nói đùa với anh một lúc, cô tháo găng tay, từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc máy ảnh vận động rồi đưa cho người đàn ông.

Người nọ cũng không từ chối, anh tự nhiên nhận lấy, nghịch nghịch một chút, có lẽ cài đặt có vấn đề gì đó, anh quay đầu lại, hơi cúi đầu đi đến gần cô gái bên cạnh, nói vài câu với cô ấy.. .

Không biết anh ấy đã nói gì.

Cô gái cười sảng khoái, khi người đàn ông cầm máy ảnh, cô ấy cũng đưa tay nghịch nghịch gậy máy ảnh vận động... Nhìn từ xa, hai người rất gần nhau, cô ấy đang cầm nửa phía trước của gậy máy ảnh, có lẽ là đang dạy anh ấy cách tự xoay góc sao cho đẹp--

Lúc này, Vệ Chi không còn nhìn nữa.

Vì vậy cô đã bỏ lỡ cảnh tay cô gái vừa chạm vào tay Thiện Sùng thì anh không dấu vết rút tay lại.

Khương Nam Phong đứng đó nhìn đủ, đang muốn thở dài, phải chăng vị đại lão này bị dị ứng da a chạm cũng không cho chạm, lúc này quay người lại, Vệ Chi đã đi được mười mét.

Khương Nam Phong: "..."

Khương Nam Phong: "Xin chào! Xin chào?!"

Khương Nam Phong: "Kỷ Kỷ?"

Khương Nam Phong: "Vệ Chi!!!!!"

Khương Nam Phong: "Bà điên rồi! Lúc này lại chạy như bay được à? Chân không còn đau nữa sao?! Này! Chờ tui với!"

Khương Nam Phong hét lên, đuổi theo người phía trước mà không thèm quay đầu lại.

......

Trong lúc rượt đuổi này, Khương Nam Phong không kịp để ý đến vấn đề giọng nói của mình rất lớn, nên khi cô tức giận hét "Vệ Chi" để đuổi theo, người đang đứng cạnh chiếc xe địa hình, cúi đầu nghiên cứu cách hoạt động của camera vận động GoPro dừng lại một lúc, nhướng mi và nhìn về phía xa.

"Ống kính góc rộng được đặt ở đây - a? Sùng thần? Có chuyện gì vậy?"

Bên tai anh, một giọng nữ vang lên rất gần.

Thiện Sùng chớp mắt, bóng người mặc áo quần màu tím phản chiếu trong con ngươi đen láy của anh ngày càng xa xăm và mờ ảo.

"Ừ, không có việc gì."

Người đàn ông thu hồi ánh mắt, cụp mắt xuống, giọng điệu lịch sự và xa lạ.

"Xin lỗi, có thể nói lại lần nữa được không?"

......

Đang là mùa tuyết rơi, các khu trượt tuyết trên sườn núi cũng đông đúc.

Có rất nhiều khu trượt tuyết ở Sùng Lễ, sự phân bố của những người đam mê trượt tuyết cũng hình thành nên một tình huống rất thú vị--

Khu trượt tuyết trên đỉnh núi là khu trượt tuyết lớn với loại hình tổng hợp, diện tích rộng, đường trượt tuyết rộng, độ cao so với mặt nước biển cao, nhiệt độ thấp, chất lượng tuyết tốt, đồ ăn ngon, khách sạn đầy đủ tiện nghi, thích hợp cho du lịch gia đình... nên thu hút nhiều người mới bắt đầu trượt tuyết, những người yêu thích trượt tuyết nền tảng cơ sở hoặc carving cơ bản;

Khu trượt tuyết dưới chân núi, nhiệt độ không khí tương đối cao, đường trượt tương đối hẹp, tuy nhiên ưu điểm ở đây là gần trung tâm thương mại Sùng Lễ, sinh hoạt thuận tiện hơn... Hầu hết những người thích tụ tập ở đây đều là các quý cô xinh đẹp và các quý ông sành điệu. Những đại lão cao cấp thì lại thiếu, mọi người đều thích tụ tập ở đây đều ở trình độ sơ cấp và trung cấp để thực hành kỹ thuật bình hoa;

Khu trượt tuyết trên sườn núi bị thống trị bởi các đại lão công viên. Các đại lão tập trung tại đây để tranh tài jibbing, barrel...

Chính vì khu trượt tuyết trên sườn núi được trang bị một khu thương mại nên đặc biệt có nhiều người nước ngoài ở đây ―― trong môi trường hiện tại, các đường bay quốc tế bị đóng cửa, luôn có cảm giác như người nước ngoài từ khắp mọi miền đất nước đều tụ tập tại khu trượt tuyết này.

Không có nhiều huấn luyện viên, không giống như khu trượt tuyết trên đỉnh núi có hàng trăm huấn luyện viên giỏi, khu trượt tuyết trên sườn núi có ít người hơn và ít huấn luyện viên hơn, tổng cộng có khoảng 20 huấn luyện viên và tất cả đều đã đến lớp.

Vệ Chi không rút được hộp mù.

Trong khi xếp hàng chờ mua cà phê, cô kiên trì mở lại phần mềm video ngắn, tìm những người xung quanh, bắt đầu tìm kiếm những đại lão đáng tin cậy--

Sau đó tìm đến bất kỳ ai đến và định vị trong khu trượt tuyết này đều sẽ nhảy jibbing, barrel.

Đó là điều hoàn toàn vượt quá khả năng của cô.

Nhìn xung quanh lần nữa--

Ngoài người nước ngoài, còn có rất nhiều vận động viên trượt tuyết ván đơn trong nước, một số ván có nhiều nhãn dán của các câu lạc bộ và thương hiệu trượt tuyết tài trợ, trông rất ấn tượng.

Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là một người trong số họ một tay cầm cà phê, tay còn lại bị quấn băng và quàng quanh cổ, cứ như thế này, trên bộ đồ trượt tuyết của anh ta vẫn còn đọng tuyết chưa tan, tựa như anh ta vừa quay về nghỉ ngơi sau khi trượt tuyết.

Người đàn ông vẫn đang trò chuyện với bạn bè.

Vận động viên trượt tuyết quấn băng A: "Tôi cảm thấy tôi không thể luyện boardslide được. Tôi đã xem video hướng dẫn hàng trăm lần mà không thể học được."

Vận động viên trượt tuyết B: "Luyện tập trên mặt đất bằng phẳng trước, sau đó mới tập trên cột."

Vận động viên trượt tuyết B mặc một chiếc áo hoodie rộng, cởi găng tay đeo bên người, trên tay đeo nhiều chiếc nhẫn kiểu kim loại cũ, tóc nhuộm trắng.

Rất phong cách.

Vận động viên trượt tuyết quấn băng A: "Vô dụng thôi. Hôm kia cũng vậy, lúc lên cột tôi liền hoảng sợ, mũi trước bị kẹt. Khốn kiếp, khuỷu tay của tôi bị kẹt vào cột, thậm chí còn không nhớ mình đã đến bệnh viện như thế nào rồi làm sao lết ra khỏi bệnh viện."

Vận động viên trượt tuyết B: "Hết cứu, hay tìm người dạy đi."

Vận động viên trượt tuyết quấn băng A: "Ai?"

Vận động viên trượt tuyết B: "Cái vị trên núi á..... Hoặc tìm Đới Đạc đi, không phải cậu ta vừa tới Sùng Lễ sao? Chắc cũng không chạy nhanh vậy đâu."

Vận động viên trượt tuyết quấn băng A: "...Huynh đệ, cậu có bệnh à? Trước hết, vị kia là người của câu lạc bộ CK, đôi bên không hợp đã bao nhiêu năm rồi. Nếu bị phát hiện, tôi có khi sẽ bị đuổi khỏi câu lạc bộ Thanh Phong đó?"

Vận động viên trượt tuyết B: "Cậu có thể bí mật đi học mà, chỉ cần đừng để người quản lý câu lạc bộ chúng ta phát hiện ra, chỉ cần anh không nói, tôi nghĩ vị kia sẽ không chủ động nói cho ai biết."

Vận động viên trượt tuyết quấn băng A: "6.000 nhân dân tệ là đủ để tôi đi chỉnh hình hai lần rồi á...và tôi từng nghe có người nói rằng nếu không được học trò hoặc bạn bè rất thân giới thiệu, anh ấy sẽ không nhận các lớp học tạm thời, phải xếp hàng, còn có yêu cầu cơ bản-- Lỡ như anh ấy nói tôi không có trình độ cơ bản, không thể dạy được thì tôi biết ném mặt vào đâu? Mẹ nó so ra thi vào Thanh Hoa Bắc Kinh còn không nghiêm khắc bằng anh ta."

Vận động viên trượt tuyết B: "Không hẳn. Tôi nghe nói gần đây anh ấy đang dạy người mới đẩy dốc."

Vận động viên trượt tuyết quấn băng A: "Ai? Ai trả 6.000 nhân dân tệ chỉ để học đẩy dốc?"

Vận động viên trượt tuyết B: "...Đúng rồi. Nếu mùa tuyết này mà cậu không làm ăn được gì thì cậu ngủ được sao?"

Vận động viên trượt tuyết quấn băng A: "Không ngủ được nên chỉ cố ngủ thôi."

Hai người cùng nhau cười lớn.

Vệ Chí nghe hết toàn bộ câu chuyện: "..."

Không thể hiểu được một từ.

Vệ Chi bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đến nhầm khu trượt tuyết hay không.

Không có huấn luyện viên, những người xung quanh cô cũng không nói cùng một ngôn ngữ, ngôn ngữ không thông thì thôi đi còn không có ai bình thường... Bàn chân thật đau, ngay cả đôi giày trượt tuyết này cũng không thể thoát khỏi lời nguyền giày mới, gót chân của cô cũng bị cọ xát.

Từ thể xác đến tâm hồn, trong cơ thể không có chút niềm vui nào, cô có chút thất vọng.

Đang lúc cô thở dài lần thứ tám trăm thì có người vỗ vai cô, sau lưng truyền đến giọng nói của Khương Nam Phong: "Vệ Chi, chúng ta nói chuyện đi."

Vệ Chi xoay người, ngơ ngác nhìn Khương Nam Phong.

"Thật là sáo rỗng, chuyện gì đang xảy ra với bà vậy?"

"Chân tui đau."

"Ai đã nói với bà điều này?"

"Bây giờ chân tui đang đau." Cô nhấn mạnh. "Mẹ nó, đau quá. Giày trượt tuyết của bà không làm xước chân bà à?"

"Không bị cọ xát. Tui nghĩ bà không phải đau chân, mà là đau tim."

"...đây có thể thành một trò đùa à?"

Khương Nam Phong cũng lười để ý đến câu châm chọc bịt miệng của cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tui hỏi bà, sao sáng nay trông bà như một con gà không lông không đầu vậy? Tui đã nói với bà từ lâu rồi, sư phụ cục cưng của bà người ta chính là đại lão, nhưng bà còn không tin... Bà biết khái niệm đại lão là gì không? Rồng thấy đầu nhưng không thấy cuối, có rất nhiều đồ tử đồ tôn (học trò, học trò của học trò), mấy khóa trước đều phải đến xếp hàng-"

"Bà đang phát âm cái thể loại uốn lưỡi gì vậy? Vần điệu thật kỳ lạ, nhưng anh ấy đã nói rõ ràng rằng không ai muốn học lớp của anh ấy." Vệ Chi vẫn còn nhớ những gì Thiện Sùng đã nói, "Những gì bà nói không phải sự thật."

"Được rồi, cho dù thỉnh thoảng chỉ có một lớp học, không phải bọn họ cũng phải tham gia sao! Trừ cái này ra, ngoài bà ra, anh ấy không được chăm sóc những học trò còn lại sao?" Khương Nam Phong nói: "Bà phải cân bằng lại chuyện này đi, đừng vì cái này mà rầu rĩ không vui."

Vệ Chi chớp mắt không chịu thừa nhận.

"Tui không có rầu rĩ không vui."

"Chỉ riêng sáng nay tui đã nghe thấy bà thở dài tám trăm lần rồi."

"Không, tui thở dài vì chân tui đau."

Vệ Chi lấy cà phê, đi sang một bên, lặng lẽ mang giày trượt tuyết vào lại--

Thắt chặt dây rút.

Velcro cũng cần rất nhiều lực để kéo vào.

Rồi thành công, lúc gắn Velcro vào, chân lại càng đau hơn.

Cô gái nhỏ cúi đầu cẩn thận xỏ giày trượt tuyết, nhưng Khương Nam Phong lại không có ý định tha cho cô, đi theo sát cô, nhất quyết giải thích rõ ràng cho cô nghe: "Không có sao? Vậy sáng nay bà nhìn thấy anh ấy chở học sinh mới đến lớp học, tại sao bà lại bỏ chạy?"

"..."

Bị cưỡng ép nhấc lên, Vệ Chi hơi nheo mắt lại.

Lúc này cằm của cô nằm trong tay người nào đó, cô buộc phải nhìn thẳng vào người bạn thân có vẻ mặt nghiêm túc trước mặt, giọng điệu của người bạn tốt cũng rất nghiêm khắc: "Bà có nhớ hồi xưa chơi game tui không cho bà tùy tiện bái sư không? Phức cảm Oedipus rất nguy hiểm, tốt nhất là bà nên đặt mình vào vị trí của anh ấy, cũng như vị trí của chính mình, hiện tại tui bắt đầu cảm thấy bà có chút lạc đường.... Bà đừng chê tui phiền, tui chỉ muốn nhắc nhở một câu, bà nói thật đi, ngày hôm qua mẹ bà đến tìm bà là có việc gì khác đúng không?"

Vệ Chi làm ra vẻ chiếu lệ, mấp máy môi, đang định nói điều gì đó.

"Hàn Nhất Minh?"

Khi cái tên vừa lọt vào tai, sắc mặt cô gái nhỏ căng thẳng lên, rõ ràng là trắng bệch, ánh mắt chớp chớp, rõ ràng là cô không muốn nhắc đến người này.

Một lúc sau, vẻ mặt trắng bệch lấy lại một tia hồng hào, quay mặt đi, không chịu đối diện, hất tay Khương Nam Phong ra, nói: "Cái gì! Lúc tui nói tui yêu thầm đại lão khăn lau kính bà cũng có căng thẳng như vậy đâu!"

"Vì tui biết bà nói chơi, nhưng bây giờ không phải."

Hơn nữa bọn họ lại là một người, nên gọi cảnh sát.

Khương Nam Phong cảm giác như mình đang xem kịch, xem đến nhập tâm.

Nhưng cô gái nhỏ vẫn bướng bỉnh.

"Cái này cũng vậy."

Nói xong, cô đã xỏ giày trượt tuyết, đứng dậy bước hai bước, ngoài cảm giác gót chân cọ xát ngày càng rõ ràng, các ngón chân cũng mất đi cảm giác và hoàn toàn tê liệt.

Dù bước một bước cũng thấy đau.

Này không phải là trượt tuyết mà là hành quyết.

"Nói đủ chưa? Nói đủ thì lên núi đi," cô mặt không cảm xúc nói: "Tôi đã tìm được một video dạy về cong C mũi trước và mũi sau. Nếu không có ai dạy, tôi sẽ tự mình luyện tập."

"..."

Nhìn thấy đức tính của cô, Khương Nam Phong không thể tiếp tục dạy dỗ cô như con gái mình--

Cô và Vệ Chi quen nhau nhiều năm như vậy, trong chuyện tình cảm cô gái nhỏ này trắng như tờ giấy, hồi cấp hai cô nhận được một tờ giấy nhỏ không dám đọc cứ thế xé nó vứt đi, sau đó, cô ấy kéo góc áo của cô nói: "Có người viết giấy mắng tui", cô ấy đã làm như vậy.

Yêu đương là không có khả năng, chỉ có cái miệng rất lợi hại, động chuyện là héo úa...

Giống như một kẻ ngốc bị rối loạn cảm xúc.

Hiện tại lời nói của cô đã đủ rõ ràng, nếu như cô ấy còn muốn mê man không tỉnh như thiêu thân bay vào trong biển lửa, vậy cuối cùng chỉ có thể nhấn đầu cô ấy xuống tuyết cho tỉnh táo...

Cô sẽ nói với cô ấy rằng Sùng Lễ chỉ là một điểm dừng chân mà họ đi ngang qua, ở đây họ chỉ cần vui vẻ là được.

Sau khi rời đi, thậm chí không nhìn lại.

Khương Nam Phong đi theo Vệ Chi trên đường đi thuê ván trượt, ngay cả các tư thế đánh Vệ Chi thức tỉnh đều đã lên kế hoạch rất kỹ.

Hai người tìm được cáp treo đi lên núi, trên cáp treo cô bảo Vệ Chi xem video hướng dẫn cong C trên điện thoại di động--

Tình cờ cô ấy cũng đang thực hành động tác này.

Khi cô đang xem, một tin nhắn WeChat hiện lên ở đầu màn hình điện thoại.

Khương Nam Phong tùy ý liếc mắt một cái, nhưng khi nhìn rõ người gửi, cô liền sửng sốt.

Cô nhìn Vệ Chi qua mép điện thoại.

Vệ Chí: "Sao thế?"

Khương Nam Phong sắc mặt không biểu tình: "Sư phụ của bà gửi tin nhắn, nhấn mạnh bà không nên một mình đi đến mấy con đường cao cấp của khu trượt tuyết xa lạ."

Lúc này Vệ Chi đang ngồi trên cáp treo đi lên đường cao cấp: "..."

Khương Nam Phong nhìn lại một lần nữa, lần này trực tiếp đọc tin nhắn trong điện thoại: "Còn một điều nữa, 'Giày đi tuyết mới sẽ rất chật, sẽ trầy xước chân, nếu cảm thấy đau thì hãy lập tức đến phòng y tế để lấy băng keo cá nhân. '"

Vệ - chẳng những chân rất chật, mà mặt sau cũng đã nóng rát, da thịt có lẽ đã cọ xát trầy da - Chi: "..."

Khương Nam Phong đọc xong, lẩm bẩm nói: "Anh ấy căn bản cũng không phải bỏ mặc không quan tâm bà sống hay chết." Cô ngẩng đầu liếc nhìn vẻ mặt Vệ Chi lúc này: "Vậy bà có mang băng keo cá nhân tới không?"

Vệ Chi tự tin vỗ vỗ túi áo trượt tuyết của mình, bên trong trống rỗng ngoại trừ thẻ trượt tuyết.

"Rất tốt, xem ra ngày thường đại lão nói gì bà đều nghe như đánh rắm, một cái cũng không làm được."

"..."

Vệ Chi không nói gì, nhét chiếc điện thoại di động được Khương Nam Phong trả lại vào túi như một con ngỗng cúi đầu.

Khương Nam Phong khoanh tay, nheo mắt nhìn cô: "Xuất phát từ sự lễ phép lịch sự, bà không thể nói với người ta một tiếng 'Tôi biết rồi, cảm ơn'?"

Vệ Chi "Ồ" mặt không biểu cảm, nhận lấy điện thoại, cất giọng nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn."

Khương Nam Phong im lặng giơ ngón tay cái lên cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro