Chương 32: Osananajimi
(*) 幼驯染: おさななじみ | osananajimi :người bạn thời thơ ấu, thanh mai trúc mã
Sau khi tạm biệt Thiện Sùng, trên đường trở về phòng không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ vẻ mặt nghiêm túc và đôi môi mím chặt của cô bé... cho đến khi cô bước vào thang máy, Vệ Chi vô tình ngước mắt lên, nhìn mình phản chiếu trong gương, trong phút chốc, những giọt nước mắt vô cớ giống như một trận lũ phun trào ra.
Ngồi xổm trong thang máy, cô khóc cho đến khi thang máy đến phòng cô, cửa thang máy "ding" một tiếng mở ra, Khương Nam Phong đứng ở ngoài thang máy...
Nhìn cô bé khoanh tay co ro trong góc, cô cũng không thèm nói bốn chữ "Tui biết ngay mà".
"Có ai c/h/ế/t/ à?" Mặt cô vô cảm hỏi: "Làm bà đau lòng như vậy, không có người c/h/ế/t thì tui không tin."
Khương Nam Phong thật sự không có gì ngạc nhiên.
Vệ Chi từ nhỏ đã là đứa trẻ hay khóc nhè, khóc khi ngã, khóc khi nhận được những tờ giấy nhắn nhỏ của các bạn nam, khóc khi được 85 điểm hồi tiểu học, khóc ngay cả khi được 100 điểm, khóc khi cô gặp thất bại, và vẫn khóc khi không gặp thất bại, khóc, khóc, khóc-- Sự việc đỉnh điểm là ngày công bố điểm thi đại học, cô gọi điện cho Khương Nam Phong rồi khóc đến muốn tắt thở, khiến cô sợ muốn c/h/ế/t tưởng rằng cô ấy đã quên ghi tên mình vào bài thi nào đó...
Sau này mới biết cô ấy đạt được 603 điểm.
Mà trong ba lần thi thử trước kỳ thi tuyển sinh đại học, điểm số của cô lần lượt là 602, 601 và 608.
"Mới không phải," Vệ Chi nức nở bước ra khỏi thang máy, cảm thấy khá lạc lõng, "Tui chỉ nghĩ ngày mai khu trượt tuyết vẫn sẽ mở cửa hoạt động bình thường, vẫn sẽ có người có thể tiếp tục trượt tuyết, tuii đột nhiên cảm thấy rất khó chịu."
"..." Khương Nam Phong tự nhiên không hiểu logic của cô, cũng không muốn hỏi, cô đưa khăn giấy cho cô, vừa lẩm bẩm nói: "Thay mặt chủ khu trượt tuyết, tui cảm ơn bà vì một 'lời chúc phúc' chân thành như vậy."
"Đừng khắc nghiệt như vậy, khi tâm trạng không tốt thì chỉ cần nghĩ đến ngày mai mặt trời mọc là sẽ muốn khóc."
"Chỉ cần bà biết đầu óc của bà không bình thường là được," Khương Nam Phong lảm nhảm, "Bà đi xuống gặp sư phụ tiện lợi của bà hả? Lần này bà có nói lời tạm biệt đàng hoàng không? Sẽ không giống như vừa rồi, linh hồn không có ở nhà phải không?"
Giọng nói của Vệ Chi khàn khàn, có âm mũi mạnh mẽ: "Vừa rồi tui cũng không có linh hồn ở nhà."
Khương Nam Phong không nghe cô nói bậy: "Vậy bà đã tạm biệt sao?"
"Ừm."
"Đã xóa bạn bè WeChat chưa?"
"Sao lại xóa đi," Vệ Chi vừa nói, vừa nhắc đến sư phụ lại nức nở, nước mắt lại sắp chảy ra, "Tui còn muốn tìm anh ấy để tiếp tục học trượt tuyết."
"Bà không phải ghét anh ấy lừa gạt bà sao?" Khương Nam Phong hỏi: "Là ai buổi trưa nằm trên giường ôm chăn, vừa mắng vừa xóa toàn bộ video thi đấu trong điện thoại?"
Vệ Chi khụt khịt mũi, dùng giọng điệu nhẹ nhàng, vẻ mặt phúc hậu và vô hại nói: "Lúc chiều ở công viên tôi nghe nói rằng kẻ lừa đảo kiếm được 6000 tệ một khóa."
Khương Nam Phong: "Sau đó thì sao?"
"Anh ấy không lấy tiền của tui," Vệ Chi, "Tên ngu ngốc có tiện nghi mà không chiếm."
Khương Nam Phong: "..."
......
Ngày thứ hai.
Máy bay để lại quỹ đạo rõ ràng trên bầu trời xanh và cuối cùng hạ cánh ổn định xuống Nam Thành.
Nam Thành tháng 11 vừa bước vào đợt tấn công dữ dội cuối mùa thu, vừa mở cửa cabin, một đợt nắng nóng ập đến, cô bé cuộn tròn trên ghế bối rối mở mắt ra, bị cái nóng làm cho mê man.
Dụi mắt, cô vén tấm chăn che chân lên và nhìn ra ngoài cửa sổ--
Khung cảnh bên ngoài là trời xanh mây trắng, không khí trong lành, ngút tầm mắt là núi xanh và ruộng đồng, không có tuyết trắng.
Bật điện thoại và hủy chế độ máy bay, thứ hiện ra chính là giao diện thời tiết cô đã mở trước khi lên máy bay, phía sau logo Nam Thành có vẽ một mặt trời lớn, nhiệt độ là 31°C.
Ngay bên dưới Nam Thành là khu Sùng Lễ Trương Gia Khẩu với nhiệt độ -7°C và biểu tượng có hình bông tuyết.
Tuyết lại rơi ở Sùng Lễ.
Còn chưa kịp suy nghĩ thì điện thoại di động vừa kết nối Internet đã hoạt động, những tin nhắn chưa đọc trên WeChat lần lượt nhảy ra, từ vài giờ trước và vài phút trước--
Hai giờ trước.
【Mẹ: Tới chưa? 】
【Mẹ: Mẹ đã hẹn với chú Hàn và dì Trương của con để cùng ăn cơm. 】
【Mẹ: Tài xế nhà Nam Phong sẽ sớm đón tụi con, con về nhà tắm rửa trước đi, đừng luộm thuộm, để lại ấn tượng xấu cho người khác. 】
Một giờ trước.
【Ba: Buổi tối hẹn nhà họ Hàn ăn cơm, mẹ con hẹn, đừng có trách ba. 】
Nửa tiếng trước.
【Hàn Nhất Minh: Tới chưa? 】
【Hàn Nhất Minh: Tối nay anh có hẹn với bạn bè nên không đi, em có thể tự mình ăn tối với bố mẹ được không? 】
【Hàn Nhất Minh: Gọi cho anh khi em đến nơi. 】
Mở giao diện WeChat, ngoài cuộc trò chuyện riêng tư của ba người này, còn có một số nhóm WeChat chưa đọc, nơi bạn bè đang trò chuyện...
Sau đó không có gì cả.
Kéo xuống, avatar của Crayon Shin-chan vẫn bị kẹt ở đoạn tối qua anh bảo cô xuống lầu, bấm vào avatar của anh ấy để vào vòng kết bạn, anh đã cập nhật một giờ trước――
Chụp khi đang ngồi trên cáp treo, bức ảnh cho thấy cánh đồng tuyết trên đỉnh núi được bao phủ bởi sương trắng và tuyết rơi dày đặc.
Không có caption cho bài đăng vòng bạn bè này.
Hít một hơi thật sâu, tắt đoạn video ngắn, Vệ Chi cũng có một loại cảm giác không chân thực khi rời khỏi cuốn truyện cổ tích và trở về hiện thực.
Vì sự bướng bỉnh cuối cùng hoặc những suy nghĩ kỳ lạ khác, cô không xóa dự báo thời tiết Trương Gia Khẩu mà chỉ thoát khỏi tất cả các giao diện, lúc này, cô vẫn chưa quên mệnh lệnh chân thật đáng tin của ai đó trên WeChat, vì vậy cô đã đến cuộc gọi, rồi mở danh bạ ra, kéo xuống giữa, tìm tên "Hàn Nhất Minh", cô nhấn nút gọi.
Điện thoại kêu một lúc lâu nhưng không có ai trả lời.
Vệ Chi cũng kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi một giọng nữ lạnh lùng vang lên bên kia điện thoại,【Người dùng bạn gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau】...
Vẻ mặt cô không hề thay đổi, dường như cô đã quen với chuyện này từ lâu rồi, cô bé thậm chí còn thở dài một hơi, có chút thở phào nhẹ nhõm.
Khóa điện thoại bằng một tiếng "cạch", cô cúi xuống nhặt túi xách rồi bình tĩnh bước ra khỏi cabin với nụ cười của cô tiếp viên.
......
Căn hộ nhỏ của Vệ Chi nằm trong một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố Nam Thành.
Ba giờ chiều về đến nhà, cô vội vàng tắm rửa, còn chưa kịp gỡ tóc ra khỏi khăn, cô cúi xuống bật máy tính, nhập tài khoản và mật khẩu để đăng nhập. Vào trang web của một nền tảng truyện tranh lớn với tông màu đen trắng chủ đạo, màn hình nhấp nháy, chuyển đến trang chủ của một tác phẩm có bìa đầy màu sắc.
Tác phẩm có tên là "Mười tám tư thế tu chân ở dị thế", tác giả: Kỷ tặc A Trạch.
Tác phẩm này cho thấy thời điểm cập nhật mới nhất là mười ngày trước, Vệ Chi lăn con lăn chuột không chút cảm xúc, kéo về khu bình luận--
Fan 1: Đã mười ngày rồi, tác giả đâu rồi! ! ! ! ! ? Cứ để con trai tôi ngâm mình trong thùng thuốc độc mười ngày? !
Fan 2: Lầu trên đừng lo, A Trạch phu nhân vẽ rất chậm, tốc độ bình thường là nửa tháng một lần, nghe tác giả khác nói bà ấy ra ngoài chơi...
Fan 3: Lầu trên làm cả nhà tôi sợ c/h/ế/t khiếp, tác giả bộ truyện không lưu lại bản thảo mà ra ngoài chơi, chẳng lẽ là Ngọc Hoàng Đại Đế đã cho A Trạch dũng khí sao? ! ! ! !
Người hâm mộ 4: Ô ô ô ô ô ô ô A Trạch mau trở về, ấy ấy của con trai tôi ở trong bồn tắm mười ngày muốn nhăn luôn rồi! Về sau dùng không tốt! Nữ chính phải làm sao đây!
Người hâm mộ 5: Trên lầu, bà.... Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Fan 6: Lầu bốn ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha a ha ha ha ha ha!
......
(Mười triệu bình luận chưa đọc bị bỏ qua.)
Vệ Chí nhếch môi.
Tay cô chạm tới phòng khách của tác giả, vừa gõ dòng tiếp theo, cô nói "Trở về! Sẽ cập nhật trong hai ngày tới!" Cô chưa kịp gửi đi thì đã có người gõ cửa vội vàng ở bên ngoài.
"...Đến đấy."
Vệ Chi cẩn thận đáp lại, thuận tay nhấn back để trở về trang chủ của trang web, Vệ Chi đi mở cửa, cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên trang điểm tinh xảo, mặc quần áo chỉnh tề đứng ở bên ngoài.
Hai người trực tiếp đối mặt.
Người phụ nữ nhìn cô gái nhỏ đứng sau cửa, tóc vẫn quấn khăn tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn không hề trang điểm, là do vừa tắm xong, hai má trắng nõn đỏ như trái đào. ..
Môi cô mấp máy, hô lên: "Mẹ."
Bà Dương "Ồ" rồi đẩy cửa vào.
"Đã bảo con nhanh lên mà, nhà hàng Nhật hôm nay rất khó đặt chỗ, mãi đến 5 giờ 30 mới hẹn được, bây giờ đã 4 giờ mà con còn ở đây, tóc còn chưa thổi khô!" Bà vừa vào cửa liền bắt đầu lải nhải, đi tới đi lui trong phòng, "Một lát nữa còn gặp kẹt xe vào giờ cao điểm, để mẹ xem con làm sao bây giờ! Con không biết gì về tầm quan trọng cả... máy tính vẫn mở!"
Bà Dương đi đến trước máy tính nhìn xem, trên màn hình là một trang web mà Vệ Chi chưa kịp đóng lại--
Còn chưa kịp xem chi tiết, Vệ Chi đã nhanh chóng bước tới, rút phích cắm của máy tính.
"Vừa rồi là cái gì?" Bà Dương quay đầu lại hỏi: "Sao lại có hai nhân vật hoạt hình mặc quần sịp bikini ôm nhau thế? Ăn mặc quá không phù hợp! Loại này có thể tùy tiện nhìn thấy trên mạng sao? Con vừa xuống máy bay, tóc còn chưa thổi khô trang điểm còn chưa làm, liền ở đây nhìn nhân vật hoạt hình mặc quần bơi ôm ôm ấp ấp hả? Con cũng đừng nói với mẹ là bình thường con ở nhà vẽ mấy thứ này, còn nói là kiếm được tiền--"
Lời nói của bà giống như những quả pháo thường được đốt trong dịp Tết và lễ hội, với hàng ngàn âm thanh tanh tách.
Vệ Chi cảm thấy choáng váng khi nghe bà nói.
Đỡ bà ngồi lên ghế sô pha, bỏ qua một loạt câu hỏi, nói: "Mẹ nghỉ ngơi trước đi, con chuẩn bị một lát rồi ra ngoài."
"Nếu con thích nhìn mấy nhân vật hoạt hình mặc quần bơi ở đây, thì sao không nhìn những người đàn ông xung quanh, đi quan tâm người giấy chỉ có thể nhìn không thể sờ làm gì?"
Bà Dương ngồi vững vàng nhìn con gái mình đang cúi xuống cởi nút khăn trùm đầu cách đó không xa--
Khi chiếc khăn trùm đầu được cởi ra, mái tóc xoăn màu nâu sẫm xõa tung, khiến làn da vốn đã trắng nõn của cô gái lại càng trắng hơn, cô đứng đó, tuy không cao cũng không gầy, dáng người hoàn toàn không bằng một người mẫu quốc tế.
Nhưng ưu điểm là chỗ cần có thịt thì có thịt, mềm mềm, không tệ chút nào.
Tính cách khá tốt, từ nhỏ đến lớn trừ việc thích khóc nhè thì còn lại đều rất ngoan.
Nói đúng ra, cô không có gì không xứng với con trai nhà họ Hàn.
Sau khi tự đánh giá và so sánh, trong mắt bà Dương hiện lên vẻ hài lòng, sau đó bà đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đứng dậy nhìn chằm chằm Vệ Chi: "Sau khi máy bay hạ cánh, con có gọi điện cho Hàn Nhất Minh không?"
"..."
"Vệ Chi, mẹ đang hỏi con."
"Con gọi điện nhưng không trả lời." Vệ Chi mím môi, kiên nhẫn nói: "Có lẽ anh ấy đột nhiên vào phòng phẫu thuật."
"Không sao đâu, ít nhất ở đó cũng có một cuộc gọi nhỡ."
Bà Dương liếc nhìn Vệ Chi, đứng dậy bước vào, vỗ nhẹ vào trán đứa con gái mộng du của mình, "Mẹ không nói con, từ khi còn nhỏ con đã nắm tay Hàn Nhất Minh và gọi anh trai. Khi cậu ấy ra nước ngoài, con ở sân bay khóc lóc ỉ ôi rồi sốt suốt ba ngày ba đêm, tại sao bây giờ người ta trưởng thành trở về Trung Quốc, con lại giống như một khúc gỗ? Mẹ hỏi con, Hàn Nhất Minh không tốt sao?"
"..."
Vệ Chi không thể trả lời.
Mẹ cô lại đang thăm dò cô, về Hàn Nhất Minh--
Hàn Nhất Minh là con trai nhà họ Hàn cạnh nhà Vệ Chi, hơn Vệ Chi năm tuổi, hai người cùng lớn lên, nói bọn họ là bạn thuở nhỏ cũng không ngoa.
Khi còn nhỏ, đúng là Vệ Chi rất dính anh ấy.
Sau này, khi anh ấy chuẩn bị bước vào cấp hai, công việc kinh doanh của nhà họ Hàn ngày càng phát triển, gia đình họ cùng nhau di cư ra nước ngoài, lúc đó Vệ Chi buồn bã rất lâu, thậm chí vào những ngày lễ tết còn đi sang bãi đất trống bên cạnh khóc lóc... Chỉ là trẻ con hay quên thôi, câu chuyện "anh trai nhà bên đi mất rồi" dần dần bị cô lãng quên. Thời gian trôi qua, cô gần như quên mất người này từng tồn tại.
Chỉ là khi lớn lên, vì bố mẹ tôi vẫn còn qua lại nên thêm WeChat, thỉnh thoảng chào hỏi và trò chuyện về việc học tập hay phong tục nước ngoài.
Bước ngoặt xảy ra trong hai năm qua.
Với sự bùng phát của dịch bệnh, tình hình ở nước ngoài trở nên không thể kiểm soát được, trọng tâm kinh doanh và các dự án của gia đình họ Hàn chuyển về Trung Quốc, gia đình cũng trở về nước--
Khi đó, anh trai hàng xóm đã 27 tuổi và đã trở thành một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc. Khi anh ấy trở lại Nam Thành, các bệnh viện lớn tranh nhau tặng cành ô liu cho anh ấy. Cuối cùng, anh ấy gia nhập Bệnh viện số 3 Nam Thành, vào làm chưa đến một năm đã thành phó phòng, tương lai xán lạn.
Đẹp trai, lịch lãm, cao 1m82, là con nhà giàu đời thứ hai, không nương tựa vào gia đình, tỏa sáng trên lĩnh vực học thuật của riêng mình, cầm trên tay bát cơm vàng không thể bị mưa đá đánh đổ.
Về mặt phần cứng, với điều kiện của Hàn Nhất Minh, khi anh vào bệnh viện số 3 đã có rất nhiều bác sĩ, y tá chưa lập gia đình nhớ thương anh... Những người đã có tuổi nhớ thương thì giới thiệu bảy tám cô cháu gái của mình hoặc của bạn bè cho anh ấy.
Tuy nhiên, những điều tốt đẹp như vậy cuối cùng lại rơi vào tay nhà họ Vệ.
Nhiều năm qua hai nhà vẫn giữ mối quan hệ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, Vệ Chi cũng bối rối, thỉnh thoảng trò chuyện mà không có chuyện gì, ngày đó còn đưa luận văn tốt nghiệp của mình cho Hàn Nhất Minh đọc--
Sau đó.
Sau đó tới hiện giờ.
Bác sĩ Hàn đã tận mắt chứng kiến cô bé lớn lên, giờ cô bé đã đến tuổi tính đến chuyện kết hôn, đồng thời anh trở về Trung Quốc, hai gia đình thường xuyên qua lại.
Vấn đề này gần như sắp thuận lý thành chương.
Chỉ có Vệ Chi là mơ mơ màng màng.
Sau khi Hàn Nhất Minh trở về, phần lớn thời gian hai người gặp nhau là khi bố mẹ đều ở đó, hai nhà cùng nhau ăn cơm.
Một hai lần cùng nhau ra ngoài, Hàn Nhất Minh vẫn cư xử như một người anh trai, mở cửa xe cho cô, xách túi mua hàng cho cô, đãi cô ăn tối và xem phim, dùng khăn giấy ướt lau tay cho cô khi bị bắp rang dính vào tay...
Nhưng cử chỉ thân mật hơn nữa thì không có.
Mà mỗi lần họ ra ngoài chơi, sự nhiệt tình và hài lòng của mẹ đối với cô lại tăng lên, thậm chí còn đồng ý cho cô dọn ra ngoài sau Tết Nguyên đán năm nay, Vệ Chi thực sự không muốn thừa nhận rằng cô và Hàn Nhất Minh...
Đừng nói chưa đâu vào đâu cả.
E rằng cây bút thậm chí còn không có mực.
Tất nhiên, điều này cũng có thể liên quan đến sự "thụ động" của cô.
...Nhưng cô không thể không thừa nhận điều đó.
Từ xưa osananajimi không đấu lại hệ trên trời rơi xuống!
Nghe qua sao!
Nghe qua sao!
Trước sự thúc giục nhiệt tình của mẹ ruột, Vệ Chi sấy tóc và trang điểm nhẹ, ra khỏi bãi đậu xe ngầm đúng 5:10, sau đó leo lên chiếc Mercedes-Benz G màu đen của mẹ cô mà không có biểu hiện gì trên khuôn mặt.
Có lẽ là do "người" gặp hôm nay hơi khác một chút nên xe được rửa sạch sẽ như mới.
Đó là một chiếc xe rất cao, Vệ Chi leo lên, thắt dây an toàn, vô thức nhìn vào ghế lái--
Không có đèn lạ trên bảng điều khiển.
Chìa khóa xe cũng có đủ điện.
Cửa sổ...
"Sao con lại đóng mở cửa sổ đó? Nó không bị hỏng đâu." Bà Dương khởi động xe, "Hôm nay con cư xử rất kỳ lạ, lúc lên xe này con còn mắng mắng chửi chửi phàn nàn đòi mẹ đổi xe mới, sao hôm nay im lặng thế?"
Vệ Chi vô cảm nâng cửa sổ đã hạ xuống một nửa lên.
"Không có việc gì," Vệ Chi nói, "Mẹ lái xe nhanh lên, đang giờ cao điểm."
"Biết rồi, đừng thúc giục, rõ ràng là con lề mề giờ còn thúc giục mẹ." Bà Dương lẩm bẩm, "Thật sự là vô pháp, chạy đến nơi xa như vậy, còn không nói với ai một tiếng, nếu không phải Bác sĩ Hàn nói con đi trượt tuyết ở Trương Gia Khẩu, mẹ còn tưởng con gái mẹ bốc hơi khỏi nhân gian--"
Mẹ cô có một đặc điểm, đó là bà thường gọi "Hàn Nhất Minh", khi cảm thấy mọi việc đang phát triển theo ý mình, "Hàn Nhất Minh" sẽ trở thành "Bác sĩ Hàn".
Mặc dù Vệ Chi hoài nghi bà muốn gọi nhất chính là "Con rể Hàn".
"Chuyện này có phần nào đáng để mẹ vui mừng?" Vệ Chi hỏi: "Con biến mất khỏi thế giới này?"
"Aiya, chuyện gì vậy, tự nhiên ở đây quấy đục nước, ngại ngùng à?" Bà Dương cười nói: "Mẹ cũng không nói gì con, chính là con gái lớn trong nhà như quà bom nổ chậm, đi ra ngoài lâu như vậy cũng không nói với mẹ nhưng lại nói với một người đàn ông khác-"
"..."
Vệ Chi không nói gì.
Cô ấy ăn no đến mức nói với người đàn ông đang ở trong phòng mổ hoặc trên đường đến phòng mổ rằng cô ấy đi trượt tuyết hơn mười ngày?
Cô ấy thậm chí còn không đăng bài trên khoảnh khắc wechat.
Nghĩ nghĩ, cô mở vòng bạn bè của Khương Nam Phong, phát hiện ra cô đã đăng một đoạn clip hai người cùng nhau chôn coca tại khu trượt tuyết trên đỉnh núi, định vị là khu trượt tuyết đỉnh núi khu Sùng Lễ Trương Gia Khẩu.
Dù sao cũng là con nhà giàu, sau khi trở về Trung Quốc, Hàn Nhất Minh chủ yếu chơi với thế hệ thứ hai trong những gia tộc có địa vị tương tự, anh trai của Khương Nam Phong, Khương Triều cũng là một trong số đó--
Đoán anh ấy phát hiện ra điều này sau khi xem khoảnh khắc của Khương Nam Phong.
Về việc anh ta nói với gia đình Vệ Chi về tung tích của Vệ Chi, thấy Dương phu nhân hiện tại hài lòng như thế nào, chắc chắn anh ta không nói thật rằng "Con nhìn thấy Vệ Chi ở Trương Gia Khẩu trong vòng bạn bè của Khương Nam Phong."
Nghĩ đến đây, Vệ Chi khịt mũi coi thường.
......
Lúc năm giờ rưỡi, họ đến nhà hàng Nhật Bản được cho là khó có thể đặt hẹn.
Vợ chồng họ Hàn rất lịch sự, họ đã chứng kiến Vệ Chi lớn lên nên đối xử thân thiết với cô như con gái mình, Vệ Chi cũng rất thoải mái trước mặt họ.
Ngoài ra, do giao thông tại khu trượt tuyết trên đỉnh núi gặp khó khăn nên việc ăn đồ Nhật với nguyên liệu tốt vẫn hơi khó khăn.
Vì vậy, trong bữa ăn này, Vệ Chi ăn uống cật lực, gọi tôm Bắc Cực ba lần mà không hề khách sáo với mẹ ruột chút nào.
Khi điện thoại di động reo, cha mẹ hai bên dưới tác dụng của rượu nói đùa vui vẻ về việc đãi rượu ở khách sạn nào, Vệ Chi mắc nghẹn trợn mắt khi ăn một miếng sushi...
Cô dùng bàn tay mềm mại che môi, ho vài tiếng, cúi đầu vội vàng rút điện thoại ra, nhìn cuộc gọi chỉ nói "Xin chào", đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười--
"Vệ Chi! Anh Hàn say rồi, em đến đón anh ấy được không!"
"..."
Vệ Chi im lặng nhìn bàn đồ ăn mà cô chưa kịp ăn.
Đặt đũa xuống.
"Là Khương Triều, anh ấy nói anh Hàn đã uống quá nhiều, bảo con đi xem."
"Ồ," Dương phu nhân là người lên tiếng đầu tiên, "Sao đám nhóc nhà họ Khương đó lại không hiểu chuyện như vậy, Hàn Nhất Minh ngày nào cũng bận rộn ra vào phòng phẫu thuật, cuối cùng cũng được nghỉ phép đều bị bọn họ lừa đi, còn không có thời gian ăn cơm cùng gia đình, lại bị bọn họ chuốc say, thật đáng thương!"
Vệ Chi nghẹn ngào hai giây.
"Đúng vậy, đám người Khương Triều thật sự quá đáng, anh Hàn cũng mềm lòng," cô bé lễ phép cười, nhẹ giọng nói với phụ huynh và người lớn có mặt tại đây: "Lúc này mới mấy giờ nha, anh ấy cũng thật đúng là... "
Anh ấy thực sự, người đâu mà phiền chết cmnr.
Nếu không cô có thể ăn cơm xong về nhà vẽ tranh không tốt hơn sao--
Các bạn độc giả đang gào khóc vẫn chờ tin cập nhật từ Kỷ Tặc phu nhân thân yêu;
Kỷ Tặc thân yêu của mọi người vừa mới đáp xuống đất, hiện tại bà còn không được ăn no;
Nhân vật nam chính của Kỷ Tặc phu nhân vẫn đang ngâm mình trong thùng độc dược, con chim non gần như nhăn nheo.
Nam chính không đáng thương sao?
Tôi không đáng thương sao?
Một người đàn ông uống say thì đáng thương cái quờn què gì, phi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro