Chương 42: Dạy học không - tôi đặc biệt có tiền

Sau khi rời khỏi quán cà phê thì cô bé không nói câu nào, như thể lưỡi bị cắt đứt, và năng lượng sôi nổi trong quán cà phê không còn nữa.

Lúc cô đang xếp hàng lên cáp treo, cô im lặng như gà, vì thế thời điểm sắp đến bọn họ, Thiện Sùng đột nhiên quay người lại, cô chưa kịp phản ứng thì anh đã giơ tay tháo kính trượt tuyết của cô ra.

Vệ Chi giật mình.

"Đang làm gì thế?"

Cô ngước mặt lên hỏi anh, đôi mắt đen trắng hiện rõ vẻ bối rối.

Người đàn ông cầm chiếc kính trượt tuyết của cô trong vài giây mà không rời mắt khỏi mắt cô, một lúc sau, anh chắc chắn rằng cô không khóc lóc lăn lộn hay gì đó rồi đóng lại "cửa sổ tâm hồn" bằng một tiếng "bụp", anh bình tĩnh nói: "Không có việc gì."

Khi họ lên cáp treo, anh thấy cô đang kéo tấm ván, loạng choạng đi bằng một chân về phía trước, anh thuận tay đỡ cô một chút--

Lúc lên cáp treo, lo chân cô ngắn quá không với tới được nên đã bế cô lên.

Chỉ là lúc lên cáp treo, cô không mấy hợp tác, cô nóng lòng muốn thoát khỏi tay anh ngay khi ngồi vững vàng... Anh dừng lại một lúc, nhưng cũng không nói gì, anh rút tay lại không để lại dấu vết, giơ tay lên nắm lấy thanh bảo vệ phía dưới.

Liếc qua khóe mắt, cô nhìn thấy đôi chân của người ngồi bên cạnh đang đung đưa, cô nhìn về phía trước, như đang rất nghiêm túc nhìn cảnh tuyết rơi-- Thiện Sùng cho rằng cô sẽ làm người câm một ngày và cho anh sự bình yên hiếm có, cô cuối cùng không thể nhịn được nữa, đột nhiên nói mà không báo trước: "Bọn họ có phải không đánh giá cao tôi đúng không?"

Khi Vệ Chí hỏi câu này, ánh mắt cô dán chặt vào những người trên đường trượt tuyết dưới chân núi, như thể có người đang trượt với nhiều động tác đa dạng.

Thiện Sùng muốn hỏi cô nhìn chằm chằm như vậy không sợ độ cao sao.

"Cái gì?" Anh thản nhiên trả lời, giọng có chút không để ý.

"Tôi nghĩ họ không đánh giá cao tôi." Vệ Chi lặp lại, giọng nói vô cảm, thậm chí có chút chết lặng, "Mọi người nghe thấy anh dạy tôi cách đẩy dốc và đổi mũi đều có vẻ ngạc nhiên--Có một số người không có ác ý gì, nhưng một số người dường như không đánh giá cao tôi, cho rằng tôi đang lãng phí thời gian của anh..."

Cô quay đầu nhìn người đàn ông qua kính trượt tuyết: "Dạy tôi cách đẩy dốc và đổi cạnh có làm anh xấu hổ không?"

---Giọng cô ấy nghe rất mạnh mẽ.

Ý nghĩa của câu này đã được cô viết lên mặt mình: "Nhanh an ủi tôi".

Lúc này, theo kịch bản, một người đàn ông nên mỉm cười bao dung và nói với cô rằng mọi người đều bắt đầu từ con số 0, với môn trượt tuyết này ngoại trừ một số người tài năng bẩm sinh hoặc những người đã từng tiếp xúc với các môn thể thao trượt ván khác trước, tất cả người mới bắt đầu trượt tuyết đều vấp ngã, vừa lăn vừa bò--

Học chậm không quan trọng, chậm rãi học là được.

Những người đó thực ra cũng không giỏi trượt tuyết lắm.

Sớm hay muộn cô cũng sẽ đuổi kịp họ hoặc thậm chí vượt qua họ...

Nhìn xem, Vệ Chi dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra 10.000 cách ít sáng tạo hơn để an ủi cô một cách có lệ, nên cô nhìn Thiện Sùng, mong đợi anh sẽ nói điều gì đó tử tế theo cách khác--

Ủng hộ sao mà khiến cô bật khóc ấy.

Dưới cái nhìn mong đợi của cô, người đàn ông im lặng một lúc, sau đó những gì anh ta nói quả thực có chút khác biệt.

"Khi nào thì đột nhiên có động lực?"

"?"

"Biết mình không giỏi, sao không chăm chỉ luyện tập?" Anh nói: "Kỹ năng được rèn luyện trên đường trượt tuyết, nếu ngày nào cô cũng lên đỉnh núi rồi từ đỉnh núi xuống thì tôi đảm bảo với sự hướng dẫn hết lòng hết dạ của tôi, thì hết mùa tuyết này cô có thể đi cười nhạo người khác."

"..."

Vệ Chi đoán mình có thể bị ảo giác bởi vì chưa ăn sáng, cô cho rằng miệng chó có thể mọc được ngà voi, người trước mặt có thể nói ra điều gì đó khích lệ.

"Trước tiên không nói đến việc anh có dạy dỗ hết lòng hết dạ hay không--"

"Tôi còn chưa dạy dỗ hết lòng hết dạ?"

"Tôi cũng muốn nỗ lực," cô nói, gạt đi những uất ức trước đó, "Tôi còn chưa đủ nỗ lực à?"

"Có nỗ lực mang tính tượng trưng một chút cũng tốt, ít nhất ngày mai cô cũng cố gắng đặt đồng hồ báo thức được không?" Thiện Sùng nói: "Muốn tỉnh lúc nào thì tỉnh còn dám hẹn tôi buổi sáng 9 giờ mỗi ngày? Tôi nghi ngờ là cô muốn tìm mắng."

"...Vậy ngày mai anh có dạy người khác không?"

"Có."

Vệ Chi buông tay ra.

Thiện Sùng nhìn cô một cái, muốn ném cô xuống cáp treo.

Anh chưa kịp nói gì thì người bên cạnh lại nảy ra ý tưởng mới: "Nếu như anh bận quá, vậy tìm người dạy tôi đi, là kiểu trả phí? Mấy ngày nay nghe những người đó nói 'đổi cạnh cũng cần người dạy" tôi nghe chán quá rồi..."

Vệ Chi nói như vậy không phải vì tức giận.

Trong một khu trượt tuyết tương đối xa lạ, cô ấy có chút không thể tách rời với mọi người, còn Thiện Sùng thì bận rộn đến mức không thể theo cô mọi lúc, vì vậy cách tốt nhất là nhờ anh tìm một người đáng tin cậy có thể dạy các khóa học cơ bản- -

"Anh có thể tìm một người đáng tin cậy để dạy tôi."

Cô đã quyết định.

Đây thực sự là muốn tiến bộ.

Bởi vì cô chợt nhận ra sau khi nghe những lời nhận xét của anh về việc "lên đỉnh núi rồi từ đỉnh núi xuống", ít nhất là trong một lĩnh vực chuyên môn nhất định, không thể chinh phục được một người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp trong giới này bằng sự ngốc nghếch --

Giống như bây giờ không ai dám viết truyện về một "nữ cấp dưới ngu ngốc, liên tục phạm sai lầm lại được một tổng tài bá đạo ưu ái"...

Để chinh phục được mặt trời, ít nhất phải là thứ có thể sánh vai cùng mặt trời.

Là cái gì cũng được, ngay cả một ngôi sao cáo mượn oai hùm, tỏa sáng bằng sức mạnh của mặt trời cũng được.

Cô trông có vẻ nghiêm túc.

Thiện Sùng suy nghĩ một chút, cũng không có từ chối cô, đơn giản đồng ý nói: "Được, tìm cho cô một người."

Sau đó anh ngồi trên cáp treo và bắt đầu quan sát dòng người trên đường trượt tuyết.

Vệ Chi quay đầu nhìn anh, rồi quay đầu về, trong lúc nhất thời cảm thấy có gì đó sai sai, quay đầu lại nhìn anh, hỏi người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào con đường trượt tuyết: "Anh đang làm gì vậy? "

"Tìm người có thể dạy cô."

"Tìm ở đâu?" Vệ Chi khó hiểu, "Từ cáp treo? Nhìn xuống? Trên đường trượt tuyết?"

"Làm sao vậy?"

"...Nhặt ve chai cũng không tùy tiện như anh." Vệ Chi đưa tay kéo bộ đồ trượt tuyết của anh, khiến người đàn ông lười biếng ngồi đó cũng lung lay, " Tôi nói thật hoặc là tìm Bối Thích dạy tôi hoặc là người mặc đồ trượt tuyết màu trắng ngày hôm đó!"

"..."

Bối Thích thì thôi.

Người mặc bộ đồ trượt tuyết màu trắng ngày hôm đó là ai?

Thiện Sùng đã suy nghĩ kỹ xem "người mặc đồ trượt tuyết màu trắng ngày hôm đó" là ai, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh đã liên kết tính từ này với một chàng trai trông giống như một người phụ nữ...

Anh lập tức bỏ đi bộ mặt lười biếng không đứng đắn.

Anh vẫn chưa quên lần trước trước khi rời đi, cô bé bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào người đàn ông, sau khi xem xong, cô kéo anh lại nói: Huấn luyện viên, tôi muốn học carving.

Bây giờ anh có lý do nghi ngờ rằng cô đã lên kế hoạch từ lâu, vừa hờn dỗi vừa đột nhiên muốn tiến bộ, cô đã lên kế hoạch từ lâu--

Cảm tình đang chờ đợi ở đây?

Ha hả.

"Cái gì chó mèo cô cũng muốn học hả," người đàn ông mặt không biểu cảm nói, hất văng đôi tay nhỏ đang giật giật quần áo của mình, "Người đàn ông đó không ở Tân Cương, vậy dạy cái gì mà dạy--"

Lời còn chưa nói xong.

Từ con đường tuyết dưới chân cáp treo, một bóng người quen thuộc từ xa đi tới.

Những người trượt tuyết giỏi luôn rất dễ thấy, vì vậy bóng dáng màu trắng trông thật nổi bật trên đường trượt tuyết rộng rãi, với thân hình mảnh khảnh, kỹ xảo động tác bình hoa linh hoạt và kính trượt tuyết trên mặt phản chiếu màu xanh lá cây bay dưới ánh mặt trời ...

Với tốc độ cao từ cuối con đường tuyết, ván trượt tuyết của người đàn ông cắt chéo vào con đường tuyết, để lại những vết thật sâu, mỗi lần nhảy hoặc nhảy nửa mũi, anh ta sẽ tạo ra một đám mây bụi tuyết--

Khi tới lòng bàn chân của họ, người đàn ông thực hiện động tác nollie 360 ​​để giữ thăng bằng ở đuôi ván, còn tưởng anh ta sắp ngã, ngay lập tức thấy anh ta thực hiện động tác Press và sau đó là động tác ollie 360, tiếp đất vững vàng, cuốn lên một bức tường tuyết màu trắng.

Trong một mảnh tuyết trắng, màu sắc duy nhất là những sợi dây trang trí đầy màu sắc treo quanh eo anh ta.

Vệ Chi dựa vào lan can cáp treo, cúi đầu, vươn cổ dài giống như con rùa trên mông, chăm chú nhìn xuống.

Thiện Sùng: "..."

Anh túm lấy chiếc mũ trên đồ trượt tuyết của cô, ép cô trở lại tựa lưng của cáp treo.

Thiện Sùng: "Ngồi yên."

Vệ Chi vẫn đang liều mạng muốn quay đầu lại nhìn: "Đồ trượt tuyết màu trắng ngày hôm đó dưới chân chúng ta..."

Trông hơi quen quen.

Thiện Sùng: "Không quen."

Vệ Chí: "..."

Vệ Chí: "Ồ."

Trước sự phủ nhận lạnh lùng của người đàn ông, cô bé lặng lẽ quay người lại, yếu ớt ngồi xuống cáp treo, thở dài như đang tiếc nuối.

......

Khi Thiện Sùng gửi tin nhắn cho chó săn của mình yêu cầu cậu ta vào núi rà bom mìn để xem có gì lạ xuất hiện không, chó săn của anh không thấy tin nhắn của anh.

Bởi vì Bối Thích đang rơi vào một hồi tu la tràng kỳ diệu.

(*) Tu la tràng: ngôn ngữ mạng, đề cập đến một bối cảnh trong đó các mối quan hệ giữa các cá nhân rất phức tạp và những người có mặt có nhiều kết nối hoặc nhận dạng danh tính không đồng đều.

Nguyên nhân sự việc là thế này, vốn dĩ sau khi Thiện Sùng và Vệ Chi rời đi, không lâu sau đó Tiểu Hùng cũng rời đi, khi Bối Thích nhìn thấy chỉ còn Lão Yên và Khương Nam Phong ở đó, cậu tự hỏi phải chăng bọn họ cũng đã hẹn nhau lên lớp....

Ngay khi định chào Lão Yên, cậu quyết định lên núi tìm Hoa Hoa và những người khác.

Lúc này, Lão Yên dựa lưng vào ghế, sau đó ở trước mặt Bối Thích và Khương Nam Phong, cậu tìm thấy hình đại diện WeChat của Khương Nam Phong, gọi điện cho cô ấy ngay tại hiện trường--

Tất nhiên, cuộc gọi không thực hiện được, trên hệ thống xuất hiện một dấu chấm than khổng lồ màu đỏ, xuất hiện một thông báo dài "Bên kia đã bật xác minh bạn bè, chưa thêm bạn làm bạn tốt, có thể bấm vào đây thêm bạn tốt trước."

Một tay cầm điện thoại, quơ quơ trước mặt người phụ nữ, ba giây sau, Lão Yên ném nó lên bàn.

Chú cún con vốn luôn nở nụ cười trên môi giờ đây mím môi, nhíu mày như thể chưa bao giờ buông ra... Chiếc điện thoại rơi xuống mặt bàn phát ra một tiếng "bốp", cậu cũng cười lạnh.

"Hôm qua Bối Thích nói Vệ Chi mượn chìa khóa xe của sư phụ để đón chị ở sân bay, tại sao lại là chị ấy? Đêm đã khuya như vậy, sao không để đứa con trai nào đi đón." Giọng nói của chàng trai có chút lạnh lùng. "Chị đoán xem em có nên đi đón chị không?"

Bối Thích hoàn toàn bị sốc trước tình tiết bất ngờ này.

Cậu ta ngơ ngác nhìn Lão Yên, khi nghe đến tên mình, cậu ta chắc chắn rằng cơn tức giận không nhắm vào mình, lập tức nhận ra người duy nhất còn lại ở hiện trường--

Người nọ bằng tuổi Vệ Chi.

Nhưng so với sư muội nhỏ lúc sợ lúc rống dễ bị bắt nạt thì khí chất của người trước mặt hoàn toàn khác, tuy cô ấy còn trẻ nhưng luôn có cảm giác trưởng thành và ổn định...

Giơ tay nhấc chân, có một hương vị hoàn toàn khác.

Chị.

Chị lớn.

Bất cứ điều gì.

Đối mặt với câu hỏi của Lão Yên, chị gái vững như núi đá, không hề sợ hãi cũng không có chút áy náy, chỉ chậm rãi ngước mắt lên nói với chàng trai đang sắp tức giận: "Xóa cũng một tháng rồi mà cậu tới hôm qua mới phát hiện?"

Lão Yên nhướng mày, đang định phản bác, nhưng cậu còn chưa kịp nói chuyện, Khương Nam Phong đã cong môi, lại cười: "Nếu không, cậu đã sớm tìm Vệ Chi hỏi xem có chuyện gì xảy ra."

"..."

Lời phản đối đến tận cổ họng bị nuốt trở vào bụng, biểu cảm trên mặt Lão Yên suýt chút nữa không chống đỡ được, cậu nhất thời không nói nên lời ... Khuôn mặt trắng nõn có chút trẻ con của cậu từ trắng chuyển sang đỏ, nghẹn lại.

Khương Nam Phong cũng không cho cậu cơ hội mở miệng.

"Tôi không có ý gì khác, lúc đó tôi nghĩ sau khi về sẽ không liên lạc với cậu nữa, giữ lại thông tin liên lạc cũng không biết làm gì...ai biết còn sẽ gặp lại ở Tân Cương."

Giọng điệu của cô ấy nhẹ nhàng, như thể điều này thực sự chẳng là gì cả.

Khương Nam Phong vừa nói vừa nhặt chiếc điện thoại di động mà cậu tức giận ném trên bàn lên, thấy trong vòng mười phút đã mở khóa không cần mật khẩu, sau đó mở khóa, tiến vào giao diện WeChat của cậu--

Dưới mi mắt của cậu, thoải mái hào phóng quét mã QR WeChat của cậu, thêm bạn bè.

Sau đó sử dụng điện thoại di động của cậu ấy để accept yêu cầu.

Một loạt hành động của cô ấy không hỏi ý kiến của bất kỳ ai.

Cô nhìn giao diện trên điện thoại, hiển thị đã kết bạn thành công, cô rất hài lòng, lật điện thoại ra cho Lão Yên xem trang cô đã kết bạn, sau đó cô nắm lấy tay cậu, nhét lại điện thoại vào tay cậu..

"Thêm lại là được thôi mà, sao cậu tức giận như vậy?"

Giọng điệu đó giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Như thể cậu ấy gây rối một cách vô lý.

Lão Yên nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động trong lòng bàn tay.

Khương Nam Phong cầm lấy tách cà phê chưa đụng tới trong tay cậu, uống một ngụm, lắc lắc cốc giấy, mỉm cười với cậu: "Hôm nay tôi còn buồn ngủ lắm, giờ tôi muốn về ngủ tiếp, ngày mai đến lớp được không?"

Vẻ mặt Lão Yên mờ mịt.

Sau đó, dưới cái nhìn sửng sốt của Bối Thích, cậu phản ứng chậm nửa nhịp trước khi thốt ra một âm tiết "ừm".

Khương Nam Phong hài lòng giơ tay lên sờ đầu cậu ấy.

Cô lại quay người lại và mỉm cười với Bối Thích, nụ cười đó chắc có nghĩa là "xin lỗi đã làm anh chê cười", sau đó cô xách theo ly cà phê của Lão Yên rồi quay người rời đi.

Một phút sau, khi bóng dáng của cô biến mất khỏi quán cà phê, Lão Yên nhận được thông báo chuyển khoản 32 nhân dân tệ trên WeChat, đúng bằng giá một ly Americano đá.

Nhìn chằm chằm vào thông báo chuyển khoản trên điện thoại, Lão Yên vẫn im lặng, bấm nhận cũng không đúng mà bấm trả lại cũng kỳ quái...

Việc xóa cô ấy khỏi danh sách bạn bè càng làm rõ ràng hơn rằng có điều gì đó không ổn xảy ra với cậu.

Sau khi làm bộ mặt xấu suốt cả buổi sáng, cuối cùng cậu ấy tạo phản không thành còn bị ức hiếp, giờ cậu ấy thật sự tức muốn chết.

Cậu quay lại và ngơ ngác nhìn Bối Thích.

Bối Thích, người bị chuỗi diễn biến này kinh ngạc, cuối cùng không khỏi bày tỏ tiếng thở dài nguyên thủy nhất của con người đối với vở kịch "hiện trường lật xe thảm hại khi đàn ông tồi bị đàn bà tồi đánh đòn phủ đầu"--

"Mẹ nó, đúng đỉnh luôni."

......

Buổi chiều, Khương Nam Phong ngủ ở khách sạn.

Thiện Sùng đi dạy Tiểu Hùng, Vệ Chi chưa quen với khu trượt tuyết nên không dám đi vào con đường cao cấp (và nhiều lần bị Thiện Sùng ra lệnh và nhấn mạnh không được phép đi), nên cô ở dưới luyện tập cong C dốc thoải hai lần-

Video hướng dẫn được Thiện Sùng chọn lọc và gửi cho cô, cô dành cả buổi chiều lăn lộn trên con đường trung cấp bên dưới, may mắn lúc này đang là đầu mùa tuyết, Tân Cương cũng không có nhiều người, dù tệ đến đâu cô ngã thảm đến đâu, cũng không xấu hổ.

Cuối cùng, sau khi té lên té xuống bầm dập mặt mũi thì cũng miễn cưỡng xem như đã học được cong C mũi trước và mũi sau.

Sau cong C mũi trước và mũi sau thì đến đổi cạnh.

Khoảng bốn giờ chiều, Thiện Sùng tan học, đến đường trung cấp tìm cô để kiểm tra kết quả của cô suốt buổi chiều, nhìn cô run rẩy áp tuyết cong C, sau vài lời hướng dẫn, anh cuối cùng cũng nói tiếng người--

"Còn được."

Có thể coi đây là sự công nhận cho nỗ lực của cô.

Sau đó cả hai cùng nhau thu xếp ván trượt và chuẩn bị rời khỏi khu trượt tuyết.

Vệ Chi ôm tấm ván đi theo người đàn ông, vừa đi vừa vô thức quay đầu về phía anh, phàn nàn với anh rằng đoạn video mà anh ta tìm thấy nói quá nhanh, mới đầu cô nghe không hiểu cho nên té ngã rất nhiều lần;

Thêm nữa trên con đường trượt tuyết cũng có ngư lôi, có cái suýt đánh trúng cô khiến cô giật mình;

Ngoài ra, dường như có nhiều người trượt ván đôi ở Tân Cương, hình như không có ván đơn, rất khác với Sùng Lễ...

Cô bé vỗ cánh, líu lo.

Bối Thích đi theo phía sau, lười biếng bình luận: "Giống như một một giáo sư già vừa tan tầm đến nhà trẻ đón con gái tan học, con gái kể cho ông nghe về những chuyện thú vị xảy ra ở trường mẫu giáo."

Hai người đi phía trước cùng nhau quay lại.

Bối Thích: "......"

Bối Thích: "Tối nay ăn gì?"

Vệ Chi: "Dê nướng nguyên con."

Bối Thích mở to mắt: "Ai nói?"

Vệ Chi: "Tôi nói."

Thiện Sùng cúi đầu nhìn cô, cô cũng nhìn lại: "Đến không, tôi đặt chỗ rồi."

Thiện Sùng suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi thôi."

......

Sau khi trở về khách sạn và thay quần áo, họ tập trung tại quán ăn mà Vệ Chi đã đặt vào khoảng 6h30.

Quán ăn này rất nổi tiếng, Vệ Chi vất vả lắm mới đặt được phòng riêng cuối cùng, khi mở cửa bước vào thì thấy gần như mọi người đều đã đến, những người ngồi quanh chiếc bàn lớn không chỉ có nhóm Thiện Sùng, Bối Thích, mà còn có người nổi tiếng trên mạng Tiểu Hùng và bạn của Hoa Yến, Hồ Hồ.

Hoa Yến điên cuồng nhắn cho Vệ Chi trên WeChat--

【Sakura Yến: Lúc xuống lầu gặp bọn họ! ! ! Họ hỏi chúng tôi có đi ăn không, một hai phải theo đến! ! ! A a a xin lỗi, chị sẽ trả phần tiền của Hồ Hồ! 】

Vệ Chi thậm chí còn không có thời gian để trả lời cô ấy.

Tiểu Hùng chủ động chào Vệ Chí, cười nói: "Xin lỗi, chúng tôi vừa gặp ở tầng dưới nên nói cùng nhau ăn tối... Lên xe mới biết là chị đẹp đây mời đi ăn tối, phần này chúng tôi sẽ tự trả tiền!"

Vệ Chi mỉm cười nhìn quanh bàn -- Thiện Sùng cúi đầu chơi game cùng Bối Thích, cách hai người có một chỗ ngồi -- cô tự nhiên đi tới kéo ghế ra, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Không sao đâu, thêm người cũng vui, sao có thể keo kiệt như vậy?"

Những lời này làm cho Tiểu Hùng trông có vẻ khách sáo.

Rốt cuộc, trên bàn cũng có vài người không quen biết Vệ Chi, lời nói của cô khiến họ khá xấu hổ.

Tiểu Hùng mỉm cười đáp lại, không nói gì.

Vệ Chi ngồi xuống, nhìn thấy Khương Nam Phong cho cô 1 cái like trên WeChat--

【Nước gừng: Được nha, mặc dù tạm thời vị trí sư nương chỉ là mộng tưởng, nhưng phong độ của sư nương đến rất nhanh, khen ngợi. 】

【Nước gừng: Một bàn đầy người mà cô ấy muốn một mình AA, có bệnh không, không lẽ đem hơn một ngàn chia đầu người để tính tiền của riêng cô ấy? Vậy có lấy tiền của người khác hay không?】

【Thiếu Nữ Kỷ:...]

【Thiếu Nữ Kỷ: Đừng lảm nhảm. 】

【Thiếu Nữ Kỷ: Bà và Lão Yên thế nào rồi? Tui sợ xấu hổ khi ngồi cùng bàn nên buổi sáng đã dành cho hai người một cơ hội đặc biệt, mong bà đã trân trọng. 】

【Nước gừng: Không sao đâu, tui còn hẹn buổi học ngày mai. 】

【Thiếu Nữ Kỷ:? ? ? Tiến bộ nhanh như vậy? Add lại bạn bè còn tiện hẹn một lớp học? 】

【Nước gừng: Bằng không ở khu trượt tuyết tìm kim đáy bể tìm người dạy học lần nữa? Còn chưa đủ vất vả. 】

【Thiếu Nữ Kỷ: Đỉnh, không hổ là bà. 】

【Thiếu Nữ Kỷ: Like like. 】

Hai người trò chuyện trên WeChat một lúc rồi đồ ăn được mang lên.

Một con cừu, cộng thêm một số thực phẩm chủ yếu khác, quả thực đủ cho hơn chục người cùng ăn.

Bầu không khí tại bàn ăn khá tốt, giới trượt tuyết có đặc điểm là dễ dàng kết bạn, mọi người ăn uống xong thì quen nhau, không khí trong phòng riêng cũng trở nên ấm áp...

Những người đam mê trượt tuyết từ khắp nơi vui vẻ trò chuyện, không có ai không thích một người mới học đổi mũi, hoặc ai đó là đại lão thì hơn người.

Vệ Chi qua mọi người trò chuyện biết được Tiểu Hùng và Hồ Hồ là bạn, lần này Hồ Hồ đến Tân Cương trực tiếp ở cùng khách sạn với cô ấy...

Tiểu Hùng ban đầu muốn hẹn gặp Thiện Sùng thông qua Hồ Hồ và Hoa Yến, nhưng Hoa Yến vì lý do nào đó từ chối, sau đó chính Lão Yên là người giúp cô ấy kết nối.

Về vấn đề này, lời giải thích của Hoa Yến là: "Một nửa giờ dạy học trong mùa tuyết này của Sùng Thần là do tôi kéo tới, cho nên anh ấy cho tôi nghỉ ngơi một chút-- phải không, Sùng Thần?"

Trên bàn ăn, Thiện Sùng ít nói, ăn chút gì đó, sự tồn tại cũng không cao, thỉnh thoảng có người gọi anh như Hoa Yến, anh chỉ "ừm" hoặc cười cho có lệ.

Trong khi Vệ Chi đang nghe họ trò chuyện, cô có thể thoáng nhìn thấy từng cử động của anh từ một góc vị trí của mình--

Cả đêm anh không uống một giọt rượu nào, hỏi thì nói còn phải lái xe về.

Thiện Sùng không động vào rượu, nhưng Vệ Chi lại thừa dịp gặp gỡ bạn mới mà uống khá nhiều, rượu ở đây khá cao, khuôn mặt trắng nõn của cô bé lúc này đã hồng nhạt.

Chỉ là lúc say cô không mượn rượu làm càn, cô chỉ lấy điện thoại ra gọi tất cả số điện thoại có trong danh bạ của mình

Khi cuộc gọi được kết nối, cô cúp máy.

Làm không biết mệt.

Ngay cả SF Express cũng không tha.

Lúc Vệ Chi đang bận gọi điện cho SF Express, Tiểu Hùng vẫn đang ngồi trên bàn nói chuyện, nói đến việc đi học còn cười nhạo Hồ Hổ: "Lần trước ở Sùng Lễ, tên này đã hẹn được với lớp anh Sùng, còn đi khoe khoang... không lâu sau, cậu ta nói bị đuổi khỏi lớp và chuẩn bị học trượt lại từ đầu-- tên đó đã khóc! Hahaha!"

Hồ Hồ mặt đỏ bừng, định đổ rượu vào miệng Tiểu Hùng để bịt miệng cô ấy.

Hồ Hồ liếc nhìn Thiện Sùng: "Tôi còn nói lấy giá giống như vậy để Sùng Thần tiếp tục dạy tôi trượt tuyết mà anh ấy không chịu."

Người được điểm danh ngước mắt lên, không nói gì mà liếc nhìn Vệ Chi.

Cằm của người nọ đặt lên bàn ăn, vốn là cô vừa nghịch danh bạ vừa trộm liếc anh, nhưng lại không kịp phòng bị bị anh bắt được, cô ngơ ngác "A" một tiếng, háo hức nhìn anh, mỉm cười rạng rỡ với anh.

Người đàn ông đau đầu quay đi, nói: "Dạy căn bản rất lao lực," anh nói, "Không muốn dạy."

Hồ Hồ đã sớm học được là người này dầu muối không ăn (chỉ người cứng đầu), nên đã sớm từ bỏ.

Đúng lúc này, Tiểu Hùng ở bên cạnh nói: "Không sao đâu, anh Sùng không dạy cơ bản, nhưng trên bàn này ai cũng là cao thủ cơ mà... Lão Yên, cậu thì sao?"

Cô tùy tiện nhắc đến người quen, Lão Yên lúc này đang trò chuyện với Bối Thích, nghe thấy tên mình liền quay đầu lại, Tiểu Hùng mỉm cười với cậu: "Ngày mai cậu có thể dạy cho Hồ Hồ vài tiết đi, dạy lại kiến thức cơ bản cho cô ấy, tình cờ cô ấy cũng biết bình hoa, hai người có thể tiến lên một tầm cao mới..."

Lão Yên không nói gì, vẫn duy trì tư thế xoay người.

Hồ Hồ nhìn Lão Yên từ trên xuống dưới--trong giới trượt tuyết ở Sùng Lễ, Thiện Sùng trong công viên, còn về bình hoa thì Lão Yên thực sự nổi tiếng--hơn nữa cậu ấy thực sự đẹp trai, trắng nõn sạch sẽ, bình thường nếu muốn tham gia lớp học, có rất nhiều người xếp hàng chờ lấy hẹn.

Hồ Hồ khá hài lòng nên mỉm cười nâng cốc với cậu: "Sáng mai bắt đầu nhé?"

Vệ Chi nhìn Khương Nam Phong với vẻ mặt khó hiểu.

Đối phương còn chưa kịp cho cô phản ứng, đã nghe thấy Lão Yên lười biếng trả lời: "Được."

Vệ Chi cau mày, từ trên bàn ngẩng đầu lên.

Đang lúc cô sắp ra tay thì có người đá vào chân cô, cô quay đầu nhìn Khương Nam Phong, người đang cười khổ với cô, bĩu môi nói: "Không sao đâu."

Vệ Chi suýt chút nữa nghẹn nội thương.

Trên thực tế, Khương Nam Phong thật sự không quan tâm đến hành vi bồ câu của Lão Yên.

Chỉ là vẫn còn tức giận vì đã xóa bạn bè, giờ muốn ra oai phủ đầu cô mà thôi.

Cô ấy vẫn bình tĩnh thoải mái, trò chuyện và cười đùa với Hoa Yến và những người khác, từ đầu đến cuối, ngoại trừ cú đá cô ấy giáng cho Vệ Chi dưới gầm bàn, cô ấy hành động như một người hoàn toàn ổn.

Vệ Chi không thể.

Cô là kiểu người không chịu nổi một hạt cát trong mắt, nhìn không được cảnh tượng thế này, hơn nữa tuy là người nhỏ bé nhìn sao cũng không làm được việc gì, nhưng đối mặt với việc phải trái rõ ràng trước mặt thì sẽ luôn che chở cho con--

Cô sắp bị Lão Yên làm tức chết.

Trong ánh mắt trực diện của cô, từ "đồ tồi" đã trở thành vết hằn trên mặt Lão Yên...

Sau đó còn giận cá chém thớt, Thiện Sùng - người ngồi bên cạnh cậu ta vốn vô tội cũng bị cô ghét bỏ.

Hơn nữa, sau khi uống rượu, đầu óc cô choáng váng, một lúc sau cô đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh", sau đó cô kéo ghế bước ra ngoài, cô thực sự không đi vệ sinh. Vốn đang định tìm một nơi để gọi Thiện Sùng ra, mắng học trò của anh một trận, sau đó yêu cầu cậu ta dạy cho người đó--

Vừa ra ngoài, cô lấy điện thoại ra.

Run rẩy vì gió lạnh bên ngoài, cô bé ngước mắt lên và thấy có người đang ngồi xổm ở mép bậc thang bên ngoài nhà hàng.

Người đàn ông này khoảng ngoài hai mươi, còn là một thiếu niên, mặc một bộ quần áo trượt tuyết quần yếm màu trắng, bên trong là áo len trắng, toàn thân đều là màu trắng... Dưới chân là một đôi giày carving màu xanh lá mạ và màu nâu mẫu mới của Nitro, giày co giãn mở ra.

Anh ngồi xổm ở đó, quay mặt ra đường, nhả khói.

Nhìn từ phía bên cạnh, các đường nét trên khuôn mặt quá thanh tú của cậu ấy khiến cậu ấy trông nữ tính và đẹp trai hơn, dưới mắt có quầng thâm nặng nề, như thể cậu ấy đang buồn ngủ, và làn khói khiến cậu ấy trông càng xanh xao hơn--

Người đàn ông này nhìn khá quen.

Vệ Chi nhìn cậu ta một lúc, không nhớ là ai, ánh mắt lại nhìn xuống sợi dây thừng đủ màu sắc treo trên thắt lưng, chỉ một chút màu sắc trên bộ đồ tuyết trắng cũng khiến cô ít nhất nhận ra người này là anh chàng trên sườn núi sáng nay.

Cô do dự ba giây.

Có một ý tưởng trong đầu.

"Răng rắc" để khóa màn hình điện thoại đang hiển thị khung trò chuyện với Crayon Shin-chan, rồi ném nó vào túi.

......

Đới Đạc đang lười biếng ngồi xổm bên ngoài hít mây nhả khói.

Đột nhiên, ngoài mùi thuốc lá, còn có một mùi trái cây ngọt ngào lạ thường xen lẫn mùi rượu đột nhiên xông vào hơi thở của cậu, cậu sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì đã có một cô bé ngồi xổm xuống trong tư thế tương tự.

Cô bé mặc áo len sáng màu và áo khoác ngoài màu trắng, nửa khuôn mặt được giấu sau chiếc áo len cổ lọ, ôm đầu gối ngồi xổm bên cạnh cậu, vai kề vai, trong như một quả bóng nhỏ.

Giống như một con chim bồ câu trắng đang đậu bên cột điện để thư giãn thì đột nhiên có một con chim Gilbird tròn vo vỗ cánh líu lo bay đến.

(*) Gilbird: chú chim bé xinh màu vàng đậu trên đầu hoặc vai của nhân vật Giibert trong Hetalia.

"Sáng nay ở khu trượt tuyết, cậu là người đã khắc bình xuống đường cao cấp đúng không?"

Giọng nói của cô vang lên, mang theo chút ấm áp say rượu.

"..."

Đới Đạc nhướng mí mắt, lộ ra vẻ mặt khinh thường, vừa định nói "Không" lại nghe thấy Gilbird nói: "Lên lớp không? Muốn bao nhiêu cũng được, tôi đặc biệt có tiền."

Đới Đạc: "..."

Đới Đạc: "?"

Ngậm điếu thuốc vào miệng, Đới Đạc không ngờ là ngồi xổm ven đường hút thuốc cũng có chuyện làm ăn tìm tới tận cửa, cậu hoàn toàn sửng sốt--

Có điều gì không ổn với cô gái này à?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro