Chương 55: Chia rẽ uyên ương -...... Quên đi, không chia
Trong nhóm, gà bay chó sủa.
【Lão Yên: Được rồi, lượt thích và bình luận này khiến em ghen tỵ. 】
【Lão Yên: Cực khổ làm video hướng dẫn, còn không bằng em gái dễ thương kẹt mũi trước! 】
【Lão Yên: Ô ô ô!】
【Sakura Yến: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha chết tiệt, dễ thương đến nghẹt thở, ôm sư muội một cái! 】
【Hoàng hôn ở Marrakech: @CK, Sùng anh hái hết măng trên núi cmnr (ý là: anh quá đáng ghê)】
【Là tâm động a:: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha mẹ kiếp, kẹt mũi trước ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi đời này không bao giờ kẹt mũi trước đáng yêu được như vậy! 】
Trong một biển ha ha ha, Thiện Sùng lại mở micro vào lúc này.
【CK, Sùng: Dễ thương à? 】
Như không thể tin vào mắt mình, ba giây sau anh lặp lại.
【CK, Sùng: Đã tốt nghiệp tiểu học tiếng Trung chưa? Những từ "dễ thương" và "kẹt mũi trước" có thể được sử dụng cùng nhau không? 】
Bạn sẽ không bao giờ tin được một người có thể gõ phím bằng một tay nhanh đến mức nào.
Điều tàn nhẫn là không ai trong nhóm để ý đến anh.
Lúc này, với tư cách là trưởng nhóm, sư phụ, và là người khuyết tật tạm thời gõ phím bằng một tay, người đàn ông này đã mất đi sự quan tâm của mọi người trong thời gian ngắn.
【Nhan Nhan: @ Thiếu Nữ Kỷ chị cảm thấy Sùng Thần dẫn em sai hướng, cho nên hôm nay chị cần thiết muốn sủng thiếp diệt thê một chút, là một người đủ tư cách làm cô gái xinh đẹp biết trượt tuyết, em muốn tốt nghiệp không phải xem em có thể đổi cạnh hay không, có thể đi cạnh hay không, cũng không phải big air gì hết, mà là thành thạo các kỹ năng tự quay và cách sử dụng camera vận động mới là chính thức nhập môn trượt tuyết. 】
【Anh ta lái chiếc Toyota của hàng xóm: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha @ Thiếu Nữ Kỷ vậy là em vẫn chưa nhập môn đâu. 】
【Nhan Nhan: @ Thiếu Nữ Kỷ Không lẽ em trượt tuyết là vì yêu thích trượt tuyết thật à! 】
【Thiếu Nữ Kỉ:......】
【Sakura Yến: @ Nhan Nhan ha ha ha ha ha ha ha ha đừng nói nữa, nói nữa chắc tui cười chớt trên bồn cầu】
Các cô gái đang định bắt đầu thảo luận về cách sử dụng camera vận động, nhưng Bối Thích lại làm gián đoạn họ.
【CK, Bối Thích: Đợi đã, khi mấy người vừa vui vẻ vừa tàn nhẫn cười nhạo tiểu sư muội kẹt mũi trước, cũng mang lại hạnh phúc cho 100.000 người, chen vào một cái bình luận--]
【CK, Bối Thích: Dưới bình luận lại có thể hỏi Sùng Thần có phải anh ấy hết cô đơn rồi không, vãi, cái này mà cũng cắn đường được hả!】
【CK, Bối Thích: @CK, Sùng anh xem lại bản thân anh đi, đừng có cô đơn chiếc bóng nữa, độc thân đến độ tùy tiện xách theo một cô gái cũng có người ship CP, làm fan anh chết thảm luôn!】
【CK, Sùng: " lại có thể"? 】
【CK, Bối Thích: Sao vậy, anh không phải vô tính sao? 】
【CK, Sùng: Không phải. Thầy bói nói khi tôi ba mươi tuổi sẽ có con trai hoặc con gái chạy việc vặt mua thuốc lá ở tầng dưới cho tôi.】
【CK, Bối Thích: Hết năm nay là anh sẽ 28 tuổi, thân thiện nhắc nhở, nhân loại đều phải ở trong bụng mẹ mười tháng. 】
【CK, Sùng:...:)]
【CK, Bối Thích:...:)]
Trong phòng 1103.
Bối Thích lười biếng lật người, thoát khỏi WeChat, trở lại nền tảng video ngắn, nhìn màn hình mỉm cười hehe, thật sự cảm thấy sư muội của mình rất đáng yêu.
"Hôm nay nền tảng video ngắn của anh đã thu hút được 3.000 người theo dõi trong một giờ," Bối Thích nói với người đàn ông đang ngồi băng bó trên giường, "Mặc dù con đường quanh co nhưng có thể coi là một đóng góp nhỏ cho việc quảng bá các môn thể thao băng tuyết."
Thiện Sùng phớt lờ anh.
"Em không biết anh còn có khả năng trở thành tác giả truyện cười." Bối Thích tiếp tục lướt điện thoại, "Người của Nitro đang hỏi em rằng trong video mà anh quay có một ván trượt xuất hiện 0.1s có phải ván mới của bên họ không, bên đó bảo không dám tự mình hỏi anh, cũng nói rằng anh chịu đổi phong cách mang hàng thật khiến người ta xúc động, nếu lần sau có thể cho mặt chính diện của ván lên thêm chút là đẹp-- "
Khi Bối Thích nói điều này, cậu ta đã cười lăn lộn trên giường.
Thiện Sùng cầm điện thoại lên, vô cảm nhìn đoạn video ngắn vừa đăng lên có 130.000 lượt thích, phần bình luận dần dần lệch lạc so với tiếng "Ha ha ha ha" lúc đầu. Người qua đường không biết chân tướng cũng bấm vào trang chủ của Thiện Sùng, thấy rằng đây là một đại lão rất ít khi nói cười, rất nghiêm túc và thuần túy chia sẻ kỹ thuật trong vài năm qua--
Một đại lão trượt tuyết tàn nhẫn vô tình như vậy, một ngày nọ không hề báo trước, trên nền tảng video ngắn cá nhân của mình, đăng một phong cách rất khác biệt về một học trò nhỏ ngốc nghếch của mình với một loạt hành động vừa ngốc vừa đáng yêu.
Vì vậy, một số người đã bị thồn đường muốn ngất xỉu.
Dường như đã xem chương đầu tiên của tiểu thuyết lãng mạn truyền thống trên trang web xanh lá nào đó.
Thiện Sùng thản nhiên liếc nhìn một cái, sau đó để điện thoại sang một bên, cũng không vội xóa những bình luận vớ vẩn này, cứ để bọn họ nhảy nhót lung tung đi.
Lúc này, Bối Thích có lẽ đã bị đủ thứ chuyện tào lao dẫn đi lạc lối, sau khi cười đủ nhiều, cậu lại nếm thử một thứ khác lạ...
Cậu ta quay người lại, đối mặt với Thiện Sùng, vẻ mặt nghiêm túc: "Vậy là anh phát video này của sư muội không hề xuất phát từ tình cảm thầm kín nào đó không thể cho ai biết?"
Người đàn ông nhướng mi, bình tĩnh nhìn cậu, khóe mắt lạnh lùng, thậm chí từng lỗ chân lông vô hình trên mặt đều toát ra một loại hơi thở nói vớ vẩn.
Bị người đàn ông lạnh lùng nhìn như vậy, Bối Thích sờ lên chóp mũi của mình: "Em còn tưởng anh ít nhất cũng có 5% cảm thấy cô ấy kẹt mũi trước thực sự rất đáng yêu."
Người đàn ông thu ánh mắt lại và vẫn không nói gì.
"Thật sự," kẻ Bối Thích có chút hăng hái nói, "Ngoài việc sư muội trượt tuyết hơi tệ, cô ấy không có vấn đề gì khác, anh thấy cô ấy chăm chỉ như thế mà―― trước đây thực sự rất gà mờ, nhưng hiện tại, có thể là chuyến đi đầu tiên ở đại lộ Erwin đã mang lại cho cô ấy sức mạnh thần kỳ nào đó, mới đến Tân Cương mấy ngày đã có thể đổi cạnh rồi..."
"Tiêu chuẩn của cậu đã bị hạ thấp đến mức học đổi cạnh trong mười ngày cũng đáng nhận 800 lời khen ngợi à?"
Bối Thích hoàn toàn không nghe những lời ác ý của anh, chỉ im lặng đếm: "Cô ấy trông dễ thương, nói chuyện dễ thương, gia cảnh cũng dễ thương--"
Đếm đến đây, cậu dừng lại, nhìn người đàn ông nằm trên giường đối diện, nghiêm túc nói: "Anh Sùng, nếu cuối cùng anh cùng cô ấy ở bên nhau, tôi nghĩ sẽ không có ai cười nhạo anh đâu."
Suy cho cùng, không có ai có thể cả đời dẫm lên ván trượt tuyết... Mặc dù hai người bọn họ khi đeo ván trượt tuyết thì rất khác nhau, nhưng tháo ván trượt tuyết ra, Vệ Chi quả thực không tệ.
Bối Thích cảm thấy phân tích của mình rất có lý, nhưng Thiện Sùng...
Đơn giản chỉ phớt lờ cậu ta.
Tự lảm nhảm không thú vị, cậu lại nhìn về vào nhóm wechat, lúc này, cô bé thẹn quá hóa giận điên cuồng tag Thiện Sùng trong nhóm, nói ẩu nói tả cái gì luật sư đã lên đường đến đây...
Trong nhóm đã lâu chưa có người dám chỉ vào mũi sư phụ mắng mỏ, ai ấy đều ha ha ha ha, vui mừng hớn hở.
Bối Thích bật cười, lòng ngực vừa động, cảm thấy cái nhóm vẫn luôn thảo luận về kỹ thuật trượt rồi gửi số km trượt, bây giờ ồn ào như vậy cũng khá tốt.
"Nếu anh thực sự không có ý đó thì em muốn thử một lần," cậu ôm lấy gối, thiếu niên có mái tóc nhọn, đôi mắt đen lóe lên, "Em thực sự thấy sư muội khá tốt――"
Ngay khi lời nói rơi xuống.
Một tiếng "bốp" vang lên, một cuộn băng quấn từ giường bên cạnh ném thẳng vào mặt cậu.
Trên giường bên cạnh, Thiện Sùng rũ mắt sắp xếp lại băng vải, ánh mắt lạnh lùng, giống như vừa chỉ là anh trượt tay thôi.
"Sao vậy! Em không giống Lão Yên nha, thân thể trong sạch!" Bối Thích không phục nên lải nhải với người đàn ông lịch lãm lạnh lùng nằm giường bên cạnh, "Em không xứng để anh yên tâm giao lại học trò yêu quý sao? "
"Không xứng." Người nọ không cần suy nghĩ nói: "Cậu có bệnh."
"Anh biết gì," Bối Thích thẳng lưng, "Anh đã thử đâu!"
Thiện Sùng lần này ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu như thể "Xem đi tôi nói cậu có bệnh mà": "Muốn nói chuyện thì lăn ra ngoài tìm, đừng có yêu đương trong sư môn. Chia tay ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cậu không xấu hổ nhưng tôi xấu hổ."
Sư phụ đã lên tiếng.
Lạnh lùng và tàn nhẫn.
Bối Thích ba phần thật bảy phần giả lộ ra vẻ mặt thất vọng, chép miệng, nghĩ đi nghĩ lại, lời Thiện Sùng nói cũng không phải hoàn toàn không có lý, cho nên cậu tạm thời không nhắc tới nữa...
Lười biếng vuốt ngón tay đọc bình luận dưới đoạn video ngắn nổi tiếng của Thiện Sùng, nhìn nhìn rồi đột nhiên hỏi: "Sao bỗng nhiên anh lại định vị trong video mới vậy?"
"Ừm?"
"Trước đây không phải sợ có người thấy định vị rồi tìm đến cửa yêu cầu dạy học hoặc thảo luận sao, chưa từng định vị mà?" Bối Thích hỏi: "Sao lần này đột nhiên lại định vị? "
Thiện Sùng trầm mặc mấy giây, con ngươi đen láy lóe lên
.
Hơi chậm chạp "a" một tiếng, rồi nói với giọng thờ ơ như chưa tỉnh dậy: "Không có biện pháp."
"Cái gì?"
"Nếu không định vị được, e rằng sẽ có người không tìm thấy."
......
Ngày hôm sau, sau khi video《Làm thế nào để sử dụng camera vận động》 được lan truyền, Vệ Chi đã học được phải thay đổi kiểu tóc, thay quần áo trượt tuyết, đeo kính và khăn bảo vệ mặt trước khi vào khu trượt tuyết.
Vừa bước vào sảnh dụng cụ trượt tuyết, cô nhìn quanh không thấy sư phụ thích đánh lén người khác, lấy điện thoại ra xem thì chỉ thấy anh nói rằng anh có lớp lúc 10 giờ sáng nay nên sẽ đến muộn, để cô ấy tập luyện một mình.
Giọng điệu của anh rất bình thường, như thể ngày hôm qua là do ma quỷ chiếm lấy thân thể anh.
Bĩu môi, Vệ Chi đi lấy thẻ trượt tuyết rồi chạy đi lấy tấm ván cô đã gửi... Sáng sớm ở đó không có nhiều người nên nhân viên khu trượt tuyết vừa đưa tấm ván vừa trò chuyện với cô: "Sư phụ của bạn còn chưa tới."
Vệ Chi: "?"
Cô bé ôm tấm ván, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người lạ trước mặt.
Nhân viên khu trượt tuyết: "Sư phụ của bạn không phải là Thiện Sùng sao?"
Vệ Chi: "Làm sao bạn biết?"
Nhân viên khu trượt tuyết: "Tối qua tôi đã xem video đó mười lần."
Vệ Chi: "..."
Vệ Chi thực sự không hiểu, cô thay đổi kiểu tóc, thay quần áo trượt tuyết, thậm chí còn đeo khăn che mặt chắc chắn rằng mình che kín mít, những nhân viên này cô cũng chưa từng gặp ở khu trượt tuyết làm sao lại nhận ra cô――
Vậy là lúc trước bởi vì một cái khăn bảo vệ mặt (hoặc khẩu trang) để Thiện Sùng vừa làm đại lão khăn lau kính sống trong lòng cô, vừa công khai làm nốt chu sa nhảy nhót trước mặt cô mười ngày....
Cả người đều hoảng loạn, cô choáng váng đến mức không nhận ra anh.
Sau khi lấy ván trượt, cô bé tìm một chỗ ngồi trong khu vực tủ đựng đồ và chuẩn bị xỏ giày――khi đi qua cây cầu giữa hai khu vực, dọc đường có mười người đi qua thì có ít nhất năm người quay lại nhìn cô, một người trong số họ thậm chí còn nói chào cô, mẹ nó.
Ngồi trên ghế, dùng hết sức kéo dây rút giày trượt tuyết, Vệ Chi khó hiểu không biết trong mắt những người này là nhãn cầu hay tia X. Lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người màu tím vụt qua.
Hình bóng vốn ôm tấm ván trượt bước đi nhanh chóng khi đi ngang qua cô, cho đến khi đến chỗ song song với cô thì đột ngột dừng lại, rồi quay lại và ngồi xuống cạnh cô trong im lặng.
"Chào buổi sáng."
Vệ Chi quay lại, không khỏi kinh ngạc khi phát hiện người tới chính là Lục Tân, người này cũng đang nhìn cô, khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô nhìn thấy môi cậu cử động, cậu còn chưa kịp đeo tấm che mặt lên――
"Đừng nói là cậu đã xem đoạn video đó! Đừng cười nhạo tôi! Đừng an ủi tôi! Tóm lại đừng nhắc đến nó!" Vệ Chi nhanh chóng nói xong, dừng lại, hít một hơi thật sâu, "Được rồi, cậu có thể bắt đầu nói chuyện."
Mặc dù lúc này cô không nói nên lời, nhưng tâm trạng cũng không có đặc biệt tồi tệ hay bối rối gì--
Rốt cuộc, có gần 40.000 bình luận trong đoạn video ngắn của Thiện Sùng ngày hôm qua, một nửa trong số đó là hahaha, còn lại cắn đường ship CP hoặc là làm Sherlock Holmes phân tích lý do vì sao tính tình của Thiện Sùng thay đổi dẫn đến thay đổi phong cách video......
Không ai mắng cô ngu ngốc.
Mọi người đều rất thân thiện.
Bao gồm cả ngày hôm nay.
Có lẽ bởi vì trong đầu mỗi người đều có một chút ngốc đi, chỉ cần vẫn còn đang trượt tuyết thì cho dù trình độ đang ở đâu cũng chắc chắn sẽ có một ngày bị kẹt mũi trước.
Vì vậy, vào lúc này, mặc dù Vệ Chi mở micro trước để bày tỏ sự từ chối "đã phỏng vấn xong sự kiện quay lại toàn bộ sự việc té ngã dưới đài nhảy", nhưng cô đã hạ quyết tâm nếu bạn bè hỏi thì chỉ cần nhắc đến rồi để cho họ cười đi, cô sẽ không tức giận.
Không ngờ, dưới ánh mắt tươi cười của cô, trên mặt Lục Tân mất đi nụ cười thân thiện thường ngày của anh trai hàng xóm, giơ tay kéo bảo vệ mặt, khẽ cau mày nhìn chằm chằm vào một chỗ rỉ sét và lốm đốm trên tủ đựng đồ trước mặt.
"Sao trước đây cậu không nói sư phụ của cậu là Thiện Sùng?"
Câu hỏi đột ngột như vậy khiến nụ cười trên mặt Vệ Chi dừng lại trong giây lát, đôi mắt tròn hình quả hạnh của cô bé tràn đầy ý cười dần dần lộ ra vẻ khó hiểu: "Cậu đâu có hỏi, sao tôi lại nói chuyện này?"
Đúng rồi, cô nói rằng sư phụ của cô là một đại lão công viên, biết chơi tất cả các đạo cụ thậm chí là big air.
Rất đẹp trai.
Nhiều người đổ xô đăng ký lớp học.
Người ta cũng ở Tân Cương.
Nhìn quanh, trong nước chắc không quá hai người đáp ứng được những điều kiện này, trong đó một người chính là Đới Đạc.
Nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ đến, cho đến khi vô tình nhìn thấy đoạn video do Thiện Sùng đăng vào tối qua, cậu sợ ngây người nhìn chằm chằm vào người trong video hồi lâu cũng chưa tỉnh táo lại.
Nghĩ tới đây, cậu cắn cắn răng hàm sau, ép bản thân quên đi những chuyện vặt này, quay đầu lại liền thấy cô bé tò mò nhìn cậu, trong mắt tràn đầy lo lắng--
Rõ ràng, câu hỏi mở màn đầy gay gắt, giọng điệu cũng có vấn đề làm cô hơi sợ hãi, bây giờ cô có vẻ lo lắng rằng mình đã vô ý làm sai điều gì đó, khiến người khác bị tổn thương.
Lúc này, sự khó xử trong lòng Lục Tân chợt lắng xuống một chút mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Cậu giơ tay nhặt tấm ván lên, đứng lên, bất đắc dĩ cười với cô bé bị cậu phủ một cái bóng rồi nói: "Không sao đâu, tôi chỉ muốn hỏi cậu... Sư phụ của cậu rất lợi hại. Anh ấy từng là thủ lĩnh trượt tuyết ván đơn hạng mục công viên hàng đầu trong nước, hiện là quản lý thứ hai của Câu lạc bộ CK."
Vệ Chi nghe những danh xưng này chán ngán, không để tâm chút nào, xua tay đổi chủ đề nói: "Đi thôi, chúng ta cùng nhau lên đường trung cấp nhé?"
Ngồi trên ghế, nhìn vẻ mặt thờ ơ của cô, nghe nhắc đến một vị thần trong giới trượt tuyết nhưng cô lại không có phản ứng gì cả.
Lục Tân không nói thêm gì nữa, ôm tấm ván đi theo cô đến khu vực thảm thần.
Hôm nay khu vực thảm thần có rất ít người.
Hôm qua Vệ Chi đã luyện tập Giant Slalom rồi áp tuyết đổi cạnh, miễn cưỡng có thể khớp vào nhau. Hôm nay, cô sẽ tiếp tục tập trung vào lĩnh vực này, một khi học được nó thì cô có thể học được Short Turns liên tiếp áp tuyết đổi cạnh.
Phương pháp giơ một tay của Lục Tân hướng dẫn để tham khảo hướng của đầu ván khá hữu ích.
Nhưng ở Giant Slalom, cô vẫn còn chút bế tắc.
Sau khi chuyển, cô luôn rơi xuống theo dạng đẩy dốc thay vì đi ngang, thử hai lần liên tiếp đều như thế này.
Lần thứ ba gặp được Lục Tân ở khu vực thảm thần, hai người chào hỏi, Vệ Chi nói với cậu ấy sự bối rối của mình, cô nói không ngừng: "Tôi không có một cái cong hình chữ S nào đẹp cả, sau khi hoãn lại đều xiêu xiêu vẹo vẹo. Tại sao Nam Phong có thể làm đẹp như vậy a Nam Phong là bạn của tôi, cậu ấy đã có thể tập đổi cạnh liên tục ở đường cao cấp --"
Lục Tân nghe cô lảm nhảm bên tai, cũng không có lập tức nói cho cô biết vấn đề là gì, chỉ cầm tấm ván, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu đã hỏi sư phụ của cậu chưa?"
"Ah?"
Nghe đến chữ "Sư phụ", Vệ Chi vô thức ngừng nói.
"Không hỏi." Qua kính trượt tuyết đều có thể cảm nhận được sự bối rối của cô. "Anh ấy có lớp vào lúc chín hay mười giờ gì đó, tôi đoán giờ đang lên lớp rồi, anh ấy không thích nhìn vào điện thoại lắm, hỏi cũng vô ích thôi."
Lục Tân nói: "Ồ".
Vệ Chi cảm thấy có chút kỳ lạ, không biết người này đang làm cái quái gì mà cứ nhắc đến Thiện Sùng, bọn họ cũng không quen biết nhau mà... Hôm qua gặp nhau trên đường trượt tuyết cũng không thấy cậu ấy đặc biệt ngưỡng mộ Thiện Sùng, nhiều nhất là có chút kinh ngạc vì cảm thấy anh ấy trượt khá giỏi?
Sự bối rối này chỉ trôi qua trong chốc lát, cô cũng không để trong lòng.
"Cho nên, rốt cuộc tại sao tôi cứ bị ngã vậy?"
Liếc qua khóe mắt, cô nhìn thấy bàn tay của người đứng phía trước đang ôm lấy ván trượt, theo phản xạ cô muốn kéo tay áo Lục Tân, nhưng tay vừa đưa ra thì chợt nhận ra người đứng trước mặt mình không phải là Thiện Sùng...
Cô cong tay một cách tự nhiên và chạm vào thiết bị cố định trên ván trượt của mình, "Tại sao vậy nhỉ?"
Lục Tân nói: "Hôm qua là do tầm mắt quá nhiều, nhưng hôm nay là do thiếu tầm mắt. Cậu không thể vì vai mở mà cũng không dám nhìn về hướng trượt, sau khi chuyển, cậu chỉ cần nhìn về hướng găng tay―― "
"Tôi có nhìn á."
"Cậu không nhìn, nếu rớt xuống thì chắc chắn thời điểm mũi trước cậu đã nhìn trên núi" Lục Tân nói, "Đó chỉ là tiềm thức, thậm chí cậu còn không nhận ra."
"Tôi vừa đổi thì bắt đầu rơi xuống."
"Dù là mũi trước hay mũi sau thì sau khi đổi đều giống như Lạc Diệp Phiêu. Đầu ván nghiêng nên khi đổi cạnh có thể thay đổi một cách tự nhiên, nếu không thì phải giảm tốc độ đến khi chậm nhất rồi dừng lại, sau đó vặn ván, đặt tấm ván thẳng lên."
Cậu ấy dừng lại một lúc, "Nếu sau khi đổi vẫn cứ tiếp tục rơi xuống, hãy cân nhắc việc tập lại Lạc Diệp Phiêu mũi trước và sau."
Ý của cậu ấy là tìm cảm giác khi luyện tập hai động tác này, sau đó kết hợp chúng để đổi cạnh.
Trình tự các động tác học trượt tuyết luôn cố định, vì các động tác cũ mới liên quan đến sự tiến triển và kế thừa chứ không phải là sự tách biệt.
Cậu ấy không có ý gì khác khi nói điều này.
Nhưng sau khi nói xong, cậu cảm nhận rõ ràng người đứng sau lưng mình im lặng trong giây lát.
Cậu nhìn sang thì thấy cô đứng đó khoanh tay như có chút mất tập trung, một lúc sau mới nói: "Tôi đã tập Lạc Diệp Phiêu ở Sùng Lễ hơn mười ngày, giờ phải tập lại sao?"
Đây chỉ là một câu hỏi đơn giản, có chút hoài nghi.
Lục Tân sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức được cậu đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô bé.
Cậu hối hận vì đã nói thẳng như vậy, do dự một lát, mím môi cuối cùng nói: "Nếu không thì cậu vẫn nên hỏi Thiện Sùng? Anh ấy vẫn luôn dẫn dắt cậu cho nên sẽ rõ tình huống của cậu hơn tôi... Ngoài ra tôi cũng không giỏi dạy người khác lắm."
Vừa dứt lời, thảm thần đã đi đến cuối, cậu cầm tấm ván của mình bước ra khỏi tấm thảm thần, bước đi nhanh đến nỗi chính cậu cũng có chút cảm giác như đang chạy trốn.
Vệ Chi bị bỏ lại, hoàn toàn choáng váng trên tấm thảm thần.
Khi đi tới cuối thảm thần, cô cũng không để ý, cô đưa tay ôm tấm ván loạng choạng suýt ngã xuống đất--
May mắn thay, nhân viên khu trượt tuyết ở cuối thảm thần đã kịp thời đỡ cô, cô loạng choạng đứng dậy, lẩm bẩm "Cảm ơn" và đứng vững.
Cô đứng thẳng người nhìn về phía Lục Tân, tình cờ phát hiện cậu ấy cũng đang nhìn lại cô, khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu liền thu hồi ánh mắt, cúi người đeo thiết bị cố định vào rồi rời đi.
Cũng không đợi cô đi tới.
...Cậu không làm gì sai, nhưng Vệ Chi lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô cảm thấy hoảng sợ.
Sau đó Vệ Chi không gặp lại Lục Tân trên thảm thần nữa, thật kỳ lạ, trước đó mười lần cô sẽ đụng phải cậu ta ít nhất sáu lần.
Cô đã trượt và trượt cả buổi sáng, thành công trong việc làm chủ được Giant Slalom áp tuyết đổi cạnh, tuy mối nối không trơn tru nhưng sau khi đổi không bị rơi xuống, hoặc phải dừng lại vặn ván trước rồi mới có thể tiếp tục đổi.
Đến giờ ăn trưa, đang đẩy dốc, Vệ Chi nhìn thấy một bóng người màu tím đang đứng cách đó không xa đang tháo ván trượt.
Đôi mắt cô sáng lên, cô nhanh chóng cởi tấm ván ra ôm lấy nó, đôi chân ngắn ngủn chạy nhanh về phía cậu, chạy đến trước mặt chưa kịp đứng vững đụng nhẹ vai cậu một cái: "Đi ăn cơm không? ? Ăn cơm chứ? Chúng ta cùng đi nhé!"
Lục Tân vừa mới tháo ván ra, liền cảm giác được có một khối vật gì đó chạm vào vai mình, thứ đó có mùi thơm ngọt ngào, ở ngay bên cạnh, ngẩng đầu lên hỏi cậu có muốn đi ăn không.
Cậu do dự một chút, muốn gật đầu, nhưng sau khi suy nghĩ lại nói: "Tôi hẹn với một người bạn đi ra ngoài ăn."
Vệ Chi hiển nhiên sửng sốt, trước khi nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, cô dừng lại, lại hỏi: "Chiều nay cậu có tới không?"
"Không chắc chắn."
Lời cậu nói nghe có vẻ hơi chiếu lệ.
Vệ Chi mặc dù có ngốc nghếch đến mấy, lúc này cô cũng cảm thấy có gì đó không ổn, tựa như sự căng thẳng mơ hồ của buổi sáng bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
Nụ cười trên mặt cô đột nhiên biến mất, giọng nói của cô chuyển từ giọng điệu vui vẻ lúc đầu sang giọng điệu trầm hơn: "Cậu có chuyện gì vậy?"
"Cái gì?" Lục Tân còn chưa hiểu.
"Lúc trước mọi việc vẫn ổn, tôi có làm gì khiến cậu không vui không?" Vệ Chi hỏi, "Từ sáng nay cậu đã cư xử rất kỳ lạ."
Cô vừa nói ra những lời này, không khí xung quanh như bị hút cạn, Lục Tân im lặng trong giây lát, như thể cả người đều đông cứng lại.
"Tôi đã gia nhập câu lạc bộ Vạn Thông Đường được một thời gian rồi." Một lúc sau cậu mới nói, "Câu lạc bộ này có mối quan hệ không tốt lắm với câu lạc bộ CK của sư phụ cậu.... Hơn nữa chắc là cậu vẫn nhớ rõ, lần trước có người dắt cậu vào công viên khiến cậu bị ngã ấy, người đó cũng trong câu lạc bộ của chúng tôi, sau khi xảy ra chuyện đã bị mắng thảm."
Vệ Chi không nói gì, chỉ nhìn cậu.
Lục Tân dừng một chút rồi nói: "Người quản lý câu lạc bộ của chúng tôi hôm qua xem đoạn video ngắn mà Sùng Thần đăng tải, dặn dò chúng tôi nếu gặp cậu trên đường trượt tuyết thì đừng trêu chọc cậu."
Cậu ấy suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Tôi nghĩ Sùng Thần đăng video đó cũng là có ý này."
Nói đến đây, cậu thở dài nói: "Không phải vấn đề của cậu," cậu giơ tay vỗ vỗ vai Vệ Chi, "Tôi phải suy nghĩ xem nên làm gì."
Cậu bỏ lại những lời mơ hồ, quay người bỏ đi.
Từ đầu đến cuối, cô không nói được một lời. Bị bỏ lại tại chỗ, như một đứa ngốc.
......
Tan học, Thiện Sùng vừa mới trượt từ đường trượt tuyết đến sảnh dụng cụ trượt tuyết, cúi xuống tháo ván trượt ra, ngẩng đầu nhìn thấy học trò nhỏ bé của mình đang đứng cách đó không xa--
Cô quay lưng về phía anh, nhìn về một hướng nào đó, thiết bị cố định một bên ván trượt được cầm trong tay, một bên rơi trên mặt tuyết...
Không biết tại sao, nhưng có một cảm giác tuyệt vọng.
Người đàn ông nhướng mày, bước đến gần cô, nhẹ nhàng kéo bím tóc của cô từ phía sau, anh đang định hỏi cô đây là bức tượng gì, nhưng giây tiếp theo, anh cảm thấy một hơi thở quen thuộc đang đến gần, cô bé quay lại!
Thiện Sùng chấn động!
Anh buông bím tóc của cô ra, liếc nhìn đôi mắt trừng to như quả chuông của cô, kính trượt tuyết hiện đang nằm trong tay, anh có thể tận mắt nhìn thấy sự oán giận trong đôi mắt, phẫn nộ đến mức khiến mắt cô hơi đỏ lên- -
Giống như một con thỏ bị cướp mất củ cà rốt.
"Có chuyện gì vậy?" anh hỏi.
Vệ Chi gần như bối rối đến chết.
Lần trước cô gặp người xấu trên đường tuyết, phải ngồi xe lăn, Thiện Sùng mắng cô và cũng mất bình tĩnh với người khác. Hiện tại cô biết sau khi chuyện xảy ra thì người đó gặp chuyện nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng rất nhiều... Những điều này tất cả đều có lý, nói trắng ra là sư của cô vì cô nên mới nổi nóng với người khác.
Cho đến bây giờ, hình ảnh của cô trong mắt người Vạn Thông Đường cũng giống như tròng mắt Thiện Sùng.
Bọn hắn không dám dính vào cô, kết bạn thôi cũng sợ, ngay cả vốn là bạn bè, sau khi biết sư phụ của cô là ai, chạy trốn còn nhanh hơn chó nhìn thấy ma quỷ.
Đây có phải là lỗi của Thiện Sùng?
Không phải.
Cô có thể trách anh ấy sao?
Khi đó sẽ thực sự trở thành một con sói mắt trắng.
Nhưng bộ dáng kỳ quái của Lục Tân thực sự khiến cô cảm thấy khó chịu, không có muốn làm gì chỉ là kết bạn bình thường, cùng ăn bữa cơm để bàn luận về kỹ thuật, có chuyện gì vậy?
Sợ cái gì?
Há miệng thở dốc, lời nói của Lục Tân mơ hồ lướt qua trong đầu cô--
【Người quản lý câu lạc bộ của chúng tôi hôm qua xem đoạn video ngắn mà Sùng Thần đăng tải, dặn dò chúng tôi nếu gặp cậu trên đường trượt tuyết thì đừng trêu chọc cậu】
......
【Tôi nghĩ Sùng Thần đăng video đó cũng là có ý này.】
Vệ Chi: "..."
Cô ấy im lặng.
"Vào rồi nói," người đàn ông liếc nhìn đôi mắt thỏ của cô, "Bên ngoài lạnh lắm."
Thấy cô không nhúc nhích, anh giơ tay phải kéo cô lại―― Vệ Chi vốn muốn rút ra, nhưng liếc nhìn miếng băng trên lòng bàn tay phải, động tác dừng lại giữa chừng, cứng ngắc rụt cổ lại để anh kéo cô trở lại sảnh thiết bị trượt tuyết.
Trong hội trường thật ấm áp.
Vừa bước vào, toàn thân cô như tuyết tan ra, máu từ trong tim hồi sinh truyền đến tứ chi, đôi má nhức nhối vì gió lạnh cũng bắt đầu tan băng, cô cúi đầu, cuối cùng giơ tay kéo ống tay áo của người đàn ông.
Anh "ừm", cúi xuống nhìn cô: "Nói."
Giọng cô có chút oan ức: "Lục Tân nói anh đăng video đó là để ngăn cản người Vạn Thông Đường chơi với tôi."
Giọng điệu này thực sự nghe giống như học sinh tiểu học đang phàn nàn, người đàn ông nghe vậy vô thức nhếch môi lên, nhanh chóng nhận ra tình thế không ổn nên lại hạ khóe môi.
"Trước tiên đừng nói về mục đích đăng video đó, không cho cô chơi với họ thì có gì sai? Tại sao nhất định phải chơi với người của Vạn Thông Đường? Quy trình nhận người vào câu lạc bộ không nghiêm ngặt, chất lượng không đồng đều." anh nói với giọng kiên nhẫn hiếm có, "Lần trước người đó đã làm hại cô như vậy, bây giờ vết sẹo lành liền quên đau phải không?"
Con người không thể ngã hai lần ở cùng một nơi.
Vệ Chi không phục mà liếc anh một cái: "Tôi đã lớn như vậy rồi, người nào không ổn chẳng lẽ bản thân không biết sao!"
"Cần tìm người chơi cùng. Lão Yên, Bối Thích, Hoa Yến, đều có thể chơi cùng không được sao?"
Vệ Chi liếc anh một cái, lẩm bẩm nói: "Không giống."
"Tại sao bọn họ lại không giống?" Anh lạnh lùng nói: "Bọn họ không phải là người?"
Không hiểu tại sao cô lại phải gắn bó với Lục Tân đó, trượt giỏi như vậy sao?
"Tôi sẽ không thể vào công viên."
"Về sau sẽ vào thôi." Anh bình tĩnh nói.
"Trước đó, không lẽ tôi không được trượt cơ bản sao, không thể kết bạn trên đường trượt tuyết?" Vệ Chi vứt tay áo anh ra, "Anh không thể bởi vì tôi bị lật xe một lần mà cảm thấy tôi sẽ luôn bị lật xe được! Lục Tân khá tốt――Ngoại trừ sự châm chọc mỉa mai hôm nay không tốt――những lúc khác thì thực sự khá tốt! Anh đừng lúc nào cũng lo lắng về điều này điều kia!
Vì người bạn mới, cô ấy liền thẹn quá hóa giận đến mức bắt đầu nói chuyện lớn tiếng với anh.
Người đàn ông cụp mắt xuống, muốn tức giận.
Quay đầu lại, anh bị mất cảnh giác trước vẻ mặt nghiêm túc, cũng là bộ dáng không phục nhưng phải đè nén cơn tức giận của cô, cộng thêm tấm lưng chán nản một mình trước sảnh dụng cụ trượt tuyết...
Cảnh tượng này hiện lên trong đầu anh, ngọn lửa vô danh trong lồng ngực lượn một vòng rồi tự tắt.
Thở dài.
"Được rồi, đừng giận dữ và trừng mắt nhìn tôi như vậy, sẽ đánh cô a."
Giọng điệu nhẹ nhàng của anh gặp phải tiếng khụt khịt lớn từ cô... Anh lập tức quay đầu lại nhìn cô, à, cô không khóc mà chỉ nhìn chằm chằm vào anh, chóp mũi có chút đỏ bừng.,,
Người đàn ông im lặng trong ba giây.
"Được rồi, tôi không biết đoạn video có thể..."
Có hiệu quả chân thật như vậy.
"Xin lỗi cô được không?"
Câu này đến mà không có bất kỳ cảnh báo nào.
Môi Vệ Chi giật giật, ngơ ngác nhìn khuôn mặt của người đàn ông, có chút sửng sốt, càng không hiểu vì sự cúi đầu đột ngột của anh ta... Bây giờ không cần có Bối Thích hay bất kỳ ai trong số họ phổ cập kiến thức cho cô, trong lòng cô hiểu rõ rằng Thiện Sùng căn bản không phải người thường xuyên xin lỗi người người khác--
Dòng chữ "Xin lỗi không tồn tại trong từ điển" được viết trên mặt anh ấy.
Lúc này, khuôn mặt người đàn ông hơi quay về phía cô, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào một bên mặt anh, khiến khuôn mặt tuấn tú đó trở nên mềm mại hơn bình thường... Anh nói với giọng rất nhẹ nhàng, chỉ có hai người có thể nghe thấy, như thể đang thì thầm.
Vệ Chi nhất thời không nói nên lời, vẫn chưa khỏi kinh ngạc.
"Vậy lúc chơi với người khác cũng không thể cảm thấy người ta nói gì cũng đúng."
Người bên cạnh tiếp tục nói, lúc nói chuyện anh không nhìn cô mà dùng bóng tối do lông mi tạo ra để che đậy cảm xúc trong mắt.
Anh dừng một chút, nghiêm túc nói: "Sư phụ có thể sẽ ghen."
"..."
Vệ Chi chớp chớp mắt, kinh ngạc quay đầu nhìn mặt nghiêng của anh, dưới ánh mặt trời, anh cụp mắt xuống, vẻ mặt dịu dàng và chân thành, giống như tác phẩm điêu khắc nghệ thuật đẹp nhất do chính thần linh sáng tạo ra.
Cô không nói nên lời, vẻ phẫn nộ trên mặt biến mất không dấu vết--
Lục Tân gì đó, Vạn Đường Đường gì đó, kết bạn trên đường trượt tuyết gì đó, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Đàn ông làm nũng là số một.
Sư phụ đỉnh nhất, cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro