Chương 62: Đi hơi xa - nói không chừng hình như tôi có hơi thích sư muội của cậu
Bóp hồ lô ngào đường, toàn thân Vệ Chi khó chịu, cô ngơ ngác nhìn người đàn ông đứng trong phòng mình cách đó không xa, anh không nhịn được cau mày, dùng một tay nhặt túi đồ bị ném trên bàn.
Nhìn thấy vỏ thạch trái cây ném trong túi, người đàn ông rút tay lại.
Nghĩ thầm, cô bé xinh đẹp, sao có thể luộm thuộm như vậy, túi rác đặt trên bàn, cách đó không xa là chiếc áo khoác cô ném trên bàn, cô không sợ túi rác sẽ làm bẩn quần áo của mình à?
Lòng đầy khó chịu, anh nhặt túi rác ném vào thùng rác dưới gầm bàn, quay người định dạy cho cô một bài học thì không kịp cảnh giác nhìn vào đôi mắt đầy sao của cô bé cách đó không xa. xa.
Thiện Sùng: "..."
Thiện Sùng: "Làm gì?"
Những lời khó chịu cuộn qua trong cổ họng, anh mạnh mẽ nuốt xuống, buộc phải chuyển chủ đề, giọng nói của người đàn ông vẫn còn giữ nguyên năng lượng vừa tích lũy, nghe có chút cứng ngắc.
Cô bé trợn tròn mắt trong hốc mắt, nhéo nhéo kẹo hồ lô trong tay, suy nghĩ hồi lâu mới lấy hết can đảm hỏi: "Anh đã nghe thấy Lão Yên và Nam Phong nói chuyện điện thoại phải không?"
Vào thời điểm đó, vẫn còn rất nhiều giọng nói trong cuộc điện thoại đó.
Ví dụ như cô ấy đang lăn lộn trên sàn đòi ăn thịt heo chiên giòn, vừa chua vừa ngọt...
Sau đó-
Sau đó.
Mặt Vệ Chi dần dần đỏ lên, muốn vẫy cờ lớn hét lên các chị em đừng tán gẫu về CP trên mạng nữa, đi yêu đương, phải lòng ai đó, hãy ship CP của chính mình!
Không ship thì không biết, tự ship CP của chính mình mới đỉnh!
Tám con ngựa phi nước đại, chạy đến dòng sông tình yêu có một không hai!
Chín con rồng kéo quan tài, kéo quan tài vàng của mộ phần hôn nhân!
Cảm ơn bạn đã mời, người đang ở khách sạn, vừa mới tới tháng, thứ trên tay tôi là một chiếc nhẫn kim cương chứ không phải hồ lô ngào đường!
Trong đầu cô nổi lên một trận bão táp, cô nhéo kẹo hồ lô muốn hỏi liệu công nghệ đã đạt đến trình độ mà thức ăn mười nghìn năm không thối rữa hay không, nếu có thể, cô hy vọng 70 năm sau kẹo hồ lô sẽ được chôn cùng với hủ tro cốt của cô, bia mộ sẽ được viết thế này――
Chiếc bình chứa một người phụ nữ thanh lịch, bên cạnh chiếc bình là trái tim thiếu nữ bất tử của cô ấy.
Cô có rất nhiều suy nghĩ.
Đã suy nghĩ xem nên đến Cục Dân Chính ở thành phố nào để nhận giấy kết hôn.
"Điện thoại gì?"
Lúc này, Vệ Chi nghe thấy một người đàn ông cách đó không xa hỏi: "Vừa rồi tôi vẫn luôn ở bể halfpipe, Lão Yên có nói chuyện điện thoại với Khương Nam Phong à?"
Giọng nói trầm thấp, bình tĩnh và không hề lo lắng chút nào, lập tức đưa người vừa đang tiến hành ôm ba khóc trong đám cưới trở lại hiện thực.
Vệ Chi cử động đầu ngón tay, nhận được câu trả lời này cũng không mấy thất vọng, cô ngoan ngoãn nói "Ồ" rồi ngồi xuống mép giường ―― eo rất thẳng, cô chỉ dám ngồi một chút ở mép giường, ngẩng đầu hỏi người đàn ông: "Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến việc mua cái này!"
"Trên đường về gặp được, ở đây rất hiếm nên mua về." Thiện Sùng suy nghĩ một chút, mặt không biểu tình bổ sung: "Mua một đống."
"Anh đã mua nó cho nhiều người à?"
Vệ Chi nói, nhấc điện thoại lên nhìn nhóm học trò―― bên trong yên tĩnh, cô đang nghĩ cũng không có nhiều người, sau đó làm mới vòng bạn bè...
Được rồi, hôm nay người bán kẹo táo đã gặp một tên nhà giàu.
Vòng bạn bè của Vệ Chi đều bị chiếm giữ bởi hồ lô ngào đường――
【Hoa Yến: "Hình ảnh" Tận thế, một người chỉ gửi bao lì xì 8 tệ vào đêm giao thừa hôm nay mua hồ lô ngào đường! 】
【Nhan Nhan: "Hình ảnh" "Hình ảnh" "Hình ảnh" không biết mình đã làm đúng điều gì, thậm chí còn muốn tự hỏi mình đã làm gì sai, chủ yếu là vì đột nhiên nhận được quà nên cảm thấy hoảng sợ? 】
【Lão Yên: "Hình ảnh" Đi được nửa đường, sư phụ đột nhiên xuống xe và mua một đống hồ lô ngào đường? 】
【Bối Thích: Nấc cụt. 】
Vệ Chi: "..."
Kéo từ trên xuống dưới, mắt cô gần như bị các loại hồ lô ngào đường rửa sạch.
Vệ Chi: "Đúng là mua rất nhiều."
"Ừ," Thiện Sùng nhìn cô một cái, "Ai cũng có."
Vệ Chí: "..."
Thôi, thôi nào, mẹ nó đừng có nhấn mạnh nữa, sau một lúc rung động, tôi đã bình tĩnh lại và lấy lại được sự tỉnh táo.JPG.
Cô cảm thấy ánh mắt của người đàn ông đang rơi vào một bên mặt mình, cảm giác mơ hồ lơ lửng trong không khí khiến cô khó chịu... Cô dùng ngón trỏ gãi cằm, thưởng thức món kẹo hồ lô, đổi chủ đề: "Anh vừa nhắc đến A Lặc Thái? Tại sao lại đột ngột đến A Lặc Thái? Anh đã quyết định bất chấp tất cả đối địch với toàn thế giới để đi thi đấu à?"
Thiện Sùng im lặng hai giây, hiển nhiên không ngờ cô lại lần lượt đặt ra nhiều câu hỏi như vậy--
Sau khi hỏi về hồ lô ngào đường lại hỏi đến A Lặc Thái.
Vấn đề này có chút khó trả lời, cũng không thể lừa được, dù sao anh hiếm khi làm chuyện bốc đồng như vậy, vì sao nhất định phải đưa ra lý do?
Chỉ là không vừa mắt với tên nhóc Vạn Thông Đường, bám riết học trò nhỏ của anh còn muốn cướp đi, cò bệnh sao? Đuổi cũng không đi...
Ở A Lặc Thái, chắc hẳn sẽ có ít người đến từ Vạn Thông Đường hơn.
Có lẽ là vậy.
Nhưng anh không thể nói điều đó.
Nghĩ đi nghĩ lại, vô tình nhớ ra điều Bối Thích nói về việc thiết bị trong công viên trượt tuyết ở đây đã xuống cấp nên người đàn ông dừng lại một chút rồi nói: "Có lẽ là do bể halfpipe ở đây đã xuống cấp, không thuận tiện cho việc tập luyện.
" .."
Vệ Chi nghe xong liền nhận ra người đàn ông này thực sự đang rất hăng hái luyện tập halfpipe, liền lẩm bẩm: "Anh cũng không cần một hai cái gì cũng đều làm."
Thiện Sùng nhướng mày nhìn cô, hiển nhiên cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô.
Vệ Chi yếu ớt cúi đầu dưới ánh mắt của anh.
Cầm túi kẹo trên tay, hai ngón tay cảm nhận được tiếng lách tách giòn tan của vỏ kẹo qua túi giấy, mùi thơm ngào ngạt phả vào mặt.
Trong phòng có một khoảng im lặng ngắn ngủi trong giây lát.
"Tôi đi đây," Thiện Sùng đút hai tay vào túi quần, "Nếu cảm thấy không thoải mái thì hãy nghỉ ngơi thật tốt." "
"Ồ."
Khi người đàn ông đi ngang qua cô, cô đứng dậy mang dép lê ra cửa...
Nhưng khi đi qua lối vào, anh lại dừng lại.
Ánh mắt người đàn ông thản nhiên liếc nhìn hộp bánh ngọt Vệ Chi tùy ý đặt trên quầy lối vào, chớp chớp hàng mi dài, hoàn toàn đè nén mọi cảm xúc trong mắt: "Có đồ ngọt à?"
Anh nói chậm rãi.
"A?" Vệ Chi theo phản xạ nhìn theo ánh mắt của người đàn ông, nhìn thấy hộp bánh Lục Tân mang tới nói: "Không phải, sáng nay Lục Tân mang tới..."
Cô dừng lại rồi bổ sung: "Quên ăn rồi."
Cô nói xong, Thiện Sùng cũng không nói, anh cũng không nói có hài lòng với câu trả lời của cô, cũng không nói anh không hài lòng... Nhưng một tay vẫn đút vào túi áo khoác, tay kia buông xuống một bên.
Đầu lưỡi chạm nhẹ vào răng, người đàn ông dành ba giây để suy nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Nhưng rõ ràng anh không giỏi suy nghĩ loại chuyện này―― anh thậm chí không hiểu tại sao mình lại phải "xử lý" chuyện này theo bản năng―― giống như anh đột nhiên muốn đến A Lặc Thái để "xử lý" Vạn Thông Đường vậy...
Trước đây anh chưa bao giờ để ý đến những việc này.
Dường như bây giờ trong mắt đều là những thứ này.
Chậc.
Cảm thấy rất phiền.
"Vậy cô ăn bánh kem?" Người đàn ông hơi nghiêng người sang một bên, nhìn cô bé đi theo phía sau, dùng một lời thoại không quá thông minh: "Một ngày không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, trả lại kẹo hồ lô cho tôi."
Nói xong, anh nhìn thấy cô đưa tay ra, "bụp" một tiếng giấu đi kẹo táo.
Qua lớp giấy kraft, trái cây được bọc trong một lớp đường phèn mỏng phát ra tiếng nổ khó tả.
Vệ Chi không thèm để ý đến điều này, đôi mắt hạnh đen sáng ngời nhìn anh đầy cảnh giác: "Đã cho rồi còn lấy lại à? Tôi đã bóp nát thành từng mảnh, anh có nghe thấy không?" -"
Cô giữ chặt lấy gói giấy màu nâu, lắc mạnh như học sinh tiểu học lắc snack mì giòn của Tiểu Cán Hùng: "Anh lấy cái sản phẩm lỗi này về muốn đưa cho ai ăn?"
"Tôi."
"..."
Suy nghĩ ba giây, cô bé cầm lấy hộp bánh kem nhét vào trong ngực anh: "Anh ăn cái này đi."
Cô nhìn thấy người đàn ông đang nhìn hộp bánh trong tay, anh cũng không chống cự mà lười biếng nhướng mi liếc nhìn cô: "Không tốt đi?" Anh ta nói với giọng điệu hoàn toàn không thành ý, "Là người khác đưa cho cô."
"Trừ phi cậu ta bỏ độc," Vệ Chi nói: "Không có việc gì, tôi hiện tại chỉ muốn ăn đồ chua ngọt, anh mang hồ lô ngào đường đến xem như chúng ta đổi với nhau."
Vừa nói chuyện, cô vẫn đi theo anh, nhìn anh bưng hộp bánh, mở cửa rồi quay trở lại hành lang.
Ngáp một cái, cô đang định đóng cửa lại, lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một bàn tay đưa ra, chặn cửa lại.
"?"
Lại làm sao nữa?
"Cả ngày ngáp? Câu hỏi cuối cùng, tối qua đi ngủ lúc mấy giờ?"
Đứng ở hành lang, người đang chuẩn bị rời đi đột nhiên hỏi một câu kỳ quái như vậy.
Vệ Chi không hiểu anh hỏi như vậy để làm gì, cô chỉ muốn nói với người đàn ông này, nếu không muốn đi thì ở lại ăn trưa, tệ nhất thì gọi điện cho Khương Nam Phong bảo cô ấy mua thêm đồ ăn về--
Tất nhiên, nếu dám nói ra sẽ nghe mắng.
Cho nên mặc dù cảm thấy hôm nay người đàn ông này hành động rất kỳ quái, nhưng cô vẫn thành thật nói: "Có lẽ là hai giờ."
Cô vừa dứt lời, cảm nhận được ánh mắt anh từ khe cửa truyền đến, cảm thấy có chút lạnh lùng: "Lại bận gọi điện cho người khác à?"
"Không phải," cô bé hơi mở mắt, nghiêm túc và ngây thơ, "Không có mà."
"Đã gọi cho ai?" anh ấy hỏi, "SF Express? ZTO Express? YTO Express? Yunda Express? Anh trai hàng xóm?"
"...Không có," cô nói, "Không có ai hết."
"Cô kết thúc cuộc gọi với tôi lúc hơn 12 giờ một chút."
"Cúp điện thoại xong không được tẩy trang, rửa mặt à―― sao anh lại nhớ đến thời gian này làm gì vậy chứ?"
Người ngoài cửa trầm mặc hai giây, một lúc sau mới thu tay đang chặn cửa lại, đột nhiên nói không rõ ràng: "Không có gì, được rồi, lần này quên đi, nhớ kỹ, làm không được thì đừng hứa hẹn, hứa xong rồi lại nuốt lời..."
Anh ấy dừng lại.
"Tôi sẽ tức giận."
Đứng ở cửa, cô bé ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh nửa ẩn trong bóng tối, cô nhìn không rõ cảm xúc của anh, nhưng trên mặt cô lại có vẻ ngơ ngác, dấu chấm hỏi đầu đầu không thể hiểu được ý anh là gì.
Không khí tràn ngập sự bối rối.
Có chút ảnh hưởng đến người ngoài cửa, anh bình tĩnh nói "Đi rồi" với đôi lông mày vừa giãn ra, vừa định quay người lại, cô bé lại nắm lấy tay áo anh.
Anh ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đầy khao khát học hỏi của cô.
Sau đó người đàn ông đột nhiên nói "tsk": "Chính tư thế này."
Vệ Chí: "Hả?"
Thiện Sùng: "Lần trước say rượu, cô kéo tay áo của tôi nói cái gì?"
Anh hạ mắt xuống và nhìn cô nhẹ nhàng.
Nhìn khuôn mặt cô từ lúc bối rối chuyển sang một loạt ký ức, sau đó sự bối rối dần dần được thay thế bằng một loại màu đỏ và xanh luân phiên, cuối cùng, cô lại nói "ah" rồi ngậm miệng lại--
Tất nhiên, không phải trong lòng không hề gợn sóng, kẹo táo trong tay bị nghiền nát thành từng mảnh, phát ra tiếng "cạch cạch".
【Anh không vui à? 】
【Không có. 】
【Vậy lần sau tôi sẽ gọi cho anh. 】
Hôm đó cô say hơn hôm qua rất nhiều, không thể đứng vững còn muốn kéo tay áo anh và nghiêm túc nhấn mạnh: 【Chỉ gọi anh thôi】
......
Ah.
Đó là những gì cô đã nói ngày hôm đó, giống như một đàn bà tồi say rượu thề hẹn lung tung--
Còn thề với anh ấy.
Sau cánh cửa, Vệ Chi đỏ bừng từ cổ đến tận mang tai, tai sắp nổ tung, cô buông tay áo anh ra, lùi lại ba bước, đột nhiên phản ứng, giơ chân đá cánh cửa đóng lại một cái "bang"!
Giữa tiếng động đất trời, người đàn ông vô cảm bị nhốt ngoài cửa.
Vào trong cửa, đôi chân cô bé yếu ớt đến mức trượt xuống tường, đầu óc trống rỗng, chỉ có hồ lô ngào đường bị ép không còn hình dạng trong tay tỏa ra mùi thơm ngọt ngào của táo gai tươi trộn với đường phèn xuyên vào mũi cô ấy.
......
Thiện Sùng rời đi đã gần giữa trưa.
Một lúc sau, Khương Nam Phong quay lại với món thịt heo chiên giòn phiên bản thịt bò, cô đến ba nhà hàng để mua một miếng thịt như vậy, vai phủ đầy tuyết ... Khi mở cửa ra đi vào phòng, phát hiện ra thi thể buổi sáng sống lại.
Lúc này, Vệ Chi đang mặc đồ ngủ, tóc buộc cao, bắt chéo chân, ngồi trước máy tính chăm chỉ cầm bút cảm ứng để cập nhật truyện tranh.
Trong khi vẽ, tay kia đang cầm một cây hồ lô ngào đường, gặm kẹo--
Nói chính xác thì đó là thi thể của một cây hồ lô ngào đường, những quả táo trên đó đều bị ép thành bánh táo gai, những lát táo gai đỏ được trộn với cặn đường, khi cô bé cắn một miếng, cô nghe thấy một tiếng động "cạch" giòn tan.
Dường như căn phòng tràn ngập hương thơm ngọt ngào.
"Bà ra ngoài à? Món này từ đâu ra?" Khương Nam Phong nhìn chằm chằm vào đôi má đang phồng lên vì nhai của cô, "Những thứ này trong thời kỳ tới tháng có thể ăn được không? Không sợ rong huyết à? Bên ngoài lạnh như vậy bị đau bụng còn không ở trong phòng? Aiya vì miếng ăn mà không cần mạng à?"
"Không ăn được mới rong huyết," Vệ Chi lẩm bẩm, vẫn chăm chỉ làm việc trên bảng vẽ mà không ngẩng đầu lên, "Anh ấy mua rồi."
"Ai?"
"Thiện Sùng."
Khương Nam Phong đang cởi giày cũng dừng lại, sau đó ngơ ngác nhìn Vệ Chi, trên mặt lộ ra một biểu cảm rất rõ ràng "Tình huống như thế nào, hai người ở bên nhau không nói cho tôi biết à?", Vệ Chi liếc nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh: "Bà không xem WeChat à?"
"Tui đi tìm thịt heo chiên giòn như con lừa siêng năng nhất làng. Không có thời gian xem điện thoại, tui đã tìm kiếm ba cửa hàng, mỗi lần vào một cửa hàng lại muốn mắng bà nhiều hơn."
Khương Nam Phong vừa nói vừa lấy điện thoại di động xem vòng bạn bè sau khi được Vệ Chi nhắc nhở, sau đó chính mình cũng trải nghiệm việc được tắm trong biển hồ lô ngào đường.
"Sùng Thần thật sự mua hồ lô ngào đường à?" Cô dùng ngón tay vuốt màn hình, "Ồ, không mua cho một mình bà mà mua cho rất mọi người――à, nhiều người quá, tui nghi ngờ rằng nếu ông chủ làm đủ, anh ấy sẽ mời tất cả người trượt tuyết trong khu trượt tuyết con đường lơ lụa tới party hồ lô ngào đường á."
...Quả là một sự mất mát!
Vệ Chi cũng không quay đầu lại: "Cám ơn."
Khương Nam Phong: "Cám ơn cái gì?"
Vệ Chi: "Cám ơn bà đã kiên trì nói tui chỉ là một kẻ vô danh ăn nhờ trong muôn ngàn chúng sinh, để tui không choáng váng, lạc lối, tự mình đa tình, mất mặt-"
"Đừng như thế, tui còn chưa có nói."
"Ồ, trách ông chủ quầy bán kẹo hồ lô làm không đủ."
"...Ít nhất thịt heo chiên giòn là của bà, đặc biệt mang về cho bà." Khương Nam Phong cầm đồ ăn đặt trước mặt Vệ Chi. "Ăn xong rồi vẽ, nay bà sao vậy, bình thường dây dưa dây cà làm biếng không vẽ, hôm nay tới tháng, sáng sớm mặt mũi trắng bệch giữa trưa lại ngồi dậy sống chết đòi cập nhật mới, bà ở đây diễn cái thể loại vai khổ tình gì vậy ――"
"Không phải."
Vệ Chi nhổ ra một hạt táo, mặt không thay đổi nói: "Đột nhiên có chút cảm hứng."
......
Đêm đó,《Mười tám tư thế tu chân ở dị giới》được cập nhật, có nhiều trang được cập nhật cùng một lúc.
Tiếp tục từ lần trước, sau khi nữ chính không trêu chọc được nam hai dưới gầm bàn, giận dữ chỉ trích anh không được, các bạn fans phát hiện ra cốt truyện gần đây dường như xoay quanh việc nữ chính chinh phục nam hai...
Sau khi đủ mọi cách đều thất bại, nam hai ngoài việc có một thân hình vô cùng quyến rũ ra thì từ tâm hồn đến ánh mắt đều giống như một khúc gỗ, đánh cũng không được mắng cũng không xong--
Trong bản cập nhật này, bà A Trạch đã vẽ ra một cốt truyện rất ngây thơ, đại khái là nữ chính đã bị tổn thương lòng tự trọng sau nhiều lần dụ dỗ thất bại, cuối cùng đã tức giận không nói chuyện với nam hai.
Tình cờ có một chuyến đi chơi, nữ chính trốn vào trong xe ngựa, giữ im lặng.
Khi xe ngựa đi qua con phố nhộn nhịp, cô thậm chí không thèm nhìn... tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là người đàn ông đang cưỡi ngựa theo sau xe ngựa, cô nghĩ rằng ánh mặt trời sao không thiêu chết anh ta đi, lúc này có người đưa tin――
Thị vệ đã biến mất.
Ồ.
Thị vệ lại xuất hiện.
Lần này thị vệ không tự ý rời khỏi vị trí một cách vô ích, nữ chính đang muốn nổi giận thì rèm xe đã được vén lên, người cưỡi ngựa cúi xuống, bóng phủ lên che lấy cô, đưa ra một gói bánh hoa quế ngọt ngào tặng cho nữ chính.
......Và.
Để che đậy hành vi bất thường của mình, anh ta đã mua rất nhiều bánh hoa quế, ai cũng có phần, ngay cả ngựa kéo xe cũng được tặng mỗi con một miếng.
Thị vệ rất kiên trì, nhất quyết nhìn nữ chính nhận bánh hoa quế, mặt đen thui ăn một miếng, sau đó ánh mắt anh ta mới lập lòe, im lặng không nói gì, kéo rèm xuống huýt sáo ra hiệu cho cả đội tiếp tục đi.
Hôm nay, bản cập nhật của bà A Trạch kết thúc tại đây.
Để lại fandom ngập trong xác chết--
Fan 1: Chết tiệt, ồ, ồ, ồ, hóa ra chỉ là tiêu chuẩn kép, chóa thị vệ, cậu đang làm gì vậy! ! !
Fan 2: Mẹ ơi, con muốn ăn bánh hoa quế!
Fan 3: Ô ô ô ô ô ô ô ô mua bánh hoa quế, ngọt ngào chớt tui rồi, tại sao tôi phải tìm cốt truyện trong truyện tranh 18X, cắn đường ngây thơ trong truyện tranh tìm thịt vậy? Thật đáng giận! Đây có phải là bản chất của con người không?
Fan 4: Ahhhhhhhhhhhhhhhh thị vệ dễ thương quá! Tôi có thể!
Fan 5: Chuyện gì đang xảy ra với cốt truyện này vậy! Ngọt ngào quá! ! A Trạch đang yêu à?
Fan 6: Còn chờ gì nữa! Không lẽ cậu không phát hiện cậu thích nữ chính sao, mẹ nó nạp thẻ thành viên tháng để tặng quà, nhóc con tiến lên cho mẹ! ! !
......
Phần dưới đây bỏ qua hàng nghìn bình luận về việc "fan rất theo nhịp và vô tình rơi vào bẫy trong âm mưu cốt truyện ngây thơ của bà A Trạch".
Trong phòng 1103.
Cả căn phòng được chia làm hai.
Nửa bên trái rất sạch sẽ, mọi thứ đều ở đúng vị trí, đầu giường có một chiếc vali mở ra, quần áo trong vali được gấp gọn gàng--
Đồ sạch và đồ không sạch được chia đều, đồ vệ sinh cá nhân được cho vào túi riêng và đặt cạnh nhau.
Bên cạnh chiếc hộp có hai đôi giày trượt tuyết, đôi giày trượt tuyết vừa được lau qua, không tì vết.
Nửa bên phải rất bừa bộn, đồ đạc đang được sắp xếp thì chủ nhân của nó đột ngột dừng lại, vali ở đầu giường mở toang, đồ đạc bị ném bừa bãi, quần áo bên phải một cái bên trái một cái.
Giày trượt tuyết vương vãi khắp nơi, thậm chí chân trái Nitro và chân phải Burton là gần nhất.
Bối Thích nằm trên giường giữa một đống quần áo sạch sẽ và không sạch sẽ, một tay chống cằm, một tay vuốt màn hình điện thoại, thứ anh đang xem cực kỳ nghiêm túc là bản cập nhật hôm nay của bà A Trạch--
"Ồ, thị vệ này... nếu không đẹp trai thì có lẽ là một tên nhóc chú định cô độc đến già số 1 thế giới."
Trong khi phàn nàn, cậu ấy đã điên cuồng thích những bình luận bên dưới hỏi: "Ahhh, chóa thị vệ đang làm gì vậy?"
Đúng lúc tay bị chuột rút, cửa phòng tắm sau lưng mở ra, hơi nước từ trong phòng tắm xông lên, người đàn ông giống như một vị thần trên bầu trời với tiên khí bay bay bước ra ngoài...
Thiện Sùng vừa mới tắm xong, tóc ướt dầm dề, khăn tắm được đặt trên đầu, hơi nước nóng trên mi biến thành nước lạnh, khiến anh trông có vẻ ướt át.
Ít năng động và vênh váo hung hăng hơn bình thường, trông bình dân hơn.
Chiếc khăn quàng quanh cổ lau đi giọt nước nhỏ giọt trên tóc, người đàn ông bước đến chiếc giường bừa bộn, giơ chân lên đá mạnh vào mông học trò đang nằm trên giường--
Bối Thích phát ra âm thanh "ôi".
Chân người đàn ông không dời đi: "Tắm đi, nhanh lên."
"Đừng có gấp, để em đọc xong bản cập nhật hôm nay đã..." Bối Thích nói, như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu chỉ vào điện thoại và nói: "Sư phụ, em đột nhiên phát hiện ra một điều rất đáng sợ, mẹ nó, ngài nói xem chắc không tồn tại thế giới song song đâu ha―― anh có bao giờ nghĩ rằng ở một chiều không gian nào đó, anh có thể là nam phụ trong... truyện 18X không?"
Thiện Sùng ngừng lau tóc, quay đầu lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, dừng một chút, hỏi: "Có bệnh à?"
Giọng điệu của anh khá nghiêm túc――dù sao lúc Bối Thích nói bốn chữ "thế giới song song" có bao nhiêu nghiêm túc――thì anh cũng có bấy nhiêu nghiêm túc.
Bối Thích không hề tức giận, chỉ vào điện thoại di động của mình: "Không tin thì anh nhìn xem, trước đây em đã nói với anh về một nam phụ trong truyện tranh rất giống anh á, em nhớ là có đưa cho anh xem rồi, anh cũng không hề phản bác.... Aiya, truyện tranh này hôm nay lại tới nữa ―― nam phụ giống anh cũng làm việc tương tự như anh luôn!"
"Chuyện gì vậy?"
"Bịt tai trộm chuông."
"..."
"..."
"?"
Dưới con mắt đầy nghi ngờ của người đàn ông, Bối Thích rất kiên nhẫn miêu tả cho anh biết trong bản cập nhật hôm nay của bà A Trạch, thị vệ nhỏ bé tội nghiệp đã cẩn thận dùng bánh hoa quế hèn mọn lén lút lấy lòng nữ chính, vì mua bánh hoa quế cho nữ chính mà đến ngựa anh ta cũng không tha--
"Có giống chuyện hôm nay anh làm không?" Bối Thích lôi điện thoại ra cho Thiện Sùng xem cận cảnh một con ngựa đang ăn bánh hoa quế, nói: "Phong cách gần như giống nhau! Hôm nay khi nhận hồ lô ngào đường của anh, biểu cảm của Hoa Yến y chang con ngựa này nè――nên khi nãy đọc truyện em còn cảm thấy sao con ngựa này quen ghê―― em sẽ chụp màn hình gửi cho cô ấy cùng thưởng thức mới được!"
Khi tiếng nói chuyện của Bối Thích như súng máy không thể dừng lại được, cũng thực hành hành vi muốn bị đập, cậu ta đã quá đắm chìm trong niềm hạnh phúc do sự hỗn loạn của không gian thứ hai và thứ ba mang lại...
Đến nỗi không để ý rằng người đàn ông kia đã im lặng.
Dựa trên tiền đề của "Sư phụ, ngài rất giống tên thị vệ", rồi những từ miêu tả chuyển từ truyện tranh sang truyện chữ như "hèn mọn" "cẩn thận" "lén lút", Thiện Sùng....
Không một lời phản bác.
Ngay cả khi cậu ta nói "đến ngựa cũng không tha", người đàn ông đã ngước mắt lên và lười biếng cười một tiếng.
Bên kia, Bối Thích đã gửi "ngựa ăn bánh hoa quế" cho Hoa Yến, Hoa Yến bắt đầu bằng "?", lúc này, WeChat đang "ù" "ù", giọng nói thông báo tin nhắn lấy tiêu chuẩn của tần suất mắng chửi người được gửi vào di động của cậu. Người nọ không hề căng thẳng mà rất thích thú--
"Nói không chừng tôi đúng là có chút thích tiểu sư muội của cậu."
Một giọng nam trầm truyền vào tai.
Thế giới đứng yên ước chừng ba giây, Bối Thích vẫn ôm điện thoại, ngơ ngác quay đầu lại.
Người đàn ông vứt chiếc khăn đi, ngồi xuống, cầm lấy hộp y tế bắt đầu quấn băng trên tay phải, vẻ mặt bình tĩnh, như thể lời nói chấn động vừa rồi chưa ra khỏi miệng.
Anh có vẻ rất bình tĩnh--
Suy nghĩ về vấn đề của chính mình một cách rõ ràng nhất.
Gần đây anh có chút bất thường.
Mặc dù không biết nó bắt đầu từ khi nào...
Có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ ngày anh mở cửa xe, cô nhìn anh và hỏi anh có muốn ôm không;
Có lẽ bắt đầu khi cô đập bàn và tranh cãi với người khác rằng sư phụ của cô đệ nhất thiên hạ;
Có lẽ mọi chuyện bắt đầu khi cô kéo tay áo anh hứa hẹn chỉ gọi cho anh chứ không phải SF Express, ZTO, YTO, Yunda hay công ty chuyển phát nhanh nào khác;
Có lẽ sớm hơn, khi cô ôm con rùa anh đưa cho cô như một đồ vật quan trọng, ngồi xổm trước bộ đồ bảo hộ bên trong, quả quyết lắc đầu ...
Không thể nói rõ ràng.
Dù sao là để ý.
Nay từ đầu vốn là dùng thái độ nuôi dưỡng như con gái trong nhà...
Sau đó.
Hình như đi hơi xa.
Không có việc gì cũng muốn nhìn nhiều hơn một chút, chẳng sợ xem xong lại cảm thấy mắt đau nhưng vẫn muốn xách người đến trước mắt nhìn. Nghe tên người khác trong miệng của cô liền cảm thấy không vui, không nói đến anh trai nhà xóm, cho dù chuyển phát nhanh cũng không được.
Thậm chí khi cô đề nghị để anh trai hàng xóm giảm giá chân tay giả, anh này từ chối mặc dù có thể giảm giá hàng chục nghìn nhân dân tệ, điều này khiến chính anh cũng phải ngạc nhiên.
Thế thôi, thế đã đủ chưa?
Giảm giá vàng thật bạc trắng anh cũng không thích--
Chưa đủ sao?
Tóm lại, Thiện Sùng bình tĩnh chấp nhận sự bất thường của mình.
Bối - chỉ thích trêu chọc, tung tin đồn, bịa chuyện, bỗng nghe nạn nhân nói "Cậu nói đúng" - Thích quay cuồng trong mơ hồ.
Cậu trai mặc đồ racing boy bất đắc dĩ mấp máy môi, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng sợ hãi nói: "Không nhất thiết phải không?"
Thiện Sùng liếc cậu một cái, ánh mắt lạnh lùng.
Bối Thích: "Vậy... tình huống đó lại khác. Trong truyện tranh, nữ chính tán tỉnh nam phụ trước, xét theo cập nhật mới nhất thì có lẽ nam phụ có tình cảm với nữ chính trước? Anh thì khác, anh với sư muội thì sao nhỉ? Nhiều nhất là nắm tay nhau đẩy dốc, lúc anh có tiết dạy học vứt bỏ cô ấy cũng không thèm chớp mắt, hơn nữa cái hồ lô ngào đường kia đúng không, trước cáp treo trên núi có quầy bán đúng không? Lần trước thấy em giãy đòi anh mua anh không chịu, lỡ đâu hôm nay ma xui quỷ khiến anh có lương tâm thì sao-- "
Cậu sợ hãi đến mức kể một câu chuyện dài--
Như người ta vẫn nói, chơi là chơi, giỡn là giỡn, trêu chọc cũng có thể xem náo nhiệt...
Nhưng mà đừng có đùa mấy trò chấn động đất trời thế này.
Thiện Sùng: "Lúc mua hồ lô ngào đường, một sợi tóc của cậu tôi cũng không nhớ tới."
Bối Thích: "......"
Điều này hơi đau lòng.JPG.
Bối Thích: "Việc này thuộc về tiềm thức của con người, lúc đó anh không nghĩ đến em không có nghĩa là anh thực sự không nghĩ đến em. Có lẽ là do lúc ở Sùng Lễ em lăn lộn giãy đành đạch đòi anh mua hồ lô ngào đường á, hành vi đó đã bén rễ trong đầu anh-"
Thiện Sùng cau mày, tựa hồ không hiểu cậu ta còn đang phân tích cái gì trong bài phát biểu dài dòng này, lại có chút không kiên nhẫn liếc cậu một cái: "Nếu tôi không thích cô ấy, sao lại vừa nghe cô ấy nhắc đến khẩu vị trong điện thoại? Tôi liền đi mua loại hồ lô ngào đường cho cô ấy?"
Bối Thích: "......"
Được rồi.
Chẳng phải tôi đang phân tích một cách hợp lý và bình tĩnh đối mặt với nó sao?
Anh còn không kiên nhẫn?
Bối Thích: "Nhưng anh cũng mua cho tụi em mà."
Thiện Sùng cau mày: "Cậu đang tranh cãi cái gì?"
Bối Thích sửng sốt: "Em tranh cãi?!"
Thiện Sùng: "Là mua cho cô ấy, các cô cậu chỉ ăn ké thôi"
Bối Thích: "......"
Thiện Sùng: "Vừa lòng chưa?"
Bối Thích: "......"
Bối Thích: "Vừa lòng...vấn đề là anh ở đây nói với em làm gì?"
Bối Thích: "Có bản lĩnh thì cứ nói với sư muội đi!"
Bối Thích: "Đi a!"
Thiện Sùng: "..."
Bối Thích: "......"
Nhìn kìa, anh ấy lại im lặng.
Không dám đi?
Ah.
Hèn nhát.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro