Chương 65: Đồ bỏ đi - tôi có người tôi thích rồi

Lúc anh nói lời này, Vệ Chi không để ý tới Khương Nam Phong, một tay cầm ly rượu, nghiêng người về phía Bối Thích đòi video halfpipe của Thiện Sùng để đăng lên vòng bạn bè WeChat.

Đột nhiên tiêu điểm đều đổ dồn vào cô, cô cũng không có phản ứng gì, chuẩn bị sẵn sàng để đăng vào vòng bạn bè, vừa gõ mấy chữ đầu tiên "Sư phụ của tôi lợi hại không", trượt tay gửi đi.

Còn chưa kịp chọn nhóm người có thể nhìn thấy.

Cô ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn Thiện Sùng.

Sắc mặt của người nọ rất bình thường và điềm tĩnh.

Giọng điệu của anh thản nhiên như thể thuận miệng nói ra mà thôi, không ngờ cả bàn vốn đang náo nhiệt lại trở nên im lặng trong vài giây, mọi người ngừng trò chuyện theo nhóm nhỏ và quay đầu lại.

Vệ Chi có thể cảm nhận được mọi người đang nhìn mình rồi lại nhìn Thiện Sùng.

Trong số đó, đôi mắt của Tiểu Hùng đặc biệt nóng rực.

Từ từ ngồi thẳng dậy, mặt cô không có chút cảm xúc nào, nghĩ thầm này nhìn đi, nhìn đến độ mất ngủ luôn thì chuyến đu theo này của tôi không tệ.

Trong lòng cô vẫn đang chửi thầm, không ngờ vào lúc này lại có người tới hỗ trợ, Lão Yên mỉm cười, dùng giọng điệu thờ ơ hỏi điều mà mọi người muốn hỏi: "Sao vậy, hai người có chuyện gì vậy?"

Có vẻ giống một câu hỏi bình thường.

Đại khái cũng là thuận miệng hỏi ra.

Kiểu người như Lão Yên, nói một cách dễ nghe thì cậu ta không có cảm giác xa cách, nói khó nghe thì cậu ta là tên đàn ông tồi, đối với ai cũng cười ha hả, treo trên miệng một câu "Chị ơi, nếu chị vào lớp của em rồi tìm người khác thì sẽ được xem như ngoại tình đó", cho nên ai bị cậu ta dạy học đều cho rằng mình và cậu ta có chút mập mờ.

Sau khi cãi vã với Khương Nam Phong, cậu ta đã bớt phóng túng một chút, nhưng cũng không khá hơn là bao, cậu ta chỉ ngừng mang khuôn mặt thu hút ong bướm tìm việc này việc nọ, nếu có lớp thì sẽ nói có lớp...

Vệ Chi đã xem vòng bạn bè WeChat của cậu ấy, một cái video ngẫu nhiên nhưng có cái gì mèo con cindy, em bé mèo sữa, là cục cưng của anh nha, dâu tây quả ớt ớt cay nhỏ đều ở đây. Nếu bất kỳ bài đăng nào trong vòng bạn bè không có hơn 100 lượt thích, sẽ đổ lỗi vì đăng không đúng lúc, mọi người không có thời gian để xem.

Cho nên theo cậu ta, lời nói của Thiện Sùng có chút kỳ diệu, bởi vì người đàn ông thường không nói chuyện như thế này--muốn nói thật là bị sốc rồi...

Nhưng thật ra là không có.

Trong khi mọi người trong bàn đều im lặng thì Thiện Sùng lại rất bình tĩnh, liếc nhìn cậu, sau đó dứt khoát quay sang nhìn Vệ Chi: "Cậu xem cô ấy lần trước cô ấy say đã gọi điện cho ai?"

Vệ Chi bưng chén, ngây thơ cười với mọi người: "Trước kia chủ yếu gọi cho người chuyển phát nhanh."

Cô dừng lại rồi nói thêm: "Dạo gần đây thì anh Sùng xuất hiện thường xuyên hơn trong danh sách cuộc gọi."

Ồ, điều đó nghe có vẻ hợp lý.

Khi chuông cảnh báo được dỡ bỏ, mọi người quay mặt đi và tiếp tục cuộc trò chuyện đang nói dở, bầu không khí trên bàn rượu thoải mái hơn, Thiện Sùng lại rót cho mình một ly rượu nữa.

Khi uống rượu ngoại, anh thậm chí không thèm cho đá vào, rót từng ly vào bụng, giống như uống rượu trắng, sau ba bốn ly, động tác của anh trở nên chậm rãi hơn, xung quanh không còn không khí u ám như trước, nhưng ánh mắt lại có chút bay bay.

Khi mọi người xung quanh trò chuyện với anh, anh sẽ hơi nghiêng đầu nói chuyện, giọng khàn khàn.

Vệ Chi quan sát anh ít nhất một giờ, trong thời gian này cô không làm gì cả, chỉ sờ vài hạt đậu xanh nhắm rượu, uống nước có ga, trò chuyện cùng Khương Nam Phong và Hoa Yến.

Ly rượu khi nãy nâng lên cô cũng không chạm qua.

"Cái cậu bên Vạn Thông Đường là như thế nào?" Hoa Yến hỏi cô, "Chị nghe nói cậu ấy đã đến tỏ tình với em vào trước ngày chúng ta đi A Lặc Thái, diễn Romeo và Juliet à, dũng cảm thật đó?"

Khương Nam Phong cười nói: "Dễ thương không?"

Hoa Yến: "Mắt em có vấn đề à."

Vệ Chi xua tay nói: "Hôm đó em đau bụng, cậu ấy nói cũng không đúng lúc."

Hoa Yến vẻ mặt rất tự nhiên: "Ừ, cậu ta điên rồi. Học trò của Thiện Sùng có thể nhìn trúng người của Vạn Thông Đường sao? Đang mơ cái gì vậy?"

Những lời này có ý nghĩa bè phái mạnh mẽ, nói trắng ra là đang bảo vệ con mình, người ngoài nghe thấy có lẽ sẽ cau mày, nhưng làm người được bảo vệ, Vệ Chi thản nhiên đáp lại không có nhiều cảm xúc.

Chỉ là khóe mắt không để lại dấu vết dừng lại trên người đàn ông vừa được nêu tên cách đó không xa--

Anh vẫn đang uống rượu.

Cũng không chơi trò uống rượu với đám Bối Thích, chỉ uống thôi.

Anh vừa rót một ly mới, cử động hơi quá đà, một giọt rượu trên mép ly bắn vào miếng băng quấn trên mu bàn tay cầm rượu của anh, miếng băng trắng hấp thụ rượu hổ phách, màu sắc nhanh chóng lan rộng.

Bàn tay của anh rất đẹp với các đốt ngón tay rõ ràng.

Khi thời tiết không quá lạnh, thỉnh thoảng anh ấy sẽ mang găng tay lót thay vì găng tay trượt tuyết dày, găng tay màu đen sẽ thấy năm ngón tay rõ ràng, khi anh ấy bay khỏi bệ nhảy, có thể nhìn thấy từng chi tiết khi anh nắm lấy cạnh ván trượt.

Giờ đây, những đầu ngón tay thường chịu trách nhiệm nắm lấy ván trượt và thực hiện nhiều động tác cầu kỳ nắm lấy ly rượu, đem màu hổ phách đưa đến bên đôi môi mỏng, một hơi cạn sạch...

Dưới ánh sáng mờ ảo, đôi môi mỏng của anh lấp lánh ánh nước từ một loại rượu nào đó.

Đây là lần đầu tiên Vệ Chi nhìn thấy Thiện Sùng uống rượu như vậy.

Có một bầu không khí muốn mua say rõ ràng.

Cô do dự một chút, sau đó không nhịn được nữa, quay sang Hoa Yến nói: "Tối nay anh ấy uống nhiều lắm rồi."

Cô có ý đồ gọi cứu tinh.

"Đừng động vào anh ấy." Hoa Yến nói, "Thành thật mà nói, chị không đồng ý việc anh ấy một hai phải đến A Lặc Thái, biết rõ bên đay đang tổ chức cuộc thi big air, Vương Hâm và giới truyền thông đều ở đây, một hai đến làm gì..... Những người đó có thể buông tha anh ấy sao? Chị không nói những người này gây ra bao nhiêu áp lực cho anh ấy, nhưng anh ấy còn tự rạch miệng vết thương mình ra nữa."

Hơn nữa chỉ mới ngày đầu tiên, tất cả đã đẫm máu.

"Anh Sùng trước đây không uống rượu nhiều, em xem mấy lần chúng ta uống đến đứng không vững, anh ấy cũng không chạm một giọt rượu nào." Giọng của Nhan Nhan là giọng của một cô gái mềm mại, không hề hung hãn chút nào, lúc này ở bên cạnh cô nói thêm: "Uống rượu là có hại cho sức khỏe nhất, đặc biệt là đối với vận động viên chuyên nghiệp--"

Khương Nam Phong không hiểu nói: "Hạn chế như vậy làm gì? Không phải anh ấy giải nghệ rồi sao?"

Khương Nam Phong vừa nói chuyện, cô chợt nhận ra, sau đó cùng với chính mình, cả đám người đều im lặng.

Vệ Chi cảm thấy rất đau lòng.

Ước gì có thể nâng ly với ba người chị em này: Cảm ơn ba chị em đã đâm vào tim em chỉ bằng một câu nói, giờ em đau quá.

"Đừng nói nữa, để anh ấy uống đi, chúng ta cũng uống." Hoa Yến nâng ly lên, "Nào!"

Vệ Chi tiện tay cầm lấy bình nước có ga trên bàn.

Nhan Nhan hỏi: "Này, sao em lại uống thứ đó? Bụng bắt đầu đau rồi à?"

Vệ Chi mơ hồ trả lời, hôm nay đến tối, cô không đụng đến một giọt rượu nào.

......

Rất hiếm khi mua say giữa ban ngày ban mặt từ giữa trưa đến giờ ăn tối, khi trời tối hẳn, số người trong quán dần dần tăng lên, có một số người cầm ly rượu đến kính ​​Thiện Sùng.

Không biết những người này đang nghĩ gì.

Nhưng Thiện Sùng không từ chối bất cứ ai đến.

Uống xong, mắt đỏ hoe, như bị đau mắt đỏ, người đàn ông ngồi trên ghế, lưng tựa hoàn toàn vào tựa ghế, cụp mắt xuống không nói gì, chỉ ôm một nửa ly rượu bằng hai ngón tay, thờ ơ lắc nó, rượu đong đưa.

Trông anh như sắp chìm vào giấc ngủ.

Không ai biết anh đang nghĩ gì.

Sau đó, lại đuổi một người bưng ly tới kính rượu, sau khi người đàn ông uống ngụm rượu trong tay, lúc đặt ly xuống không ổn nên ly lăn xuống đất và vỡ thành từng mảnh, tiếng pha phê vỡ nát bị âm nhạc cuốn đi.....

Không ai để ý cả.

Vệ Chi ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy như vậy mới phát hiện lúc này khá thích hợp, hơi cúi người ghé sát vào tai anh, thấp giọng hỏi: "Uống nhiều như vậy có thấy khó chịu không? Nếu không chúng ta quay về ngủ đi?"

Giọng nói của cô bé thật ngoan ngoãn và ngọt ngào.

Lúc này Thiện Sùng quả thực đã say gần như muốn tắt nguồn, trong đầu anh tràn ngập tiếng nhạc xập xình xung quanh, anh căn bản không có chút phản ứng nào đối với việc ai đến-- nói những gì...

Vừa nghe thấy giọng nói của cô, toàn bộ lượng máu cung cấp trong cơ thể anh đều dồn hết vào não, anh bất đắc dĩ quay người lại, chậm rãi nghiêng đầu, mặt vô cảm liếc nhìn cô.

Lúc này, đôi mắt anh tê dại và tối sầm, giống như một xác chết, Vệ Chi sợ đến mức co người lại, sợ anh mở miệng sẽ bảo cô biến đi.

"Một lúc."

Người đàn ông chỉ nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề, nói chuyện đã không còn nhanh nhẹn nữa, nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi: "Sao vậy? Đau bụng?"

Hơi thở của anh đục ngầu, mắt đỏ hoe, trông như sắp chết, nhưng vẫn nhớ rõ mà hỏi cô có bị đau bụng không...

Tuy nhiên, lúc này Vệ Chi lại không cảm thấy được yêu thương mà kiêu ngạo gì, có lẽ hình tượng uy nghiêm trong cuộc sống đời thường của Thiện Sùng đã ăn sâu vào trong tiềm thức, đến nỗi khi anh vô cảm hỏi thăm, cô chỉ muốn ôm đầu bỏ chạy--

Trả lời không hay hay gì đó tương tự sẽ bị mắng, cô nhanh chóng lắc đầu, mấp máy môi, vừa định nói gì đó thì điện thoại trong túi reo lên.

Cô lấy nó ra, nhìn người gọi rồi đập điện thoại xuống bàn.

Thiện Sùng liếc nhìn chiếc điện thoại đang rung trên bàn, hỏi: "Ai?"

Đối mặt với đàn ông say rượu cô cũng không dám nói dối: "Mẹ tôi."

Cô có chút bực bội và bắt đầu tin vào câu nói đó -- thông thường, xui xẻo của một người thường sẽ tập trung xảy ra trong một ngày, chuyện không vui ùn ùn kéo đến làm bạn cảm nhận được một khoảnh khắc gọi là "Này có gì đâu, phía sau còn nữa đó, chờ xem đi".....

"Tại sao không trả lời?"

Cô nghe thấy người đàn ông hỏi.

"Mẹ tôi chắc là không nói được lời dễ nghe nào đâu." Vệ Chi nói: "Quên đi."

"Không dễ nghe thì cũng trốn tránh cả đời được sao?" Thiện Sùng nhướng mày, có vẻ rất khó hiểu.

Anh nhìn Vệ Chi, cô không chịu nổi ánh mắt của anh, cảm giác như có người cha thứ hai đang ngồi bên cạnh, áp lực rất lớn, lẩm bẩm: "Sao cái gì anh cũng quản vậy?" rồi nhấc máy: "Xin chào. "

"Con ở đâu? Tại sao xung quanh lại ồn ào như vậy?"

Bên kia điện thoại, bà Dương đi thẳng vào vấn đề.

Vệ Chi nhìn xung quanh, lại nhìn quanh nhìn người đàn ông bên cạnh-- anh đã uống quá nhiều, đồng tử lúc này đã tối sầm, nhìn thẳng vào cô, hai ánh mắt chạm nhau, anh cũng không có ý định dời đi.

Suýt chút không cầm được điện thoại, đầu óc Vệ Chi trống rỗng mấy giây, cô dùng hai tay cầm điện thoại nói: "Con đang ở bên ngoài, có chuyện gì không ạ?"

"Không có việc gì, mẹ chỉ muốn hỏi con ở Tân Cương đủ chưa."

Giọng nói trong trẻo của bà Dương phát ra từ điện thoại, hiệu quả cách âm của iPhone thực sự không tốt lắm, Vệ Chi không biết người đàn ông này đã nghe được bao nhiêu, ngượng ngùng nhìn anh.

Cô lấy điện thoại ra xem, quả nhiên bà Dương đã nhìn thấy đoạn video của Thiện Sùng cô vừa đăng khi nãy...

Thậm chí còn nhấn like.

"Có việc gì thì cứ nói đi ạ, hôm nay con không còn sức mà tranh cãi nữa." Cô bé khó chịu, muốn nhanh chóng cúp điện thoại. "Nếu mẹ muốn tìm chuyện thì đợi hôm khác đi ạ."

"Vệ Chi, cánh của con cứng rồi phải không?" Giọng bà Dương đột nhiên vang lên trong điện thoại, "Con nghĩ mẹ muốn gọi cho con à, thời buổi này có thể loại mẹ gọi điện cho con gái để hỏi thăm sức khỏe à-- Bác sĩ Hàn làm mẹ đi hỏi con năm nay có về đón giao thừa không! Không phải năm ngoái con nói muốn bắn pháo hoa sao? Cậu ấy đã liên hệ người mua pháo hoa cho con rồi!! Nói tới cái này mẹ đều bực mình, cậu ấy làm gì con! Nếu mẹ là cậu ấy thì mẹ đã đổi người rồi!

Vệ Chi đè chặt điện thoại.

Tuyệt vọng phát hiện giọng nói của bà Dương lớn đến mức không thể che giấu được--

Khi từ khóa "Bác sĩ Hàn" hiện lên, cô cảm nhận rõ ràng rằng đôi mắt ban đầu đã dời đi của người đàn ông đó đã quay trở lại trên khuôn mặt cô.

Tim lạnh buốt.

"... Vậy thì bảo anh ta mau đổi đi!" Vệ Chi nói: "Nam Thành cấm bắn pháo hoa đã bao nhiêu năm rồi? Muốn bắn phải lái xe đến Khúc Giang đó! Anh ta nói câu này là lừa mẹ đó mẹ hiểu không-- Tết Nguyên Đán con không về đâu! Tết cũng không chắc sẽ về! Không có việc gì con cúp máy đây!

"Đừng cúp máy! Tết không về! Mày điên hả con?!"

"Về làm gì ạ?"

"Con nói gì vậy! Đính hôn! Đăng ký kết hôn, muốn làm gì cũng được!" Bà Dương nói, "Mày thực sự mất trí à? Vứt vị hôn phu của mình ở Nam Thành không quan tâm rồi lại đi đăng video về người đàn ông khác lên vòng bạn bè, cho ai xem, bác sĩ Hàn sao?"

Vệ Chi choáng váng trước hai chữ "hôn phu" vừa vang rất mạnh mẽ.

Cô chưa kịp phản ứng thì đột nhiên, bà Dương ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, giọng nói trở nên dịu dàng hơn một chút nói: "Nói như vậy, nếu như đây là chiêu trò của con thì đúng là có ích.... Bác sĩ Hàn có lẽ thấy vòng bạn bè của con rồi mới gọi điện cho mẹ hỏi con có về ăn Tết không."

Không hiểu sao, Vệ Chi cảm thấy bầu không khí xung quanh mình đã thay đổi.

Nguyên bản, người đàn ông lười biếng nhìn cô.

Bây giờ dường như đã biến mất.

Nghi ngờ đây là ảo giác của mình, cô nhìn sang, phát hiện lúc nào đó có người khác đến nói chuyện với Thiện Sùng, lúc này anh đang nói chuyện với người đó...

Không biết đang nói gì, chỉ cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.

U ám.

Vệ Chi đang cân nhắc anh không nghe thấy gì, không thèm để ý đến vẻ mặt kỳ quái của anh, nhẹ nhàng thở ra, thực sự hối hận khi nhấn trả lời điện thoại, kìm nén cơn tức giận nói: "Con đăng video chỉ là vì con muốn đăng, chỉ hỏi là có đẹp không--mẹ cũng nhấn like rồi cơ mà--trình độ trượt tuyết này, năm sau mọi người xem Thế vận hội mùa đông có khi sẽ thấy đó, bây giờ cho mọi người xem trước mở rộng tầm mắt thì có gì sai sao! Vì Hàn Nhất Minh nên mới đăng, con khùng như vậy à? Nếu không phải khi nãy trượt tay thì đã phân nhóm người nhìn thấy thì mọi người nghĩ mọi người có thể nhìn thấy được à! Còn nữa đừng có treo trên miệng mấy chữ gì đó... nghe ba chữ đó con đều không nói nên lời, đừng có nói bậy nói bạ nữa.!"

"Vệ Chi, đừng nói những lời tức giận."

Vệ Chi thực sự đang tức giận --

Nhưng sự tức giận đó không nhắm vào Hàn Nhất Minh.

Tựa như có một trăm con mèo đang cào trái tim cô, không biết lấy lý do gì chỉ nói: "Con và Hàn Nhất Minh không thể nào, ngày hôm đó trong nhà hàng không phải vì tức giận nên con mới nói vậy, mọi người đừng ảo tưởng nữa", nói xong cô trực tiếp cúp điện thoại.

Cô cất điện thoại vào túi, nghĩ ngợi rồi lại lấy ra khóa máy.

Thái dương cô chợt đau nhức vì tức giận, cô đưa tay lên xoa xoa, sau đó ấn vào giữa hai lông mày, đang cố hít một hơi thật sâu thì nghe thấy người bên cạnh chậm rãi nói: "Anh trai, vị hôn phu?"

Vệ Chi dừng động tác xoa xoa giữa mày.

Cô ngơ ngác quay đầu lại thì thấy người đàn ông đang uể oải tựa lưng vào ghế nhìn cô.

"Không phải" Cô nói, "Mẹ tôi nói lung tung thôi."

Trên mặt người đàn ông không có nhiều cảm xúc.

Anh cười, nhẹ trêu chọc: "Không ngờ học trò nhỏ của tôi đào hôn đến cậy nhờ sư phụ."

Vệ Chi trở nên câm lặng.

Anh ngừng cười, ngồi dậy, rót hết chỗ rượu còn sót lại ở lớp đáy của chai rượu bên cạnh vào chiếc ly trên tay rồi nhấp một ngụm.

......

Uống rượu quá ba phiên, ai muốn say thì cũng đã say.

Phẩm chất lúc uống rượu của Thiện Sùng khá tốt, uống nhiều cũng không nói nhiều không làm ầm ĩ, chỉ im lặng ngồi đó, nhưng có chút đáng sợ, không ai dám trêu chọc anh.

Không biết anh đã ngủ quên hay đang suy nghĩ điều gì đó.

Tối nay anh đã uống quá nhiều.

Vệ Chi ngồi bên cạnh, quan sát anh với tần suất trung bình năm giây nhìn trộm một lần, chuẩn bị sẵn kế hoạch nếu anh có phản ứng bất thường như muốn nôn mửa hay ngộ độc rượu thì có thể áp dụng.... Cô uống nước có ga, rót đầy bụng cả một đêm, lúc này muốn đi WC cũng không dám đi nên chỉ đành ngồi đó.

Nhưng mà nghẹn đến hơi khó chịu, nhìn quanh, mong có người như Bối Thích hay Lão Yên đứng ra chủ động kết thúc bữa tiệc tối nay, vừa nhìn sang nghe thấy bên cạnh có vài người đang thì thầm--

Tiểu Hùng hỏi: "Sùng Thần làm sao vậy? Tối nay muốn say đến chết à?"

Bối Thích: "Đang có tâm trạng không tốt."

Lão Yên: "Sao vậy? Tôi thấy bình luận dưới video halfpipe khá thân thiện nên cũng không có ai nói khùng nói điên... Ngoại trừ tối nay có một vài người kỳ lạ đến kính rượu, nhưng lúc đó anh Sùng đã đen mặt."

Hoa Yến liếc nhìn Tiểu Hùng, rõ ràng có chút không vui khi nghe cô ấy hỏi: "Không có gì to tát, chỉ là ở A Lặc Thái có nhiều người quen khiến anh ấy khó chịu."

Tiểu Hùng muốn hỏi lại, nhưng Nhan Nhan cau mày, nói rõ ràng: "Buổi chiều gặp lại huấn luyện viên cũ, bị mắng một trận... Anh Sùng học trượt cơ bản xong liền theo người đó học nhảy big air, bị mắng nên khó chịu cũng rất bình thường."

"Người đó sao lại như vậy? Không biết tình huống của anh ấy sao?" Tiểu Hùng nói, "Chúng ta nhiều ít cũng biết, chuyện nhà anh ấy--"

"Vương Hâm cũng không vui." Bối Thích vô cảm ngắt lời cô, tựa hồ không kiên nhẫn với suy đoán của Tiểu Hùng, lạnh lùng nói: "Ngài ấy chỉ biết, anh Sùng đã luyện tập big air lâu như vậy, hai mươi năm trước đều cống hiến cho sự nghiệp này, hiện tại nói bỏ liền bỏ, tựa như chỉ là một giấc mộng dài, vứt hết toàn bộ nỗ lực ngày xưa..... Anh ấy nếu bỏ hết như vậy, Vương Hâm là người đầu tiên lo lắng. "

Tiểu Hùng đã hơi ngà ngà say, nghe được những lời của Bối Thích, liền chống người lên bàn, lại gần: "Nếu dành nửa cuộc đời cho việc trượt tuyết, sẽ có một ngày cũng phải bước ra ngoài- làm chút chuyện khác để phân tán sự chú ý không được sao?"

Bối Thích nhìn cô ấy.

"Dạy trượt tuyết, mang hàng, đăng video, tiết kiệm tiền, kết hôn sinh con rồi sống cuộc đời bình thường, có việc gì không được?" Cô mỉm cười, "Đời này có rất nhiều việc để làm, người bình thường cũng từng bước từng bước mà trải qua thôi đúng không?"

Lời nói của cô khiến những người xung quanh im lặng.

Không ai nói gì, cô chỉ quay người lại, kéo chai rượu cuối cùng trên bàn tới, rót hai ly rượu, đi vòng qua bàn, vòng qua Vệ Chi, đi tới chỗ Thiện Sùng.

"Sùng Thần, người ở đời có rất nhiều chuyện để làm, kiếm tiền dưỡng già, củi gạo mắm muối."

Cô ấy vào thẳng vấn đề, "Suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Nếu không thể quay lại thì đừng nhìn lại, tốt hơn là nên tiến về phía trước--"

Đến lúc này, Vệ Chi vẫn cảm thấy người này mặc dù có chút một bên tình nguyện, nói những điều vô nghĩa, nhưng ít nhất những gì cô ấy nói vẫn có tình người.

"Bối Thích nói trước kia anh chỉ biết trượt tuyết, chỉ có trượt tuyết nên khi rảnh rỗi cũng không biết làm gì," Tiểu Hùng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Anh có bao giờ nghĩ tới chuyện yêu đương chưa?"
Cô đưa rượu cho Thiện Sùng.

Người đàn ông ngẩng đầu lên và nhìn cô đầy vô cảm.

Tiểu Hùng mỉm cười với anh: "Tôi sẽ xếp hàng."

Bàn rượu rơi vào im lặng chết chóc.

Lúc ấy bầu không khí nhất thời căng thẳng, cũng không thể nói là xấu hổ, chính là vì xảy ra tình tiết đột ngột này, mọi người đều nhìn qua, các chàng trai vẻ mặt mập mờ, các cô gái vẻ mặt bối rối--

Ồ, ngoại trừ Hồ Hồ.

Cô ấy có vẻ ngưỡng mộ cú sút thẳng của Tiểu Hùng và dường như muốn tán thưởng cô ấy.

Vệ Chi đang bận tìm kiếm cây đao của cô trên mặt đất.

Còn chưa chuẩn bị tinh thần, đang nghĩ nếu Thiện Sùng cầm lấy ly rượu thì ngai vàng người có tâm trạng tồi tệ nhất sẽ để cô lên ngồi, thì nhìn thấy người đàn ông giơ tay lên, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng đẩy ly rượu mà Tiểu Hùng đưa đến trước mặt anh.

"Tôi có người mà tôi thích rồi."

Giọng nói của người đàn ông dường như chưa bao giờ say, trong trẻo hơn bao giờ hết và lọt vào tai những người có mặt--

"Thật không may tôi lại là đồ bỏ đi, trượt tuyết không được, bây giờ hình như còn thích một người không nên thích."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro