Chương 66: Những giọt nước mắt không thể lau đi
Lúc đó đầu óc Vệ Chi hoàn toàn trống rỗng--
Giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, sợ hãi mất hồn vía lên tới đỉnh cao, sau đó tàu lượn siêu tốc rơi xuống, cô đã chịu nhiều kinh hãi...
Sau đó phát hiện ra rằng điều đáng sợ nhất vẫn chưa đến--
Bởi vì giây tiếp theo, tàu lượn siêu tốc trực tiếp trật bánh.
Cô đã bị kết án tử hình.
Chắc hẳn lúc đó cô trông thật ngốc nghếch.
Cô nghĩ.
Nhưng cô lại không thể khống chế được một chút cảm xúc nào trên mặt mình, cô chỉ ngơ ngác nhìn Tiểu Hùng-- đúng vậy, người mà cô đang nhìn chằm chằm cũng không phải là Thiện Sùng-- cô chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Hùng người bị xấu hổ mà hơi sửng sốt, thầm nghĩ, cô kính rượu bị từ chối, nhưng người đau khổ lại là tôi.
Cô thậm chí không biết phải làm gì, thực sự lúc này cô rất muốn khóc.
Trong bóng tối, nỗi tuyệt vọng trong lòng dâng trào, cô lén dùng răng cắn vào má mình, cố gắng kiềm chế bản thân không hét lên rồi bỏ chạy khỏi hiện trường...
Chỉ là mắt bị đau thôi.
Anh ấy có người anh ấy thích.
...Anh ấy thực sự đã có người mình thích.
Khi nhắc đến người này, giọng điệu của anh đầy bất lực nhưng không chút e dè, mang theo vẻ bình thản như "Tôi biết tôi đã bỏ lỡ, nhưng tôi vẫn muốn nói với bạn rằng tôi thích cô ấy".
Điều tồi tệ nhất là dường như cô biết rõ anh là người kiêu ngạo đến mức nào.
Anh luôn cư xử như thể hiếm khi cúi đầu trước bất cứ ai hay bất cứ thứ gì--
Ngoại trừ trượt tuyết ra, thì đó là người mà anh ấy đem so sánh với trượt tuyết.
Vệ Chi có chút ngơ ngác quay đầu lại nhìn Khương Nam Phong, lúc này Khương Nam Phong cũng tình cờ đưa mắt nhìn về phía cô, thế là khi vừa nâng mí mắt lên liền nhìn thấy cô bé đang ngồi ở đó, với vẻ mặt đầy kinh ngạc hoang mang, giống như một con nai lạc lối trong rừng rậm mưa to lúc sáng sớm.
Cô mấp máy môi và nói: Bụng đau quá.
Khương Nam Phong ngạt thở mấy giây, trực tiếp bị hành vi đáng thương của cô bắt cóc, khi mọi người đều cứng đờ lắng nghe lời nói đầy kinh ngạc của Thiện Sùng, cô tiến lên một bước, đẩy đám người không liên quan trước mặt sang một bên, đi đến chỗ Vệ Chi.
Cô cúi đầu, mặt vô cảm hỏi cô: "Thấy khó chịu à?"
Vệ Chi không nhịn được nghẹn ngào trong cổ họng.
Cô thậm chí không dám quay đầu nhìn Thiện Sùng một cái.
Cô nhìn Khương Nam Phong như đang nắm cọng rơm, gật đầu, từ sâu trong xoang mũi nói một tiếng "ừm" mà không để lộ cảm xúc.
Khương Nam Phong còn chưa kịp nói chuyện, người đàn ông phía sau Vệ Chi vừa nghe lời liền có hành động trước, anh chống trên bàn đứng dậy, lảo đảo, trầm mặc mấy giây mới bình tĩnh nói: "Về đi."
......
Bối Thích đi tính tiền, những người còn lại giải tán tại chỗ.
Khương Nam Phong ôm Vệ Chi như cái xác không hồn đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại Thiện Sùng lúc này đang vô cảm đứng cách đó không xa... Dừng một chút, cô thu ánh mắt lại: "Thật ra thì, Thiện Sùng dành cho bà rất nhiều sự chăm sóc đặc biệt."
Vệ Chi không nói gì.
"Vừa làm cha làm mẹ, mẹ nó, đồ bảo hộ, giày trượt tuyết đến ván trượt tuyết, đi học miễn phí thì thôi đi còn phải làm bảo mẫu, còn video phong cách khác biệt trên nền tảng video ngắn." Khương Nam Phong có chút không chắc chắn, ngập ngừng nói: "Bà có thể lạc quan ảo tưởng rằng người anh ấy đang nói đến là bà không?"
Sau khi cô hỏi xong, Vệ Chi quay đầu lại, dừng một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Vừa rồi nếu như anh ấy liếc nhìn tui một cái, tui có thể lạc quan ảo tưởng núi non không có biên giới, trời đất hòa hợp".
"..."
"Nhưng anh ấy không làm thế."
Vệ Chi hít sâu một hơi, đưa tay ấn vào khóe mắt đau nhức, nội tạng như bị bóp thành một quả bóng, gần như không thể tự do thở dốc, nghẹn ngào.
"Cho nên, đừng nói nữa."
Giống như đang tự kết án chính mình vậy.
Cô thì thầm với giọng trầm như muỗi vo ve: "Tui thực sự không muốn nói điều đó. Bây giờ khóc sẽ xấu hổ lắm."
Thật sự rất khó để thích một ai đó một cách bí mật.
Vì một ánh mắt của anh mà vui mừng nhảy nhót, rồi lại vì những lời của anh ấy mà rơi xuống vực sâu.
Một người lớn như vậy mà nói ra lời này có vẻ hơi buồn cười, Vệ Chi chợt nhớ tới chủ nhân của tờ giấy mà cô xé hồi cấp hai, có lẽ trong giây phút cậu ấy nhìn tờ giấy nằm trong thùng rác, cậu ấy cũng buồn như cô bây giờ...
Còn có Lục Tân, sau khi từ chối cậu ấy, cô cũng chưa bao giờ trả lời tin nhắn WeChat của cậu, có lẽ cậu đã phát hiện cô đã rời khu trượt tuyết Con đường tơ lụa và đến A Lặc Thái sau khi xem video của Thiện Sùng ngày hôm nay.
Cô đã không đối xử nhẹ nhàng với những người thích mình nên giờ đây cô phải trả giá cho điều đó.
Đây có lẽ là quả báo của thế giới này.
......
Vệ Chi bị nhét vào một chiếc xe mà cô không biết là xe của ai, vừa leo lên đã có người chạy tới gọi Khương Nam Phong, nói Lão Yên say rượu đang nôn mửa, đi khắp nơi tìm cô ấy.
Khương Nam Phong trầm mặc một lát, giữ cửa không nhúc nhích, Vệ Chi liếc cô một cái, nhẹ thở ra: "Đi đi, tui không sao."
Khương Nam Phong liếc nhìn đôi mắt đỏ như thỏ của cô, thầm nghĩ, trông không có chút ổn nào hết.
Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cô ấy không nói ra, lúc này Vệ Chi lại nói: "Tui muốn ở một mình một lúc", cô ấy mới lưu luyến rời đi...
Cửa xe không đóng, như thể đang đợi cô hối hận sẽ gọi cô ấy lại bất cứ lúc nào.
Nhưng Vệ Chi lại không làm như vậy.
Đưa tay đóng cửa xe lại, cô nhìn quanh thì phát hiện đó là xe của Thiện Sùng, trong xe tràn ngập mùi hương của anh--
Thực ra cô không quen thuộc với mùi băng tuyết và hương thơm xà phòng độc đáo của anh, cô chỉ ngửi thấy vài lần khi ngã vào anh trong lúc còn đang học cách đẩy dốc và đổi cạnh...
Rồi nhớ ra.
Cô kéo chiếc gối ở ghế sau, ngửi ngửi rồi ngơ ngác ngồi xuống.
Đầu óc đang rối bời.
Đang suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.
Một giây trước còn đang kiểm điểm quả báo, một giây sau lại có chút suy nghĩ ác độc, có lẽ nếu ba bốn năm nữa anh không đợi được người anh thích vậy thì sẽ nhẹ nhõm mà buông tay...
Rồi khi thời cơ đến, cô có thể tận dụng cơ hội.
Chỉ ba đến bốn năm thôi, cô cảm thấy mình có thể chờ đợi được.
Đúng lúc cô đang suy nghĩ lung tung thì cửa xe mở ra, có một người bước vào, cô cúi đầu không có phản ứng gì, cô chỉ hơi kinh ngạc khi mùi hương trong xe mà cô muốn tìm kiếm lại trở nên nồng nặc và lẫn lộn với mùi rượu...
Cô chớp mắt, ngơ ngác ngẩng đầu lên và liếc nhìn người ngồi bên cạnh.
Đôi mắt đen láy của cô vẫn còn long lanh nước mắt, nhìn chằm chằm vào đường cong quai hàm căng chặt của người bên cạnh, cô nghẹt thở ba giây, thu hồi ánh mắt ở giây thứ tư, giây thứ năm đặt tay lên tay nắm cửa.
"Ngồi với sư phụ một lát."
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, vang vọng bên tai cô, nhưng khi cô nghe thấy lại như sấm sét trên mặt đất.
Tay cô do dự trên nắm cửa hồi lâu không biết có nên vâng lời hay không, cuối cùng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, cô nhẹ nhàng rút tay lại--
Cô tự mắng mình hàng trăm lần trong lòng vì đã không biết cố gắng, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc anh đỏ mắt vì người phụ nữ khác cũng khiến cô đau lòng như một quả bóng bay căng phồng, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Đáng giận.
Chưa bao giờ nghe anh nhắc đến chuyện đó, rốt cuộc từ đâu trên trời rơi xuống?
"Anh sắp khóc à?" Vệ Chi hỏi anh, "Hay là uống nhiều quá khó chịu?"
Có muốn mở cửa sổ không?
Có muốn nôn không?
Người bên ngoài nôn mửa khắp nơi, lúc này trời mới vừa tối.
Sau khi kìm nén hết lời, cô phát hiện tạm thời vẫn chưa thể nói chuyện với anh nên cô bất đắc dĩ đưa ra một chủ đề, chờ anh tự do bày tỏ.
Cô cúi đầu moi đôi mắt khủng long của con khủng long trong tay.
Và lần này.
Thiện Sùng đang nửa dựa vào cửa xe để tỉnh táo, đang do dự không biết mình lên xe lại để cô ở lại có đúng không, thì nghe thấy cô bé bên cạnh ngây người hỏi: "Anh sắp khóc à?"...
Vấn đề anh đang tự hỏi đã thay đổi, ví dụ như bây giờ anh muốn, có phải không có lương tâm không?
Anh cúi đầu liếc nhìn cô, mới phát hiện ra sau đầu cô hướng về anh, nghiêm túc phá hư thú nhồi bông trong tay, còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn anh... Anh mím môi, lạnh lùng nói: "Tại sao tôi phải khóc?"
"Lời anh vừa nói thật sự chấn động đất trời." Vệ Chi cũng không phải lười ngẩng đầu lên, mà là không dám ngẩng đầu lên, nói như vậy đã là cực hạn rồi, "Nếu như anh muốn khóc thì tôi cũng không cảm thấy bất ngờ lắm, chỉ là tôi không biết an ủi anh như thế nào thôi."
Những lời này mang theo ba phần chân thành.
Bảy phần còn lại phải là châm chọc mỉa mai.
Lúc này Thiện Sùng có chút phiền, đầu óc choáng váng, chỉ là nghe cô nói như vậy, có trống rỗng cũng nhịn không được kiên nhẫn...
Tạm thời gác lại sự bất mãn với hành vi vô lương tâm của cô, anh cười nhẹ, gạt lo lắng của mình sang một bên, nói với cô: "Không thể vì bị người nhà mắng liền trút hết lên người sư phụ, đêm nay sư phụ cũng không quá tốt."
Vệ Chí: "..."
Khó có thể tin được, người này còn ăn miếng trả miếng.
Anh nói anh cũng không quá tốt.
Câu hỏi là, có cái gì không quá tốt?
Vương Hâm đuổi theo mắng anh cũng không phải mới ngày một ngày hai, anh thích một người không nên thích cũng không phải mới xảy ra nửa tiếng trước--
Tối nay, chỉ là tâm trạng của anh đúng lúc đúng thời điểm, thuận tiện tổng kết một điểm trũng trong cuộc đời mình mà thôi.
Cô mới chính là cô gái tội nghiệp trong lúc chưa kịp chuẩn bị bị anh thuận tay đẩy xuống núi.
Nghĩ đến đây, Vệ Chi cảm thấy vô cùng uất ức, ngạt thở trong mấy giây, sau đó cảm giác nghẹn ngào như nghẹn ở cổ họng lại ập đến, lồng ngực sóng cuộn biển gầm, như thể chính cô là người đã uống mười cân rượu trắng, cô không thể nhịn được mà nói: "Anh không thích người không nên thích thì sẽ tốt thôi."
Thiện Sùng sửng sốt.
Một giây sau cô đã nao núng.
Cô giơ tay lên dụi dụi mắt thật mạnh rồi nói: "Tôi chỉ nói nhảm thôi."
"Việc này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi." Thiện Sùng nghiêm túc trả lời cô.
"Anh có thể." Vệ Chi nói: "Mặc kệ người đó là ai, nếu anh tưởng tượng cô ấy keo kiệt khắc nghiệt, nếu anh ở cùng cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không bao dung được sư huynh đệ đồng môn của chúng ta. Cô ấy sẽ ức hiếp Bối Thích, Lão Yên và nhiều người khác, muốn chiếm lấy anh làm của riêng, nghe thấy anh đi dạy học cho cô gái khác liền lạnh lùng trừng mắt--"
Thiện Sùng nghe xong liền cảm thấy cô tóm tắt về mình khá chính xác.
Cười: "Hình như cô ấy là như thế này."
Vệ Chi sửng sốt, không biết người này có bệnh hay không, người như thế nào cũng thích à?
"Vậy nếu anh ở bên cô ấy thì em phải làm sao?" Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt cô đột nhiên đỏ lên vì giọng điệu bất lực và yêu thương của anh, "Cô ấy bắt nạt em cũng được à?"
Nói cô là học trò yêu dấu cơ mà?
Giọng điệu của cô giống như một con mèo được chủ nhân cẩn thận mang về nhà, tỉ mỉ chăm sóc trong vài tháng, sống quen trong nhung lụa nhưng rồi một ngày nọ, nó bất ngờ bị một con mèo khác đuổi ra khỏi nhà.
Thiện Sùng rũ mắt nhìn cô, đối mặt với vẻ mặt sợ hãi "sắp thất sủng", anh cảm thấy anh phục cô rồi--
Cô đây là không có chút kiêng nể nào, đứng núi này còn trông núi nọ.
Mặc kệ chồng sắp cưới sao?
Anh ấy không thể an ủi cô được à?
Người đàn ông hơi nheo mắt: "Ngày đó sẽ không bao giờ đến."
Vệ Chí: "Ngày nào?"
Thiện Sùng: "Ngày tôi ở bên cô ấy."
Vệ Chí: "Thật sao?"
Thiện Sùng làm ra vẻ chiếu lệ, tự kết án: "Có lẽ vậy."
Vệ Chi trừng mắt nhìn anh, cảm giác khó chịu lắm mới đè nén xuống lại lần nữa dâng lên -- thật sự phục rồi, nói những lời này có phải thở dốc không, cho người ta hy vọng rồi lại làm người ta tuyệt vọng vui lắm à?
"Đừng thích cô ấy nữa," cô lắp bắp nhấn mạnh, "Thích một người khiến mình không vui là sai rồi. Thích một người sẽ rất hạnh phúc. Chỉ nghĩ đến người đó thôi cũng khiến anh muốn cười-"
Cô thậm chí còn không thể thuyết phục được chính mình.
Bởi vì khi cô nói điều này, nước mắt của cô không tự chủ mà trào ra rơi xuống mu bàn tay trên đầu gối của cô.
Cô nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: "Cuộc sống nhiều chuyện vụn vặt như vậy anh còn cảm thấy chưa đủ phiền sao mà còn đi tìm người không nên thích? Chẳng sẽ sau này lại giống như hôm nay tự chuốc say chính mình? Có bị điên không? Anh không bị điên chứ?"
Cô lẩm bẩm, giống như đang nói với chính mình hơn.
Anh ấy nói gì không còn quan trọng nữa--
Bởi vì cô tuyệt vọng nhận ra rằng cô thậm chí còn không thể thuyết phục được chính mình.
Khi cô nghĩ đến anh sẽ vô thức muốn mỉm cười, điều đó không ngăn được cô lên cơn đau tim khi nghĩ đến anh vào lúc này...
Thích một người là như vậy.
Yêu thầm là như thế này.
Cầu mà không được, thế thôi.
Không có xung đột nào cả.
Nếu không thể tiếp tục diễn thì đừng diễn nữa, dưới mí mắt người đàn ông, cô không kiêng nể gì mà rơi nước mắt, chuẩn bị khóc hết nước mắt để tạo ra sự giác ngộ mạnh mẽ--
Cô nghe anh im lặng vài giây rồi cười khẩy, bóng người nồng nặc mùi rượu tiến lại gần, giọng anh hơi khàn: "Chỉ thế này liền khóc? Tôi không được phép thích người khác à?"
Cô gật đầu gọn gàng, sau đó xấu hổ ôm lấy con thú nhồi bông trong tay rồi che mặt lại.
Trong lúc rối ren, cảm thấy hơi thở của anh lặng lẽ, sau đó chắc chắn anh đang mỉm cười, chậm rãi nói với giọng điệu dịu dàng chưa từng có: "Nhóc à, trước đây sư phụ không biết em cái gì cũng muốn chiếm làm của riêng, ích kỷ như vậy?"
Một câu này, người nói có một cái ý.
Người nghe hiểu một ý nghĩa khác.
Cô chỉ đơn giản khóc đến pháo hoa nổ tung trong đầu, chỉ muốn nhảy lên đánh nhau với anh--
Nếu có thể thì đánh cho đến khi anh không dám thích người khác.
Hoặc cứ đánh anh cho đến khi anh quên mất mình đã thích người khác.
Đm.
Chỉ trong chốc lát, cảm thấy món đồ chơi nhồi bông áp vào mặt mình bị một bàn tay hơi lạnh lấy đi.
Cằm cô bị đầu ngón tay lạnh ngắt nắm lấy, dùng lực nâng mặt lên một chút, đầu ngón tay hơi thô ráp với vết chai mỏng xoa xoa mặt cô, lau đi những giọt nước mắt.
Nhưng đây không phải là thứ có thể lau đi hoàn toàn.
Cô lại khóc thảm thiết hơn, thở ra một hơi từ mũi, nước mắt rơi xuống má, nghẹn ngào nói: "Đừng an ủi, anh càng an ủi càng muốn khóc... Nếu không anh xuống xe đi?"
Cô ấy thậm chí còn đuổi người đi.
Đôi mắt nhòe đi vì nước mắt, giống như bị mù, không nhìn thấy gì cả.
Cô chỉ cảm thấy động tác lau nước mắt trên mặt mình tạm dừng, một lúc sau, người đàn ông nhẹ nhàng thở dài.
Rượu whisky nồng nặc hòa cùng hơi thở nóng hổi của người đàn ông tiến lại gần, anh cụp mắt xuống, nhìn mũi cô hỗn loạn hít vào, như thể cô đang rất uất ức và không nói đạo lý.
Có lẽ là một khoảnh khắc đấu tranh giữa ý thức và đạo đức...
Cuối cùng anh cũng đến gần cô.
Sau đó cánh môi cô chạm vào khóe môi của anh.
Cái chạm lạnh lẽo chỉ kéo dài trong vài giây, nhưng giống như sự liếm láp dịu dàng của một động vật hệ mèo để an ủi con thú nhỏ, đó là một cái chạm không có dục vọng, ham muốn hay những cảm xúc phức tạp khác.
"Làm không được."
Vệ Chi nghe anh nói với giọng tiếc nuối--
"Tôi không thể đảm bảo tương lai... ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn, có thể tôi sẽ luôn thích cô ấy, em nhịn đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro