Chương 74: Thiết bị cố định bị hỏng thì làm sao bây giờ....Tìm bạn trai...nha

Trượt tuyết ván đơn có hai ngưỡng khiến người ta từ bỏ--

Ngưỡng đầu tiên là mũi sau đẩy sườn núi, nhạt nhẽo và nhàm chán.

Ngưỡng thứ hai vào một ngày nào đó sau khi học xong trượt cơ sở tiến vào công viên, đột nhiên nhận sức sâu sắc về ý nghĩa câu nói "Đường trượt tuyết rộng không đi, địa ngục không cửa thì lại kéo vào".

Trong giờ ăn trưa, Vệ Chi kéo tấm ván cầu vồng nhỏ của mình vào nhà hàng, cô cảm thấy mình như sắp vỡ ra, nhìn thấy một hòn đá trên mặt đất và tất cả những gì cô có thể nghĩ là "nhảy lên, nhảy lên, nhảy lên, mau nhảy lên, vả nó đi vả nó đi vả nó."

Cô thuận miệng gọi chút đồ ăn rồi ngồi xuống bàn, sáng nay lần đầu tiên có thời gian rảnh để lấy điện thoại ra xem thì phát hiện được kéo vào một nhóm WeChat mới, trong nhóm tổng cộng có mười hai người, bao gồm Lão Yên, Thiện Sùng, còn có Vệ Chi và chín người bạn cùng lớp còn lại.

Lúc này cả nhóm rất sôi nổi, ngoại trừ Vệ Chi đang bị đau thắt ngực, những người còn lại trong nhóm đều rất hào hứng khi hoàn thành nhập môn công viên, box đạo cụ và chuẩn bị lễ tốt nghiệp trong gần hai giờ, bao gồm cả phần lãng phí thời gian trên cáp treo và thảm thần.

Dùng ngón tay lướt qua lịch sử trò chuyện, Vệ Chi đột nhiên có ảo giác rằng chỉ có mình cô mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.

Cô đang nghi ngờ cuộc sống.

Bất ngờ, bạn cùng lớp A tag cô.

【Bạn cùng lớp A: Vậy thì tôi nghĩ người luyện tập tốt nhất và nhanh nhất hôm nay là @Thiếu nữ Kỷ, cô ấy không phải là người đầu tiên làm được boardslide nghiêm túc nhất sao! Hơn nữa còn rất tốt, rất gương mẫu! 】

Vệ Chi bị sốc, phải không? Cô giỏi đến vậy sao?

Bạn cùng lớp F ngay lập tức tiếp lời.

【Bạn cùng lớp F: Cậu cũng phải xem cô ấy học trượt cơ sở cùng ai, ô ô ô, tôi nghe nói Sùng Thần có một học trò được anh ấy dạy từ con số 0, đợt đó xem video trên nền tảng video ngắn nên sáng nay nhin thấy cô ấy tôi còn cảm thấy quen quen--]

【Bạn cùng lớp A: Hahahaha, cũng không thể nói như vậy, @Thiếu nữ Kỷ làm học trò của Sùng Thần cũng không có chút lợi ích nào, mọi người thấy đó suốt buổi học cô ấy đều phải làm trường hợp điển hình, bị mắng muốn bay đầu! Tôi đứng bên cạnh xem thôi cũng đã sợ hãi!】

【Bạn cùng lớp B: Đau lòng.】

【Bạn cùng lớp A: Đau lòng +1]

【Bạn cùng lớp C: Đau lòng +2】

......

【 Thiếu Nữ Kỷ:...]

Làm học trò của Thiện Sùng không có chút lợi ích nào?

Nói ra sợ hù chết mọi người, tôi còn là bạn gái nóng hổi mới mẻ vừa vào tay anh ta, thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt không sợ chỉ kéo dài ba ngày thì cái thể loại này còn chưa đến, lợi hại chưa!

Đừng nói là học trò, làm đối tượng yêu đương với anh ta thì tôi cũng không chút lợi ích nào!

Không lẽ là do vấn đề năng lực cá nhân của tôi ư?

Vệ Chi cạn lời, lúc này, một bóng người màu vàng khác ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, người kia không nói gì, cô cũng không thèm ngước mắt lên.

Thiện Sùng sáng nay vừa làm xong bài tổng kết cho học sinh cuối cùng, từ xa nhìn thấy Vệ Chi, liền ném tấm ván trượt cho Bối Thích rồi đi theo.

Nhìn thấy cô bé đang cúi đầu nghịch điện thoại, không để ý đến mình, anh lặng lẽ đổi vị trí ngồi xuống bên cạnh cô.

Bàn tay to lớn của anh siết chặt cổ tay gầy gò của cô, kéo màn hình điện thoại của cô đến ngay trước mặt mình.

Tình cờ thấy rất nhiều người xếp hàng đau lòng cho Vệ Chi, bạn cùng lớp A nói: Nhưng nói như nào đi nữa thì vậy cũng đủ rồi, cái 180 cuối cùng của tôi đi xuống đều méo méo mó mó..nhất định đứng không vững!

Người đàn ông nhìn thấy vậy liền cụp mắt xuống và nói: "Khen em trượt tuyết giỏi."

Vệ Chi quay đầu lại, liếc nhìn khuôn mặt tự tin của anh, sợ ngây người.

"Anh có tật xấu đọc chữ chỉ đọc những thứ anh muốn đọc à, sao không xem mọi người xếp thành hàng đau lòng em bị anh mắng?" Cô nói, "Để em kể cho anh nghe chuyện cười, một người mới có 0 kiến thức về công viên vất vả lắm mới lấy đủ can đảm để vào công viên, thế mà ngày đầu tiên đã bị bạn trai đại lão mắng đến người qua đường đều cảm thấy quá đáng thương....... Anh bị vô tâm à? Hay anh vốn không có trái tim? Quên đi, anh chỉ không có trái tim thôi."

Cuối cùng, cô đã chuyển sang suy nghĩ vẩn vơ để tự giải trí.

Không thèm nói chuyện với anh.

Nói xong, cô phát hiện người đàn ông không nhìn điện thoại của mình nữa mà chỉ im lặng nhìn cô, trên tay anh cầm một cốc Americano, chậm rãi nheo mắt trong làn sương trắng bốc lên từ cốc cà phê.

Vệ Chi giật mình.

"Như, như thế nào, không nói được à?"

"Ừm?"

Anh phát ra một âm thanh mũi đơn giản.

"...Em-- anh-- tháo khăn bảo vệ mặt ra trước đã."

Vừa nói, cô vừa duỗi tay ra để kéo khăn bảo vệ mặt của anh xuống.

Người đàn ông không phản kháng, tùy cô muốn làm gì thì làm, khuôn mặt tuyệt thế đó lộ ra, cuối cùng cô mới có cảm giác chân thật về bạn trai của mình, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy khăn bảo vệ mặt của anh và nhét nó sau lưng, hỏi câu vừa định hỏi: "Anh cứ nhìn em hoài như vậy làm gì?"

Thiện Sùng dừng lại.

Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, một lúc sau, anh đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù do tháo khăn che mặt của cô, rồi ngả người ra sau: "Lại kêu một lần."

Vệ Chi: "?"

Vệ Chi: "Kêu cái gì?"

Kêu cứu mạng à?

Thấy cô ngơ ngác nhìn mình, người đàn ông nhắc nhở: "Ba chữ đó."

Vệ Chi: "?"

Anh bị sao vậy? "Cứu mạng" là hai chữ.

Vệ Chi như lọt vào trong sương mù, người đàn ông bên cạnh lười biếng bắt chéo chân, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, như muốn chiến đấu với cô đến cùng.

Cô thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra với anh, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc là bị sao vậy?"

Cô vừa nói xong, người đàn ông ngồi dậy, đôi giày tuyết chạm xuống đất, giơ tay chạm vào đầu của cô, nhưng không trả lời câu hỏi của cô.

Anh dùng ngón tay hơi thô ráp móc một lọn tóc vào tai cô, như có hứng thú, anh cẩn thận vén ra sau tai cô, để lộ chóp tai hồng hào.

Giọng nói không rõ cảm xúc đó vang lên xéo bên tai cô: "Sáng nay nghiêm khắc quá?"

Lỗ tai Vệ Chi có chút ngứa ngáy vì bị ngón tay cọ vào.

Tim đập thình thịch.

Thậm chí không thể biết liệu anh muốn nghe một câu trả lời phủ định hay một câu trả lời trung thực.

Sau đó, giống như một con vịt con màu vàng vừa mới nở, cái đầu đầy lông của cô áp vào bàn tay to lớn của anh, cô chớp mắt.

Một giây tiếp theo, cô nhìn thấy người đàn ông lộ ra vẻ mặt cười như không cười, nhìn chằm chằm vào cô, chậm rãi nói: "Bạn trai đại lão hứa lần sau sẽ có thái độ tốt hơn."

Vệ Chi: "..."

Thiện Sùng rút tay lại, hỏi: "Hiện tại có thể kêu lại một lần không?"

Anh nói thêm bằng giọng mũi: "Anh muốn nghe."

Vệ Chi: "..."

Người này có thể sinh ra là để lấy mạng cô.

Sáng nay nói một câu "Đừng bắt nạt sư phụ a" khiến cô từ sáng sớm đã bị mắng mất phương hướng không biết đông tây nam bắc, thậm chí còn không cãi lại, mất bình tĩnh hay xúc động....

Bây giờ lại như thế này.

Chết tiệt, lẽ ra anh phải có một cuốn《Một trăm cách chinh phục thiếu nữ xinh đẹp》trong tay mới phải.

Vệ Chi cúi đầu, ngón tay căng thẳng đến mức có thể đào ra ba phòng một sảnh trên mặt đất, trong lòng than phiền anh chỉ là một cái xưng hô thôi có cái gì đáng ngạc nhiên, anh không phải bạn trai thì là gì...

Đồng thời, cô cũng nhớ rằng cô chưa bao giờ gọi anh như vậy trong bất kỳ dịp nào.

Ngoại trừ một số người thân và bạn bè thân thiết, trong đó có Hoa Yến, không ai biết họ ở bên nhau.

Không phải cố ý giấu diếm, chỉ là thấy hơi lạ khi công khai phô trương khắp nơi.

Cô quá lo lắng về được và mất (cũng không có), một khi anh chưa đủ ấm áp, cô bắt đầu băn khoăn liệu anh có hối hận hay đã có được rồi nên không biết trân trọng...

Cô như vậy nên cũng không để tâm đến vấn đề xưng hô.

Thay vào đó, anh cứ luôn nhớ thương.

Nhìn thấy vẻ mặt cần xác nhận của anh, cô cũng có chút vui mừng.

Vì thế cô hắng giọng: "Vậy anh không phải là bạn trai thì là cái gì?"

Ba từ đó bật ra, và đúng như dự đoán, khóe môi anh mở rộng, lộ ra một nụ cười rõ ràng--

Không tính loại cười châm chọc mỉa mai, Thiện Sùng thực sự hiếm khi cười thật sự.

Có thể thấy lúc này tâm trạng anh thật sự rất tốt, thay đổi tư thế ngồi, cúi đầu nhìn cô: "Vậy chiều nay anh dẫn em đi chơi Jibbing nhé?"

Vệ Chi: "..."

​Đây là cách anh thể hiện sự hài lòng của mình?

Không có gì khác để khen thưởng?

Vệ Chi: "...Hôm nay mới học box, thật sự không cần thiết."

Thiện Sùng: "Đã tốt nghiệp box rồi, không học cái khác à? Vậy khi nào em mới muốn học jumping?"

Em?

Jumping?

Khi nào?

Tôi đã bày tỏ rằng tôi có tham vọng lớn như vậy vào lúc nào?

Vệ Chi: "Cũng không khẩn cấp như vậy đi, em đâu có tham gia Thế vận hội mùa đông--"

Thiện Sùng chưa từng có trải nghiệm như vậy, bình thường sẽ có người chạy tới bắt lấy anh hẹn trước nếu một ngày nào đó ngài đến thì cho tôi theo cái gì cái gì đó, chưa từng có ai mà anh chủ động mời "dắt đi luyện đạo cụ", người nọ trả lời "không đi".

Cô bé này đang lãng phí của trời.

Thiện Sùng: "Em nghe qua câu rèn sắt khi còn nóng chưa? Buổi chiều anh đi dạy học, em đi đâu?"

Vệ Chi: "Anh quản em đi đâu?"

Thiện Sùng nhướng mày.

Vệ Chi: "...Ồ, vẫn có quản một chút, em tự đi trượt đi, đi ngang qua công viên sẽ vào nhìn anh một cái gì đó."

Người đàn ông suy nghĩ một lúc, nghĩ đến màn biểu diễn trượt tuyết sáng nay của cô bé, miễn cưỡng nói "được".

......

Khi đồ ăn được bưng ra, hai người ngồi cách xa nhau để thuận tiện cho việc ăn uống.

Một lúc sau, Bối Thích bưng cốc chocolate nóng tới, ngồi xuống bên kia, nói với Vệ Chi: "Chào buổi chiều, tiểu sư muội, nghe nói sáng nay bà bị sư phụ mắng như thể mắng con à, bây giờ lại ngồi xuống như vậy.... Có lý do để suy đoán là hai người sẽ không cãi nhau phải không? Không thể nào không thể nào? Hai người sẽ không chia tay, chưa quá ba ngày, không thể nào không thể nào!"

Nói xong cậu ta bắt đầu cười như "khà khà khà".

Vệ Chi nhìn cậu như thể cậu ta bị bệnh tâm thần.

Thiện Sùng vốn đang sắp xếp lớp học buổi chiều bằng điện thoại, nghe thấy điều này, anh nói: "Không nói gì thì sẽ không có ai coi cậu là người câm", anh đặt điện thoại di động xuống, bắt đầu ăn.

Bối Thích vỗ đùi rồi "aiya" một cái.

Đúng lúc này, có tin nhắn quảng cáo được gửi đến điện thoại của Thiện Sùng, màn hình điện thoại sáng lên--

Bối Thích trong lúc vô tình lướt qua, nhìn thấy bức ảnh trượt tuyết được người đàn ông đưa lên màn hình khóa.

Nhìn thoáng qua, cậu thấy đó là một chiếc áo hoodie màu vàng, cậu ta tự nhiên tưởng rằng đó là ảnh mà Thiện Sùng chụp hôm nay.

"Sư phụ, ngài đổi màn hình khóa rồi à?" Bối Thích thản nhiên hỏi, "Lần này không phải là ảnh phong cảnh của người lớn tuổi nữa à? Nhân dịp này có nhiều ảnh phô trương như vậy thì lấy đại một tấm--"

Thiện Sùng: "Ừ."

Bối Thích vừa quay người vừa nói, cậu đối với chuyện lúc sáng còn nói chưa đã, đang định nói thêm điều gì đó để chế nhạo Vệ Chi, nhưng khi liếc qua cậu nhận ra có điều gì đó có vẻ không ổn lắm...

Ví dụ như Thiện Sùng không có mái tóc xoăn dài có thể xòe ra giữa không trung khi nhảy lên;

Ví dụ như vấn đề về góc độ, với góc này thì chân của anh dường như quá ngắn;

Một ví dụ khác là cầu vồng nhỏ ở dưới cùng của ván trượt--

Bối Thích: "......"

Cậu ta cầm điện thoại của người đàn ông lên, ấn vào, quay về phía Vệ Chi, hỏi: "Là bà à?"

Vệ Chi cầm cốc cà phê, nhấp một ngụm, mơ hồ liếc nhìn Thiện Sùng, người này đưa tay giật lại điện thoại.

Bối Thích: "......"

Bối Thích: "Hai người đây là dụ chó rồi giết nó (*) à?"

(*) 把狗骗进来杀: bắt nguồn từ "ngược cẩu", khi những người độc thân được gọi là "cẩu độc thân" thì việc thể hiện tình cảm được gọi là "ngược cẩu". Khi có một số hành động công khai tình cảm "ngược cẩu" không được báo trước hoặc không hề dự đoán được thì được gọi là dụ chó vào rồi giết.

Bối Thích: "Tôi sẽ gọi cho Hiệp hội bảo vệ động vật nhỏ."

Vệ Chi: "Ông nên gọi điện cho sở thú, nói với họ rằng có con lợn rừng đã chạy trốn và đang chạy loạn trong khu trượt tuyết."

Thiện Sùng: "Sở thú không nuôi lợn rừng."

Vệ Chi: "Không nuôi sao?"

Thiện Sùng: "Thứ đó có giá trị thưởng thức gì không? Em bỏ tiền đi xem lợn rừng em có thấy vui không?"

Vệ Chi: "Ồ."

Bối Thích: "......"

Bối Thích sẽ không chịu thua như vậy.

Cậu cầm chocolate nóng lên nhấp một ngụm, sau đó nói với Vệ Chi bằng giọng điệu khác: "Nói mới nhớ, nghe nói sáng nay bà cũng coi như tốt nghiệp box rồi phải không?"

Vệ Chi nhìn cậu, cảm thấy miệng chó này sẽ không nói được gì hay ho, quả nhiên giây tiếp theo liền nghe Bối Thích dùng giọng điệu khiêu khích rõ ràng nói: "Cũng được, tuy rằng ai cũng biết bà bị mắng muốn bay đầu, vậy bà không đòi Sùng Thần khen thưởng cái gì à? Vậy là vô ích rồi còn gì?"

Có phần thưởng, chủ động mời cô học đạo cụ tiếp theo có tính không?

Cô cầm chiếc cốc lên che nửa mặt, khóe mắt liếc nhìn Bối Thích, cô bé không nói gì, trực giác mách bảo rằng nếu cô nói ra câu trả lời này, sư huynh sẽ cười bể bụng.

Quả nhiên, căn bản không cần cô đáp lại, sư huynh lại tiếp tục nói: "Tui rất quen thuộc với tình thầy trò nha, tui nói cho bà nghe tui đọc truyện tranh chính là tình thầy trò, bà biết lần đầu tiên nam nữ chính hôn nhau là từ đâu ra không, là do học trò nhỏ trông ngốc nghếch-"

Vệ Chi: "Ông mới ngốc nghếch"

Bối Thích chậm rãi nói xong: "Lần đầu tiên là bởi vì luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, ngược lại ý thức bị kích thích, thành công đột phá cảnh giới trước mắt. Đêm đó đã hoàn thành một cuốn sách luyện kiếm thuật mà người khác phải mất ba năm mới có thể thành thạo."

Tay cầm cốc của Vệ Chi cứng đờ.

Bối Thích mỉm cười nói: "Sau đó lúc sư phụ muốn ban thưởng cho hắn ta, hắn ôm eo sư phụ hỏi, hỏi ta có thể hôn ngài không."

Vệ Chi nuốt một ngụm cà phê, suýt chết sặc, nhìn chằm chằm vào Bối Thích.

Thấy bộ dạng của cô như thể gặp quỷ, sư huynh vui mừng khôn xiết: "Chán ghét, tác giả quá dữ dội, người ta là đọc được đoạn này nên mới rơi vào hố của ả."

Vệ Chi chưa kịp phản ứng, người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng ngồi bên cạnh đã vươn bàn tay to lớn của mình đặt lên đầu Bối Thích, ấn đầu ép mặt cậu rời khỏi Vệ Chi: "Đừng nói những thứ này với cô ấy, vốn dĩ cô ấy đã không học giỏi, một cô bé như cô ấy sẽ xem những truyện tranh đó sao? Còn giao lưu cái gì? "

Bối Thích: "Em chỉ để cô ấy tìm phần thưởng từ anh thôi mà."

Thiện Sùng: "Cậu quản rộng dữ ha."

Bối Thích: "Chủ yếu là vì hơi lo lắng khi thấy hai người ngồi cách xa nhau như vậy."

Thiện Sùng: "Vừa rồi cậu mới ngồi xuống đây cũng không phải nói như vậy ."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đầu óc Vệ Chi trống rỗng, trong đầu toàn là lời nói của Bối Thích, cốt truyện cậu ta nói rất quen thuộc, nội dung chương đầu tiên của cô là như thế này sao, ánh mắt châm chọc mỉa mai của cậu ta là sao nữa, không lẽ cậu ta đã xem bộ truyện tranh mới của cô, rồi còn cái caption viết trong lúc nóng đầu--

Quên đi, hình ảnh không quan trọng.

"Cái hố này được sử dụng để huy động vốn từ cộng đồng cho quỹ khởi nghiệp hôn nhân", v.v.

Những từ này thậm chí còn đáng sợ hơn.

........................

A a a a a a a a a a.

Trong lúc bồn chồn muốn chạy về khách sạn xem truyện tranh của mình có nội dung gì, cô không khỏi liếc nhìn đôi môi của người đàn ông, đôi môi mỏng nhẹ nhàng khi không cười rất uy nghiêm.

Không phải cô chưa từng chạm vào, mà là lúc đó nước mắt nước mũi tèm lem không nếm được mùi vị gì, nếu để cô làm lại lần nữa...

Phải nói rằng, nó còn có động lực hơn jibbing boardslide big air jumping gì đó.

"Nhìn cái gì?"

Người đàn ông quay đầu lại, vô cảm nhìn cô.

"..."

Vệ Chi suýt nữa bóp nát cốc cà phê.

......

Buổi chiều Thiện Sùng có một tiết học, trước một giờ anh mới đi ra ngoài.

Vệ Chi ăn xong có chút buồn ngủ, ôm tấm ván đi ra ngoài, vừa ngáp vừa nghĩ buổi chiều lên núi trượt ba bốn lần có thể kết thúc công việc, sau đó về khách sạn xem mình đã vẽ lung tung cái gì trong truyện tranh mắc công cô cứ suy nghĩ những chuyện này suốt....

Kết quả là cô gặp Hoa Yến cùng Nhan Nhan ở cửa sảnh thiết bị trượt tuyết, hai người vui vẻ mời cô đi trượt tuyết off-piste.

Cái gọi là "off-piste" dùng để chỉ khu vực đường trượt tuyết không nén bên ngoài đường trượt tuyết. Tuyết ở đó hoàn toàn tự nhiên, mềm xốp dày, chưa qua xử lý đặc biệt. Đường trượt tuyết chưa được làm sạch sỏi hoặc đá, chứa đầy những điều chưa biết.

Tân Cương có tuyết rơi dày đặc vào mùa đông và nơi này nổi tiếng với trượt tuyết hoang dã.

Mà đường trượt tuyết hoang dã off-piste là bước đầu tiên để trở về với thiên nhiên, người mới qua đến bên kia khẳng định không đứng dậy được...

Vì vậy, trên thực tế, chỉ có hai hoặc ba chú mèo con trên những đường sơ cấp và trung cấp ở khu trượt tuyết Tân Cương, bởi vì những người sẵn sàng đến đây đều là những chuyên gia đến đây để trượt tuyết hoang dã.

Vệ Chi có chút bồn chồn rục rịch.

Hoa Yến kéo cô, cô ấy vốn dĩ đã cao lớn, xách Vệ Chi lên cáp treo như xách một con gà con, sau khi ngồi xuống cáp treo, cô ở trong nhóm tag Thiện Sùng, dùng tin nhắn thoại nói: "Sùng Thần, em và Nhan Nhan dắt sư muội đi trượt off-piste, muốn báo cáo với ngài một tiếng mặc dù cũng không có ý định nghe ý kiến phản đối của ngài."

Vệ Chi: "..."

Người đàn ông này có lẽ đúng lúc đang xem điện thoại, chưa đầy hai giây đã trả lời, khi bấm vào, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ván của cô ấy là ván với, dắt cô ấy đi off-piste cái gì?"

Dưới lớp tuyết trắng bao phủ của con đường trượt tuyết off-piste, có rất nhiều tảng đá vô hình, thậm chí cả những tảng đá lớn, nếu vô tình trượt lên, mặt dưới của tấm ván sẽ bị trầy xước, hoặc tấm ván sẽ trực tiếp bị vỡ...

Vì vậy, nhìn chung mọi người đều tiếc nuối không dám ôm ván mới đi trượt off-piste.

Hoa Yến cười nhẹ, cúp điện thoại: "Chị biết anh ấy không đồng ý, không sao đâu, còn mấy chục phút nữa anh ấy mới tan học, không bắt được chúng ta đâu, lát nữa cứ làm bộ trên núi không có tín hiệu."

Với điện thoại trong tay, họ cung cấp cho Vệ Chi một số kiến ​​thức khoa học trên cáp treo--

Ví dụ, khi trượt tuyết hoang dã do tuyết mềm nên rất dễ bị kẹt, bất động chìm vào, do đó lúc trượt cần đặt ván lâu hơn và nhẹ đặt trọng tâm lên chân sau.

Khi đi vào vùng tuyết hoang dã quả thực có rất nhiều đá, trượt trên đó rất dễ bị ngã, nếu không quen với địa hình thì hãy cố gắng đi theo đường trượt của người khác. Và điều quan trọng nhất là hãy đi theo đồng đội, đừng tụt lại phía sau và đừng chạy lung tung một mình.

Sau khi nhấn mạnh những điều cơ bản, họ xuống cáp treo, vén tấm lưới bảo vệ rồi đi thẳng vào khu trượt tuyết hoang dã trong khi nhân viên khu trượt tuyết không có mặt.

Địa hình Tân Cương rộng lớn, vén lưới bảo vệ ra sẽ thấy những cánh đồng tuyết mênh mông, xa xa là những ngọn núi phủ tuyết chồng chất lên nhau, mây trắng như kẹo bông bồng bềnh trên bầu trời trong xanh.

Đó là khung cảnh rộng lớn và tuyệt đẹp không thể nhìn thấy trên những sườn núi tuyết được máy ép qua.

Lúc này đã là buổi chiều, con đường trượt tuyết bên ngoài thực sự có rất nhiều dấu vết của con người, chắc chắn trước đó đã có rất nhiều người tới đây.

Vệ Chi đeo tấm ván trượt tuyết vào, thử trượt lên trên một chút, liền cảm giác được tuyết dưới chân mềm xốp hơi chìm vào bên trong, cô "aiya" một tiếng, nghe thấy Hoa Yến nhắc nhở từ phía sau: "Đừng đổi cạnh, cạnh đứng cũng đừng quá cao, kẹt vào là không thể thoát ra được."

Vệ Chi cố gắng phóng thẳng ván thử trượt một đoạn, nói thế nào nhỉ, nó hoàn toàn khác với những con đường trượt tuyết thông thường--

Tốc độ càng chậm.

Dưới chân càng mềm.

Ván trượt tuyết tạo ra âm thanh "xào xạc" dễ chịu khi cọ vào tuyết, để lại dấu vết trên lớp tuyết mềm.

Điều này mang lại cho cô một chút niềm vui.

Cả buổi trưa rốt cuộc không có trượt chuyến nào ở đường trượt tuyết đã bị máy ép qua, xuống cáp treo, nhấc lưới bảo vệ lên, trong khi nhân viên quản lý khu trượt tuyết không có mặt thì thực hiện một loạt động cực kỳ mượt mà--

Thế rồi niềm vui tột độ lại sinh ra nỗi buồn.

Lần thứ ba, Vệ Chi đi theo đường trượt của người khác, đến một nơi nào đó, cô nhìn thấy Hoa Yến trước mặt đã đi làm một cái vòng rõ ràng, nếu là chuyến đầu tiên chắc chắn Hoa Yến sẽ quay đầu lại nhắc nhở cô. Nhưng đây là chuyến đi thứ ba, hai chuyến trước Vệ Chi đều đi theo cô ấy rất tốt nên lần này cô cũng không cố ý nói gì.

Sau đó Vệ Chi gần đến mới nghe thấy Nhan Nhan la lên "Nhìn dưới chân", tấm ván của cô trực tiếp đập vào đá--

Cũng may tuyết rất dày nên cô vụng về ngã xuống, đập trên mặt tuyết nên không hề đau.

Rõ ràng là mặt dưới của tấm ván bị trầy xước, khiến cô cảm thấy hơi đau lòng.

Nhan Nhan ở phía sau cởi ván trượt ra, tiến tới đỡ Vệ Chi đứng dậy, vừa vỗ nhẹ tuyết trên người cô, vừa không quên nhẹ nhàng hỏi cô ngã ở đâu, có đau không.

Vệ Chi ấm lòng, không để ý đến nỗi đau lòng của mình, vội vàng nói không sao.

Cô di chuyển tấm ván dưới chân mình, vừa định chờ Nhan Nhan mặc lại ván trượt rồi đi tiếp, nhưng khi cô thử vặn tấm ván, cô phát hiện tấm ván không theo ý mình, suýt ngã lần nữa.

"A, thiết bị cố định của em bị hỏng rồi."

Nhan Nhan kêu lên.

Vệ Chi cúi đầu nhìn, quả nhiên, thiết bị cố định của chân trước đã bị đứt ra, sợi dây treo trên đó một cách đáng thương, trông như vô dụng.

Cô tùy tiện mua thiết bị cố định sau khi nhận được tấm ván trượt, Thiện Sùng cầm nó qua nhìn và nói "có thể dùng được".

Khá rẻ.

......Nhưng mà đứt ra như vậy, cũng quá thảm đi.

"Mọi người đi trước đi," vẻ mặt Vệ Chi buồn bã nói, cúi người nhặt ván trượt, "Em bò lại đường trượt tuyết để quay về."

Đường trượt tuyết ở khu trượt tuyết này không dài, khoảng cách chỉ chưa đến 2KM, quay lại đường trượt tuyết được ép bằng máy, đi một lúc là có thể về đến nơi.

Nhan Nhan do dự, lúc này Hoa Yến cũng cởi ván của mình ra và tiến lại gần -- chủ yếu là vì họ khác với đàn ông, vừa vác ván trượt vừa mang theo Vệ Chi xuống núi đúng là có hơi khó khăn...

Hai người nhìn cô bé dùng tay chân bò trở lại đường trượt tuyết thông thường, Hoa Yến dặn dò cô bé bước sang một bên và đi chậm rãi, lúc này mới trượt đi khoảng 1,3 mét.

...... Vệ Chi một tay nắm lấy thiết bị cố định, kéo tấm ván, hự hự mà đi xuống núi.

Đi được vài trăm mét, tấm ván to và nặng, da đầu cô tê dại vì kiệt sức, cô nói mình xui xẻo, ngồi xuống ven đường, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho bạn trai--

"Thiết bị cố định của em bị hỏng rồi!"

Cô không ôm nhiều hy vọng Thiện Sùng sẽ nhìn thấy, bình thường anh không thích nhìn vào điện thoại, hơn nữa theo thói quen, giờ này anh đã tan học, cũng không gọi điện cho cô, không biết anh ấy đang làm gì.

Gửi tin nhắn xong, cô đang định cất điện thoại đi thì điện thoại rung lên, nhìn thấy người gọi là Thiện Sùng.

"..."

Ờ.

Có chút kinh ngạc, ngạc nhiên hơn bất cứ điều gì, cô nghe điện thoại, ngọt ngào "a" một tiếng, bên kia im lặng một lúc, giọng hơi khàn khàn: "Thiết bị cố định bị đứt à?"

"Ừ," cô thành thật nói, "Chất lượng không được tốt lắm, ngã một cái đã đứt rồi."

Bên kia nghe Bối Thích hét lớn: "Ồ, mẹ nó, chết tiệt Lão Yên cái FS 720° này của cậu cũng được nha"--

...À, đoán là những người này sau khi tan học thì di chuyển đến chỗ jumping.

Hoặc bể halfpipe.

Tiếng của Bối Thích càng lúc càng xa, người đàn ông chắc đi được một đoạn mới hỏi: "Em ngã à? Đang ở đâu?"

"Em không sao, tuyết ở đường trượt bên ngoài mềm... Bây giờ đang bò lại chỗ lưới bảo vệ, dọc theo đường cao cấp phía bắt đi xuống dưới."

"Trượt gặp đá nên ngã? Đã bảo em đừng đi, em lại không nghe lời."

"Biết rồi thưa bố," Vệ Chi cười nói, "Ngã cũng đã ngã rồi, bây giờ anh có mắng thì thiết bị cố định cũng không thể quay về, anh mắng em có ích lợi gì không?"

Cô khá cây ngay không sợ chết đứng, Thiện Sùng không biết phải nói gì với cô, dù sao nếu anh nói quá nhiều, cô sẽ nổi giận với anh.

Vì vậy, đành phải dừng lại, rũ mi mắt hỏi, "Anh đi đón em nhé?"

Vệ Chi: "Anh đang ở đâu?"

Thiện Sùng quay đầu nhìn về phía Lão Yên, Bối Thích cùng mấy người học trò khác đang ngồi xổm ở địa hình đạo cụ cách đó không xa, quay mặt đi: "Bên phía bể halfpipe."

Như thể cảm nhận được ánh mắt của anh, sư huynh đứng ở thành bể halfpipe chống nạnh nói, "Sùng Thần ai gọi cho anh vậy, lại đây lại đây xem FS cork 720° này có so với Lão Yên được không!"

Vệ Chi không để ý đến tiếng động mạnh mẽ xung quanh, suy nghĩ một lúc: "Bể halfpipe cách chỗ này hơi xa, không cần lại đây đi?"

Câu cô dùng rõ ràng là một câu hỏi.

Tuy nhiên.

Thiện Sùng: "Ồ."

Thiện Sùng: "Vậy thì đi bộ chậm rãi, chú ý an toàn, đến sảnh thiết bị trượt tuyết lại gọi cho anh."

Sau đó, Vệ Chi chưa kịp nói chuyện, anh đã dứt khoát cúp điện thoại.

Cho đến khi có tín hiệu máy bận, Vệ Chi ngơ ngác nhìn điện thoại đã cúp máy, im lặng hồi lâu, không nói nên lời, nghẹn họng một lúc.

......

Ba phút sau.

Thiện Sùng thực hiện FS cork 720° từ trái sang phải của bể halfpipe, bước ra khỏi bể, nắm lấy tấm ván, sau đó thực hiện BS cork 540°, và đáp xuống thành bể --

Ngay khi anh từ từ trượt trở lại đáy bể, còn chưa kịp hỏi Bối Thích xem có gì khác với 720° của bọn họ không thì đã nghe Lão Yên bên cạnh hỏi: "Anh Sùng, anh vừa mới cãi nhau với sư muội à?"

Thiện Sùng: "?"

Người đàn ông nhướng mày, có chút bối rối không biết câu hỏi này đến từ đâu.

Cúi người gỡ ván trượt ra, bước tới, đưa tay lấy chiếc điện thoại trong tay Lão Yên ra xem, phát hiện một avatar quen thuộc đã đăng một bài ở vòng bạn bè ba phút trước--

Với hình ảnh:

Con đường trượt tuyết hiu quạnh không một bóng người và thiết bị cố định gãy làm đôi trên ván trượt tuyết.

Caption:

Nếu xách ván đi chơi làm đứt thiết bị, tâm trạng không vui thì chỉ cần nói chuyện với bạn trai, sau khi nói chuyện, bạn sẽ phát hiện ra rằng một giây trước mình đang có tâm trạng tốt.

Thiện Sùng: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro