Chương 8: Gặp gỡ - vị (thần) trên TV
Chủ khu trượt tuyết rất tình cảm, có thể là một người đàn ông ngay thẳng có chút tế bào lãng mạn, tầng trên cùng của nhà ăn được thiết kế như một mái vòm bằng kính, ánh nắng chiều chiếu xuống khiến không gian trở nên ấm áp và lười biếng.
Sau khi cởi dây giày trượt tuyết và mang đôi giày thoải mái hàng ngày của mình vào, ăn uống no nê, thả lỏng toàn bộ, bản thân sẽ giống như một con mèo lười bị rút xương, nằm bò trên bàn ăn thậm chí không muốn động đậy một sợi lông.
Vệ Chi ngáp một cái, dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt đang trào ra khỏi khóe mắt.
Khương Nam Phong cũng ngáp một cái.
Nghe thấy tiếng động, người đối diện nhướng mi liếc nhìn cô: "Chiều nay còn đi à?"
"Đi a," Khương Nam Phong nói, "Tiền Nhận (mũi trước) có hơi khó. Lão Yên nói có thể là do độ dốc và chất lượng tuyết của đường trượt mà tụi tui đã tập luyện vào sáng nay, nên chiều nay thử lại xem sao....."
Tiền Nhận Thôi Pha (mũi trước đẩy dốc), là động tác cơ bản cần phải học sau khi học được Hậu Nhận Lạc Diệp Phiêu. Thật ra, nó cùng loại với Hậu Nhận Thôi Pha, chỉ là người đó thay đổi từ mặt hướng xuống núi sang quay lưng về phía núi và trượt xuống bằng mép trước của ván trượt.
Vệ Chi còn chưa có tiếp xúc với hạng mục này, tới giờ cô còn chưa chơi xong Hậu Nhận Lạc Diệp Phiêu.
Cô ôm cái cổ đau nhức của mình và nói đùa: "Bà tập luyện chăm chỉ thế để tranh tài ở Thế vận hội mùa đông năm sau à?"
"Thật ra cũng không đúng." Khương Nam Phong không có chút nào chịu đựng bị giễu cợt, cô nhấp một ngụm rượu, cẩn thận để lại mấy vết răng trên đó. "Tiền Nhận rất thú vị, học xong sẽ biết."
"Thật đáng sợ khi quay lưng với phía dưới chân núi, không nhìn thấy gì phía sau cả." Vệ Chi ngây thơ nghĩ rằng họ đang thực sự thảo luận về kỹ năng trượt tuyết. "Có gì vui?"
"Điều thú vị là nếu bà cảm thấy sợ thì huấn luyện viên cũng sẽ nghĩ bà cảm thấy đang sợ".
"? Cái khỉ gì, đang nói tiếng người sao?"
"Huấn luyện viên cho rằng bà cảm thấy sợ nên sẽ cho bà cảm giác an toàn."
"Cái gì?"
"Anh ấy sẽ nắm tay và dạy bà đẩy dốc, một giây cũng không buông ra. Hơn nữa nó khác với Hậu Nhận Thôi Pha, Tiền Nhận mà ngã thì bà sẽ ngã sấp về phía trước, đúng lúc ngã vào lòng ngực của anh ta." Khương Nam Phong nhấn mạnh, "Cơ thể của Lão Yên có mùi thơm xà phòng, có lẽ là sáng nay vừa tắm."
"Ah?"
"Mùi xà phòng," Khương Nam Phong vẻ mặt nghiêm túc nói, "Rất ngây thơ."
"..."
Vệ Chi im lặng ba giây, đáng tiếc trong đầu cô hiện lên một hình ảnh: đàn bà tồi giả bộ làm nũng ngã vào lồng ngực của đàn ông tồi, đàn ông tồi dang rộng hai tay đỡ lấy cô, hai người lăn lộn trên tuyết, giống như một bộ phim hoạt hình điên rồ của Disney đầy vui tươi và đẹp đẽ hơn bao giờ hết...
"Đồ lưu manh."
Cô đánh giá khá công bằng.
"Cứ ganh tị đi."
"Tui ganh tị cái gì!"
"Huấn luyện viên của bà không tay cầm tay dạy bà đẩy dốc đúng không?"
"Anh ta kéo cái rắm! ... Không phải! Ai muốn tay trong tay đẩy dốc với anh ấy!"
"Có thể kéo một chút. Tui thấy huấn luyện viên của bà rất đẹp trai, nghe Lão Yên nói rằng anh ấy là đại lão công viên á."
"Đại lão gì cơ, bà đã từng thấy có người bị người ta bóp cổ ép add tài khoản WeChat chưa... Giờ bà nhìn thấy rồi, là tui đây! Anh ta làm ăn chắc chắn rất tệ nên mới ép người add Wechat. Vì sao làm ăn tệ, là vì miệng thúi đó."
"Ồ."
"Tui sẽ không tay cầm tay đẩy dốc với anh ấy!"
"..."
Cô gái nhỏ đối diện mặt đỏ bừng vì mất bình tĩnh, đôi cánh đang vùng vẫy của cô dường như muốn nhảy lên bàn múa may quay cuồng cất tiếng kêu ríu rít, giữa lúc đang nói chuyện, Khương Nam Phong liếc nhìn cô rồi không nói nữa...
Vẻ mặt thiếu hiểu biết của cô khiến người ta muốn lật bàn trước mặt cô.
......
Giờ nghỉ trưa kết thúc bằng cuộc cãi vã giữa đôi chị em tình như mấy mảnh thủy tinh.
Đẩy chiếc bánh đang ăn dở trong tay cho Vệ Chí đang rơi lông tơ đầy đất, "Bồi bổ thân thể," Khương Nam Phong chộp lấy điện thoại, "Đừng dùng sức quá nhiều."
Đàn bà tồi ngây thơ và đàn ông tồi huấn luyện viên hẹn gặp nhau tại điểm hẹn.
Vệ Chi chống một tay lên bàn thở dốc, không dám trì hoãn việc Khương Nam Phong chuẩn bị cho Thế vận hội mùa đông năm sau, ăn hết mấy miếng bánh, đứng dậy nói lắp bắp: "Tui đi nhà vệ sinh cái rồi cùng bà ra sảnh thiết bị trượt tuyết..."
"Chiều nay bà làm gì? Đi tìm huấn luyện viên miệng hư?"
"Biến! Về khách sạn ngủ!"
Sau một hồi cười ngắn ngủi, người nghịch điện thoại uể oải đáp lại, lòng bàn tay quét vào trong, ra hiệu cho cô cút đi.
Vệ Chi hùng hổ trừng mắt liếc nhìn cái đầu lạnh nhạt của đàn bà tồi, quay người đi vào nhà vệ sinh--
Không biết cử động thế nào, vừa bước đi đã phát hiện cơ đùi căng cứng, hai chân đau nhức đến mức không còn cảm giác như của mình nữa.
May mắn thay, phòng tắm rất sạch sẽ, lại có mùi thuốc khử trùng khiến người ta yên tâm, Vệ Chi giữ cửa chậm rãi ngồi xuống, sau đó giữ cửa chậm rãi bước đi, động tác cứng ngắc như người máy.
Vẫn là một người máy hỏng rồi.
Khi cô khập khiễng bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô thầm vui mừng vì vẫn chưa có ai nhìn thấy cô, nếu không trong lòng bọn họ sẽ cười nhạo người mới...
Khi ngẩng đầu, cô thấy ai đó đang ngồi ở khu vực hút thuốc cạnh nhà vệ sinh.
Vệ Chi: "..."
Người cách đó không xa dựa vào bàn, ngồi trên ghế với tư thế thoải mái.
Anh ta mặc một chiếc áo lông màu đen, cúi đầu, biểu cảm nhạt nhẽo nhìn một góc trong khu vực hút thuốc đến phát ngốc... Đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, khói trắng lượn lờ, mắt thấy đã sắp cháy đến tận cùng.
Dường như nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên nhìn qua--
Vừa vặn đối mặt với Vệ Chí.
Vì thế Vệ Chi thấy rõ khuôn mặt của anh.
Mắt một mí.
Có một nốt ruồi nhạt màu ở sống mũi.
Nốt ruồi nhạt màu.
Vệ Chi đang bám vào tường giật mình chuyển sang định dạng JPG--
Sự việc là như thế này.
Cô đã nghĩ ra 10.000 cách hợp lý để gặp Trần Vỹ Đình ở khu trượt tuyết tuyết...
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng cuối cùng người mà cô gặp ở khu trượt tuyết không phải là Trần Vĩ Đình mà là Takashi Kashiwabara.
Phiên bản 2.0 tiếng Trung.
---Là người đó.
---Đó là người cô nhìn thấy trên TV.
Người đàn ông đẹp trai có thể gia nhập làng giải trí nhờ vào vẻ đẹp trai của mình nhưng lại nhất quyết giẫm lên ván trượt bay lên trời, một cựu vận động viên quốc gia.
Anh trai.
Đại lão.
Đại thần.
Đại thần đang trốn trong khu vực hút thuốc.
Khi ngẩng đầu lên thì gặp một người mới đang run rẩy bám vào tường vì học đẩy dốc.
Bạn nghĩ điều này đáng xấu hổ đến mức nào?
"..."
Vệ Chi chớp chớp mắt, có chút ngơ ngác không biết phải làm sao, cười một cách cứng ngắc với người đàn ông đang im lặng nhìn mình như phản xạ có điều kiện--
Khóe môi run run, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, giơ tay chạm lên mặt, may quá có đeo khẩu trang....
Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, vì đeo khẩu trang, không ai nhận ra ai, nên cô nhìn chằm chằm vào đôi mày lãnh đạm của người đàn ông cách đó không xa, gật đầu với anh ta một cách thân thiện và tao nhã.
Bên kia chớp mắt.
Buộc mình phải nhìn đi chỗ khác, Vệ Chi bám vào bồn rửa, giả vờ bình tĩnh, đưa tay vặn vòi.
...Có lẽ ông trời đang chống lại cô ấy.
Vừa mở vòi nước, dòng nước mạnh ùa ra, phun vào mặt Vệ Chi với một lực cực kỳ dữ tợn--
Vì thế cô ngốc cmnr.
Đứng bên bồn rửa nhìn nước giữa vòi và ống nước bắn tung tóe theo góc 360 độ không có một góc chết, trong đầu cô tràn ngập những dấu chấm hỏi, dấu chấm than, trong lúc nhất thời cô còn quên đưa tay tắt nước.
Cô ấy giơ tay lên cao, giống như một chú gấu trúc con đang chờ người chăn nuôi cho một chậu sữa ở Cơ sở Gấu trúc Tứ Xuyên.
Dòng nước lạnh chảy xuống từ đuôi tóc, đầu óc cô trống rỗng.
Cho đến khi mùi thuốc lá thoang thoảng cách đó không xa đến gần.
"Vòi nước này bị hỏng rồi."
Tiếng nước róc rách hỗn loạn át đi giọng nói trầm thấp đầy nam tính của người đàn ông, một bàn tay to lớn từ phía sau đưa ra nhanh chóng tắt vòi nước.
Những giọt nước bắn tung tóe trên khẩu trang, sống mũi và trong mắt lập tức dừng lại, Vệ Chi choáng váng đến mức không nghe thấy những người phía sau đang nói gì, cô giơ tay lên dụi mắt. Khi cô quay lại, cô nhìn thấy một người đàn ông cao hơn cô rất nhiều đang đứng đó, phía sau cô...
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi hai người gặp nhau ở khoảng cách gần, anh ấy còn dễ nhìn hơn trong tưởng tượng của cô nữa, Vệ Chi chớp mắt thật mạnh, cố gắng tìm kiếm dù chỉ một lỗ chân lông trên khuôn mặt trắng trẻo đó--
Vì thế.
Người đứng gần cô có thể thấy rõ một giọt nước run rẩy nhỏ xuống từ hàng mi cong của cô gái nhỏ trước mặt.
"..."
Đầu ngón trỏ lơ lửng giữa không trung cử động không tự chủ và hơi co lại.
Sau vài giây, thả lỏng trở lại và tự nhiên buông xuống.
Tắt vòi nước, anh đứng thẳng dậy, nhìn đi nơi khác, sờ túi quần, lấy ra chiếc khăn lau kính trượt tuyết dưới bao thuốc lá...
Anh lưỡng lự trong hai giây.
Anh đưa khăn lau kính trượt tuyết cho Vệ Chi - mặt đầy nước.
"......Cảm ơn."
Trong khoảnh khắc vô tình tiếp xúc, Vệ Chi vô tình cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay đối phương.
Cô siết chặt miếng vải lau kính trượt tuyết và lau nước trên mặt một cách lung tung.
Khi nước trên mặt đã hoàn toàn biến mất, cô lấy tìm về lại phần nào khả năng suy nghĩ, cô bừng tỉnh nhìn xuống chiếc khăn lau kính nhăn nheo đã lấm lem vết nước trên tay...
Dù thế nào đi nữa, để như thế này mà trả lại cho người ta thì thật xấu hổ quá.
"Cảm ơn rất nhiều ạ," cô nói một cách ngoan ngoãn và lễ phép, "Vải lau kính..."
Chỉ là một mảnh vải lau kính mà thôi.
Đối phương không nói gì, xua tay như không quan tâm.
Nghĩ rằng anh chán ghét, Vệ Chi hoảng sợ.
"Em... cảm ơn anh, không ngờ vòi nước lại hỏng, lại tình cờ có anh ở đây, em nhất định sẽ giặt khăn lau kính cho anh! Em sẽ không trả lại anh như thế này đâu ạ, đừng chán ghét nha! Đã hút thuốc lá xong chưa ạ, anh diệt đi. Cảm ơn, cảm ơn, thật xin lỗi--"
Vệ Chi lắp ba lắp bắp, điên cuồng nuốt nước miếng, nói đến cuối logic của cô hỗn loạn đến mức gần như muốn khóc.
Đối phương không nói gì, chỉ bình tĩnh cúi đầu nhìn cô.
Vẻ mặt thờ ơ đó khiến sự bối rối của cô giống như một con khỉ đang leo cây hơn.
Đằng sau chiếc khẩu trang ướt dầm dề, cô có thể cảm thấy má mình nóng lên nhanh chóng.
Cô siết chặt mảnh vải nhỏ trong tay, dùng đầu ngón tay xoa xoa lớp vải mềm mại, cô nhắm mắt lại, rồi lại nhanh chóng mở ra, đưa mắt nhìn người đàn ông đang rũ mắt nhìn cô trước mặt
"Vậy thì để trả lại khăn lau kính, anh có thể cho em phương thức liên lạc với anh được không ạ?"
Đó là một câu hỏi đầy dũng cảm coi thường cái chết.
..............................
Tuy nhiên, một hồi lâu sau cũng không có phản hồi.
........Hết rồi.
Đối phương chắc chắn đã nghĩ rằng đây là cố ý làm quen.
Dùng thủ đoạn vụng về là xịt nước vào mặt để làm quen.
Làm quen làm quen làm quen.
Trong vụ nổ thời tiền sử của vũ trụ nhỏ trong lòng cô, những sinh vật trên một hành tinh màu hồng nào đó đã hoàn thành một quá trình tiến hóa và sau đó cũng trong chốc lát hoàn thành một sự kiện tuyệt chủng biến thành cát bụi.
Nặng nề ngẩng đầu, Vệ Chi nhếch khóe môi, thầm nghĩ còn có thể cứu mạng, cô đang định giải thích rằng không có dùng thủ đoạn vô lương tâm này để lừa gạt phương thức liên lạc của người ta--
Đột nhiên phát hiện đối phương thái độ có chút kỳ quái.
Người đàn ông trước mặt nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt đen láy.
Một bên lông mày hơi nhướng lên, đôi môi mỏng hơi cong thành một vòng cung vừa đủ.
Nó có vẻ hơi hứng thú, lại có hơi buồn cười.
Vệ Chi: "?"
Chuyện gì vậy?
Biểu cảm này là sao?
Có phải hoa Nghênh Xuân (hoa nhài mùa đông) đã nở trên mặt cô sau khi được tưới nước?
Ah?
...Ý nghĩa là gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro