Chương 9: Liệu có thể bên nhau vui vẻ một ngày không? - Không :)
Ban đêm, khách sạn.
Vệ Chi nằm trên giường, hai tay giơ lên trời, trong tay cầm một mảnh vải màu xám nhạt.
Nhìn chằm chằm.
Nhìn chằm chằm.
Nhìn chằm chằm--
Giọng nói của Khương Nam Phong nhàn nhạt trôi theo tiếng "ào ào" của nước chảy: "Giẻ lau ở đâu ra?"
Vệ Chi gấp lại khăn lau kính với vẻ thành kính như lúc nhận lấy, cô ngồi thẳng dậy nói: "Đừng nói năng thô lỗ, đây không phải là giẻ lau, đây là đại thần đưa cho tui, miếng lau mắt kính được ban phước."
"Ban phước như thế nào? Treo nó lên ngực, ngày mai có thể đến công viên nhảy bệ cao tám mét?"
Vệ Chi không hề bị ảnh hưởng chút nào: "Bà có biết thế nào là đại thần không?"
Tiếng nước chảy chợt dừng lại.
"Ừm," Khương Nam Phong dời tay ra khỏi vòi nước, xé bao bì, chậm rãi đắp mặt nạ dưỡng ẩm lên mặt, giọng điệu thản nhiên: "Người đang dạy cho bà?"
"Nói cái khỉ gì vậy? Đừng nghe huấn luyện viên của bà nói hươu nói vượn, cậu ta chỉ đang cố gắng tạo thế, cứu lấy phẩm giá của bạn mình thôi." Vệ Chi trả lời nhanh chóng, nói với giọng điệu nhẹ nhàng, "Đại thần mà tui gặp hôm nay chính là đại thần thật sự - Đại thần ở trình độ nào? Tui từng nhìn thấy anh ấy trên TV."
"Ai?"
"Là người có tư cách để có lá cờ đỏ năm sao thêu trên bộ đồ trượt tuyết nào đó treo trong tủ quần áo."
"...Điều đó thực sự khá ngầu."
"Đúng không?"
"Tại sao một người như vậy lại đưa cho bạn miếng vải lau kính?"
"Bởi vì tui xinh đẹp."
"Ở Trương Gia Khẩu trời tối sớm, nhưng điều đó không có nghĩa là bà có thể bắt đầu nói mớ ngay sau khi nhạc kết thúc bản tin thời sự vừa vang lên."
"Vòi nước bị hỏng, nước bắn vào mặt tui, anh ấy nhìn thấy, anh ấy rất tốt bụng", Vệ Chi nói. "Những người lợi hại đều thật tốt bụng."
Giọng điệu mơ màng đó khiến Khương Nam Phong ngừng điều chỉnh mặt nạ trên mặt, nghiêng người nhìn cô gái đang nằm trên giường phía sau mặt gương, tình cờ nhìn thấy người kia đang dẩu mông ở cạnh mép giường gấp chiếc khăn lau kính với vẻ mặt đầy kính trọng rồi cất vào túi áo trượt tuyết, sau đó vuốt phẳng túi áo trượt tuyết với vẻ tôn trọng và yêu thương rồi kéo khóa túi.
Chỉ còn thiếu thắp ba nén hương.
Khương Nam Phong: "..."
Khương Nam Phong: "Nếu mẹ bà biết tui lừa bà đi trượt tuyết khiến đầu trượt đến bất thường thì có yêu cầu tui bồi thường không?"
"Sẽ," Vệ Chi không ngẩng đầu lên nói, "Luật sư của tui đang trên đường tới rồi."
"Xin thương xót, nếu không có tui thì cả đời này bà cũng sẽ không bao giờ chiếm được chiếc khăn lau kính của thành viên đội tuyển trượt tuyết quốc gia."
"Đúng vậy. Tui giảm cho bà 20% số tiền bồi thường nhé?"
Cô gái nhỏ nằm trên giường vui vẻ lật người lại, cầm điện thoại lên, vui vẻ chuẩn bị tìm kiếm thông tin liên quan đến các thành viên cũ của đội trượt tuyết quốc gia--
Đợi đã, tên người đó là gì?
......không biết.
Đm.
......
Sáng sớm hôm sau, mưa tuyết bắt đầu rơi ngay sau bình minh.
Hơn bảy giờ, Vệ Chi bị đánh thức bởi tiếng mưa tuyết đập vào cửa sổ... Cô mở mắt, ngơ ngác nhìn ra ngoài, lẩm bẩm "Mẹ ơi", quấn chặt mình trong chăn, lật người và tiếp tục ngủ.
Cô nhắm mắt lại không lâu, điện thoại của cô và Khương Nam Phong đột nhiên vang lên thông báo WeChat--
Các anh thầy của họ đang đợi họ ở sảnh thiết bị trượt tuyết.
Vệ Chi cầm lấy điện thoại, cố gắng nhìn thời gian, tám giờ sáng.
Tám giờ.
Vệ Chi: "..."
Ngay cả gà trống gáy cũng không dậy sớm như vậy.
【Thiếu nữ Kỷ: Sớm thế ạ! 】
【Sùng: Tôi đã xuyên rừng hai lần rồi. 】
【Thiếu nữ Kỷ:...Nhưng ngoài trời đang mưa, anh ơi, QAQ, ít nhất hãy đợi cho đến khi tạnh mưa đã! 】
【Sùng: Rời giường. 】
【Sùng: Đừng làm nũng.】
Vệ Chi: "..."
Hình như hôm nay tâm trạng của anh thầy không tốt lắm, thẩm định xong rồi.
Cùng với.
Cô không hề làm nũng.
Đặt điện thoại di động xuống, Vệ Chi đá Khương Nam Phong ở bên cạnh tỉnh lại, ngáp một cái, bị bắt đứng dậy đi làm.
Họ đến sảnh thiết bị trượt tuyết lúc 9:30, anh thầy cùng đàn ông tồi ngây thơ đã đợi ở đó, có vẻ như họ đã đợi được một lúc rồi...
Bởi vì nơi họ đang đứng có một vũng tuyết tan chảy nhỏ.
Mưa vẫn chưa tạnh và sảnh thiết bị trượt tuyết chật kín người đang trú mưa (tuyết).
Cô gái nhỏ vừa bực bội vừa đi đến gần anh thầy của cô với bàn tay đỏ bừng vì lạnh, cánh tay không nhẹ không nặng rất đúng mực mà chạm vào anh, nói năng hài hước: "Bây giờ vội vàng chuẩn bị cho Thế vận hội mùa đông năm sau ạ."
"..."
Người cô đụng phải không trả lời.
Lông mi anh khẽ run lên, cúi đầu nhìn cô.
Nhìn chằm chằm trong vài giây.
"Sao vậy?" Vệ Chi bị anh nhìn chằm chằm đến độ muốn nổi da gà, dấu chấm hỏi đầy đầu, "Sao vậy, sao vậy?"
"......Không có gì."
Người đàn ông chậm rãi lên tiếng, thu ánh mắt lại, vẫn nói với giọng điệu không mặn không nhạt.
"..."
Được rồi, anh thầy hôm nay tâm trạng thật sự không tốt. Vệ Chi nghĩ.
"Trên núi tuyết rơi, tuyết rơi dày đặc! Trượt tuyết lúc tuyết rơi là thoải mái nhất, hai người rất may mắn gặp đúng thời điểm, đừng không trân trọng nó nhé, chị gái nhỏ!" Lão Yên bên cạnh đưa cho Khương Nam Phong ván trượt tuyết, mỉm cười, chủ động bắt chuyện với cô: "Quay video trượt tuyết trong tuyết rơi rất đẹp."
"Quay video làm gì? Có người nói trượt như cái bánh mì không xứng chụp ảnh, lại còn dám quay video gì." Vệ Chi chỉ vào một đám người đang ngồi nghỉ ngơi trong sảnh thiết bị trượt tuyết, "Họ không biết trân trọng nó sao?"
Không đợi Lão Yên trả lời.
Thiện Sùng liếc nhìn đầu ngón tay của cô, trực tiếp bỏ qua nửa câu đầu, vẻ mặt không thay đổi đáp: "Ừ."
Vệ Chi: "..."
Vệ Chi đành cam chịu đưa tay cầm lấy chiếc ván trượt tuyết được mượn từ sớm cho cô.
Đầu ngón tay chưa kịp chạm vào, bàn tay vươn ra từ bên cạnh đã lấy ra từ sau ván trượt của cô vài thứ màu xanh - đồ bảo hộ mà Thiện Sùng đã "mượn" một cách đầy mạnh mẽ từ Bối Thích - học trò đầy yêu quý của mình vào ngày hôm qua.
Ba con búp bê rùa xanh.
Vệ Chi biết đây là cái gì, bởi vì dù là ở khu vực thảm thần hay trên núi, khắp nơi đều có những người mới hay lão luyện đều mang theo, có thứ này thì có thể thoải mái té ngã, ai, nhìn qua liền cảm thấy rất an toàn.
Hôm qua có mấy lần mông cô đau đến mức cô còn tính đến cửa hàng bán đồ trượt tuyết để mua dùng.
Kết quả là lại quên mất.
Thay vào đó, anh thầy của cô lại nhớ thương.
Vệ Chi rất cảm động.
Cô dang tay đón nhận: "Hôm nay tôi sẽ nhịn tranh cãi, ít nhất ba lần."
Tay vừa chạm vào đuôi con rùa nhỏ, con rùa đã bị nhấc lên vài centimet.
"?"
Vệ Chi ngước nhìn người đàn ông đang ôm một con rùa nhỏ trong tư thế nữ thần chiến thắng.
Thiện Sùng: "Đột nhiên không muốn đưa cho cô nữa."
Vệ Chi: "?"
Lão Yên: "..."
Khương Nam Phong: "..."
Thiện Sùng: "Sói mắt trắng." (người vong ơn bội nghĩa)
Vệ Chi khó hiểu: "Sao đột nhiên lại mắng chửi người?"
Thiện Sùng mặt không biểu cảm nói: "Tôi vui vẻ."
...Anh hạnh phúc nhưng tôi thì không!
Hơn nữa đây là giọng điệu "vui vẻ" hả!
Đang dỗ heo sao!
Vệ Chi duỗi nửa bàn tay, bất đắc dĩ nắm lấy không khí, cảm thấy ủy khuất: "Anh bị làm sao vậy? Tâm tình không tốt là đổ lên đầu cô bé vô tội hả?"
Thiện Sùng không để ý đến "cô bé vô tội", bộ dạng vẫn như một người chết mưa to gió lớn gì cũng không lay động được, anh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm người trước mặt nửa ngày.
Lần này Vệ Chi ưỡn ngực, trừng mắt nhìn lại.
Hai người trừng mắt với nhau.
"..."
Đôi mắt anh hơi tối lại.
Vài giây sau, anh ta "tsk" một tiếng và ném con rùa vào lòng ngực của cô.
Người nọ vội vàng bắt lấy, vứt đi oán hận, vùi đầu xuống, nhanh chóng đeo con rùa nhỏ lên người--
Cô sợ đồ bảo hộ miễn phí sẽ bị giật lại trong giây tiếp theo.
Khương Nam Phong thấy thế, trầm tư sờ sờ mông: "Tôi có nên đi mua một bộ không nhỉ?"
Trước khi Lão Yên kịp nói.
"Không té ngã thì không cần dùng." Thiện Sùng liếc nhìn Vệ Chi, không hề giữ mặt mũi cho cô: "Chỉ những người quen ngã mới nên dùng."
Vệ Chi bấm vào chiếc khóa cố định trên thắt lưng của cô, nghe vậy, ngẩng đầu lên, vội vàng trừng mắt nhìn anh.
"Thử trừng lần nữa xem?"
Thiện Sùng làm bộ vươn tay nắm lấy miếng đệm đầu gối còn sót lại, Vệ Chi nhanh chóng nhặt miếng đệm đầu gối lên, nhảy tới phía sau Khương Nam Phong: "Hôm nay anh bị sao vậy, rất cảm tính còn có tính công kích nữa."
"..."
Thiện Sùng quá lười biếng để so đo với người mù.
Anh dùng tay chuyển động xoay người nhặt chiếc ván trượt tuyết của Vệ Chi ở bên cạnh lên, một tay cầm ván trượt, bước ra hai bước, quay đầu nhìn Lão Yên như đang nhớ ra điều gì đó: "Hôm nay hai người đi đâu thế?"
"Hôm nay chúng tôi tiếp tục học Tiền Nhận, đi đến level cao cấp C," Lao Yên trả lời, "Còn hai người thì sao?"
"Người này lười còn học chậm, Hậu Nhận Lạc Diệp Phiêu, level cao cấp A." Thiện Sùng nói không chút hối tiếc: "Tạm biệt."
Nói xong quay người rời đi.
Vừa đeo miếng đệm đầu gối con rùa nhỏ lên, Vệ Chi ngơ ngác nhìn bóng lưng anh, sau đó bất lực nhìn Khương Nam Phong, đôi mắt đen như đang thầm oán hận: Nhìn xem, huấn luyện viên của tui tính tình thật không tốt!
Người nọ mỉm cười cúi xuống vỗ nhẹ vào túi của bộ đồ trượt tuyết nơi đặt "vật ban phước", với vẻ mặt yêu thương: "Đi đi, đại thần phù hộ cho bà sẽ học được Hậu Nhận Lạc Diệp Phiêu cùng với Tiền Nhận Thôi Pha."
Vệ Chi vung móng vuốt tà ác của mình ra.
Cô nhăn mặt làm mặt quỷ hung tợn rồi kéo chiếc kính trượt tuyết xuống, khi quay đầu nhìn lại thì thấy anh thầy đã đi cách đó hàng chục mét, cô "aiya" một tiếng, vẫy tay chào bạn mình và huấn luyện viên của cô ấy, quay lại đuổi theo anh ta.
......
Khương Nam Phong nhìn Vệ Chi nghiêng ngả lảo đảo như chim cánh cụt nhỏ đuổi theo Thiện Sùng.
Một giọng nói vang lên từ phía sau: "Đại thần nào?"
Khương Nam Phong quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Lão Yên, liền kể chuyện Vệ Chi ngày hôm qua gặp được vị đại thần tốt bụng đã cho cô ấy miếng vải đeo kính... Nghe xong, người kia im lặng ba giây rồi nói: "Khu trượt tuyết này tuy lớn nhưng những người trượt ván nổi tiếng không thích đến đây chơi đâu! Họ thích chơi công viên ở khu tuyết dưới chân núi, còn những vận động viên trượt ván chuyên nghiệp, cả đang hoạt động và đã nghỉ hưu, đều tụ tập ở khu trượt tuyết sân vận động Olympic bên cạnh."
Anh ta đan ngón tay lại, duỗi ngón trỏ ra trước mũi Khương Nam Phong chưa đầy ba milimet, lơ lửng: "Nếu ở khu trượt tuyết này có một đại thần thì chắc chắn chỉ có một người."
Mùi hương tươi mát của xà phòng chui sâu vào khoang mũi.
Khương Nam Phong nhướng mày.
Lão Yên dường như không có chú ý tới tác dụng rút ngắn khoảng cách của hành động này, cậu tự nhiên thu tay lại, ngẩng đầu lên, dùng cằm chỉ trỏ về phía một người đàn ông cách đó không xa đang cầm hai chiếc ván trượt tuyết đi về phía cáp treo.
Khương Nam Phong liếc cậu một cái, bình tĩnh nói tiếp chủ đề: "Cậu muốn nói với tôi rằng anh ta rất lợi hại, nhưng Kỷ Kỷ nói cô ấy đã xem video về vị đại thần đó trên TV, người đó hẳn là vận động viên chuyên nghiệp."
Lão Yên chớp chớp mắt: "Không có mâu thuẫn gì cả. Khi anh Sùng đại diện cho đất nước đi thi đấu, chúng tôi vẫn đang chơi ném bùn... Cho nên chiếu video trận đấu của anh ấy lên TV thì có gì sai?"
Khương Nam Phong: "..."
Lão Yên than thở: "Sáng nay, tôi và Bối Thích hỏi anh ta tại sao hôm nay lại thay đổi khăn lau kính. Anh ta còn nói dối chúng tôi rằng hôm qua làm rơi trên đường về nhà. Aiya, tôi liền nói, anh ta tự mình lái xe về nhà thì làm rớt cái khỉ gió gì!"
Khi người kia thở dài, Khương Nam Phong đại khái đã hiểu toàn bộ câu chuyện: "Ý cậu là có một người có mắt như mù không nhìn thấy núi Thái Sơn."
Lão Yên: "Có lẽ anh Sùng chưa có cơ hội tháo khăn che mặt trước mặt cô ấy nên lúc vô tình tháo khăn che mặt ra. Sự việc vui mừng đến quá đột ngột nên... không nhận ra."
Khương Nam Phong: "..."
Lão Yên vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn Khương Nam Phong: "Cho nên, chị muốn nói cho chị ấy biết sao?"
Khương Nam Phong yên lặng suy nghĩ mấy giây.
"Không," cô cẩn thận lựa chọn và nói một cách chân thành, "Tôi muốn xem kịch."
......
Sau mười phút lên cáp treo.
Đúng như dự đoán, tuyết bắt đầu rơi dày đặc xuống lưng chừng núi.
Thiện Sùng ngơ ngác nhìn ra ngoài cáp treo.
Vệ Chi sửng sốt nhìn Thiện Sùng.
Nhìn chằm chằm vào anh thầy của cô, người dù có khăn bảo vệ mặt cũng có thể cảm nhận được hương vị mẹ kế, cô đang cố gắng hết sức tâm tư để suy nghĩ xem người đàn ông này rốt cuộc đã ăn thuốc chuột gì mà tâm trạng lại tệ như thế. Lúc này, điện thoại di động rung lên.
【Nước Gừng: Không biết bà từng nghe qua câu này chưa, dù ngày thường là anh hùng Lương Sơn, kẻ xấu Hồng Hưng, mãnh hổ Phiên Giang, nhưng nếu giờ là người mới trượt tuyết thì khi lên núi, mạng sống của bà sẽ do huấn luyện viên ban cho.】
【Thiếu nữ Kỷ:? 】
【Nước Gừng: [ chắp tay trước ngực ] [ chắp tay trước ngực ] [ chắp tay trước ngực ] [ chắp tay trước ngực ] [ chắp tay trước ngực ]】
Vệ Chi không biết tại sao, da đầu tê dại, "bang" một cái tắt điện thoại, ngồi thẳng dậy, người đang mất hồn phía đối diện nghe tiếng động, chậm rãi thu hồi ánh mắt, liếc cô một cái.
Cô gái nhỏ mỉm cười khoe hàm răng trắng nõn: "Thầy ơi, hôm nay sẽ là một ngày vui vẻ và thoải mái đúng không ạ!"
Người đàn ông không nói gì, chỉ im lặng.
Đôi mắt anh đầy vẻ lạnh lẽo.
........................
Có vẻ như câu trả lời là "không".
Vệ Chi: "..."
Hôm nay cũng là một ngày rất muốn nhảy khỏi cáp treo lúc lưng chừng núi.
Rất nice
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro