Chương 95: Khiến người ta thích phải không? - được rồi, nhóc nhõng nhẽo

Việc trở về Sùng Lễ có vẻ khá khẩn cấp, chiều hôm đó họ thu dọn ván trượt và gửi qua SF Express về Trương Gia Khẩu, Vệ Chi trả phòng khách sạn, tè ra quần mà chuẩn bị về nhà.

Chủ yếu là vì cô báo với gia đình rằng cô sẽ đi Trương Gia Khẩu, sau đó bị mắng--

Cũng không mắng nghiêm trọng, mẹ cô chỉ hỏi, sàn nhà ở Nam Thành có làm bỏng chân con không, hay ghế sofa cắn vào mông con?

Vệ Chi nhấn mạnh dù đến Quảng Châu hay Trương Gia Khẩu Sùng Lễ thì đều do công việc, nhưng đây có lẽ là một câu chuyện tương tự như 'Sói đang đến' (Truyện ngụ ngôn Aesop), đối phương hoàn toàn không chịu lép vế.

Nhưng này cũng không có biện pháp a, thật sự là do công việc.

Cô bị một người đàn ông dụ dỗ từ Nam Thành đến Quảng Châu, khi rời đi, cô thậm chí còn không có thời gian tưới cây, vì chần chừ nên cô cũng không có thời gian giặt bộ đồ trượt tuyết mang về từ Tân Cương...

Mọi thứ đều ở trong tình trạng lộn xộn.

Chiếc vali kia khẳng định không thể lập tức thu dọn được.

Vệ Chi vừa nghĩ đến liền đau đầu.

Lúc này, sự lười biếng táo bạo của cô bộc phát, cô ngồi trên ghế sô pha, im lặng dựa vào người đàn ông, kéo tay áo anh, đưa ra ý kiến: "Sao anh không trả phòng và đến Nam Thành thăm quan?"

Lúc đó Thiện Sùng đang xem điện thoại, chuẩn bị dùng phần mềm giúp Vệ Chi gọi xe về Nam Thành, để anh có thể theo dõi toàn bộ quá trình--

Người keo kiệt như vậy không hề do dự nhiều, anh bỏ qua tất cả các phương án taxi và đi chung xe mà mình thường đi, đồng thời chọn xe riêng đắt tiền nhất.

Tay áo anh bị cô bé kéo, anh ngước mắt lên: "Đi làm gì?"

Giúp em giặt quần áo và dọn dẹp phòng.

Vệ Chi đương nhiên sẽ không thành thật như vậy, nói vậy thì chỉ có kẻ ngốc mới đi theo cô.

Đôi mắt cô trợn tròn trong hốc mắt và nói, "Tới nhà em ngồi."

Thiện Sùng rời mắt khỏi điện thoại, nhìn cô bé vài cái, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Có ý gì?"

Vệ Chi: "Theo nghĩa đen."

Người đàn ông cười lạnh: "Đừng nói với anh là những bộ quần áo nhanh khô, vớ, quần áo trượt tuyết mà em mang về từ Tân Cương vẫn còn trên ghế sofa, trong giỏ giặt hay bất cứ nơi nào khác mà không để trong tủ sau khi chúng đã được giặt và phơi khô."

Vệ Chi: "Cũng không phải vậy."

Vệ Chi: "..."

Vệ Chi: "Vẫn còn ở trong vali."

Thiện Sùng: "..."

Thiện Sùng đã sớm biết, điều mà cô gái nhỏ này có thể làm nhất chính là giữ thân thể sạch sẽ thơm tho, bề ngoài làm rất tốt, còn những nơi nào cần lười là sẽ lười--

Tuy nhiên, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn bị sốc trước câu trả lời của cô.

"Vậy ý em là," anh ngơ ngác hỏi, "Mời anh đến hái nấm mọc trong vali của em?"

Cô mím môi không vui: "Sao có thể bẩn như vậy!"

Thiện Sùng cũng lười khách khí với cô: "Em đúng là lôi thôi--"

Cô kéo tay áo anh: "Vậy anh có đi hay không?"

Người đàn ông giật tay áo lại: "Khi về với em thì anh phải đặt khách sạn ở Nam Thành, phiền phức lắm."

Thái độ của anh khá mập mờ, một mặt, anh thực sự quá lười quản thói quen xấu của cô đến hành lí của mình cũng lười dọn, mặt khác anh không đặc biệt kiên quyết trong vấn đề này, nguyên nhân chính là không chịu nổi cô làm nũng...

Vali của anh là, đồ sạch sẽ một bên, đồ giặt bên kia luôn gọn gàng ngăn nắp, muốn đóng gói thì chỉ cần gấp những bộ quần áo nhanh khô đang treo trong tủ lại rồi cất vào, chỉ vậy thôi, muốn đi cũng không phải không thể.

Cho nên lúc này anh nói là chuyện đương nhiên, anh thật sự không nghĩ tới điều gì khác, không ngờ sau khi anh nói xong, cô bé mới bình tĩnh lại, vẻ mặt khó xử nhìn anh, hình như đang suy nghĩ về một cái gì đó--

Thoạt nhìn cô đã hiểu lầm.

Nếu là lúc trước, Thiện Sùng có lẽ muốn hỏi trong đầu cô đang nghĩ đến thứ gì hỗn loạn lung tung không thuần khiết gì đó.

Bây giờ anh thậm chí còn không buồn hỏi.

Suy cho cùng, trong đầu cô chỉ có những thứ hỗn loạn lung tung không thuần khiết này.

Lạnh lùng nhìn cô cắn môi, bất đắc dĩ nói: "Sofa của em khá rộng rãi..."

Nói xong, trước khi anh kịp nói, cô rụt rè nói thêm: "Em ngủ trên sofa cũng được."

Thiện Sùng cười.

Anh giơ tay lên nhéo mặt cô, nửa nghiêm túc nói: "Chúng ta có thể ngủ chung trên giường, anh sẽ ôm em vào lòng ngủ, anh hứa sẽ không làm gì cả."

Vệ Chi: "..."

Bối Thích từ đầu đến cuối đều làm tượng bên cạnh rốt cục không nhịn được nữa nói: "Tiểu sư muội, nếu bà tin lời này, tui khinh thường bà."

Vệ Chi lơ đãng liếc cậu ta một cái, ý tứ là ai mà không biết, ngày nay ngay cả truyện tranh màu hồng cũng không có hứng thú dùng câu nói này làm khúc dạo đầu cho một cuộc lau súng cướp cò đâu--

Nhưng như người ta vẫn nói, đất đào đến chỗ sâu là biển.

Cô thực sự không biết anh đang đùa hay nghiêm túc.

Nếu có nghi vấn thì liền hỏi.

Vệ Chi: "Thật sao?"

Thiện Sùng: "Thật sự."

Bối Thích: "Tsk."

...

Thiện Sùng đã từng đến căn hộ nhỏ của Vệ Chi một lần, ở dưới lầu nhà cô.

Quá khứ quá kinh hãi để nhìn lại nên không nhắc đến ngày đó cũng không sao.

Lần này cuối cùng anh cũng có thể công khai bước vào cửa nhà cô... Nói thật, tình huống so với tưởng tượng của anh tốt hơn một chút, tuy trong nhà có rất nhiều đồ đạc nhưng cũng không bừa bộn, chăn trên sofa rơi xuống đất, anh nhặt nó lên là được. Bên cạnh có một cái vali đang mở rộng.

Quần áo bên trong chất thành từng lớp, tạo thành một ngọn đồi, ở giữa đào một cái lỗ, bên trong động chứa cái gì?

Túi đựng đồ vệ sinh cá nhân và túi đựng mỹ phẩm của Vệ Chi.

Sở dĩ Thiện Sùng biết được, là hai thứ này đều trống rỗng, túi rỗng liền ném ở bên cạnh vali.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Vệ Chi vội vàng chạy tới, lật chiếc vali rồi đóng lại, ngồi lên trên hộp ngước mắt nhìn anh, người nọ mỉm cười nhẹ với cô: "Che cái gì, dù sao lát nữa cũng phải lấy ra giặt.... Hơn nữa anh đều xem xong rồi."

Người đàn ông vừa nói vừa quay về phía ban công, trên chiếc giá treo chuyên dụng để treo đồ lót có hai chiếc quần nhỏ, một đen một trắng, được làm bằng vải to bằng lòng bàn tay--

Khi anh dời mắt qua, anh nghe thấy tiếng hét của cô, nhảy ra khỏi vali và đi cởi hai mảnh vải ra...

Hoàn toàn không để ý đến cô lúc kinh lúc rống, Thiện Sùng lười biếng thu ánh mắt lại và không cảm thấy những thứ anh đã sớm nhìn qua chạm qua thậm chí dùng qua (?) sẽ có gì thú vị.

"Em biết hai thứ đó cần được giặt lại, phải không?"

Anh cúi xuống dùng một tay mở chiếc vali vừa đóng lại, a, không có nấm... Anh lấy ra một bộ đồ trượt tuyết ném sang một bên.

"Treo nhiều ngày như vậy, bụi đều bám đầy rồi--"

Vừa quay lại, anh đã nhìn thấy cô bé đang cúi xuống mở máy giặt, làm động tác ném hai mảnh vải trên tay vào.

Thiện Sùng: "?"

Thiện Sùng: "Vệ Chi?"

Vệ Chi: "Hả?"

Thiện Sùng: "Làm sao mà em sống an toàn tới bây giờ vậy?"

Khi anh túm cổ cô, đẩy cô vào phòng tắm, bảo cô tự tay giặt quần áo, điện thoại của Vệ Chi reo lên, không thể chịu nổi sự giễu cợt và chất vấn lạnh lùng của người đàn ông, cô dường như đã bắt được cọng rơm cứu mạng. Thản nhiên bỏ đồ trong tay trong phòng tắm, ra hiệu cho anh tắt micro rồi quay người nghe điện thoại.

Đó là mẹ cô.

Bên kia vang lên chính là tin đồn, rất trực tiếp.

"Mẹ nghe bọn họ nói Nam Phong cũng tìm được bạn trai ở bên ngoài, người này còn khá trẻ, trực tiếp đến chờ dưới công ty con bé, có đúng không?"

Bên kia điện thoại, bà Dương hỏi: "Con thì thôi bỏ qua, nhưng con bé Nam Phong nhìn thông minh như thế sao lại làm ra chuyện ngốc nghếch này?"

"Cái gì kêu con thì thôi?"

Vệ Chi giơ điện thoại lên, quay lại phòng khách, nhìn người đàn ông lấy từng bộ quần áo trong vali của cô ra, bỏ những bộ có thể bị ra màu qua một bên, còn lại cho vào máy giặt...

"Tin tức của mọi người nhanh nhạy như vậy! Lão Yên-- a, bạn trai nhỏ của Khương Nam Phong-- mới bị cô ấy đuổi về Quảng Châu, đang mất hồn vía, con thấy Nam Phong chắc cũng không dễ chịu đâu, xin các vị người lớn đừng thâm nhập vào."

"Mẹ chỉ lo lắng hỏi một câu thôi!"

"Lo lắng cái gì? Nói thật, tuy rằng cậu ta chỉ là sinh viên nhưng mà nghỉ đông đến Sùng Lễ thu học phí không thấp đâu, hướng về phía Nam Phong không phải vì chiếc Maserati của cô ấy... Aiyai, hai người họ đã chia tay vì lý do khác."

"Lý do gì?"

"Con đã bảo mọi người đừng lo mà! Sao còn muốn ăn dưa của thế hệ trẻ!"

"Ồ, dưa gì chứ? Nói nghe như thể mẹ mày rảnh lắm vậy, mẹ chỉ hy vọng mày có thể coi đó là một lời cảnh báo, phải không? Lúc yêu đường có hồ đồ, công việc gia đình thế nào địa chỉ gì đó nói hết cho người ta, đến lúc có mâu thuẫn là người ta tìm tới trước của nhà--"

"..."

Vệ Chi im lặng liếc nhìn người đàn ông cách đó không xa, được cô nhiệt tình mời "Đến cửa nhà cô", lúc này, anh một tay chống lên thành máy giặt, cúi người nghiên cứu cách sử dụng-

Anh cúi người xuống, dây mũ của chiếc áo hoodie đung đưa giữa không trung.

Dưới ánh mặt trời lặn, mặt nghiêng bất khả chiến bại.

Vệ Chi mê mẩn nhìn một lúc mới từ từ tỉnh táo lại: "Nói lời này đã muộn rồi. Lần trước không phải mẹ đã gặp bạn trai của con ở dưới lầu sao?"

Người bên kia có lẽ bị sốc bởi bốn chữ "bạn trai của con", im lặng vài giây, không trả lời ngay, một lúc sau mới nói: "Cậu ấy không phải người Nam Thành, chỉ có vài giây đưa đến dưới lầu sao có thể nhớ rõ ở phòng nào?"

Cũng không phải.

Anh ấy có trí nhớ rất tốt.

Vừa rồi anh vào sân, nắm tay cô đi trước cô, không hỏi một lời mà đến dưới lầu nhà cô, khi lên lầu anh hỏi cô sống ở tầng mấy.

Chuyện này Vệ Chi đương nhiên sẽ không nói cho mẹ biết, cô rên rỉ một hồi muốn cúp điện thoại, nhưng người ở đầu bên kia còn chưa muốn buông tha: "Con có nghe lời mẹ nói không? Không đùa đâu, xã hội bây giờ phức tạp lắm, mẹ Nam Phong sắp chết vì lo lắng--'

"Con biết rồi."

"Con biết cái gì, Vệ Chi, con chừng nào mới hiểu biết một chút--giờ con đang ở đâu? Vè nhà chưa?"

"Con về rồi." Vệ Chi ngồi ở mép sô pha, dùng chân móc chiếc vali lười biếng nói: "Con đang giặt đồ, lát nữa còn phải thu dọn đồ đạc đi Sùng Lễ, thật sự rất bận."

Trên ban công, người đàn ông nghe thấy cô bé bình tĩnh đảm nhận mọi việc nhà anh vừa làm, trông rất không biết xấu hổ, dứt khoát đóng cửa máy giặt lại "bụp" một cái rồi quay trở lại phòng khách.

Một tay nắm lấy chiếc cằm mềm mại của cô.

Thấy cô hơi nheo mắt như mèo, nâng cằm cho anh gãi, anh im lặng cười lạnh, đặt một tay lên sofa, cúi người cắn môi cô bé ngồi tựa lưng vào sofa--

Cô co người lại vì bị cắn, đôi chân vốn đang giơ lên ​​bỗng cứng đờ trong giây lát, cô giơ tay lên vỗ nhẹ vào lưng anh ra hiệu cho anh đừng gây sự nữa, cô còn chưa cúp điện thoại.

Thiện Sùng cắn môi dưới cảnh cáo, đúng lúc này, âm thanh nhập mật khẩu đột nhiên phát ra từ ổ khóa điện tử ở cửa--

Hai người đang chơi đùa đều sững sờ.

Tóc gáy Vệ Chi dựng đứng.

"Dương nữ sĩ?" Vệ Chi gọi vào điện thoại: "Mẹ?"

m thanh "Mẹ" cuối cùng thay đổi giọng điệu khi cánh cửa nhà được mở ra.

Vì thế, bà Dương vừa mở cửa đã nhìn thấy con gái mình đang ngồi tựa vào sofa, hai tay ôm cổ người đàn ông, kẹp điện thoại di động giữa vai và má.

Trước mặt cô, người đàn ông một tay chống lên ghế sofa, hơi cúi người, tay còn lại ôm eo cô bé để cô không bị ngã.

Cả hai đều quay đầu lại.

Sáu mắt nhìn nhau.

Mang theo rau tươi, bà Dương, người một giây trước còn dặn con gái bảo vệ quyền riêng tư qua điện thoại và không đưa đàn ông về nhà, rơi vào im lặng--

Hiện trường hoàn toàn lặng ngắt.

Chỉ còn lại tiếng máy giặt chạy "bùm" "bùm".

Vệ Chi cảm thấy bàn tay to lớn đang đặt trên eo cô rời đi, người đàn ông bình tĩnh nắm lấy cánh tay cô trên người mình, cởi ra, đứng thẳng lên, lịch sự chào bà Dương với giọng lễ phép.

......

Nửa giờ sau.

Bàn ăn nhỏ của nhà Vệ Chi đã khá đầy đủ--

Ông Vệ Gia Quốc bưng tách trà nóng trước mặt, nhìn những lá trà quay tròn, bình tĩnh nói: "Đừng nhìn chằm chằm nữa, ba được gọi đến đây ngay sau giờ làm việc... Vốn dĩ có hẹn với một khách hàng."

Vừa nói, ông vừa liếc nhìn bà Dương đang bận rộn trong bếp, lại nhìn Vệ Chi đang cuộn tròn đầu như chim cút, thở dài: "Lần đầu tiên đưa bạn trai đến nhà là để giúp con giặt đồ, con mặt dày thật đó."

Vệ Chi: "..."

Vệ Chi vội liếc nhìn Thiện Sùng, nghĩ thầm anh cũng chưa ​​phản đối.

Lúc này, Vệ Chi đang phiền.

Cô hơi không kịp phòng ngừa trước làn sóng họp phụ huynh này--

Không phải chưa cân nhắc đến vấn đề này, nhưng vì hoàn cảnh của gia đình Thiện Sùng tương đối phức tạp nên ban đầu họ đồng ý đợi cho đến khi mọi chuyện được giải quyết xong rồi mới công khai gặp bố mẹ...

Cũng đúng thôi! Chuyện gì sẽ xảy ra khi tung tăng đến gặp bố mẹ cô bé khi đang mắc nợ?

Điều kiện nhà người ta còn khá tốt.

Dù sao cũng chính vì cân nhắc chuyện này mà Thiện Sùng chủ động hoãn cuộc gặp mặt, lần trước gặp nhau ở dưới lầy, anh chào hỏi rồi rời đi không thèm quay đầu lại, chắc là vì lý do này.

Tuy nhiên, kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi, đây là việc ngoài ý muốn.

Sau đó bà Dương cho rằng chưa đủ náo nhiệt nên đã gọi ba cô đến, tình hình trở nên như thế này.

Thủ phạm vào bếp, bỏ lại ông Vệ Gia Quốc cùng bọn họ ở bên ngoài 'trò chuyện', trong bếp kêu leng keng leng keng, mùi thơm của đồ ăn bay vào nhà, lẽ ra Vệ Chi phải cảm thấy đói, nhưng ngược lại lại cảm thấy bụng cồn cào.

Cô vừa cầm tách trà vừa nghe Vệ Gia Quốc chậm rãi nói chuyện, chỉ là tán gẫu mà thôi, theo cô, gần như là đã hỏi Thiện Sùng tới đáy cũng không còn, trước đây làm gì và bây giờ làm gì, Vệ Chi gần như sắp xấu hổ đến phát điên: "Nếu không ba hỏi anh ấy về kế hoạch nghề nghiệp của anh ấy trong mười năm tới đi?"

Vệ Gia Quốc ho khan.

Thiện Sùng liếc nhìn cô.

Vệ Chi trực tiếp nhìn lại, ý là nhìn cái gì mà nhìn, lão tử đang bảo vệ anh không thấy à.

Vệ Gia Quốc cảm nhận được sự không tình nguyện của con gái, muốn tống cổ cô vào phòng bếp, đáng tiếc người nọ không chịu động đậy như thể mông cô bị dính keo, xụ mặt ngồi đó như kiểu "Ba bước qua xác con chứ con không chịu đi đâu", khuỷu tay con xoay ra bên ngoài--

Ah.

Hiểu.

Ông Vệ Gia Quốc cũng có gu thẩm mỹ, dù đàn ông trung niên có cách hiểu từ "đẹp trai" hơi khác so với giới trẻ, nhưng điều này không ngăn cản được ông nhận ra khuôn mặt của bạn trai con gái mình ở trong phạm vi miễn là có mắt nhìn thì biết là rất được.

Hơn nữa, người còn trẻ nhưng rất lịch sự, ngồi đó không hề tỏ ra lo lắng hay nói khoác lác... Cần bao nhiêu năng lực mới có thể chen chân vào đội tuyển quốc gia ở một lĩnh vực thể thao chuyên nghiệp nào đó, khi người ta nhắc đến giọng điệu rất bình tĩnh và đúng mực.

Xác thực là làm cho người ta thích.

Cho nên lúc Vệ Chi từ chối hợp tác, Vệ Gia Quốc liền "Ồ" một tiếng, ôn hòa cười với Thiện Sùng: "Nhìn nó đi, nó còn không cho chú hỏi."

Thiện Sùng mỉm cười, nói tất cả những gì có thể.

Vốn dĩ chính là người ít nói.

Ngày thường đã quen với việc sống chung các bạn cùng lứa tuổi và thậm chí ở mọi lứa tuổi trong giới trượt tuyết.

Nhưng trước mặt những người lớn tuổi hơn, anh cư xử rất lịch sự--hơn nữa phong cách rất tự nhiên và dễ gần, khiến mọi người thậm chí còn nghi ngờ liệu sự hung hãn không giống con người thường ngày của anh có phải là do anh cố ý hay không...

Vệ Gia Quốc nói gì anh đều có thể đáp lời, một lý trà trước mặt có thể có nói về đắng chát ngọt gì đó hai câu, Vệ Chi chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm, phát hiện ra anh còn có thể nói chuyện với người lớn tốt như vậy.

Sau khi trò chuyện gần một giờ, cuối cùng cũng có thể ăn cơm.

Bữa tối này có rất nhiều món ăn phong phú, Vệ Chi đói bụng nhưng lại không ăn được gì, đều là những món cô yêu thích nhưng cô lại không động đũa mấy...

Chủ yếu là bởi vì bữa ăn được dọn ra không bao lâu, cô thậm chí còn không có thời gian để thở, bà Dương bưng từng món lên, thuận miệng hỏi thăm hoàn cảnh gia đình của Thiện Sùng.

Lúc này, chiếc thìa của Vệ Chi đột nhiên rơi xuống bát phát ra tiếng "cạch", âm thanh vang lên khiến cả bàn yên tĩnh mấy giây.

Muốn chết tâm đều có, cô chống tay lên bàn, mơ hồ đè nén cơn tức giận hỏi: "Chúng ta không thể ăn một bữa bình thường sao?"

Giọng nói của cô trầm như của con thú nhỏ, mặc dù rõ ràng không có áp lực đó nhưng vẫn cố gắng cao giọng, như thể đang cố gắng hết sức để bảo vệ thứ gì đó.

Bà Dương liếc nhìn Vệ Gia Quốc, có vẻ hơi kinh ngạc--

Bà rất hiểu con gái mình, được chiều chuộng, nếu không vui sẽ nói thẳng thay vì kìm nén hờn dỗi.

Ví dụ như lần trước khi cô ăn tối với Hàn Nhất Minh và gia đình cậu ta, cô còn dám lật bàn bỏ đi, bỏ mọi người ở lại.

Bây giờ cô không làm điều đó.

Ngoan ngoãn ngồi vào bàn, tựa hồ như đã dùng sức mạnh từ thuở hồng hoang nào đó để chịu đựng, cuối cùng bị ép đến chân tường mới thốt ra một câu.... lời thoại mức trung bình.

Bầu không khí trên bàn nhất thời có chút trầm lắng, ngồi cạnh cô, người đàn ông tự nhiên đặt thìa của mình vào tay cô, dùng đũa gắp chiếc thìa còn dính súp trong bát, dùng khăn giấy lau sạch rồi đặt sang một bên.

Sau đó, trong sự im lặng của Vệ Chi, anh chậm rãi kể về tình hình trong nhà--

Cha mẹ là giáo viên tiểu học và trung học cơ sở bình thường.

Ở nhà còn có một cô em gái kém anh bảy tuổi, mới 20, từng là vận động viên trong đội trượt băng nghệ thuật của tỉnh, sau đó do một tai nạn tập luyện nên chân của cô bị cắt cụt ở nhà. Duy trì cơ chế trong quá trình tập luyện phục hồi chức năng, đang chờ đợi chiếc chân giả được đặt riêng.

Bởi vì vậy nên gia đình cũng hy vọng anh giải nghệ rời khỏi đội tuyển quốc gia.

Vì vậy, anh đã giải nghệ, hiện đang quảng cáo cho thế giới băng tuyết và một số hoạt động trong câu lạc bộ, thời gian rảnh rỗi anh dạy ở Sunac hoặc các khu trượt tuyết, thu nhập không tệ nhưng vì chân giả của em gái không hề rẻ nên anh vẫn đang tiết kiệm tiền.

Tất cả ở trên.

Thiện Sùng nói, phiên bản thực sự không có bất kỳ bộ lọc nào.

Anh nhàn nhã nói xong, Vệ Chi nhìn thấy cha mẹ cô liếc nhìn nhau, hiển nhiên không ngờ rằng tình hình trong nhà lại khá phức tạp.

Lúc đó cô cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Ăn bữa ăn trong tâm trạng bối rối đến mức ước gì mình có thể đập chết bản thân--

Nếu biết điều này sẽ xảy ra, cô thà giặt quần áo mười lần, đóng vali hai mươi lần còn hơn là dụ dỗ Thiện Sùng về nhà...

Anh không làm gì sai cả.

Tại sao lại ngồi đây, bị người gần như xa lạ tra hỏi, rồi lại bình tĩnh kể những chuyện gà bay chó sủa đó?

Nghĩ tới đây, Vệ Chi cảm thấy khó chịu vô cùng.

Cô cúi đầu ăn, thậm chí không buồn ngẩng đầu lên, dựa vào người đàn ông gắp đồ ăn cho cô, anh gắp gì thì ăn cái đó...

Nếu không có rau, cô sẽ ăn cơm trắng, dù sao lúc này cô cũng không biết mình đang cho vào miệng thứ gì.

Dưới gầm bàn, hai chân cô vô thức cọ xát về phía người đàn ông, khi cô tựa vào chân anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua hai lớp vải, lòng ngực như bị ai đấm vào của cô lại ấm hơn một chút, thả lỏng một chút.

Cô cảm thấy người đàn ông quay đầu lại và nhẹ nhàng liếc nhìn cô.

Sau đó anh không di chuyển chân dưới bàn.

Vừa nói, anh vừa bình tĩnh ngả người ra sau, tay buông xuống gầm bàn, đầu ngón tay thon dài đặt lên đùi cô, vỗ nhẹ an ủi cô.

......

Trong đời Vệ Chi chưa bao giờ có một bữa ăn dày vò như vậy.

Ăn tối xong, bà Dương và ông Vệ đang định rời đi, Vệ Chi đi theo họ đến tận cửa nhưng lại bị chặn lại.

Cô bám chặt vào hiên nhà, giằng co, không cử động.

Đúng lúc này, người đàn ông đứng sau lưng cô từ phía sau đi tới, xoa đầu cô nói anh sẽ đi tiễn.

Lúc ba người rời đi, Vệ Chi miễn cưỡng lắm mới giữ được bình tĩnh cho đến khi cửa đóng lại, cô nhảy dựng lên như ếch nướng trên lửa, chạy một mạch đến bệ cửa sổ, dựa vào cửa sổ đi ra ngoài nhìn --

Nhìn chằm chằm vào lối ra của bãi đậu xe, cô đợi rồi lại đợi, như thể cô đã đợi cả thế kỷ, khi kiểm tra thời gian trên điện thoại lần thứ sáu, cuối cùng cô cũng nhìn thấy đại G của bà Dương đang lái xe ra khỏi bãi đậu xe.

Ngay khi cột của hệ thống kiểm soát xe ra vào được nâng lên, cô bé đang dựa vào cửa sổ đã nhảy lên, loạng choạng quay lại cửa, đá dép ra, tùy tiện xỏ một đôi giày vải rồi chạy xuống nhà.

Không biết tại sao hôm nay khu dân cư không bật đèn, xung quanh tối om.

Trời đã vào đông, gió tuy không buốt nhưng cũng không có tiếng ve kêu, gió lạnh thổi qua, những tán cây trong vành đai xanh phát ra tiếng "xào xạc"...

Không có ai ở đó.

Vốn dĩ sau khi tiễn bọn họ anh cũng nên quay lại đường cũ, đường đi không dài chút nào, đáng lẽ lúc này cô xuống lầu thì sẽ gặp được.

Vệ Chi rùng mình, trong lòng lạnh lẽo.

Cô vội vã xuống lầu quên lấy áo khoác, ngón tay đột nhiên lạnh cóng, cô không bỏ cuộc, ngón tay cứng đờ lấy điện thoại ra, thổi vào trên đầu ngón tay để sưởi ấm, mở khóa điện thoại bằng chút hơi ấm còn sót lại sắp tiêu tan rồi bấm gọi vào điện thoại của Thiện Sùng.

Một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ bên kia, nhắc nhở cô rằng điện thoại đã tắt.

Bàn tay đặt trên tai cô buông xuống, cô đứng giữa khu dân cư, ngơ ngác nhìn xung quanh, đầu óc trống rỗng, không biết phải làm gì, đi đâu tìm anh--

Anh ấy đi rồi à?

Anh ấy đi rồi à.

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Vệ Chi liền cứng đờ ở đó, không thể động đậy.

Không biết đã đứng đó uống gió tây bắc bao lâu.

Cô gần như lạnh cóng.

Khoảng một thế kỷ sau, cô đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ một phương hướng nào đó truyền đến, cô chớp mắt, có lẽ là do phản xạ có điều kiện, quay đầu về hướng đó trong vô vọng...

Tuy nhiên, trong bóng tối, không thể nhìn thấy gì rõ ràng.

Cho đến khi có người thấp giọng gọi tên cô.

Giọng nói quen thuộc đó khiến máu trong cơ thể cô cuối cùng cũng chảy tiếp--

Khi cô đang nhìn, một người đàn ông từ xa đi đến.

Dưới ánh sao thưa thớt, anh một tay đút túi, tay kia cầm điếu thuốc đang cháy, anh nhìn vào mắt cô vài giây, sau khi cùng cô bốn mắt nhìn nhau, đánh giá cô từ trên xuống dưới, anh dập tắt điếu thuốc ra, vứt vào thùng rác bên cạnh và bước nhanh về phía cô.

Hơi thở quen thuộc của người đàn ông hòa cùng cơn gió lạnh bao trùm lấy cô, trong vài giây cô không nói nên lời, anh cúi xuống nhéo nhéo những đầu ngón tay lạnh buốt của cô, sau đó cởi áo khoác ra che lên người cô...

Quần áo ấm áp có mùi hương của anh.

Giống như bình oxy mà ai đó đã đưa cho cô khi ở dưới đáy biển tối tăm, cô đã có thể sống sót.

Giọng nói của người đàn ông đã lâu không còn nghiêm nghị như bây giờ: "Không mặc áo khoác mà còn chạy xuống đây làm gì?"

Lời nói vừa rơi xuống đất.

Cô bé lặng lẽ đứng đó, như thể linh hồn đã rời khỏi cơ thể, lao mình vào vòng tay anh.

Cú va chạm trong lúc anh chưa kịp chuẩn bị, anh lùi lại hai bước, hơi sửng sốt khi nghe thấy người đang ôm chặt lấy eo mình hỏi bằng giọng mũi khàn đặc: "Sao anh không trả lời điện thoại của em?"

"...Em gọi cho anh à? Nó không đổ chuông... Ồ," anh lại muốn ôm cô, nhưng lúc này anh buông tay ra xem điện thoại: "Hết pin rồi."

Cô nghe vậy tức giận muốn ngất đi, nói năng lộn xộn: "Em còn tưởng rằng anh đi rồi, không quay lại nữa. Mẹ em...... ba em, họ! Có phải nói chuyện gì đó kỳ lạ hoặc hơi thái quá không? Họ có so sánh anh với Hàn Nhất Minh không? Họ bảo anh đi sao? Khiến anh rời xa em thật xa sao? Anh đừng để ý đến họ được không, lời của họ không tính, dù sao từ nhỏ đến lớn em am hiểu nhất chính là không nghe lời- -"

Cô lo lắng đến mức suýt cắn vào lưỡi.

Giọng cô ô ô ô, không giống như đang khóc, nhưng cô lo lắng đến mức nói lắp bắp.

Thiện Sùng kiên nhẫn nghe rất nhiều lời nói đứt quãng của cô, sắp xếp lại, cuối cùng cũng hiểu ý cô--

Cô tưởng ba mẹ đưa anh đi ra một mình để chia rẽ uyên ương.

Người đàn ông suy nghĩ một chút, lồng ngực rung lên rồi bật cười, một giây trước còn nghiêm nghị mắng cô chạy lung tung mà không mặc áo khoác, giờ đã dịu lại.

Vuốt ve đỉnh đầu của cô, anh cúi xuống hôn lên trán cô dịu dàng: "Không có việc gì."

Cô vẫn đang kéo mạnh phần vải gần eo áo hoodie của anh -- thật chặt -- như thể anh có thể biến mất ngay khi cô buông tay ra...

Ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh, quầng mắt vẫn còn đỏ.

Chóp mũi cũng đỏ bừng.

Một phần là vì kích động, một phần là vì bị đông lạnh.

Cô nói với anh bằng ánh mắt rằng không sao cái con khỉ, có gì đó không ổn.

Trong mắt cô, cô thấy người đàn ông đó đang mỉm cười với cô, nói: "Thật sự không có việc gì, họ không nói gì cả."

Cô do dự vài giây, tỏ ra nghi ngờ.

Cái gì cũng chưa nói chính là không có việc gì --không có việc gì, vậy thì anh đang hút gì vậy?

Cô không hỏi gì, chỉ im lặng dùng ngón tay lay lay hộp thuốc anh bỏ trong túi.

Người đàn ông lập tức hiểu ra, gần đây anh không hút thuốc trước mặt cô nhiều, bây giờ đi mua một gói, hình như có gì đó không đúng...

Thiện Sùng sẽ không nói cho cô biết, nhưng trên thực tế anh cũng căng thẳng.

Mặc dù có áo khoác của mình, người đàn ông vẫn ôm cô bé vào lòng rồi trở về, vừa đi vừa nói: "Muốn nói gì đó nhưng ba em nói đêm nay em chưa ăn được cái gì, tố chất tâm lý thật sự quá kém, để anh về nhà lại đút em ăn..."

Cái này là cái gì?

Vệ Chi trong lòng chửi rủa, nhưng hiếm khi không phàn nàn, thứ nhất, đúng là vì đông lạnh nên choáng váng, còn có muốn nghe những chuyện khi cô không có mặt.

Muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Họ đã ở dưới đó lâu như vậy, cũng đủ để ông Vệ Gia Quốc viết tấm séc năm triệu ném vào mặt Thiện Sùng khiến anh nhanh chóng rời đi...

Suy nghĩ của cô đã chạy rất xa.

Với khuôn mặt đầy thắc mắc của cô, người đàn ông ôm cô và đưa cô trở lại thang máy của khu chung cư, khi nhấn thang máy, anh liếc nhìn cô: "Ồ, còn có, Vệ tiên sinh bảo em đọc WeChat."

Vệ Chi ôm anh không nhúc nhích, cũng không nhấc điện thoại.

Người đàn ông bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, nhóc làm nũng, buông ra."

Cô mím môi.

"Có buông ra cũng không thể chạy được."

Khi thang máy kêu ding, họ bước vào thang máy, ra khỏi thang máy và mở cánh cửa quen thuộc, Vệ Chi bước vào phòng, dưới ánh mắt buồn cười của người đàn ông, đơ mặt bình tĩnh khóa cửa lại, sau đó quay lại ghế sô pha.

Thiện Sùng đi vào bếp, vặn ga, hâm nóng đồ ăn đã nguội rồi hỏi lại cô có muốn ăn nữa không.

Có vẻ như tâm trạng không có gì nghiêm trọng cả.

Ngồi trên sô pha, Vệ Chi giống như một con thú nhỏ sau khi sợ hãi thì trốn thoát, cô run rẩy, quấn chăn quanh mình, sau đó chậm rãi lấy điện thoại di động ra, ai biết được, ba cô đã viết cho cô một đoạn văn ngắn --

Một số đoạn rất dài.

Bắt đầu bằng cái tên ông thường gọi cô.

【Vệ Gia Quốc: Con gái ngoan, Thiện Sùng đã về rồi à? 】

【Vệ Gia Quốc: Tâm sự với ba đi, hôm nay nhìn con trông gà hóa cuốc, mẹ con bảo ba thông báo cho con rằng, không cần như vậy.】

【Vệ Gia Quốc: Đúng là so với Thiện Sùng, ba mẹ với tư cách là người lớn sẽ cảm thấy Hàn Nhất Minh từ điều kiện bản thân hay hoàn cảnh gia đình thích hợp hơn, nhưng đồng thời ba mẹ cũng biết rằng, hôn nhân là chuyện lớn, không phải trò đùa.

Đừng trách mẹ con kiên trì muốn con gả vào nhà họ Hàn.

Mặc dù từ nhỏ con được nuông chiều, mọi chuyện tùy hứng nhưng khi con còn học tiểu học, mẹ con luôn đuổi theo phía sau để nhắc con phải mang theo xô nhỏ giẻ lau để làm tổng vệ sinh vào thứ sáu hàng tuần. Sau đó đến khi kiểm tra điểm thi đại học, điền nguyện vọng đại học, từ trước đến nay mọi chuyện lớn nhỏ đều là người nhà một tay giúp con xử lý. Con cũng chưa từng tỏ ra bất mãn gì, làm ba mẹ có thói quen cống hiến sức lực cho con.

Vốn tưởng rằng, đến khi kết hôn sinh con thì con vẫn muốn đi theo những bước này, cho nên sau khi có Hàn Nhất Minh, mẹ con vì không yên lòng nên mới cố chấp như thế.】

【Vệ Gia Quốc: Tuy nhiên, có vẻ như trên đời không có ai hay đồ vật nào không thay đổi, con gái ba mẹ đã trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình và đã tìm được người con muốn ở bên.

Thiện Sùng là một chàng trai trẻ rất có năng lực và có động lực, mặc dù chuyện gia đình phức tạp, ba cũng biết con lo lắng rằng ba mẹ sẽ coi chuyện của em gái cậu ấy là gánh nặng nên không đồng ý với mối quan hệ của hai đứa. Thật không dám giấu, con hơi lo lắng quá.

Chưa kể Thiện Sùng đã có kế hoạch chi tiết của riêng mình cho vấn đề này, thì nói một cách khéo léo hơn, tiền tài kiếm được, có người dùng để hưởng thụ, có người dùng để phung phí, có người dùng để cứu mạng. ... Số tiền 1,8 triệu phàm là có thể đến đúng nơi, mục đích, số tiền như vậy không phải để gia đình chúng ta trực tiếp phủ định người hoặc thậm chí là gia đình người mà con gái của ba mẹ thích.

Hơn nữa, tình hình hiện tại của em gái Thiện Sùng.

Trên mạng xã hội truyền thống, chúng ta vẫn thở dài tiếc nuối với những người theo đuổi ước mơ đang gặp khó khăn vì chấn thương và không thể thực hiện được ước mơ của mình, huống chi trường hợp như vậy xảy ra bên cạnh chúng ta, không có lý do gì phải gay gắt hay thậm chí yêu cầu rời xa.

Bất cứ ai có lương tâm sẽ không sử dụng điều này như một lý do để gây ồn ào. 】

【Vệ Gia Quốc: Đồ ăn tối nay rất ngon, mẹ con đã bỏ ra rất nhiều công sức, con lại không ăn được mấy miếng, lát nữa hâm nóng lại rồi ăn thêm. 】

【Vệ Gia Quốc: Đừng lo lắng, đây chỉ là một bữa cơm đơn giản mà thôi. 】

Ngón tay của Vệ Chi di chuyển trên màn hình điện thoại.

Dụi mắt, cô lặng lẽ khịt mũi và thấy câu cuối cùng của cuộc trò chuyện dài là lời ba cô nói--

Tiểu Chi, con nhất định phải tin rằng cha mẹ con là người tốt nên đã nuôi dạy con được như ngày hôm nay.

Vệ Chi ngẩng đầu.

Cách ghế sô pha không xa, Thiện Sùng cúi xuống bưng canh vừa hâm nóng trên bếp xuống, lấy một chiếc bát mới, cẩn thận vớt bọt rồi đổ đầy một bát.

Anh dùng đôi bàn tay to lớn che cái bát lại, đặt lên bàn ăn, nhướng mi liếc nhìn cô: "Nhìn cái gì? Đến ăn đi... Chuyện có bao lớn mà sợ đến mức không ăn cơm, tim em to như con sóc à?"

"..."

Vệ Chi đặt điện thoại di động xuống, đứng dậy, mang dép chậm rãi đi tới.

Cô từ phía sau ôm lấy eo người đàn ông, dụi mặt vào tấm lưng rắn chắc của anh, hắt hơi một chút, giọng cô có chút khàn khàn vì gió lạnh, làm nũng: "Anh đút cho em ăn?"

"Tay đứt rồi à?"

Cô siết chặt cánh tay quanh eo anh.

"Đút không!"

"Thích thì ăn, không ăn thì chết đói."

"Này, đêm nay em lo lắng quá, vừa rồi ở dưới lầu thổi gió lạnh, ngày mai nhất định sẽ bị cảm lạnh... Tay em yếu quá! Tay yếu không thể cầm bát á?"

"Anh bảo em suy nghĩ nhiều như vậy? Đừng làm nũng, rửa tay, ăn cơm."

"..."

Anh không đuổi cô đi mà kéo cô quanh bếp như một cái đuôi nhỏ.

Máy sưởi trong nhà được bật hết công suất và vô cùng ấm áp.

Ngoài cửa sổ có hàng nghìn ngọn đèn, căn bếp nhỏ được thắp sáng bằng ánh đèn vàng rực rỡ, là ngọn đèn khó thấy nhất trong đó.

Nhưng mà có một giây.

Vệ Chi cảm thấy kiếp trước có thể đã cứu được thiên hà nên kiếp này cô có thể trở thành người may mắn nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro