Chương 96: Sơ tâm (*) không thay đổi
(*) tâm nguyện ban đầu
Khi người ta thả lỏng thì dễ dàng phóng túng, cầm bát, Vệ Chi ăn ngon lành, ăn hết số cơm còn lại trong nồi... thực ra cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng hai bát thôi, cuối cùng cô cũng lấy một thìa cơm dọn nồi, Thiện Sùng nhịn không được ở bên cạnh nói: "Anh muốn nhắc nhở em, bữa tối em ăn không nhiều, không phải là em không ăn một miếng nào."
Vệ Chi từ phía sau nồi cơm ngước mắt nhìn anh.
Người đàn ông mặt vô cảm nói thêm: "Thậm chí nhìn qua còn giống như kiểu ra ngoài ói một mớ."
Vệ Chi: "Ăn cơm cũng không cho ăn à."
Thiện Sùng dùng một ngón tay giật nồi cơm điện, hiển nhiên không biết cô đang oan ức cái gì-- trong nồi một hạt cơm cũng không còn, sạch sẽ đến nỗi chỉ cần tráng nước một cái là có thể úp lên kệ đựng chén.
Anh buông nồi cơm điện.
Nồi cơm điện bị nghiêng một chân rơi xuống bàn "bụp", ngón tay của người đàn ông cong một cái nhéo phần thịt mềm mại trên cằm cô--vốn là một chiếc cằm nhọn nho nhỏ nhưng bị anh nhéo ra một lớp.
.
"Nhìn thịt của em nè."
Cô ngẩng mặt lên, vừa ăn xong, người còn ấm, mặt hồng hào, nhìn anh chằm chằm đầy mạnh mẽ--
So với các hình dạng mắt khác, đôi mắt tròn luôn chiếm ưu thế, trông tươi sáng và lấp lánh mọi lúc mọi nơi, lông mi của cô dài và dày, rung rinh như những chiếc quạt nhỏ...
Cô hơn 20 tuổi, nhưng gương mặt như 17-18 tuổi, hung hãn nhìn anh như thể nếu anh nói sai một câu sẽ vồ đến bất cứ lúc nào...
Dễ thương muốn chết.
Thiện Sùng rút ngón tay lại, vẻ mặt không thay đổi: "Không có việc gì."
Vệ Chi: "?"
Thiện Sùng: "Có muốn ăn thêm một bát canh nữa không? Hình như gà còn dư lại nửa cái đùi?"
Vệ Chi: "Một giây trước thì chê em ăn nhiều, giờ lại muốn no chết em à?"
Thiện Sùng lười biếng liếc nhìn cô một cái, dùng ngữ điệu chiếu lệ nói: "Ừ, chợt nhận ra em có thể ăn thêm một chút... Ăn hay không, nếu không ăn thì anh rửa bát đây."
Từ tủ lạnh Vệ Chi lấy lê mà bà Dương mang đến từ trong tủ lạnh ra, rửa sạch cắt hai cái, cho vào bát, ôm bát trong tay tựa vào bồn rửa nhìn người đàn ông rửa bát...
Ăn no căng, cô đưa một miếng lê đưa cho anh, thấy anh nghiêng mặt ngậm đi, cô im lặng một lúc mới hỏi: "Quần áo trong máy giặt có thể cùng phơi được không?"
Thiện Sùng đặt bát đĩa đã rửa sạch lên giá, quay mặt lạnh lùng nhìn cô.
Vệ Chi: "Cây phơi quần áo gãy rồi, em không với tới được."
Người đàn ông lau nước trên tay, bước trở lại ban công, mở tủ cạnh máy giặt, lấy ra một chiếc điều khiển từ xa màu trắng từ ngăn chứa bột giặt, ấn mấy cái, sào phơi quần áo ở ban công liền hạ xuống--
Nhét chiếc điều khiển từ xa vào tay cô bé im lặng, anh tàn nhẫn nói: "Anh keo chứ không có nghèo, sào phơi đồ tự động anh đã thấy qua rồi."
Anh dừng lại.
"Cho dù chưa từng nhìn thấy, cũng sẽ nghĩ đến giá treo co duỗi trên sào phơi quần áo dùng để làm gì."
Vệ Chi ném chiếc điều khiển từ xa vào trong tủ, mặt tối sầm lại, hùng hùng hổ hổ rồi ngồi xổm xuống lấy quần áo đã giặt ra, trong lúc cô đang phơi quần áo, Thiện Sùng đi vào phòng tắm tắm rửa.
Khi bước ra, anh đã thay một chiếc áo thun ngắn tay màu đen, Vệ Chi vừa cúi xuống lấy bộ quần áo cuối cùng trong máy giặt ra, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một người đàn ông đang đứng cách đó không xa khoanh tay nhìn cô, nước trên tóc anh vẫn chảy, một giọt lại một giọt...
Một giọt nước rơi xuống cổ anh, dọc theo đường cong cổ thon gọn đến tận xương quai xanh.
Vệ Chi nhéo mảnh quần áo, cứng đờ tại chỗ.
Ánh mắt cô trở nên có chút kỳ diệu: "Anh biết dù có chuyện gì xảy ra thì theo đạo lý anh cũng nên ngủ trên ghế sofa, phải không?"
Thiện Sùng "Ồ" một tiếng: "Anh chỉ muốn hỏi máy sấy tóc ở đâu?"
Vệ Chi hung hăng ném mảnh quần áo trong tay, đi như con cua về phía người đàn ông, đến trước mặt anh rồi kiễng chân, câu cổ anh kéo xuống--
Chủ động đưa môi mình lên.
Ăn cơm xong cô vừa ăn một viên kẹo, lúc này trong miệng tràn ngập mùi vị của kẹo trái cây dưa đỏ... Thiện Sùng lúc đầu chỉ cắn một miếng cũng khá hài lòng nên liền hôn sâu.
Bàn tay to lớn của anh đặt lên eo cô.
Xoa xoa mấy lần, cảm thấy cô ấy quả thực có thể ăn bao nhiêu tùy thích, vừa nghĩ vừa bế cô lên, đặt cô lên lưng ghế sofa--
Khi cả hai tiến lại gần, nụ hôn của anh càng sâu hơn.
Bàn tay cô phủ lên mu bàn tay anh.
Người đàn ông cảm giác mu bàn tay bị một bàn tay mềm mại ngăn cản, có chút lạnh lẽo... Ánh mắt lười biếng, nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn không thoát khỏi áp lực không có chút lực trói buộc này. Anh chỉ rút đầu lưỡi ra khỏi môi cô rồi, nghiêng đầu nhìn cô.
"Không cần?"
Anh hỏi.
Khi anh nói, anh đã đến rất gần, khi đôi môi mỏng của anh cử động, môi anh chạm vào chóp mũi cô--
Đó là một câu hỏi.
Giọng nói trầm ấm tràn đầy hơi thở hormone, có từ tính, mang theo một tia dụ dỗ, đủ khiến người ta tê cả da đầu, dù biết anh không có ý tốt nhưng vẫn sẵn lòng rơi vào cái bẫy ngọt ngào mà anh đã dệt.
Đầu ngón tay cọ xát vào lòng bàn tay anh.
Mười ngón tay đan xen với bàn tay của anh.
Vệ Chi dùng chóp mũi cọ vào anh, dịu dàng nói: "Em chưa tắm."
"Lần trước cũng không tắm." Thiện Sùng nghi hoặc nói: "Có cái gì khác biệt?"
Mặc dù đó là sự thật.
Nhưng khi anh đột nhiên nói lời này, cô lập tức đỏ mặt, đưa tay lên bịt miệng anh, vành tai đỏ đến mức có thể chảy máu.
Anh cũng không né tránh, tay cô rất mềm.
Mới vừa phơi quần áo xong nên trên người vẫn còn mùi của viên giặt quần áo, không biết dùng hiệu nào, hạt màu hồng có hương vị của kem...
Thật ngọt ngào.
Anh hôn vào lòng bàn tay cô.
Vệ Chi ấn vai anh, nhảy xuống ghế sofa nói muốn đi tắm, chỉ vào bộ quần áo cuối cùng chưa kịp phơi ra lệnh cho người đàn ông đi phơi, sau đó vội vàng chạy vào phòng tắm như thể đang chạy trốn--
Thậm chí còn khóa trái.
Một ngọn lửa vừa mới bắt đầu bùng cháy trong cơ thể, bây giờ thái dương đang nhói lên vì đau đớn.
Người đàn ông bất lực nhìn về hướng cô biến mất, nhìn bóng dáng mơ hồ sau tấm kính phòng tắm, anh lắc lắc, nhưng cuối cùng không nói gì, anh nhặt bộ quần áo cô vứt trên mặt đất không chút phàn nàn, giũ sạch rồi nhìn--
Một chiếc quần jean.
Thiện Sùng đã phơi quần jean cho cô.
Trong lúc này, nghĩ đến lần đầu tiên bị cô bắt gặp sau khi tắm xong anh cũng mặc một chiếc quần jean, cô nhìn anh rất lâu... Đứng trên ban công, anh mỉm cười một mình.
Lúc anh đang định quay người sửa sang lại ghế sofa để chuẩn bị qua đêm thì cửa phòng tắm mở ra, cô bé thò nửa đầu ra ngoài, mặt đỏ bừng hỏi: "Giúp em lấy khăn tắm trong tủ."
Người đàn ông đang dọn ghế sofa.
Đặt một tay lên lưng ghế sofa, anh ngẩng đầu lên, cách một cái phòng khách nhìn cô vài giây, anh mỉm cười.
......
Trong phòng tắm, một chiếc khăn tắm màu trắng mới tinh được vứt bừa bãi vào bồn rửa.
Bên cạnh bồn rửa mặt, Vệ Chi đang ngồi trên đó, trên người vẫn mặt quần áo nhưng có chút nhăn nheo, vạt áo thường được nhét vào trong váy hơi dài.
Đôi chân của cô bé đang đi tất trắng, lúc này đang lơ lửng giữa không trung, lắc lư chậm rãi nhẹ nhàng trong không khí... Khi cái ôm của anh ngày càng sâu, cô ngã ra sau với một tiếng "uh", đôi chân lơ lửng trong không trung cũng lắc lư.
Giữ vai anh bằng cả hai tay, cô ổn định cơ thể.
Bầu không khí dần trở nên ấm áp hơn.
Nếu như trước đây còn có lo lắng, thì sau sự việc ly kỳ tối nay, Vệ Chi cảm thấy như mình đã đến Cục Dân Chính--
Mọi việc đang làm bây giờ đều hợp pháp hợp quy định.
Cô chỉ cảm thấy có chút khó chịu khi bị anh chọc ghẹo, lúc bàn tay nóng hổi của anh đưa ra nhéo nhéo vành tai cô, cảm giác có chút ngứa ngáy và đau đớn... Cô vô thức né tránh, hôn lên khóe môi anh, giả mù sa mưa: "Em bảo anh đưa khăn tắm, giờ anh đang làm gì vậy?"
Bàn tay anh di chuyển đến nơi khác.
Cô lập tức ngừng nói, ôm cổ anh bằng cả hai tay, ngã vào vòng tay anh kêu gừ gừ như một chú mèo con, dụi dụi vào cằm anh--
"Ồ, chỉ cần đưa khăn tắm thôi phải không?"
Thiện Sùng chậm rãi di chuyển, ngước mắt nhìn phía trên bên phải bồn rửa mặt, phía sau đầu Vệ Chi--có một cái móc treo quần áo bằng đồng, trên móc treo quần áo có một chiếc khăn tắm kẻ ca-rô ngay ngắn.
"Cái gì đằng sau em thế này?"
Vệ Chi không để ý tới anh, đem khuôn mặt vùi sâu vào cổ anh, đánh chết không chịu trả lời.
Ánh sáng trong phòng tắm quá sáng.
Đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ.
"Tắt, tắt đèn?"
"Sáng?"
"Ừm."
Cô không dám ngẩng mặt lên, cô khẽ hừ một tiếng, hít lấy mùi hương của anh--
Người đàn ông vừa tắm xong, trên người đều là mùi xà phòng cô để trong phòng tắm, cô chưa từng dùng loại xà phòng đó, chỉ để ở đó để khuếch tán mùi hương...
Một mùi sạch sẽ.
Sau khi nghe cô phàn nàn ánh sáng trong phòng tắm, anh thuận tay tắt một cái.
Sau đó anh bế Vệ Chi vào phòng tắm vòi sen.
Phòng tắm vòi sen tối hơn một chút so với đèn trước gương.
"Còn cái này thì sao?"
Cô không nói.
Khi có thể ôm nhau, chúng ta quên hết mọi thứ trong giây phút đó.
Chỉ nghĩ về sự thân mật của sự tiếp xúc da kề da có thể tạo ra nhiều dopamine trong não hơn cả xuống sân chạy ba nghìn mét.
Đây có thể là nguyên tắc khoa học cơ bản thiết yếu nhất về sự hài hòa âm dương của con người.
Thiện Sùng giơ tay bật vòi hoa sen trong phòng tắm, nước nóng chảy xuống, nhiệt độ trong phòng tắm nhỏ không ngừng tăng lên, trong làn sương mù mịt mùng, Vệ Chi nghĩ tới những việc mình làm trong phòng tập thể thao lần trước--
Điều khác biệt là lần này cô không sợ bị ướt.
Vốn dĩ cũng đang muốn tắm.
Nước nóng bắn vào người cô, cô hơi nheo mắt lại, để nước nóng chảy xuống tóc.
Khi người đàn ông giơ tay điều chỉnh vòi hoa sen ra xa một chút, anh cảm thấy hai tay cô nắm lấy vai anh, kiễng chân lên, mặt ướt đẫm nước nóng áp vào ngực anh.
"Đang tắm mà," giọng cô không còn mềm mại và hơi khàn hơn bình thường, "Đừng di chuyển."
Cô nói, ngẩng đầu lên.
Cằm cô gần đây quả thực đã có chút thịt, áp vào cơ ngực rắn chắc của anh, trong làn hơi nước, đôi mắt đen láy nhìn anh với chút ướt át: "Đúng không?"
Trong khoảnh khắc khi lời nói thốt ra.
Cô có thể cảm nhận được người đàn ông ôm eo cô im lặng trong vài giây.
Trong lúc nhất thời, trong buồng tắm nhỏ chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, hơi thở của cô yếu ớt như mèo, anh cụp mắt xuống, vô cảm nhìn cô--
Ước chừng một thế kỷ sau, người đàn ông nhếch lên khóe môi, giơ tay lên, dùng đầu ngón tay thô ráp gạt đi sợi tóc ươn ướt dính trên má cô: "Em có biết mình đang nói gì không?"
Vệ Chi không có thời gian gật đầu hay lắc đầu.
Lúc này cô nghe thấy anh nói thêm: "Quên đi, biết hay không cũng không sao, dù sao em cũng nói rồi", cô ngẩng đầu lên, định phản bác--
Giây tiếp theo bị anh hôn.
Mọi âm thanh đều bị dồn ngược về cổ họng, chỉ còn lại tiếng nước xối xả vào tai, mọi thứ còn lại dường như chợt bốc hơi và biến mất theo hơi nước.
Và làn hơi nước trắng xóa làm mờ đi mọi thứ trong phòng tắm.
Chỉ thỉnh thoảng bạn mới có thể nghe thấy sự kháng cự không quá kiên quyết của cô và tiếng thì thầm nhỏ nhẹ của người đàn ông.
Khoảng mười phút trôi qua.
Cửa phòng tắm mở ra, một bàn tay trắng nõn từ cửa của phòng tắm không nhìn thấy gì vươn ra, đặt lên cánh tay duỗi ra của người đàn ông, xoa xoa...
Ngay sau đó, cô bị tóm trở về, lưng va chạm vào buồng tắm.
Một vết nước năm nét rõ ràng được khắc lên trên bức tường kính vốn bị hơi nước bao phủ bởi hơi nước màu trắng sữa--
Nhiệt độ ngày càng tăng cao, hơi nước sẽ sớm làm mờ bề mặt kính một lần nữa.
Anh ngẩng đầu lên, kéo cô lên hôn vào tai cô, sau đó quay người lại, môi anh chính xác bắt lấy chóp mũi cô, đặt một nụ hôn lên đó.
Cô trốn.
"Em trốn cái gì?" Anh cụp mắt xuống, con ngươi tối tăm không đáy, "Em muốn ra ngoài à?"
Cô lắc đầu.
Lại gật gật đầu.
Khi người đàn ông đến gần, cô quay người lại, ôm anh, im lặng một lúc mới nói: "Chuyện xảy ra đột ngột."
Thiện Sùng ôm eo cô: "Hả?"
Vệ Chi: "Không biết tại sao lại phát triển như thế này--"
Thiện Sùng: "Ồ."
Vệ Chi: "Cho nên anh không phát hiện thiếu cái gì à?"
Thiện Sùng cúi đầu nhìn cô, muốn hỏi cô còn thiếu điều gì, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, anh liền nhớ ra, khóe môi mím chặt, gọi tên cô, hỏi cô có phải cố ý không.
Cô có khả năng tính kế anh thì giờ anh đã có con cháu đầy đàn rồi.
Thành thật lắc đầu, cô thở dài, tiến lại gần trong lòng ngực anh, Thiện Sùng muốn hỏi cô than thở cái khỉ gì, để anh hầu hạ một hồi, hiện tại người nghẹn sắp nổ tung không phải anh sao?
Nghĩ nghĩ, anh ôm chặt người vào lòng hơn: "Có lẽ là ý trời."
Vệ Chi: "Hả?
Thiện Sùng vẻ mặt nghiêm túc: "Thầy bói nói, khi anh ba mươi tuổi, sẽ có một đứa con chạy xuống lầu mua thuốc lá cho anh."
Vệ Chi: "..."
Sau khi bối rối ba giây, cô mới hiểu anh đang nói gì, giơ tay đánh anh, ý bảo anh bình thường một chút, đừng có nghĩ không bị chia rẽ uyên ương là có thể lên xe trước rồi trả tiền xe sau!
Tất nhiên Thiện Sùng không thể.
Chỉ nói đùa một chút thôi.
Lúc này, anh không còn cách nào khác đành phải sờ mũi chấp nhận, bất lực mỉm cười xoay người đang trong lòng ngực mình, để cô dựa vào tường phòng tắm, sau đó khi cô quay lại nhìn anh không hiểu gì, anh duỗi tay ra vén tóc qua tai cô và hôn lên chóp mũi cô.
......
Lần tắm này kéo dài gần một giờ.
Khi Vệ Chi đi ra, cô đã bị ôm ngang ra.
Đầu ngón tay của cô đã đầy nếp nhăn, vì thế cô dùng bàn tay sắp không còn sức lực véo anh một cái: "Anh là quỷ à?"
Lúc này Thiện Sùng nói mình chưa no, miễn cưỡng ăn được một miếng, giữa mày đầy vẻ thư thái và lười biếng, anh quấn cô vào chiếc khăn tắm mà anh mang theo trước đó (dù sao cũng có ích) rồi bế cô trở lại phòng. Anh cẩn thận lau nước trên người cô, đưa tay chạm vào cô--
Cô khá sợ hãi.
Tay anh vừa chạm vào, cô liền co rúm lại trong chiếc khăn tắm.
Người đàn ông nhướng mày: "Em đang trốn cái gì vậy? Anh nhìn xem."
Mặt cô đỏ bừng, giống như bị lửa đốt.
"Nhìn cái gì mà nhìn!"
Bất động không biết, nhưng bây giờ cô nhận ra hiện tại eo và chân của mình đang rất đau, hai bên chân có cảm giác nóng rát -- anh thực sự rất tàn nhẫn. Vừa rồi cô vội liếc nhìn trong phòng tắm, trên lưng đều là dấu tay mà anh thít chặt gây ra, thật đáng sợ...
Mẹ nó.
Trượt tuyết không phải là môn thể thao dành cho chân sao?
Tay của người đàn ông này sao lại mạnh thế!
Cô đưa tay gõ nhẹ vào đùi trong, vừa chạm vào liền phát ra một tiếng "rít" rồi đột nhiên rút tay lại, cô túm lấy gối tát vào mặt anh: "Trầy da! Khi nãy em đã bảo, bảo anh từ từ --"
Thiện Sùng bị cô tát cái gối, cảm thấy bất lực, giơ tay cầm lấy vũ khí của cô ném đi, bế người đang múa may lên, hôn lên khóe mắt tức giận của cô: "Cái đó có thể chờ à? Từ từ em càng đau hơn không đúng sao?"
Cô giơ chân lên, đá anh.
Đôi chân mềm mại của cô đặt lên người anh.
Vừa dẫm lên, cô liền cảm thấy chân mình dễ chịu, choáng váng mấy giây, cảm giác như mình đang cưỡi trên đầu hoàng đế, vui như thể được đằng chân lên đằng dầu, cô không nhịn được dẫm lên thêm hai lần nữa...
Cho đến khi tay anh nắm lấy mắt cá chân cô, anh mới ngước mắt nhìn theo ánh mắt của cô một lúc, đang lúc hô to gọi nhỏ đưa tay kéo chăn đắp lại, anh liếc nhìn cô với vẻ mặt bình tĩnh, ý là chạm cũng chạm rồi, ăn cũng ăn rồi, che che cái gì.
Anh không nhấc tay cô lên, chỉ liếc nhìn thoáng qua, hơi ửng đỏ, nhưng không bị trầy.
Xuống giường mặc quần áo, lúc quay lại, Vệ Chi cũng nhanh chóng mặc quần nhỏ và váy ngủ, lúc này đang nằm trên giường, nhìn anh với vẻ mặt cảnh giác.
Nhân tiện, anh lấy đâu đó một tuýp thuốc mỡ tra mắt penicillin, bóp lên đầu ngón tay, đứng cạnh giường nhìn cô, dừng lại, mặt lạnh lùng nói: "Nhìn anh làm gì, bôi thuốc."
"...Giọng điệu của anh không thể dịu dàng hơn sao? Trại đông không mang lại cho anh chút cảm hứng nào sao? Linh hồn dịu dàng chỉ cần qua được cái cột có thể khen ngợi đâu rồi?"
Cô lầu bầu thoáng chốc rồi kéo váy ngủ lên.
Lại dừng lại, cắn môi ngước nhìn anh.
Đôi môi vốn dĩ đỏ bừng vì bị anh cắn bây giờ giống như một bông hồng đang nở rộ, một bàn tay trắng nõn mềm mại của cô nắm lấy gấu váy kéo lên, gấu váy vừa chạm tới đầu gối, vải tạo nên nếp gấp.
Người đàn ông nhìn, đôi mắt hơi tối sầm, yết hầu lăn lộn.
Vệ Chi cảm thấy ánh mắt dừng ở mu bàn tay của mình không đúng.
Cô nhìn anh với vẻ mặt cảnh giác: "Có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông trèo lên giường, bế cô lên, ôm cô vào lòng, hất ra bàn tay đang nắm lấy vạt váy của cô, bôi thuốc cho cô với vẻ mặt cứng đơ -- tay anh vẫn còn rất khỏe, khiến cô phải chịu hét lên đau đớn, sau khi dùng đầu ngón tay xoa nhẹ một chút, cô vặn vẹo trong vòng tay anh.
Ngọn lửa vừa tắt gần như lại bùng lên.
Anh ấn mạnh vào eo cô, đánh cô một cái với giọng cảnh cáo: "Còn cử động nữa thì đến lần nữa."
Khi Vệ Chi nghe thấy điều này, cô sợ ngây người.
Quay lại nhìn anh một cái, anh trông không giống nói đùa.
"Đến gì nữa? Anh không mệt sao?" Cô run run môi hỏi, sau khi hỏi xong, cô lập tức nói: "Quên đi, em mặc kệ anh có mệt hay không, dù sao em mệt, em như vậy rồi, ngày mai không cần đi đường à, còn có thể dùng-"
Anh hạ mắt xuống và liếc nhẹ qua môi cô.
Cô cảm nhận được.
Cô lập tức mím môi, ôm lấy eo anh, chui vào trong lòng ngực anh, để anh bôi hết tuýp thuốc mỡ, chỉ không nói một lời, toàn thân đổ mồ hôi, uất ức cọ cọ vào người anh.
Thiện Sùng bôi thuốc xong, vứt thuốc mỡ đi, xuống giường rửa tay.
Khi quay lại, anh trực tiếp nhấc chăn lên, ôm chặt cô rồi cùng nằm xuống--
Bây giờ không còn ai bàn đến vấn đề đạo đức giả là ai ngủ trên ghế sofa nữa.
Chết tiệt, tắm chung cũng tắm rồi, giờ ngủ chung một giường thì có gì cần làm ra vẻ chứ?
Vệ Chi ngáp một cái, vốn là nằm quay lưng về phía người đàn ông, bây giờ lại không nhịn được trở mình, buồn ngủ, nhưng nghĩ đến một loạt tình tiết vừa rồi...
Cô sốc đến mức không thể ngủ được.
Vì vậy, tay cô vô thức túm lấy vạt áo thun của người đàn ông, cô mở to mắt, nhất quyết ôm lấy anh để trò chuyện, cô nói về việc về Sùng Lễ sẽ làm gì, cô có thể ở lại cho đến khi ăn tết, thời gian cũng khá dài--
"Dạy em jumping?"
Anh đặt một tay lên lưng cô, vỗ nhẹ nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ, huấn luyện viên 6000 một giờ hiện tại đã ăn uống no nê, rất dễ nói chuyện.
Vệ Chi trong lòng ngực anh ngẩng đầu: "Em có thể jumping?"
"Jumping nhỏ thì có thể" anh ấy nói, "Qua năm có thể dạy em bay thẳng cộng với nắm ván trượt, FS 180° hoặc BS 180° không phải vấn đề lớn."
Vệ Chi dừng một chút, hỏi: "Để tránh cho em hiểu lầm bầu không khí hiện tại, em chỉ thuận miệng hỏi, hiện tại anh có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu nào em đưa ra sao?"
Thiện Sùng suy nghĩ một chút, cảm thấy chính là như vậy, từ sâu trong mũi phát ra một tiếng "ừm" bao dung.
Vệ Chi: "Ồ."
Vệ Chi: "...Em muốn học carving sờ sờ tuyết gì đó."
Vệ Chi: "Anh có thể dạy em được không?"
Thiện Sùng: "..."
Trong hai giây, chiếc giường chìm vào im lặng chết chóc.
Một lúc sau, Vệ Chi run rẩy sợ hãi khi nghe được mấy lời từ người đàn ông bị lừa, rõ ràng là đang nghiến răng nghiến lợi --
"Chết tiệt, em đúng là không thay đổi sơ tâm a."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro