(PN) Chương 143: Bước thứ tư khi hấp bánh bao là cho vào nồi hấp
Bình luận viên 1:【Không hiểu vì lý do gì mà Thiện Sùng quên đội mũ bảo hiểm. Chà, mùa tuyết vừa mới bắt đầu, tất cả những người trượt tuyết đều phải đội mũ bảo hiểm khi ra vào khu trượt tuyết, đặc biệt là khi nhảy công viên... Mặc dù chúng tôi không biết tại sao anh ấy lại quên mũ bảo hiểm. 】
Bình luận viên 2:【Sau đó anh ấy ngồi xổm xuống. 】
Bình luận viên 1:【Là do thân thể không khỏe chăng?】
Bình luận viên số 2: 【Chúng ta có thể thấy nhân viên đưa mũ bảo hiểm cho anh ấy đứng cạnh anh ấy, có lẽ đang thúc giục anh ấy... Không ai có thể nói chuyện mà chống nạnh từ trên cao nhìn xuống với Thiện Sùng như vậy, hôm nay là ngoài ý muốn.】
Bình luận viên 1:【Cậu có chắc đó là nhân viên không? 】
Nhân viên công tác không có thịnh hành kéo tai tuyển thủ a, ai dám thử? Đây là buổi phát sóng trực tiếp toàn quốc...
Như chúng ta đều biết, Thiện Sùng đã có gia đình, nghe nói anh ấy có một người vợ nghiêm khắc, nếu vợ anh ấy nhìn thấy cảnh này, khi về có bị đánh gãy chân không?
Cách xa nhau đến mức ngay cả màn hình lớn cũng không thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, nên không ai biết lúc này hai người đang thì thầm với nhau điều gì--
Nếu họ nghe được sẽ thấy cuộc trò chuyện này không được thân thiện cho lắm.
"Cho nên thế nào, sao không thể thi đấu được! Không thể để Vương Hâm liều mạng với em! Anh mau đứng lên! Em đã nói là chờ anh thi xong rồi sẽ nói cho anh, ngày hôm qua cũng bảo sẽ tặng anh món quà..... Tự nhiên anh như kiểu đứng ngồi không yên, thế nào, hay muốn em đem giấy ly hôn làm quà cho anh?"
"A, không phải."
"Vậy anh còn sao nữa?"
"Là..." Người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất một tay chống cằm, suy nghĩ một chút, mặt vô cảm nghiêm túc nói: "Là làm nũng."
Nói "là làm nũng" với khuôn mặt lạnh lùng và đẹp trai, đó là một loại khí thế "không cho tôi làm nũng tôi liền cầm đao chém em" khiến người ta cảm thấy không khỏe, tổng kết lại thì đây chắc chắn là một kiểu mà không cô gái nào không ăn.
Vệ Chi chớp chớp mắt, bỗng nhiên mặt đỏ bừng, màu đỏ từ gáy lan lên, cuối cùng đến tận gốc tai, cô giơ tay nhéo nhéo vành tai, đầu ngón tay lạnh buốt khiến toàn thân cô run rẩy.
"Anh đứng dậy trước đi."
Cô ép những lời này qua kẽ răng.
"Không dậy được."
Giọng nói của người đàn ông đều đều ổn định.
"Anh đừng nói với em là anh muốn diễn mấy cái tuồng nát quê mùa chẳng hạn như hôn hôn mới đứng lên nhé."
"..." Người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất suy nghĩ một chút, vỗ mông nói: "Như vậy cũng được."
"..."
Cũng được cái con khỉi.
Vệ Chi vươn tay kéo anh, Thiện Sùng vốn là thật muốn nằm trên mặt đất không đứng dậy, nhưng nghĩ lại, anh sợ cô không đỡ được mà ngã xuống, nên bất đắc dĩ đi theo sức lực của cô đứng lên.
Sau đó, anh không đứng yên nữa mà cúi xuống sát mặt cô.
Vệ Chi nhìn khuôn mặt gần trong tầm tay, đưa tay đội mũ bảo hiểm cho anh, khóa an toàn kêu một tiếng, anh vẫn cúi người xuống...
Vệ Chi quay người nhìn về phía màn hình lớn, thấy khuôn mặt bị điểm ảnh làm mờ, ngơ ngác đối diện với chính mình, yên lặng ba giây, mới nói: "Đây là nơi công cộng."
"Sợ cái gì?" Anh cụp mắt xuống, "Không phải có giấy đăng ký kết hôn à?"
Có vẻ như nếu cô không làm thì anh cũng sẽ không di chuyển.
Vì thế cô do dự ba giây, cuối cùng hạ quyết tâm, nghiêng người hôn lên mặt anh.
Người đàn ông dừng lại một chút, quay đầu nhìn cô thật sâu, sau đó giơ tay ấn mũ bảo hiểm, sau đó quay đầu tiếp tục đi về phía đài nhảy.
......
Vệ Chi vẫn nhìn Thiện Sùng đi đến bục xuất phát, sau đó chậm rãi đi về phía lối vào nơi mình đã đến, ban đầu không nghĩ rằng chuyện này có gì to tát.
Sau khi trở lại sô pha ngồi xuống, nhìn màn hình thi đấu thực tế tại hiện trường, ngồi bên cạnh, Đới Đạc đột nhiên hỏi: "Chị là bà A Trạch à? Đó là cái gì vậy?"
Vệ Chi suýt gãy cổ, quay đầu về phía cậu ta.
Đới Đạc giơ chiếc điện thoại trong tay lên--
Trên kênh trực tiếp của nền tảng video ngắn, chương trình phát sóng trực tiếp về sự kiện này đang được phát.
Không có nhiều người xem, nhưng giờ này phút này ở phần bình luận chạy qua màn hình tất cả đều là quần chúng nhân dân bởi vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó chạy đến vây xem.
Fan 1:? ? ? ? ? ? Mắt tôi có vấn đề là? Sao tôi lại thấy bà A Trạch trên TV vậy.
Fan 2: Ồ, người trên lầu cũng là fan của A Trạch à?
Fan 3: Sốc quá, cứ tưởng mình là người duy nhất rơi vào hố này vì truyện tranh cơ!
Fan 4: Tính, tính tui nữa được không?
Fan 5: Tổn thọ, bức tường giữa các chiều không gian đã nát! Thật là A Trạch, a mẹ ngươi! Không phải bả đã lộ mặt trên TV rồi à?
Fan 6: Ả này không ở nhà cập nhật truyện tranh chạy đến hiện trường thi đấu sưu tầm phong tục cái khỉ gì vậy?
Fan 7: Thuốc xổ, người trong vòng, liên quan đến ích lợi, nặc danh. Không phải sưu tầm phong cách mà là đi sưu tầm đàn ông--vợ mấy người đã cướp đi đại lão số 1 trong vòng trượt tuyết của tụi tui, run rẩy đi, nhân loại.
Làn đạn (bình luận chạy qua màn hình) dừng lại trong vài giây.
Sau đó tốc độ spam càng điên cuồng hơn.
Fan 1: A a a a a a! ! ! A Trạch! ! Bà thật có triển vọng! !
Fan 2: Tui còn tưởng tui bị hoa mắt--
Fan 3:? ? ? Hiện tại đi viết viết một cuốn tiểu thuyết/truyện tranh về trượt băng nghệ thuật còn kịp không? Hay bóng rổ? Bóng bàn? Nhảy cầu? Bơi? Bóng chuyền cũng được, chỗ nào còn chỗ mình chen vào!
Fan 4:........................Họa sĩ truyện tranh cùng đại lão số 1 trượt tuyết ván đơn công viên, huhuh, cái này rất phối hợp manga, manga của thiếu nữ!
Fan 5: A Trạch yyds!
Fan 6: Nói thẳng ra là người bình thường không thể làm chuyện quá lố như hôn nhau ở nơi công cộng được, người nào mà thiếu một chút tâm tư thiếu nữ thì sẽ không làm được hành động này.
Làn đạn vẫn như hồng trần cuồn cuộn.
Và Vệ Chi không thể chịu đựng được nữa.
Cô giơ tay lên đẩy chiếc điện thoại ra xa.
Nhấc điện thoại lên, tìm được nhóm học trò của Thiện Sùng để @ đồng chí CK, Bối Thích.
【Thiếu Nữ Kỷ: Chỉ có mình ông có tay đánh chữ à! ! ! ! ? 】
【CK, Bối Thích: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!】
【CK, Bối Thích: Không sao đâu, bà xem người đọc của bà bây giờ tôn kính bà như thần! Respect! 】
【Thiếu Nữ Kỷ: Biến! ! ! ! 】
......
Bên ngoài sân thi đấu.
Thiện Sùng đứng trên bục xuất phát, cúi xuống để điều chỉnh thiết bị cố định lần cuối cùng.
Theo những gì anh và Vương Hâm đã thống nhất, anh nên khởi động trước và không nên quá hung hăng khiến các thí sinh khác không hài lòng, vì vậy chỉ cần thực hiện nút FS cork 2160° là được rồi.
Cả hai đều cảm thấy việc này quả thực không khó, và những thí sinh khác hẳn sẽ làm được nếu họ nỗ lực hơn một chút.
Thiện Sùng đeo tốt thiết bị cố định, xuất phát.
Trong mắt mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh ở trên cầu nhảy, dùng tư thế nhảy như trong sách giáo khoa, khuất thân nắm lấy ván trượt--
Trước sự ngưỡng mộ của hai bình luận viên tại hiện trường, động tác của anh như nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng hoàn thành FS cork 2160° chất lượng và có tính xem xét cao, sau đó ở đường parabol cuối cùng, vững vàng đáp xuống đất.
Ván trượt tuyết đập xuống đất--
Bình luận viên 1: 【Đây là một 2160° spin chính chân chất lượng cao, trong phạm vi thế giới mà nói thì Thiện Sùng là người đầu tiên đã làm ra 2520° thì chúng ta có thể nhìn thấy rằng 2160° đối với anh ấy không có gì khó khăn, cho nên không khó đoán được kết quả--】
Bình luận viên 2: 【Hạ cánh! Được rồi, hạ cánh cũng rất ổn định! 】
Trong khi hai bình luận viên đang thổi phồng một cách điên cuồng, họ nhìn thấy người đàn ông tiếp đất cắm mũi trước, vốn là ổn định--
Nhưng dưới ánh mắt phấn khích của mọi người, họ thấy sau khi anh tiếp đất, đầu gối của anh dường như không còn sức lực nào, đứng yên rồi khuỵu xuống mà không hề báo trước...
Bản thân anh cũng nhận ra có điều gì đó không ổn nên làm một cái nhảy Ollie, kéo ván xuống.
Sau đó anh bất lực nhìn mình lao về phía trước.
Khi anh đập mạnh toàn thân xuống đất, khung cảnh im lặng.
Trong phòng khách, Vệ Chi lại nói "à" rồi lại "ờ", nhìn thấy Vương Hâm xắn tay áo đi ra ngoài.
Sau đó cô đứng dậy đi ra ngoài vài bước, từ xa đã nghe thấy Vương Hâm hét lớn--
"Tôi yêu cầu lần đầu nhảy thì khiêm tốn một chút, nhưng có bảo cậu khiêm tốn đến mức nằm thẳng cẳng xuống đất à!! Chỉ là một cái spin 2160°!!! Đới Đạc thậm chí còn không đứng vững mà lao về phía trước!!! Cậu là ma quỷ à!!! Muốn tức chết tôi à!!!!
Cô mở cửa, nhìn thấy Thiện Sùng đưa tay cởi mũ bảo hiểm, chậm rãi "à" một tiếng, nói, chẳng phải anh còn có hai cơ hội nữa sao?
Vương Hâm đưa tay nhéo nhéo da thịt của chính mình.
Thiện Sùng quay đầu lại, đột nhiên không hề báo trước nói: "Ngài biết không?"
Vương Hâm: "Biết cái gì! Tôi không biết!!!!"
Thiện Sùng: "Vợ em đang mang thai."
Vệ Chi: "..."
Vương Hâm: "..."
Vương Hâm: "Ồ, cái này thì tôi biết."
Thiện Sùng ôm mũ bảo hiểm, suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn chằm chằm ông ấy: "Sao ngài biết?"
Vương Hâm: "Không chỉ có tôi biết, cậu đoán ba mẹ cậu biết không? Chắc Thiện Thiện cũng biết đó, aiya, Thiện Thiện biết chắc sẽ nói với Đới Đạc đi, Đới Đạc cũng biết rồi."
Thiện Sùng: "..."
Vương Hâm: "Bây giờ cậu tức điên chưa?"
Thiện Sùng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ừ."
Vương Hâm: "Vậy thì tôi vui vẻ rồi."
Thiện Sùng: "..."
......
Sau lần nhảy đầu tiên, trước khi lần nhảy thứ hai bắt đầu, Thiện Sùng đã biến mất.
Vài người đã nhảy xong lần thứ hai, Vương Hâm lại đi khắp thế giới tìm con trai lớn của ông ấy.
"Cậu ta có giận em không?" Vương Hâm hỏi.
"Anh ấy sẽ không giận em đâu," Vệ Chi muốn hòa bình nên nói, "Anh ấy trời sinh có một chức năng là sẽ không giận em."
Vương Hâm suy nghĩ một chút, là người cuối cùng trên thế giới biết mình sắp làm cha, xác thật là sau khi tuyên bố mình tức điên rồi, sau khi trở lại phòng nghỉ không nói hai lời, đầu tiên ôm vợ hôn một cái.
Cô hỏi anh tại sao lại bị ngã, anh tỏ ra vui vẻ nói rằng anh bị phân tâm và không thể đứng vững.
Cô nói, đừng phân tâm trong lần nhảy tiếp theo, rất nguy hiểm.
Anh nói, được, xin lỗi.
..................Toàn bộ quá trình thuần hóa chó sói của con người vào thời kỳ đầu Kỷ Băng hà có lẽ sẽ diễn ra như thế này.
"Vậy cậu ta giận tôi sao?" Vương Hâm lại hỏi.
Vệ Chi thành thật nói: "Có thể."
Huấn luyện viên trung niên lại bắt đầu lo lắng đi vòng quanh, ở trên Wechat sai hết người này đến người kia mà mình có thể sai được để đi tìm Thiện Sùng, Vệ Chi nhìn huấn luyện viên đang đi khắp phòng nghỉ cảm thấy mép tóc của ông ấy đã dịch về phía sau mấy mm.
Sau đó, khi người thứ hai đếm ngược trước Thiện Sùng nhảy xong thì anh xuất hiện--
Người đàn ông không biết đã chạy đi đâu trong thời gian ngắn như vậy, trên tay xách một túi lớn kẹo sữa Thỏ Trắng, trước tiên là lấy một nắm cho Vệ Chi nhét vào túi.
Sau đó, trên đường đi, anh tặng kẹo cho tất cả những người đi ngang qua và những người sẵn lòng chú ý đến anh.
Vương Hâm nhìn anh như nhìn kẻ tâm thần, sợ ngây người, thậm chí không nghĩ tới việc ngăn cản anh.
Chỉ cần nhìn anh làm từ phòng nghỉ đến cầu nhảy, các nhân viên và thí sinh ở sân xuất phát mỗi người đều nhận được một ít kẹo sữa Thỏ Trắng do tuyển thủ lãnh khốc vô tình Thiện Sùng tự tay đưa.
Mọi người đang bóp viên kẹo sữa màu trắng với vẻ mặt hoang mang, rồi nghe thấy người đàn ông lặp lại câu đó không mệt mỏi, không có việc gì, chỉ là có chuyện tốt thôi.
Sau đó, khi anh hoàn thành cú nhảy thứ hai, triple cork 1800° và tiếp đất vững chắc dưới cái nhìn sát khí của Vương Hâm, hầu như mọi người đều nghĩ rằng điều tốt mà anh nói là anh sẽ giành được một huy chương vàng khác.
Cho đến ngày hôm đó, sau khi cuộc thi kết thúc, khi mọi người đổ xô vào nền tảng video ngắn của người đàn ông để chúc mừng anh đã giành được vị trí đầu tiên khác, họ phát hiện ra rằng anh đã cập nhật lại video sau một thời gian dài không cập nhật--
Giọng nói quen thuộc của một ông già người Đông Bắc.
【Xin chào may (ba âm) mắn (hai âm) của tôi mang thai rồi, tôi là người cuối cùng biết được.】
Sau đó là cảnh lần đầu nhảy trong trận đấu hôm nay.
【Dọa tôi chân cũng yếu đi. 】
Sau đó là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trong nhóm WeChat--
Thiện Sùng: Mọi người có biết vợ con mang thai không?
Các thành viên trong gia đình xếp hàng để trả lời.
Thiện Thiện: Chị dâu nói cho anh biết rồi à?
Mẹ Thiện: Đúng lúc, mẹ đang đi mua nôi nè, con thấy màu nào phù hợp?
Ba Thiện: Không phải con đang thi đấu à, thi cho tốt vào.
【Khi tôi bị dọa đến chân yếu, mẹ tôi đang đi mua nôi.】
Ba giây bức ảnh đen trắng.
【Rất tức giận. 】
Ba giây hình ảnh kẹo Thỏ Trắng.
【Tuy nhiên, tôi vẫn phân phát kẹo cho tất cả các thí sinh và nhân viên trong cuộc thi, bởi vì may (ba âm) mắn (hai âm) của tôi nói đàn ông (ba âm) đã làm cha phải học được chịu đựng và trưởng thành.】
Ba giây bức ảnh đen trắng.
【Tôi là đàn ông mà, hehe.】
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro