(PN) Chương 145: Ngày tuyết rơi, có trăng tròn (1)
Vào ngày 1 tháng 10 năm 2024, bắt đầu bằng lễ khai trương ván trượt trong trận bão tuyết ở Khả Khắc Thác Hải, Tân Cương, đánh dấu sự bắt đầu của một mùa tuyết rơi khác trong năm.
Giống như chim nhạn bay về phương nam, vào thời điểm này trong năm luôn có một nhóm người trên khắp cả nước tụ tập trong tủ lạnh Sunac ở các thành phố lớn phía nam chuẩn bị di chuyển về phương Bắc. Những người đam mê trượt tuyết hầm hè xoa tay, chuẩn bị tạm biệt các Sunac...
Lúc này ở miền Nam, nắng vẫn chói chang.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới là người phương Nam sử dụng máy lạnh điều hòa, trong khi người phương Bắc sử dụng máy sưởi.
Đối với Vệ Chi, đây là thời điểm bận rộn nhất trong năm.
Ngay khi mùa tuyết đến, vận động viên Thiện Sùng, người đã nhàn rỗi trong nhiều Sunac, nệm hơi tuyết khô, tấm bạt lò xo, ván trượt và ván lướt sóng suốt mùa hè, phải bắt tay vào làm việc đàng hoàng và cống hiến hết mình cho ngành công nghiệp băng tuyết --
Từ làm trọng tài trong nhiều cuộc thi khác nhau đến huấn luyện ở núi Trường Bạch cho đến trượt (chơi) trong chuyến lưu diễn ở nhiều khu trượt tuyết lớn khác nhau...
Vào mùa đông, gia đình bọn họ cắm rể ở Đông Bắc.
Điều này có nghĩa là ngay khi mùa đông đến, gia đình họ phải di chuyển từ nam ra bắc cho đến khi hết mùa tuyết rơi.
Khi tất cả bạn bè trong vòng bạn bè đang biểu diễn vở kịch "năm nay khai trương ván trượt ở Khả Khắc Thác Hải cũng rất sợ ma đừng tới nha, mặc dù nói như vậy nhưng sang năm tôi vẫn tới đây nữa", trên tầng 10 của một khu chung cư cao cấp ở Nam Thành, cánh cửa cuối hành lang mở rộng.
Diện chiếc áo len màu xanh nhạt và váy ngắn màu xám, cô gái trẻ 25 tuổi vẫn trông như một sinh viên đại học với vẻ thanh xuân bất khả chiến bại, một tay chống vào khung cửa, một bên đá vào đôi giày chạy bộ đặt trước cửa.
Phía sau cô là hàng chục thùng hàng chất cao, sẵn sàng gửi đi bằng chuyển phát nhanh.
Vệ Chi đang định đi ra ngoài, cô quay người lại phía sau hét lớn: "Anh Sùng, em nhờ anh đưa mấy miếng cao dán lần trước em nhờ anh mua cho mẹ em, anh đưa cho mẹ em chưa?"
"Anh vừa mới đi lấy chuyển phát nhanh, làm sao đưa kịp? Ngày mai anh đưa."
"Ngày mai? Ngày mốt sẽ bay về Đông Bắc, anh đã thu dọn hành lý chưa?"
"Ngày mai."
"Ngày mai anh có rất nhiều việc phải làm ha."
"Anh làm xong rồi."
"Anh dẹp đi."
Bất kể là nhà vô địch Olympic, vận động viên hay bậc thầy trượt tuyết, tất cả đàn ông trên thế giới đều được tạo ra từ cùng một khuôn mẫu--
Cái mùi đó làm mũi bạn khó chịu...
Chậc.
Vệ Chi xỏ giày vào, kéo một chiếc hộp chuyển phát nhanh ném trước cửa, mở ra, lấy ra mấy hộp cao dán nhét vào chiếc túi mua hàng đang mang theo...
Khi cô đứng sang một bên, liếc qua khóe mắt cô vô tình thoáng thấy một gói bìa cứng hình chữ nhật và gói chuyển phát nhanh lớn cao gần bằng cô, được đặt ở tiền sảnh.
Vệ Chi nhìn chằm chằm vào món hàng được giao trong vài giây, sau đó dựa vào độ dài mà phán đoán đây hẳn là loại ván trượt tuyết loại 24-25 mà cô đặt hàng mấy tháng trước, nó đã đến.
"Anh cũng lấy ván trượt của em à?" cô hỏi, "Có phải của em không?"
Trong khi cô đang thắc mắc, người đàn ông đang mày mò trong bếp chậm rãi bước ra, thời gian không để lại điều gì xấu trên người anh, anh chỉ thay đổi từ Takashi Kashiwabara đang mặc quần áo trượt tuyết thành Takashi Kashiwabara hiện tại đang mặc đồ vải cotton.
Vẫn đẹp trai đến kinh ngạc.
Chỉ giữa hai hàng lông mày sau năm mới có thêm sự trưởng thành và ổn định hơn.
Lúc này, người đàn ông liếc nhìn vợ mình đang đứng ở tiền sảnh, rồi nhìn chiếc hộp bìa cứng cô đang cầm, trầm giọng nói: "Còn có thể là ai nữa? Tấm ván của anh không thể có chiều dài như thế này được... Em đã mua tấm ván nào?
"Không nói cho anh biết."
"Em thậm chí không muốn giảm giá?"
"Ừ," Vệ Chi mỉm cười, "Ai không biết em là ai? Năm nay có một hãng quần áo trượt tuyết mới trong nước hỏi em có mang hàng không..."
Thiện Sùng liếc nhìn cô, người trước mặt cười đến chói mắt, giống như cô đã chiếm được ưu thế rất lớn--
Trải qua ba mùa tuyết rơi, trình độ hiện tại của cô thực sự đã vượt qua 90% những người đam mê trượt tuyết trong nước...
Dưới sự hướng dẫn hết mình của anh, việc trở thành một nữ tuyển thủ trượt tuyết nghiêm túc sau một mùa tuyết nữa là điều hoàn toàn có thể.
Cô vẫn còn giác ngộ thấp rằng mình kiếm phần cơm này nhờ vào người chồng hợp pháp.
Thiện Sùng quyết định mùa tuyết này sẽ mắng cô ít hơn và dành cho cô nhiều tình yêu thương cùng động viên hơn.
"Anh giúp em lấy ra rồi cài thiết bị cố định vào cho em." Anh tốt bụng nói.
"Chặt tay anh giờ." Vệ Chi đứng ở cửa bĩu môi: "Đừng chạm vào."
Đối với cô, đúng là lòng từ bi nảy sinh trong ba giây và bị tiêu diệt trong giây thứ tư.
Người đàn ông vứt khăn lau nhà bếp xuống, đi đến trước mặt người nào đó ở tiền sảnh, hơi cúi người để đối mặt với cô trong ba giây, anh nâng tay lên, bóp chặt mặt cô, kéo đến bên cạnh.
Khuôn mặt trắng nõn trong tay anh bị anh véo làm biến dạng, nhìn thấy cô hơi nheo mắt lại, giống như một con mèo mặt to với đôi má đầy lông, người đàn ông buông mặt cô ra, móc đầu ngón tay vào cằm cô: "Không cho mở hộp ván trượt cũng không cho chạm vào đúng không, vậy lát nữa tự mình cài thiết bị cố định?"
"Đó là một nghi thức mở hộp."
Giọng nói của Vệ Chi trở nên dè dặt hơn một chút.
Không có cách nào, người dưới mái hiên đành phải cúi đầu--
Mặc dù đã quanh đi quẩn lại ba mùa tuyết, bây giờ cô cũng rất nổi tiếng trên đường trượt tuyết, đi đường nào đều có thể đàn áp được đại lão đến người mới nhưng mà trong vòng trượt tuyết ai cũng biết rằng...
Vợ của Thiện Sùng thậm chí không thể cài được thiết bị cố định.
Cô có thể cho bạn biết mọi thứ về góc độ, chiều ngang, nhãn hiệu thiết bị cố định, kích cỡ ván trượt tuyết, độ cứng, v.v., nhưng lấy những thứ này ra một cách riêng biệt, chẳng hạn như cách điều chỉnh góc của thiết bị cố định, vị trí của các đinh ốc, làm thế nào để thay đổi góc độ của ván sau......
Sẽ không.
Nếu hỏi thì là không.
Học làm được, làm thì mệt --
Sáu chữ này, là phụ nữ, nhất định phải khắc trên trán.
Giơ tay lên ôm lấy cổ người đàn ông, kéo anh cúi người lại gần cô, Vệ Chi nghiêng người hôn lên má người đàn ông một cách ngọt ngào: "Chờ em quay lại cùng nhau mở hộp nha.... Sau đó anh cài thiết bị cố định cho em."
Người đàn ông cười khẩy.
Cô chớp mắt lắc lắc cổ anh, người đàn ông quay đầu lại nhìn cô gần trong gang tấc, cô không nói gì, kiễng chân lên hôn lên khóe môi anh.
"Em đang dỗ anh cài thiết bị cố định cho em."
"Cũng dỗ anh đừng mở hộp ván trượt tuyết mới của em."
"..." Người đàn ông nói: "Anh chỉ nhìn thôi, không mở màng bọc ra?"
Vệ Chi cười ngọt ngào, ghé sát vào tai anh nói: "Đừng chạm vào."
......
Mười phút sau, Vệ Chi đi ra ngoài.
Thiện Sùng xoay người đi vào phòng bếp, lấy chuối hầm trứng sữa trên bếp rồi đặt lên bàn ăn.
Anh nhấc chiếc điện thoại bên cạnh lên xem mấy giờ rồi phát hiện trong điện thoại có tin nhắn mới từ vợ mình--
【Mãn Nguyệt Kỷ: Lấy món hầm sữa trứng ra rồi gọi con gái anh dậy, ngủ nhiều quá buổi tối lại nhảy nhót không ngủ được.】
Bây giờ là hai giờ mười lăm chiều.
Thiện Sùng nhìn tin nhắn, lại nhìn món trứng hầm hấp chín hoàn hảo trên tay, khẽ cười một tiếng, đôi mắt đen tràn đầy ấm áp, trả lời "đã biết" rồi đặt điện thoại xuống.
Anh lại nhìn lên đồng hồ trên tường và quyết định để con gái ngủ đến hai giờ rưỡi mới đánh thức cô bé dậy, trong khi chờ món tráng miệng sau giấc ngủ trưa của con bé được làm lạnh, người đàn ông chán nản đi loanh quanh trong nhà...
Kiểm tra hộp chuyển phát nhanh đã đóng gói.
Kiểm tra suốt chặng đường, và cuối cùng dừng lại trước hộp chuyển phát nhanh ở lối vào--
Phải nói là vừa rồi khi anh xách lên đã biết là ván trượt, rất nặng tay.
Ước tính nó được làm từ chất liệu đặc biệt, tấm ván có trọng lượng không nhẹ, chiều dài không khác nhiều so với chiều cao của Vệ Chi, xét theo chiều rộng thì eo của tấm ván không hề hẹp...
Hãy mù quáng đoán xem đó là ván carving hay ván công viên.
Sau đó.
Đánh giá thành tích của hai mùa tuyết trước, Vệ Chi sẽ không chủ động và có chủ ý mua một tấm ván công viên, nên có thể kết luận đây là một tấm ván carving.
Thuộc thương hiệu nào?
Ai đã sản xuất một chiếc ván carving mới đẹp mắt trong năm nay?
Thiện Sùng ngồi xổm trước hộp chuyển phát nhanh với vẻ mặt vô cảm, đang nghiên cứu--
Phiền toái.
Sự tò mò nổi lên.
Thực sự muốn xé nó ra.
"Ba, mẹ của con nói, không cho ba động vào ván trượt của mẹ đâu!"
Một giọng nói trẻ con vang lên từ phía sau người đàn ông.
Rõ ràng là một đứa bé, giọng nói cũng rất trẻ con, nhưng lại cố ý dùng giọng ồm ồm, nghe rất đáng yêu và khí phách: "Một lát nữa mẹ sẽ chém ba đó."
Đứng đằng sau người đàn ông này là phiên bản mini của Vệ Chi.
Cô bé ba tuổi có đôi mắt to tròn, trẻ con ở độ tuổi này vốn dĩ sẽ mang lens tự nhiên, cô bé giống mẹ như thế này, chiếc mũi và đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn thì giống ba.
Lúc mới sinh ra, cô bé vừa mới được tắm rửa đem ra ngoài, còn chưa kịp mở mắt, Thiện Tầm Nguyệt đã đáng yêu đến mức khiến cho bà Dương aka bà ngoại vừa mới 45 tuổi từng tuyên bố "Có chết cũng không giữ cháu đâu" buông súng đầu hàng, ôm cháu ngoại trong tay không rời, miệng cứ lặp lại một câu: Đứa nhỏ này rất biết cách nhặt ngũ quan.
Cái nào của ba mẹ đẹp thì mình nhặt lấy mà dùng.
Dù sao thì mắt một mí của ba đặt lên người con gái thì không ổn cho lắm.
Lúc này, Thiện Tầm Nguyệt, một đứa trẻ có mái tóc rối bù được buộc thành bím, vừa mới ngủ dậy, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, ánh nắng sau lưng khiến hai sợi tóc vàng của cô bé biến thành màu nâu.
Mặc đồ ngủ, cô bé đứng sau lưng ba ruột, chắp tay sau lưng, đưa ra lời cảnh báo theo kiểu bà cụ non.
"Con học cái kiểu nói chuyện Đông Bắc từ ai đó?"
Ngồi xổm bên cạnh hàng chuyển phát nhanh, người đàn ông thậm chí không thèm quay đầu lại, đưa tay chạm vào gói hàng chuyển phát nhanh, rõ ràng là ván trượt tuyết nhưng trên thùng hàng lại không nhìn thấy tên của thương hiệu ván trượt...
Anh đã sẵn sàng hành động nhưng bề ngoài vẫn giữ bình tĩnh.
"Ba cũng không nói chuyện như vậy."
"Không thầy dạy cũng hiểu."
"..." Thiện Sùng cụp mắt xuống, "Sao con biết mẹ con không cho ba động nào món đồ này, vừa rồi con tỉnh dậy rồi à? Còn đứng một bên nghe lén?"
Thiện Tầm Nguyệt nhún vai, không cảm thấy mình đang nghe lén--
Cô bé tỉnh dậy vì ngửi thấy mùi chuối hầm trứng sữa, sau đó ngồi trên cầu thang ôm mặt hồi lâu, hai người ngoài hiên cũng không để ý đến cô.
"Thật đấy," Thiện Tầm Nguyệt nói, "Đừng chạm vào đồ của mẹ, nếu không mẹ sẽ lại khóc."
Như tìm được đồng minh, Thiện Sùng quay đầu nhìn con gái từ trên xuống dưới: "Con cũng cảm thấy mẹ con đa cảm sao?"
Thiện Tầm Nguyệt: "Ồ, gần đây khá xúc động, có lẽ có một đứa em trai."
Thiện Sùng đang định nói mẹ con vẫn luôn thích khóc, lời vừa ra khỏi miệng, anh cẩn thận nghiên cứu lời nói của con gái, đột nhiên dừng lại, hỏi: "Không thể đi?"
"Ý ba là gì?" Thiện Tầm Nguyệt chớp đôi mắt to, "Ba hay lắm, nhìn qua biểu cảm của ba hiện tại giống y hệt cái kiểu 'có mình con đã đủ mệt mỏi lắm rồi' đó."
"..."
Thiện Sùng không biết chỉ số IQ của con gái mình là bao nhiêu, nhưng với khả năng bới lông tìm vết, quậy phá và sử dụng năng lực quan sát không đúng cách, chắc chắn cô bé thừa kế 10/10 của mẹ mình.
"Sắp đến mùa tuyết rồi, nếu mẹ con có em, cô ấy sẽ không thể trượt tuyết được," Thiện Sùng nhẹ nhàng nói, "Vậy thì mẹ con sẽ chém ba thật đó."
Thiện Tầm Nguyệt không hiểu nhiều lắm--
Tất nhiên cô bé không biết tại sao mẹ cô lại chém ba cô khi có thêm một đứa em trai.
Ngay khi cô bé đang cố gắng tìm ra logic và mối quan hệ trong chuyện này bằng bộ não nhỏ bé cũng như thế giới quan và kiến thức chưa đầy đủ của mình, cô lại thấy ba ruột của mình chạm vào hộp chuyển phát nhanh.
"Thiện Tầm Nguyệt."
"Làm gì?"
"Đi lấy cho ba chiếc kéo dùng để mở hộp chuyển phát nhanh ở trên tủ giày."
"..." Thiện Tầm Nguyệt lùi lại một bước, "Con không lấy."
Thiện Sùng đứng dậy, chống hai tay lên đầu gối, cúi đầu hỏi con gái: "Được rồi, ba không sai được con chứ gì?"
Nếu Vệ Chi ở đây, có lẽ sẽ phải hỏi một người đàn ông ba mươi tuổi làm sao có thể làm ra chuyện uy hiếp con gái ba tuổi của mình...
Rốt cuộc thì đó là Thiện Sùng.
Ngài đã thu bao nhiêu đệ tử, khắp thiên hạ, khi nhắc đến sư phụ, phản ứng đầu tiên của mọi người là "khuôn mặt quan tài đó".
Khi anh có vẻ mặt nghiêm túc, không ai không sợ anh.
Thiện Tầm Nguyệt một tay ôm lấy chân ghế ăn cạnh bàn ăn, lo lắng lắc đầu: "Con không đi, con còn không hiểu ba sao, ba muốn lấy kéo mở hộp chuyển phát nhanh.... A, một lát nữa mẹ về mắng ba thì ba sẽ nói là con đưa kéo cho ba để mở hộp chuyển phát nhanh, làm mẹ cũng phải mắng cả con--"
Cô bé vẫn còn nhỏ và chưa biết một thuật ngữ chuyên nghiệp gọi là "đồng phạm".
Nhưng sự giải thích rất hợp tình hợp lý.
Đó là ý nghĩa của nó.
Một bên là mẹ thân yêu, một bên là người ba hung dữ, Thiện Tầm Nguyệt lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, sau khi nhịn hồi lâu, cuối cùng cô cũng nói: "Nếu ba lại ép con, con sẽ gọi điện cho mẹ!"
Thiện Sùng nhàn nhạt liếc nhìn con gái mình.
"Hèn."
Bên cạnh ghế ăn, đôi mắt vốn đã tròn của đứa trẻ sau khi bị công kích bỗng trở nên tròn hơn--
Điều này khiến cô bé trông giống hệt mẹ mình.
Là xác nhận khi rời khỏi bệnh viện không ẵm nhầm con.
"Tại sao ba lại mắng người?"
"Ba không mắng con."
"Ba mắng con hèn," cô bé lên án, "Đây có thể là một lời hay ý đẹp sao! Từ biểu cảm của ba con có thể nhìn ra đây không phải lời hay ý đẹp gì hết!"
"Con nói chuyện cẩn thận," người đàn ông bên cạnh hộp chuyển phát nhanh đứng dậy, tức giận liếc con mình một cái, "Giọng địa phương nặng như vậy năm sau đi nhà trẻ sẽ bị bạn học cười chết đó."
Đứa nhỏ ôm lấy chân ghế kêu lên một tiếng.
"All đều biết Cảng D Quảng (hai tiếng) đông wow."
"..."
"Hầm sữa trứng để mát."
Buông chân ghế ra, Vệ Chi phiên bản mini mỉm cười với ba, bước tới ôm lấy chân người đàn ông.
"Ba không có chuyện gì làm, không mở được hộp chuyển phát nhanh, rảnh rỗi như vậy rồi thì có thể đưa món hầm trứng sữa cho con được không...he?"
Cô bé chớp mắt ngoan ngoãn ngọt ngào hỏi--
"Được không, ba ba?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro