(PN) Chương 146: Ngày tuyết rơi, có trăng tròn (2)

Khi Vệ Chi về đến nhà, đã hai tiếng trôi qua, lúc cô mở cửa ra, điều khiến người ta kinh ngạc là người đàn ông đó vẫn ngồi xổm cạnh hộp chuyển phát nhanh ở tiền sảnh, cây kéo dưới chân, chiếc ván trượt thần bí...

Vẫn còn đó.

Chưa bị tháo ra.

Nghe thấy cô mở cửa, người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Em đã về rồi."

"...Đừng nói với em là anh đã ngồi ở tư thế này suốt hai tiếng đồng hồ nhé."

Vệ Chi nói, trong lòng cảm thấy như mình đã nuôi một con chó lớn còn trung thành hơn cả Hachiko...

Vừa mở cửa, anh đã ngồi xổm ở cửa, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, trong đó ẩn chứa bầu không khí trách móc "Về trễ như vậy, có gan thì đừng về nữa."

"Trên đường còn phải đi vệ sinh." Một cái đầu nhỏ ló ra từ bức tường phía sau lối vào, đôi mắt hình quả hạnh giống hệt mẹ cô bé chớp chớp, "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, giữa trưa tỉnh dậy không thấy mẹ con rất buồn á".

Cô bé Thiện Tầm Nguyệt năm nay quả thực đã ba tuổi, cũng là người có cái miệng dẻo quẹo nhất trong nhà--

Không biết là học được từ ai.

Trong dịp Tết Nguyên Đán năm nay, có lẽ cả gia đình sẽ được thưởng thức một vở hài kịch do cô bé độc diễn.

Nhưng Vệ Chi lại thích kiểu như thế này, nghe xong lời của con gái, tâm đều say.

Đặt túi xuống, bước tới, lấy chiếc iPad mà con gái đang để trên đùi ra, tắt đi, thơm một cái trên khuôn mặt thơm tho, mềm mại của con gái.

Ngồi xổm cách đó không xa, trong mắt của cỗ máy trượt tuyết lạnh băng hiện giờ chỉ có hũ mật ngọt, lúc này nghiêng đầu nhìn hai làn da trắng nõn, bởi vì sự thần kỳ của huyết thống mà ngũ quan có dáng vẻ vô cùng giống nhau, chính là khuôn mặt vô cùng đáng yêu và tràn đầy sức sống...

Cực kỳ dễ dàng làm cho người ta cảm thấy chính mình giờ đây chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.

Tuy nhiên, anh chỉ dừng lại, nhìn ba giây và do dự.

"Có thể đến mở hộp ván trượt tuyết không, anh muốn nhìn xem."

Anh nói.

Thế giới yên tĩnh một lúc.

"Nếu như anh tò mò như vậy, anh có thể mở ra trước."

Vệ Chi đứng dậy đi về phía cửa, con gái đi theo phía sau, không kịp ôm eo mẹ, cô bé loạng choạng ôm lấy tay mẹ, nghe mẹ nói, liền nhảy nhót nhấn mạnh: "Ba không dám! Ba không dám đâu!"

Vệ Chi cười hắc hắc, vỗ vỗ bàn tay nhỏ của con gái, cúi xuống bên tai cô bé: "Ba còn lâu mới sợ mẹ."

Thiện Tầm Nguyệt mở to mắt, hiển nhiên không tin.

"Không phải sợ," Thiện Sùng bình tĩnh nói, "Là tôn trọng, hiểu không?"

Thật sự rất tôn trọng.

Những lời nói tràn ngập bầu không khí "Dám nói không hiểu thử xem".

Sau khi được sự đồng ý của Vệ Chi, người đàn ông tôn trọng vợ mình cuối cùng cũng được phép mở hộp chuyển phát nhanh--

Ván trượt carving tốc độ cao của Gray, mẫu Type-R, mô tả tấm ván này như thế nào...

Hoàn toàn là ván trượt carving.

Ván trượt carving rất đắt tiền.

Là ván trượt tượng trưng cho thân phận của đại lão.

Đối với hầu hết mọi người, nếu họ muốn sử dụng nó để nhảy một cái bình hoa tốc độ thấp thì sẽ khá khó khăn.

Khi mở chuyển phát nhanh, nhìn thấy cái cây nhỏ dưới đáy bảng và nền đỏ phía sau cái cây nhỏ, tay Thiện Sùng rời khỏi hộp chuyển phát nhanh trong chốc lát, thậm chí còn không có động lực tiếp tục lấy nó ra.

Người đàn ông đứng sang một bên, khoanh tay, trên mặt hiện rõ chữ "thất vọng".

"Ý anh là gì? Đó là loại biểu cảm gì vậy?" Vệ Chi hỏi, "Gray năm nay không đưa cho anh tấm ván trượt nào à? Người ta còn phải xin lỗi anh hả? Anh có biết ván trượt của người ta từ năm 2021 khó mua đến cỡ nào không, em còn muốn nói cho nhóm đại lý để họ báo lại bên đảo bên kia nên tăng gia sản xuất vì nước láng giềng đang có 300 triệu người tham gia hoạt động băng tuyết..."

"..."

Thiện Sùng trầm mặc ba giây.

"Anh nghĩ nghĩ anh mở ra và sẽ ngạc nhiên khi thấy là ván trượt công viên của Salomon, Burton, Nitro hay thậm chí là Sims. Sau đó, em sẽ ngọt ngào nói với anh rằng em muốn học big air--"

Cuối cùng anh cũng bày tỏ sự ảo tượng của mình.

Nói một nửa dừng lại.

Vệ Chi kỳ quái nhìn anh: "Tiếp tục?"

Thiện Sùng mặt vô cảm quay lại nhìn cô, mấy giây sau mới cúi xuống, đưa tay bịt tai con gái, bình tĩnh nói: "Không nói được nữa, đột nhiên phát hiện hồi còn tuổi dậy buổi tối có mộng xuân sáng hôm sau thức dậy cũng không cảm thấy thẹn như giờ phút này."

"..."

Vừa dứt lời, anh đã nhìn thấy người trước mặt, lúc đầu nhìn anh đầy vô cảm, vài giây sau, khuôn mặt vốn trắng nõn của cô dần dần đỏ bừng...

Sau đó cô cong lên khóe môi, má dần dần phồng lên.

Có một âm thanh "phù".

Cuối cùng biến thành tiếng cười lớn.

Người đàn ông buông tai con gái ra, có chút bất mãn liếc nhìn cô: "Nếu muốn học lớp của anh thì phải hẹn trước hai tháng trước mùa tuyết rơi..."

"Phụ nữ á," cô xua tay, "Có được thì không biết quý trọng đâu."

"..."

......

Cuối cùng vẫn lấy tấm ván ra, xé lớp màng bọc và đưa cho Thiện Sùng lắp thiết bị cố định.

Người đàn ông ngồi xổm bên cạnh, gỡ thiết bị cố định ban đầu của Vệ Chi ra khỏi tấm ván trước, khi anh gỡ thiết bị cố định có tiếng "cạch cạch"... nói như thế nào, chuột sinh con ra biết đào động, đối với Thiện Tầm Nguyệt thì ván trượt tuyết và tiếng động của thiết bị cố định hấp dẫn sự chú ý của cô bé hơn phim hoạt hình đang chiếu trong ipad.

Một lúc sau, cô bé từ bên người Vệ Chi bỏ chạy đến chỗ Thiện Sùng, ngồi xổm xuống bên cạnh người đàn ông đó.

"Ba, ba đang làm gì vậy?"

Đứa nhỏ chống cằm, nghiêng đầu nhìn kỹ chiếc tua vít trong tay người đàn ông.

Thiện Sùng nhướng mi nhìn con gái một cái, sau đó nhét một chiếc đinh ốc vào tay cô bé, dùng giọng thân thiện nói: "Đang làm nô lệ cho mẹ con."

"Anh đừng có cái gì cũng nhét vào tay con." Vệ Chi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thiện Tầm Nguyệt đang nắm chặt đinh ốc bằng bàn tay mập mạp của mình, "Lát nữa con bé sẽ nhét nó vào lỗ mũi."

Thiện Sùng nhướng mày.

Thiện Tầm Nguyệt cũng nhướng mày.

Ngồi xổm thành hàng phía sau ván trượt, nét mặt của hai cha con được tạc theo cùng một khuôn, người đàn ông chưa kịp nói gì thì cô bé đã "ôi" trước: "Tại sao con phải nhét thứ này vào lỗ mũi?"

Vệ Chí: "..."

Thiện Sùng: "Ừ, tại sao con bé lại làm thế?"

Dưới ánh mắt trách móc của hai cha con, Vệ Chi thực sự cảm thấy có chút áp lực, bản thân đang cầm lấy chuyển phát nhanh tiếp theo, có chút lắp bắp: "Thì, thì đang đề phòng cơ mà?"

"Chưa bao giờ nhìn thấy heo chạy cũng ăn qua thịt heo, cầu xin em, ít nhất cũng phải xem đinh ốc của thiết bị cố định lớn như thế nào." Thiện Sùng rút ánh mắt lại, "Vương Hâm có muốn nhét cũng không thể nhét vào lỗ mũi ông ấy được đâu."

Một lời không hợp liền đổ lên đầu huấn luyện viên của mình.

Vệ Chi cứng họng, thành thật mà nói, thông thường các đinh ốc nằm ở dưới tấm ván lót mà thiết bị cố định dựa vào, để lấy được chúng, bạn phải kéo tấm ván ra...

Cô thực sự không chú ý nhiều đến việc nó lớn như thế nào hay trông nó như thế nào.

Vì vậy, trong cuộc đối thoại thân thiện (châm chọc mỉa mai) rất (kỳ lạ) của hai cha con--

"Ba, hình như mẹ cho rằng chỉ số IQ của con không cao lắm, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Vậy từ giờ trở đi con hãy cư xử thông minh hơn... Ngoài ra, con nên giảm giọng địa phương Đông Bắc của mình đi."

"Ồ, thế thì làm sao để được coi là thông minh ạ?"

"Đợi đến mùa tuyết rơi này, sau khi học được trượt cơ bản thì lập tức vào công viên với ba, ba ngày học được nhảy big air, mẹ con quất ngựa cũng không đuổi kịp con."

Vệ Chi vẻ mặt vô cảm mở một gói hàng chuyển phát nhanh, bên trong là một khối len dệt màu tím được gói rất chặt, khi cô mở gói hàng ra, đồ vật tiếp xúc với không khí lập tức rơi ra, cô xách lên giũ giũ.

Bộ đồ trượt tuyết liền mảnh Stella Lou Sherpa dày đúng cỡ một đứa trẻ khoảng ba tuổi...

Trên đầu còn có tai thỏ, bên trong tai có dây thép mềm, có thể dựng lên tạo thành hình lõm.

Con gái cưng cách Vệ Chi không xa, hài lòng nói "Ừm".

Đối với một đứa trẻ như Thiện Tầm Nguyệt, mọi người đều thích My Little Pony, nhưng thẩm mỹ của cô bé cực kỳ bình thường, cô bé không thích những thứ hoa hòe lòe loẹt, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy một món đồ cùng kiểu Disney trên tay mẹ cô bé--

Ngay lập tức không cần ba nữa.

Cô bé đứng dậy chạy đến bên mẹ, kéo mạnh vạt váy ngắn của mẹ: "Cái này cho con sao? Cái này cho con sao! Đúng rồi! Đúng rồi! Mẹ, mẹ phải nói đúng rồi!"

Cô bé vừa nói chuyện vừa nhún nhảy nhưng tay lại rất thành thật, dù thích hay phấn khích đến mấy cũng không đưa tay ra giật lấy vật trong tay mẹ trước khi được mẹ cho phép.

Cho đến khi Vệ Chi cúi xuống cởi khóa áo liền quần của Stella Lou, mỉm cười bảo cô bé mặc thử.

"Mẹ ơi, con cũng phải đi học trượt tuyết sao!"

"Ừ," Vệ Chi kéo khóa cho cô bé, kéo ống tay áo và ống quần có hơi dài một chút xuống, "Một năm trước ba con đã muốn dạy con rồi, lúc đó con vừa mới biết đi."

"Đây có phải là loại mà Crayon Shin-chan trượt không?"

"...Con vẫn xem Crayon Shin-chan à?" Vệ Chi ôm lấy đôi tai thỏ của cô bé, suy nghĩ một lúc rồi nói, "Thứ đó không thích hợp để con xem, lần sau đừng xem."

"Đó không phải là thứ trẻ con xem sao?"

"Cái đó dành cho những người bạn lớn xem."

"Vậy đây có phải là loại Crayon Shin-chan trượt không?"

"Hả," Vệ Chi nghĩ tới tập nào của Crayon Shin-Chan nói về trượt tuyết, nghĩ nghĩ rồi vỗ trán, sờ lên cái đầu tròn của con gái mình, "Không quá giống cái đó đâu, cái đó gọi là ván đôi, ba của con--"

"Vậy thì con trượt ván đôi!"

"..."

Vệ Chi ngẩng đầu, đồng cảm liếc nhìn người đàn ông cách đó không xa đang bận mày mò thiết bị cố định, lúc này anh vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sát khí đổ ập đến.

Hận không thể thiêu một cái lỗ trên người hai mẹ con họ.

Vệ Chi xách Stella Lou đang lăn lộn dưới chân mình lên, đặt cô lên bàn cà phê trong phòng khách, cúi người hôn lên khuôn mặt thơm ngọt ngào của con gái: "Đừng bắt nạt ba con, hạn mức của hôm nay đã xài hết ở chỗ ván trượt carving của mẹ rồi..."

Cách đó không xa, một người đàn ông ngồi xổm trong phòng khách lớn tiếng cười lạnh một cái.

"Con xem," Vệ Chi gõ nhẹ vào chóp mũi con gái mình, "Đã nói ba con thật sự không sợ mẹ, lạnh lùng trừng mắt..."

"Huh!"

"Mùa đông đến rồi!"

Vệ Chi mỉm cười nói với con gái, "Ba con nói tới mùa rồi, từ hôm nay bắt đầu, con ngoan một chút, mẹ cũng ngoan một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro