(PN) Chương 147: Ngày tuyết rơi, có trăng tròn (3)

Ngày 16 tháng 11 năm 2024, Trương Gia Khẩu, Sùng Lễ, khu trượt tuyết trên đỉnh núi.

Mùa tuyết đã chính thức bắt đầu.

Mọi người đang đến và đi trong sảnh thiết bị trượt tuyết quen thuộc của khu trượt tuyết trên đỉnh núi. Thế vận hội mùa đông đã kết thúc thành công, để lại 300 triệu người đang tham gia hoạt động băng tuyết và 300 triệu người đó đang chờ đợi mùa đông, rồi một khi mùa đông đến sẽ dốc toàn bộ lực lượng tham gia.

Trong khu vực nghỉ ngơi của quầy lưu giữ đồ vật, đứng sau cánh cửa tủ đang mở, một người đàn ông đang chậm rãi mặc bộ đồ tuyết, trên một chiếc ghế dài cách đó không xa có hai cô gái một lớn một nhỏ đang ngồi --

Người lớn hơn mặc quần yếm màu hồng và áo hoodie trắng, mái tóc dài xoăn được buộc tùy tiện buông thõng sau lưng, cúi đầu gặm cây kem trên tay;

Bên cạnh cô là một đứa bé mặc bộ áo liền quần Stella Lou, có lẽ là do bên trong mặc rất dày, Stella Lou có cánh tay tròn và đôi chân tròn, đôi tai trên đầu dựng đứng lên, cô bé cũng đang gặm kem trên tay. ......

Vệ Chi quay đầu liếc nhìn cây kem trong tay con gái, cau mày nói: "Đã muốn tan rớt trên tay rồi, đã nói mẹ với con ăn một cây là đủ rồi, một lát nữa đưa cho ba ba đi-- để ba ba ăn một miếng giúp con."

Thiện Tầm Nguyệt liếc nhìn cây kem đã biến thành một quả bóng trên tay cô bé và đang nhỏ giọt xuống lớp vỏ hình nón, cô bé ngập ngừng, đưa tay ra sau cánh cửa tủ...

Người đàn ông nắm chặt tủ nhìn, nhìn thấy đống hỗn độn trên tay Thiện Tầm Nguyệt, anh im lặng một lúc rồi nói: "Cái gì cũng đưa ba ba ăn, làm cha là làm sai cái gì à?"

Vệ Chi nhận lấy cây kem trong tay con gái, ăn hai miếng, lấy khăn giấy ướt lau chân cho cô, cụp mắt xuống nói với cô bé: "Nhìn đi, suốt cả đoạn đường vẫn luôn kêu 'ba ba' 'ba ba' dễ nghe hơn cả chim hoàng oanh hót, nhưng con thấy phản ứng của ba con chưa?"

Thiện Sùng: "..."

Thiện Sùng: "Sao còn tới đây gây chia rẽ?"

Vệ Chi: "Vậy thì anh dịu dàng một chút, đừng để em nhặt được gai a."

Người đàn ông vô cảm lấy tấm bảo vệ mặt từ trong túi đựng ván trượt tuyết ra và đeo vào...

Vừa nói xong, một nhóm người vừa đi ngang qua tủ đựng đồ đột nhiên dừng lại, lùi lại hai bước, nhìn sang.

Vệ Chi vẫn cúi đầu lau tay cho con gái.

"Sùng Thần?" Một người trong nhóm thăm dò hỏi, "Là anh à?"

Thiện Sùng nói 'ừm', giọng nói của người đàn ông trầm ấm, có từ tính, là giọng nói quen thuộc thường xuyên chỉ bảo bọn họ cách thực hiện một số động tác từ xa.

Cùng lúc đó, ngồi trên chiếc ghế cách anh nửa mét, Vệ Chi vốn đang cúi đầu cũng ngẩng đầu nhìn đám người cách đó không xa, một người trong đó nói "Ồ", là người đến từ nhóm học trò của Thiện Sùng, biệt danh trong nhóm là "Chân trời ở Marrakech"...

Đã nhiều năm như vậy, người đàn ông này cũng chỉ có dáng vẻ tuổi 22, vắt mũi chưa sạch.

Lúc Chân trời gọi một tiếng sư nương, sau đó ánh mắt lại chuyển sang thăm dò Thiện Tầm Nguyệt, 'aiya' một tiếng: "Tiểu Mãn cũng ở đây à!"

Tiểu Mãn là biệt danh của Thiện Tầm Nguyệt, thực ra ban đầu được gọi là "Mãn Nguyệt", nhưng thể loại biệt danh này thì càng gọi càng biến dạng--

"Cục cưng thúi", "Quai Quai" (*), "Mãn Mãn", "Nguyệt Nguyệt" và "Hôi Hôi" cuối cùng dừng ở biệt danh "Tiểu Mãn", có chút dễ thương và hơi điệu đà làm màu.

(*) 乖乖: Ngoan ngoãn, cũng là 乖 trong 乖啦 gwalla ngoan nào của Ngu Thư Hân đó.

Thiện Tầm Nguyệt không nhận ra người anh trai trước mặt, đôi mắt hình quả hạnh trợn ngược trong hốc mắt, có chút sợ hãi trốn sau lưng mẹ.

Thiện Sùng đóng sầm cửa tủ lại.

"Con bé sợ cậu." Khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng tàn nhẫn nói với học trò, "Cậu đi đi."

Chân trời: "..."

Chân trời không muốn bỏ cuộc vì sinh ra đã có bộ dạng khiến trẻ con không thích, vươn cổ nói: "Trong nhóm nói hôm nay ngài đến, cho nên hôm nay Bối Thích cũng ở khu trượt tuyết trên đỉnh núi, đặc biệt đến đây?"

Vệ Chi nghe cậu ta quanh co lòng vòng để trải đường, liền giật giật môi, khẩu hình không tiếng động hoàn toàn khớp với lời kịch mà Chân trời buột miệng thốt ra trong giây tiếp theo--

Chân trời: "Vào công viên không?"

Vệ Chi giơ tay lên, cụp mắt xuống, không chút để ý mà nhéo tai thỏ của con gái, sau đó lại nghe thấy chồng hợp pháp của mình mặc đồ đen đứng nghiêng phía trên, bình tĩnh nói: "Được."

Cô nhìn sang --hôm nay người đàn ông vẫn một thân AK đen--nói thật thì theo thói quen xấu của những đại lão khác trong vòng trượt tuyết, khoảng năm năm trước, khi môn trượt tuyết còn chưa phổ biến, mặc AK trong vòng trượt tuyết quả thật tương đương với đại lão...rồi bốn năm trước, khi Vệ Chi bước vào giới này, mọi người đều cảm thấy rằng ai mặc AK trong mùa tuyết đều là người mới.

Vệ Chi lần đầu gặp Thiện Sùng, anh một thân AK, tại sao lại như vậy?

Không phải vì đại lão không quan tâm mọi người có nghĩ anh là đại lão hay không, mà bởi vì chỉ cần bộ đồ trượt tuyết không hư thì người này sẽ luôn lấy nó ra mặc.

Một thân AK trên người anh cũng đã mặc được ba mùa tuyết rơi... Ngày xưa là tiết kiệm tiền cho Thiện Thiện, hiện tại đã tiết kiệm đủ rồi nhưng Thiện Sùng lại bồi dưỡng ra được thói quen keo kiệt tốt đẹp, trở thành một con Niffler (*Sinh vật trong tác phẩm điện ảnh《 Fantastic Beasts and Where to Find Them》thích sưu tầm kho báu vàng bạc, nó nhỏ, rất đen).

Nhưng vào lúc này, Niffler của giới trượt tuyết đứng ở chỗ kia, không hề cảm thấy sự lên tiếng của mình có vấn đề gì, rất đúng lý hợp tình.

Vệ Chi có chút kinh hãi: "Chuyện gì vậy? Có thể cái gì? Anh liền vào công viên à? Anh không dạy con gái trượt tuyết sao?"

Nghe vậy, Thiện Sùng nhướng mi dày lên, có vẻ hơi kinh ngạc: "Ý em là gì? Đẩy dốc còn cần anh dạy hả? Em đâu?"

Vệ Chi: "Em dạy? Em không có năng lực đó đâu?"

Thiện Sùng: "Nếu không có năng lực đó, còn dám dùng cây đước (*Ván trượt carving cao tốc của Gray)?"

Vệ Chi: "Dù là loại cây gì thì cũng chỉ là ván trượt, không có gắn Phong Hỏa Luân. Cũng đâu có nói nếu tốc độ không vượt quá 133,4/giờ thì sẽ bị chém đầu, ai muốn dùng thì dùng được chứ?"

Thiện Sùng: "Đừng coi thường bản thân, em đã giỏi hơn 90% những người trên đường trượt tuyết rồi."

Vệ Chi: "Chỉ có lúc này anh mới khen em."

Thiện Tầm Nguyệt: "Vậy là hai người đều muốn tự chơi, không ai nghĩ muốn dạy con à?"

Giọng nói của cô bé trong trẻo, mang âm hưởng Đông Bắc tiêu chuẩn, lời nói sắc bén quá mức như một trận tắm máu, đám người xung quanh buồn cười, họ cười lăn ra đất.

Những giọng nói vui vẻ ở đây đã thu hút sự chú ý của những người khác trong khu trượt tuyết--

Những người có thể xuất hiện tại khu trượt tuyết vào đầu mùa tuyết nếu không phải những người đam mê trượt tuyết thì cũng là những người trong vòng trượt tuyết, những người này sao có thể không biết Thiện Sùng?

Đừng nói về sự huy hoàng của Thế vận hội mùa đông những năm trước, ai có mắt cũng biết...

Giờ đây, trong toàn bộ vòng trượt tuyết, dù là công viên, bình hoa, carving hay bất kỳ nhánh trượt nào, những đại lão hàng đầu đều quen biết anh.

Thông thường, nếu có bất kỳ vấn đề lông gà vỏ tỏi nào, cãi vã hoặc chuyện quăng tám sào cũng không liên quan đến anh, họ vẫn sẽ bước ra và @anh, như thể anh là một loại thẩm phán nào đó, chỉ cần anh lên tiếng thì có tác dụng như lời giải quyết cuối cùng.

Cho nên lúc này nhìn thấy anh, mọi người đều tràn đầy ngưỡng mộ, lấy điện thoại ra khoe với bạn bè--

Ông đây nhìn thấy Thiện Sùng, ờ, người sống, ờ, loại có thể nói chuyện, ờ, ngay trước mặt tôi, tôi đoán anh ấy có thể ký tên nếu tôi muốn, ờ, lát nữa tôi sẽ đi xem anh ấy nhảy big air.

Trong mắt mọi người với sự mong đợi và tôn kính.

Họ trơ mắt nhìn người đàn ông thở dài, cúi xuống, bế con gái lên và để cô bé nằm trong vòng tay mình...

Stella Lou nhỏ màu tím tròn trịa, trong ánh mắt ghen tị (?) của mọi người, cô bé tự nhiên ôm cổ thần trong vòng trượt tuyết và trượt tuyết ván đơn hạng mục big air, dùng đôi chân ngắn mang đôi giày trượt tuyết nhỏ đá vào người anh.

Người đàn ông cụp mắt xuống, vỗ nhẹ vào mông con gái, hơi quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Tiểu Mãn, con đi cùng ba à?"

Giọng điệu của anh vẫn như cũ, nét mặt cũng không khác nhiều so với A Kha 1m, tuy nhiên, giọng nói lúc này của anh lại gợi nhớ đến một cỗ máy trượt tuyết lạnh lùng một cách khó hiểu, sự dịu dàng đã chảy đi đâu?...

Thiện Tầm Nguyệt đưa tay kéo tóc ba mình, không thành thật lắm: "Mẹ đâu ạ?"

Thiện Sùng nhìn Vệ Chi.

Vệ Chi ngồi dậy một chút.

Người đàn ông hừ cười một tiếng, quay mặt đi, vỗ nhẹ vào mông con gái: "Con nghĩ mẹ nên đi đâu?"

Thiện Tầm Nguyệt vui vẻ nói: "Mẹ, cùng nhau dạy con đi!"

Vệ Chi: "...Không, học đẩy dốc thôi mà cần gì hai người-"

Thiện Tầm Nguyệt ôm lấy cổ ba ruột, cong người trong vòng tay anh, cuối cùng nghiêng người một nửa, khó khăn quay lại, nhìn Vệ Chi bằng ánh mắt sáng ngời.

Thiện Tầm Nguyệt: "Mẹ, mẹ không tới à?"

Không ai có thể chịu được những câu hỏi đáng thương vô cùng của Thiện Tầm Nguyệt.

Ngay cả khi kỹ năng diễn xuất của cô bé không tốt lắm, dùng lỗ tai cũng ngửi được cô bé đang giả vờ...

Nhưng quả thực, không ai có thể cưỡng lại được hành động làm nũng của con bé.

Vệ Chi: "..."

Dưới ánh mắt ấm áp, đen láy cùng nụ cười dịu dàng của người đàn ông, Vệ Chi lẩm bẩm, nhét bình giữ nhiệt nhỏ của con gái vào chiếc ba lô bên cạnh, cầm ba lô lên rồi đứng dậy.

......

Vào đầu mùa tuyết rơi, khu trượt tuyết trên đỉnh núi không đông đúc như thời điểm bận rộn nhất của mùa tuyết rơi.

Lúc này người xếp hàng lên cáp treo cũng không dài lắm nên Thiện Tầm Nguyệt được ba cô bé trực tiếp cõng lên cáp treo.

Bên ngoài trời gió khá to, lúc Thiện Tầm Nguyệt rời khỏi phòng dụng cụ trượt tuyết, cô bé đã bị gió thổi đến mơ hồ, vừa quay mặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đã vùi vào hõm cổ của ba...

Vệ Chi đi theo nhìn theo, vươn tay kéo dây kéo bộ áo liền quần lên cao hơn cho cô bé.

Vừa nhón chân lên, cô liền cảm giác được người đàn ông cao hơn một cái đầu khuỵu xuống để cô làm việc dễ dàng hơn, anh nói: "Lên cáp treo hãy đội mũ bảo hiểm... Em kéo khóa kéo áo khoác lên cao một chút, anh không còn tay nữa."

Vừa rồi anh vẫn luôn đi phía trước.

Anh thậm chí còn không quay đầu nhìn cô.

Vệ Chi vừa cúi đầu xuống, mới phát hiện mình thật sự quên kéo khóa chiếc áo trượt tuyết đang mặc, cô nói "ồ ồ" hai tiếng, kéo khóa lại, lại nghe người đàn ông nói: "Gió lớn, em đi phía sau anh."

Cô lùi ra phía sau anh--

Trời lạnh nhưng gió đã bị anh chặn lại.

Vệ Chi xách hai ba lô lảo đảo đi trong tuyết đi theo sau người đàn ông, nghe tiếng cô giẫm lên tuyết một chân mạnh một chân nhẹ, đi ba bước lại quay đầu nhìn cô một cái.

Thiện Tầm Nguyệt: "Ba, ba đang nhìn cái gì vậy?"

"Nhìn mẹ con," Thiện Sùng bình tĩnh nói, "Đi bộ còn không xong nhưng trượt tuyết lại khá tốt."

Vệ Chi: "..."

Vệ Chi: "Hôm nay anh ăn loại đậu ngọt gì vậy? Lời nói của anh thật dễ nghe."

Trong gió, người đàn ông nhẹ nhàng mỉm cười: "Mùa tuyết này sẽ dùng hình thức dạy dỗ đầy tình yêu với em, còn không tốt à?"

Vệ Chi: "..."

Rồi, đến rồi đến rồi.JPG.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì đã đi tới lối vào cáp treo.

Trong khi chờ cáp treo, họ gặp rất nhiều người quen, Hoa Yến và Nhan Nhan, cùng một số học trò nữ khác của Thiện Sùng, từ xa nhìn thấy một gia đình ba người, có cục bông đang nằm trong vòng tay của sư phụ...

Tất cả bọn họ ùa tới, một miệng lại một miệng gọi 'Tiểu Mãn', Thiện Tầm Nguyệt bị gọi đến ngơ ngác, cô bé không hiểu từ đâu mà có nhiều anh chị cô dì chú bác đột nhiên xuất hiện như vậy.

Lúc này, cô bé không biết trên đời có một từ gọi là "người thân, bạn bè theo mùa".

Họ tụ tập thành từng nhóm nhỏ ở phương Bắc vào tháng 11 hàng năm và trượt tuyết suốt mùa đông. Khi mùa xuân đến vào tháng 3, họ kéo túi trượt tuyết và bay hoặc bắt tàu cao tốc trở về thành phố của mình--

Một số người ở Bắc Kinh, Thượng Hải và Quảng Châu, và một số ở các huyện nhỏ tuyến 18 vô danh. Rồi suốt cả mùa xuân, hạ và thu, họ làm việc, sinh sống, dành thời gian cho gia đình và chờ đợi mùa đông tiếp theo.

Cho đến năm sau, khi tuyết rơi lần đầu tiên, họ lại đoàn tụ, trượt tuyết, trò chuyện và thân thiết như chưa từng xa cách.

"Anh Sùng, anh Sùng, aiya Tiểu Mãn của chị! Lại đây chị ôm một cái!"

......

"Trời ơi, cái mũi và cái miệng này giống hệt sư phụ! Và đôi mắt giống hệt sư nương, lớn lên rất được rất được nha!"

......

"Lừa tôi sinh con gái!"

......

"Tiểu Mãn gọi một tiếng chị Nhan Nhan, chị có kẹo que!"

......

"Mẹ nó, không ngờ rằng người đầu tiên trong chúng ta ôm con đến trượt tuyết lại là anh Sùng, quá tổn thọ!"

Sự phấn khích kéo dài cho đến khi họ lên cáp treo, giữa những lời "bái bai Tiểu Mãn" của đám người bên ngoài, cửa cáp treo từ từ đóng lại và nâng lên, xung quanh trở nên yên tĩnh.

Thiện Tầm Nguyệt ngáp dài, hôm nay cô bé dậy sớm, gặp nhiều người như vậy, sau khi thích ứng với sự phấn khích và sợ hãi của người lạ, cô bé cảm thấy hơi buồn ngủ.

Thiện Sùng sờ trán con gái, vén tóc cô bé ra, để cô bé ngủ trên chân anh một lúc, hứa khi cáp treo lên núi đến sẽ đánh thức cô bé.

Cô bé ngơ ngác nhìn anh, có lẽ cô bé là người duy nhất trên thế giới thích thú với sự dịu dàng của anh mà không cảm thấy kinh sợ khi được yêu chiều, cô bé lại ngáp dài, lộ ra hai chiếc răng sữa.

"Ba ơi, tại sao ván trượt tuyết của con không phải hai cái?"

"Bởi vì ba nghèo nên chỉ có thể mua nổi một cái ván trượt thôi."

"Ồ, vậy là con chỉ có thể trượt được một ván trượt thôi ạ?"

"Ừm."

"Cơ mà ba nghèo, tại sao mẹ cũng nghèo?"

"Con không thấy bàn trang điểm của mẹ con à, bình to bình nhỏ trên đó, mẹ con không nghèo thì ai nghèo --"

Vệ Chi dời ánh mắt từ bên ngoài cáp treo, đá một cước vào người đàn ông dưới gầm ghế, trên mặt đen thui: "Anh có thể đừng nói nhảm nữa được không?"

Thiện Sùng: "Vậy anh sẽ giải thích sự khác biệt giữa trượt tuyết ván đơn và trượt tuyết ván đôi cho một đứa trẻ ba tuổi?"

Vệ Chi nhìn Thiện Tầm Nguyệt, Thiện Tầm Nguyệt cũng nhìn lại cô.

Vệ Chi: "Mẹ chưa từng thấy ba con trượt bằng hai tấm ván, con đến sau bốn năm nên không thể đến trước được của hời hơn mẹ được đâu."

Thiện Tầm Nguyệt: "?"

Thiện Sùng: "..."

Thiện Sùng: "Em cũng ba tuổi hả?"

Vệ Chi ưỡn ngực nhìn anh.

Người đàn ông do dự một chút, giơ tay bịt tai con gái lại, nói: "Chiều nay ném Tiểu Mãn cho Bối Thích.... hoặc Lão Yên, hoặc Hoa Yến nhỉ?"

Vệ Chi: "Hả?"

Thiện Sùng: "Trượt tuyết ván đôi a."

Vệ Chi: "Hả?"

Thiện Sùng: "Trượt cho em xem."

Vệ Chi: "..."

Thiện Sùng: "Không để ai đến trước được của hời."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro