(PN) Chương 148: Ngày tuyết rơi, có trăng tròn (4)
Khi lên đến núi, nhân viên chu đáo gỡ tấm ván cắm bên ngoài cáp treo xuống, để khi cửa cáp treo mở ra, người đàn ông có thể dùng một tay bế đứa bé cao gần đến đùi mình, rồi một tay còn lại ôm ván trượt tuyết cho trẻ em, đôi chân dài bước ra khỏi cáp treo.
Anh đứng vững, đặt Thiện Tầm Nguyệt xuống, cô bé vừa mới tỉnh dậy nên tính tình không tốt, ngồi xổm xuống bên cạnh giá để ván trượt, làm ầm ĩ đòi bố bế.
Người đàn ông kéo tấm bảo vệ mặt và kính trượt tuyết xuống, khuôn mặt quen thuộc biến mất sau tấm che mặt--
Đứng gần đó, Vệ Chi có thể cảm giác rõ ràng, sự quấy rối vô lý của Thiện Tầm Nguyệt đã dừng lại trong ba giây, cô bé ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn người đàn ông mặc đồ đen thui trước mặt.
Giống như không còn nhận ra anh nữa.
"Đừng làm nũng nữa, Tiểu Mãn, con lớn rồi." Thiện Sùng nói: "Nắm tay mẹ, một mình đi đi."
Vệ Chi: "..."
Vệ Chi đang nghiêm túc suy nghĩ logic trong câu nói "Con lớn rồi" với một đứa trẻ ba tuổi chưa kịp đến nhà trẻ, lại nghe cách đó không xa, người đàn ông tiếp tục dùng giọng điệu bình tĩnh nói ba ba muốn lấy ván trượt tuyết, còn muốn giúp mẹ con lấy ván trượt, cho nên không có tay để bế con.
Nói xong, anh đưa tay lấy xuống hai tấm ván tạm đặt trên kệ cạnh cáp treo.
Anh cũng không vội rời đi, mà cầm hai tấm ván đứng đó nhìn Vệ Chi và Thiện Tầm Nguyệt với vẻ mặt rất kiên nhẫn và nghiêm nghị.
Thiện Tầm Nguyệt vẫn ngẩng đầu với vẻ mặt đờ đẫn, như thể cô bé không chắc chắn về sinh vật trước mặt--
Anh có giọng nói của ba ruột, nhưng trông khác với ba khi còn ở nhà, không dễ bắt nạt chút nào.
Trong lúc cô bé đang ngơ ngác suy đoán thì có người từ phía sau túm lấy đôi tai thỏ trên đầu, khi cô bé quay đầu lại thì mẹ ruột đã đứng bên cạnh với vẻ mặt bình tĩnh: "Nói lời này với con có vẻ hơi kỳ cục nhưng mà giờ này khắc này mẹ rất muốn nói một câu đó là 'mẹ đã nói rồi'".
Thiện Tầm Nguyệt: "Dạ?"
Vệ Chi ngồi xổm xuống nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của con gái mình có chút đỏ bừng vì gió lạnh trên đỉnh núi.
Vệ Chi: "Mặc bộ đồ trượt tuyết vào, ba con sẽ trở thành một người không nên chọc vào, con ngoan một chút, mẹ cũng ngoan một chút-- kẹp chặt cái đuôi mà làm người, mỗi ngày nhịn một chút, bốn tháng sẽ trôi qua nhanh thôi."
Thiện Tầm Nguyệt: "Dạ?"
Vệ Chi: "Chính là như vậy."
Thiện Sùng: "Lại nói hươu nói vượn cái gì, không phải vì ván trượt cho em nên không rảnh tay à?"
Thiện Sùng nói xong, cũng cảm thấy chính mình thật quá đáng, từ ngày Vệ Chi bắt đầu học trượt tuyết--
Trừ việc đeo ván trượt trên dưới cáp treo, thiết bị cố định ở bên chân cô...
Hoặc là tay của Thiện Sùng bị thương, tạm thời bất tiện.
Những lần khác, cô dường như chưa từng tự vác ván trượt.
Quen rồi.
Thiện Sùng: "Vậy anh ôm con, em tự xách ván trượt nhé."
Vừa dứt lời, Vệ Chi liền cúi người nắm lấy tay con gái mình.
Một tay xách theo tấm ván trẻ em không trọng lượng của Thiện Tầm Nguyệt, tay kia ôm đứa trẻ, cô ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước về phía con đường trung cấp.
Thiện Sùng nhìn chằm chằm bóng lưng của cô hồi lâu, con ngươi đen láy động đậy, anh cười lạnh một tiếng, cầm hai tấm ván trên tay đi theo vợ.
Trên đường gặp những người bạn trượt tuyết, họ chào hỏi anh, anh Sùng cũng tới à? Hôm nay anh Sùng cũng mở cửa liền vào đóng cửa mới đi ư? Anh Sùng có vào công viên không?
Thiện Sùng không có phản ứng gì nhiều, dùng cằm chỉ chỉ vào hai mẹ con đi phía trước, khuôn mặt sau tấm bảo vệ mặt không chút biểu cảm, bình tĩnh nói: "Dạy học."
Chỉ nói hai chữ ngắn gọn, súc tích, lười biếng.
Vào đầu mùa tuyết, rất ít người chờ đợi cả mùa hè để đợi đến mùa đông lại sẵn sàng đi dạy học, tất cả họ đều thích thú tự trượt tuyết trong hai ngày.
Vậy vừa khai trương ván đã phải đi dạy học, không phải tổ tông cũng chính là tổ tông.
Mọi người nhận được câu trả lời của anh tất nhiên đều có vẻ bối rối, ngẩng đầu lên liếc nhìn hai người đang chậm rãi đi về phía trước cách đó không xa, sửng sốt rồi chợt nhận ra...
Vỗ trán, vui vẻ nói: "Cố gắng bồi dưỡng, không chừng sau này có thể đuổi kịp Thế vận hội Olympic khóa 3, nối dõi anh."
Nghe vậy, Thiện Sùng xua tay không cho là đúng--
Hiển nhiên, anh không có kỳ vọng lớn gì đối với khả năng trượt tuyết của Thiện Tầm Nguyệt, chỉ là một đứa trẻ nên vui vẻ là được rồi, nếu không thích trượt thì cột con bé vào ván trượt ép trượt được sao?
Một đường chào hỏi mọi người, chẳng mấy chốc họ đã đến chỗ con dốc trên đường trượt, Vệ Chi đi phía trước đã ném ván trượt trẻ em trên tay xuống mặt đất bằng phẳng trước con dốc.
Không giống như các khu trượt tuyết khác, khu trượt tuyết trên đỉnh núi Sùng Lễ là dịch vụ cáp treo một cửa--
Có nghĩa là, mọi người đi cáp treo để tập trung tại cùng một đỉnh núi, sau đó tách ra đi đường trượt tuyết ở bốn phương tám hướng thông nhau.
Hiện tại Thiện Tầm Nguyệt còn chưa biết mang ván trượt tuyết, chỉ có thể đi con đường trung cấp vì đây là con đường bằng phẳng nhất...
Con đường dẫn đến con đường trung cấp là con đường gần núi nhất, có một đoạn đất bằng phẳng kéo dài từ điểm xuất phát đến điểm nối của con đường trung cấp, được gọi là con đường dành cho người mới bắt đầu, nhưng vì địa hình quá bằng phẳng, những người trượt tuyết ván đơn có kỹ thuật cơ bản kém thường bị mắc kẹt ở đây.
Thiện Sùng đứng trước đường trượt tuyết, xỏ ván trượt vào, quay đầu lại, hai tay ôm đầu gối, ngồi xổm bên cạnh Vệ Chi đang dạy con gái mình mang ván trượt--
"Bỏ chân vào đi..."
"Không vào được!"
"Đi vào đi."
"Không vào được!"
"Ngẫm lại lúc trước mẹ dạy con làm sao mang giày da nhỏ mà con thích nhất á? Bỏ chân vào, sau đó đem dây cột bên trái nhét vào bên phải.... Aiya, đúng rồii."
Nghiêng đầu, Vệ Chi nhìn con gái chậm rãi đeo ván trượt, cũng không đưa tay ra giúp đỡ, thay vào đó, chỉ lặng lẽ dùng một chân giẫm lên mép ván trượt tuyết của cô bé, để ngăn ván trượt và người đứng trên nó do hiếu kỳ mà vặn vẹo lung tung.
"Không phải mang khá tốt rồi sao?"
Sau khi Thiện Tầm Nguyệt mang được ván trượt, cô đưa tay ấn lại chốt giữ thiết bị cố định cho cô bé, đảm bảo nó thật chặt--
Đây là lần đầu tiên dạy con gái mình trượt tuyết, trước khi đến đây, Vệ Chi đã tìm kiếm video trên mạng muốn học hỏi, nhưng mà lòng tự trọng của ba ruột quá cao, những video dạy học của người khác anh đều không muốn nhìn một cái, đưa video đến dưới mũi anh, anh vung bàn tay lên, nói: Không cần.
Anh hành động hệt như anh là một vị thần dạy học hay gì đó.
Thiện Sùng thực sự đã dạy bao nhiêu học sinh từ cơ bản? --
Vệ Chi.
Hết rồi.
......
Chính là như vậy.
Lúc này Thiện Tầm Nguyệt đã mang xong ván trượt tuyết, người đàn ông cúi xuống bế đứa nhỏ đang đeo ván trượt lên, nhìn một lượt rồi đặt xuống, tay còn lại mở chiếc túi trên lưng Vệ Chi, vốn là anh đang chuẩn bị lấy thứ gì đó từ bên trong, sau đó nhìn thấy bên trong là một đống lung tung rối loạn...
"Em định đào lỗ trên núi rồi chui vào đó ngủ qua đêm à?"
"..." Vệ Chi vặn eo, hất tay người đàn ông ra, "Anh thì biết cái gì chứ! Lỡ như trượt được một nửa thì Tiểu Mãn lạnh thì sao, không được mặc áo choàng lông vào à? Lỡ như khát thì sao? Lỡ như đói bụng thì sao! "
"Đói thì mang theo một miếng sô-cô-la." Anh lại đưa tay chộp lấy ba lô, "Đừng nói với anh là em mang đồ ăn vặt này cho Tiểu Mạn, ở nhà anh chưa từng thấy em cho con bé ăn cái này."
Vệ Chi nói "chậc".
Người đàn ông nghe vậy, nhướng mi lên và liếc nhìn cô.
Cái nhìn này đầy sự đe dọa thầm lặng.
Vệ Chi lùi lại: "Anh hung dữ với em à?"
Thiện Sùng buông túi xách của cô ra, lười biếng nói: "Một chữ anh cũng chưa nói."
Vệ Chi: "Anh dùng ánh mắt dọa nạt em."
Anh cười khẩy.
"Hai người cãi nhau à?" Giọng một cô bé vang lên dưới chân cô, "Ai đó có thể chăm sóc cho con được không?"
Hai người cùng cúi đầu nhìn thấy đứa trẻ đã đeo tốt ván trượt đứng ở bên kia, chống nạnh, do mang theo ván trượt nên không thể lộn xộn, giống như pho tượng..... Chân ngắn ở trên thiết bị cố định, chống nạnh, nhìn dáng vẻ cũng rất ổn.
Vệ Chi nhìn đáng yêu liền đưa tay kéo cái đuôi Stella Lou của cô bé.
Cô bé vặn vẹo mông để tránh móng vuốt của mẹ.
Trong lúc hai mẹ con đang chơi đùa, người đàn ông cúi xuống lấy từ trong ba lô đang mở của Vệ Chi ra một chiếc cặp sách nhỏ dành cho trẻ em, lắc lắc rồi đặt chiếc cặp sách nhỏ lên lưng Thiện Tầm Nguyệt. Đằng sau cặp sách có một dây lưng thật dài, rất giống dây dắt cún, một cái dây lưng khác ở trong tay anh.
Thiện Sùng cúi xuống tự mình mang tốt ván trượt tuyết.
Phía trước con đường trượt là một đoạn đường bằng phẳng dài, anh nghĩ nghĩ rồi lại cởi tấm ván của Thiện Tầm Nguyệt ra, một tay anh ôm con gái, một tay ôm tấm ván của cô bé, anh quay người qua kính trượt tuyết nhìn Vệ Chi ở phía sau.
Vệ Chi không nói gì, ngược lại cô bé ôm cổ ba hỏi: "Mẹ, ba con hỏi mẹ có thể tự mình trượt được không?"
Vệ Chi chớp mắt.
Vệ Chi: "Nếu mẹ nói không thì sao?"
Thiện Tầm Nguyệt quay mặt lại đối mặt với ba mình: "Mẹ nói không thể."
Thiện Sùng cười khẽ: "Vậy con bảo mẹ cố lên."
Thiện Tầm Nguyệt chớp mắt: "Ý của ba là ba mặc kệ mẹ ạ?"
Đan Tầm Nguyệt lại quay đầu nhìn Vệ Chi: "Ba mặc kệ mẹ, mẹ nói nên làm sao bây giờ?"
Thiện Sùng cau mày nhìn Thiện Tầm Nguyệt, mặt vô cảm hỏi: "Lai châm ngòi chia rẽ đúng không?"
Vệ Chi giơ tay vỗ vỗ mông con gái, cô bé quay người cười ôm cổ Thiện Sùng, trốn vào trong ngực anh, người đàn ông ôm chặt cô bé rồi phóng ván thẳng trượt đi.
Lúc đầu tốc độ chậm, nên cô bé vẫn có thể ôm cổ anh hỏi: "Ba thật sự mặc kệ mẹ ạ?"
Bên tai vang lên tiếng gió rít, người đàn ông đeo kính trượt tuyết nhìn về phía trước, gió thổi tan giọng nói của anh trong không trung--
"Con đường này, mẹ con nhắm mắt cũng trượt được."
......
Con đường sơ trung cấp ở khu trượt tuyết trên đỉnh núi.
Được bạn bè trong giới trượt tuyết gọi là "đường hạnh phúc của người trượt tuyết ván đôi", nửa đường toàn là những người mới tập trượt ván đơn bị mắc kẹt, bọn họ liền thấy một bóng dáng màu đen thui đang ôm một con thỏ bông màu tím xù xù trong tay và đi ngang qua với một tiếng "vút"- -
Chỉ có tiếng cô bé la hét, cười đùa cạc cạc vang vọng trong mây mù trên đỉnh núi.
......
Đi qua con đường sơ cấp nhẹ nhàng nhất, tiếp theo là con đường trung cấp và cao cấp, đến nơi, đi xuống một con dốc, Thiện Sùng đặt Thiện Tầm Nguyệt xuống, môt tay giữ dây buộc của chiếc cặp tập đi của cô bé, nói cho cô bé những điều cơ bản về động tác đẩy dốc bằng mũi sau.
"Móc ngón chân, tưởng tượng sau mông có ghế dựa, con dựa vào mép ghế."
Chân của đứa trẻ chỉ ngắn như vậy thôi, cũng không có duy trì trọng tâm linh tinh vô nghĩa, giương nanh múa vuốt mà vùng vẫy, trong chốc lát có thể đẩy dốc một hai mét.
Thiện Sùng cầm sợi dây chậm rãi đi theo phía sau, thấy cô bé lắc lư muốn ngã xuống, biết cô bé mặc rất nhiều nên ngã không đau nhưng cũng kịp thời xách lên, đem người sắp ngã xuống đất túm lên-
Thiện Tầm Nguyệt từng chút từng chút một, mừng rỡ không biết phương hướng gì, hai tay mở rộng song song với ván trượt, nhìn đông nhìn tây, ba giây đã tự mình học được lạc diệp phiêu mũi sau, con thỏ màu tím liền nhanh như chớp nhảy xuống!
"Ba ơi! Nhìn con này! Con có thể làm được việc này!"
Cô bé không thể giải thích tại sao, nhưng cô bé thấy mình lắc lư từ bên này sang bên kia nhanh đến mức Thiện Sùng gần như không bắt được, giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương.
Sau khi xuống một con dốc tuyết khác, người đàn ông dùng hết sức lực bế con gái lên, Thiện Tầm Nguyệt vui vẻ nói "a" và "hehe", sau khi vui mừng, cô bé lại gần ôm lấy đùi ba ruột của mình, ổn định, khuôn mặt mập mạp mềm mại dán vào quần trượt tuyết lạnh lẽo, chít chít hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"
"Con không nhận ra mẹ con đã mất tích à?" Người đàn ông cụp mắt xuống, "Chờ mẹ."
Hai cha con đang đợi bên con đường tuyết.
Đợi một lúc, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi xuống con đường tuyết, cô còn đội một chiếc mũ tai thỏ cùng màu của Stella Lou, dưới chân là một chiếc ván trượt carving màu đen, quần yếm màu tím--
Từ đường tuyết đi xuống, cô bắt đầu tăng tốc, đây là carving tốc độ cao tiêu chuẩn, đè nặng hông chạm vào tuyết, tốc độ cực nhanh, khắc dấu sâu trên con đường trượt tuyết!
Mỗi khi lưỡi ván của cô cắt qua tuyết, một bức tường tuyết cao sẽ bay lên từ điểm tiếp xúc giữa lưỡi ván và bề mặt tuyết!
Đi được nửa đường đến dốc tuyết, cô nhìn lại phía ngọn núi, chắc chắn rằng không có ai phía sau nên cô trực tiếp làm một cái nhảy lấy đà ở mũi sau trong lúc đang trượt cao tốc, cùng với một vòng cung parabol hoàn hảo, cô ở giữa không trung xoay một cái 540°, tai thỏ bay lên trên không, cơ thể xoay tròn--
Một tiếng "bụp", mép trước đáp xuống đất, thân gập về phía nửa đầu, hai chân sau hơi cong, lập tức trở lại tư thế carving cơ bản, lướt về phía trước!
Làm vài cái mũi sau, cô dừng lại vững vàng bên cạnh hai cha con trên con đường tuyết, cô kéo đôi tai thỏ đang treo trước mắt do rẽ ngoặt đột ngột, để lộ khuôn mặt hơi đỏ vì lạnh, Vệ Chi chớp chớp mắt: "Gặp Lão Yến trên núi, nói mấy câu nên hơi chậm."
Thiện Sùng chậm rãi "Ồ" một tiếng, còn chưa kịp nói gì.
Không ai ngờ rằng vào lúc này, Thiện Tầm Nguyệt đang ngồi trên đùi ba cô bé đã phát nổ đầu tiên--
Sau khi buông chân Thiện Sùng ra, cô bé ngồi xuống trên đường tuyết, đôi tay mang bao tay màu trắng liều mạng vỗ tay, đôi găng tay lông xù phát ra âm thanh "bốp" nghèn nghẹt, tiếng reo hò trẻ con của cô bé có thể vang vọng khắp đường tuyết: "Mẹ trượt giỏi quá! Mẹ trượt giỏi hơn ba á! Mẹ trượt đẹp quá!"
Vệ Chi 'a' một tiếng, chậm rãi mở to mắt, quay đầu nhìn con gái mình.
Thiện Sùng: "..."
Ký ức được khôi phục hoàn toàn.
Như được quay trở lại ngày hôm ấy, đứng trước cổng công viên, cô bé vươn đầu nhìn những người khác đang carving và bình hoa một cách thèm thuồng rồi nói: Sư phụ, em muốn học carving.
..................
Xong đời, thêm một người chạy mất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro