(PN) Chương 149: Ngày tuyết rơi, có trăng tròn (5)

Trong lúc nhất thời, Thiện Sùng cảm thấy mình đã tạo nghiệt gì sao, khi nhìn Thiện Tầm Nguyệt chỉ cần ba giây đã học được đẩy dốc bằng mũi sau, ba phút học được lạc diệp phiêu liền có một loại cảm giác 'quả nhiên là con gái của ta'--

Không thể biến mất không dấu vết.

Anh thậm chí còn rất hoang mang--

Rốt cuộc là tại sao?

Tại sao?

Tại sao những người được anh dạy đẩy dốc lại sáng mắt lên khi nhìn thấy carving?

Là khí thế của anh có vấn đề gì sao?

Hay ở lĩnh vực trượt tuyết này anh đã trời sinh phải đội nón xanh à?

Công viên không đẹp sao?

Big air không đủ cao cấp sao?

Xoay vòng vòng trên trời không vui sướng sao?

Thiện Sùng nghĩ trăm lần cũng không hiểu được, Vệ Chi cũng nhận ra cảnh tượng trước mắt giống trong quá khứ đến kinh ngạc, thở dài, giơ tay sờ đầu con gái mình rồi nói: "Thật là một đứa con tuyệt vời của mẹ."

Thiện Sùng: "Quả thực, ở phương diện chọc điên anh thì rất giống."

Vệ Chi: "Ít nhất con bé cũng có hứng thú với trượt tuyết đúng không-- Tiểu Mãn, trượt tuyết có vui không?"

Thiện Tầm Nguyệt không nói gì, cô bé dang rộng vòng tay ôm lấy đùi mẹ, nghiêng cổ, đôi mắt to chớp chớp, như sợ chưa đủ chọc điên ba mình, liền hỏi: "Mẹ ơi, sau này con có thể trượt giống mẹ không ạ?"

Người được hỏi còn chưa kịp lên tiếng, Thiện Sùng đã nhanh chóng lên tiếng, nói: "Đừng nói đến việc con bé không thích trượt tuyết mà muốn chơi cái khác, hiện tại anh cân nhắc đưa con bé đi chơi bóng bầu dục cũng không tức đến thế này."

Vệ Chi: "..."

Thiện Sùng: "Lát nữa đi đường cao cấp B nhé."

Vệ Chi: "Đi làm gì?"

"Không làm gì," Thiện Sùng bình tĩnh nói, "Để Tiểu Mãn xem dẫm lên ván trượt tuyết ngoại trừ nhảy nhót trên đường trượt tuyết thì có thể làm được việc khác."

Mô tả bầu không khí lúc này như thế nào?

Vệ Chi cảm thấy nếu bây giờ cô dám nói "không", vị thần trượt tuyết ván đơn big air trong miệng người ta sẽ biểu diễn động tác ngồi xổm lăn lộn dưới đất ngay tại chỗ.

Vệ Chi khéo léo nhắc nhở: "Hiện tại Tiểu Mãn cũng không thể học big air."

Thiện Sùng liếc nhìn cô: "Anh không bị điên."

Vệ Chi mới thở phào nhẹ nhõm.

Đã nghe người bên cạnh nói thêm: "Mùa tuyết tiếp theo chắc cũng được rồi".

Vệ Chi: "?"

Thiện Sùng: "Nhìn cái gì mà nhìn? Học mẫu giáo còn không được à?"

Vệ Chi: "Anh có hiểu lầm gì về trường mẫu giáo không? Đại hội thể thao của trường mẫu giáo vẫn là dùng đũa gắp hạt pha lê, anh để con gái mình đeo ván trượt bay trên bục nhảy lớn cao mấy chục mét?"

Thiện Sùng cười lạnh.

Vệ Chi: "Đúng không, anh cũng cảm thấy--"

Thiện Sùng: "Nói cái gì a, đương nhiên là từ nhảy ụ tuyết nhỏ....năm cuối mẫu giáo (khoảng 5-6 tuổi) sao không thể nhảy big air được chứ?"

Vệ Chi: "..."

Vệ Chi nâng tay con gái lên, một tay đè lên lưng cô bé. Giống như một người bảo vệ con, ôm đứa con gái duy nhất và quý giá mà mình mang thai mười tháng mệt sống mệt chết sinh ra vào trong lòng --

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông như nhìn người ngoài hành tinh.

Thiện Sùng: "Nhìn cái gì?"

"Khi gặp một người điên trên đường, anh cũng sẽ nhìn một cái rồi mới đi--"

Vệ Chi nắm tay con gái nói: "Bây giờ phải đi đây.... Lại đây, Tiểu Mãn, đừng quan tâm ba ba nữa, khi nãy mẹ không ở đây Tiểu Mãn đã học được gì vậy?"

Thiện Sùng: "..."

Một giờ tiếp theo trôi qua như thế này--

Vệ Chi cong eo, chịu khó dạy con gái những kiến ​​thức lý thuyết như lật ván trượt, tầm mắt, nhón chân.

Thiện Sùng đang xách dây buộc của chiếc túi dành cho trẻ mới biết đi, hai tay chắp sau lưng, đẩy dốc bằng mũi sau giống như một chiếc máy ép tuyết mới, tư thế chuẩn mực và không có tình cảm của loài người.

Vệ Chi thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hoặc quay lại nhìn anh.

Người đàn ông gật đầu, ra hiệu những gì cô nói là đúng, cô mới không để lại dấu vết cụp mắt xuống, tiếp tục nói về những điều quan trọng của động tác vừa rồi.

Sau chuyến đi, miệng Vệ Chi khô khốc.

Nhưng trên con đường tuyết chỉ dài 3km, Thiện Tầm Nguyệt đã học được lạc diệp phiêu mũi sau, bên trái và bên phải của cô bé linh hoạt đến mức khó có thể biết đâu là chính chân của cô bé.

Khi đi đến nửa sau của con đường tuyết, Vệ Chi nắm bàn tay nhỏ bé của con gái mình, cố gắng dạy mũi trước cho cô bé.

"Quỳ xuống, con có cảm thấy xương bắp chân của mình đang ấn vào lưỡi giày không? Có khác với đôi giày con thường mang không... Không nhấc chân lên, cũng không lén lút đẩy ngón chân lên, như vậy sẽ mệt lắm?"

Vệ Chi rất kiên nhẫn nói.

Đang trượt thì chợt nhận ra phía sau mình có vẻ hơi yên tĩnh quá.

Khi quay lại, thấy một người đàn ông đứng trên sườn dốc từ xa nhìn sang, như thể đang đợi hai mẹ con quay lại, anh đặt tấm ván thẳng lên, bắt đầu tăng tốc rồi lộn nhào trên con đường tuyết--

Chỉ lật nó lại.

Nhìn thấy anh bay trên sườn núi nhỏ, với một ít tuyết dính trên ván trượt--

Dưới ánh nắng chói chang, có thể thấy rõ anh đang tăng tốc và lộn nhào trong tích tắc, tuyết bám trên đuôi ván bắn tung tóe khắp nơi trong không trung!

Anh tiếp đất vững chắc trên mặt đất với một âm thanh "bốp", những người mới đang đẩy dốc trên đường sơ cấp xem đến ngây người.

Những người mới làm sao có thể biết người trước mắt là Thiện Sùng, mọi người quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh...

Chuyện gì đang xảy ra với anh chàng này vậy?

Cùng con gái tập đẩy dốc được nửa chặng đường, sợi dây kéo đã ở trong tay Vệ Chi, hỏi thì chính là do chênh lệch chiều cao quá lớn, cứ cong eo suốt nên anh bị đau eo

Sau đó công việc chăm sóc đứa bé rơi vào tay Vệ Chi, anh được giải thoát-- sau khi được giải thoát anh làm gì -- hóa ra là ấp ủ sức lực để dùng như thế này đây.

Vệ Chi lười biếng phàn nàn câu "Đàn ông chết đi cũng chỉ là một cậu bé", câu nói này thể hiện một cách sinh động cho vấn đề "Đàn ông đến chết cũng không trưởng thành mấy", cô nắm lấy tay Thiện Tầm Nguyệt, siết chặt bàn tay mềm mại của cô né : "Ba của con đang thể hiện kỹ năng của mình."

Thiện Tầm Nguyệt nói "Ồ" một cách bàng hoàng.

"Đừng nói 'ồ' thôi, một lát nữa khi ba nhìn sang, con phải vỗ tay, phải dùng lực vỗ tay hơn khi nãy khen mẹ."

Người đàn ông đi xuống vài lần, khi càng đến gần họ, anh càng duyên dáng lướt qua họ, với một tiếng "vút" như một tia chớp đen lạnh lẽo--

Cho đến khi anh trượt đi vài mét, với khẩu lệnh "vỗ tay" mà chỉ Vệ Chi và Thiện Tầm Nguyệt mới có thể nghe thấy, cô bé bắt đầu vỗ tay thật mạnh, cùng lúc đó, người đàn ông cắm mũi trước phanh gấp, vừa lúc quay lại thì thấy cảnh tượng này:

Cách anh không xa, hai bóng dáng quen thuộc một lớn một nhỏ đứng bên đường tuyết, hai đôi đồng tử hình quả hạnh giống hệt nhau đang nhìn anh qua cặp kính trượt tuyết màu hồng giống nhau, mắt sáng lấp lánh.

Anh dẫm dẫm lên ván trượt tuyết.

Điều này khiến anh cảm thấy thoải mái hơn.

Nhưng cũng cần giả vờ bình tĩnh cho phù hợp.

"Nhìn cái gì?" anh nói, "Động tác cơ bản thôi."

Hai ánh mắt "vèo" thu lại.

Vệ Chi lại nắm lấy tay con gái, tiếp tục tư thế đẩy dốc bằng mũi trước, Thiện Tầm Nguyệt ngẩng đầu nhỏ lên, dùng giọng nói chỉ có hai mẹ con mới nghe được hỏi: "Vừa rồi ba đang làm gì vậy ạ?"

"Con công xòe đuôi," Vệ Chi thản nhiên nói, "Ba con chỉ đang xòe đuôi thôi."

"Vậy sao chúng ta lại phải vỗ tay ạ?"

"Sao là sao? Còn có thể tại sao? Con đi sở thú thấy con công xòe đuôi con có vỗ tay không?"

"..." Thiện Tầm Nguyệt dường như hiểu được, "Ồ!"

"Đúng vậy."

Trong sự bối rối nửa tỉnh nửa mê của đứa bé, Vệ Chi gật đầu, như muốn nhấn mạnh lời khẳng định của mình, nghiêm túc nói--

"Là như vậy, không sai."

......

Khi họ đang xếp hàng lên cáp treo chuyến thứ hai, mặt trời ẩn sau những đám mây đen, thời tiết mùa đông đột ngột thay đổi, có tuyết rơi vừa phải.

Sương mù dần dày đặc, sau khi lên núi biến thành tuyết rơi dày đặc, thời tiết kiểu này thường có tầm nhìn thấp, những người lớn và những người trượt lâu năm nói giống như đang trượt trên tuyết bột, nhưng rất vui vẻ...

Nhưng đem Thiện Tầm Nguyệt đi cùng, sợ cô bé bị người khác tông vào cho nên dứt khoát thuận lý thành chương mang con bé đến đường cấp cao B.

Con đường cao cấp B dốc hơn một chút so với con đường họ vừa đi, đường trượt cũng hẹp hơn, lần này Thiện Sùng không lười biếng đi theo phía sau, mà để Vệ Chi trượt trước, Thiện Tầm Nguyệt đi sau cô--

Anh đi theo phía sau cô bé.

Giống như một người đàn ông là người bảo vệ tất cả người trong gia đình, và không ai có thể vượt qua anh để chạm vào vợ và con gái anh.

Một tay xách theo dây kéo, trong lúc Thiện Tầm Nguyệt loạng choạng học mũi trước, nhưng anh không hung dữ như năm đó, chỉ cụp mắt xuống, thỉnh thoảng từ trong miệng nhảy ra một câu "Đừng dẩu mông" "Ngẩng đầu xem ba" và "Mẹ con ở đây không mất tích được nên đừng quay đầu tìm mẹ nữa"....

Đẩy dốc bằng mũi trước mệt hơn nhiều so với mũi sau.

Một lúc sau, Thiện Tầm Nguyệt trở nên mất kiên nhẫn, lại một cái mũi trước, không hề có dấu hiệu mà lại trượt về phía trước!

Bởi vì một giây trước cô bé không hề có dấu hiệu ngã, cô bé đột nhiên nhào về phía trước Thiện Sùng cũng không kịp trở tay, anh cảm thấy một vật nặng mềm mềm rơi xuống phía trên đôi giày trượt tuyết của mình, ôm lấy bắp chân anh--

"Ô ô, ba ba!" Đứa bé không còn học giọng Đông Bắc nữa, nhưng lại học tinh túy trong giọng chít chít của mẹ cô bé, "Chân sắp gãy rồi! Con mệt quá! Trượt tuyết mệt quá! Ôm một cái đi! Ôm một cái!"

Vừa nói cô bé vừa ôm chân ba mình, ngẩng đầu lên, nhìn anh đầy mong đợi...

Rồi một phút sau.

Trong sương mù dày đặc, Vệ Chi có thể nghe thấy âm thanh lớn của lưỡi ván trượt tuyết quét qua tuyết, bóng đen vốn đi cùng con gái anh phía sau dần dần tiến lại gần và ngày càng rõ ràng hơn trong sương mù...

Một tay đang cầm chiếc ván trượt tuyết của trẻ em.

Có một con thỏ nhỏ màu tím đang ngồi trên khuỷu tay bên kia.

Con thỏ nhỏ ôm cổ anh, cảm thấy rất an toàn, đá đôi chân ngắn ngủn treo ở bụng dưới của anh.

"Đừng nhúc nhích."

"Ba ơi, quay một vòng nữa đi! Hãy quay một vòng nữa đi! Giống như ba đã làm trước đó!"

"Không quay nữa, mẹ con đang nhìn đấy--"

"Ba đừng sợ, mẹ mắng ba thì con sẽ giúp ba!"

"Con mà giúp được cái gì chứ."

Trong cuộc trò chuyện vô nghĩa giữa ba và con gái, tất cả những gì còn lại chỉ là tiếng cười khúc khích của đứa bé Thiện Tầm Nguyệt.

......

Lúc này, công viên của khu trượt tuyết trên đỉnh núi đang ở ngay trước mặt--

Rốt cuộc, đó là công viên.

Những người có thể vào công viên khẳng định đều đã qua được phần trượt cơ sở, đồng thời có thể kiểm soát được rẽ và tốc độ, miễn là họ không đứng cản đường cạnh các đạo cụ địa hình lớn hoặc điểm xuất phát, hạ cánh, về cơ bản là sẽ không bị đụng phải.

Năm nay, một bể halfpipe mới được xây dựng tại khu trượt tuyết trên đỉnh núi.

Không giống như các bệ, cột và ống nhảy thông thường, việc quản lý một khu trượt tuyết sẵn sàng xây dựng một bể halfpipe thì chắc chắn là có theo đuổi công viên một chút...

Tại sao nói như vậy?

Tất nhiên, điều này là do hình dạng đặc biệt của bể hình chữ U, đòi hỏi góc và độ phẳng cực cao, rất khó xây dựng và sửa chữa, đồng thời yêu cầu tần suất bảo trì định kỳ cao.

Mọi người đều rất hào hứng với những đạo cụ địa hình mới được xây dựng, dù sao, ngoại trừ giày bóng rổ, không có gì mới và hữu ích nên tất cả đều đổ xô đến--

Vì thế năm nay công viên trên đỉnh núi có vẻ sôi động hơn mùa tuyết năm ngoái.

Khi Thiện Sùng bước vào công viên thì trời có sương mù, và không ai trong công viên chú ý đến sự xuất hiện của anh.

Sau đó,nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh mặc bộ áo liền quần và dòng chữ "Racing" viết bằng chữ rồng bay phượng múa nhảy ra mép bể hình chữ U--

Trong một hình parabol hoàn hảo, cậu ta nắm lấy tấm ván, lật nó và thực hiện ba vòng quay, chiếc khăn hình tam giác màu đỏ với bầu không khí mạnh mẽ treo quanh eo cậu ấy đang bay trong gió, một cái FS cork 1080°, rơi xuống đứng vững!

Có một tiếng "bang" rất lớn, kèm theo đó là đủ thứ tiếng "má ơi", "đỉnh", "Bối gia quá đỉnh" và "có thể có thể làm một cái 1440° không, cho chúng tôi xem trần nhà trông như thế nào" xung quanh bể hình chữ U, chiếc ván trượt có đế ván màu đen ở dừng ở vách tường của bể!

Cưỡi trên ván trượt tuyết, đeo kính trượt tuyết và không có đồ bảo vệ mặt, người đàn ông với khuôn mặt điềm tĩnh và lạnh lùng mặc bộ đồng phục racing dễ dàng đi qua phía bức tường bên kia của bể...

Lần này thực sự là FS cork 1440°.

Tiếng hò reo của những người xung quanh gần như xé tan làn sương mù dày đặc tràn ngập công viên nhỏ ở khu trượt tuyết trên đỉnh núi--

Bầu không khí có thể dễ dàng ảnh hưởng đến quần chúng đang vây xem.

Dù "quần chúng" này chỉ mới ba tuổi.

Mẹ bảo, khi thấy ai nhào lộn hoặc quay vòng tròn thì nên vỗ tay.

Không đợi Vệ Chi nhắc nhở, Thiện Tầm Nguyệt đã ngồi trong lòng ba cô bắt đầu vỗ tay.

Vỗ rất hăng say.

Nheo mắt tìm kiếm Vệ Chi đang chuẩn bị nhận phần thưởng, cô nghe thấy giọng nói của ba cô từ trên đầu truyền đến: "Trông đẹp không?"

Kia còn có cái khó coi sao?

Đi dây trên trời cao trong rạp xiếc không có đa dạng như thế đâu

Cần thiết đẹp.

Thiện Tầm Nguyệt thành thật gật đầu.

Không ngờ, giây tiếp theo, cô nghe thấy người hỏi cô, dùng giọng bình tĩnh nói: "Đẹp a? Đẹp là được, buổi chiều con có thể chơi với chú đẹp trai này."

Thiện Tầm Nguyệt: "Dạ?"

Thiện Sùng: "Chú đó tên là Bối Thích."

Thiện Tầm Nguyệt: "Cái gì ạ?"

Thiện Sùng: "Quyết định vậy đi."

Thiện Tầm Nguyệt: "Sao ạ?"

Thiện Sùng: "Ba phải đưa mẹ đi chơi."

Thiện Tầm Nguyệt: "Còn con thì sao?"

Thiện Sùng: "Thiện Tiểu Mãn, con ba tuổi rồi đúng không?"

Thiện Tầm Nguyệt: "Ba tuổi thì sao ạ?"

Thiện Sùng: "Con lớn rồi--"

Thiện Tầm Nguyệt không hiểu gì cả, nhưng bây giờ cô bé chỉ cảm thấy những lời sau câu "Con lớn rồi" của ba mình chắc chắn không có lời nào hay ho.

Thiện Sùng: "Con nên hiểu rằng, ba và mẹ đôi khi cũng cần chơi riêng với nhau, không thể mang theo con.... Con phải học được không cần quá bám mẹ, coi như là để chuẩn bị cho việc con đi mẫu giáo vào năm sau."

Thiện Tầm Nguyệt: "Con rất hiểu ạ."

Thiện Sùng: "Con hiểu thật à?"

Thiện Tầm Nguyệt: "Ba chê con cản trở ba bám mẹ con."

Thiện Sùng: "..."

Thiện Tầm Nguyệt: "Đúng không ạ?"

Thiện Sùng nghiêm túc cân nhắc ba phút, có nên cùng con gái đứng trên đường tuyết ở lối vào công viên tranh cãi về quyền sở hữu Vệ Chi hay không...

Ba phút sau, anh biết cách giải quyết chuyện này một cách tế nhị và tốt đẹp nên chọn cách thành thật.

Thiện Sùng: "Đúng vậy."

Thiện Sùng: "Con hợp tác một chút đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro