(PN) Chương 151: Ngày tuyết rơi, có trăng tròn (7)

Khi Vệ Chi và những người khác đang xếp hàng chờ cáp treo, ván đôi trong tay Thiện Sùng lại khơi dậy một làn sóng người xem khác -- người đầu tiên nói chuyện là hai huấn luyện viên khu trượt tuyết đang dạy học, họ nhìn thấy Thiện Sùng và nói "yo", nhìn thấy ván đôi trong tay anh lại "yo" thêm một cái.

"Sùng Thần, anh đang làm gì vậy?" Một huấn luyện viên trượt tuyết vui vẻ hỏi, "Anh không chừa đường sống cho người khác à?"

"Chơi thôi" Người đàn ông nói ngắn gọn đi thẳng vào vấn đề, sau khi suy nghĩ một lúc, anh nói thêm, "Vợ tôi nháo muốn xem."

Thiện Sùng nói như vậy rất hàm súc, nhưng thật ra anh cũng không khiêm tốn--

Không ai có thể đều là thiên tài trong cả ván đơn và ván đôi, anh cũng không ngoại lệ, ván đôi của anh ném vào vòng trượt tuyết bình thường thì chỉ có tư thế tiêu chuẩn làm được carving mà thôi.

Đây là nguyên văn lời nói với Vệ Chi, hy vọng cô không đặt kỳ vọng quá cao vào anh, kẻo khi nhìn thấy sự thật, cô sẽ cảm thấy ánh sáng xung quanh anh tàn lụi...

Kỳ thực, thực sự anh đã lo lắng quá mức, cô đã trượt tuyết ba mùa rồi, nhưng cô không thể phân biệt được sự khác biệt giữa đại lão ván đôi và một người "có phần giỏi".

"Sao anh đặt nền nhiều như vậy?"

"Ừ," Thiện Sùng dựa vào cáp treo, mũi phát ra một âm thanh trầm đục, "Bởi vì trượt không đẹp."

"Không đẹp thì không đẹp thôi?"

"Trượt tuyết không đẹp còn trượt làm gì, ngày đông lạnh lẽo như vậy sóc cũng không muốn ra ngoài..... nằm ờ nhà không thoải mái hơn à?"

"Gánh nặng thần tượng của anh còn rất nặng."

Khi cô nói lời này, người đàn ông ngồi đối diện cô lười biếng nhướng mi liếc nhìn cô, rồi im lặng trong vài giây--

Có lẽ đang nghĩ liệu gánh nặng thần tượng của mình có thực sự nặng nề không, nhưng rồi anh nghĩ, có lẽ không phải vậy...

Rốt cuộc, hai năm anh giải nghệ trước khi cô xuất hiện, anh giống như một con cún đi lạc rơi xuống nước bị người ta ngại, anh vẫn sống rất tốt, trượt rất tốt sao?

Suy nghĩ một lúc, anh mới đưa ra câu trả lời: "Chỉ ở trước mặt người mình thích mới như vậy thôi."

Vệ Chi không nói nên lời.

Nhiều năm như vậy, con gái đã ba tuổi, có thể chạy quanh gọi mẹ, nhưng điều đó không ngăn cản cô dễ dàng bị lời nói của người đàn ông ảnh hưởng đến các ngón chân vô thức di chuyển lặng lẽ trong đôi giày trượt tuyết, cô tháo kính trượt tuyết ra, dùng đôi mắt hạnh màu nâu sẫm nhìn anh chằm chằm.

Người đàn ông cảm nhận được ánh mắt của cô và nhìn lại cô trong vài giây.

Sau đó anh giơ tay lên và vỗ nhẹ vào chân mình một cách vô cảm.

Trong cáp treo không có ai, người xếp hàng bên ngoài vì một loại tâm lý thần kỳ (thức thời) nào đó mà cũng không chen chúc một chỗ với thần tượng, lúc này chỉ có Vệ Chi và Thiện Sùng, ý của anh là bảo cô ngồi lên.

Nhìn thấy cửa cáp treo sắp đóng lại, Vệ Chi nhấc mông chuẩn bị tiến lại gần--

Lúc này, một người đàn ông mặc bộ đồ tuyết màu đỏ bước vào, tay cầm ván trượt đôi.

Vị khách bước từng bước nặng nề, vừa đi vừa lẩm bẩm "Sao không ai vào", đột ngột bước vào làm gián đoạn bầu không khí trong cáp treo, khi đặt ván trượt xuống và ngồi xuống cạnh Thiện Sùng, không ai nói gì.

Người tới là một ông lão, bộ râu xám ở bên ngoài tấm bảo vệ mặt.

Vệ Chi đặt cái mông vừa nâng lên xuống, liếc nhìn đối phương, hiếm khi thấy được vẻ bối rối trên mặt Thiện Sùng, cô muốn cười, nhưng khóe môi cong cong rồi lại hạ xuống.

Lúc này, Thiện Sùng định thần lại, nhướng mi lên, liếc nhìn cô cảnh cáo.

Vệ Chi ho khan, suýt nữa không nhịn được cười.

Không ngờ ông lão trong cáp treo lại lên tiếng trước: "Anh bạn trẻ, cậu cũng trượt ván đôi à?"

Giày trượt tuyết ván đôi và giày trượt tuyết ván đơn vốn dĩ đã khác nhau, chưa kể đến việc ván trượt của Thiện Sùng được đặt cạnh giày trượt tuyết của anh.

Thiện Sùng chưa kịp trả lời, ông lão đã nói thêm: "Ngày nay không có nhiều người trẻ sẵn sàng trượt ván đôi. Tôi ở cáp treo cũng không thấy được mấy người... Cậu phải cố gắng kiên trì, không cần trượt trượt rồi lại tùy theo đám đông."

"..."

"Điều đó thật nhàm chán, mỗi người trượt đem vàng thau lẫn lộn"

Ông lão nói xong liếc mắt nhìn Vệ Chi nói: "A, đương nhiên không phải nói cháu, tôi trượt gần một tháng cũng không dùng được tấm ván trượt giống của cháu."

Cây đước của Vệ Chi được cắm bên ngoài cáp treo, khi ông lão đi lên đã nhìn thấy--

Ông lão này quả thực không đơn giản, còn biết ván đơn.

Vệ Chi thay đổi tư thế ngồi, trực tiếp đeo tấm bảo vệ mặt lên, hoàn toàn không có cảm giác mình bị công kích, sau khi đeo tấm bảo vệ mặt thì không kiêng nể gì nữa mà lộ ra một nụ cười không che giấu được nữa, nhìn chằm chằm vào "Người Bát Kỳ dẫn đầu xu hướng trong đám đông."

Thiện Sùng nói "Ừm" một cách nặng nề và thành thật--

Có lẽ là do vô số bình luận trên tài khoản video ngắn như "Sẽ chơi cái này sau khi xem Thế vận hội mùa đông Bắc Kinh", "Hẹn gặp lại anh vào mùa tuyết rơi năm nay, anh Sùng", "Tôi cũng muốn học trượt tuyết ván đơn", Đang xem dụng cụ trượt tuyết rồi, anh Sùng hãy ra video hướng dẫn tụi tui chọn dụng cụ như thế nào cho phù hợp đi"...

Nghĩ đến đây, anh không thể ngồi yên: "Đơn và đôi đều là trượt tuyết, không cần phân biệt rõ ràng như vậy."

Nghe vậy, ông lão ván đôi cười khúc khích và bày tỏ sự không đồng tình với câu nói này bằng những hành động thiết thực.

Vệ Chi nhìn thấy người đàn ông nhướng mày, nghĩ thầm, nếu người ngồi cạnh không phải tầm tuổi người lớn trong nhà, có lẽ anh sẽ bắt đầu tranh luận rồi.

Tuy nhiên, sau một hồi cười nhạo, ông lão không nói gì nữa, lấy điện thoại thông minh ra và mù quáng ấn vào, sau đó một giọng nữ điện tử máy móc vang lên--

【Bây giờ là giờ Bắc Kinh, buổi sáng, 10:30. Cho đến nay, bạn đã trượt tuyết 7 lần. Tổng cộng, 13KM, 120 phút. Tốc độ trung bình, 55KM/H. Khi đi du lịch vào mùa tuyết rơi, hãy chú ý an toàn, tuân thủ các nguyên tắc của Liên đoàn trượt tuyết, trượt tuyết an toàn và giữ gìn sức khỏe--】

Giọng nói đã được bấm "rắc" im lặng.

Vệ Chi: "..."

Thiện Sùng: "..."

Thông thường, các khu trượt tuyết mở cửa từ 8 giờ 30 đến 9 giờ 30 sáng, những người trẻ như Thiện Sùng, Vệ Chi và những người khác vào khu trượt tuyết lúc 10 giờ sáng và bắt đầu trượt. Lúc 10 giờ 30, họ lên cáp treo để bắt đầu chuyến thứ hai...

Lúc này, có một ông lão chuẩn bị mua vé trượt tuyết để khiến chủ khu trượt tuyết phá sản, vừa mở cửa liền vào và trượt tuyết bảy lần trong hai giờ.

"Chú, mới sáng mà chú đã trượt lần thứ bảy rồi, tốc độ khá nhanh, cách tập thể dục buổi sáng của người già dạo này khá mới mẻ ạ." Vệ Chi cười nói.

"Ba trăm triệu người đi băng tuyết, hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, mọi người đến đây cũng vì lý do này đúng không?" Ông lão ván đôi khoe khoang đúng chỗ, nghe vậy chỉ gật đầu bình tĩnh cười nói, "Mỗi năm đều trượt như vậy."

​Còn mỗi năm.

Ý của ông lão là, bản thân không phải người mới.

Vệ Chi đang định nói gì đó thì điện thoại rung lên.

Nhìn xuống.

【Sùng: Lên núi thì phóng ván thẳng, ông ấy không nhanh thì ai nhanh.】

Vệ Chi: "..."

【Sùng: Anh phóng ván thẳng còn nhanh hơn ông ấy.】

Vệ Chi: "..."

【Sùng: Nghe nói tốc độ của ông ấy là 55KM/H, nếu thêm một chút nữa, có thể dẫm lên ván trượt tuyết đi lên đường cao tốc đua với xe hơi nhỏ.】

Vệ Chi: "..."

【Mãn Nguyệt Kỷ: Dùng WeChat để nói xấu một ông lão, để em xem, người đàn ông thành đạt nào có thể làm việc này? 】

【Sùng: Đừng có châm chọc mỉa mai, muốn cãi nhau không?】

【Mãn Nguyệt Kỷ: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!】

【Sùng: Là ông ấy nói xấu ván đơn trước.】

【Sùng: Ngày nay đơn và đôi rất lo lắng khi gặp nhau trên núi, chính là mật mã lưu lượng cho những người nổi tiếng trên mạng dẫn chiến, là do những người này không dạy tốt.】

【Sùng: Cười cái gì mà cười. 】

Vệ Chi giơ tay ấn tấm che mặt lên mặt, đảm bảo tấm che mặt không trượt xuống, để lộ khóe miệng dài đến sau tai.

【Sùng: Một lát nữa lên núi thì tránh ông ấy đi, nếu phóng ván thẳng đều đụng phải có thể hất văng em ra 3m.】

【Mãn Nguyệt Kỷ: ok ok.JPG. 】

......

Cáp treo lên đến đỉnh núi và họ xuống cáp treo.

Thiện Sùng và những người khác đang định tiến vào công viên nhỏ ở giữa đường cao cấp B. Tuy nhiên cảm thấy thay ván đôi bóng loáng cũng không thú vị, vào công viên nhỏ có thể nhảy nhót một chút, căn cứ vào tâm lý của người đàn ông trưởng thành hạnh phúc nhất là khi làm công xòe đuôi, Thiện Sùng chuẩn bị móc hết vốn liếng ra.

Sau khi xuống cáp treo và hướng về đường cao cấp B, Vệ Chi bị người túm gáy kéo ngược về phía sau.

Nhìn lại, người đàn ông phía sau trông vô cảm và gật đầu--

Ông lão ván đôi đã đeo ván trượt và đang đi về phía đường cao cấp B.

Khi đến nơi, mọi người đã sẵn sàng đi xuống.

Thiện Sùng im lặng như đang xem diễn lôi ngư, ôm lấy Vệ Chi ngăn cản cô di chuyển, hai người đứng ở mép đường trượt tuyết nhìn ông lão đeo ván trượt vào rồi đi xuống--

Thiện Sùng dài giọng: "Nhìn xem, phóng ván thẳng..."

Vừa dứt lời, ông lão đã áp hông xuống.

Nhấn vào phía bên trái.

Nhấn vào phía bên phải.

Tốc độ cực nhanh, nhưng người ta không phải phóng ván thẳng không có kỹ thuật, ván trượt để lại hai vết xước sâu trên đường trượt tuyết--

Đây là một cái slalom carving ván đôi.

Mất khoảng 3 4 5 6 năm mới có thể làm ra được.

Bây giờ những người lớn tuổi trạc tuổi ông lão có lẽ phải chống hông khi đi lên cầu thang, ông lão này thân hình khỏe khoắn, dẻo dai như người ba mươi tuổi...

Trượt tuyết thực sự giúp thân thể khỏe mạnh.

Vệ Chi nhìn chằm chằm một lúc, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, người này im lặng một lát, đưa tay nhéo cằm cô, quay mặt cô lại để cô không nhìn anh.

"Anh có nên cân nhắc phóng ván thẳng đuổi theo xin lỗi?" Mặt hướng xuống núi, cô nói nhỏ, "Nếu không phóng ván thẳng, em sợ anh không theo kịp đâu."

Cô vừa nói xong, ánh mắt của người đàn ông bên cạnh như dao phóng lại đây--

Ôi, nếu là trước kia, Vệ Chi sẽ không dám nói như vậy.

Nhưng bây giờ thì khác...

Đăng ký kết hôn cũng ký rồi, không thể xé giấy đi?

Con gái cũng sinh rồi, không thể nhét lại vào bụng đúng không?

Mạnh dạn mà quậy thôi, lúc nói chuyện sao không thể mạnh dạn một chút đúng không?

Cô mỉm cười và cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông bên cạnh đang cào tới cào lui trên mặt mình, sau đó khi cô cúi xuống để đeo ván, người đàn ông bên cạnh đã giẫm lên ván đôi và "vèo" đi ra ngoài.

Vệ Chi nói "A" rồi đứng thẳng lên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin vì người này không đợi mình.

Sau khi cô dùng hết sức lực đuổi theo một đường, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Thiện Sùng ở lưng chừng núi, ngồi xổm ở mép đường tuyết trò chuyện với ông lão--

Ông lão đang hút thuốc.

Đưa cho Thiện Sùng, Thiện Sùng xua tay, cũng không nói tại sao, lúc Vệ Chi đi tới, đến rất gần, liền nghe thấy người đàn ông nói: "Chú trượt khá tốt ạ."

Ông lão mỉm cười: "Tôi thấy cậu kìm nén vẻ bất mãn trên cáp treo, tôi nhìn tư thế của cậu lúc đuổi theo xuống, bộ đồ tuyết cậu mặc không đúng, cậu trượt ván đơn đúng không?"

Thiện Sùng cúi đầu, mỉm cười, sờ chóp mũi nói "Ừm".

Giống như chó núi Bern, có chút hung dữ nhưng cũng có chút lương thiện.

Vệ Chi thích nhìn thấy anh tỏa ra bầu không khí này, kiểu ngang tàng khó thuần phục nhưng lại không thể không cúi đầu trước mặt tiền bối, đến gần ngồi xổm bên cạnh anh, liền nghe thấy có một người trẻ hẹn vào công viên.

Chiều nay, công viên trên đỉnh núi chào đón hai con người khác thường.

......

Những người trượt tuyết ván đơn trẻ tuổi đang nhảy quanh cột rất vui mừng khi nhìn lên và thấy Thiện Sùng, nhưng khi họ nhìn ván đôi trên chân anh, niềm vui của họ chỉ là "hừng hực" vỡ nát ra.

Lại nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc trắng đi theo phía sau anh Sùng của bọn họ, ông của bọn họ đều có thể gọi người ta một tiếng bố, bọn họ ngốc rồi.

Thiện Sùng tiến lên, làm quen khởi động, anh bình chuyển 720° trên bệ nhỏ--

Ván đôi khác với ván đơn.

Ván đơn mang đầy cảm giác trẻ trung giản dị của các môn thể thao đường phố, dù là xoay người hay các động tác kéo đầu ván khác nhau, đều là tuổi trẻ đẹp trai, ngầu và thanh xuân bất khả chiến bại.

Nhưng với ván đôi, khi lộn trên không, hai ván đan chéo nhau, không quá sạch sẽ, gọn gàng nhưng lại có không khí chuyên nghiệp đặc trưng của các môn thể thao thi đấu...

Cái tên "Thiện Sùng" từ lâu đã treo ngang với "trượt tuyết ván đơn big air", lúc này sương mù tan, tuyết mịn bay lơ lửng trên bầu trời, mặt trời ló dạng, dưới ánh nắng mặt trời, ván đôi dưới chân người đàn ông tỏa ra ánh sáng lóa mắt--

Lúc này, "Thiện Sùng" gần với từ "Vận động viên Thiện Sùng" hơn.

Những tấm ván đôi đan chéo dưới chân anh quay như cánh quạt trực thăng, nhanh và đều.

Khi người đàn ông tiếp đất, anh dừng lại ở khu vực giảm xóc sườn dốc tuyết, gậy tuyết trong tay nhẹ nhàng chạm vào tuyết, công viên im lặng trong vài giây, có người chửi "Mẹ nó" và bắt đầu dẫn đầu vỗ tay.

Ngay khi họ ghen tị với "Hôm nay anh Sùng chơi ván đôi cũng rất quyến rũ" và điên cuồng truyền đạt cho Vệ Chi tín hiệu gato "Sao bà đoạt được thần tiên như vậy?"--

Có người nói "ôi".

Mọi người hoảng sợ nhìn theo hướng người nọ chỉ, nhìn thấy ở bục nhỏ vừa rồi Thiện Sùng bay qua, một bộ râu bạc tung bay trong gió, trong tay là gậy đặc trưng của ván đôi, ông lão bay lên không trung, ván đôi giao nhau, thân thể cuộn tròn......

Trong lúc mọi người còn đang choáng váng thì ông lão đáp xuống đất một cách chắc chắn với bình chuyển 1080° lưu loát, trong khi bụi tuyết đang bay, ông lão từ từ trượt đến bên cạnh Thiện Sùng.

"Ai, eo của tôi còn có chút đau." Ông ấy ôm eo nói: "Rốt cuộc cũng già rồi nhỉ?"

Thiện Sùng: "..."

Hôm nay đạo cụ trong công viên bị bốn ván đôi chơi bóng loáng.

Những người trẻ tuổi ôm ván đơn cuộn tròn bên cạnh nhìn người dẫm lên ván đôi phi thùng, jibbing, một già một trẻ show đủ mọi kỹ năng trên box, không dám xì hơi một cái--

Cuối cùng, mọi người lần lượt giơ điện thoại lên.

Ông lão ván đôi đã đè bẹp Thiện Sùng trong công viên trượt tuyết trên đỉnh núi ngay lập tức trở thành người nổi tiếng vào ngày hôm đó.

Mọi người đổ xô nói với nhau, sau khi xem video, vô số các bạn trẻ vừa mới vào vòng này vì đủ mọi lý do, ở khu vực bình luận gào "mẹ ơi con muốn học ván đôi", "mẹ nó sau khi xem video hai người họ đeo ván đôi chơi jibbing tôi mới phát hiện một chuyện, hồi trước tôi cảm thấy ván đôi chơi jibbing xấu không phải vì ván đôi không đẹp mà do tôi xấu thôi"...

Vào ngày này, bầu không khí hài hòa ở vòng trượt tuyết đã đạt đến đỉnh cao chưa từng có, những người trượt tuyết ván đơn và trượt tuyết ván đôi run rẩy ôm nhau trong khu vực bình luận của các kênh lớn, hét lên: "Xấu là do tôi không phải do ván trượt".

......

Cho đến giờ ăn trưa.

Một người đàn ông nhảy nhót quanh công viên cả buổi sáng đang ngồi xổm bên mép đường tuyết, trò chuyện với một ông lão cũng đang ngồi xổm và hút thuốc.

Đã thêm tài khoản WeChat, tên WeChat của ông lão rất thời thượng, gọi là TOMMY.

Triệu.

Thiện Sùng nhìn điện thoại hồi lâu, hỏi ba lần "Đây là tài khoản WeChat của ngài phải không ạ?", sau đó nhận được phản hồi, anh cười một tiếng nói: "Còn rất thời thượng."

Ông lão giơ tay vỗ vai anh, hỏi anh có tham dự Thế vận hội mùa đông tiếp theo không?

Thiện Sùng quay đầu nhìn ông ấy không nói lời nào, nhưng con ngươi đen nhánh lại có chút sáng lên.

"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ nhảy cho đến khi không thể nhảy được nữa, còn chê huy chương à? Người ta sống cả đời chỉ sợ để lại tiếc nuối."

Thiện Sùng không nói gì.

"Ồ, phải rồi." Ông già nói.

Thiện Sùng: "?"

Ông già: "Số 1 thế giới về ván đôi."

Thiện Sùng: "..."

Nói xong, ông lão không nói gì nữa, vẫn cư xử thiếu lịch sự như lúc đi cáp treo, đứng dậy mà không thèm chào hỏi, lững thững bước ra khỏi công viên, rồi lại thong dong nhấn trái nhấn phải áp hông, thong dong quay đầu xuống núi.

Sau khi rời đi, người đàn ông ngồi xổm ở đó một lúc lâu không nói lời nào.

Mãi đến cách đó không xa, Vệ Chi cầm trên tay chiếc ván trượt của mình lao về phía anh như một con chim béo vụng về, vỗ cánh--

Cô để lại dấu chân phía sau.

Cô vẫn đang vui vẻ nói: "A a a, anh Sùng, em biết rồi! Anh biết ông lão đó là ai không, người ta là Triệu Trân Thuyền!!! Chính là Triệu Trân Thuyền!!! Thomas Triệu! Trượt tuyết ván đôi tự do! Huy chương đầu tiên trong lịch sử môn ván đôi tự do của nước mình!"

Cô ném ván trượt trong tay xuống, đặt cạnh anh rồi ngồi xổm xuống, dùng cùi chỏ chọc vào eo anh: "Anh có nghe thấy không?"

Thiện Sùng nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình một lúc rồi phát ra âm thanh "ừ".

Cô tiếp tục huých cùi chỏ vào anh: "Lợi hại không?"

Thiện Sùng: "Ừ."

Vệ Chi: "Trước khi đi ngài ấy nói gì với anh? Có lưu lại một số điều dạy dỗ của tiền bối trong vòng trượt tuyết không?"

Thiện Sùng: "Ừ."

Vệ Chi: "Cái gì! Cái gì!"

Thiện Sùng: "'Số 1 thế giới về trượt tuyết ván đôi'."

Vệ Chi: "?"

Quay đầu lại, cô nhìn đôi môi nhợt nhạt hơi hé ra của người bên cạnh, vẻ mặt ngơ ngác nhìn bộ dạng ngốc nghếch của mình, người đàn ông cười khẩy, cứ ngồi xổm ở đó, ôm đầu gối, nghiêng người, quay đầu mổ một cái nhẹ nhàng lên môi cô.

Tuyết đã ngừng rơi.

Mặt trời chiếu xuống tuyết, phản chiếu ánh sáng trắng chói mắt.

Trong công viên thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng lưỡi ván chạm vào đạo cụ nhẹ nhàng "leng keng", nhìn lên, có ván đôi và ván đơn... Mọi người tập trung lại để thảo luận về kỹ thuật, cười đùa, trước nay liền không có gì phải bàn cãi, đó chính là phong cảnh tuyệt đẹp "thiên hạ trượt tuyết, một nhà người thân".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro