03 • Gặp gỡ Harry Potter
03
Gần mười một giờ ngày một tháng chín, Adeline cùng Andrew đã có mặt ở nhà ga Ngã Tư Vua. Andrew dẫn đầu chạy qua bức tường giữa sân ga số chín và số mười, cô chạy theo sau. Đúng như dự đoán, cô không hề bị đâm vào tường mà nhẹ nhàng xuyên qua, đi tới sân ga 9 3/4.
Trước mặt cô lúc này là một chiếc xe lửa màu đỏ tươi trên đường ray kế bên sân ga đông đúc hành khách, khói từ đầu máy bay bảng lảng trên đầu đám đông đang chuyện trò. Tấm bảng trên cao ghi chữ ' Tốc hành Hogwarts, khởi hành lúc mười một giờ.'
"Addy, nhanh nào." Andrew quay ra đằng sau vừa vẫy tay với cô, vừa ngăn cái ôm đầy quyến luyến của Veronica. Cô đi lại, lễ phép chào tạm biệt bác gái, sau đó theo Andrew đi về phía tàu.
Andrew nhanh nhẹn xách hai túi hành lí của hai người, chen lấn qua đám đông để đi về phía đầu tàu, nơi có những toa tàu dành riêng cho học sinh Slytherin. Đó là đặc quyền không phải ai cũng có, nhưng cô không hề thích nó.
Cô giật giật áo Andrew, anh quay lại nhìn cô "Andy, em không muốn ngồi ở mấy toa trước đâu."
"Sao vậy?"
"Anh sẽ ngồi chung toa với ai? Anh Brian, chị Yaxley, chị Nott và anh Flint. Ba người kia thì không sao, nhưng còn anh Flint? Em không muốn ngồi chung một toa với hắn suốt mấy tiếng đồng hồ đâu."
"Nhưng..."
"Anh đừng lo, em không sao đâu."
"Được rồi, nhưng trước tiên anh sẽ đi theo để chọn toa cho em."
Adeline gật đầu "Đã trễ rồi, em nghĩ là chỉ còn những toa cuối mới còn trống thôi." Sau đó hai anh em cô đi về cuối tàu.
Không có toa trống nào, chỉ còn một toa có một người ngồi. Đó là một cậu bé gầy yếu tóc đen, mặc quần áo Muggle rộng thùng thình. Khi cô mở cửa toa, cậu ta quay đầu, trên trán là một vết sẹo hình tia chớp.
Harry Potter.
Adeline hơi chững lại, dù không quay đầu, cô cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt ngạc nhiên của Andrew.
"Chào bạn, các toa khác hết chỗ rồi, tôi có thể ngồi đây không?" Adeline mỉm cười thân thiện, lịch sự hỏi.
"A...được." Harry gật đầu.
Cô mỉm cười cảm ơn, sau đó quay qua sau, nhận lấy chiếc túi của mình từ tay Andrew "Được rồi, anh mau về toa của mình đi. Em nghĩ chị Yaxley đang lo lắng cho anh đấy."
Andrew nhìn cô, sau đó nhìn Harry Potter, đưa một tay ra trước mặt cậu ta "Chào cậu Potter, tôi tên Andrew Avery. Rất hân hạnh được gặp cậu."
Harry lúng túng bắt tay Andrew "Chào anh Andrew."
Andrew một lần nữa nhìn cô lo lắng, cô mỉm cười trấn an, sau đó vỗ vỗ cánh tay anh ta, ý bảo hãy yên tâm. Andrew gật đầu, sau đó khép cửa toa lại, quay người rời đi.
Harry vừa giúp cô để hành lý lên trên cao vừa hỏi "Anh ấy không ngồi cùng bạn à?"
"Không, anh ấy ngồi cùng bạn của anh ta, ở toa trước. Tôi không thích ngồi đó nên tìm toa khác." Adeline ngồi xuống đối diện Harry "Tôi tên là Adeline Avery, năm nhất, anh Andrew khi nãy là anh họ tôi."
Harry thân thiện đáp lại "Tôi tên là Harry Potter, cũng năm nhất. Rất vui được gặp bạn, Adeline."
" Bạn là Harry Potter, tôi biết mà." Adeline chỉ chỉ lên trán mình.
Harry ngại ngùng cười cười. Thật dễ thương, đương lúc cô tính giơ tay nhéo má cậu ta thì cửa toa lại mở ra, một cậu nhóc tóc đỏ thò đầu vào "Tôi có thể ngồi trong này không? Mấy toa khác hết chỗ rồi."
Harry gật đầu, cậu nhóc ngồi xuống cạnh Harry. Nó liếc nhìn Harry, rồi lại liếc nhìn cô. Tóc đỏ, chắc chắn là Ron Weasley.
Adeline giơ tay ra trước mặt nó "Chào bạn Weasley, tôi là Adeline Avery, năm nhất."
Ron ngạc nhiên nhìn cô, hơi chần chừ nhưng cũng đưa tay ra bắt "Chào bạn, tôi là Ronald Weasley, cũng năm nhất."
Bỗng hai anh em sinh đôi tóc đỏ mở cửa toa. Một đứa nói:
"Ron, tụi anh lên toa giữa nhe. Thằng Lee Jordan có một con nhện khổng lồ ở trên đó."
Ron lầu bầu "Ừ."
Đứa sinh đôi thứ hai bảo "Harry, lúc nãy tụi anh quên giới thiệu. Tụi anh là Fred và George Weasley." Sau đó anh ta quay sang cô, nở nụ cười mà tự cho là quyến rũ nhất "Chào em. Em là?"
Adeline lễ phép đứng lên, nhún người chào "Chào hai anh Weasley, em là Adeline Avery, năm nhất."
Hai đứa có biểu cảm giống y hệt Ron lúc nãy "Chào em, Avery. Hẹn gặp lại mấy đứa sau nha. Chào." Nói rồi chạy biến đi.
Ron quay sang Harry, buột miệng hỏi "Bạn là Harry Potter thật hả?"
Harry gật đầu.
"Thật sao? Vậy mà tôi cứ tưởng anh Fred và George nói giỡn. Vậy đúng là bạn có cái...?" Nó chỉ lên trán Harry.
Harry đưa tay vén mớ tóc rủ trên trán để lộ ra cái thẹo hình tia chớp. Ron nhìn cái thẹo đó đăm đăm:
"Vậy ra đó là chỗ mà Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã..."
"Phải" Harry nói "Nhưng mà tôi chẳng nhớ được gì về chuyện đó nữa cả."
"Không nhớ gì hết?"
"Ờ...có nhớ ánh sáng xanh, nhưng không nhớ được gì thêm nữa."
"Chà!"
Ron ngồi nhìn chằm chằm Harry một lát, rồi như chợt nhận ra hành động của mình là khiếm nhã, nó bèn cúi đầu xuống thật nhanh.
Harry cũng tò mò muốn biết về Ron và Adeline không kém. Nó nhìn Ron và Adeline:
"Cả nhà các bạn đều là phù thủy hả?"
Adeline ngước mắt lên khỏi quyển sách đang đọc, gật đầu "Phải, theo như tôi biết thì họ Avery đều là phù thủy cả."
Ron cũng đáp "Phải, tôi nghĩ vậy. Hình như mẹ tôi có một người anh họ làm kế toán, nhưng mà nhà tôi không hề nhắc đến ông ấy."
"Vậy là các bạn biết nhiều pháp thuật lắm hả?"
"Không nhiều lắm. Nhưng tôi có biết một vài thần chú đơn giản." Adeline lấy đũa phép của mình ra khỏi túi, chỉ vào mắt kính của Harry "Oculus Reparo".
Mắt kính của nó ngay lập tức trở nên như mới. Harry nhanh chóng tháo kính ra, nhìn ngắm một hồi, Ron ngồi bên cạnh cũng ngây ngốc cả người. Adeline cũng không phải muốn thể hiện gì, chỉ là cô thấy Harry phải đeo một cái mắt kính vỡ như thế thì có chút không đành lòng. Một cậu bé tốt, xứng đáng được nhận những gì tốt nhất.
Sau khi Harry đeo kính vào lại, cậu bé nhìn cô với ánh mắt xen lẫn ngạc nhiên và biết ơn "Cảm ơn bạn."
Adeline cười "Có gì đâu, nên làm mà."
Ron cũng nhìn Adeline, ánh mắt phức tạp. Cô cười với Ron, sau đó hỏi Harry "Bạn sống với ai vậy Harry?"
"Tôi sống với dì dượng và anh họ."
"Dân Muggle sao? Họ ra làm sao?" Ron hỏi.
"Khủng khiếp, à mà không phải tất cả bọn họ, chỉ có dì dượng và thằng anh họ của tôi mà thôi. Ước gì tôi cũng có anh họ hay ba người anh phù thủy như các bạn."
Ron đính chính "Năm người lận." Sau đó mặt nó bí xị, bắt đầu kể về gia đình của mình và việc nó phải xài đồ cũ mà anh nó để lại. Nó lấy từ trong túi áo khoác ra một con chuột mập ú đang ngủ say.
Adeline giật mình ngước lên, nheo mắt nhìn con chuột đó. Peter Pettigrew - Đuôi Trùn - Tử thần thực tử - kẻ phản bội gia đình Potter.
Cô siết chặt quyển sách trên tay, cố giữ bình tĩnh cúi đầu đọc tiếp. Đây là quyển sách mà anh Andrew tặng cô nhân ngày sinh nhật, có tên Quidditch Through the Ages. Rõ ràng là anh ấy muốn cô gia nhập đội Quidditch của nhà Slytherin, nhưng mà chắc anh ấy không biết, cô rất lười vận động, nên việc này xem ra là không có khả năng.
Cô vừa nghe Harry với Ron nói chuyện vừa yên lặng đọc sách, lâu lâu lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Xe lửa lúc này đã ra khỏi Luân Đôn, bây giờ nó đang lao vun vút qua những cánh đồng xanh mướt cùng những đàn bò đang thong thả gặm cỏ.
Khoảng mười hai giờ rưỡi, có tiếng xủng xoẻng bên ngoài hành lang và một bà già má lúm đồng tiền đẩy cửa toa, tươi cười hỏi:
" Các cháu có muốn dùng món gì không?"
Harry ngay lập tức đứng phắt dậy, rút từ trong túi ra những đồng tiền vàng. Cậu mua cho mình mỗi thứ một ít, và khi Harry bưng tất cả vào toa và trút cả đống xuống ghế ngồi thì Ron thốt lên ngạc nhiên:
"Bạn đói lắm hả?"
"Ừ, tôi chưa ăn sáng nên đói muốn chết." Harry vừa nói vừa ngoạm một miếng bánh to đầy miệng. " Các bạn cùng dùng chung với tôi đi." Nói rồi cậu đưa cho Adeline một chiếc bánh bông lan.
" Cảm ơn nha." Adeline không khách sáo mà vui vẻ nhận lấy, cũng bắt chước Harry cắn một miếng thật to.
Ron thì có vẻ chần chừ nhìn mấy miếng bánh mì khô queo trên tay nó, nhưng trước sự nhiệt tình của Harry, nó bắt đầu ăn bánh Harry mua và ba đứa đều như vô tình chừa lại miếng bánh mì của mẹ Ron làm.
"A, tôi có cái này..."
Adeline dường như nhớ ra điều gì, cô nhanh chóng thọc tay vào túi và lấy ra một hộp kẹo được bọc cẩn thận.
" Đây là chocolate em tôi tặng tôi nhân ngày sinh nhật, nó bảo là không phải chocolate bình thường đâu. Các bạn cùng ăn thử với tôi đi?" Cô vừa nói vừa nhanh nhẹn tháo lớp bọc ra, để lộ bên trong từng viên chocolate tròn vo được xếp ngay ngắn một cách đẹp mắt.
" Không bình thường? Tôi có cảm giác không được tốt lắm..." Ron hơi do dự nói, nhưng sau khi thấy Harry bỏ vào miệng nguyên viên và nhai một cách mãn nguyện, thì nó cũng đưa tay lấy một viên.
" Thế nào?" Adeline hỏi.
Harry gật đầu, vui vẻ nói "Rất ngon."
" Không bình thường nghĩa là ngon hơn bình thường..." Ron vừa nhai nhồm nhoàm vừa phụ hoạ.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện hăng say, Ron giải thích cho Harry tất cả về chocolate Ếch Nhái, về kẹo Bertie Bott, Adeline ngồi đối diện cũng hào hứng góp lời.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa và một cậu bé với khuôn mặt tròn ngây thơ bước vào, hỏi với giọng như sắp khóc:
" Xin lỗi, có ai thấy con cóc của tôi không?"
Cả ba cùng lắc đầu, cậu bé gần như khóc lên, Adeline đành nhẹ giọng an ủi "Neville, không sao đâu, con cóc chắc chắn sẽ trở lại mà."
Neville ngạc nhiên nhìn cô "Bạn biết tên tôi?"
Adeline biết mình lỡ lời, nên đành cười cười "Gia đình tôi có biết gia đình bạn, Longbottom."
Neville gật đầu "Vậy nếu các bạn có thấy nó, thì..." Nói tới đây, cậu bé dừng lại, lắc đầu và buồn bã rời đi.
Ron nhún vai, trở lại với đề tài mà nó đang nói lúc nãy, về việc biến con chuột thành màu vàng. Nhưng chưa được bao lâu thì cửa toa lại mở ra, một cô bé với mái tóc xù và mấy cái răng cửa to bất thường cất tiếng hỏi, giọng oang oang:
" Có ai thấy một con cóc không? Neville mất một con cóc."
" Hồi nãy tụi tôi đã nói là không thấy rồi." Ron trả lời, có vẻ hơi khó chịu.
Hermione dường như không thèm nghe, cô bé chăm chăm nhìn vào cây đũa phép Ron đang cầm "Bạn đang làm phép hả? Coi nào!"
Mọi việc sau đó diễn ra y như những gì cô đọc truyện và coi phim, Adeline không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Hermione quay lưng bỏ đi, Ron liếc nhìn cô "Tôi chẳng thấy có gì đáng cười cả."
Sau đó cả ba tiếp tục nói về nhiều thứ khác, như về các nhà trong Hogwarts, về vụ cướp Gringotts và về Quidditch. Adeline đưa cho Harry và Ron xem cuốn Quidditch Through the Ages của Andrew, Harry trông có vẻ thích thú và cô biết cậu sẽ rất nhanh trở thành một Tầm thủ nên Adeline liền cho cậu mượn cuốn sách đó.
Cửa toa lại một lần nữa mở ra, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu lên ai oán của Ron, khi mà nó đang diễn giải cho Harry về cách chơi Quidditch và bị phá đám.
Bước vào lần này là ba cậu bé, thằng ở giữa có khuôn mặt nhợt nhạt và hai đứa bên cạnh như hai tên vệ sĩ. Adeline ngay lập tức nhận ra đó là Draco Malfoy và hai tuỳ tùng của nó.
Ngay sau khi Draco giới thiệu tên và bắt đầu gây sự với Ron, Adeline kín đáo rút đũa phép ra và vẫy một cái, ba đứa hội Malfoy ngay lập tức bị kéo về đằng sau một cách nhẹ nhàng và cánh cửa toa đóng sầm lại.
" Cái gì thế?" Ron kêu lên ngạc nhiên.
" Tôi nghĩ chắc là có Huynh trưởng nào đó thấy sự việc này và ngăn nó lại trước khi mọi việc đi quá xa." Adeline thản nhiên nói với Ron, Harry và cả Draco đang đứng nghệt mặt ra ở bên ngoài.
Khi Draco cùng hai thằng Crabbe và Goyle hậm hực bỏ đi, Ron bắt đầu kể về gia đình Malfoy, về việc Lucius Malfoy là Tử thần thực tử. Khi nói đến đây, Ron khẽ liếc nhìn Adeline, nhưng cô không hề cảm thấy lúng túng mà ngược lại còn nói thẳng với Harry:
" Harry à, ba mẹ tôi cũng là Tử thần thực tử, mẹ tôi đã chết, còn ba tôi đang ở trong ngục Azkaban."
Harry trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng vốn tốt bụng nên cậu không có giận Adeline, vì dù sao cô cũng không liên quan gì đến việc đó.
Cả ba vẫn nói chuyện bình thường, không có vẻ gì là bài xích Adeline, ngay cả Ron cũng có thái độ thân thiện hơn với cô. Một lúc sau Hermione lại nhắc nhở về việc thay đồng phục, Adeline liền đi về phía nhà vệ sinh để thay đồ, trong khi Ron và Harry thay luôn ngay trong toa.
Trên hành lang, Adeline ôm bộ đồng phục Hogwarts trong tay, vừa đi vừa mỉm cười, trong lòng cô bây giờ đang cảm thấy vô cùng phấn khích. Cô gặp được Harry Potter, cô sắp tới Hogwarts, tất cả đều như một giấc mơ đẹp.
.
Trời bên ngoài nhá nhem tối thì cũng là lúc đoàn xe lửa dừng lại, người người chen lấn ùa ra cửa. Vừa bước ra bên ngoài, một trận gió lạnh thổi tới khiến cô rùng mình. Adeline kéo sát mép áo choàng, hoà cùng dòng học sinh năm nhất đi theo bác Hagrid. Đi hết con đường nhỏ tối tăm, rẽ qua khúc ngoặt, thình lình mở ra trước mắt cô là một toà lâu đài nguy nga tráng lệ với ánh sáng rực rỡ phát ra từ vô số ô cửa sổ. Adeline mơ hồ nghe thấy vài tiếng kêu cảm thán, nhưng với cô lúc này, nhìn ngôi trường Hogwarts còn đẹp hơn cả tưởng tượng, cô có cảm giác không nói nên lời, hơi thở tắt nghẽn trong ngực.
"Adeline," Harry ngồi trên thuyền vẫy tay với cô, Ron và một cô gái khác ngồi đối diện vẫn đang thẩn thờ nhìn ngắm lâu đài Hogwarts đẹp như tranh vẽ.
Cả đoàn thuyền cùng rời bến, sau khi đi qua hết Hồ Đen, đám học sinh lại trèo lên những bậc thềm đá và đứng trước một cánh cổng khổng lồ.
Giáo sư McGonagall đã đứng chờ sẵn ở đó, bà dẫn bọn trẻ tới Đại Sảnh Đường, nơi mà học sinh năm nhất sẽ tiến hành Lễ Phân loại trước mặt toàn trường. Đại Sảnh Đường là một sảnh đường vô cùng rộng lớn, được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến treo lơ lửng trên không trung. Phía trên cao nữa là vòm nhà được dùng phép để trông như một bầu trời đêm với rất nhiều ngôi sao lấp lánh.
Khi bọn trẻ đã ổn định và đứng xếp hàng ngay ngắn, giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt tụi học sinh. Phía trên cái ghế là một cái nón phù thuỷ hình chóp trông có vẻ cũ kĩ, dơ dáy và te tua. Cái nón mở ra một cái miệng, và bắt đầu cất tiếng hát:
Ờ này, ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình.
Xét về thông minh, sắc sảo
Đố nón nào qua mặt ta.
Các người cứ đội nón hoa.
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốt tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiên trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chính trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sao miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm.
Kết thúc bài hát, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da:
" Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Đầu tiên là Abbott, Hannah!"
Adeline quay ra đằng sau nhìn bốn dãy bàn. Cô nên vào nhà nào, cô thích vào nhà nào? Giả sử nếu cho bốn nhà đi vào công viên giải trí, thì Gryffindor sẽ là người chơi những trò cảm giác mạnh, Ravenclaw sẽ chơi những trò đòi hỏi trí tuệ cao, Slytherin đầy tham vọng sẽ chơi những trò có phần thưởng lớn, còn Hufflepuff? Cô tưởng tượng tới dáng vẻ bản thân mình cầm que kem trên tay, chơi những trò vui vẻ như xe điện đụng, xem nhạc nước... Đó chính là cô, Châu Hải Vân.
" Avery, Adeline!"
Adeline hít vào một hơi, đi tới ngồi lên ghế, giáo sư McGonagall đội cái nón lên đầu cô, chiếc nón sụp xuống che cả hai mắt Adeline.
" Avery? Thuần huyết? Có vẻ như là Slytherin rồi..." Cô nghe một giọng nói vang lên bên tai "Sao cơ? Hufflepuff?"
" Một bộ óc vĩ đại cũng phải cúi đầu trước một trái tim nhân hậu." Adeline nói thầm.
" Nói rất hay, cô gái nhỏ à. Nhưng ta thấy ngươi không thích hợp với Hufflepuff đâu."
" Tại sao? Cháu..."
" Để ta phân tích cho ngươi nghe, ngươi khá dũng cảm nhưng lại không thích liều lĩnh, rất thông minh nhưng lại không mọt sách, tốt bụng nhưng lại có chút khôn vặt tính toán. Cho nên..."
" Slytherin..." Adeline thì thầm.
" Đúng vậy, Avery. SLYTHERIN..."
Dãy bàn cuối bên trái vang lên những tiếng vỗ tay nhẹ nhàng, cô cởi nón ra và trả lại cho giáo sư McGonagall. Adeline bước về phía dãy bàn nhà Slytherin, cô thoáng thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Harry và khuôn mặt trắng bệch của Ron.
Hermione, Ron và Harry đều được phân vào nhà Gryffindor đúng như dự liệu. Cô nhìn dáng vẻ cười đùa hạnh phúc của họ, biết rằng thế giới này sẽ không vì cô mà thay đổi. Khi đến đây, cô rất muốn cứu nhiều người, những người tốt như Sirius Black, thầy Lupin, Fred Weasley hay giáo sư Snape, giáo sư Dumbledore. Nhưng làm như vậy có thay đổi điều gì hay gây ra nhiều cái chết hơn không?
" Chào mừng tới Hogwarts, Addy." Anh Andrew đi lại ngồi cạnh cô, vỗ vai cô.
" Cảm ơn anh." Adeline mỉm cười đáp lại.
Hay cô chỉ nên đóng vai người qua đường, đứng bên ngoài nhìn mọi chuyện bắt đầu, và nhìn mọi chuyện kết thúc?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro