Chap 2.2: Warmth of the Aftermath

Những người hầu nhìn thấy Seungho mặc bộ đồ jeogori trắng, họ cúi đầu chào chủ nhân, rồi vội vàng rời đi ngay khi anh ta đi qua, họ thậm chí không dám nói gì khi chủ nhân của ngôi nhà đang bế người họa sĩ hèn mọn trên tay. Chủ nhân của họ, quần áo khoác trên người thanh niên rõ ràng là khỏa thân.

Những ngón chân của Na-Kyum co quắp trong buổi sáng mùa thu se lạnh, mặt vùi vào cổ Seungho, tay nắm chặt lấy vạt áo khoác trên người. "Đại nhân!" cậu thì thầm, cố gắng không quá chăm chú lắng nghe âm thanh nhịp tim của vị quý tộc, "Xin hãy đặt tôi xuống. Tôi có thể tự đi được. "

"Ta lại không thấy vậy khi nhìn ngươi đứng lên để lấy quần áo."

Na-Kyum che giấu tiếng rên rỉ của mình và cố gắng vùi mặt vào cổ Seungho sâu hơn, không nhìn thấy nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của người quý tộc khi họ đến gần phòng tắm.

"Phòng tắm đã sẵn sàng, thiếu gia," người hầu của Seungho nói, cố gắng hết sức để không nhìn người thanh niên trong vòng tay của vị quý tộc. Seungho gật đầu, bước vào phòng tắm với Na-Kyum trên tay. Sau đó, người hầu ngẩng đầu lên và nói với vị chủ nhân trẻ tuổi của mình, "Thiếu gia, tôi có thể giúp ngài đặt cậu ta vào bồn tắm không? Hoặc tôi có thể sưởi ấm một cái khác cho cậu ta"

"Không cần đâu," Seungho cắt ngang, nhướng mày với người đàn ông lớn tuổi, "Na-kyum sẽ tắm chung với ta. Có thể mất một lúc, nên đi chuẩn bị thức ăn đi. Ta sẽ dùng bữa với cậu ta trong phòng. Ngươi có thể đi."

Người hầu cúi chào, liếc nhìn anh chàng họa sĩ đầy lo lắng, thấy rằng Na-Kyum giờ đang cố gắng thoát khỏi sự vòng tay của Seungho, bộ quần áo khoác trên người cậu ta xộc xệch để lộ ra cơ thể đầy vết cắn.

"Thưa ngài, làm ơn..."

"Im đi. Ta không thể để ngươi ngã trên những tầng đá này. "

Na-Kyum cắn môi trong, biểu hiện trông rất giống một cái bĩu môi, vòng tay quanh người vị quý tộc khi anh ta di chuyển đến bồn tắm chứa đầy nước nóng. Seungho dừng lại trước khi định cởi bỏ quần áo trên người chàng họa sĩ, tuy nhiên, khi nhìn thấy người hầu của mình vẫn đứng đó.

Anh ta hếch cổ và cao giọng, trừng mắt nhìn người hầu, "Ngươi đang nhìn cái gì vậy? Biến đi."

Người hầu giật nảy mình và nhanh chóng cúi đầu xin lỗi, chuyển hướng nhìn khỏi đôi chân lộ ra của Na-Kyum, chỉ dừng lại khi người họa sĩ nói, nhìn qua vai Seungho khi anh ấy mỉm cười.

"Thưa ông, tôi ổn. Tôi ổn. Lần này tôi không bị sốt nữa".

Người hầu nuốt nước bọt và cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của chủ nhân, "Đ-đó là..."

"Ngươi đã nghe thấy rồi đấy. Cậu ta ổn."

Người hầu cứng rắn cúi đầu, nhanh chóng quay lại khi Seungho chuyển sự chú ý trở lại Na-Kyum, đóng cửa rồi đi ra.

"Thưa ngài," Na-Kyum bắt đầu khi Seungho đặt mình xuống chiếc ghế đẩu gần xô nước, "Ông ấy có lẽ đã lo lắng."

"Và ngươi đã trả lời câu hỏi chưa nói của ông ấy." Seungho trả lời cũng nhanh chóng, cởi bỏ quần áo trên người Na-Kyum, đặt chúng lên trên ngăn kéo. Anh ta nhìn chằm chằm vào bộ dạng gập người của người họa sĩ khi cởi quần áo, "Ngươi có muốn để ta cho ông ấy thấy ngươi như thế này?"

Na-Kyum lắp bắp, quay đi ngay khi thấy phần thân gầy guộc gợn sóng của người đàn ông đang di chuyển, "T-dĩ nhiên là không, thưa ngài. Tôi chỉ muốn nói với ông ấy rằng tôi vẫn ổn".

Người quý tộc ậm ừ khi cởi quần lót và đối mặt với Na-Kyum trong tình trạng khỏa thân. Lấy giỏ đựng đồ vệ sinh cá nhân từ kệ gần bồn tắm, tiến đến phía họa sĩ với một nụ cười rạng rỡ, "Vậy à?" Na-Kyum gật đầu khi kéo đầu gối lại gần ngực mình, vẫn không nhìn Seungho, nhà quý tộc cười khi ném miếng bọt biển vào bồn tắm và đặt chiếc giỏ bên cạnh người họa sĩ. "Tại sao ngươi vẫn trốn tránh ta? Ta đã thấy tất cả những gì có thể xem. Ngươi quên rằng mình đã ồn ào như thế nào đêm qua rồi hả?"

Na-Kyum nhìn chằm chằm vào người đàn ông, đỏ mặt điên cuồng và không thể phản bác lại.

Seungho khúc khích, giấu nụ cười sau tay, "Đừng bận tâm đến điều đó." lấy một chiếc ghế đẩu khác, ngồi xuống trước mặt cậu và chìa tay ra, "Đến đây. Ngươi sẽ cần phải thoát khỏi điều đó". Na-Kyum nuốt nước bọt, cứng người tại chỗ ngồi, sợ đến mức không dám nhúc nhích một inch, nhà quý tộc thở dài. "Ta sẽ không đưa nó vào, ta hứa."

Người họa sĩ bĩu môi, ngập ngừng khi nắm lấy tay người quý tộc trong tay mình, hét lên khi bị kéo qua đầu gối của Seungho.

"Thưa ngài, tôi nghĩ ngài đã nói — à..."

Nước ấm chảy xuống mông của Na-Kyum, căng lên, cậu cảm thấy nước đang lan rộng trên cơ thể mình, nước chảy ra từ gáo, khiến da cậu ngứa ran.

"Không rõ."

Na-Kyum thở phào nhẹ nhõm khi Đại nhân làm những gì ngài ấy nói, nuốt nước bọt khi cảm thấy hơi ấm dần dần bay lên, cùng với sự thoải mái của nước ấm trên da.

"Vì ngươi không muốn ta lấy nó ra tối qua nên chuyện này đã xảy ra." Seungho lại cười, liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người họa sĩ.

"Thật là xấu hổ, thưa ngài. Làm ơn, tôi sẽ tự mình giải quyết—"

Seungho ậm ừ, nhúng cái gáo vào xô nước một lần nữa, đổ nó vào giữa hai mông của Na-Kyum cho đến khi anh ta nghe thấy người họa sĩ thở dài thêm một tiếng nữa, "Đêm qua, Ngươi có xấu hổ chút nào khi la hét đòi ta tiếp tục đi vào đâu."

Na-Kyum che mặt, cảm thấy mặt mình càng nóng hơn khi mồ hôi túa ra từ cổ - môi cậu hoàn toàn không nói nên lời.

Seungho quan sát khi thấy phần dịch của mình chảy ra từ cái lỗ của Na-Kyum, "Ta không thể đếm được bao nhiêu lần đêm qua. Ta không biết nó nhiều đến mức này." Seungho liếc nhìn Na-Kyum, nơi chỉ có thể nhìn thấy phía sau đầu của mình, "Bên trong còn nữa không?" Na-Kyum đỏ mặt cúi cổ về phía Seungho thích thú và gật đầu. Seungho cười, "Vậy thì đứng dậy đi. Đối mặt với ta."

Người họa sĩ rên rỉ di chuyển, nhăn mặt khi cảm thấy hơi nóng từ đêm qua vẫn đang phả vào trong mình. Cậu không biết nó có thể khó xử thế này nếu để quá lâu trong lòng. Cậu choàng vai người quý tộc đang mỉm cười, hét nhẹ lên khi Seungho kéo mình lại gần, vòng một tay qua eo anh ta.

"Quấn cánh tay của ngươi xung quanh ta. Đừng rời ra."

Na-Kyum gật đầu và nghe theo, cảm thấy miệng mình đang chảy nước khi nước ấm đổ xuống da một lần nữa—

"Không rõ."

Na-Kyum chúi mũi vào tai Seungho, thở hồng hộc khi tuân theo, cảm thấy hơi ấm đó truyền ra từ cơ thể mình nhiều hơn, trượt xuống theo dòng nước.

Seungho tiếp tục duy trì điều này cho đến khi Na-Kyum cuối cùng cũng thả lỏng trong tay anh ta, ngực họ áp vào nhau, anh ta mỉm cười. Quăng cái gáo vào bồn, nhà quý tộc đẩy những sợi tóc lưa thưa ẩm ướt ra khỏi trán họa sĩ. "Cảm thấy tốt hơn chưa?"

Na-Kyum cố gắng mỉm cười, vẫn còn xấu hổ để nói, nhưng Seungho có thể nhìn thấy cậu không nhăn mặt nữa. Anh ta vỗ nhẹ vào mông Na-Kyum ba cái, cười toe toét trước sự nao núng đột ngột của Na-Kyum. "Thư giãn đi, ta chỉ đang kiểm tra xem ngươi đã thực sự được làm sạch từ bên trong hay chưa."

Người họa sĩ thở ra một hơi rùng mình, cơ thể mềm nhũn trước lời nói của người đàn ông, Seungho cười khúc khích khi anh ta lấy xô nước rồi đổ nó lên người mình, cười khi Na-Kyum phun nước ra khỏi miệng.

"Thưa ngài, làm ơn—! Cảnh báo cho tôi, ít nhất..." họa sĩ cầu xin, chu môi dưới của mình về phía người đàn ông đang cười – cậu dừng lại khi nhận thấy vẻ mặt vô cùng phấn khởi trên khuôn mặt của người đàn ông.

Cậu cảm thấy tim mình như loạn nhịp, hai tay đặt trên ngực người đàn ông khi cậu nhìn thấy những giọt nước đó trượt dài trên mặt mình. Đầu ngón tay vểnh lên dưới làn da của người đàn ông, hơi thở của cậu thở ra gấp gáp - Seungho ậm ừ, nụ cười rộng của anh ta thu hẹp lại khi anh ta vén một lọn tóc của Na-Kyum ra khỏi mặt, ngón tay cái vuốt ve gò má mềm mại.

Môi của Seungho hé mở khi Na-Kyum nhắm một mắt, anh ta ôm chặt lấy cậu, lấy gáo từ bồn tắm, đổ nước xuống lưng Na-Kyum, điều này làm cậu ngạc nhiên. Nhà quý tộc chế giễu cái nhìn không tin mà anh ta nhận được, "Ta đang chăm sóc cho ngươi, điều đó có sai không?" Na-Kyum lắp bắp và không trả lời. Seungho cười khẩy, "Ngồi trên ghế và xoay người lại." Tuy nhiên, cậu không cử động, nhà quý tộc chớp mắt. "Vậy thì ngươi có muốn ở lại đây, trong lòng ta không?"

Na-Kyum liếc nhanh anh ta, quay đi với khuôn mặt đỏ bừng, môi dưới run rẩy.

Seungho nhún vai, cười toe toét, "Vậy thì được rồi." Anh ta nghiêng người, lấy một chai từ trong giỏ, rót một cách thoải mái trên tay và xoa khắp lưng Na-Kyum.

"Thưa ngài, chuyện gì vậy—"

"Dầu quýt và hạnh nhân. Ngươi chưa từng thử nó trước đây, phải không?" Giọng điệu thích thú không thoát khỏi tai họa sĩ, Na-Kyum gật đầu, bối rối trước cách đối xử xa hoa.

"... Tôi chỉ tắm nước lã hoặc nước vo gạo thôi, thưa ngài. Từ khi tôi đến đây, tôi tắm nước gạo, nhưng... K-không bao giờ ...điều này..."

"Tất nhiên," Seungho trả lời, ậm ừ khi xoa dầu quanh cổ Na-Kyum, xoa xuống vai và cánh tay. "Rốt cuộc, ngươi không bao giờ có thể mua được những thứ xa xỉ như vậy."

Na-Kyum rên rỉ khi đôi bàn tay đó vòng xuống ngực cậu, Seungho đảm bảo dành sự chú ý đặc biệt đến đôi mông đỏ bừng và nhô cao, búng ngón tay cái của mình vào đó hai lần cho đến khi Na-Kyum co giật —Seungho tiếp tục nhiệm vụ xoa dầu trên cơ thể của người họa sĩ ngoại trừ bộ phận sinh dục, Na-Kyum rất biết ơn vì điều đó, cậu thở hắt ra ngay sau khi người quý tộc làm xong. Tuy nhiên, chỉ chớp mắt khi cái chai được đẩy lên ngực, lông mày của người quý tộc nhướng lên.

"Đến lượt ngươi làm điều đó với ta."

Na-Kyum cảm thấy một hạt mồ hôi chảy dài trên lưng, cảm thấy mặt và cổ của mình nóng lên trước lời đề nghị, "Nhưng, thưa ngài...!"

"Ngươi có hai tay. Ta thấy không có lý do gì mà ngươi không thể làm điều tương tự như ta vừa làm cho ngươi".

Na-Kyum cố gắng không thể thốt ra bất kỳ câu phản bác tử tế nào, càu nhàu khi đổ dầu lên tay, lắp bắp xin lỗi khi một vài viên trong số đó trượt qua ngón tay rồi ngay lập tức đổ lên ngực Seungho. Cậu làm chất lỏng lan ra nhanh chóng hết sức có thể, tránh ánh mắt nóng bỏng và nụ cười của nhà quý tộc trong suốt thời gian lặp lại quá trình mà Seungho đã làm cho mình. Rất may, Seungho không nói gì trong khi Na-Kyum di chuyển theo cách của cậu, thu lại nhìn thích thú và đơn giản khi tay của Na-Kyum trượt xuống bộ phận nhạy cảm và vùng kín của người đàn ông.

"Tôi xong rồi, thưa ngài..." cậu càu nhàu, nhìn sang chỗ khác và tránh ánh mắt của Seungho.

"Chưa."

"Huh?"

"Lưng của ta và hậu của ta. Ngươi vẫn chưa làm tới" Seungho thốt lên, mỉm cười với nét ửng hồng dường như đã thường trú trên khuôn mặt của Na-Kyum. "Chắc chắn ngươi sẽ không để chúng như vậy?"

Na-Kyum nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay cầm chai rượu và thấy nó trống rỗng, "Nhưng hết rồi."

"Có một chai khác ở đó," vị quý ​​tộc chỉ vào cái giỏ, Na-Kyum cầm lấy cái chai và đặt lại cái rỗng. Seungho mỉm cười khi nhìn người họa sĩ đang say sưa đổ chất lỏng lên tay, anh ta đứng dậy đi đến phía sau cậu.

"Vì ngài có một thân hình to lớn, đó là lý do tại sao nó nhanh hết" họa sĩ lầm bầm khi cậu dang hai tay lên trên lưng của nhà quý tộc, Seungho lại cười. Na-Kyum không nói gì thêm khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, hai tay khéo léo vuốt dọc xuống gáy, đến những đường cong rồi đường lõm của bờ vai rộng, đến tấm lưng, đến lúm đồng tiền nhỏ ở ngay gốc cột sống—

Seungho đứng lên, Na-Kyum nuốt nước bọt, cắn môi trong khi thoa thêm dầu lên tay, đặt lòng bàn tay vào mặt sau cứng rắn, rên rỉ vì xấu hổ khi đưa ngón tay cái vào giữa má, ấn miếng đệm xuống và đi, theo dõi độ cong của mỗi má.

"Ngươi rất cẩn thận," Seungho nhận thấy, cố kìm lại một nụ cười khi cảm thấy những ngón tay đó đang đan vào bên dưới của mình. Anh ta nghe thấy người họa sĩ càu nhàu điều gì đó để trả lời, anh ta hếch cổ lên "Ta không nghe rõ lắm."

"Tôi nói, Ngài đã xoa rất kỹ cho tôi trước đó, thưa đại nhân.' Vì vậy, tôi chỉ đang làm những gì ngài đã làm với tôi. "

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro