Chương 5 - Đây không phải là thế giới của mình?

Cậu không nhớ mình và Merry đã chạy trốn như thế nào nữa. Khi cậu nhận ra thì cả hai đã chạy thẳng vào trong khuôn viên đền Takayama Inari. Khi cả hai vừa vào trong ngôi đền, không gian xung quanh dường như dịu lại. Lối vào đền hẹp và tăm tối, nhưng có một cảm giác lạ lùng như thể nơi đây che chở họ, bảo vệ họ khỏi những cơn gió lạnh lẽo đang gào thét bên ngoài. Mọi thứ xung quanh như bị đóng băng trong một khoảnh khắc, không có tiếng động, không có gì chuyển động ngoài hơi thở của Sumiyoshi và Merry.

Chậm rãi, họ bước vào sâu hơn, ngắm nhìn những bức tường đền được bao phủ bởi các tấm vải đỏ. Các cột đá cổ kính đứng vững vàng, như thể đang bảo vệ họ khỏi cái thế giới ngoài kia. Đột nhiên, ánh sáng yếu ớt từ một ngọn đèn dầu gần đó dội lên mặt đất, vẽ nên một cái bóng kỳ dị. Đó là một chiếc bàn đá nhỏ, trên đó có một mảnh giấy màu vàng được đặt ngay ngắn.

Merry cúi xuống, tay run rẩy chạm vào mảnh giấy màu vàng, có vẻ như là một lá bùa. Cảm giác lạnh buốt từ lá bùa truyền vào tay cô, nhưng điều khiến cô bàng hoàng là hình vẽ trên đó: một chữ "Lôi" khắc sâu ở giữa, bao quanh là các đường nét huyền bí.

- "Đây là gì? Lá bùa hả?" - Merry thì thầm, ánh mắt đẫm vẻ hoang mang.

Sumiyoshi không nói gì, nhưng cậu cũng đã đoán ra một phần điều đang xảy ra. Đây là một thứ gì đó quan trọng, có thể sẽ là chìa khóa để hiểu mọi chuyện. Nhưng dù sao, cả hai đều không chắc chắn chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cậu với lay lấy lá bùa màu xanh rồi đút nó vô túi quần, cùng chỗ với hai lá bùa còn lại.

Cậu đứng dậy, xoa tay lên trán.

- "Merry, chúng ta phải tìm cách ra khỏi đây." - Cậu gắng gượng nói.

Merry xoa xoa đôi bàn tay, rồi nhanh chóng đứng lên. Cả hai rời khỏi không gian đền, băng qua những cổng torii đỏ, nhưng khi họ bước qua những chiếc cổng, một thứ kỳ lạ xảy ra. Các cổng torii bất ngờ phát sáng rực rỡ, ánh sáng như cuốn lấy họ vào trong một cơn xoáy, khiến mọi thứ xung quanh dường như biến mất.

Từng chiếc cổng torii sáng lóa lên, mỗi chiếc cổng trở thành một điểm sáng, như dẫn đường cho họ đi về phía nào đó, nhưng không biết là đi đâu.

- "Sumiyoshi... chúng ta đang ở đâu?" - Merry thì thào.

Sumiyoshi chỉ có thể nhìn quanh, cảm thấy sự thật đang bắt đầu tách rời khỏi thực tế. Một cảm giác quen thuộc xâm chiếm cơ thể cậu. Họ đã vượt qua hết những chiếc cổng, nhưng khi nhìn thấy bóng đèn sáng phía xa xa, một cảm giác nhói lên trong lòng khiến Sumiyoshi quay lại nhìn. Và rồi, đột ngột, tất cả xung quanh họ thay đổi.

Cậu thấy mình đứng giữa một căn phòng. Những chiếc giường quen thuộc, các đồ vật quen thuộc. Đúng là phòng của Sumiyoshi. Cậu nhíu mày, hoàn toàn không hiểu điều gì đang xảy ra. Đúng lúc này, chiếc điện thoại di động của cậu bất chợt sáng lên, 8h37 sáng.

- "Cái gì...?!" - Cả Sumiyoshi há hốc mồm, không tin vào mắt mình.

Vì tất cả đều diễn ra giống hệt như lần cậu tỉnh dậy vào sáng hôm đó. Mọi thứ như một vòng lặp.

- "Đây là... phòng của mình? Nhưng... tại sao?" - Sumiyoshi lẩm bẩm, ánh mắt bối rối.

Sumiyoshi vẫn cố gắng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tại sao họ lại quay lại đây, trong chính căn phòng của cậu? Ngay lập tức, cảm giác hoảng loạn ập đến. Không phải vì cậu sợ hãi mà là vì một thứ gì đó trong lòng cậu, một linh cảm mạnh mẽ rằng mình không thể ở lại đây. Cảm giác ấy... như thể có thứ gì đó đang đợi cậu, không phải ở đây mà là ở đâu đó khác.

Cậu bật dậy khỏi giường, quơ tay với chiếc áo đồng phục còn vắt trên ghế, rồi vội vã khoác vào người. Cậu nhanh chóng chạy đến cửa sổ, kéo rèm lên, một cái nhìn thoáng qua về khu phố quen thuộc của mình. Mọi thứ vẫn như thường lệ, không có gì thay đổi, nhưng trong đầu cậu lại dấy lên một sự nghi hoặc không thể giải thích được. Cậu không có thời gian để nghĩ ngợi nữa, chỉ kịp hít một hơi thật sâu và lao ra khỏi cửa phòng.

Merry, người vẫn đang ngủ trên giường cạnh cậu, bị tiếng chuông đánh thức. Khi cậu chạy ra khỏi phòng, Merry tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn quanh. Chẳng bao lâu sau, cánh cửa phòng của Sumiyoshi mở toang và Merry, lúc này đã tỉnh hẳn, chạy ra ngoài.

- "Sumiyoshi!" - Merry hớt hải gọi, chạy theo phía sau cậu - "Cậu đi đâu vậy?"

Sumiyoshi không quay lại nhìn, chỉ lầm lũi bước ra hành lang, đôi chân hối hả chạy xuống cầu thang. Trong lòng cậu không hề yên tâm, nhưng cũng chẳng thể giải thích nổi điều gì đang xảy ra. Tất cả diễn ra quá nhanh, chẳng giống như một ngày bình thường. Tại sao lại thế này?

- "Chúng ta phải đi nhanh, Merry, không có thời gian!" - Sumiyoshi nói, cố gắng đẩy nhanh bước đi.

Merry không hỏi thêm, chỉ lẽo đẽo theo sau, đôi mắt cô đầy lo lắng. Cả hai lao nhanh qua hành lang, qua cửa chính của nhà, rồi chạy ra ngoài. Không khí sáng sớm lạnh lẽo, nhưng không ai quan tâm đến cảm giác ấy, cả hai chỉ nghĩ đến một điều duy nhất - phải đến trường ngay lập tức.

Sumiyoshi và Merry không có thời gian để dừng lại. Họ chạy qua những con phố quen thuộc, khu phố mà lúc nào cũng đầy nhộn nhịp vào buổi sáng. Nhưng hôm nay, nó lại yên tĩnh đến lạ. Không có tiếng cười đùa của trẻ con, không có người đi làm vội vã, chỉ có một sự tĩnh lặng bao trùm khắp nơi. Những chiếc xe chạy lướt qua họ như những bóng ma, không hề phát ra tiếng động. Cả thế giới xung quanh dường như ngừng lại, chỉ có họ là những người đang chuyển động.

- "Cái quái gì đang xảy ra vậy...?" - Merry khẽ thì thầm, ánh mắt của cô không rời khỏi từng ngóc ngách của con phố.

Sumiyoshi không trả lời, chỉ cố gắng bước nhanh hơn. Cậu không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng cảm giác áp lực như một tảng đá đè lên ngực. Cảm giác rằng mọi thứ không đúng đang lan tỏa trong tâm trí cậu.

Khi cả hai đến gần cổng trường, mọi thứ xung quanh lại bỗng nhiên trở nên mờ ảo. Cổng trường, vốn đã quá quen thuộc, giờ lại trở nên xa lạ. Chẳng hiểu sao, Sumiyoshi có cảm giác rằng cổng trường này không hề giống như cổng trường mà cậu vẫn thấy mọi ngày. Những bức tường trắng của trường không có vẻ gì là cũ, nhưng ánh sáng trên những bức tường lại lạ lùng như bị xuyên qua lớp sương mù dày đặc.

Cả hai không dừng lại, mà vội vã lao vào trường. Mọi thứ trở nên lạ lẫm hơn khi họ đi vào hành lang trường. Mọi thứ vẫn như cũ—từ những bức tranh vẽ, những dãy hành lang dài, đến những lớp học đã quen thuộc. Nhưng có điều gì đó kỳ lạ... những tiếng động, những tiếng nói, dường như tất cả đều mờ nhạt và xa vời.

Khi bước vào phòng CLB Mỹ thuật, cảm giác không đúng lại càng rõ rệt hơn. Mọi thứ trong phòng vẫn giống hệt như lần trước—những bức tranh vẫn treo trên tường, bàn vẽ vẫn ở vị trí cũ, ánh sáng từ cửa sổ vẫn chiếu vào phòng—nhưng một cảm giác khác biệt, mơ hồ, khiến cả Sumiyoshi lẫn Merry cảm thấy như mình không thuộc về đây.

Sumiyoshi bước đến bàn vẽ, thở dài. Merry cũng bước vào, ánh mắt đầy lo âu.

- "Lạ thật... Tất cả mọi thứ vẫn như thế này, nhưng cậu cảm thấy thế nào?" - Merry hỏi.

Sumiyoshi không trả lời ngay, chỉ đứng đó nhìn quanh. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, không gian ngoài kia vẫn bình yên, nhưng sao lại cảm thấy nặng nề như thế? Mọi thứ cứ như bị phủ một lớp sương mù dày đặc.

Bỗng nhiên, cậu nhận ra... đồng hồ trên tường, chính là chiếc đồng hồ mà cậu đã nhìn thấy lần trước. Cây kim đứng im ở 8:37 sáng. Giống như lúc cậu tỉnh dậy hồi trước.

Một cảm giác không thể nói thành lời trào dâng trong lòng. Chỉ vừa mới xảy ra một vòng lặp, lại thêm một lần nữa, nhưng lần này có thêm Merry ở cạnh.

Cả hai đứng lặng im trong phòng, như thể không biết phải làm gì tiếp theo. Mọi thứ quá quen thuộc, nhưng cũng quá kỳ lạ. Sumiyoshi cảm thấy mình đang mắc kẹt trong một vòng tròn không bao giờ có điểm kết thúc.

Sau một hồi tìm kiếm mòn mỏi trong khu phố yên tĩnh đến kỳ lạ, Sumiyoshi và Merry cuối cùng cũng đến trước một ngôi nhà mà họ chưa từng thấy trước đó. Ngôi nhà này, nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, có vẻ ngoài rất cổ kính, mái ngói phủ đầy rêu, giống như một ngôi biệt thự cũ từ thời xa xưa. Không giống như những ngôi nhà hiện đại xung quanh, nó mang một sự lạ lẫm đáng sợ.

- "Đây là nhà Saya sao?" - Merry hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

Sumiyoshi gật đầu, cảm giác bất an càng lúc càng lớn. Cậu bước tới trước cửa, không một chút do dự. Khi Merry định lên tiếng, cánh cửa bỗng nhiên tự mở ra, như thể ai đó đang đợi họ.

Họ bước vào, và lập tức, một cảm giác khác lạ ập đến. Mọi thứ bên trong ngôi nhà đều yên tĩnh đến mức không thể tả nổi. Những bước chân của họ vang vọng trong không gian im ắng, như thể ngôi nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu. Nhưng không, đây là nhà của Saya thật, và cậu cảm nhận được rằng điều gì đó quan trọng đang xảy ra trong chính ngôi nhà này.

Tất cả thay đổi khi họ đi vào một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang. Trong đó, một bóng người xuất hiện, với những bước đi lảo đảo - Saya.

- "Sumiyoshi... Merry..." - Saya lên tiếng, giọng cô vẫn ấm áp như trước đây, nhưng đôi mắt cô trông mệt mỏi, lo lắng - "Các cậu không sao chứ?"

Merry lao ngay tới, đôi mắt đầy sự lo âu và thắc mắc. Nhưng cô ngay lập tức bị Sumiyoshi chặn lại. Cô ngước lên nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy sự thắc mắc. Cậu thủ thế, nhìn Saya bằng ánh mắt sắc lẹm:

- "Làm sao để ta có thể tin, rằng ngươi không phải là kẻ cuồng loạn kia?"

Saya lúng túng nhìn Sumiyoshi và Merry, rồi cô nói:

- "Cậu là Sumiyoshi, là một tên O-T-A-K-U nghiện gacha cực nặng, thích viết light novel nhưng cách viết thì ngu tệ!"

- "Có cần phải nói hết thế không chứ?" – Sumiyoshi thở phào, hạ tay xuống. Merry lao ngay tới bên cạnh Saya, hỏi han đầy lo lắng.

- "Tại sao cậu lại ở đây? Cậu có ổn không?"

Saya thật gật đầu.

- "Tớ... tớ biết các cậu sẽ đến. Nhưng tớ không có thời gian giải thích đâu. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!"

- "Tại sao lại thế?"

Chưa kịp hỏi thêm, đột nhiên tiếng động lạ phát ra từ ngoài hành lang. Những bước chân nặng nề đang tiến gần, và khi họ quay lại, cửa phòng bị đẩy mạnh, một hình bóng khủng khiếp bước vào. Là Saya giả tạo.

- "Tớ biết các cậu sẽ đến đây mà ~~~ Suumi~~~~ Merry~~~~" Saya giả tạo cười khẩy, ánh mắt đầy sự nguy hiểm. - "Chạy đi đâu cho thoát đây?"

Trái tim Sumiyoshi đập thình thịch trong lồng ngực. Saya giả tạo tiến lại gần, tay cầm một con dao sắc nhọn, ánh mắt không có chút thương xót. Mỗi bước chân của cô ta như mang theo một cái bóng đen đang rình rập, chuẩn bị nuốt chửng tất cả.

- "Chạy đi đâu thế mấy cậu ~~~~?" - Saya giả tạo cười, bước về phía họ. - "Các cậu không thể thoát ~~~ khỏi tôi ~~ được đâu ~~~."

Sumiyoshi, Merry và Saya không còn thời gian để do dự. Cả ba quay lưng chạy vội ra ngoài, vừa chạy vừa nghe tiếng bước chân của Saya giả tạo vang lên, rượt theo họ. Họ lao nhanh qua các hành lang, qua những phòng trống trơn, không một bóng người. Họ hộc tốc tông đổ cửa nhà Saya, rồi chạy một mạch không quay đầu. Chạy qua một ngã rẽ, họ thấy một cánh cửa hé mở. Không một chút nghĩ ngợi, cả ba lao vào đó.

Đó là một ngôi nhà khác. Cửa đóng sập sau lưng họ, ánh sáng từ bên ngoài vẫn đủ để họ nhận ra đây chính là nhà của Shihoru. Merry thở hổn hển, rồi nhìn xung quanh. Những bức tranh vẽ trên tường, những đồ vật quen thuộc khiến cô tin rằng đây đúng là nhà của Shihoru.

- "Cảm giác như chúng ta đã vào được một nơi an toàn rồi." Merry thì thầm, ánh mắt nhìn quanh.

- "Không, chưa chắc đâu." – Sumiyoshi cẩn thận nhòm ngó xung quanh.

Khi họ đang chạy vào trong, đột nhiên một tiếng động phát ra từ bên trong căn phòng. Một bóng người xuất hiện từ phía sau cánh cửa, và khi họ quay lại, họ nhận ra đó là Shihoru.

- "Các cậu đến rồi sao?" Shihoru cười, nhưng không giống như lúc trước, nụ cười của cô có phần rụt rè, lo lắng. Có vẻ như đây chính là Shihoru thật - "Tôi không nghĩ là Saya giả tạo sẽ theo các cậu đến đây được đâu."

Ngay lập tức, một âm thanh ầm ầm vang lên, và một cái bóng lao vào phòng, là Shihoru giả tạo. Nhưng lạ thay, Shihoru thật không hề run sợ. Cô vội vàng lao tới, sử dụng một chiếc dây thừng có sẵn trong phòng để trói tay Shihoru giả tạo lại.

- "Cô không thể giết hay bắt chước chúng tôi được đâu!" Shihoru thật gằn giọng.

Shihoru giả tạo cố gắng chống cự, nhưng cuối cùng bị Shihoru thật chế ngự, đánh bất tỉnh. Mọi thứ dường như yên tĩnh trở lại, ít nhất là trong khoảnh khắc này.

Khi mọi thứ lắng xuống, Sumiyoshi, Merry, Saya và Shihoru nhìn nhau trong im lặng. Họ biết mình chỉ mới tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng cảm giác rủi ro vẫn đè nặng trong lòng.

- "Cảm ơn cậu, Shihoru..." - Merry nói, giọng vẫn còn lo lắng.

Shihoru cười nhẹ - "Không có gì đâu. Chúng ta phải trốn đi càng xa càng tốt."

Sumiyoshi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có bóng tối bao phủ một cách kỳ lạ. Cậu biết rằng mọi thứ chưa kết thúc. Mà chỉ mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro