Chương 8 - Là Duy Nhất ?

Không ai nói gì trong một lúc rất lâu. Không khí trong căn phòng riêng của Sumiyoshi nặng nề đến mức mỗi nhịp thở cũng trở nên khó nhọc.

- "...Có chuyện này mình cảm thấy khó hiểu" Shihoru lên tiếng, giọng nhỏ nhưng rõ ràng - "Mình để ý từ hôm qua rồi. Hình như... chỉ có Sumiyoshi và Merry là không bị đụng mặt bản sao tà ác, hoặc cũng có thể, chỉ là suy đoán của mình thôi nhé, chúng ta không hề nhận thấy sự xuất hiện của Suumi và Merry phiên bản tà ác."

Sumiyoshi giật mình quay sang. Merry cũng tròn xoe mắt.

- "Các cậu nghĩ đi," Shihoru tiếp tục, siết chặt gấu áo. "Khi Tsuga ra ngoài, cậu ấy gặp Saya giả, gặp mẹ của Sumiyoshi giả... rồi gặp cả mình. Nhưng chưa từng thấy bản sao của Sumiyoshi hay Merry."

- "...Đúng thật" Tsuga thì thào, khuôn mặt tái mét.

- "Có lẽ là chúng ta chưa hề gặp "họ", hoặc cũng có lẽ..." Saya bập bẹ, ngập ngừng như sợ chính lời mình. "Có lẽ... Sumiyoshi và Merry... là 'duy nhất'... Không thể bị sao chép..."

Tim Sumiyoshi đập thình thịch, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Không thể bị sao chép...?
Vậy còn những người khác... đều có một 'bản' ngoài kia...?

Merry siết chặt tay Sumiyoshi, ánh mắt hoảng loạn.

- "Có nghĩa là... nếu bản sao tụi mình tìm được tụi mình, tụi mình... chết chắc!?"

Shihoru lắc đầu:

- "Tôi chưa thể chắc chắn được là có khả năng đó hay không"

Đúng lúc đó, tiếng bước chân khe khẽ vang lên ngoài hành lang. Tất cả cùng nín thở. Tiếng dép lê loẹt xoẹt. Rồi tiếng gõ nhẹ vào cánh cửa phòng ngủ.

- "Sumiyoshi~?"

Giọng mẹ cậu cất lên, ngọt ngào và dịu dàng... không đúng. Có một thứ gì đó lệch lạc trong cách bà ta phát âm, như một chiếc máy hát bị lệch đĩa.

- "Mấy đứa dậy chưa? Mẹ nấu xong bữa sáng rồi đó."

Cả lũ cứng người, không ai dám động đậy. Sumiyoshi nuốt khan. Cậu ra hiệu im lặng, rồi hạ giọng thì thầm sát tai mọi người:

- "Nghe này. Chúng ta phải... giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Tuyệt đối không tỏ ra nghi ngờ. Không được tỏ thái độ lạ, hay cố gắng chống lại những thứ mà cái thế giới này cho là "tự nhiên" Nếu không... mọi thứ có thể sẽ trở nên tồi tệ hơn rất nhiều đấy."

Saya run lẩy bẩy. Tsuga siết chặt gậy gỗ trong tay, mồ hôi nhỏ giọt từ cằm xuống sàn.

- "Phải sống sót," Merry thì thầm, như tự trấn an.

Sumiyoshi gật đầu, rồi lấy hơi thật sâu. Cậu bước ra mở hé cửa. Ánh sáng mờ từ hành lang hắt vào, chiếu lên gương mặt người phụ nữ đứng đó. Là mẹ cậu. Nhưng không phải mẹ cậu. Không có gì bất thường lộ ra một cách rõ ràng: bà ta mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, mái tóc được búi cao gọn gàng. Ánh mắt bà ta ấm áp, nụ cười dịu dàng - tất cả mọi thứ - chỉ như một buổi sáng chủ nhật bình thường.

- "Xuống ăn sáng đi, Sumiyoshi, gọi thêm cả mấy đứa bạn con xuống đi." bà nói, giọng đều đều nhưng không chệch nhịp.

Sumiyoshi mím môi. Cậu gật đầu một cách máy móc.

- "Vâng... con xuống ngay đây ạ."

Bà gật đầu, quay đi, tiếng dép lê lướt nhẹ trên hành lang. Cánh cửa phòng khép lại. Ngay lập tức, Sumiyoshi ra hiệu bằng tay:

- "Tất cả nhớ kỹ nhé - cứ xử sự như bình thường. Ăn sáng, trò chuyện, đi lại... giống như chưa có chuyện gì."

Merry nuốt nước bọt. Shihoru và Saya mặt trắng bệch nhưng gật đầu. Tsuga siết chặt tay, nói như tự trấn an:

- "Chỉ cần không làm gì kỳ lạ... thì chúng ta sẽ được an toàn."

Cả nhóm lặng lẽ chỉnh trang lại áo quần, ép mình bước ra khỏi phòng, xuống cầu thang. Trong bếp, bàn ăn đã được dọn sẵn. Trứng ốp la, bánh mì nướng, súp miso... mùi thơm ngào ngạt bay ra chiếm trọn khứu giác của tụi Sumiyoshi, làm cả bọn gần như quên mất rằng tụi nó đang trong cái tình cảnh rằng mỗi bước đi, mỗi cử chỉ của tụi nó đều ảnh hưởng trực tiếp tới cái tính mạng mong manh của tụi nó.

Mẹ Sumiyoshi - hoặc cái gì đó đội lốt bà - đang đứng quay lưng về phía bếp, rót trà. Sumiyoshi nuốt nước bọt. Cậu kéo ghế ngồi xuống như thường lệ. Merry, Saya, Tsuga và Shihoru cũng lặng lẽ làm theo. Bữa sáng bắt đầu. Tiếng bát đĩa khẽ va vào nhau. Tiếng nhai nuốt vang lên khe khẽ. Không ai dám phá vỡ không khí im lặng.

- "Mấy đứa có kế hoạch gì cho hôm nay không? Thỉnh thoảng mấy đứa cũng nên đi đâu đổi gió chút chứ, ở trong nhà nhiều bí lắm."

Mẹ hỏi, giọng vô tư, hoàn toàn tự nhiên. Sumiyoshi ép mình nở một nụ cười gượng gạo.

- "Chắc... tụi con ra ngoài chơi một chút."

- "Bây giờ trời đẹp lắm đấy," bà ta cười, mắt cong cong.

Không một kẽ hở. Không một dấu hiệu sai lạc.

Nhưng Sumiyoshi cảm giác như toàn thân mình bị hàng ngàn con mắt vô hình bám chặt lấy. Trong lúc gắp miếng trứng vào đĩa, Shihoru thì thầm rất khẽ, chỉ đủ cho những người ngồi gần nghe thấy:

- "Chúng ta cần tách ra... tìm lối thoát."

Saya cắn môi, thì thầm trả lời:

- "Bên ngoài cửa chính chắc có phục sẵn. Nếu đi theo kiểu bình thường, sẽ bị bắt ngay. Có khả năng cao là vậy"

Tsuga nghiêng người, với tay lấy thêm bánh mì, thốt lên như lẩm bẩm:

- "Ban công tầng hai. Cửa sổ phòng Sumiyoshi. Chúng ta có thể trèo ra ngoài."

Sumiyoshi gật khẽ. Cậu nhai tiếp miếng bánh mì, nhịp tim đập dồn dập. Merry khẽ nói, tay che miệng như đang che tiếng ho:

- "Phải chia người ra. Một nhóm ở lại đánh lạc hướng."

Ánh mắt Sumiyoshi lia nhanh sang Saya và Shihoru. Một quyết định âm thầm đã được đưa ra. Bữa sáng kết thúc ngay sau đó. Mẹ Sumiyoshi quay vào rửa bát. Sumiyoshi đứng dậy, quay sang nói như thường:

- "Con... lên phòng lấy đồ nhé."

Mẹ cậu gật đầu, không chút nghi ngờ.

Sumiyoshi dẫn đầu, cả nhóm lặng lẽ lên cầu thang. Ngay khi cánh cửa phòng ngủ khép lại sau lưng, cả nhóm ngay lập tức lao vào bàn bạc.

- "Nghe này," Sumiyoshi thì thầm. "Tôi, Merry và Tsuga sẽ trèo ban công ra ngoài. Saya và Shihoru sẽ ở lại, kiếm cớ giữ chân 'mẹ'."

Saya tái mặt.

- "C-còn nếu lỡ bà ta 'lên cơn' thì sao!?"

Shihoru nắm tay cô nàng, ánh mắt kiên định:

- "Yên tâm. Nếu có chuyện gì... tớ sẽ cản lại."

Sumiyoshi gật đầu, cảm thấy cổ họng khô khốc.

- "Chúng ta vẫn còn nhiều lựa chọn khác, nhưng cái này đáng để thử đấy chứ."

Tiếng bát đĩa vang lên lách cách dưới nhà. Thế giới bên ngoài cửa sổ xanh ngát nắng. Nhưng với Sumiyoshi, đó không phải tự do – mà cũng có thể là cái bẫy. Chỉ cần một bước đi sai lầm... cả thế giới sẽ bị bẻ gãy.

Và cậu biết - điều tồi tệ nhất... vẫn chưa bắt đầu. Ngay khi Sumiyoshi nắm lấy tay nắm cửa sổ, kéo nhẹ

Soạt

Tiếng bản lề rít lên. Một cơn gió lạnh buốt quét ngang qua căn phòng. Merry giật thót, va đầu vào tường. Saya lập tức ngồi thụp xuống, tay ôm lấy đầu, run lên bần bật. Ở dưới nhà, tiếng nước chảy trong bồn rửa đột nhiên ngưng bặt. Một khoảng lặng chết chóc. Sumiyoshi tái mặt, nhanh chóng đóng sập cửa sổ lại. Cả lũ nín thở, lắng nghe.

...

Tiếng bát đĩa lại tiếp tục vang lên, đều đặn như cũ. Merry ôm ngực, thì thào:

- "Suýt nữa thì..."

Shihoru nghiến răng:

- "Như thể 'chúng nó' biết trước được rằng mình đang làm gì vậy!"

Tsuga bặm môi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Sumiyoshi cắn môi, đảo mắt tìm kế khác.

- "Hay là..." - cậu nảy ra một ý tưởng nghe có vẻ rất chi là tồi - "...chúng ta xin mẹ cho đi picnic đi?"

Cả nhóm ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt tối sầm lại.

- "Picnic?" - Saya thì thào, với cái vẻ mặt không thể nào mà chán hơn.

Sumiyoshi gật đầu:

- "Phải. Coi như đi chơi bình thường. Mang theo thức ăn, nước uống, thảm ngồi... Vừa đúng kiểu picnic ngày chủ nhật bình thường."

Shihoru gật gù:

- "Với lý do đó... mẹ sẽ không nghi ngờ, nhưng có thật là suôn sẻ thế không?"

Tsuga chợt nhớ ra, bấm đồng hồ:

- "Giờ mới 9 giờ 5 phút. Nếu đúng như chúng ta suy đoán, từ 9h sáng đến 4h chiều là khung giờ an toàn."

Merry xiết chặt tay Sumiyoshi:

- "Được, thử đi!"

Cả nhóm chuẩn bị gọn nhẹ: mấy chai nước, bánh mì, mền cũ làm chăn trải picnic. Trong khi đó, cái câu hỏi của Shihoru gần tan biến vào hư không mà chẳng có đứa nào nghe thấy, có vẻ như nó lọt từ tai này qua tai kia mất rồi. Sumiyoshi dẫn đầu xuống nhà, ra vẻ hồ hởi:

- "Mẹ ơi, tụi con tính đi picnic một chút nha!"

Bà mẹ giả tạo quay lại, mỉm cười đầy âu yếm:

- "mấy đứa cứ đi đi, trời đẹp lắm mà."

Không chút nghi ngờ. Không chút do dự. Sumiyoshi thầm thở phào. Cả nhóm sải bước ra khỏi khu dân cư, đi về phía ngoại ô. Từ xa, những dãy nhà nhỏ lùi lại. Đồng cỏ xanh mướt trải dài trước mắt. Gió thổi lồng lộng, mang theo hương thơm ngai ngái của bùn đất.

Thế giới - vẫn nguyên vẹn.

Không tiếng chân chạy rượt. Không ánh mắt rình rập. Chỉ có tiếng ve sầu rền rĩ, và tiếng chân của bọn trẻ đang đi một cách thận trọng. Đi bộ gần 2 tiếng, trời trưa đứng bóng. Cuối cùng, họ tới một cây cầu bỏ hoang bắc qua dòng sông nhỏ. Cây cầu xiêu vẹo, phần lớn bị han gỉ hoàn toàn, nhưng bao nhiêu năm nay, người dân quanh đây vẫn sử dụng nó mà không mảy may nghĩ đến việc tu sửa hay làm mới. Có vẻ như đối với người dân vùng ngoại ô này, nó khá quan trọng thì phải. Lúc ở thế giới cũ, cậu có đọc ở đâu đó rằng cây cầu này như một chứng nhân lịch sử đã từng nhìn qua nhưng cuộc chiến ác liệt hay những mùa lễ hội nhộn nhịp, có vẻ như nó đã ở đó khá lâu rồi.
Bên dưới, nước sông lững lờ trôi, mặt nước phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Sumiyoshi chỉ xuống gầm cầu:

- "Chúng ta xuống dưới đó đi."

Merry thở hổn hển, gục xuống bãi cỏ:

- "Ít nhất thì không ai tìm thấy chúng ta ở đây..."

Saya trải tấm mền xuống nền đất ẩm, ngồi bệt xuống. Shihoru kiểm tra đồng hồ:

- "Vẫn còn an toàn. Mới 1 giờ 47 phút."

Tsuga đổ người ra bãi cỏ, thở dài:

- "Ít nhất cũng được một lúc yên bình."

Trong lúc Sumiyoshi ra mép sông rửa mặt, cậu bỗng thấy một vật gì đó trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Một lá bùa - y hệt những lá bùa cậu mang theo - nhưng có màu xanh lam, và chính giữa lá bùa có một kí tự nổi lên trong vòng tròn lớn ở giữa chiếc bùa: Phong. Cậu thò tay vớt lấy. Lá bùa lạnh ngắt, ướt đẫm nước sông, nhưng chữ "Phong" vẫn rực lên ánh sáng mờ mờ. Cả nhóm ùa tới ngay lập tức, mắt mở to.

"Phong...?" - Merry thì thào.

Saya run run sờ vào lá bùa:

- "Lại cái gì nữa đây..."

Sumiyoshi siết lá bùa Phong trong tay, nước lạnh thấm ướt lòng bàn tay. Ánh mắt cậu hướng về đường chân trời - nơi những đám mây đen vẫn chậm rãi trườn tới, như một con thú khổng lồ đang đói khát. Ánh nắng ban trưa bắt đầu ngả vàng. Dòng sông bỗng nhiên... dập dềnh khác thường. Sóng nước lăn tăn, rồi nổi gợn như đang rụng ra từng mảng ánh sáng. Như có một thứ gì đó... đang đi trật khỏi đường ray. Không, không chỉ đơn giản là vậy. Những cơn gió lạnh lẽo lướt qua, mang theo cái mùi tanh tanh của máu tươi và sắt gỉ.

Saya nắm chặt tay Sumiyoshi:

"Chúng ta phải rời khỏi đây, NGAY!"

Không cần bàn thêm, cả nhóm lập tức nhấc ba lô, lao vội khỏi gầm cầu. Gió thốc ngược vào mặt, rít lên những tiếng rờn rợn như tiếng ai khóc. Merry ngước lên trời:

"Trời tối nhanh quá,chuyện gì đang xảy ra thế này?!"

Mới chỉ 3 giờ 57 phút, mà bầu trời đã nhuốm màu tím chì.

Sumiyoshi dẫn đầu, nhắm hướng ngôi đền Takayama Inari - nơi họ tin rằng là safe zone duy nhất. Cả bọn dốc hết sức, băng qua những con đường làng hoang vắng, những cánh đồng trơ trụi.

Chỉ cần tới cổng đền, mọi thứ sẽ ổn.

Chỉ cần tới được.

Chỉ cần -

Bụp!

Một cú va chạm mạnh đẩy Sumiyoshi ngã nhào xuống đất.

Cậu bật dậy, quay lại -

Saya giả tạo - với khuôn mặt méo mó thành một nụ cười kỳ quái — trong tay cầm một thanh dao găm sáng loáng.

-  "Sumiii~~" - cô ta kéo dài giọng, gai lạnh chạy dọc sống lưng Sumiyoshi.

Nhanh như chớp cô ta lao đến. Không kịp phản ứng.

Xoẹt!

Lưỡi dao đâm phập vào gần tim cậu. Máu đỏ thẫm phun ra, nhuộm ướt cả vạt áo. Sumiyoshi quỵ xuống, mắt mờ đi trong cơn đau xé. Nhưng bằng một phản xạ tuyệt vọng, cậu siết lấy cổ tay Saya-giả, gồng hết sức rút con dao và cắm ngược lại vào vai cô ta.

Một tiếng thét không phải của người vang lên. Từ vết thương trên vai Saya-giả, dòng máu đen đặc sệt trào ra, bốc mùi tanh nồng kinh khủng.

Merry hét toáng lên:

-  "Suumiiiiii!!!"

Cảnh vật xung quanh nứt vỡ như gương vỡ, từng mảnh vỡ lấp lánh xoay tròn. Thế giới... lại bị bẻ gãy.

ẦM!

Thế giới nứt ra như gương vỡ. Từng mảnh vỡ sáng loáng cuốn lấy họ vào cơn lốc xoáy hỗn loạn.


Soạt.

Sumiyoshi mở choàng mắt. Ánh nắng ban sáng len qua khe rèm cửa. Chiếc đồng hồ trên bàn nhấp nháy đúng 8:37 AM. Mọi thứ im lặng kỳ lạ. Cậu bật dậy khỏi giường, tim đập thình thịch.

-  "Chết tiệt..." - Sumiyoshi lẩm bẩm.

Ngay lúc ấy, Merry từ góc phòng bật dậy, gương mặt còn nhăn nhó vì cơn mệt mỏi.

-  "Sumiyoshi...? Chúng ta..." — cô ngơ ngác nhìn quanh.

Shihoru thì đang khẽ rên rỉ, ôm đầu ngồi dậy từ sát tủ quần áo. Tsuga cũng lồm cồm bò dậy từ đống gối dưới sàn, mặt cắt không còn giọt máu.

Tất cả — đều ở đây.
Và tất cả — đều nhớ những gì vừa xảy ra.

Không ai nói ra, nhưng ánh mắt họ trao nhau đầy vẻ kinh hãi.

Sumiyoshi run rẩy mở ba lô, kiểm tra.

Những tấm bùa trong túi

vẫn còn nguyên vẹn.

Không vết rách. Không nét chữ mờ nhòe.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro