the first spark

Khi đến nơi, không gian ở đây hoàn toàn khác biệt so với cuộc sống thường ngày. Mọi người bắt đầu chuẩn bị cho buổi khám chữa bệnh sắp tới. Hình ảnh của những đứa trẻ nghèo khổ, sống trong những vùng núi xa xôi, khiến lòng Sungchan thắt lại. Nhưng cũng chính ở đây, trong những khoảnh khắc này, anh thấy được giá trị thật sự của những điều anh đã và đang làm.

Trong suốt quãng thời gian này, Wonbin dần quen thuộc với không khí ở đây, bắt đầu giao tiếp với các đồng nghiệp của Sungchan và nhanh chóng thân thiết với mọi người. Sungchan lúc này không khỏi ngạc nhiên khi thấy Wonbin hòa nhập nhanh chóng đến vậy. Dần dần, cậu cũng đã trở thành một phần trong đội ngũ đầy nhiệt huyết ấy.

-

Bầu không khí trong trại khám chữa bệnh ở vùng cao vừa tĩnh lặng lại vừa đầy ắp tiếng cười của những đứa trẻ. Những ngôi nhà giản dị, mái tranh phủ kín bằng lá cọ, chỉ có những đứa trẻ lanh lợi chạy quanh, tạo ra một cảnh tượng sống động giữa khung cảnh miền núi hùng vĩ. Họ đã đến nơi, và công việc bắt đầu ngay lập tức.

Sungchan cùng đồng nghiệp bắt tay vào việc khám bệnh cho những trẻ em nghèo, chăm sóc sức khỏe cho những gia đình đang gặp khó khăn. Trong khi đó, Wonbin đứng ở một góc, chăm chú nhìn vào không gian rộng lớn này. Cậu không khỏi cảm thấy lạ lẫm, nhưng lại cũng cảm nhận được những gì họ đang làm. Đây không chỉ là công việc mà còn là sự chia sẻ, là những nghĩa cử cao đẹp mà không phải ai cũng có thể thực hiện.

Wonbin đứng gần một cô bé đang được khám, nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của cô bé khi nhận thuốc và nở một nụ cười tươi. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng cậu, một thứ cảm giác mà chỉ khi chứng kiến những điều như thế này, cậu mới có thể hiểu được cái gọi là ý nghĩa thực sự của nghề y.

Lúc này, Sungchan đang nói chuyện với một người dân địa phương, ánh mắt anh thoáng liếc nhìn về phía Wonbin. Anh nhẹ nhàng bước đến gần Wonbin, vỗ vai cậu một cái thật nhẹ nhàng như thể muốn tiếp thêm sức mạnh cho người bạn của mình. "Cậu làm tốt lắm," anh nói, giọng trầm ấm nhưng không giấu được sự tự hào.

Wonbin ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại dịu dàng mỉm cười.

"Cảm giác thế nào?" Sungchan hỏi, đôi mắt sáng lên, không chỉ là sự quan tâm mà còn là sự yêu quý dành cho người bạn đồng hành này.

"Khác lắm... Nhưng lại rất ý nghĩa," Wonbin đáp, ánh mắt cậu như tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt Sungchan.

Sungchan mỉm cười, chỉ vào đám trẻ đang vui vẻ ở một góc sân. "Những đứa trẻ này, chúng sẽ nhớ mãi sự giúp đỡ của chúng ta, Wonbin. Cả cậu nữa, tất cả sẽ là một phần trong ký ức của chúng, một ký ức tốt đẹp."

Wonbin không trả lời ngay mà chỉ im lặng nhìn những đứa trẻ với ánh mắt sâu lắng, trong lòng cậu đầy ắp cảm xúc. Những lời nói của Sungchan thật sự đã chạm đến trái tim cậu, và dù có thể cậu không bao giờ nói ra, nhưng cậu biết rằng mình đã tìm thấy được một phần trong cuộc sống mà trước đây mình chưa từng nghĩ tới.

Cảm giác ấy khiến Wonbin nhớ lại những điều mình từng bỏ qua trong cuộc sống. Cậu từng cảm thấy như mình không thuộc về nơi này, nhưng giờ đây, cùng với Sungchan, cậu nhận ra rằng mình đã tìm thấy được một nơi, một cái gì đó thực sự có ý nghĩa với bản thân. Cảm giác ấm áp và an toàn, đó chính là thứ mà cậu luôn khao khát, nhưng không ngờ lại tìm thấy ở Sungchan.

-

Khi công việc ở trại khám chữa bệnh đã xong xuôi, và những đứa trẻ đã được chăm sóc đầy đủ, cả nhóm bác sĩ, y tá và đội hỗ trợ khác ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây, tận hưởng không khí trong lành của vùng cao. Wonbin tìm một góc yên tĩnh, nơi ánh nắng buổi chiều dịu dàng chiếu xuống mặt đất, làm ấm áp cả không gian. Cậu lấy cây đàn guitar ra, bắt đầu gảy những giai điệu nhẹ nhàng, tâm hồn dường như cũng theo đó mà lắng lại.

Âm thanh trong trẻo của đàn guitar vang lên giữa không gian tĩnh mịch, như những làn sóng nhẹ nhàng xoa dịu tâm hồn. Những ngón tay điêu luyện của Wonbin trên phím đàn không chỉ tạo nên những giai điệu mà còn vẽ ra một bức tranh đẹp đẽ trong không gian xung quanh. Những đứa trẻ lặng lẽ nhìn theo, có đứa nhảy múa, có đứa ngồi xuống thảm cỏ nhẹ nhàng hát theo nhịp đàn, như thể ngay lúc này âm nhạc là thứ duy nhất làm chúng vui vẻ và hạnh phúc.

Sungchan từ xa nhìn thấy, ngồi một mình dưới tán cây, ánh mắt anh không thể rời khỏi Wonbin. Anh cảm nhận được một điều gì đó đặc biệt trong từng nốt nhạc mà cậu chơi, thứ âm nhạc này không chỉ là một phần trong Wonbin, mà còn là sự kết nối giữa hai con người trong khoảnh khắc này. Không gian như ngừng lại, chỉ còn lại những giai điệu của đàn guitar và trái tim hai người, hòa quyện vào nhau.

Wonbin ngừng chơi một lúc, nhưng ánh mắt cậu vẫn lạc vào không gian xung quanh, như thể đang chìm đắm trong những suy nghĩ riêng tư. Sau một lúc im lặng, cậu quay lại nhìn Sungchan, đôi mắt sáng lên khi thấy anh đang đứng đó, nhìn mình. Cậu mỉm cười nhẹ, rồi tiếp tục gảy những nốt nhạc.

Sungchan đứng dậy, tiến lại gần. "Đàn rất hay" anh nói, giọng trầm ấm nhưng đầy sự chân thành.

Wonbin chỉ mỉm cười, ngượng ngùng khi nghe lời khen từ Sungchan. Cậu không nói gì, chỉ tiếp tục chơi đàn. Mỗi nốt nhạc như một lời cảm ơn, như một cách để trả lại những gì mà Sungchan đã dành cho cậu. Và trong giây phút đó, giữa âm nhạc và những cảm xúc chưa nói ra, họ cảm nhận được rằng mình đang dần gần nhau hơn, dù không cần phải nói thành lời.

Một khoảnh khắc yên bình lặng lẽ trôi qua. Không gian nơi vùng cao rộng lớn, và giữa đó, chỉ có tiếng đàn guitar vang vọng, như lời thì thầm của hai con người tìm thấy sự kết nối trong âm nhạc, trong sự thấu hiểu và trong những cuộc trò chuyện không cần quá nhiều lời.

-

Màn đêm buông xuống, không khí lạnh của vùng cao bắt đầu bao trùm. Cả nhóm bác sĩ, y tá và các tình nguyện viên tụ tập lại quanh đống lửa trại, ngọn lửa bập bùng cháy lên, tỏa ra những tia sáng ấm áp. Mọi người ngồi quây quần quanh lửa, tay cầm những tách cà phê ấm nóng, trò chuyện rôm rả sau một ngày làm việc vất vả.

Wonbin ngồi yên lặng, một tay cầm chiếc đàn guitar, tay kia đôi khi đung đưa tách cà phê một cách thích thú. Cậu không tham gia vào cuộc trò chuyện sôi nổi, mà chỉ lặng lẽ nghe mọi người cười đùa, ánh mắt đôi khi lại hướng về Sungchan, người đang ngồi đối diện.

Sungchan cười nói cùng mọi người, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Wonbin, như thể trong ánh mắt anh đang chứa đựng những cảm xúc sâu xa, khó tả.

"Cậu cũng tham gia đi, Wonbin," một trong những đồng nghiệp của Sungchan nói, chỉ vào Wonbin với nụ cười thân thiện. "Chúng tôi đang kể những câu chuyện vui, cậu không thể im lặng mãi được đâu."

Wonbin mỉm cười ngại ngùng, gật đầu. Cậu không phải người dễ dàng tham gia vào những cuộc trò chuyện náo nhiệt, nhưng từ khi ở cùng Sungchan, mọi thứ dường như đã thay đổi một chút. Cậu cảm thấy mình muốn mở lòng hơn, muốn hòa mình vào những cuộc trò chuyện đơn giản, không phức tạp.

Đêm đến, không khí xung quanh vẫn vậy, nhưng có một chút rượu vào làm mọi người trở nên vui vẻ, cởi mở hơn. Họ ngồi xung quanh đống lửa, những câu chuyện bắt đầu lộn xộn, tiếng cười nói càng lúc càng lớn. Mọi người chia sẻ những câu chuyện về công việc, về cuộc sống và về những chuyến đi mà họ đã trải qua. Chai bia trống không được thay thế bằng chai khác, làm không khí thêm phần náo nhiệt.

Một bác sĩ trong nhóm, đã hơi say, bắt đầu cười lớn và chỉ vào Wonbin với vẻ mặt đầy thích thú: "Này, cậu trông giống ai đó lắm... Cậu không phải là người quen của tôi đấy chứ?"

Mọi người nhìn nhau, bắt đầu tò mò.

Không giống ai đâu," một bác sĩ khác, cũng có chút hơi men, tiếp lời, "Nhưng mà tôi phải nói là... Cậu thật sự rất giống người yêu cũ của Jung Sungchan đấy." Anh ta vừa nói, vừa nhìn vào Sungchan như thể đang trêu đùa. "Cô ấy cũng thích âm nhạc, là nghệ sĩ violin."

Lời nói đó như một tia sét đánh vào không khí. Mọi người im lặng, mắt nhìn nhau, rồi hướng về phía Sungchan. Anh chợt thấy cơ thể mình cứng lại, ánh mắt lóe lên một chút khó hiểu.

Wonbin, mặc dù không hiểu hết tất cả những gì đang diễn ra, nhưng cậu cảm thấy một cảm giác khác lạ dâng lên trong người. Cậu nhìn Sungchan một cách lặng lẽ, ánh mắt có gì đó ngập ngừng, lo lắng. Mọi người vẫn đang tiếp tục nói cười, không ai nhận ra sự thay đổi trong không khí.

"Chắc anh ấy không để ý đâu, anh ấy luôn đùa như thế mà" một đồng nghiệp khác nói, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng. Nhưng Wonbin cảm thấy không thoải mái chút nào, câu nói này như thể một vết dao đâm vào trái tim cậu. Cậu không biết phải làm gì, chỉ im lặng, nhìn xuống đất.

Sungchan nhận ra ánh mắt của Wonbin, và trái tim anh bắt đầu đập mạnh hơn. Anh cảm thấy có gì đó không đúng. Anh muốn giải thích, nhưng không thể nói ra, chỉ im lặng nhìn cậu. Anh không biết liệu có phải lời nói vô tình đó đã khiến Wonbin cảm thấy khó chịu hay không, lòng anh thắt lại.

Một lúc sau, khi không khí đã lắng xuống, có một cô bạn nhỏ cố gắng khôi phục lại sự vui vẻ của buổi tối. "Thôi, chúng ta nói chuyện khác đi. Đây là một chuyến đi ý nghĩa, đừng để những chuyện nhỏ nhặt làm chúng ta khó chịu."

Nhưng dù có nói thế nào, Wonbin vẫn không thể nào thoải mái được. Cậu chỉ muốn tìm một góc riêng để yên lặng, không muốn đối diện với ánh mắt của Sungchan, không muốn phải nghe thêm những lời như vậy nữa.

Cảm giác bị so sánh và là sự thay thế trong mối quan hệ này khiến Wonbin không khỏi hoang mang. Cậu tự hỏi liệu Sungchan có đang nhìn cậu như một phiên bản khác của người cũ, liệu những gì họ có chỉ là sự lấp đầy khoảng trống mà thôi?

Đêm hôm đó, dù ngồi cùng mọi người, nhưng trái tim của Wonbin vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Cậu nhìn vào ngọn lửa, nhưng mọi thứ đều mờ nhạt, chẳng còn ấm áp như trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro