CHƯƠNG 11: NHẬN RA

Không khí trong phòng ngủ của Joss mang màu sắc trầm ấm, chỉ còn ánh đèn ngủ nhàn nhạt rọi xuống hai bóng người đang lặng lẽ quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn. Nụ hôn vẫn còn đọng nơi đầu môi, chưa kịp phai nhạt. Tay Joss nhẹ nhàng lướt lên tấm áo sơ mi cũ kỹ của Gawin, lần mò từng khuy áo như thể muốn chạm vào những điều thân mật hơn.

Cậu học sinh mọt sách không đẩy ra, nhưng cũng không buông thả. Gawin mỉm cười rồi đưa tay giữ lấy tay Joss lại, kéo mền đắp lên người cả hai, giọng khẽ cợt nhả:

"Mình đã là gì của nhau đâu, đúng không?"

Joss khựng lại trong giây lát, rồi khẽ cười, tay nựng má cậu:

"Là người tao muốn giữ lại... là được chưa?"

Không gian như ngưng đọng, chỉ còn tiếng thở khe khẽ của cả hai giữa chăn ấm. Một lúc sau, khi đã lăn sang nằm nghiêng đối diện, Gawin khẽ bật cười hỏi:

" Ê, sao mày to hơn nó gấp rưỡi mà làm đàn em nó vậy?"

Joss ngửa đầu ra cười, giọng khàn khàn pha lẫn buồn bã:

" Mẹ tao thiếu nợ nhà nó... tao chẳng còn cách nào khác. Tao từng nghĩ chỉ cần làm theo là mọi chuyện sẽ êm xuôi. Ai ngờ..."

Cậu không nói tiếp. Mắt chỉ nhìn trần nhà như đang trôi về một ký ức nào đó rất cũ.

Im lặng phủ lấy cả hai một lúc lâu. Rồi Joss quay sang, lần này là ánh mắt thành thật và dịu dàng hơn bao giờ hết:

" Tối nay... ở lại đây nha. Được không?"

Gawin thoáng ngập ngừng, hai gò má hơi ửng đỏ. Nhưng cuối cùng cậu gật đầu, thật khẽ.

Cảnh chuyển sang phía bên kia thành phố - nơi căn hộ áp mái của nhà Perth rực rỡ ánh đèn led, tiếng nhạc sôi động và mùi rượu len lỏi trong không khí. Tiệc overnight diễn ra cuồng nhiệt. Người cười, người nhảy, người đắm chìm trong men say.

Perth ngồi ở ban công, tay cầm điếu thuốc cháy dở. Mắt cậu đăm chiêu nhìn vào khoảng không, nơi căn phòng đối diện im ắng đến lạ.

Tiếng bước chân cộc cộc vang lên, rồi một giọng nói quen thuộc cất lên phía sau:

" Xin một điếu."

Perth không quay lại, chỉ đẩy bao thuốc ra sau. Người vừa đến ngồi xuống bên cạnh
là Junior, anh trai cậu.

" Nghe nói mày bắt nạt ai dữ lắm hả?"
- Junior hỏi vu vơ, giọng vẫn đều đều.

"Biết à?"

"Không có biết, nhưng cái clip mày đạp bàn nó ghim trên đầu Facebook của tao."

Perth khẽ cười nhạt, ánh mắt vẫn không rời khỏi ô cửa kính phía xa:

" Em đã bắt nạt nó đến mức... nó phải bỏ đi Mỹ với ba nó luôn rồi."

Cậu nói chậm, từng chữ như vỡ ra trong cổ họng. Ánh mắt lúc này không còn sự kiêu ngạo, chỉ còn trống rỗng.

Junior liếc sang em mình, thấy trong ánh mắt ấy một điều gì đó rất khác - như là tiếc nuối, như là hoảng sợ, như là... yêu thương đến muộn màng.

" Giờ mày mới hiểu, thì trễ rồi em ạ."

Perth không đáp. Cậu chỉ dụi tắt điếu thuốc, hít vào một hơi sâu rồi tự hỏi trong đầu:

"Santa... ở đó, mày có khỏe không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro