CHƯƠNG 17: CHUYỆN CŨ


Tiết đầu tiên chưa bắt đầu, lớp học đã râm ran tiếng bàn tán. Những tiếng xì xầm vang lên, điện thoại trên tay một vài người học sinh đang phát đoạn clip... cảnh một cậu con trai bị xô ngã giữa sân trường, ánh mắt hoảng sợ, đôi môi run run. Santa bước vào lớp đúng lúc đó.

Một bạn trai phía góc lớp ngẩng lên:

Student 1: "Wait... is that him? That's Santa, right?"
(Khoan... kia là cậu ấy đúng không? Là Santa đấy mà?)

Student 2 : "No way... why would someone do that to him?"
(Không thể nào... sao có ai lại đối xử với cậu ấy như vậy chứ?)

Một bạn nữ quay sang hỏi cậu, vẻ mặt lo lắng:

Student 3: "Santa... is that really you in the video?"
(Santa... người trong video đó có thật là mày không?)

Cả lớp nhìn cậu. Cảm giác như mọi ánh mắt đều chực chờ câu trả lời.

Santa đứng yên, mắt dán vào màn hình điện thoại của một bạn bên cạnh, nơi phát đoạn clip đó. Gương mặt trong video là chính cậu - ngày xưa.

Tim cậu không còn nhói nữa. Không còn tủi nhục.

Santa:
"Yes. That was me. But it doesn't matter anymore."
(Đúng. Là tao. Nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa.)

Student 4: "Was that why you moved to the US?"
(Đó là lý do mày chuyển qua Mỹ à?)

Santa:
"Maybe. But now I'm okay. Don't worry about it."
(Có thể. Nhưng giờ tao ổn rồi. Đừng bận tâm.)

"I'm not that weak anymore."
(Tao không còn yếu đuối nữa.)

Lớp học bỗng lặng đi. Một vài người gật đầu, có bạn tiến lại nhẹ nhàng vỗ vai cậu như lời chia sẻ.

Giữa bầu không khí ấy, cửa lớp mở ra.

Một nhóm học sinh nữ lớp dưới bước vào, đẩy một cô bé nhỏ nhắn ra phía trước. Chính là người tặng bánh hôm nọ.

Kynna:
"Um... this is for you. I made it myself."
(Ờm... cái này cho anh. Em tự làm đó.)

Cô đưa hộp bánh ra trước. Santa hơi bất ngờ.

Santa: "Thank you."
(Cảm ơn em.)

Kynna: "Can I... have your LINE?"
(Em xin LINE anh được không?)

Cậu gật đầu. Cả lớp lại "ồ" lên, không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.

-

Giờ ra chơi.

Điện thoại Santa rung lên, là Gawin gọi video. Santa ra hành lang nghe máy.

"Ê thằng quần, dậy chưa?"
"Gọi báo tin nè! Tao với Joss quen nhau rồi đó đồ khùng!"

Joss giật điện thoại, chen vào khung hình:
"Cấm thả thính bạn trai tao nghe chưa!!"

Santa phá lên cười.

Santa: "Congrats! Vậy là cuối cùng cũng dính."

Cậu im lặng một chút, rồi hỏi:

"À... Perth dạo này sao rồi? Có còn... như cũ không?"

Joss im lặng một nhịp, rồi nói chậm rãi bằng tiếng Thái:

Joss: "Không. Nó không như trước nữa... Chắc vậy. Sao mày hỏi?"

Santa không đáp liền. Gương mặt cậu bình thản nhưng ánh mắt lại sắc lạnh.

Santa
"Tao không hỏi vì quan tâm. Tao chỉ muốn nó biết..."
"Tao bây giờ không còn yếu đuối như ngày xưa nữa."

-

Tối hôm đó, Santa chụp hộp bánh đăng lên story với caption:
ขอบคุณอีกครั้งนะครับ
( cảm ơn em lần nữa nha )

tại nhà Perth

Căn phòng yên ắng, đèn tắt bớt chỉ còn ánh sáng từ màn hình điện thoại. Perth ngồi một mình ở bàn học, tay lướt qua story Instagram.

Story hiện lên - hộp bánh với dòng caption tiếng Thái. Perth nhìn chằm chằm một lúc, rồi lẩm bẩm:

"Đụ má... tin nhắn thì không rep mà đăng story quài..."

Hắn thở dài, nhưng ngón tay vẫn lướt vào xem... và lỡ tay bấm thả tim.

hắn như bị điện giật:

"AY SHIBAL, TIN NHẮN THÌ ĐÉO REP MÀ C...!!"

Chưa kịp nói hết câu, cánh cửa phòng bật mở.

Junior bước vào, trên tay là ly nước.

2 anh em đứng hình nhìn nhau.

Junior: "M- Mày làm cái gì vậy Perth??"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro