𝚐ặ𝚙
"Cuộc đời đôi khi là kẻ đạo diễn tài tình của những vở kịch không hẹn trước. Những người từng khắc sâu trong tim ta, tưởng đã hóa người dưng, bỗng một hôm chạm mặt giữa phố đông – như một vết cứa âm thầm giữa lòng ngực đã lành da."
•••••
Buổi sáng sau cơn mưa thật trong. Bầu trời như được gột sạch bởi đêm dài, để lại một vòm xanh ngắt cao vút, vương vất vài vệt mây trắng mảnh mai như dải lụa trôi lơ đãng. Những hạt nước còn sót lại đọng nơi tán lá lấp lánh dưới nắng sớm, long lanh như giọt lệ chưa rơi khỏi khoé mắt.
Arisa bước chậm bên lũ trẻ, đôi giày thấp gõ nhịp nhè nhẹ lên nền đá lát ẩm ướt. Cô thong thả quan sát phố xá dần thức giấc, lòng dường như cũng nhẹ bẫng sau những ngày dài chất đầy hồ nghi. Nhưng cuộc đời vốn chẳng cho phép người ta yên ổn lâu đôi khi, nó đẩy ta vào một khúc quanh lạ lùng, không báo trước.
"Chị Rave ơi! Nhanh lên, nhanh lên!"
Ayumi vừa chạy vừa ngoái đầu lại, kéo lấy tay áo cô như trẻ con sợ lạc mẹ.
Arisa bật cười, bước dài hơn:
"Chậm chút không được à? Quán cà phê đâu có chân mà chạy mất."
"Nhưng mà, nếu tới muộn là mất bàn cạnh cửa sổ đẹp nhất đó!"
Ayumi giở giọng mè nheo, hai mắt long lanh như đang cầu nguyện.
"Ngồi bàn đó thì có gì đặc biệt? Được khuyến mãi sandwich à?"
Ayumi lập tức lắc đầu, rồi ghé sát tai cô như thể nói ra một bí mật quốc gia:
"Không có sandwich đâu... nhưng ngồi đó sẽ được thấy anh nhân viên đẹp trai đó chị!"
Arisa nhướng mày.
Cả bọn nhóc lập tức nhao nhao đồng tình:
"Đẹp trai lắm luôn chị ơi!" – Mitsuhiko nói, hai tay vung vẩy.
"Anh đó làm bánh siêu ngon, lại đổ cà phê không tràn giọt nào!" – Genta gật gù như chuyên gia ẩm thực.
"Lúc ảnh cười còn chói hơn nắng mùa hè nữa!" – Ayumi mơ màng ôm mặt.
Arisa phá lên cười. Cô thua rồi, từ giây đầu tiên nghe hai chữ "trai đẹp". Ai mà chống lại nổi lời rủ rê của lũ nhóc khi chúng biết cách pha thêm một chút đường vào lý do cơ bản.
⸻
Quán nằm ngay dưới văn phòng thám tử Mori. Một góc nhỏ khiêm nhường giữa lòng khu phố náo nhiệt. Tường quán sơn màu kem ngả cũ, viền cửa gỗ nâu sậm, vài chậu hoa treo lủng lẳng trước hiên như lời chào giản dị với người đi qua.
Khi Arisa đẩy cánh cửa gỗ, chuông đồng trên cao vang lên một tiếng "keng" dịu dàng. Không khí bên trong quán dịu mát, mùi cà phê rang hoà với hương trứng sữa nướng dậy lên một cảm giác thân quen đến kỳ lạ như đã từng bước vào nơi này trong một giấc mơ nào đó xa xưa.
"Chị Rave ngồi đây! Ngồi đây nè!"
Genta gọi tới, chỉ về bàn gần cửa sổ đúng "chiếc bàn vàng" mà Ayumi nhắc đến.
Cô gật đầu, cởi áo khoác treo lên lưng ghế, vừa ngồi xuống thì—
"Chào mừng quý khách."
Giọng nói vang lên, ấm và rõ, vang vọng như dư âm một buổi chiều trong ký ức.
Arisa khựng lại.
Cô quay đầu về phía quầy. Ánh mắt cô dừng lại nơi người đàn ông đang đứng, chỉ trong khoảnh khắc mà tưởng chừng dài bằng một đời người.
Anh đứng đó trong bộ áo sơ mi trắng xắn tay, khoác thêm chiếc tạp dề nâu. Tóc vàng lòa xòa trước trán, đôi mắt sâu lặng như mặt hồ mùa thu, dáng người cao thẳng, ung dung nhưng cẩn trọng. Tay anh đang rót trà vào ly, động tác nhẹ như gió lướt trên mặt nước.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính lớn phía sau, đổ bóng vàng nhạt lên vai anh như nhuộm thêm một tầng ký ức cũ mèm. Tất cả gợi về những buổi chiều ngập nắng nơi Học viện, nơi người ấy từng nghiêng người đọc hồ sơ dưới bóng cây anh đào rụng cánh.
Rei Furuya.
Cái tên ấy chẳng cần được gọi ra vẫn hiện lên rõ ràng trong lòng cô, như một bài hát cũ chỉ cần một nốt là cả giai điệu ùa về.
Nhưng người đàn ông ấy giờ đây chỉ lặng lẽ ngẩng lên, ánh mắt chạm vào cô một nhịp... rồi bình thản rời đi như chưa từng quen biết.
"Chào cô."
Anh nói, giọng lịch thiệp như mọi nhân viên phục vụ.
"Tôi là Amuro Tooru, làm việc tại quán. Cô muốn dùng gì?"
Arisa khẽ nghiêng đầu. Một nụ cười nhàn nhạt vẽ lên môi cô, ánh mắt sáng lên tia lấp lánh khó hiểu.
"Amuro Tooru à?" – Cô nhấn giọng.
Anh đáp không chút chần chừ:
"Vâng. Chúng ta... từng gặp nhau sao?"
Cô chống cằm, nhìn anh như đang ngắm một bức tranh cũ được vẽ lại bằng nét bút khác.
"Không chắc. Chỉ là... anh trông giống một người tôi từng biết. Nhưng cũng có thể tôi nhầm. Có những người... rất giỏi đóng giả."
Một nhịp lặng lẽ trôi qua, căng như dây đàn giữa hai người biểu diễn không còn đứng cùng sân khấu. Anh vẫn không đổi sắc mặt ánh mắt bình thản như chưa từng mang trái tim trao đi đâu đó.
"Nếu vậy, mong rằng ... cô sẽ có ấn tượng tốt với tôi ."
"Chà," – cô khẽ cười – "Tôi sẽ cân nhắc."
"Chị thấy chưa?" – Ayumi thì thầm, "Em nói là ảnh đẹp trai mà!"
"Cà phê đen, không đường."
Arisa nói, mắt vẫn dõi theo người đàn ông tóc vàng đã rời đi, không một lần ngoái lại.
Anh đứng sau quầy, lau chiếc cốc thủy tinh bằng khăn trắng, dáng điệu chậm rãi như thể chẳng có ai quen cũ trong căn phòng này. Chỉ một cái gật đầu lịch sự và xa lạ.
Không một cái tên được gọi.
Không một câu hỏi được thốt.
Chỉ là hai người... từng gần đến mức nghe được nhịp tim nhau... giờ đứng ở hai đầu thế giới.
Arisa nhấc tách cà phê đưa lên môi, hương đắng len qua đầu lưỡi, trượt sâu vào cổ họng lạnh như cơn mưa giữa tháng Sáu.
⸻
"Có những cuộc gặp lại không để nối lại gì cả, chỉ để chắc rằng... người xưa đã hóa người dưng. Nhưng đôi khi, chính sự lặng im ấy lại làm ta đau hơn cả nghìn lời từ biệt."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro