Nothing
Chúng tôi chậm rãi quay đầu lại nhìn, trong anh ta thật kêu ngạo nhìn chúng tôi từ dưới xuống thật ngông cuồng nhưng đôi chút lại mang vẻ thu hút phái nữ.
" dạ...không có gì đâu ạ, bọn em tò mò thôi"
Chưa nghe câu trả lời rõ ràng fura Hạ Tuyết anh đã bước đi mà không ngoảnh đầu lại, có vẻ như không quan tâm bọn tôi cho lắm. Thiết nghĩ chắc hẳn ấn tượng đầu tiên của tôi đối với anh là sự bất cần đời.
Hạ Tuyết lôi tôi đi hướng ngược lại.
" đường bọn mình về là đằng đó mà?"
Tôi hỏi
" ngốc à! cậu muốn đi theo cái đồ đáng sợ đó hả?"
Hạ Tuyết hầm hực mà búng trán tôi.
" nhưng đường này đi hơi xa đó Hạ Tuyết "
" tớ mặc kệ, đường xa còn đỡ hơn là đi cùng đường với anh ta."
----
Ánh hoàng hôn buổi chiều làm nên cảnh vật trữ tình ước mơ lớn nhất của tôi cùng nắm tay người tôi yêu dạo trên bãi biển cùng ánh hoàng hôn. Tôi muốn thiên nhiên là minh chứng của bọn tôi, nhưng người tôi yêu có lẽ sẽ tới rất muộn đúng không nhỉ?
" tới nhà tớ rồi tạm biệt, mai lại gặp."
Không gian yên tĩnh chợt bị phá tan bởi giọng nói ôn hoà của Hạ Tuyết, cậu ấy là một cô gái nhí nhảnh lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, thật dễ thương!
" ừ tạm biệt "
Đường về nhà tôi còn một đoạn đường dài trời cũng đã dần tối những vệt vàng đỏ của hoàng hôn cũng vơi dần theo đó.
Bỗng một bóng dáng lại hiện lên trước mắt tôi, là Pangbowen anh ấy miệng ngậm điếu thuốc tay bỏ vào túi áo khoác rất mang phong thái kẻ dẫn đầu nhóm phá phách. Tôi bước chân tôi chậm rãi không còn đi nhanh như lúc trước. Vì ánh mắt đầy sắc lạnh nhìn tôi khi ban nảy, nên cũng động trong tâm trí tôi đôi phần đáng sợ.
" Bám đuôi tôi hả? "
Chợt anh cất lời
" Không...chỉ là cùng đường thôi ạ"
Một khoảng im lặng tiếp tục kéo dài. Được một lúc anh cũng rẻ sang một ngôi nhà trong rất lớn, hai chú bảo vệ tự động mở cổng chào anh.
" cậu chủ đã về "
Anh gật đầu vào nhà nhưng nhìn tôi rồi khẽ dặn.
" đi cẩn thận."
Khó tin thật, người như anh ấy lại quan tâm chuyện vụn vặt vậy sao?
" cảm ơn ạ "
Chưa kịp trả lời anh xong thì tiếng đóng cửa vang lên, lạ thật con người này không muốn nghe câu trả lời từ người khác sao?
----
Cuối đường là nhà tôi, trong không to nhưng đủ để sống tôi rất yêu nó, vì nó đã đi theo tôi từng năm tháng từ bé đến lớn.
" con về rồi à? tắm đi mẹ dọn cơm."
" dạ "
Bữa cơm gia đình khi nào cũng xoa dịu tôi sau giờ học mệt mỏi, và cả giờ làm thêm. Thú thật, tôi đã lén ba mẹ đi làm vì muốn trải nghiệm thử cuộc sống bận rộn của người trưởng thành là như thế nào, việc này duy trì cũng đã 1 tuần rồi tuy cũng không có gì đặc biệt nhưng tiếp xúc với nhiều người tôi cũng thấy vui. Nhưng tôi cũng không giấu, nên tôi quyết định sẽ chia sẻ với họ.
" con đã đi làm thêm rồi, con xin lỗi không báo với mọi người. "
" ba biết rồi. "
" thật sao ạ? "
" hôm trước ba ghé vào quán cà phê gặp con vì sợ con khó xử nên cũng ra về . "
Ôi trời! Tôi cứ tưởng sẽ bị mắng cho một trận ra trò chứ.
" chị hai đi làm nhớ mua đồ chơi cho em nhé?"
Đứa em gái nhí nhảnh mà tiếp lời, tôi ậm ự gật đầu cho qua, sau bữa cơm vì cần mua vài vật dụng cá nhân tôi dọn dẹp rồi chạy ra cửa hàng tiện lợi gần nhà để mua.
Chả hiểu sao, nơi này cuốn hút tôi đến lạ cho dù đã đi qua vài chục lần nhưng tôi vẫn thích nơi này những món hàng được trưng bày một cách tỉ mỉ hàng tuần sẽ có một vài mặt hàng mới được nhập về, ngắm nhìn chán chê tôi mới cầm một vài thứ ra quầy tính tiền.
" cho cháu tính tiền. "
----
Buổi tối thật lặng yên nhưng tôi lại thích chúng, không ồn ào như buổi sáng thời gian này đa số mọi người đã ở trong nhà, gió thổi nhẹ nhẹ từng chiếc lá cũng theo đó mà bay theo, tôi lại thấy bóng dáng đó. Đôi mắt anh thật đẹp như chứa đựng cả bầu trời đầy sao vào đêm khuya.
🌸🌸🌸
𝓮𝓷𝓭 𝓬𝓱𝓪𝓹 2
𝚇𝚒𝚗 𝚌𝚑à𝚘 𝚟𝚒ế𝚝 đượ𝚌 𝟸 𝚌𝚑ươ𝚗𝚐 𝚖ì𝚗𝚑 𝚌𝚑ư𝚊 𝚐𝚒ớ𝚒 𝚝𝚑𝚒ệ𝚞, 𝚌ứ 𝚐ọ𝚒 𝚖ì𝚗𝚑 𝚕à Ry 𝚌ó 𝚐ó𝚙 ý 𝚝𝚑ì 𝚌ứ 𝚋ì𝚗𝚑 𝚕𝚞ậ𝚗 𝚗𝚑𝚊 𝚖ì𝚗𝚑 𝚕𝚞ô𝚗 𝚡𝚎𝚖, 𝚌ò𝚗 𝚟ề 𝚝𝚑ờ𝚒 𝚐𝚒𝚊𝚗 𝚛𝚊 𝚝𝚛𝚞𝚢ệ𝚗 𝚖ì𝚗𝚑 𝚔𝚑ô𝚗𝚐 𝚝𝚑ể 𝚗à𝚘 𝚕ê𝚗 𝚔ế 𝚑𝚘ạ𝚌𝚑 𝚌ụ 𝚝𝚑ể 𝚟ì 𝚑𝚒ệ𝚗 𝚝ạ𝚒 𝚖ì𝚗𝚑 𝚌ũ𝚗𝚐 𝚔𝚑á 𝚋ậ𝚗 𝚗ê𝚗 𝚔𝚑𝚒 𝚗à𝚘 𝚛ả𝚗𝚑 𝚗𝚑ấ𝚝 đị𝚗𝚑 𝚜ẽ 𝚛𝚊, 𝚛ấ𝚝 𝚌ả𝚖 ơ𝚗 𝚖ọ𝚒 𝚗𝚐ườ𝚒!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro