Chap 15 Người mới chuyển tới
Thời điểm nhạy cảm :( các exotic hãy chờ tin tức cuối cùng - chờ tin từ Kris.....
Chap 15 Người mới chuyển tới
Bạch Hiền một mình đi bộ từ khoa nhạc kịch đến căn tin, miệng lép nhép theo bài hát trong tai nghe. Rốt cuộc hôm nay phải ăn cơm một mình, tên Tử Thao kia sáng sớm vật vờ, sau đó lại hứng mưa ướt nhẹp, về gội đầu, tóc chưa khô thì lăn ra ngủ, báo hại giữa đêm lên cơn sốt, làm cậu loạn cả lên, đến gần bốn giờ sáng mới hạ sốt một chút, Tử Thao ơi là Tử Thao, nhà ngươi báo hại ta có cặp mắt gấu trúc giống ngươi rồi này- Bạch Hiền rầu rĩ dụi mắt than thở.
-A Bạch Bạch, tan học rồi sao? Qua đây đi!-Xán Liệt vừa trông thấy người yêu thất thần bước đến liền ra sức gọi, khiến mấy người trong căn tin quay ra nhìn chằm chằm.
-A Xán, bé cái mồm lại, em đang rất nhức đầu.-Bạch Hiền ngồi xuống cái ghế đối diện Xán Liệt, úp mặt lên cánh tay khoanh tròn trên mặt bàn nhăn trán.
-Ây da, Bạch Hiền, sao mà em nhìn xuống sắc quá vậy?-Nghệ Hưng ngồi bên cạnh Bạch Hiền kéo mí mắt cậu xuống.
-Tử Thao bị bệnh giữa đêm.-Cậu giơ hai tay theo kiểu đầu hàng.
-Ách, sao lại bệnh?-Xán Liệt gõ trán mình.
-Lúc sáng hôm qua đã mệt, đã thế còn dầm mưa, gội đầu tóc chưa khô hẳn đã đi ngủ, ngủ lúc bảy giờ tối ấy, thế nào lại không bệnh cho được.-Bạch Hiền hung hang đánh cái bốp lên mặt bàn, hậu quả lại ngồi ôm tay rên rỉ.
-Ai bị bệnh?-Diệc Phàm tay bưng khay thức ăn ngồi xuống cạnh Xán Liệt, nhíu mày dò hỏi.
-Ngô sư hyunh, Tử Thao bị bệnh rồi.-Xán Liệt cười trừ, ái ngại nhìn hắn gãi gãi đầu.
.
.
.
*Cạch* -Tiếng cửa phòng mở ra.
Hắn từng bước nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, chẳng qua là hắn “nhận” được chìa khóa phòng từ Bạch Hiền, còn cậu ta đã đi ra ngoài chơi cùng Xán Liệt rồi. Tay cầm một bao thức ăn nóng hổi, từ tốn đi về phía cái bàn lớn trong phòng. Hắn đảo mắt về phía chiếc giường góc trái, nó vẫn ngủ say như chết, bộ dạng đáng thương, nằm co ro, chùm chăn kín mít. Hắn cảm thấy đau lòng mà, lấy trong cái bao đầy thức ăn một hộp cháo mua từ căn tin mang đến cạnh giường, hắn khẽ lay nó.
-Hmm..-Tử Thao nhắn nhó trở người, bị đánh thức, nó uể oải mở mắt.-A..Phàm ca?
Hắn phì cười nhìn nó mở to mắt nhìn mình, đưa tay xoa đầu nó, ôn nhu kéo nó ngồi dậy.
-Sao…sao anh vào được?-Nó ngạc nhiên, Bạch Hiền chắc chắn khi ra ngoài đã khóa cửa rồi mà.
-Là bạn cùng phòng của em đưa chìa khóa.-Hắn chìa xâu chìa khóa có hình con bò cười lúc lắc trước mặt Tử Thao.
Nó tự dưng cảm thấy bị bán đứng a, Biên Bạch Hiền, hắn là đã bán đứng nó rồi.
-Ngốc, sao lại để bệnh thành ra thế này?-Hắn kéo chiếc ghế từ bàn học bên cạnh ngồi xuống, chìa hộp chào cho nó.
-Chẳng phải do anh sao?-Tử Thao lườm Diệc Phàm, cho muỗng cháo vào miệng.
-Hm? –Hắn trợn mắt, hắn đã làm gì nhỉ?
-Dầm mưa hơn một tiếng đồng hộ…khụ… không bệnh ..khụ..khụ…-Nó nói không rõ tiếng, giọng khàn khàn, một hai chữ lại ho, khiến hắn phải quay ra vô lưng mấy cái.
-Được rồi, lỗi của anh, đừng có nói nữa, mau ăn đi, rồi uống thuốc.
Tử Thao cặm cụi ăn cháo, hắn cười khì nhìn nó, thật đáng yêu chứ, nhưng vẻ xanh xao tiều tụy hắn không thích chút nào, hắn muốn nhìn nó khỏe mạnh vui vẻ hơn lúc này.
-Phàm ca, anh cũng dầm mưa, sao không bị bệnh?-Nó ngây ngô hỏi sau khi nuốt hết hộp cháo.
-À, chẳng qua là anh có sấy tóc trước khi đi ngủ.-Hắn búng vào trán nó một cái, Tử Thao nhăn nhó ôm đầu rên rỉ “Em là bệnh nhân”.
-Lần sau đừng để tóc ướt đi ngủ, sẽ bệnh giống bây giờ.-Hắn đưa nó mấy viên thuốc và ly nước.
-Em ..biết…rồi.-Nó nhét đống thuốc vào mồm, nuốt cái ực.
Nó cảm thấy bệnh thế này không hẳn là không tốt, được …người yêu quan tâm chăm sóc thế này, chẳng hay đây chính là một niềm hạnh phúc? Với Tử Thao đây là lần đầu nó thực sự chú ý đến một người, là lần đầu bị một người thu hút, cũng là lần đầu cảm thấy thích một người, yêu? Chưa hẳn nhưng nó biết bản thân thích hắn. Còn với Diệc Phàm, cũng chính là lần đầu có quan hệ yêu đương cùng người khác, lần đầu tiên ôm người khác vào lòng, cũng lần đầu tiên chăm sóc người thương, hắn thật sự lần đầu tiên bị người khác cuốn hút như vậy.
Hai người cứ ngồi đó cùng trò chuyện, buồn chán, Diệc Phàm liền về phòng đem laptop sang, cả hai cùng lên game chơi giải sầu. Dù sao Tử Thao được Bạch Hiền xin nghỉ nguyên ngày, Diệc Phàm thì buổi chiều không có tiết, không có vấn đề.
<Bang phái>
Xiao Đại Hàm: Ái, Đào Tử, đang bệnh mà onl làm gì?
Cửu Vĩ Hồ Ly: Ây da, Đào Tử đại nhân đang bị bệnh sao?
Đào Thao Tử: Buồn chán quá nên lên chơi.
Huyết Độc Hưng: Chẹp, đại thần, ngươi đang chơi ở đâu vậy? Nãy ghé phòng ngươi thấy khóa cửa? Bộ hôm nay đi net sao?
Phàm Nhất Long: Ngồi chơi với Đào Tử.
Lộc Hàm thề, anh đã té ghé khi đọc cái dòng này, thật sự là đang ở trong phòng Tử Thao sao a?
Xiao Đại Hàm: Ách ách ách, ngươi sao lại dám qua nhà Đào Tử của ta chiếm đóng?
Phàm Nhất Long: Của ngươi?
Xiao Đại Hàm: Chẳng lẽ là của ngươi?
Phàm Nhất Long: Không phải vậy sao?
Xiao Đại Hàm: Ý ngươi là gì???? O________O
Phàm Nhất Long: Đào Tử không phải vợ ta sao?
Huyết Độc Hưng: Tử Thao không phải vợ ngươi. =3=
Xiao Đại Hàm: Phải phải, Đào Tử là vợ ngươi trên game, còn Tử Thao thuộc về ta, muhahaha.
Phàm Nhất Long: Tử Thao cũng là người của ta.
Xiao Đại Hàm:………………………………
Huyết Độc Hưng:!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Kim Đại Tiên: ………………………!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mẫn Bảo Thạc:… Hai người
Mẫn Bảo Thạc: là
Mẫn Bảo Thạc: yêu
Mẫn Bảo Thạc: nhau
Mẫn Bảo Thạc: ngoài đời?
Tử Thao ái ngại nhìn qua Diệc Phàm đang chăm chú xoa cằm nhìn vào máy tính. Hắn nhếch môi cười nhìn qua nó.
-Em trả lời đi.-Hắn mồm nhai bánh, bẹo má nó một cái.
Tử Thao đỏ mặt, quay ngoắc sang máy tính lạch cạch gõ vào mấy chữ.
Đào Thao Tử: Ừ
Lần này Lộc Hàm phải nói là, nếu Thế Huân từ phía sau mà không đỡ, anh chắc chắn sẽ té đập đầu xuống sàn quá.
Cả Nghệ Hưng đang ngồi một góc trong giảng đường, kín đáo online cũng “HẢ?” một cái to tướng làm sinh viên trong giảng đường quay sang nhìn, vị giáo sư đang giảng bài phía trên cũng thắc mắc hỏi: “Sinh viên Trương, lời tôi nói có gì sai sao?” làm anh chảng ê mặt.
Phần Diệc Phàm, sau chữ “Ừ” đã kích thiên hạ của Tử Thao, vui vẻ cười nhe răng, chẳng biết lúc nào đã ngồi lên giường cạnh nó để Tử Thao tựa đầu vào vai, còn tay hắn nhẹ nhàng xoa mái tóc nó.
Xiao Đại Hàm: TA THAO, CON MẸ NÓ HAI NGƯỜI RỐT CUỘC LÀ NHƯ THẾ NÀO? (Thế Huân nghe Lộc Hàm kể lể, lập tức giành máy tính đánh ra câu này)
Kim Đại Tiên: Thật không ngờ, không ngờ………….
Mẫn Bảo Thạc: Tôi bị sốc tôi bị sốc tôi bị sốc tôi bị sốc tôi bị sốc tôi bị sốc tôi bị sốc tôi bị sốc tôi bị sốc……………………….
Lão Không Quần: Hèn gì hôm họp bang hai người rất mờ ám a.
Quan Tinh Anh: Thật sao? Hôm họp bang ta không đi được, không chứng kiến được, thật tiếc quá, nghe nói cả hai đều khí phách hơn người a.
Huyết Độc Hưng: CÁI GÌ? LÀ ĐÃ..TỪ LÚC ĐÓ?
Phàm Nhất Long: Không, mới đây thôi.
Xiao Đại Hàm: NGÔ DIỆC PHÀM, NGƯƠI DÁM CƯỚP TỬ THAO XINH ĐẸP ĐÁNG YÊU KHẢ ÁI CỦA TAAA.
Xiao Đại Hàm: Đại ca, anh mặc kệ Hàm Hàm đi, anh ấy bị vấn đề.
Xiao Đại Hàm: Im đi Huân, NGÔ PHÀM CHẾT TIẾT, NGƯƠI DÁM GIẤU GIẾM ANH EM!!!!
Đào Thao Tử: Thế Huân, phiền cậu kiềm chế kích động của Lộc Hàm.
<Ding>-Xiao Đại Hàm đã gửi tin nhắn riêng.
Xiao Đại Hàm: Thaoo, từ khi nào? Mau khai, không khai ta lập tức sang phòng ngươi phá.
Đào Thao Tử: Hôm qua.
Xiao Đại Hàm: Chết tiệt!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! TA ĐI QUA PHÒNG NGƯƠI NGAY LẬP TỨC.
Tử Thao lay tay Diệc Phàm, chỉ vào màn hình, hắn đọc xong dòng thoại của Lộc Hàm, nhẹ nhàng buông một câu.
-Cứ để cậu ta qua, quan trọng mình có mở cửa hay không thôi.
.
.
-NGÔ DIỆC PHÀM, HOÀNG TỬ THAO HAI NGƯƠI MAU MỞ CỬA CHO TA!!!!!!!!-Lộc Hàm rống mồm, đá vào cánh cửa gỗ im lìm.
-Hàm Hàm, anh đừng có nháo loạn mà.-Thế Huân đau đầu đứng phía sau, thật là mất mặt mà.
-NGÔ PHÀM, CẬU MAU RA ĐÂY!!!!!!!!!
-TỬ THAO À, EM CÒN SỐNG KHÔNG VẬY?
-CON MẸ NÓ, HAI NGƯỜI BỊ ĐIẾC HẢ?
-Hai người đang đi đòi nợ?-Một tiếng nói cắt ngang tiếng rống của Lộc Hàm.
-Hả?-Thế Huân đớ mặt nhìn một anh chàng da ngăm, khá điển trai, tay kéo hai cái vali đang chăm chú nhìn cậu và Lộc Hàm.
-Cậu là ai?-Lộc Hàm quay sang trừng mắt với anh chàng kia.
-A, tôi là Kim Chung Nhân, chuyển từ cơ sở đại học A bên Hàn về đây, sống ở phòng này.-Anh chàng gõ vào cánh cửa có ghi số bốn màu vàng trước mặt, chính là phòng của Tử Thao và Bạch Hiền.
-Vậy sao? Vậy là cậu có chìa khóa, mau mở cửa nhanh lên, tôi cần gặp người bên trong gấp.-Lộc Hàm mắt sáng rực túm lấy tay Chung Nhân lắc lắc.
Anh chàng sợ hãi, lập tức mở khóa cửa, Lộc Hàm cám ơn một tiếng rồi phóng vào trong, Thế Huân lắc đầu, cười gượng với Chung Nhân rồi theo vào trong, anh chàng da ngăm ngơ ngác, sau đó cũng vác hành lí vào.
-NGÔ PHÀM, TỬ THAO, HAI NGƯỜI CHẾT CHẮC RỒI.-Lộc Hàm chạy vào, thấy Diệc Phàm ngồi cạnh Tử Thao đang mở mắt to tướng nhìn anh chăm chăm, máu nóng nổi lên, thật muốn giết người mà.
-Tôi đi với cậu, để cho Tử Thao nghỉ ngơi, cái giọng của cậu ảnh hưởng không tốt đến bệnh nhân đâu.-Diệc Phàm ôm máy tính đứng lên kéo Lộc Hàm ra ngoài. Thế Huân bụm miệng cười, Tử Thao cũng cười phì ra, riêng anh chàng Chung Nhân không hiểu gì hết.
-Tử Thao, giữ sức khỏe, ngày mai nhớ đi học Triết, lão Lý đang rất ngóng cậu.-Thế Huấn đưa tay chào nó rồi chạy theo Diệc Phàm.
Tử Thao cười, tắt máy tình để lên bàn học, lúc này nó mới chú ý đến anh chàng lạ mặt ngơ ngác đứng gần cửa ra vào.
-Cậu..sao..đứng đây?-Nó bị khàn giọng rồi, nói có chút khó khăn.
-A, tôi là người mới chuyển đến, họ Kim tên Chung Nhân, sinh viên năm nhất khoa nhạc kịch.-Anh chàng này vui vẻ chạy tới chìa tay ra trước mặt nó.
Tử Thao gật gật đầu, nắm hờ tay người kia một cái cho lịch sự.
-Hoàng Tử Thao, IT năm nhất.
-Ừm Tử Thao, ở đây có bao nhiêu người ở vậy?
-Hai.
-Là cậu với người mặc đồ đen khi nãy?
-Không a… khụ..anh ấy ở phòng đối diện. Có.. một người khác cũng khoa.. nhạc kịch.-Người mặc đồ đen khi nãy không phải là Diệc Phàm sao.
-Thật sao? Thật tốt, à mà tôi có thể dùng giường nào?
Tử Thao chỉ về hướng chiếc giường bên góc phải, hai cái giường bên trái đều bị nó và Bạch Hiện chiếm đóng rồi, còn bên kia chưa ai dùng đến thôi.
-Cám ơn nhé.-Chung Nhân kéo đồ đạc của mình sang bên kia, sắp xếp quần áo vào tủ âm tường cạnh giường.
Tử Thao thấy hơi buồn ngủ, chắc trong thuốc Diệc Phàm đưa có thành phần thuốc ngủ, bèn leo lên giường ngủ tiếp.
Bạch Hiền đi chơi với Xán Liệt đến sáu giờ về phòng, vui vẻ gõ cửa, chìa khóa đưa Diệc Phàm rồi chưa lấy lại, giờ chỉ gõ cừa chờ Tử Thao ra mở thôi, chắc giờ nó cũng dậy rồi.
Cánh cửa mở ra.
Một gương mặt điển trai ngăm đen thò ra nhìn Bạch Hiền và Xán Liệt.
-Bạn tìm ai vậy?
-A xin lỗi, tôi nhầm phòng.-Bạch Hiền thấy người lạ, tưởng mình nhầm lẫn liền cúi đầu xin lỗi.
-Không sao.-Người kia đóng cửa lại.
Bạch Hiền toang bước đi liền bị Xán Liệt kéo lại.
-Phòng số bốn, đúng rồi mà, còn đi đâu nữa.
-Nhưng mà người kia lạ hoắc.
-Lạ?-Xán Liệt nhìn cửa phòng- Chắc là bạn của Tử Thao.
-Tử Thao trước giờ rất ít kết bạn mà.-Bạch Hiền thắc mắc, nhưng vẫn bước lại gõ cửa thêm lần nữa.
-Ai vậy?-Anh chàng đó lại lần nữa ló mặt.
-Có phải phòng của Tử Thao không?-Xán Liệt hỏi.
-À phải phải, hai người tìm Tử Thao? Cậu ta ngủ nãy giờ, hình như bị bệnh.
Nghe đúng phòng mình, Bạch Hiền đẩy cửa rộng ra bước vào, kéo thêm cả Xán Liệt.
-Tử Thao thối tha, mau tỉnh dậy coi.-Bạch Hiến đá vào mông nó.
-Ách, đau..khụ…cậu làm cái trò…gì?-Nó ngồi dậy, nhăn nhó.
-Ai kia?-Bạch Hiền chỉ vào anh chàng đang đọc truyện tranh giường đối diện bên phải.
-Người mới chuyển đến… cùng phòng.
-Hả???? Cùng phòng? –Xán Liệt giật nảy.
-Được rồi được rồi, Xán Liệt anh mau về nghỉ ngơi đi, có gì mai em kể cho nghe.-Cậu đẩy Xán Liệt ra cửa, vẫy tay chào tạm biệt. Vị đội trưởng bất lực đành lết về phòng mình.
-Xin chào người mới, tôi là Biện Bạch Hiền, khoa nhạc kịch, ở phòng này.-Bạch Hiền đứng trước mặt anh chàng kia vui vẻ chào hỏi.
-Kim Chung Nhân cũng khoa nhạc kịch, năm nhất.-Chung Nhân ngạc nhiên nhìn cậu nhóc da trắng bóc lùn lùn trước mặt, hào hứng trong lòng, ra là người cùng khoa mà Tử Thao nhắc ban nãy.
-Để tôi nói cho cậu nghe về luật của phòng này nhé.-Bạch Hiền chống nạnh ra hiệu cho anh chàng ngồi xuống đất chung với mình.
Chung Nhân nghe theo, leo xuống đất ngồi khoanh tròn nhìn Bạch Hiền khó hiểu.
-Thứ nhất, chúng ta bằng tuổi, nên cậu có thể thoải mái xưng hô, thứ 2, người kia-chỉ Tử Thao- đặc biệt đừng đắc tội với cậu ta, cảnh cáo trước, đừng đụng vào đồ đạc của tên đó, thứ 3, tuyệt đối đừng động vào chỗ của tôi, thứ 4, nếu ra ngoài về trễ nhớ cầm theo chìa khóa, bọn tôi không phải lúc nào cũng ở nhà mở cửa được, thứ 5, đừng gây phiền phức cho bọn tôi, thứ 6, không được đem chuyện thấy được nghe được từ bọn tôi ra ngoài, nếu không cậu sẽ rất phiền đấy, thứ 7……-Bạch Hiền thao thao bất tuyệt, Tử Thao mặc kệ thằng bạn mình, chùm mền ngủ tiếp, Chung Nhân mắt mở trừng trừng, gật gù theo lời Bạch Hiền. Thật tội nghiệp anh chàng này mà.
End chap 15
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro