Chương 10: Quy củ thị tẩm
Biên tập: Muội
Lúc Tiêu Thừa Lan tiến điện, không phát hiện trong điện có thêm một người, trực tiếp đi qua nói với Giang Ánh Lê:
"Đứng dậy đi."
Giang Ánh Lê đứng lên, nàng nhìn Tiêu Thừa Lan, lại nhìn trịnh Bảo Lâm đang khuỵu gối dưới đất không dám ngẩng lên, nhắc nhớ:
"Bệ hạ, Trịnh Bảo Lâm cũng đang ở..."
Tiêu Thừa Lan lúc này mới chú ý bên cạnh, thản nhiên nói: "Ngươi cũng đứng lên đi."
"Tạ... tạ bệ hạ." Trịnh Bảo Lâm được Thiến Nhi đỡ lên.
Nàng ấy cẩn thận ngẩng đầu nhìn Tiêu Thừa Lan, hơi ngẩn ra, mặt hơi đỏ.
Đế vương trẻ tuổi xương mày cao, đôi mắt dài mà sâu thẳm, trên người mặc bộ long bào màu vàng, khí thế lạnh lùng khiếp người.
Chỉ là ánh mắt bệ hạ vẫn đặt lên người Giang Ánh Lê, lúc hỏi nàng chưa từng chú ý tới nàng ấy.
"Đã trên như thế này, ngươi vẫn còn cùng Gia Tiệp Dư làm gì?"
Trịnh Bảo Lâm đáp: "Tần thiếp cùng tiệp dư nói chuyện, nhất thời nói có hơi trễ một chút."
Phúc Vạn Toàn bên cạnh thấy Trịnh Bảo Lâm còn đứng nhìn, vội đi về trước.
Lời này của bệ hạ không phải quan tâm hỏi mà là lệnh đuổi khách.
"Bảo lâm, đã trễ thế này, đường không dễ đi, nô tài tìm người đưa Bảo Lâm về điện."
Nghe thấy Phúc Vạn Toàn nói như vậy, Trịnh Bảo Lâm cũng phản ứng, mặt xấu hổ đỏ lên, vội vàng cáo lui.
Nàng ấy đi đến cửa đại điện, không tự chủ được dừng bước, âm thầm quay đầu lại.
Nàng ấy trông thấy đế vương không dám nhìn lâu đang dắt tay của Gia Tiệp Dư.
Xa xa nhìn thấy thực sự là một đôi ngọc bích.
Trịnh Bảo Lâm nhớ tới thái độ lạnh nhạt của Tiêu Thừa Lan đối với mình, hơi cô đơn quay đầu, trong mắt toát lên vẻ phức tạp.
Bên trong cung Chiêu Hoa, Giang Ánh Lê giúp Tiêu Thừa Lan thay y phục.
Hôm nay hắn mặc triều phục tới đây, có thể biết vẫn luôn gặp đại thần, không có thời gian thay y phục thường ngày.
"Bệ hạ mệt không, mau ngồi xuống đi." Giang Ánh Lê nắm tay Tiêu Thừa Lan ngồi xuống ghế dựa, ở phía sau nắm tay lại đấm lưng giúp hắn.
Tiêu Thừa Lan quay đầu nhìn nàng: "Nàng luôn không thích náo nhiệt, sao hôm nay lại ở cùng một chỗ với người mới?"
Giang Ánh Lê hơi dừng lại, nói: "Trong cung có hơi chán, ra ngoài đi dạo một chút, vừa vặn gặp nàng ấy, hơi hợp ý nên mời nàng ấy đến ngồi một chút."
Tiêu Thừa Lan nhìn nàng.
Xem ra không có ý định cáo trạng sự tủi thân ngày hôm nay.
Sự mất mát trong mắt chợt lóe lên.
Cũng được, cáo trạng hay không cáo trạng, ngày mai hắn đều sẽ tính toán rạch ròi.
Tiêu Thừa Lan cầm bàn tay nhỏ của Giang Ánh Lê đang đấm lưng cho mình, kéo nàng đến trước mặt, lại ôm eo của nàng để nàng rơi vào lồng ngực của mình.
Vòng tay của hắn vòng phía sau lưng Giang Ánh Lê, đặt lên đỉnh đầu của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Sao nàng lại đi gặp người mới?"
Giang Ánh Lê làm ổ trong ngực của hắn, cảm thấy trong lòng buồn bã nhưng vẫn cười đáp:
"Bởi vì đẹp, lúc trước trong phủ Túc Vương, chỉ có tần thiếp là thị thiếp. Bây giờ trong cung có nhiều muội muội tràn đầy năng lượng và sức sống như vậy. Tần thiếp cảm thấy mình cũng trẻ ra."
Tiêu Thừa Lan cười khẽ: "Nàng nói như vậy, lại khiến trẫm cảm thấy mình rất già."
Giang Ánh lê liền vội lắc đầu: "Sao lại thế được bệ hạ, tần thiếp đang nói mình, tần thiếp đi theo bệ hạ bốn năm rồi..."
Tuổi trẻ như hoa như ngọc, nàng không còn là tiểu cô nương giống như người mới nữa.
"Nhưng trẫm lớn hơn nàng bốn tuổi." Tiêu Thừa Lan nói: "Cho dù khi nào, nàng cũng trẻ hơn trẫm, trẫm sống đến tám mươi tuổi, nàng cũng sống đến bảy mươi sáu thôi."
Giang Ánh Lê giật mình.
Bệ hạ nói như vậy, là phát giác ra nàng đang thương cảm về tuổi tác của nàng sao?
Nàng dựa vào ngực Tiêu Thừa Lan, ngẩng đầu nhìn, Tiêu Thừa Lan cũng đang rũ mắt nhìn nàng.
Đôi mắt của hắn rất thâm thúy, giống như có thể làm người ta tâm phiền ý loạn, nhất là bây giờ tràn đầy sự nhu tình.
Giang Ánh Lê mấp máy môi: "Bệ hạ là quân vương tốt chăm chỉ và thiện chính, có thể sống lâu trăm tuổi."
"Vậy trẫm muốn sống đến 104 tuổi." Tiêu Thừa Lan nói.
Giang Ánh Lê nhất thời giật mình, sự thương cảm về tuổi tác trong lòng nàng trong nháy mắt tan thành mây khói.
Bệ hạ vẫn mãi như thế, xưa giờ sẽ không nói mấy lời âu yếm nhiệt tình. Nhưng như vậy nói thẳng ra không có bất kỳ lời nào không động lòng người, càng có thể thấm sâu vào lòng của nàng.
Giang Ánh Lê chủ động ôm chặt eo Tiêu Thừa Lan, gò má dịu dàng cọ vào long văn trước ngực của hắn.
"Bệ hạ."
"Ừm." Tiêu Thừa Lan ôm nàng, tay nhẹ nhàng vô lưng Giang Ánh Lê.
Không khí nồng ấm như vậy, rất nhanh đã thay đổi.
Giang Ánh Lê cảm nhận được, bàn tay vốn đang đặt sau lưng nàng, dần dần từ eo di chuyển xuống bụng mềm mại của nàng, đi lên từng chút một.
Mặt Giang Ánh Lê hơi ửng đỏ nhìn Tiêu Thừa Lan.
Ánh mắt hắn nặng nề, nói nhỏ vào tai nàng: "Quy củ thị tẩm, học thế nào?"
Thị tẩm trong suốt nửa tháng này đều là hình thức cũ, Giang Ánh Lê chợt nhớ những điều đã học, mặt càng thêm đỏ.
"Bệ hạ, tần thiếp... Tần thiếp học được cũng kha khá..."
"Kha khá? Đó là ý gì, hửm?" Tiêu Thừa Lan cắn tai nàng.
Giang Ánh Lê run rẩy, thẹn thùng nói: "Chính là... biết thì vẫn biết, nhưng ý nói là khá là vụng về..."
Nàng cắn răng nói xong, bên tai ngứa ngáy, là Tiêu Thừa Lan cười một tiếng trầm thấp, thổi hơi vào bên tai nàng.
"Vụng về thì không sao cả, luyện tập nhiều một chút thì sẽ quen."
Tiêu Thừa Lan ôm lấy nàng, bước tới giường, sau đó một tay vén rèm lên, đặt nàng trên giường gọn gàng. Sau đó, đôi chân dài của hắn leo lên giường, dù bận vẫn ung dung tựa vào đầu giường.
Giang Ánh Lê nhìn áo ngủ rộng nửa mở nửa hở có hình hoa văn quen thuộc của hắn, tiếc nuối nghĩ: về sau không thể sờ bừa giống như trước đây rồi.
Tiêu Thừa Lan sờ lên tóc của nàng, âm thanh hơi khàn.
"Ngoan, làm không tốt trẫm sẽ không trách nàng."
Mặt Giang Ánh Lê lập tức đỏ ửng đến mức có thể vắt ra máu.
Nàng nghe được những lời này thật ra đang giục nàng.
...
Chuyện về sau, thực ra cũng không khác lúc trước là mấy, tất cả đều do Tiêu Thừa Lan nắm trong tay.
Vì Tiêu Thừa Lan ngại nàng quá lề mề, thậm chí còn hỏi nàng có phải muốn khiến hắn phát bệnh không.
Giang Ánh Lê chỉ có thể khóc, giải thích mình thật sự đã chăm chỉ học hành rồi.
Sau khi tắm rửa, mí mắt Giang Ánh Lê nặng trĩu, được Tiêu Thừa Lan ôm vào ngực nghỉ ngơi.
Trước khi ý thức mơ hồ, nàng nghe thấy hắn nói khẽ bên tai nàng:
"Ngày mai không cần sợ."
Sợ cái gì? Trong lúc Giang Ánh Lê buồn ngủ mơ mơ màng màng nghĩ.
À, có lẽ là chuyện nói lời răn dạy cho người mới và đưa các nàng ấy đi gặp thái hậu đây mà.
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro