01
Đường số 19 là đoạn đường phồn hoa nhất thành phố, những trung tâm mua sắm khác nhau, chợ ẩm thực, chỗ ăn chơi cái gì cần có đều có.
Nhà hàng mà Mạc Quan Sơn làm việc cũng có ở chỗ này.
"Tiểu Mạc, phần cơm hộp này giao đến khu Hoa Thịnh, trong bốn mươi phút phải giao kịp nhé!"
"Được."
Mạc Quan Sơn mới vừa giao xong một xuất cơm, vừa về tới liền có thêm một xuất nữa, cậu tiếp nhận hộp cơm, leo lên chiếc xe điện mới vừa mua không lâu, cầm chắc hàng trong tay, đem mái đầu tóc đỏ bắt mắt của mình giấu dưới mũ bảo hiểm, nhanh chóng xuất phát.
Mạc Quan Sơn là nhân viên của nhà hàng này, làm việc năng xuất tốt, vị trí nhà hàng cơm hộp này cũng có nhiều cạnh tranh, Mạc Quan Sơn không có nhiều bằng cấp, giao cơm hộp tuy rằng hơi vất vả một chút nhưng là tiền lương cao, đối với người cần tiền như Mạc Quan Sơn mà nói việc này là thích hợp nhất. Mạc Quan Sơn đã làm việc được bốn tháng, tích cóp được một ít tiền, tiếp tục như vậy, nguyện vọng muốn mở một cái nhà hàng nhỏ của cậu chắc chắn có khả năng thực hiện! Chỉ cần nghĩ như vậy cậu liền thấy tràn đầy động lực, tốc độ nhanh hơn hướng khu Hoa Thịnh chạy tới.
Chỉ chốc lát liền đến cửa khu. Mạc Quan Sơn tháo xuống mũ bảo hiểm nhìn tiểu khu xa hoa trước mắt, bĩu môi "Chậc, không hổ là tiểu khu tốt nhất trong khu vực."
Mạc Quan Sơn chống chân xe điện, tiến tới khu vực bảo vệ, gõ nhẹ vào cửa sổ.
Mạc Quan Sơn cầm hộp cơm giơ lên, hướng cửa bảo vệ nhìn thoáng qua: "Ngại quá, tôi tới giao cơm hộp, cảm phiền giúp mở cửa."
Bác bảo vệ trung niên nhìn cơm hộp trong tay Mạc Quan Sơn, lại nhìn tới gương mặt có chút hung dữ cùng mái đầu tóc đỏ, có điểm hoài nghi.
"Hộ nào?"
"Khu nhà B, số 24."
"......" Bảo vệ rõ ràng càng thêm nghi hoặc "số 24?"
"Đúng." Mạc Quan Sơn có chút nghi ngờ, số 24 thì làm sao?
"À...... Vào đi đi."
"Cảm ơn." Mạc Quan Sơn hướng bác bảo vệ nói cảm tạ liền cầm cơm hộp một đường chạy xe chậm đi vào, chậc, phải nhanh tới kẻo không kịp thời gian.
Lúc tới cửa khu B đã một giờ ba mươi tám rồi, Mạc Quan Sơn chạy nhanh tới ấn chuông cửa, nhưng đợi một hồi lâu cửa vẫn không có mở.
Chẳng lẽ không có ai? Mạc Quan Sơn liền lại dùng tay gõ cửa lần nữa. Chốc lát liền nghe được bên trong giống như có tiếng bước chân.
Trong nháy mắt Mạc Quan Sơn bị nam nhân mở cửa doạ hoảng sợ, nam nhân kia không thể không nói là rất đẹp, ngũ quan sâu thẳm, đôi mắt rất tối, chỉ là khiến cho người nhìn cảm giác bị áp bách, nửa người trên còn không có mặc áo, phía dưới bận cái quần dài màu đen, Mạc Quan Sơn hoảng thần một giây, lập tức phản ứng lại, đem cơm hộp giơ trước ngực, mở miệng nói: "Quý khách, đây là cơm hộp anh gọi!"
Hạ Thiên tay vịn then cửa, ánh mắt từ hộp cơm lại lướt đến trên khuôn mặt Mạc Quan Sơn, thanh âm có chút trầm thấp.
"Tôi nhớ rõ cơm hộp tôi yêu cầu thời gian giao tới là bốn mươi phút, mà hiện tại......" Hạ Thiên ngó nhìn đồng hồ treo tường trong phòng "Đã bốn mươi mốt, cậu đến muộn, cơm hộp này tôi không cần nữa."
"......" Mạc Quan Sơn im lặng không nói gì "Ngại quá quý khách, tôi vừa mới đến thời điểm là ba mươi tám, lúc ấn chuông cửa anh chậm chạp không ra mở, hiện tại như vậy mới biến thành bốn mươi mốt."
Hạ Thiên đôi mắt đen thẳng tắp nhìn chằm chằm Mạc Quan Sơn.
"Ý của cậu là tôi mở cửa chậm làm cho cậu đến trễ sao?"
"Không không không, tôi không phải có ý này, tôi chỉ là," chỉ là con mẹ mày, đúng chính là do mày mở cửa chậm tao mới đến trễ!!
Nhưng là Mạc Quan Sơn cũng không dám nói như vậy, tận lực đem chính mình biểu tình điều chỉnh thành bộ dáng xin lỗi "Tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, đã khiến anh khó xử rồi, thật sự xin lỗi, hy vọng anh có thể thông cảm."
Hạ Thiên nhìn nhân viên giao cơm hộp này rõ ràng tức giận rồi nhưng lại nhịn xuống không phát tiết ra mà còn bày bộ dáng cẩn trọng xin lỗi chính mình, thật sự quá đáng yêu, nhịn không được muốn trêu chọc nhiều hơn một chút.
"Thông cảm? Thông cảm như thế nào, cậu đến muộn một phút đồng hồ, một phút đồng hồ cậu biết tôi có thể làm biết bao nhiêu việc không?"
"......" Làm cái gì? Có trời mới biết mày làm được bao nhiêu việc! Một phút đồng hồ bố mày đây đổ xăng còn chưa đủ đâu! Rốt cuộc có chịu buông tha cho bố mày hay không hả?
"Ừm, thật sự xin lỗi, tôi sẽ nguyện ý bồi thường."
"Thật sự nguyện ý bồi thường?" Hạ Thiên nhướng mày, khóe miệng lộ ra một tia cười không hề có ý tốt lành "Vậy ngày mai tới nấu cơm cho tôi đi, cậu hẳn là sẽ đồng ý chứ."
"......" Mạc Quan Sơn cố nén một hơi, con mẹ nó, nếu không phải người này có tên trong danh sách khách hàng giàu có không thể chọc giận, chính mình đã sớm đem hộp cơm ném thẳng vào mặt hắn luôn rồi, làm sao hắn nghĩ rằng chính mình biết nấu cơm, đồng ý? Hay là từ chối? Đây là cả một vấn đề......
"Quý khách, anh xem, cơm trong tiệm chúng tôi ăn là cực kỳ ngon, ngày mai tôi miễn phí cho anh một bữa thì thế nào?" Nấu cơm? Mơ đi! Cơm cậu làm đâu thể tuỳ tiện cho người khác ăn.
Hạ Thiên không tán thành lắc đầu, "Cơm trong tiệm cậu ăn không ngon lắm, cũng không đáng để tôi ăn thêm một lần nữa."
Mạc Quan Sơn trừng hắn một cái, làm ơn đi, tiệm cơm ta làm việc chính là một trong số mười nhà hàng chất lượng nhất trong nghành, không đáng để ăn? Không đáng để ăn còn đặt làm cái mẹ gì???
"Vậy anh muốn thế nào?"
Hạ Thiên tươi cười tự mãn, "Tôi nói, cậu nấu cơm cho tôi ăn đi."
"......" Không được! Nhịn xuống Mạc Quan Sơn, nhịn xuống, "Nhưng mà quý khách, tôi nấu cơm không ngon."
Hạ Thiên hiện tại không có để ý chuyện này, lắc đầu, "Không thành vấn đề, có thể ăn là được."
"......" Mẹ nó không phải chỉ là làm một bữa cơm thôi sao! Mạc Quan Sơn khẽ cắn môi, nhịn xuống, "Được rồi."
Hạ Thiên ý trêu chọc càng rõ, lại cúi xuống trước mắt nam nhân dường như đang tạc mao, dùng tay nhận lấy cơm hộp, cười nói: "Được, ngày mai tôi chờ cậu~"
Mạc Quan Sơn thở phào nhẹ nhõm, hơi khom người cúi chào, "À quý khách, chúc anh dùng cơm vui vẻ." Xoay người mới vừa đi vào thang máy, nam nhân kia thanh âm lại truyền tới.
Hạ Thiên hướng Mạc Quan Sơn vẫy vẫy tay, lộ ra một cái tươi cười rạng rỡ: "Ngày mai cũng cùng thời gian này, cũng đừng lại đến muộn nha."
Mẹ mày! Mạc Quan Sơn miễn cưỡng lộ ra một cái nụ cười, hướng Hạ Thiên gật gật đầu, không biết chính mình đang cười so với đang khóc còn khó coi hơn.
Cửa thang máy đóng lại, trong nháy mắt thấp thoáng Mạc Quan Sơn nhìn thấy một nữ nhân mặc một chiếc váy hở hang xuất hiện bước tới bên cạnh người nam nhân đó, cánh tay choàng lên cổ nam nhân đó.
Bạn gái? Mạc Quan Sơn lắc lắc đầu, ai yêu ai, cùng chính mình cũng chẳng liên quan gì, bây giờ phải nhanh quay lại tiệm, tiếp theo đi giao cơm hộp, lần giao đã này tốn của hắn không ít thời gian rồi.
Đến cổng lớn Mạc Quan Sơn lại hướng phía bác bảo vệ cửa nói lời cảm tạ, sau đó nhanh leo lên xe điện, đầu cũng không quay lại nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro