Chương 19

Cổ chân trần trụi bị một người nam nhân nắm lấy, còn nắm cực kỳ chặt, cảm giác quái dị này khiến sắc mặt Cố Nguyên Bạch nháy mắt trầm xuống, y muốn rút chân ra thế nhưng lại không thắng nổi sức mạnh của Tiết Viễn.

Tiết Viễn này hoàn toàn là cố ý.

Cố Nguyên Bạch nâng một chân còn lại vẫn còn mang long ủng lên, dùng lực đá lên người Tiết Viễn, nhưng lần này Tiết Viễn đã có phòng bị, hắn thành thành thật thật mà nắm nốt chân này lại, còn nâng mí mắt lên, nhìn Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng cười.

"Cho trẫm . . . . . " Hơi nước mờ mịt theo hô hấp tiến vào yết hầu, làm cho Cố Nguyên Bạch bị sặc ho khan một trận, đôi chân trong tay Tiết Viễn cũng theo đó mà run rẩy. Thánh Thượng ho cực kỳ dữ dội, nhưng Tiết Viễn vẫn ung dung mà cởi nốt chiếc long ủng còn lại ra, ném giày vớ xuống đất, cuối cùng mắt cá chân tinh xảo cũng rơi vào tay hắn.

Điền Phúc Sinh đã sớm không còn ở đây, nơi này cũng không còn ai khác. Tiết Viễn nhìn tiểu hoàng đế ho đến khóe mắt đỏ ửng, lại nhìn hai chân tiểu hoàng đế bị mình giữ chặt không thể động đậy được, bỗng nhiên một loại cảm giác thỏa mãn dần dần dâng lên trong lòng. Nơi này không còn ai khác, mà một mình tiểu hoàng đế rõ ràng không thể thắng nổi Tiết Viễn thân thể cường tráng. Tiết Viễn cười thật to, dường như có cảm giác như mình đang bắt nạt tiểu hoàng đế vậy.

Ho khan bớt dần đi, lồng ngực phập phồng, ánh mắt Cố Nguyên Bạch lại càng lúc càng bình tĩnh, chờ sau khi y bình phục lại hô hấp, câu đầu tiên nói chính là: "Rất tốt, Tiết Viễn."

Là câu mà ngày ấy phạt Tiết Viễn, y đã nói.

Tiết Viễn không ngừng cười, hắn còn cố ý xẹt qua gan bàn chân tiểu hoàng đế, chậm rãi nói: "Thần sợ Thánh Thượng bị lạnh, chính là một lòng trung thành a."

"Trung thành." Cố Nguyên Bạch gật đầu, khóe môi cười lạnh, ngay sau đó cao giọng nói: "Người đâu."

Mười mấy tên thị vệ chợt xông vào trong điện, đi đầu chính là thị vệ trưởng. hắn nhanh chân bước đến trước mặt Cố Nguyên Bạch, trầm giọng nói: "Có thần."

Cố Nguyên Bạch muốn rút chân từ trong tay Tiết Viễn ra, thế nhưng đến lúc này rồi mà Tiết Viễn còn dám không buông tay, làm Cố Nguyên Bạch tức đến bật cười: "Ngươi buông tay ra cho trẫm."

Lúc này Tiết Viễn mới cười tủm tỉm mà buông lỏng hai tay.

Thánh Thượng đi chân trần đến bên cạnh ao, xoay người nhìn Tiết Viễn vẫn đang cười không ngưng: "Ném hắn xuống nước."

Bọn thị vệ không chút chần chừ, nháy mắt một cái liền động, bọn họ ném Tiết Viễn xuống nước, sau đó lại có bốn người nhảy xuống theo, đè Tiết Viễn lại phòng khi hắn chạy trốn.

Tiết Viễn không chút mảy may giãy dụa, còn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cố Nguyên Bạch, giống như đang chờ xem Cố Nguyên Bạch có thể làm cái gì tiếp vậy.

Chuyện mà Cố Nguyên Bạch có thể làm rất nhiều.

Nhiếp Chính Vương tương lai bị đè đầu chìm trong nước, đến khi hô hấp khó khăn lại được kéo lên. Qua mấy lần như vậy, trong điện chỉ còn nghe được tiếng nước sóng sánh kịch liệt, búi tóc của Tiết Viễn đã bị lỏng ra, hô hấp nặng nề, thẳng đến khi Cố Nguyên Bạch cảm thấy đủ rồi mới cho người dừng lại.

Cố Nguyên Bạch ngồi xuống bên cạnh ao, chậm rãi nói: "Tiết Viễn, thoải mái sao?"

"Thoải mái." Tiết Viễn thở hổn hển, hai mắt giăng đầy tơ máu, khóe miệng lại nhếch lên: "Đây là nước nóng để Thánh Thượng tắm, thần đương nhiên là cảm thấy thoải mái."

Sắc mặt Cố Nguyên Bạch trầm xuống, Tiết Viễn chính là cố ý muốn làm y khó chịu.

Tiết Viễn đương nhiên là cố ý làm y khó chịu, chỉ sờ soạng chân một chút cũng tức giận thành như vậy, đều là nam nhân, sờ một chút thì đã làm sao chứ? Tiết Viễn hắn cũng không thích nam nhân được không?

Tiểu hoàng đế không thích bị người sờ, cố tình Tiết Viễn hắn cũng không nhịn nổi tức giận.

Ánh mắt bọn thị vệ bừng bừng lửa giận, tay đè Tiết Viễn lại tăng thêm lực, Tiết Viễn không rên một tiếng, chỉ là ngẫu nhiên nhìn bốn thị vệ xung quanh với ánh mắt thực dọa người.

Sắc mặt Cố Nguyên Bạch khó coi, nói: "Buông hắn ra."

Bốn thị vệ không tình nguyện mà thả Tiết Viễn ra, Tiết Viễn ở trong nước đứng thẳng người lên, hắn xoa xoa tay, cười lớn lộ ra một cái răng nanh sắc bén.

"Thánh Thượng:" Hắn ôn tồn nói: "Để thần hầu hạ người tắm?"

"Cút đi." Cố Nguyên Bạch nói: "Ra ngoài quỳ, nhận lỗi với một hồ nước suối của trẫm."

Hắn bị dìm trong ao, rất nhiều lần thở cũng không thở nổi, kết quả còn phải nhận lỗi với cái ao này.

Tiết Viễn được nâng ra ngoài, bọn thị vệ cũng cùng nhau đi ra. Tòa điện này là nơi dùng để Thánh Thượng ngâm hồ tắm, đương nhiên không chỉ có một cái hồ, lúc sắp ra khỏi cửa, Tiết Viễn thừa dịp lúc đi qua khúc cua mà liếc mắt nhìn lại, vừa nhìn liền thấy tiểu hoàng đế đứng dậy đi qua chỗ khác.

Vệt nước trên mặt đất theo bước chân của tiểu hoàng đế kéo thành một đường dài, tiểu hoàng đế vẫn đi chân trần, bàn chân trắng nõn như ngọc so với nền gạch bạch ngọc dưới chân còn sạch sẽ hơn. Y phục Tiết Viễn cũng kéo theo một vệt nước, hắn nghĩ, thân thể tiểu hoàng đế ốm yếu như vậy, y lại còn đi chân trần, có thể sinh bệnh hay không?

Tiết Viễn không nhịn được cười.

Người sao có thể yếu như vậy chứ?

Chờ khi Cố Nguyên Bạch ra khỏi điện, y đã thay một thân áo trong sạch sẽ ngăn nắp.

Y phục khác được các cung hầu cầm trong tay, chờ y ra khỏi điện liền mặc vào cho y, cung nữ giúp y lau mái tóc ướt sũng, nói: "Thánh Thượng, tân khoa tiến sĩ đã khen quan xong, bây giờ trên phố rất náo nhiệt a."

"Hôm nay là ngày lành của nhóm tân khoa tiến sĩ." Cố Nguyên Bạch hơi hơi mỉm cười: "Được đề tên lên bảng vàng, vui vẻ là phải."

Mỗi lần triều đình tổ chức thi hội đều tiêu tốn rất nhiều tiền của, chính là để đáp ứng giấc mộng được đề tên trên bảng vàng này của các tân khoa tiến sĩ, triều đình càng làm cho danh tiếng vang xa thì người đọc sách trong thiên hạ này mới càng tiến đến khoa cử.

Cố Nguyên Bạch đối với chuyện này cảm thấy rất vui mừng: "Qua hai năm nữa chính là võ cử, đến lúc đó chắc chắn sẽ càng náo nhiệt."

Triều Đại Hằng năm năm tổ chức võ cử một lần, tuyển chọn võ sinh cũng giống như tuyển chọn tân khoa tiến sĩ. Học sinh tham gia võ cử không chỉ phải kiểm tra năng lực quân kỹ và thể lực, mà còn phải kiểm tra những vấn đề khác như thông thạo binh thư, hiểu biết tình huống địa lý khác nhau, đánh trận giả trên sa bàn, dựng trại đóng quân, chuẩn bị lương thực, phòng ngự khi bị tập kích bất ngờ.

Hiện tại triều đình muốn có động thái lớn nhưng lại bị quốc khố hạn chế, lương thảo và tiền bạc đều dùng để tăng cường cho binh lính Đại Hằng, đối với bộ binh, ngũ cốc và bánh mì khô có thể làm chắc bụng, còn trọng bộ binh và kỵ binh thỉnh thoảng có thể ăn thức ăn mặn. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, nếu muốn làm cho các binh lính Đại Hằng khổng võ hữu lực, cao lớn cường tráng, nhất định phải bổ sung thêm thịt và trái cây mới được.

Mùa đông vừa rồi, Cố Nguyên Bạch vốn có ý định thừa dịp dân du mục ở biên quan thiếu lương thiếu dầu mà mở ra chợ chung ở biên quan, đả thông con đường lưu thông trâu ngựa với dân tộc thiểu số, dùng giá thấp để mua gia súc có chất lượng tốt, sau đó một phần dùng giá cao để bán đến những nơi giàu có và đông đúc ở Đại Hằng, một phần giữ lại để làm quân lương nuôi quân dưỡng mã, khích lệ sĩ khí bọn họ.

Chỉ là cuối cùng toàn bộ những ý định của y đều bị bị trận phong hàn nặng kia kéo xuống, chỉ đành chờ cơ hội lần tới thôi.

Cố Nguyên Bạch coi trọng binh, nguyện ý bỏ tiền nuôi quân, binh lính Đại Hằng đương nhiên đều biết. Khi mùa đông còn chưa tới, dịp trung thu đã thấy Thánh Thượng phát y phục mùa đông xuống. Tiền lương cũng chưa bao giờ thiếu nợ, mỗi tháng một lần, binh lính chủ động đi lĩnh nhất định sẽ có bạc được chia tới tay. Trong quân cũng có người giám sát, để tránh cho có người ăn bớt ăn xén hoặc ức hiếp binh lính, thời điểm phân phát bạc, tướng lãnh cao tầng đều phải tự mình trông coi.

Người của Giám Sát Xứ được xếp vào trong quân cũng rất biết điều, bọn họ đã sớm khắc sâu những điều giáo dục tẩy não của Cố Nguyên Bạch vào trong đầu, không có chút lơi lỏng nào mà truyền bá tấm lòng hậu đãi binh lĩnh của Thánh Thượng với những người xung quanh.

Chuyện phát lương này, tuy rằng Cố Nguyên Bạch không thể đích thân có mặt, nhưng trong lòng những binh lính vẫn luôn nhớ kỹ, mỗi lần mở miệng ra đều là "Thánh Thượng nhân đức", bọn họ cảm thấy mình đánh giặc là vì Thánh Thượng chứ không phải là vì tướng quân, cũng chẳng quan tâm những tướng quân đô úy đó nghĩ thế nào, dù sao thì người của Giám Sát Xứ cũng đều vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo cùng tràn đầy ý chí chiến đấu.

Bởi vì Thánh Thượng ưu đãi bọn họ, bọn họ mới càng nhiệt tình. Cấm quân trong cung cũng rất cần cù chăm chỉ, nửa phần cũng không dám lơi lỏng. Lần trước khi xử lý mấy cấm quân bị Lý Hoán lừa gạt, binh lính trong cung còn tức giận hơn so với Cố Nguyên Bạch.

Đây không phải là lần đầu Tiết Viễn tiến cung, thế nhưng lại là lần đầu tiếp xúc gần với những thị vệ trong cung. Bọn họ vừa ra đến ngoài điện, những thị vệ đó đã dùng ánh mắt thâm trầm mà trừng hắn, giống như hận không thể giết chết Tiết Viễn ngay tại chỗ vậy.

So với chó bảo vệ chủ còn khoa trương hơn.

Thị vệ trưởng Trương Tự lạnh lùng nói: "Nếu Tiết công tử đã vào cung trở thành thủ vệ của Thánh Thượng, ý nghĩ của Thánh Thượng chính là mục tiêu của ta, mệnh lệnh của Thánh Thượng chính là ý nghĩa tồn tại của ta."

Cả người Tiết Viễn ướt sũng, y phục thị vệ ướt át dán chặt lên thân hình cường tráng hữu lực của hắn, cơ bắp của hắn ẩn chức sức mạnh không thua kém gì những thị vệ này, cả người giống như một con soi dữ đã chuẩn bị sẵn sàng để có thể nhào lên bất cứ lúc nào.

"Trương đại nhân nói phải." Tiết Viễn treo lên một nụ cười ôn hòa, chầm chậm nói: "Thần cũng chỉ là quan tâm thân thể của Thánh Thượng thôi."

Trương Tự cũng không biết lúc trước bọn họ ở trong điện đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng hắn không tin lời nói vừa rồi của Tiết Viễn, chỉ hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Tốt nhất là như vậy."

Bọn thị vệ bên cạnh Trương Tự đều nhìn Tiết Viễn với ánh mắt không tốt, nhưng cũng không ai cầm đầu nói ra. Tiết Viễn tìm một chỗ quỳ xuống, mái tóc rối loạn đã được chỉnh trang lại, chờ đến khi y phục trên người sắp bị ánh mặt trời hong khô, trong điện rốt cuộc cũng có động tĩnh.

Tiết Viễn quay đầu lại liền nhìn thấy sắc mặt tiểu hoàng đế hơi hồng hồng, so với vẻ tái nhợt lúc trước thì hiện tại trông khỏe mạnh hơn nhiều. Tiết Viễn cúi đầu, long ủng màu vàng óng của tiểu hoàng đế đã không thấy đâu mà thay vào đó là một đôi giày bó màu trắng như trăng non có thêu hoa văn hình rồng, có lẽ đôi long ủng hắn đã chạm qua kia, về sau sẽ không bao giờ thấy nữa.

Đồ vật mà Hoàng Đế dùng đều là những đồ vật tốt nhất, ngay cả mái tóc ướt nước cũng không làm ướt y phục mà lập tức dọc theo thân y phục chảy xuống hệt như một hạt châu.

Cố Nguyên Bạch vừa đi vừa nói chuyện với tiểu thái giám bên cạnh, Điền Phúc Sinh đã được y cho lui xuống nghỉ ngơi, hiện tại người tùy hầu bên cạnh chính là tiểu đồ đệ của Điền Phúc Sinh: "Chờ khi trẫm ngủ trưa, ngươi đi triệu Lại Bộ thượng thư và Tham Tri chính sự, lệnh bọn họ gặp ta ở Tuyên Chính Điện một giờ sau."

"Vâng" Tiểu thái giám cẩn thận ghi nhớ, ấp a ấp úng như muốn nói lại thôi mà nói: "Thánh Thượng, người còn chưa dùng bữa . . . . ."

"Trẫm không đói bụng." Cố Nguyên Bạch nhíu nhíu mày, lại nghĩ đến dạ dày của mình, cuối cùng vẫn là thở dài thỏa hiệp: "Truyền thiện đi, bảo Ngự Thiện Phòng làm vài món thanh đạm tốt cho dạ dày, không cần tốn nhiều tâm tư đâu."

"Vâng."

Tuy nói là không cần tốn nhiều tâm tư, nhưng mấy ngày gần đây Thánh Thượng ăn càng ngày càng ít khiến cho các đầu bếp ở Ngự Thiện Phòng thấp thỏm không thôi, lo lắng đến mức hận không thể đem hết tất cả tài nghệ nấu nướng cả đời ra, căn bản là không dám không tốn tâm tư.

Thánh Thượng muốn ăn món ăn thanh đạm, chờ khi đồ được đưa lên bàn, Cố Nguyên Bạch liền thấy một miếng đậu hũ như bạch ngọc với lớp vỏ ngoài màu kem, đậu hũ bạch ngọc mềm mịn ấm áp không có lấy một vết xước, thật sự giống như được làm từ ngọc vậy, bên trên được rưới một lớp nước mì, cái muỗng xắn xuống một miếng, vừa vào miệng là tan ngay.

Ngoại trừ đậu hũ bạch ngọc, Ngự Thiện Phòng còn làm sủi cảo nhỏ nhắn tinh tế, cắn một miếng cựa kỳ vừa miệng, vỏ bánh mỏng đến gần như trong suốt, sủi cảo này không lớn, cho dù là một đứa nhỏ cũng có thể một ngụm ăn hết một cái, Cố Nguyên Bạch ăn rất ngon lành, còn ăn không ít.

Cung hầu đứng xung quanh nhìn thấy thế, trên mặt đều nở nụ cười sung sướng, Tiết Viễn dù sao cũng là nhi tử của Tiết tướng quân, tự nhiên cũng đứng tùy hầu bên cạnh Cố Nguyên Bạch giống Trương Tự, giờ phút này bọn họ đang đứng trong điện nhìn Thánh Thượng dùng đồ ăn.

Thị vệ Trương Tự yên lặng nhìn trong chốc lát, trên mặt không khỏi có chút kiềm chế ý cười.

Sau khi ăn xong, Cố Nguyên Bạch được người hầu hạ rửa tay súc miệng, tiến vào nội điện nghỉ ngơi.

Cửa sổ trong điện đều được đóng lại, tối tăm mờ mịt, thân thể bởi vì vừa ngâm nước nóng nên cực kỳ lười nhác, không mất bao lâu, Cố Nguyên Bạch đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, Cố Nguyên Bạch vì khó chịu mà tỉnh dậy.

Y nửa ngồi dậy, cổ họng khô khốc, đầu óc choáng váng không chút suy giảm mà ngược lại càng lúc càng nặng hơn, giống như bị rót đầy nước vào vậy, nặng đến không muốn ngẩng đầu.

"Người đâu . . . . ." Trong cổ họng đau rát, ngực khó chịu, Cố Nguyên Bạch nắm chặt khung giường, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Y hẳn còn chưa ngủ được một canh giờ, lúc này bên trong nội điện không có ai. Cố Nguyên Bạch nhắm mắt, tích được chút sức lực xong mới cầm lấy ngọc bội bên giường, cố gắng ném xuống đất.

Tức khắc đã có một nhóm người chạy ào vào nội điện, trong điện chợt sáng bừng lên, Cố Nguyên Bạch nghiêng đầu nhíu nhíu mày.

"Thánh Thượng!"

Thị vệ trưởng vừa vào, nhìn thấy sắc mặt của Thánh Thượng liền kinh hãi, hắn lập tức quay đầu ra ngoài chạy đi tìm ngự y. Cố Nguyên Bạch thấp giọng ho vài tiếng, cung hầu đều luống cuống hết cả chân tay, người đổ nước đi đổ nước, người lấy khăn đi lấy khăn, chậu than nóng cũng được bưng đến, cũng khoác thêm y phục cho Thánh Thượng.

Tiết Viễn đứng một bên nhìn Cố Nguyên Bạch thành cái dạng này, không ngờ y lại thật sự sinh bệnh.

Đây cũng quá . . . . kiều quý quá mức rồi.

Cố Nguyên Bạch được đỡ dậy, hai chân thò ra ngoài giường, tiểu thái giám đang muốn mang giày vớ vào cho y thì lại có một người chạy đến bên cạnh.

Tiết Viễn quỳ gối xuống đất, tự nhiên thuần thục cầm chân Cố Nguyên Bạch lên, lúc cầm lên mặt mày còn nhăn lại một đống, thật sự giống một vị trung thần mà lo lắng sốt ruột hỏi: "Sao lại lạnh như vậy?"

Lòng bàn tay hắn nóng rực, hơi nóng truyền đến cực kỳ thoải mái, ít nhất thoải mái hơn so với đi giày vớ.

Cố Nguyên Bạch khoác thêm áo lông chồn, ngồi trên giường còn bọc thêm một tầng chăn, từ trong chăn lộ ra một khuôn mặt không chút biểu tình, y nhìn Tiết Viễn, ánh mắt hệt như đang nhìn một con súc sinh có da lông hữu dụng, thanh âm ra lệnh nói: "Vậy ngươi ủ ấm cho trẫm đi."

Tiết Viễn nâng mắt lên nhìn y một cái, hắn đặt đôi chân ngọc của tiểu hoàng đế vào trước bụng dưới trong lòng mình, sau đó lấy tay áo rộng thùng thình phủ lên từng tầng: "Thần tuân chỉ." 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro