Chương 27

Khi Tiết Viễn dọn dẹp phân ngựa, cũng không phải không nghĩ tới để cung hầu quét thay hắn. Chỉ là Cố Nguyên Bạch uy nghiêm, ở trong cung này vẫn luôn là nói một không hai, cho nên những cung hầu này vừa thấy Tiết Viễn liền trốn thật xa, một bên trốn, một bên âm thầm dắt ngựa đi lòng vòng.

Đường đường là nhi tử của đại tướng quân, dưới uy nghiêm của Hoàng Thượng, nói phạt liền phạt, còn không phải ngoan ngoãn chịu đi quét phân ngựa sao.

Trừ bỏ hôi thối một chút, phiền phức một chút thì thật ra Tiết Viễn cũng không có cảm giác gì.

Một người bò ra từ trong núi thây biển người, Tiết Viễn thậm chí còn từng ngâm mình trong máu loãng tanh tưởi, biểu tình của hắn hờ hững, hẳn là đang nghĩ đến chuyện khác, nhìn có chút lơ đãng không để ý.

Khi Cố Nguyên Bạch và Chử Vệ đến, Chử Vệ mới biết Thánh Thượng tản bộ chính là để gặp Tiết Viễn.

Trong lòng Tiết Viễn mang ý xấu đối với Thánh Thượng, Chử Vệ không muốn để Thánh Thượng tiếp xúc nhiều với hắn. Thế nhưng chỉ nói miệng không có bằng chứng, hắn chỉ còn cách tận lực ngăn cản Tiết Viễn đến gần Thánh Thượng thôi.

Cố Nguyên Bạch xem Nhiếp Chính Vương tương lai quét phân ngựa xem đến vui sướng, khóe môi vẫn luôn nhếch lên hàm chứa ý cười. Chử Vệ nhìn thoáng qua ý cười của y, âm thầm mím môi lại, nói: "Thánh Thượng, nơi này dơ bẩn, không nên ở lâu."

Chử Vệ phong lãng nguyệt thanh, trong sáng như minh nguyệt, sạch sẽ không nhiễm bụi trần, Cố Nguyên Bạch chỉ cho rằng hắn không quen ngửi mùi này, liền nói: "Một khi đã vậy, trẫm và Trạng Nguyên lang đến chỗ nào đó có hoa thơm chim hót đi."

Chỗ bôi thuốc lúc trước đã được quấn một lớp vải bông mềm mại, Cố Nguyên Bạch cẩn thận đi chậm một chút liền không thấy đau nữa.

Thánh Thượng xoay người rời đi, Chử Vệ đi theo phía sau y, tiếng bước chân hai người vang lên trên con đường trống trải, Tiết Viễn nghe tiếng ngẩng đầu nhìn lại.

Hình như Chử Vệ cảm nhận được, hắn quay đầu lại nhàn nhạt liếc nhìn Tiết Viễn một cái, sau đó nhẹ nhàng nâng tay lên, từ xa nhìn tới giống như tay của hắn đang ôm lấy eo của Thánh Thượng.

"Thánh Thượng." Chử Vệ thấp giọng nói: "Có phải thần quấy rầy hứng thú của Thánh Thượng không?"

Cố Nguyên Bạch nghe vậy liền cười, y nghiêng đầu nhìn Chử Vệ, cười nói: "Chẳng lẽ trẫm còn có hứng thú xem Tiết thị vệ quét phân ngựa sao?"

Chử Vệ cong môi, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Cả hai người đều có vẻ ngoài rất đẹp, đẹp đến mức hệt như trong tranh vẽ. Nhưng vào trong mắt Tiết Viễn chính là tay Chử Vệ đang đặt lên eo Thánh Thượng, Thánh Thượng còn quay đầu sang tươi cười nhìn Chử Vệ.

Ánh mắt Tiết Viễn lạnh xuống.

Đây là cái thứ gì.

Khi Tiết Viễn về phủ, vầng trăng khuyết đã treo cao trên cành.

Hắn lập tức đi đến thư phòng, cho gọi môn khách trong phủ đến. Đã đến giờ này, người nên nằm trên giường đều đã nằm trên giường hết rồi, thế nhưng Tiết Viễn gọi, bọn họ không dám không tới.

Môn khách của Tiết phủ không nhiều lắm, nhưng đều rất có tài, trong đám bọn họ có rất nhiều người nghe danh Tiết tướng quân mà đến, thế nhưng đến rồi lại tự động lăn tới dưới trướng Tiết Viễn, Tiết Viễn người này quá tàn nhẫn, môn khách không có mấy người là không sợ hắn, lúc này nghe Tiết Viễn gọi đều lập tức nhanh chân nhanh tay mà chạy đến trước mặt Tiết Viễn.

Tiết đại công tử dưới ánh nến vàng mờ tối tăm, cười đến âm trầm hệt như lệ quỷ gọi hồn: "Các người đi thám thính cái tên tân khoa Trạng Nguyên Lang kia một chút."

Môn khách cẩn thận hỏi: "Công tử muốn biết chuyện gì của tân khoa Trạng Nguyên lang?"

"Tất cả những chuyện không tốt." Thanh âm Tiết Viễn trầm thấp: "Có phải hắn thích nam nhân hay không, đã làm ra chuyện xấu gì, toàn bộ lão tử đều muốn biết."

Môn khách đáp: "Vâng."

Tiết Viễn tiếp tục nói: "Còn có, ngày mai các ngươi đi tìm thứ gì tốt tốt có thể dùng để tặng lễ."

Môn khách hai mặt nhìn nhau, có người đánh bạo hỏi: "Công tử, ngài muốn đưa đồ vật cho ai?"

Tiết Viễn nhếch môi: "Đương nhiên là tặng lễ cho Hoàng Đế."

Môn khách chỉ cho rằng hắn muốn làm Thánh Thượng vui vẻ: "Công tử yên tâm, ngày mai ta sẽ chuẩn bị cho người lễ vật tốt nhất."

"Nếu là tặng cho Thánh Thượng thì nhất định không thể tặng những món đồ thô tục." Một người khác nói: "Tốt nhất là tặng thứ gì đó đắt giá hoặc quý hiếm, ít nhất sẽ không xảy ra sai sót."

"Đúng vậy." Môn khách nói: "Công tử có ý tưởng gì không?"

Tiết Viễn vuốt cằm, nheo mắt lại.

Ý tưởng của hắn?

Đầu ngón tay phải của Tiết Viễn vừa động, đột nhiên nói: "Tặng thứ gì đó mềm mại, vuốt ve thoải mái."

Môn khách: "Hả?"

Bên trong đại nội, Cố Nguyên Bạch nhìn những món đồ khả nghi được cấm quân tìm thấy ở Tề Vương phủ.

Sau lưng Tề Vương còn có đồng bọn, nhưng bọn họ không ngờ rằng Cố Nguyên Bạch làm việc lại lưu loát dứt khoát như vậy, không thể lợi dụng chuyện của Uyển thái phi để thử tình trạng thân thể của Cố Nguyên Bạch, ngược lại còn để Cố Nguyên Bạch tóm được cái đuôi lộ ra của bọn họ, một lần đào này, ngay cả bùn đất cũng đều đào ra hết.

Bọn họ biết chắc chắn ngày ấy Cố Nguyên Bạch bị phong hàn nhưng lại không dám làm gì, cuối cùng chỉ dám sai người truyền một tin tức giả để thử xem tình hình Cố Nguyên Bạch thế nào rồi, đúng là một đám tài trí tầm thường, nhát gan.

Dám xem nhẹ Cố Nguyên Bạch, nhưng lại xem trọng chính bọn họ.

Cấm quân tập hợp ở Tề Vương phủ tìm kiếm mấy ngày, rốt cuộc phát hiện ra một ít tình báo được che giấu kỹ càng.

"Thánh Thượng." Trình tướng quân nói: "Tin tức này là do một cấm binh trong đội thần thống lĩnh phát hiện ra, được giấu trong một miếng ngọc rỗng. Tên cấm binh này lớn gan, khi ấy hắn cầm miếng ngọc bội lên ném mạnh xuống đất, làm thần cũng phải giật mình một phen."

Trình tướng quân biết Thánh Thượng chuẩn bị chọn ra một đội ngũ tinh anh từ trong cấm quân, bắt đầu ngứa lòng ngứa gan muốn đề cử trọng binh mà hắn coi trọng, những binh lính dưới trướng của hắn đều là người có gan có mưu, tuy không biết chữ không hiểu binh thư, thế nhưng trời sinh vô cùng nhạy bén cực kỳ có thiên phú!

Tướng quân Thục Hán – Vương Bình cũng không đọc sách, cả đời chỉ biết mỗi chữ thập, thế nhưng trời sinh cực kỳ nhạy bén với việc đánh trận, cho dù không đọc binh thư vẫn có thể nhiều lần thắng lớn, Trình tướng quân không dám so sánh binh lính dưới trướng mình với Vương Bình, thế nhưng cũng không muốn mai một nhân tài.

Quả nhiên Cố Nguyên Bạch có hứng thú với nhân tài còn hơn cả tin mật, y hỏi: "Người này hiện đang ở đâu?"

Trình tướng quân hắc hắc cười hai tiếng, cáo tội một tiếng với Cố Nguyên Bạch, sau đó tự mình ra cửa dẫn theo một người vào. Thời điểm người này vừa vào, ánh mắt của Cố Nguyên Bạch liền đặt trên người hắn, người này một thân cơ bắp, vóc dáng cực cao, tứ chi thon dài mà hữu lực quy quy củ củ xếp ngay ngắn, vừa có vẻ bốc đồng lại chó chút thu liễm, làm cho người ta có một loại cảm giác giống như một vị tướng có phong độ.

"Ti chức Tần Sinh gặp qua Thánh Thượng." Không kiêu ngạo không siểm nịnh, thanh âm trong trẻo.

Cố Nguyên Bạch: "Làm sao ngươi phát hiện ra tin mật này?"

Tần Sinh khom lưng, lời nói rõ ràng mạch lạc, kể lại đầu đuôi chuyện đã xảy ra cho Cố Nguyên Bạch nghe, trong lòng Cố Nguyên Bạch chậm rãi gật đầu, mở miệng nói: "Lui ra đi."

Tần Sinh trầm mặc không nói mà lui xuống, Trình tướng quân có ý định thăm dò cảm nghĩ của Thánh Thượng về Tần Sinh, nhưng lại không dám tự tiện dò hỏi, chỉ đành câm miệng.

Cố Nguyên Bạch cực kỳ xấu xa, y nhìn ra sự sốt ruột trên mặt Trình tướng quân nhưng lại làm bộ như không thấy. Tin mật trong ngọc bội được thái giám kiểm tra qua một lượt, xác định an toàn mới đặt lại vào tay Cố Nguyên Bạch.

Chỉ là khi Cố Nguyên Bạch mở ra, bên trong trống trơn không có một chữ.

Trình tướng quân nhíu mày trầm giọng nói: "Sao có thể!"

Cố Nguyên Bạch kiểm tra mặt trước mặt sau một lượt, hoàn toàn không có vết xé hay tường kép gì, y trầm ngâm một hồi, đột nhiên nói: "Lấy nước tới."

Cung hầu bưng nước tới, Cố Nguyên Bạch ngâm tin mật vào trong nước, bên trên thư tín dần hiện ra chữ viết.

Trình tướng quân thất thanh*: "—— cái này?!"

*hét to, hô to đến lạc giọng, không thành tiếng vì quá sợ hãi.

Dùng nước phèn chua để viết chữ, sau khi viết một lúc chữ sẽ biến mất. Cố Nguyên Bạch nhớ không nhầm thì từ triều Tống đã bắt đầu sử dụng phèn chua, triều Đại Hằng ra đời sau, phèn chua cũng không còn hiếm lạ nữa, hiếm chính là biện pháp mà Tề vương sử dụng để viết thư từ qua lại.

Đây là một người thông minh, nhưng người thông minh lại không nhìn rõ thời thế, Tề Vương vụng về nhát gan như lợn, vì sao hắn phải giúp Tề Vương?

Mọi người đều là người trưởng thành, trên quan trường để ý nhất chính là ích lợi, Cố Nguyên Bạch nhấc tay lên, bình tĩnh nhận lấy khăn lau sạch bọt nước trên tay, hỏi Điền Phúc Sinh: "Mẫu thân của tiểu nhi tử Tề Vương là ai?"

Điền Phúc Sinh suy nghĩ một hồi, nói: "Hình như là nữ nhi của Ngự Sử Trung Thừa."

Ngự Sử Đài của triều Đại Hằng là cơ cấu giám sát trung ương, giám sát trung ương từ trên xuống dưới cùng các quan viên địa phương xem bọn họ có làm chuyện gì trái pháp luật không, hoặc là những việc như không tuân thủ chức trách, đồng thời cũng giám sát Đại Lý Tự và Hình Bộ ①.

Ngự Sử Trung Thừa chính là lão nhị của Ngự Sử Đài, bên trên chính là Ngự Sử Đại Phu, hiện tại Ngự Sử Đại Phu đã sắp đến tuổi nghỉ hưu, Cố Nguyên Bạch còn đang xem xét xem nên để ai là người nhận chức tiếp theo.

Theo lý mà nói, Trung Thừa nên thượng vị.

Cố Nguyên Bạch lấy vải lụa, đặt tin mật lên, chữ viết bên trên rất nhỏ, tất cả đều là khuyên Tề Vương chớ nên xúc động.

"Xem ra." Cố Nguyên Bạch nói: "Tề Vương thế nào cũng không chịu nghe lời khuyên bảo."

Bên dưới tin mật còn có một hàng chữ nhỏ, bảo Tề Vương đọc xong bức thư này thì hủy đi, nhưng Tề Vương hẳn là không tin còn có người nào khác biết phương pháp làm chữ trên tin mật này hiện ra, cho nên đắc ý dào dạt thoải mái để nguyên đó cất đi.

Tư chất của phần lớn người trong hoàng gia, kỳ thật đều tầm thường như Tề Vương, đều chìm đắm trong vinh hoa phú quý.

Nhưng vẫn có một vài người rất nghe lời, thực hiểu chuyện, sau khi thấy Cố Nguyên Bạch xuất binh vây quanh Tề Vương phủ, bọn họ liền ngoan ngoãn thuận theo hệt như một con cừu bị lột sạch da lông.

Thế nhưng cho dù bọn họ có thuận theo thì Cố Nguyên Bạch vẫn quyết định từ nay bắt đầu tiến hành chế độ cắt giảm quý tộc.

Tước vị được kế thừa từ đời này sang đời khác, cách một thế hệ sẽ giảm đi một tước, như vậy nếu đời sau không có tài cán năng lực thì gia tộc rất nhanh sẽ mai danh ẩn tích, mất hết tước vị.

Tin mật trên bàn dần khô đi, chữ bên trên lại một lần nữa biến mất, Trình tướng quân hỏi: "Thánh Thượng, bây giờ phải làm thế nào?"

Cố Nguyên Bạch cười cười: "Những chuyện còn lại, Trình tướng quân không cần lo lắng, trẫm đều đã có tính toán. Tiếp theo trẫm có một chuyện muốn nhờ ngươi, ngươi cùng với người của Xu Mật Viện hãy thay trẫm chọn ra hai ngàn tinh binh từ trong cấm quân."

Sắc mặt Trình tướng quân nghiêm túc lại: "Vâng!"

Sau khi thảo luận chính sự xong, Điền Phúc Sinh hầu hạ Thánh Thượng thay quần áo rửa mặt chải đầu, từ lần tự tiện trói Chử Vệ đưa đến long sàng của Thánh Thượng lúc trước, hắn không còn dám phỏng đoán thánh ý nữa. Cho dù không rõ tại sao Thánh Thượng lại muốn dừng tay, thế nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều. Thành thành thật thật hầu hạ Thánh Thượng cho tốt, việc này so với bất cứ việc gì cũng đều quan trọng hơn nhiều.

Từ sau lần phun ra một ngụm máu, lại thêm một trận phong hàn, mấy ngày nay sức khỏe của Cố Nguyên Bạch vẫn luôn rất tốt, không xuất hiện thêm bệnh trạng gì cả. Ngày xuân đã qua, có lẽ là nhờ thời tiết đã ấp áp lại.

"Thánh Thượng." Tiểu đồ đệ của Điền Phúc Sinh giúp Cố Nguyên Bạch xoa bóp cánh tay vất vả phê duyệt tấu chương cả ngày: "Lực mạnh yếu thế này ổn không ạ?"

Cố Nguyên Bạch nhắm mắt, hơi gật gật đầu.

Những người ở bên cạnh hầu hạ Thánh Thượng sớm đã luyện được nhãn lực, tiểu đồ đệ thấy sắc mặt của Thánh Thượng thả lỏng, tâm tình hình như rất không tệ, liền nói một chút chuyện giải khuây.

Nói một hồi liền nói đến tân khoa Trạng Nguyên Lang.

"Tân khoa Trạng Nguyên Lang còn chưa có hôn phối, ngày dán bảng kết quả thi đình hôm ấy, Trạng Nguyên Lang suýt chút nữa thì bị người ta bắt đi rồi." Tiểu thái giám nói: "Nghe nói ngày ấy người hầu của các nhà vừa thấy Trạng Nguyên Lang liền bổ nhào tới, cuối cùng lung tung lộn xộn thế nào lại thành bọn họ tự đánh lẫn nhau."

Khóe môi Cố Nguyên Bạch nhếch lên, nghĩ thầm những người này làm sao có thể, Chử Vệ chính là huynh đệ tương lai của Tiết Viễn a.

Một lát sau, Thánh Thượng có chút buồn ngủ, Điền Phúc Sinh thấy vậy liền thổi nến đi, dẫn ngươi lặng lẽ lui ra ngoài.

Ngày tiếp theo, Tiết Viễn tìm được một món quà rất có giá trị, món quà được hắn ôm trong lòng, từ sáng đến giờ bị dọa sợ, vẫn luôn nằm im không nhúc nhích giả chết.

Tiết Viễn một thân y phục thị vệ sạch sẽ thẳng thớm, không có vết đất cát trầy xước do bị kéo lê, cũng không có vết phân ngựa dơ bẩn. Nhưng vừa vào đến hoàng cung, thị vệ trưởng đã nói với hắn: "Thánh Thượng bảo ngươi đi chăm sóc con hãn huyết bảo mã kia. "

Hãn huyết bảo mã bị kéo vào chuồng ngựa, chỉ là nó quá hung hãn, cho nên cung hầu phụ trách việc cho ăn và tắm rửa căn bản không dám đến gần nó, sáng nay sau khi thông báo lên, Cố Nguyên Bạch liền trực tiếp phân phó việc này cho người đã thuần phục nó – Tiết Viễn.

Tiết Viễn: "......"

Đúng là dùng xong liền ném.

Tiết Viễn lười nhác xoay người theo cung hầu đi đến chuồng ngựa, mới đi được vài bước hắn đột nhiên dừng chân lại, nghiêng người hỏi: "Con ngựa kia tên là gì?"

Thị vệ trưởng sửng sốt: "Thánh Thượng còn chưa ban tên cho nó."

Khóe môi Tiết Viễn cong lên, cười nhạo mà quay đầu: "Vậy thì ta sẽ kiếm cho nó một cái nhũ danh, tên xấu dễ nuôi, vậy cứ gọi nó là tiểu vô lương tâm đi."

Thị vệ trưởng không nghe rõ những lời của hắn, chỉ ghi nhớ chuyện này, đợi sau khi Thánh Thượng hạ triều xong, lúc dùng bữa sáng, hắn mới nhắc lại chuyện này với y: "Thánh Thượng, người còn chưa đặt tên cho con hãn huyết bảo mã kia."

Cố Nguyên Bạch nghĩ nghĩ, tùy tiện nói: "Gọi nó là Huyết Vân đi."

"Tên hay." Điền Phúc Sinh vuốt mông ngựa nói: "Nhã nhặn xen chút đơn giản, đơn giản xen chút nhã nhặn, bên cạnh nhã nhặn và đơn giản còn ẩn ý, lời ít ý nhiều mà nhắc đến màu lông và tốc độ của hãn huyết bảo mã, Thánh Thượng anh minh."

Cố Nguyên Bạch xoa xoa mi tâm: "Câm miệng."

Hôm nay Thánh Thượng muốn đi Chính Sự Đường, Xu Mật Viện để đánh giá, còn muốn đến Hàn Lâm Viện xem một chút, đặc biệt là xem vị nhân tài Bảng Nhãn Lang có huyết thống Tây Hạ có năng lực phát động chiến tranh, chớp mắt đã cướp mất của Đại Hằng năm sáu tòa thành trì kia, Cố Nguyên Bạch không thể không đặt chuyện này trong lòng.

Chỉ là sau khi dùng bữa sáng xong, Cố Nguyên Bạch còn chưa đứng dậy đã nghe có người đến thông báo, nói rằng Tề Vương bắt đầu tuyệt thực.

Cố Nguyên Bạch nhíu mày: "Bắt đầu tuyệt thực từ lúc nào?"

Người thông báo xấu hổ cúi đầu: "Hồi bẩm Thánh Thượng, là sáng nay Tề Vương không chịu ăn, vẫn luôn ngồi trong ngục kêu gào muốn tuyệt thực."

"Vậy cứ để hắn tuyệt thực đi." Cố Nguyên Bạch cười lạnh, đầu hơi hơi nhức: "Từ hôm nay trở đi, ba ngày liền không đưa cơm cho Tề Vương, chẳng phải hắn không muốn ăn sao? Vậy thì đừng làm lãng phí đồ ăn của trẫm."

Lá gan lớn, cảm thấy bản thân chịu tội quá nhiều, đã đủ để chuộc tội, đủ để làm dịu đi lửa giận của Cố Nguyên Bạch?

Cố Nguyên Bạch nhận ra.

Tra tấn tinh thần, so với tra tấn thân thể vẫn hữu dụng hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro