Chương 28
Trên đường đi tới hai phủ, đầu óc của Cố Nguyên Bạch vẫn quay cuồng không thôi.
Phương tiện di chuyển trong cung của Hoàng Đế là chủ yếu xe ngựa, thỉnh thoảng là đi bộ, lúc này Cố Nguyên Bạch đang ngồi trên xe ngựa. Chính Sự Đường và Xu Mật Viện có nơi làm việc riêng, thường thường Thánh Thượng sẽ đích thân tới kiểm tra một lượt, vì vậy lần này Thánh Thượng tới, chư vị đại thần cũng không hề hoảng loạn, Cố Nguyên Bạch bảo bọn họ cứ tiếp tục làm việc của mình, chỉ có Xu Mật Sử là đi bên cạnh Thánh Thượng.
Cố Nguyên Bạch chậm rãi bước đi, Xu Mật Sử một bên báo cáo với Thánh Thượng những chuyện xảy ra gần đây, một bên sai người đi pha trà.
"Không cần phiền phức như vậy." Cố Nguyên Bạch nói: "Triệu khanh, trẫm có ý định chọn người từ trong cấm quân, thành lập Đông Linh Vệ."
Tuy rằng Xu Mật Viện quản lý chủ yếu là quân cơ đại sự, nhưng hiện giờ quyền thi hành những chuyện quan trọng đều nằm trong tay một mình Hoàng Đế, Thánh Thượng muốn thành lập Đông Linh Vệ, thật ra không cần phải nói với Xu Mật Viện.
Xu Mật Sử khó hiểu hỏi: "Ý của Thánh Thượng là?"
"Trẫm đã nói qua với Trình tướng quân." Cố Nguyên Bạch cười cười: "Hai bộ cấm quân nam, bắc tổng cộng hơn hai mươi vạn người, trẫm muốn chọn ra hai ngàn người từ trong bọn họ không phải là một chuyện đơn giản. Huống chi trẫm muốn không phải là người bình thường, Xu Mật Viện chủ quản sự vụ quân sự cơ mật, phòng ngự vùng biên cương, kiêm luôn cấm quân, ta muốn ngươi trợ giúp Trình tướng quân hoàn thành việc này."
Xu Mật Sử khom mình hành lễ: "Thần tuân chỉ."
Nói xong chuyện này, Xu Mật Sử lại thảo luận với Cố Nguyên Bạch về chuyện binh phòng, biên giới và ngựa chiến. Triều Đại Hằng thiếu ngựa, thiếu kỵ binh, người có kỹ năng vừa cưỡi ngựa vừa sử dụng đao thương lại càng thiếu, hơn nữa trọng kỵ binh ắt không thể không có, trọng kỵ binh này chính là một thanh đao nhọn để mở đường.
Cố Nguyên Bạch nghe vậy, lại cong môi cười, cao thâm khó đoán nói: "Triệu khanh, về chuyện ngựa, trẫm cảm thấy rất nhanh sẽ có thể giải quyết."
Cố Nguyên Bạch nói vậy rồi thôi, mỉm cười nhìn bộ dạng vò đầu bứt tai của Xu Mật Sử.
Nhìn Triệu đại nhân rối rắm lo lắng một hồi, Thánh Thượng mới chậm rãi rời khỏi Xu Mật Viện. Xu Mật Sử nhìn bóng dáng Thánh Thượng, dở khóc dở cười mà nói với người xung quanh: "Trong lòng Thánh Thượng sớm đã có tính toán, nhưng thế nào cũng không chịu nói rõ với ta, thật là khiến lòng lão phu ngứa ngáy khó chịu hệt như có mèo cào."
Người xung quanh cười nói: "Kiến thức của Thánh Thượng rộng rãi."
Còn không phải sao, bất luận là chuyện nuôi quân hay là huấn luyện binh lính, Thánh Thượng đều hiểu biết rất sâu . . . Hiện tại, bộ binh, kỵ binh, Xu Mật Viện so với khi tiên đế còn sống càng ngày càng bận rộn, nhưng loại bận rộn này vừa vặn lại khiến người ra có một loại cảm giác quan trọng không thể thiếu được.
Xu Mật Sử thầm nghĩ, sau này nếu Đại Hằng thâu tóm được Tây Hạ, Mông Cổ, chinh phục được những dân tộc du mục trên thảo nguyên kia . . . thật đúng là khó có thể tin nổi a.
Còn Cố Nguyên Bạch đã đi tới Chính Sự Đường.
Bên trong Chính Sự Đường lắm công nhiều việc, người người vội vội vàng vàng, các đại thần này có đôi lúc bận đến nỗi phải mang cả công vụ về nhà để xử lý, nhưng mọi người đều vô cùng hài lòng, bận rộn đến vui vẻ.
Trong tất cả các bộ của Đại Hằng, chỉ có thần tử của Chính Sự Đường và Xu Mật Viện là được hưởng đãi ngộ cao nhất, điều này được ghi rất chi tiết trong quy định. Đồ ăn của bọn họ rất phong phú đa dạng, còn có rau dưa củ quả tươi mới quý giá và một số loại chỉ có theo mùa, thỉnh thoảng còn có trà bánh được Thánh Thượng ban thưởng xuống. Chỉ riêng nhà ăn của họ thôi cũng đủ khiến người khác ghen tị không thôi rồi.
Người trong triều đình đều biết, Chính Sự Đường và Xu Mật Viện là hai nơi mà chỉ có những thần tử được Thánh Thượng nể trọng hoặc xem trọng mới có thể vào được, chỉ cần có thể tiến vào một trong hai nơi này, về sau con đường thăng quan tiến chức nhất định sẽ rất thuận lợi, giống Tể Phụ đại nhân trước kia, cũng là đại thần trụ cột của Đại Hằng mà Thánh Thượng coi trọng.
Những người mới tiến vào Hàn Lâm Viện, những nhân tài trong lục bộ đều cố gắng dốc sức để có thể tiến vào hai nơi này.
Sau một hồi thị sát ở Chính Sự Đường, Cố Nguyên Bạch cứ cảm thấy hình như hơi thiếu người. Chính vụ quá nhiều đến mức những người này xử lý không sao hết được, những nhóm thần tử của Chính Sự Đường đều phải tập trung hết sức vùi đầu vào bàn để xử lý, đây đều là những nhân tài thay Cố Nguyên Bạch xử lý chính vụ, Cố Nguyên Bạch đương nhiên rất yêu quý bọn họ, vừa nhìn thấy cảnh này liền lo lắng bọn họ suốt ngày vùi đầu thế này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến xương cổ.
Từ lúc y tiến vào đến giờ, ngoại trừ lúc ngẩng đầu hành lễ với y thì mọi người chưa từng rời mắt khỏi công vụ.
Cố Nguyên Bạch lo lắng nghĩ, nếu cứ thế này không phải cột sống hỏng thì mắt cũng hỏng, vậy sao được?
"Chính Sự Đường còn thiếu bao nhiêu người?" Cố Nguyên Bạch hỏi.
Tham Tri Chính Sự cười khổ nói: "Hồi bẩm Thánh Thượng, tất nhiên là càng nhiều càng tốt."
Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng gật đầu: "Trong nhóm tân khoa tiến sĩ có không ít người tài, người ở Hàn Lâm Viện muốn đến Chính Sự Đường làm việc lại càng nhiều, còn có nhân tài lục bộ. Ngươi cùng các vị đại thần thương lượng soạn ra một bản quy chế, rồi giao cho trẫm xem thử."
Tham Tri Chính Sự vui vẻ ra mặt: "Nhân tài đều đến chỗ chúng ta?"
Cố Nguyên Bạch cười nói: "Vậy còn phải xem các vị đại nhân có đồng ý thả người cho ngươi hay không."
Trước khi đi, Cố Nguyên Bạch lại một lần nữa nhắc nhở người của Chính Sự Đường về vấn đề nghỉ ngơi, khi nào nên làm việc thì làm việc, giờ ăn cơm chỉ được ăn cơm, giờ ngủ chỉ được ngủ. Nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần tỉnh táo mới có thể xử lý chính vụ tốt được, nghỉ trưa ắt không thể thiếu, cho dù chỉ là gục xuống bàn nghỉ ba mươi phút cũng tốt hơn là không.
"Các vị đều là những trụ cột của triều ta." Cố Nguyên Bạch nói: "Thân thể tốt so với chính vụ quan trọng hơn nhiều."
Mọi người nghe xong những lời quan tâm này đều cảm động, chỉ hận không thể hi sinh cuộc sống hẳng ngày để cống hiến toàn bộ sức lực cho Thánh Thượng, tinh thần ai nấy đều lập tức hồi phục nhanh đến dọa người. Cố Nguyên Bạch thấy mình khuyên nhủ xong không những không làm bọn họ đi nghỉ ngơi, mà ngược lại còn hưng phấn hệt như tiêm máu gà, không khỏi bật cười, bất đắc dĩ mà lắc đầu rời khỏi Chính Sự Đường.
Không khuyên được mà, người của Thái Y Viện có thể bắt đầu tiến hành kiểm tra định kỳ rồi. Nếu bọn họ không muốn vận động, cùng lắm thì Cố Nguyên Bạch sẽ tổ chức một đại hội thể thao dành cho quan viên của triều Đại Hằng.
Trước cửa Chính Sự Đường là một hồ nước, lục bình trải rộng đến nửa hồ, màu nước đen nhánh, thời điểm này lá sen còn chưa mọc.
Cố Nguyên Bạch xoa xoa mi tâm, nghiêng đầu nói: "Xe ngựa đâu?"
Vừa hỏi xong không lâu thì đã có một người dắt xe ngựa tới, thị vệ trưởng đỡ Thánh Thượng lên xe ngựa, Điền Phúc Sinh ở bên ngoài chờ vươn tay kéo màn xe xuống che kín, một tia nắng chói chang cũng không chiếu tới Thánh Thượng.
Cố Nguyên Bạch cởi quần bôi thuốc, bàn tay vuốt nhẹ lên làn da mềm mại nộn nộn, lại thở dài một hơi. Đợi sau khi y sửa sang lại y phục xong, xe ngựa vừa lúc đến trước cửa Hàn Lâm Viện.
Bên trong Hàn Lâm Viện, Chử Vệ đang đánh cờ với Khổng Dịch Lâm.
Hai người này một người là tân khoa Trạng Nguyên, một người là tân khoa Bảng Nhãn. Lúc này người vây xung quang xem náo nhiệt rất đông, vừa có Thứ Cát Sĩ* vừa mới vào Hàn Lâm Viện, cũng có quan viên lớn tuổi đang bưng trà chậm rãi bình luận.
*Thứ Cát Sĩ: là vị trí ngắn hạn trong Hàn Lâm Viện, mục đích là để học hỏi trước trong Hàn Lâm Viện, sau đó mới giao cho vị trí, chức quan thích hợp, cũng giống như thực tập sinh hoặc nghiên cứu sinh ngày nay.
Hai người chơi cờ hết sức chăm chú, Thường Ngọc Ngôn đứng một bên, đôi tay chắp sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bàn cờ.
Khi Cố Nguyên Bạch đứng một bên xem cờ, có một vài học sĩ trẻ tuổi tùy ý nhìn thoáng qua y, vừa liếc qua một cái liền khựng lại, sau đó vội vàng dời tầm mắt đi, không dám nhìn nữa.
Vị công tử này là người từ đâu tới? Sao lại còn đẹp hơn cả Chử đại nhân của Hàn Lâm Viện bọn hắn vậy.
Người bên trong tập trung xem cờ, người bên ngoài lại không thể nào tập trung nổi. Cố Nguyên Bạch một thân quý khí, mặc dù lúc này hơi thở y bình thản thế nhưng lại không có ai có lá gan để nhìn thẳng.
Tùy ý ra vào Hàn Lâm Viện có thể là người bình thường sao?
Một bộ phận thị vệ canh giữ trước cửa, một bộ phận đi theo phía sau Thánh Thượng. Thị vệ trưởng sợ những người này chen lấn va vào Thánh Thượng nên âm thầm đứng một bên bảo vệ, Cố Nguyên Bạch nhận ra điều này, không khỏi nghiêng đầu mỉm cười tán thưởng với vị thị vệ trưởng trung thành tận tâm này.
Trên mặt thị vệ trưởng oai hùng bất phàm đột nhiên đỏ bừng, thân thể lại càng cứng nhắc đứng thẳng tắp, không dám có chút lơ là.
Bên ngoài an an tĩnh tĩnh, cho đến khi Thang Miễn bưng nước trà đến liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thánh Thượng, hai mắt hắn trừng lớn, cái ly trong tay bỗng rơi xuống, phát ra một tiếng vỡ giòn tan.
"Thánh Thượng?!"
Một tiếng kêu làm cho cả Hàn Lâm Viện đều ồn ào lên, Chử Vệ và Khổng Dịch Lâm ngồi chơi cờ lập tức ngẩng đầu liền nhìn thấy Thánh Thượng mặt đầy ý cười nhìn bọn họ, hai người vội vàng ném quân cờ xuống, cùng mọi người hành lễ với Thánh Thượng.
Khổng Dịch Lâm cúi đầu thật thấp, lúc hành lễ cũng rất cung cung kính kính. Đợi sau khi nghe Thánh Thượng ôn nhu nói: "Đều đứng lên đi." Mọi người mới đứng hết dậy.
Tuy rằng hắn cúi thấp đầu, thế nhưng người ta lại rất dễ phát hiện ra hắn. Cố Nguyên Bạch quét mắt nhìn mọi người một lượt rồi đi về phía bàn cờ, ngồi xuống vị trí của Khổng Dịch Lâm, cười nói: "Đánh cờ không tệ."
Chử Vệ đáp: "Chút tài mọn mà thôi."
"Chút tài mọn?" Cố Nguyên Bạch bật cười: "Được rồi, Trạng Nguyên lang và Bảng Nhãn lang của trẫm cùng chơi cờ sao có thể gọi là chút tài mọn chứ?"
Chử Vệ sửng sốt.
Cố Nguyên Bạch chỉ vào vị trí đối diện, nói: "Ngồi xuống đi, trẫm cùng Trạng Nguyên lang chơi một chút."
Chử Vệ đáp rồi ngồi xuống, Cố Nguyên Bạch nhìn xung quanh một vòng, nói: "Ngoại trừ Bảng Nhãn lang, mọi người đểu giải tán đi."
Mọi người chắp tay đáp "Vâng", vội vàng trở về chỗ của mình. Đợi đến khi không còn ai nữa, Khổng Dịch Lâm mới thấp giọng nói: "Thánh Thượng có gì phân phó?"
Cố Nguyên Bạch nhướng mày, từ tốn nói: "Bàn cờ này đã đánh được một nửa, nửa còn lại để trẫm đi, nhưng phải phiền Bảng Nhãn lang làm quân sư rồi."
Điền Phúc Sinh mang một chiếc ghế dựa đến cho Khổng Dịch Lâm, Khổng Dịch Lâm cảm ơn một tiếng rồi mới ngồi xuống bên cạnh Hoàng Đế.
Đều nói từ cách chơi cờ là có thể nhìn ra được tính cách của một người. Trên bàn cờ đã đi được một nửa này, người thoạt nhìn trầm ổn như Khổng Dịch Lâm thế mà lại chọn cách đánh "kiếm tẩu thiên phong*", những chỗ có nguy cơ và kỳ ngộ hắn đều rất xem trọng, cách đánh như vậy chỉ cần đi nhầm một bước liền sẽ thua cả bàn cờ. Diện mạo của hắn thành thật, tính cách trầm mặc, nhưng từ nước cờ này là có thể thấy được Khổng Dịch Lâm tuyệt đối không phải là một người khiêm tốn giống với vẻ ngoài của hắn mà là một người cực kỳ có gan, làm việc thậm chí còn có vài phần "đánh cược".
*Kiếm tẩu thiên phong: ý là không tuân theo thông lệ, luôn tìm ra những cách mới mẻ và khác nhau để giải quyết vấn đề, đạt được mục đích duy nhất.
Điều này không có nghĩa là hắn không thận trọng, mà hoàn toàn ngược lại, Khổng Dịch Lâm rất tỉnh táo và lý trí, hắn thận trọng từng bước từng bước để thực hiện một màn đánh cược.
So với Khổng Dịch Lâm, cách đánh cờ của Chử Vệ thay đổi khá thất thường, nhìn bề ngoài thì có vẻ tất cả mọi thứ đều bị che lấp, thế nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện có một mũi đao nhọn sắc bén đang lộ ra. Cố Nguyên Bạch nhìn trận cờ đối chọi gay gắt như vậy liền nhịn không được ngứa tay, nâng một quân cờ đen lên rồi dứt khoát lưu loát đặt xuống.
Chử Vệ nâng quân cờ trắng lên đặt xuống theo.
Thời điểm Cố Nguyên Bạch chơi cờ sẽ không do dự, từ trước đến nay y vẫn luôn là đi một bước xem mười bước, nhiều lần đặt quân cờ đều rất nhanh nhẹn và tàn nhẫn. Nhìn qua giống như mọi thứ đều đã được dự tính trước, điều này khiến Cố Nguyên Bạch trông cực kỳ tự tin, cách chơi cờ dứt khoát như vậy, hơn nửa sẽ buộc đối phương tự loạn trận tuyến.
Chử Vệ mím chặt môi, càng lúc càng căng thẳng, thời gian do dự khi đặt cờ cũng càng lúc càng lâu. Đang lúc hắn bối rối không biết nên đi thế nào, Khổng Dịch Lâm ngồi một bên đột nhiên nói: "Ở đây."
Hắn duỗi tay chỉ về nơi khuất chưa có quân cờ đen của Cố Nguyên Bạch.
Chử Vệ giãn mày ra, thận trọng nói với Khổng Dịch Lâm: "Cảm ơn."
Đầu ngón tay hắn kẹp lấy quân cờ trắng, nhẹ nhàng đặt lên chỗ còn khuất kia.
Quân cờ vừa được đặt xuống, Cố Nguyên Bạch đột nhiên nở nụ cười, một lát sau, khóe môi Khổng Dịch Lâm cũng khẽ nhếch lên, nhịn không được lộ ra ý cười.
"Chử khanh, Bảng Nhãn lang chính là quân sư của trẫm." Đầu ngón tay trắng nõn tái nhợt của Thánh Thượng kẹp lên một quân cờ đen, cười nói: "Đây gọi là chui đầu vào lưới, dê vào miệng cọp."
Vừa dứt lời, quân cờ trong tay Thánh Thượng đã đặt xuống, thế cục vốn đang ngang tài ngang sức nháy mắt nghiêng hẳn về phía Cố Nguyên Bạch, đến lúc này cũng không cần phải đánh tiếp nữa, thắng thua đã định rồi.
". . . . . . Thì ra vị trí kia là Thánh Thượng cố ý giữ lại để thần đi." Chử vệ hiểu ra, thở dài nói: "Thánh Thượng nói phải, Khổng Dịch Lâm là quân sư của Thánh Thượng, vậy mà ta lại dễ dàng tin lời hắn như vậy."
Khổng Dịch Lâm nói: "Là kỹ thuật đánh cờ của Thánh Thượng lợi hại."
Cố Nguyên Bạch nghe vậy, ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy màu mắt của Khổng Dịch Lâm. Khổng Dịch Lâm có huyết thống Tây Hạ, đôi mắt kia vừa nhìn đã biết không phải thuộc về người Đại Hằng, thế nhưng màu mắt kia trông rất đẹp, là màu nâu nhàn nhạt, tuy rằng nhạt hơn người bình thường, nhưng cũng không quá khác biệt khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Từ trận đánh cờ này, Cố Nguyên Bạch liền nhìn ra tính cách của Khổng Dịch Lâm bất luận là ở quan trường hay trên chiến trường đều không thích hợp, hắn quá bạo gan, quá đánh cược, điều này không tốt.
Thế nhưng cũng không thể lãng phí tài năng của Khổng Dịch Lâm. . . . . Cố Nguyên Bạch chợt nghĩ tới chỗ Giám Sát Xứ.
Nếu so với Chử Vệ, Khổng Dịch Lâm thật sự rất thích hợp với Giám Sát Xứ, chỉ có điều Giám Sát Xứ là một lưỡi đao âm thầm bí mật giám sát mọi thứ.
Mà độ trung thành của Khổng Dịch Lâm, cùng với thái độ đối với triều Đại Hằng của hắn, cái này còn phải quan sát thêm.
Cố Nguyên Bạch thả quân cờ xuống rồi đứng dậy, Chử Vệ và Khổng Dịch Lâm đứng phía sau y, chờ Thánh Thượng ra ngoài rồi, hai người vẫn đứng cách đó không xa mà nhìn theo bóng dáng y.
Thánh Thượng lên xe ngựa, ngay khi màn xe sắp buông xuống, Khổng Dịch Lâm bỗng nhiên động. Hắn vén vạt áo phía trước lên, nhanh chân chạy về phía xe ngựa của Thánh Thượng, thị vệ giơ đao ngăn hắn lại, Khổng Dịch Lâm đành lớn tiếng nói: "Thánh Thượng! Thần có việc muốn nói!"
Cố Nguyên Bạch nhướng mày, xốc màn xe lên nói: "Để hắn đến đây."
Khổng Dịch Lâm chạy nhanh tới, hô hấp của hắn thô nặng, hệt như một ngọn núi to lớn chắn hết ánh sáng, tạo thành một mảnh tối đen trước mặt Cố Nguyên Bạch.
Hắn thực kích động, thậm chí còn dám nâng mắt lên nhìn, kích động như vậy, hoàn toàn không có chút nào giống với bộ dạng khiêm tốn trầm ổn của ngày thường: "Thánh Thượng . . ."
Khổng Dịch Lâm thoạt nhìn rất khẩn trương, hầu kết không ngừng lên xuống. Khi Cố Nguyên Bạch cho rằng hắn khẩn trương đến mức không nói nên lời thì hắn lại kiên định lên tiếng: "Không dối gạt Thánh Thượng, trên người thần có huyết thống Tây Hạ."
Cố Nguyên Bạch sửng sốt, ngay sau đó vẻ mặt bình tĩnh thong thả nói: "Trẫm biết."
Khổng Dịch Lâm mím môi, thấp giọng nói: "Thánh Thượng yên tâm để thần trong triều sao?"
Cố Nguyên Bạch không vui hỏi lại: "Chẳng lẽ trẫm còn không khoan dung bằng người của Đường triều sao?"
Thành Trường An của thời Đường được mệnh danh là nơi cởi mở rộng rãi nhất thời ấy, có rất nhiều người nước ngoài đến để lưu học, vào triều làm quan, thậm chí quan ngũ phẩm trở lên cũng phải đến hơn trăm người.
Cố Nguyên Bạch để Khổng Dịch Lâm làm Bảng Nhãn, ngoại trừ thành toàn cho Chử Vệ đạt được thanh danh tam nguyên*, còn suy xét đến rất nhiều vấn đề.
*Tam nguyên này là bảy năm trước Chử Vệ thi đạt Giải Nguyên, bảy năm sau là Hội Nguyên, cuối cùng là Trạng Nguyên á.
Một là vì bịt miệng của đám quan viên cổ hủ bảo thủ và đám người đọc sách. Hai là y không rõ nguyên nhân Khổng Dịch Lâm tạo phản trong nguyên tác là vì bị trục xuất khỏi kỳ thi đình hay là vì ôm hận đối với triều Đại Hằng, vậy nên y mới cho Khổng Dịch Lâm một hy vọng, cái hy vọng này cho hắn biết hắn nên nỗ lực, nếu nỗ lực liền có thể tiến thêm một bước. Ba là phụ thân của Khổng Dịch Lâm có huyết thống Tây Hạ, với thân phận này mà sách luận* của hắn vẫn cứ sắc bén thì ngược lại dễ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
*Sách luận: bài thảo luận về các vấn đề chính trị hiện tại và đưa ra lời khuyên cho triều đình.
Cố Nguyên Bạch đương nhiên không thể nào thoải mái với một người có khả năng sẽ tạo phản, nhưng y là đế vương, cho dù là Lưu Bang đứng trước mặt y, Cố Nguyên Bạch cũng sẽ không ngước lên nhìn hắn, trong mắt y, mặc dù triều Đại Hằng là một triều đại không tồn tại trong lịch sử, thế nhưng các vị hoàng đế lừng danh năm xưa đứng trước mặt Cố Nguyên Bạch, cùng lắm cũng chỉ là những người ngang tài ngang sức mà thôi.
Trước khi tất cả mọi chuyện xảy ra, chỉ cần ở triều đại của y, ở trên lãnh thổ của y, đều là con dân của y.
Vì thế Cố Nguyên Bạch đã vượt qua được khúc mắc trong lòng, xếp Khổng Dịch Lâm xuống vị trí thứ hai.
Áp một áp, yêu cầu áp một áp. (" 于是顾元白克服了心中的疙瘩,将孔奕林点到了第二。压一压,需要压一压。"hai câu này tui khum hiểu, bạn nào hiểu thì góp ý giúp tui nha T^T)
Khổng Dịch Lâm nghe những lời này của Cố Nguyên Bạch, trong lòng thế mà lại dâng lên một cỗ chua xót khó nói, hắn trầm giọng nói: "Thánh Thượng, hai năm trước thần từng đi qua Tây Hạ, ở biên quan Tây Hạ, thần đã phát hiện một loại hoa kỳ lạ."
Mắt trái Cố Nguyên Bạch giật một cái: "Hoa gì?"
"Bông trắng." Khổng Dịch Lâm thấp giọng nói: "Người ở đó gọi loại hoa này là bông trắng, chăn được làm tử bông trắng giữ ấm tốt và nhẹ hơn chăn nhồi cỏ khô rất nhiều. Quan trọng nhất là . . . . "
Hắn dừng một chút, nói tiếp: "Loại bông trắng này có vẻ rất dễ trồng, con đường ở biên quan mà thần đi qua, bông trắng chiếm cả một vùng rộng lớn, mỗi mẫu hình như còn thu được rất nhiều sản lượng."
Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, sao chuyện tốt nào cũng đều bị y gặp được vậy.
Y bỗng nở nụ cười thật tươi, vui mừng mà vỗ vỗ bả vai Khổng Dịch Lâm, cười ha ha vài tiếng, cực kỳ vui vẻ nói: "Khổng khanh, nếu đã như vậy, ngươi biết hạt giống loại bông này ở đâu không?"
Trước kia khi không có bông, người giàu có hàng trăm cách khác nhau để sưởi ấm, thế nhưng người nghèo lại chỉ có thể dùng tơ liễu, hoa lau và một số loại cỏ khô nhồi thêm vào trong y phục, chăn đệm để giữ ấm. Đến thời Tống triều, bông trắng mới bắt đầu được gieo trồng, thế nhưng cũng không được trồng rộng rãi khắp mọi nơi. Mãi cho đến khi hoàng đế Chu Nguyên Chương bước lên ngôi vị hoàng đế mới bắt đầu đẩy mạnh công tác gieo trồng bông trắng, giải quyết vấn đề rét lạnh của bá tánh.
Hiện tại, cái gọi là bông trắng này, chính là loại bông đó sao?
Khổng Dịch Lâm không ngờ Thánh Thượng lại dễ dàng tin lời hắn như vậy, nhất thời có chút phản ứng không kịp, ngơ ngác nói: "Hạt giống còn để trong nhà thần."
Cố Nguyên Bạch gật đầu, cười vang nói: "Nếu đúng như lời Khổng khanh nói thì loại bông này có thể giải quyết được vấn đề rét lạnh của bá tánh trong thiên hạ rồi, trẫm sẽ ủng hộ hết sức, cũng sẽ ghi nhớ công lao của Khổng khanh. Nếu thực sự có ngày ấy, Khổng khanh, ngươi sẽ cứu được tính mạng của rất nhiều người đấy."
Đôi tay nắm lấy vạt áo của Khổng Dịch Lâm run lên, cúi đầu nói: "Thần không xứng với lời nói của Thánh Thượng."
"Trẫm nói ngươi xứng thì ngươi xứng." Cố Nguyên Bạch không cho hắn phản bác, nói: "Khổng khanh cần gì phải khiêm tốn như thế?"
Khổng Dịch Lâm trầm mặc thật lâu, sau đó mới lui ra phía sau một bước, vén vạt áo quỳ xuống đất, hành đại lễ với Cố Nguyên Bạch.
Cái lễ này, chính là lễ vì sau khi bị xúc phạm, xua đuổi vẫn có thể đứng lên một lần nữa, là lễ đối với Thánh Thượng.
Khổng Dịch Lâm từ bị ép đuổi ra khỏi Đại Hằng, về Tây Hạ. Thế nhưng người Tây Hạ cũng không chấp nhận hắn, hắn ở Tây Hạ lạ đất lạ người, cũng không quen với ngôn ngữ, văn hóa của Tây Hạ, thời khắc nhìn thấy bông trắng ở biên quan, hắn liền nghĩ có thể đây là một cơ hội.
Cho nên hắn tới thi hội, nếu hắn thi đậu, vậy thì hắn sẽ dâng vật này lên cho hoàng đế Đại Hằng, nếu hắn thi không đậu, vậy chính là trời không tận ý người*.
*Trời không tận ý người(天不尽人愿): ý là mọi việc trên đời sao có thể đều theo ý người. (Cảm ơn bạn nthuyen5257 nha ^^)
Hắn có tài, hắn thật sự thi đậu, hơn nữa còn đạt được vị trí thứ hai, là một vị trí cực kỳ cực kỳ tốt.
Khổng Dịch Lâm hẳn là nên thỏa mãn, thế nhưng khi nghe Thánh Thượng nói những lời như vậy, ngược lại khiến hắn dâng lên một dã tâm tham lam.
Hạt giống bông trắng, vốn là thủ đoạn để có thể làm Thánh Thượng nhớ rõ hắn, là cầu thang để hắn bước lên phía trước.
Nhưng suy nghĩ của Thánh Thượng tốt hơn trong suy nghĩ của hắn rất nhiều, cũng cởi mở rộng lượng hơn rất nhiều.
Bởi vậy Khổng Dịch Lâm hành lễ, còn xen lẫn cảm tình áy náy.
Sau khi dặn Khổng Dịch Lâm hôm sau mang hạt giống bông trắng đến, Cố Nguyên Bạch liền trở về cung. Ở trong tẩm cung, chờ sau khi ăn cơm xong, y mới chợt nhớ ra cái gì đó: "Tiết Viễn còn chưa quay lại sao?"
Điền Phúc Sinh sửng sốt, cũng quay đầu nhìn tiểu thái giám bên người.
Có một cái cung nữ đứng ra nói: "Thánh Thượng, trước khi người về, Tiết thị vệ đã quay lại rồi, chỉ là cả người rất dơ, cho nên một công công đã dẫn hắn đi sửa sang lại rồi."
Cố Nguyên Bạch cười ra tiếng tới: "Đường đường là nhi tử của đại tướng quân, một ngự tiền thị vệ, cuối cùng lại phải làm việc nặng việc bẩn."
Còn không phải sao?
Điền Phúc Sinh lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ rốt cuộc vị Tiết công tử này đã trêu chọc Thánh Thượng thế nào vậy, nhiều ngày qua thế mà chưa được ngày nào trôi qua bình yên cả.
Đang nói chuyện, Tiết Viễn đã đi tới. Xung quanh hắn tản ra hơi ẩm, tóc đen ướt nước xõa tung phía sau lưng. Nếu nói sau khi buông tóc, cả khuôn mặt Cố Nguyên Bạch đều trở nên nhu hòa hơn thì Tiết Viễn ngược lại càng thêm bức người.
Mày kiếm sắc bén, khi không cười khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, Tiết Viễn vừa vào điện liền thấy Cố Nguyên Bạch, khóe môi hắn cong lên cho có lệ, bày ra mộ nụ cười thật giả dối.
Giả thật sự.
Quả nhiên vì phải làm việc nặng mà tức giận?
Tiết Viễn đi đến trước Cố Nguyên Bạch, hành lễ xong liền nhìn một vòng quanh điện: "Thánh Thượng, vị Tu Soạn hôm qua đâu rồi?"
Tối hôm qua khi thấy tên Trạng Nguyên kia ôm eo tiểu hoàng đế, tiểu hoàng đế lại còn cười cười nói nói với hắn, Tiết Viễn liền không ngừng cười lạnh. Hắn chỉ sờ chân Cố Nguyên Bạch một chút đã bị người ta đá xuống nước, ngay cả sờ tay Cố Nguyên Bạch cũng phải lén lút mà sờ, cái tên Trạng Nguyên kia là cái thá gì mà có thể đặt tay lên eo tiểu hoàng đế, Cố Nguyên Bạch lại còn không tức giận mà cười với hắn?
Nhưng chỉ trong chốc lát, Tiết Viễn liền bình tĩnh lại.
Bởi vì tiểu hoàng đế không thích tiếp xúc quá thân mật với người khác.
Nghĩ lại thì cái tay của tên Trạng Nguyên kia chỉ là nâng lên sau lưng tiểu hoàng đế, giả vờ như đang ôm lấy tiểu hoàng đế mà thôi.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tiết Viễn liền nói, rất tốt.
Cái tên Trạng Nguyên kia rõ ràng là cố ý làm cho hắn xem, cố ý khiêu khích hắn. Tuy rằng hắn không rõ tên Trạng Nguyên này có ý gì, thế nhưng hắn đã thành công chọc giận Tiết Viễn rồi.
Người dám khiêu khích Tiết Viễn, ngoại trừ tiểu hoàng đế ra thì tất cả đều đã chết hết rồi.
Tiểu hoàng đế thì cũng thôi đi, y là chủ nhân thiên hạ, là một con sư tử nguy hiểm giấu mình trong lớp vỏ bọc yếu đuối, hắn cảm thấy rất thú vị.
Nhưng Chử Vệ này là cái thá gì chứ?
Cố Nguyên Bạch chả cười với hắn được bao nhiêu lần, thế mà lại cười với cái thứ này nhiều như vậy, đẹp như vậy?
Chết tiệt.
Cố Nguyên Bạch nghe vậy, đột nhiên cười cười, hàm ý sâu xa mà liếc mắt nhìn Tiết Viễn một cái, nhàn nhạt nói: "Chử tu soạn đương nhiên là ở Hàn Lâm Viện rồi."
Thì ra từ lúc này, Tiết Viễn đã chú ý đến Chử Vệ rồi.
Cố Nguyên Bạch rất muốn tận mắt nhìn xem bọn họ trở thành huynh đệ xã hội chủ nghĩa như thế nào, muốn tận mắt nhìn bọn họ rơi vào một cái hố thật to, đó chính là không có con nối dõi.
Y phải thuận gió đẩy thuyền, khiến hai người bọn họ yêu nhau càng sớm càng tốt a.
Hiện tại cuối cùng cũng thấy được manh mối, tâm tình Cố Nguyên Bạch rất tốt, y bảo Điền Phúc Sinh mang một cái nghiên mực đến, đưa cho Tiết Viễn rồi nói: "Đem cái này đến Hàn Lâm Viện cho Chử tu soạn và Khổng biên tu, nói là trẫm ban thưởng cho ván cờ hay của bọn họ."
Huynh đệ, ta đã tạo cơ hội cho ngươi, tiếp theo phải dựa vào chính ngươi rồi!
Mau lên, mau cùng Chử Vệ xây dựng tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa đi, đừng có cả ngày cứ lắc lư trước mặt trẫm, trẫm thấy ngươi liền thêm phiền.
Tiết Viễn cầm nghiên mực trong tay, đôi mắt nheo lại, nghe Cố Nguyên Bạch nói xong liền nhếch miệng lạnh lùng cười: "Thần tuân chỉ."
Nghiên mực có thể đập chết ngươi a.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro