Chương 55
Bởi vì có dầu, có lương thực, có tiền bạc, nhờ phúc của Lưu Nham, trong thời gian ngắn, Giáp Thân Hội không phát hiện ra chuyện lương thực ở bản địa bị nâng giá lên.
Phần ăn của năm ngàn binh lính không tính là nhiều, cho nên trước mắt Từ Hùng Nguyên còn chưa cảm thấy áp lực.
Hắn âm thầm thèm thuồng khu mỏ trong tay đám cường hào bản địa, đặc biệt là cái mỏ vàng lấp lánh ánh kim kia, thật sự rất muốn cứ thế cướp vào tay. Thế nhưng rốt cuộc hắn vẫn đặt những lời Lưu Nham nói trong lòng, mặc dù phía nam Kinh Hồ có địa thế hiểm trở, thế nhưng nếu đám cường hào bản địa hợp tác với nhau, hơn nữa còn điều động quân canh phòng xung quanh thì năm ngàn binh lính này của hắn chẳng đáng để vào mắt.
Từ Hùng Nguyên chỉ có thể tạm thời kìm ném tâm tình ngo ngoe rục rịch, kiên nhẫn chờ đợi tin tức từ kinh thành truyền đến, mà trong quá trình chờ đợi này, Lưu Nham cũng dần có được sự yêu thích của hắn.
Triệu Chu hơi hơi có cảm giác không ổn, hắn thường xuyên dò hỏi Lưu Nham: "Hoạt động chống tham nhũng của triều đình thật sự rất mạnh sao?"
Lưu Nham hừ lạnh một tiếng, vừa hận vừa giận nói: "Bề ngoài thoạt nhìn là chống tham nhũng, còn không phải là ỷ quyền ỷ thế ức hiếp người sao! Bên trên người nói cứ nói, bên dưới người làm qua loa có lệ, cuối cùng chỉ bắt một vài kẻ chịu tội thay, vậy là đủ rồi!"
Đám tham quan của Đại Hằng kia, chính là làm cho có, qua loa có lệ như vậy với Thánh Thượng!
Lưu Nham chân tình thật cảm mà nổi giận, bộ dạng này của hắn lọt vào trong mắt Triệu Chu, Triệu Chu cũng ngượng ngùng không hỏi tiếp nữa, chỉ nghĩ có thể là vì nam Kinh Hồ quá hỗn loạn, hoặc là quan viên chống tham nhũng còn chưa tới, cũng có khả năng quan viên địa phương chỉ làm qua loa có lệ, cho nên mới không thấy có động tĩnh gì.
Tuy rằng nghĩ như vậy cũng coi như hợp lý, thế nhưng hắn vẫn có chút dự cảm không tốt, mí mắt phải cứ luôn giật giật không ngừng, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Lại qua mấy ngày, người phái đi ám sát Hoàng Đế đã trở lại.
Những người này cực kỳ chật vật, vừa về đến Giáp Thân Hội đã mệt đến ngã khụy xuống đất, Từ Hùng Nguyên nóng vội không chịu được, ngoài mặt cũng không giữ bình tĩnh nổi, đứng bên cạnh thích khách thúc giục hỏi: "Thế nào, ám sát thành công chứ? Cẩu hoàng đế kia đã chết chưa? Sao các ngươi chỉ còn từng này người?"
Tên cầm đầu thích khách thở hổn hển, dừng lại một lúc, sau đó cao giọng cười to: "Cẩu hoàng đế kia đã bị chúng ta bắn trọng thượng, ha ha ha ha! Sợ là không sống được bao lâu nữa đâu!"
Từ Hùng Nguyên mừng rỡ, vỗ vỗ bả vai thích khách, ngửa mặt lên trời cười to: "Làm tốt hắn, ông trời cũng giúp Từ mỗ a!"
Từ Hùng Nguyên cười lạnh không thôi, lúc này, sợ là triều đình không quản được quân phản loạn nữa rồi. Mỏ vàng muốn cướp thì cướp, ai có thể làm gì hắn?
Hắn bảo người hầu đỡ người đi nghỉ ngơi, sau đó dặn người chuẩn bị đồ ăn, tính toán ăn mừng một phen.
Bữa tiệc, mọi người uống rượu nói chuyện rôm rả. Sau vài chén rượu vào bụng, Triệu Chu lại nghe hai môn khách cách đó không xa oán giận hôm nay nhà không mua nổi lương thực.
Triệu Chu chau mày, Lưu Nham ngồi bên cạnh nhìn hắn một cái, nâng tay áo rót cho mình một chén rượu, quan tâm hỏi han: "Triệu huynh, sao trông sắc mặt ngươi ưu phiền vậy?"
Triệu Chu thở dài một hơi: "Lưu huynh có điều không biết, mấy ngày gần đây, lương thực ngươi mang đến đã sắp dùng hết rồi. Một khi quân lương* không còn, binh lính sẽ hoảng loạn. Mấy ngày trước đó ta có đi thu mua gạo thóc, kết quả thế mới biết, gạo thóc trong thành đã tăng giá rồi."
*kiểu lương thực cho quân đội, cho binh lính á
Trên mặt Lưu Nham thoáng hiện lên một tia ý cười, thế nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi: "Tăng bao nhiêu?"
Triệu Chu than: "Tăng ba phần so với lúc trước."
* 30% á
Tức khắc Lưu Nham giống như buồn cười mà lắc lắc đầu: 'Triệu huynh, nhà ngươi không làm nghề này, hẳn là không biết, tăng ba phần là vẫn còn nằm trong mức bình thường đấy."
Triệu Chu thắc mắc: "Tăng đến ba phần rồi mà vẫn còn là mức bình thường sao?"
"Đương nhiên." Lưu Nham gật đầu, suy tư một hồi lại nói: "Gần đây tin tức ở nam Kinh Hồ có nhiều quặng hẳn là đã truyền ra ngoài rồi, những người mở tiệm bán lương thực ở Giang Nam chắc chắn nghĩ rằng toàn bộ Kinh Hồ đều có rất nhiều tiền. Thương nhân mà, trục lợi là bản năng a."
Triệu Chu thở dài, lo sợ bất an: "Hy vọng là như vậy."
Lúc trước khi Lưu Nham vào Giáp Thân Hội, đi cùng với hắn còn có hai trăm người mới của Giám Sát Xứ.
Thánh Thượng thiếu người để dùng, người của Giám Sát Xứ liền liều mạng học tập nhiều hơn. Thời gian dần trôi, Giám Sát Xứ âm thầm làm được càng lúc càng lớn, một đám đi ra từ Giám Sát Xứ đều giống như Tôn Tiểu Sơn, dùng chân thay Thánh Thượng giẫm lên toàn bộ quốc thổ Đại Hằng.
Cùng với Giám Sát Xứ còn có năm trăm tinh binh của Đông Linh Vệ, bất cứ lúc nào bọn họ cũng sẵn sàng nghe theo chỉ huy của Giám Sát Xứ. Năm trăm người này đều là những người có năng lực, một người có thể đấu với mười người, toàn bộ đều là hán tử mạnh mẽ.
Người dẫn đầu Giám Sát Xứ tên là Giang Tân.
Giang Tân dẫn theo người tới Giang Nam, đầu tiên là cắt đứt toàn bộ liên lạc giữa nam Kinh Hồ và Giang Nam, để tránh Giang Nam tiết lộ tin tức ra ngoài kinh động đến nam Kinh Hồ.
Sau khi là xong việc này, Giang Tân liền tựa theo mệnh lệnh của Thánh Thượng, bắt đầu thu mua lương thực bốn phía Giang Nam.
Kho lúa ở Giang Nam đã bị Cố Nguyên Bạch phái người dọn sạch từ lâu, tiệm bán lương thực lớn của các thương nhân cũng đã đóng cửa, những người này chính là những người Cố Nguyên Bạch giấu ở Giang Nam lúc trước. Sau khi bọn họ đóng cửa tiệm, số lương thực cuối cùng trong tiệm cũng được người âm thầm vận chuyển đến chỗ của Giám Sát Xứ.
Cố Nguyên Bạch cố ý đuổi tàn quân Lư Phong tới nam Kinh Hồ và Giang Nam, sao có thể không chuẩn bị chút dự phòng?
Thời điểm y đánh đuổi quân phản loạn tới nơi này, cũng đã chuẩn bị rất nhiều cho ngày hôm nay.
Lúc sau, không biết bắt đầu từ khi nào, câu nói "Giang Nam không lương thực" bắt đầu truyền ra.
Khi câu nói này vừa xuất hiện, rất nhiều người không tin mà khịt mũi coi thường, Giang Nam là chỗ nào chứ? Đất lành phồn hoa! Một nơi như vậy, sao có thể không có lương thực?
Thế nhưng càng ngày càng có nhiều người nói như vậy, những người không tin cũng bắt đầu do dự.
Bọn họ nửa tin nửa ngờ mà đến tiệm gạo xem thử, lại phát hiện lương thực trong tiệm đúng là không còn bao nhiêu.
Thậm chí rất rất nhiều tiệm gạo đều đã đóng cửa.
Người ở Giang Nam đều sợ ngây người.
Sau khi hoàn hồn, trong cơn hoảng loạn không thể nào giải thích được, bọn họ cầm tiền vọt vào những tiệm lương thực còn sót lại, liều mạng tranh giành lương thực trong tiệm. Người giành giật quá nhiều, khủng hoảng không lương càng lúc càng lớn. Đến cuối cùng, ngay cả ông chủ tiệm lương thực cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ*, bọn họ đóng cửa, không muốn bán lương thực nữa.
*nghi ngờ lung tung, vô căn cứ
Chờ đến khi tình huống ở Giang Nam càng lúc càng hỗn loạn, một tin đồn khác lại nổi lên.
Tỉnh ngoài xuất hiện ôn dịch.
Ngay sau khi tin đồn này truyền ra, lại thấy tình huống tiệm lương thực không có lương, tức khắc mọi người đều hoảng sợ. Cho dù là những người lúc trước không tin, bây giờ trong lòng cũng tràn đầy sợ hãi. Bởi ảnh hưởng của ôn dịch, nhu cầu lương thực của bá tánh càng tăng lên. Bọn họ đành phải chạy đi tìm quan phủ, thế nhưng quan viên quan phủ đã sớm ôm lương chạy trốn rồi!
Các bá tánh dùng vũ lực để mở kho lúa, chỉ thấy từng hạt gạo hạt thóc rơi vãi trên đất, ngoài cái này ra, chẳng còn gì nữa.
Giang Nam phồn hoa hưng thịnh như vậy, bá tánh Giang Nam đã có thói quen dùng tiền mua tất cả. Bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày không còn lương thực, tới khi ngày này thật sự đến, bọn họ mới phát hiện, sự hưng thịnh của Giang Nam thì ra lại mong manh như vậy.
Lương thực trên cánh đồng vẫn đang phát triển, trong nhà bá tánh chỉ còn lương thực chưa ăn hết, những người có đủ nhiều lương thực, cũng chỉ có cường hào địa phương mà thôi.
Lúc này đừng nói đến chuyện vận chuyển lương thực tới nam Kinh Hồ, cho dù là dân bản địa ở Giang Nam cũng không đủ lương thực đâu.
Nửa tháng sau, bá tánh ở nam Kinh Hồ mới nhận được tin tức từ Giang Nam.
Giang Nam không còn lương thực.
Mọi người ở nam Kinh Hồ hai mặt nhìn nhau.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ cũng giống bá tánh Giang Nam lúc mới nghe tin tức, không tin.
Nhưng lúc sau bọn họ không thể không tin.
Giang Nam không có lương thực, sau khi xác nhận chuyện này, toàn bộ bá tánh nam Kinh Hồ đều hoảng sợ, tỉnh duy nhất xung quanh nam Kinh Hồ có thể cung cấp lương thực cho bọn họ chính là Giang Nam rộng lớn, bây giờ Giang Nam không còn lương thực nữa bọn họ phải làm sao đây?
Bá tánh nam Kinh Hồ chìm sâu trong sự sợ hãi.
Bọ họ bán khoáng thạch lấy tiền, đi kiếm tiệm lương để mua lương thực. Thế nhưng không còn chính là không còn, có nhiều tiền hơn nữa thì có ích gì?
Trong nháy mắt, hai tỉnh nam Kinh Hồ và Giang nam thế mà nghèo đến mức chỉ còn lại tiền.
Huyện Ninh Viễn.
Người có thân phận trong Giáp Thân Hội đều tụ tập lại với nhau, không ít người đầy mặt hoảng sợ, nói tới nói lui cùng một vấn đề: "Tướng quân, chúng ta không còn lương thực, phải làm sao bây giờ?"
Sắc mặt Từ Hùng Nguyên cũng khó coi, hắn hỏi đám quân sư: "Các vị tiên sinh có diệu kế gì không?"
Các vị quân sư mặt ủ mày chau, tim Triệu Chu đập mạnh, mí mắt cũng giật không ngừng: "Chuyện này, tại sao đột nhiên không còn lương thực?"
Sự kiên nhẫn của Từ Hùng Nguyên giảm bớt, sốt ruột nói: "Triệu tiên sinh a, bây giờ chuyện đã thế này rồi, không cần phải tìm hiểu nguyên nhân làm chi nữa, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là làm sao để kiếm được lương thực! Binh lính không thể không ăn cơm, không có quân lương bọn họ sẽ làm loạn và bỏ chạy."
Triệu Chu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là ngậm miệng.
Lưu Nham nhìn hắn một cái trấn an, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: "Tướng quân, hiện giờ nam Kinh Hồ đâu đâu cũng có tin tức về ôn dịch ở tỉnh ngoài, ngay cả đến nơi nhỏ bé như huyện Ninh Viễn cũng khủng hoảng không ít, tuy rằng không biết thật hay giả, thế nhưng các bá tánh đã tin, vì vậy bây giờ không mua được lương thực, cũng không ai chịu bán lương thực."
Từ Hùng Nguyên: "Bản tướng quân biết."
Lưu Nham thở dài, thấp giọng nói: "Vừa lúc người chúng ta phái đi đã làm Thánh Thượng bị thương, lúc này bên ngoài lại hỗn loạn, còn không phải đã tới lúc chúng ta nổi dậy sao?"
Từ Hùng Nguyên nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó chính là kích động đến gân xanh nổi lên. Khuôn mặt ngăm đen của hắn đầy ý nóng lòng muốn thử, hiển nhiên là đã động tâm rồi.
Lưu Nham tiếp tục thấp giọng nói: "Đất nam Kinh Hồ hỗn loạn thế này, chắc hẳn Giang Nam cũng không khác gì. Với tình hình hiện tại, chúng ta......"
"Tới lúc chúng ta ra tay rồi." Một vị quân sư khác kích động nói: "Bá tánh hoảng sợ thế này mà đám cường hào lại vẫn bình chân như vại, chắc hẳn lương thực đều ở chỗ đám cường hào."
Nháy mắt Từ Hùng Nguyên nhớ tới mỏ vàng mà tháng trước Trần gia đào ra được.
Một khi ý nghĩ tham lam đã nổi lên thì không thể nào dập tắt được nữa.
Suy nghĩ của Triệu Chu cũng không thể không theo Lưu Nham, mặc kệ chuyện ôn dịch bên ngoài là thật hay giả, nhưng nam Kinh Hồ và Giang Nam nhất định rối loạn.
Lúc này Hoàng Đế cũng đang gặp nguy hiểm, cơ hội như thế, ai không ra tay thì đúng là ngu ngốc a!
Nếu có thể thâu tóm được nam Kinh Hồ và Giang Nam, một là có địa thế hiểm trở, hai là dùng toàn bộ mảnh đất Giang Nam để làm nơi cung cấp quân lương, hơn nữa Hoàng Đế vừa chết--
Triệu Chu bỗng đứng bật dậy, kích động cầm lấy tay Từ Hùng Nguyên: "Tướng quân, đây đúng là cơ hội để chúng ta nổi dậy a."
Hào khí* trong lòng Từ Hùng Nguyên tức khắc tăng lên, hắn dâng trào cảm xúc nói: "Lời nói của tiên sinh đúng ý ta đấy!"
*chí khí mạnh mẽ, hào hùng
*Cô nào rành cho tui hỏi cái, cái từ nam Kinh Hồ (荆湖南) á, có phải là phía nam Kinh Hồ khum??? Tại tui thấy truyện này đều lấy mấy cái tên có thật ở TQ khum à, như Lợi Châu, Giang Nam, Hoài Nam... nếu Kinh Hồ thì có thật, Hồ Nam cũng có thật, cơ mà Kinh Hồ Nam thì không có, với lại Kinh đứng một mình thì ko liên quan gì hết á, còn Nam đứng riêng thì có nghĩa là phía nam, nên tui để là phía nam Kinh Hồ. Cơ mà tự dưng đến chương này thấy ghi là hai tỉnh Giang Nam và nam Kinh Hồ???? nam Kinh Hồ cũng gọi là tỉnh được hả???? Nên là tui có chút hoang mang á T^T
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro