Chương 65

Tiết Viễn có một thứ mà Cố Nguyên Bạch cực kỳ hâm mộ, đó chính là tính tự do mà người thời này không có được, hắn tùy tâm sở dục*, còn có một thân thể xứng với tài năng của mình.

*làm theo ý mình, kiểu thích làm gì thì làm không lo cái gì hết á

Tình cảm và tính khí của hắn hệt như lửa, nếu Cố Nguyên Bạch là một người qua đường, y sẽ thưởng thức cá tính này của Tiết Viễn. Nếu ở hiện đại, có lẽ y sẽ trở thành một người bạn nâng ly uống rượu với Tiết Viễn.

Thế nhưng ở cổ đại, ở vương triều phong kiến, tình cảm nóng rực này của hắn, lại giống hệt như một kẻ điên.

Cố Nguyên Bạch dùng sức rút tay ra.

"Đối thượng bất kính, ngôn đắc hữu khuy." Cố Nguyên Bạch nói: "Tiết Viễn, trẫm đã bỏ qua cho ngươi rất nhiều lần. Bỏ qua vì ngươi giúp trẫm thu lại nam Kinh Hồ và Giang Nam, bỏ qua vì ngươi cứu trẫm mà không màng tất cả, cũng bỏ qua vì ngươi đối với trẫm cúc cung tận tụy. Ngày thường ngươi làm những chuyện quá phận một chút, trẫm có thể mở một con mắt nhắm một con mắt."

*đại khái là bất kính với bề trên, sẽ chịu thiệt thòi hay s á, câu sau tui khum chắc lắm T^T

"Người khác biết tận dụng cơ hội này mà càng thêm giữ lễ, tiến lui có chừng mực để lấy lòng ta." Thanh âm Cố Nguyên Bạch càng lạnh:"Duy chỉ có ngươi, không chỉ không biết bớt phóng túng, ngược lại còn nhiều lần khiêu chiến điểm mấu chốt trong lòng trẫm."

"Nếu trẫm muốn mạng này của ngươi, cần gì phải nhiều lần tha thứ* cho ngươi? Người muốn liều mạng vì trẫm, cũng không thiếu một người như ngươi."

*展颜: bản raw là từ này nè, cơ mà tui khum biết edit sao nên để dị cho nó thuận, cô nào biết góp ý tui với nha

Đáy lòng Cố Nguyên Bạch dâng lên một ngọn lửa không tên, ngọn lửa này vừa xông lên, tay áo khẽ động, y duỗi tay nắm lấy cằm Tiết Viễn, đè giọng nói: "Bất cứ một người nào trong bọn họ, đều nghe lời hơn ngươi."

Hô hấp Tiết Viễn nặng nề, thân thể căng chặt, chỗ vừa mới băng bó xong lại chảy máu một lần nữa.

Hắn cố gắng hết sức để kìm nén khói mù trong lòng, giả vờ không sao cả mà cười một cái: "Thánh Thượng, bọn họ đều không hữu dụng bằng thần."

"Lời nói mạnh miệng của ngươi thật sự khiến trẫm buồn cười." Cố Nguyên Bạch nhếch môi cười lạnh: "Biết bao nhân tài đã bước vào cửa hoàng gia, Tiết Viễn, tài năng của ngươi lớn đến mức nào, chẳng lẽ lớn đến mức người trong thiên hạ đều không thể sánh với ngươi?"

"Sự tự tin của ngươi lại lớn cỡ nào, chẳng lẽ tự tin rằng bọn họ đều không trung thành với trẫm bằng ngươi?"

Tiết Viễn im lặng.

Thật lâu sau, hắn mới thở dài một hơi thật sâu.

Cố Nguyên Bạch cho rằng hắn nhận sai, liền thả hắn ra: "Năm mươi gậy hôm nay, chính là để trừng phạt Tiết khanh tùy ý làm bậy."

"Trẫm chỉ mong ngươi hiểu rõ." Cố Nguyên Bạch nhỏ giọng thì thầm, giọng nói dễ nghe đến mức lỗ tai cũng mềm nhũn, nhưng lời nói lại mang theo sự lạnh lẽo khiến lòng người muốn đông cứng: "Pháp luật Đại Hằng, không phải ngươi có tài năng là có thể bỏ qua được."

Cố Nguyên Bạch không phải người cổ hủ, thậm chí tư tưởng của y so với bất cứ người nào trong thế giới này đều tiên tiến hơn.

Chỉ là, pháp luật cổ đại, thân là một đế vương, y tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào bước qua.

Địa vị của quyền lực hoàng gia, Cố Nguyên Bạch là một hoàng đế, hoàng đế thì phải củng cố hoàng quyền, một khi có người phạm sai lầm mà không phải chịu trừng phạt, vậy hoàng đế còn có cái gì để uy hiếp nữa?

Mặc kệ xuất phát từ lý do gì, hôm nay có thể chặt đứt ngón tay út của thế tử An Nhạc hầu, vậy ngày mai, có phải sẽ vì một lý do khác mà giết chết một mạng người không?

Cuối cùng Thánh Thượng nói: "Nếu năm mươi gậy còn chưa đủ, vậy đánh tới khi nào đủ mới thôi."

Nói xong, Cố Nguyên Bạch liền xoay người muốn đi ra ngoài.

Vẻ mặt của y cùng uy áp khiến người trong phòng không dám ngẩng đầu lên chút nào. Ngay khi một chân vừa bước ra ngoài, Tiết Viễn ở sau lại lên tiếng.

"Thánh Thượng, mặc dù bọn họ có đủ tài năng, thế nhưng vẫn có thứ mà bọn họ không cho được, cũng không dám cho." Thanh âm Tiết Viễn cực kỳ bình tĩnh: "Thần ——"

"Câm miệng." Cố Nguyên Bạch quát.

Tiết Viễn như có như không mà cười cười.

Mồ hôi chảy xuống ướt đẫm đệm giường. Mùi máu tươi nồng đậm, thế nhưng thoạt nhìn Tiết Viễn bình tĩnh hơn trước rất nhiều.

Hắn ngồi dậy, từ trong không khí ngột ngạt oi bức mà nhìn Cố Nguyên Bạch, thanh âm không lớn không nhỏ, bốn bề yên tĩnh: "Lúc trước Thánh Thượng hỏi thần vì sao lại từ chối lệnh điều chức, bây giờ thần có thể trả lời, chính là bởi vì thần muốn ở bên cạnh người."

"Thần tâm duyệt người*." Thanh âm của hắn đột nhiên thấp xuống, giống như từ một nơi rất xa truyền tới, có chút sai lệch: "Chung tình với Thánh Thượng, trái tim này, người khác không dám cho."

*câu này tui để nguyên nha vì tui thấy nó kiểu ý nghĩa hơn là câu ta yêu người, kiểu sâu sắc hơn ý

Bởi vì người khác sẽ sợ chết.

Bộp một tiếng, tất cả mọi người nghe được câu này, hai đầu gối đều mềm nhũn, toàn bộ quỳ xuống đất.

Hơi lạnh chạy dọc sống lưng bọn họ, mồ hôi lạnh từ đỉnh đầu chảy xuống, nghe được lời nói đại nghịch bất đạo này của Tiết Viễn, chỉ hận mình không thể không xuất hiện ở đây.

Cố Nguyên Bạch không nói gì.

Bên trong sân nhỏ hẹp, nhiều người như vậy lại không phát ra một tiếng động nào. Tiếng ve ồn ào kêu không ngừng, một tiếng lại một tiếng mà thúc giục mạng người.

Người quỳ đầy sân đều sợ vì nghe những lời này mà ném mạng.

Cho dù là Điền Phúc Sinh cũng lo lắng đề phòng, khẩn trương vô cùng.

Thật lâu sau, Cố Nguyên Bạch mới chậm rãi nói: "Điền Phúc Sinh, dẫn những người này đi."

Trong sân đã có người không chế không được mà phát run, vẻ mặt đầy hoảng sợ, giống như sẽ mất mạng ngay sau đó.

Thánh Thượng nói tiếp: "Để bọn họ biết cái gì nên nhớ kỹ, cái gì nên quên đi."

Điền Phúc Sinh run run rẩy rẩy đứng dậy: "Vâng."

Tầm mắt Cố Nguyên Bạch nhìn thẳng, tựa như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra cả, lại tựa như cái gì cũng không nghe được, mặt không đổi sắc mà tiếp tục bước nhanh ra ngoài.

Ở hiện đại, Cố Nguyên Bạch cũng được không ít người tỏ tình.

Chỉ là trong đó, Tiết Viễn đặc biệt hơn một chút, nhưng đặc biệt thì đặc biệt, Cố Nguyên Bạch không biết có phải Tiết Viễn bị một nụ hôn kia của mình làm cho loạn ý tình mê mà bẻ cong không.

Nếu đúng là vậy, trong lòng y sẽ áy náy, những sau khi áy náy, Cố Nguyên Bạch còn có thể làm cái gì chứ?

Bất luận Tiết Viễn thích ai, đều tốt hơn so với thích y.

Bất kể là người nào, cũng đều có nhiều thời gian ở bên cạnh hắn hơn.

Thánh Thượng vừa rời đi, người trong viện tức khắc thở phào nhẹ nhõm mà ngồi bệt xuống đất, cảm thấy may mắn vì mình còn có thể giữ được một mạng.

Trong phòng.

Tiết Viễn nhắm mắt lại, nằm trên gối đầu, một lúc lâu sau, lòng bàn tay từ từ chảy ra tia máu.

Chạng vạng, Thường Ngọc Ngôn tự mình tới xem Tiết Viễn.

Hắn trấn an nói: "Phụ thân ngươi đã biết chuyện đệ đệ ngươi làm, trước khi đi còn xảy ra chuyện như vậy, sắc mặt Tiết tướng quân không tốt chút nào, ta đoán hẳn là lại muốn dùng gia pháp với ngươi."

Không biết Tiết Viễn ngủ rồi hay là vẫn thức, hồi lâu sau, hắn mới dùng giọng mũi lười nhác lên tiếng.

Thường Ngọc Ngôn ở quạt xếp ra, nhẹ nhàng quạt quạt cho mình mấy cái, buồn bực nói: "Tiết Cửu Dao, ngươi thế mà lại làm chuyện này vì đệ đệ ngươi. Lấy bản lĩnh của ngươi, thế mà còn bị đệ đệ hãm hại một lần. Bằng cái bộ dạng ngu xuẩn của đệ đệ của ngươi, ngươi ăn ngay nói thật đi, có phải ngươi cố ý hay không?"

"Cố ý?" Tiết Viễn mấp máy miệng: "Đầu óc của thám hoa lang thật khác người bình thường."

Thường Ngọn Ngôn từng ở trước mặt Tiết Viễn mà thổi phồng chuyện mình sẽ đỗ trạng nguyên, kết quả lại thành thám hoa. Mỗi lần Tiết Viễn gọi Thường Ngọc Ngôn là thám hoa lang, lọt vào tai Thường Ngọc Ngôn giống hệt như là đang châm chọc hắn.

Thường Ngọc Ngôn buồn bực gõ gõ mép giường: "Cho dù ngươi không nói, ta cũng có thể đoán được tám chín phần mười."

Hắn một nửa là vui sướng khi người gặp họa, một nửa là chân tình thật lòng: "Ngoài miệng An Nhạc hầu chưa bao giờ tha thứ cho ngươi, Thánh Thượng chưa từng phái người truyền việc này ra, thế nhưng An Nhạc hầu đã nháo chuyện này đến ồn ào huyên náo rồi. Chẳng qua ngoại trừ tông thân, thật ra cũng chẳng có bao nhiêu người mắng ngươi, so với ngươi, đệ đệ của ngươi càng khiến ngươi ta tranh luận nhiều hơn."

Thanh danh của Tiết nhị công tư đã hoàn toàn biến mất, trên lưng còn phải gánh thêm tội danh vừa ngu ngốc vừa độc ác nữa.

Tiết Viễn lờ đi, một lát sau mới nói: "Ngươi làm một bài thơ cho ta."

Thường Ngọc Ngôn ngẩn ra: "Cái gì?"

"Ca ngợi tư thế oai hùng của ta." Cuối cùng Tiết Viễn cũng mở bừng mắt, hai mắt hắn đỏ ngầu, thoáng nhìn qua hệt như tràn ra tia máu trông cực kỳ kinh khủng, khiến Thường Ngọc Ngôn hoảng sợ một phen, Tiết Viễn nhìn hắn, nhàn nhạt tiếp tục nói: "Tướng mạo, gia thế, kinh nghiệm, quân công...... Viết cho tốt."

"Này, đây là có ý gì?"

"Bảo ngươi viết thì cứ viết." Tiết Viễn nhếch môi lên, âm u lạnh lẽo mà cười: "Nếu viết hay, gia sẽ thưởng cho ngươi thứ tốt."

Hai ngày trôi qua thật nhanh, đến ngày thứ ba, giống như ở đại nội kinh thành, các nha môn ở hành cung tránh nóng bắt đầu tiếp tục công việc.

Cố Nguyên Bạch cùng các vị đại thần lâm triều, lúc lâm triều, dựa theo Thánh Thượng dặn dò, hộ bộ thượng thư đã thông báo chuyện thu nhập thuế đất chỉ thu được ba phần ở nam Kinh Hồ và Giang Nam cho tất cả văn võ bá quan biết.

Các vị đại thần ồ lên.

Giữa các gia tộc chư vị khó tránh khỏi ít hoặc nhiều hiện tượng ẩn điền*. Gia tộc sau lưng thần tử càng giàu có, chứng tỏ hoàng đế ngày càng suy yếu, chờ hoàng đế suy yếu đến một mức nhất định, quyền thần sẽ ra đời, đi quá giới hạn mà thay thế cầm quyền, tiếp đó chính là vương triều thay đổi.

*phần ruộng đất bị giấu đi, không có trong ghi chép để đóng thuế á

Đạo lý này, rất nhiều người đều không rõ, còn những người hiểu rõ thì bắt đầu thận trọng từ lời nói đến việc làm dưới thời hoàng đế quyền lực.

Trong lòng bọn họ biết thu nhập từ thuế tuyệt đối không phải là số thuế thực tế, thế nhưng ba phần? Đây cũng quá dọa người rồi!

Cố Nguyên Bạch chỉ muốn để các thần tử này biết chuyện thôi, chờ hộ bộ thượng thư nói xong, chúng thần hai mặt nhìn nhau, đột nhiên lại bộ thượng thư tiến lên một bước, khom người thật sâu, thế mà lại cáo tội với Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch hơi hơi nhíu mày, ý tứ sâu xa mà hỏi: "Lại bộ thượng thư đây là có tội gì?"

Lại bộ thượng thư mấp máy môi một chút, hai tay nắm lại khom trước người: "Thần hổ thẹn."

Từ nửa tháng trước, tri châu Lợi Châu đã rơi vào bẫy rập do Khổng Dịch Lâm và các vị đại nhân tỉ mỉ bố trí.

Quan viên giám sát hoạt động chống tham nhũng vừa đi, sau lưng liền nghênh đón đội ngũ vận chuyện lương thực và tiền thuế của Khổng Dịch Lâm. Đội ngũ được chuẩn bị kỹ càng này quá mê người, tri châu Lợi Châu nhịn hơn mười ngày, cuối cũng vẫn là lòng dạ ngứa ngáy mà nhịn không nổi nữa, hắn đem chuyện sắp có một "con dê béo" đi ngang qua Lợi Châu, báo lại tường tận cho đám thổ phỉ.

Lần này, đám thổ phỉ quanh Lợi Châu và tri châu gặp họa lớn, rốt cuộc cũng bị người triệt để một lưới bắt gọn.

Bởi vì số lượng thổ phỉ quá nhiều, thậm chí Đông Linh Vệ còn không đủ. Cũng may trước đó bọn họ đã có chuẩn bị mà liên lạc với quân phòng giữ ở địa phương, người ngựa của quân phòng giữ ẩn nấp chỗ tối, chưa từng rút dây động rừng, trận vây bắt tri châu Lợi Châu này, cuối cung cũng hạ màn thành công.

Một vài người bị áp giải về, vì lại bộ thượng thư được Cố Nguyên Bạch lệnh đi xử lý chuyện tri châu Lợi Châu kết bè kết cánh, cũng bởi vậy mà nghe được một ít lời đồn.

Sắc mặt lại bộ thượng thư tiều tụy, vẻ mặt chính là một bộ nhận mệnh.

Đương nhiên Cố Nguyên Bạch biết vì sao hắn như vậy, chức quan lại bộ thượng thư cao, chính là một nhân vật quan trọng trong "Song thành học phái", cũng là nhân vật đại biểu. Hiện giờ bị Thánh Thượng phái đi điều tra chuyện tri châu đã cảm thấy bất an rồi, đến lúc này, càng không còn nửa phần hy vọng.

Đây là một trong những nguyên nhân mà Cố Nguyên Bạch chán ghét kết bè kết cánh.

"Lại bộ thượng thư không phạm sai lầm, quanh năm cần cù chăm chỉ với chính vụ, vì sao tới cáo tội?" Cố Nguyên Bạch nói: "Hay là nói trong học phái các ngươi, một người phạm sai lầm, những người còn lại bất luận đúng sau, đều sẽ xả thân mà đồng sinh cộng tử với nhau, cũng không phân rõ trắng đen mà ủng hộ hết sức?"

Lời vừa nói ra, không ít người trong "Song thành học phái" không rõ chuyện gì chuẩn bị bước ra nói chuyện thay lại bộ thượng thư, nháy mắt toát cả mồ hôi mà dừng chân.

Hoàng đế chán ghét kết bè kết cánh, là bởi vì trong đảng phái sẽ vì lợi ích chung, vì lòng nhân nghĩa mà cần phải đứng cùng một chiến tuyến với những người còn lại.

Bọn họ cần phải làm như vậy, mặc dù biết làm như vậy sẽ mất nhiều hơn được, sẽ mất đi chức quan, thậm chí là tính mạng, thế nhưng vẫn vẻ mặt đau khổ cắn răng mà đến đứng bên người một nhà.

Bởi vì từ xưa đến nay vẫn luôn như vậy, hành động như vậy đã trở thành tiềm thức của mọi người, sẽ không ai cảm thấy không đúng.

Bọn họ chỉ biết, đây là người phe mình, phải vì người một nhà mà nói chuyện.

Cho nên khi Cố Nguyên Bạch căn bản không có ý định truy cứu hắn, hắn liền tự mình đứng ra định nhận tội.

Lại bộ thượng thư không nói nên lời, cúi đầu không dám lên tiếng.

Cố Nguyên Bạch nhàn nhạt nói: "Lui ra đi."

Đây là có ý không truy cứu nữa. Lại bộ thượng thư theo lời lui ra, Cố Nguyên Bạch xoay xoay nhẫn ngọc trên ngón tay cái, thầm nghĩ, học phái cần phải cải cách, sau khi trong nước ngoài nước yên ổn, nhất định phải đặt việc này lên bàn.

Có một thứ có thể tác động mạnh mẽ đến tư tưởng của học phái, chính là học tịch* của học sinh thời hiện đại. Còn có một thứ nữa, đó chính là dấu chấm câu thống nhất cả nước.

* sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó.

Chỉ khi nào giống như thời hiện đại, tất cả học sinh chỉ có thể tham gia thi cử khi có học tịch của chính phủ, mà chỉ có tiến vào trường học, bọn họ mới có thể có được học tịch, như vậy những cặn bã trong học phái và văn hóa mới bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Lời editor: Mặc dù không ngược gì cơ mà vẫn thấy đau lòng quá, Tiết cẩu một lòng truy thê mà không màng đến tính mạng, còn tiểu hoàng đế vì thân thể bệnh tật, vì không thể sống lâu, không thể ở bên cạnh Tiết cẩu cả đời mà không muốn làm lỡ hắn T^T

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro