Chương 73
Cố Nguyên Bạch ở trong phòng nhìn màn mưa, Chử Vệ ngồi một bên đánh đàn xen lẫn tiếng mưa rơi.
Lục nghệ của quân tử, lễ nghĩa, âm nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, thư pháp, toán học, lục nghệ là những môn bắt buộc đối với một người quân tử ở cổ đại. Cố Nguyên Bạch là một quân tử giả tạo, không thành thạo được như quân tử thật sự ở đây.
Chử Vệ chính là điển hình của một quân tử cổ đại ưu tú.
Cố Nguyên Bạch không biết đánh đàn cổ, thế nhưng cũng không ảnh hưởng tới năng lực thưởng thức của y. Điền Phúc Sinh pha một bình trà nóng, rót một tách rồi đưa cho y, Cố Nguyên Bạch cầm tách trà, nếm thử hương vị của trà, nhìn màn mưa bên ngoài, thần kinh thả lỏng, thoải mái đến nheo mắt lại.
Một lát sau, gã sai vặt của Chử phủ chạy tới, đứng ngoài bẩm báo: "Thiếu gia, bên ngoài có người đến bái phỏng, người tới là đại công tử của Tiết phủ."
Động tác đánh đàn của Chử Vệ khựng lại, tiếng đàn du dương đột nhiên im bặt, hắn ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên Bạch: "Thánh Thượng, Tiết đại nhân đến."
Cố Nguyên Bạch lười biếng nói: "Cho hắn vào đi."
Một lát sau, Tiết Viễn xách theo lồng chim chậm rãi xuất hiện trước mắt hai người.
Bước chân của Tiết Viễn rất chậm, màn mưa dày đặc che lấp thân thể hắn đến có chút mờ mịt. Người này vẫn mặc một bộ y phục màu đen, Cố Nguyên Bạch ngồi dậy, ánh mắt đặt lên lồng chim trong tay Tiết Viễn. Chờ đến khi Tiết Viễn vừa đi tới hành lang, y hỏi: "Chim sẻ nhỏ ở đâu ra vậy?"
Tiết Viễn tới gần, đặt lồng chim ngay trước mặt Cố Nguyên Bạch, sau đó hắn ngồi xổm xuống, một bên mở lồng sắt ra, một bên thuận miệng cười nói: "Thần vừa định bắt một con chim cho Thánh Thượng xem, kết quả vừa mở lồng sắt ra thì vật nhỏ này đã chui vào trong."
Bàn tay hắn duỗi vào trong lồng sắt, chụp lấy chim sẻ nhỏ: "Thánh Thượng nhìn xem, có giống con chim lần trước tha nhẫn ngọc của người không?"
Chim sẻ bị tóm lộ nửa thân mình ra khỏi tay hắn, Cố Nguyên Bạch nhướng mày: "Chẳng phải chim sẻ lớn lên đều giống nhau sao?"
Y vươn tay ra sờ chim nhỏ, màu lông của chim sẻ hơi tối, không giống loài chim quý hiếm nào đó, nhưng vuốt cũng khá thoải mái. Ánh mắt của Tiết Viễn dừng trên ngón tay cái của Cố Nguyên Bạch, nơi đó đang đeo một chiếc nhẫn ngọc màu trắng.
Khóe môi Tiết Viễn nhếch lên: "Thánh Thượng nói phải, chim sẻ đều giống nhau, sao có thể phân biệt được con nào với con nào chứ."
Hắn thu tầm mắt lại, nhìn thấy Chử Vệ, vì thế khách khách khí khí nói: "Chử đại nhân, đã lâu không gặp."
Vừa nhìn thấy hắn, Chử Vệ liền nhớ tới những lời thị vệ trưởng nói. Cảm giác của hắn đối với Tiết Viễn thật sự không khá lên chút nào, vừa nhìn thấy là đáy lòng lại chán ghét, lạnh lùng gật đầu: "Tiết đại nhân."
Đầu ngón tay vuốt ve chim sẻ của Cố Nguyên Bạch thỉnh thoảng lướt nhẹ qua tay Tiết Viễn mấy lần, nhiều lần như thế, ngứa ngáy đến khó chịu. Đột nhiên Tiết Viễn nắm lấy đầu ngón tay y, nâng tay Cố Nguyên Bạch lên trên một chút, cười nói: "Thánh Thượng, lông chim ở đây, người vuốt trúng tay thần rồi."
"......" Cố Nguyên Bạch thu tay lại, không sờ soạng nữa, mặt không chút biểu cảm nói: "Tiết khanh có lòng."
Tiết Viễn cười cười, ném chim sẻ vào trong lồng sắt. Đặt sang một bên, sau đó hắn chậm rãi đứng lên, nhìn trước nhìn sau một chút, cực kỳ tự nhiên mà làm bộ làm tịch bày ra tư thế của chủ nhà: "Bàn cờ đâu?"
Bên cạnh có người nghe thấy lời này, rất nhanh nhẹn dọn một bộ bàn cờ tới. Mặt Cố Nguyên Bạch vẫn không chút biểu cảm, liếc mắt một cái: "Tiết khanh và Chử khanh đánh một ván cờ đi."
Tiết Viễn cũng không thất vọng, hắn duỗi tay, nho nhã lễ độ nói: "Chử đại nhân, mời."
Chử Vệ song song ngồi xuống cùng hắn, hai người phân chia quân cờ trắng đen, cả hai đều lặng im không nói, thoạt nhìn dường như hài hòa, thế nhưng trên bàn cờ lại đối chọi vô cùng gay gắt.
Cố Nguyên Bạch ngồi một bên quan sát thử, cuối cùng y cũng biết vì sao Thường Ngọc Ngôn lại nói nước cờ của Tiết Cửu Dao giống y rồi. Trên bàn cờ chính là một chiến trường, có thể kiểm tra được năng lực bày binh bố trận và tư duy tổng thể về thế cục.
Tiết Viễn người này giả vờ cực kỳ quy củ, lại trở nên cao thâm khó đoán, thế nhưng bản chất của hắn vẫn giống hệt chó điên, từ lúc bắt đầu, mũi đao sắc bén đã đâm thẳng đến mệnh môn của kẻ địch.
Cố Nguyên Bạch xem đến một nửa, đã biết Chử Vệ thua chắc rồi.
Nước cờ của Chử Vệ tứ bình bát ổn*, căn cơ vững chắc, đi một nước suy nghĩ ba bước, mưu tính sâu xa, lại từng đánh cờ với Cố Nguyên Bạch, cho nên cũng hiểu rõ về cách chơi này. Thế nhưng cho dù hiểu rõ cũng không có cách nào, cho dù nước cờ có ổn định đến đâu, nếu cứ tiếp tục che giấu thì trước sau gì cũng lộ ra sơ hở.
* bốn bề yên tĩnh, sóng yên biển lặng
Cố Nguyên Bạch đứng lên, đi đến hành lang xem mưa rơi, nghe tiếng mưa xen lẫn tiếng đánh cờ, nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, phía sau có một luồng ấm áp tới gần. Tiết Viễn lấy áo ngoài của mình khoác lên người Cố Nguyên Bạch, sau đó dịch sang bên cạnh: "Thánh Thượng thích đọc sách, thì ra cũng thích ngắm mưa."
"Nghe thoải mái." Cố Nguyên Bạch có chút mệt mỏi: "Ngày mưa thích hợp để nghỉ ngơi."
Tiết Viễn: "Mệt sao?"
Cố Nguyên Bạch nói: "Tiết khanh vẫn là đi xem chim của ngươi đi."
Tiết Viễn cười nhẹ một chút: "Chim của thần ở trên người thần rồi."
Hắn nói câu này rất nhỏ, Cố Nguyên Bạch cho rằng mình nghe nhầm, y nheo mắt lại, hoài nghi quay đầu nhìn Tiết Viễn: "Ngươi nói cái gì?"
"Chim mà thần mang đến cho người xem đang ở trong phòng." Tiết Viễn: "Nhìn nó làm gì chứ, ngay cả lời nói cũng nghe không hiểu."
"Lời này nghe cũng thú vị a." Cố Nguyên Bạch: "Tiết khanh muốn chim sẻ nghe hiểu lời ngươi nói? Trẫm buồn cười."
Bỗng trên trán y bị dính một giọt nước mưa theo cơn gió từ ngoài thổi vào, nhanh âm Tiết Viễn đột nhiên mềm nhẹ lại: "Thánh Thượng, bên ngoài có mưa, đừng đứng gần cửa như vậy."
Chỉ là giọng nói của hắn khàn khàn, khiến cho lời nói nhẹ nhàng kia như ẩn giấu đá sạn, nhưng tìm thế nào cũng tìm không ra.
Gần như là đồng thời, phía sau lưng hai người cũng truyền đến một giọng nói ấm áp, thanh âm này vừa trong trẻo mà vừa ôn hòa, dễ nghe hệt như một viên ngọc bích, mượt mà du dương: "Thánh Thượng, người vào trong tránh mưa đi."
Cao thấp rõ ràng.
Tiết Viễn cười cười như có như không, theo Cố Nguyên Bạch vào trong phòng.
Không khí trong phòng lặng yên đến nặng nề, thời điểm cả Chử Vệ và Tiết Viễn đều có mặt, hai người thế nhưng chẳng ai nói gì. Còn may trận mưa này rất nhanh đã tạnh, cùng lắm chỉ khoảng nửa canh giờ mà thôi.
Cố Nguyên Bạch không có ý định ở lâu trong phủ Chử Vệ, y đang muốn đi, Chử Vệ lại nhớ tới cái gì, vội vàng nói: "Thánh Thượng chờ một lát."
Hắn xoay người muốn đi lấy đồ vật, tầm mắt liếc qua Tiết Viễn, lạnh giọng sửa lời: "Tiết đại nhân theo ta đi lấy quần áo ấm cho Thánh Thượng, được chứ?"
Tiết Viễn nheo hai mắt lại, tiến lên phía trước, hai người dọc theo hành lang biến mất nơi cuối đường.
Cố Nguyên Bạch nhìn theo bóng dáng hai người, thân hình cả hai người thon dài, đều là nhi lang khỏe mạnh, vừa thấy như vậy, thật ra xứng đôi cực kỳ.
Y chỉ nhìn một lát rồi dời tầm mắt đi, lúc này đột nhiên thấy sau cây cột ló ra một cái đầu nhỏ, Cố Nguyên Bạch cười: "Nghị ca nhi, lại đây."
Chử tiểu tứ từ sau cây cột đi ra, vẻ mặt rất là xấu hổ, hắn nắm chặt góc áo của mình, hành lễ nhận sai với Thánh Thượng: "Không phải là tiểu đồng không biết lễ nghĩa đâu, tiểu đồng đến vì muốn tìm chất nhi."
Cố Nguyên Bạch nói: "Hiện tại chất nhi của ngươi không có ở đây."
Chử tiểu tứ mê mang ngẩng đầu lên: "Vậy Tử Hộ chất nhi đâu?"
Tiểu hài tử ngoan ngoãn lại nghe lời như vậy, luôn khiến Cố Nguyên Bạch có chút hứng thú trêu chọc.
"Chất nhi của ngươi a." Cố Nguyên Bạch làm bộ làm tịch suy tư một hồi, đột nhiên cười sâu xa: "Nghị ca nhi, lúc trước trẫm từng ăn qua một món ăn cực kỳ ngon, hẳn là ngươi chưa từng ăn qua."
Tiểu đồng nuốt nước miếng, quy củ nói: "Còn mong Thánh Thượng chỉ điểm."
"Bỏ Chử Vệ vào trong chảo dầu rán chín vàng, sau đó rưới thêm chút nước sốt và hành lá thái nhỏ." Khóe miệng Cố Nguyên Bạch cong lên, cố ý hạ thấp giọng: "Ngon vô cùng, khiến Tiết Viễn ở cách vách cũng phải thèm đến phát khóc."
Chử tiểu tứ bị dọa sợ, sắc mặt trắng nhợt, đôi mắt ngập nước nức nở: "Tử Hộ, Tử Hộ chất nhi bị ăn sao?"
"Khụ." Thời điểm tiểu hài tử bị dọa khóc thật, Cố Nguyên Bạch lại cảm thấy áy náy, y sờ sờ cái mũi, đang muốn nói ra chân tướng thì đột nhiên Điền Phúc Sinh đứng lên cạnh ho khan dữ dội.
Cố Nguyên Bạch khựng lại, quay đầu nhìn thì thấy Tiết Viễn và Chử Vệ đang đứng cách đó không xa, một người hơi hơi nhướng mày, một người sắc mặt phức tạp, cả hai đều đang nhìn chằm chằm Cố Nguyên Bạch.
Cố Nguyên Bạch hỏi ngược lại: "Đứng ở đó làm gì? Còn không mau đến đây."
Chử Vệ vừa đi tới, Chử tiểu tứ liền khóc lóc bổ nhào vào lòng hắn. Chử Vệ thấp giọng an ủi tứ thức, trong lòng vốn đang phức tạp chậm rãi chuyển thành dở khóc dở cười.
Điền Phúc Sinh nhận lấy áo choàng khoác lên vai Thánh Thượng, Thánh Thượng khụ hai tiếng, Chử Vệ dẫn theo tứ thúc ra ngoài phủ, thúc cháu hai người hành lễ với Thánh Thượng, chờ Thánh Thượng rời đi.
Trên đường, Tiết Viễn đi theo sau Cố Nguyên Bạch, đột nhiên hỏi: "Thánh Thượng, ta thèm đến phát khóc như thế nào vậy?"
Cố Nguyên Bạch quay đầu lại: "Ngươi còn đi theo trẫm làm gì?"
Trong tay Tiết Viễn còn xách theo lồng chim, hắn nghe thấy vậy liền dừng chân lại: "Vậy thần ở chỗ này cung tiễn Thánh Thượng."
"......" Trong lòng Cố Nguyên Bạch ẩn ẩn dâng lên cảm giác bực bội, cảm giác bực bội này có chút không thể hiểu nổi, Cố Nguyên Bạch đè mạnh nó xuống, đang muốn nhanh chóng rời đi, Tiết Viễn phía sau lại khàn giọng gọi : "Thánh Thượng."
Bước chân Cố Nguyên Bạch dừng lại.
"Thánh Thượng đổi nhẫn ngọc rồi." Tiết Viễn hỏi tiếp: "Không biết chiếc nhẫn ngọc lúc trước còn ở đây không?"
Cố Nguyên Bạch mím chặt môi, không nói chuyện.
"Lúc trước Thánh Thượng nói muốn thỏa mãn một yêu cầu của thần." Thanh âm Tiết Viễn trầm thấp: "Thần nghĩ lại, không bằng bây giờ dùng luôn đi."
"Nếu Thánh Thượng không thích chiếc nhẫn ngọc kia, mong Thánh Thượng đừng vứt đi, hãy trả lại cho thần. Thần cực kỳ thích chiếc nhẫn ngọc đó, có thể giữ lại sau này cho tức phụ nhi."
"Tiết khanh, thiên hạ này đều là của trẫm." Thanh âm Cố Nguyên Bạch lạnh lùng: "Nhẫn ngọc của trẫm, cho dù trẫm không thích, cũng phải cất trong tư khố của trẫm."
Một cây này, giống như y đang nói "Giang sơn của trẫm như một bức họa." khiến trái tim Tiết Viễn lại thình thịch nhảy loạn.
Cố Nguyên Bạch nói như vậy, bá đạo đến mức giống như cũng có ý với Tiết Viễn. Rốt cuộc y có ý với Tiết Viễn hay không.
Một trận gió thổi tới, sợi tóc phất qua chóp mũi, Cố Nguyên Bạch lại bắt đầu thấp giọng ho khan, từng tiếng từng tiếng liên tiếp không dứt, gần như không cho y chút thời gian nào để thở dốc.
Người xung quanh hoảng loạn hô "Thánh Thượng", "khăn", nhưng quanh đây không có nước ấm, người nào người nấy cũng hoảng loạn nhưng lại không có lá gan tiến lên đỡ y, vỗ vỗ lưng y.
Tiết Viễn thở dài, nhanh chân bước lên trước, đẩy mọi người ra. Lướt qua thị vệ, thái giám, từng bước từng bước đi đến trước mặt Cố Nguyên Bạch, sau đó duỗi tay ôm Cố Nguyên Bạch vào lòng, để y dựa vào ngực hắn, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tám lưng gầy yếu của y.
Cố Nguyên Bạch nắm chặt y phục hắn, ngón tay trắng bệch, đầu dựa vào trước người Tiết Viễn, hơn phân nửa trọng lượng đều nhờ Tiết Viễn đỡ lấy.
Tiết Viễn một bên vuốt lưng cho y, một bên ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u phía xa xa.
Cố Nguyên Bạch ho khan đến choáng váng, đầu óc căng ra, thời điểm đôi tay của y vô lực sắp rũ xuống, Tiết Viễn liền vươn tay đỡ lấy.
"Thân thể của ngươi vẫn luôn không tốt như vậy."
Giọng điệu trầm thấp, tựa như một còn chó nhỏ bị nước mưa xối đầy đầu.
"Nhưng ngươi không thể vì thân thể ngươi yếu." Hắn nói tiếp: "Mà luôn bắt nạt ta."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro