Chương 84
Tiết Viễn văn hóa đầy mình, hai ngày nay trên đường cứ hắt hơi liên tục.
Đã khá trễ, thế nhưng bầu trời bắc bộ còn có chút ánh chiều tà, sau khi mọi người ăn cơm chiều xong, dưới ánh chiều tà lại bắt đầu tiến về phía trước.
Tiết Viễn nhéo nhéo mũi, phó tướng quan tâm hỏi: "Đại nhân, không sao chứ?"
Tiết Viễn lắc đầu, mặt không chút biểu cảm mà tiếp tục dẫn binh lên đường.
Phó tướng nhìn bộ dáng lạnh như băng này của hắn, nghiêng đầu nhìn nạn dân hai bên đường đang nhìn bọn họ, trong lòng âm thầm thở dài.
Sau khi đội quân tiến vào khi vực thiên tai, thường thường có thể nhìn thấy rất nhiều nạn dân.
Những nạn dân này đói đến gầy trơ cả xương, ánh mắt bọn họ nhìn đội quân đầy yếu ớt và hoảng sợ, nhưng ngược lại đến khi nhìn thấy lương thảo, ánh mắt này lại biến thành lửa nóng đầy tham lam.
Những lương thảo này, thật sự là chồng chất như núi. Quân đội vận chuyển lương thảo mạnh mẽ cường tráng, còn nạn dân hai bên đường lại đáng thương hề hề, thậm chí bên trong còn có đứa nhỏ và người già sắp chết đói.
Binh lính được Thánh Thượng nuôi đến ăn no mặc tốt, rất nhiều người là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh thê thảm thế này, bọn họ không đành lòng, lần đầu tiên nhìn thấy nạn dân liền muốn đưa đồ ăn của mình cho bọn họ, nhưng sau khi Tiết Viễn nhìn thấy những nạn dân này lại hạ mệnh lệnh, không cho phép bất cứ kẻ nào chia lương thảo của mình cho nạn dân.
"Ai dám lấy một phần lương thảo." Ngày ấy Tiết Viễn giơ đại đao lên, vẻ mặt lạnh nhạt đến mức làm người ta sợ hãi phát run: "Dựa theo quân quy mà xử trí, đầu rơi xuống đất."
Lời này vừa ra, tức khắc ngăn chặn hành vi của những người không đành lòng lại.
Thế nhưng đồng thời, chủ tướng lãnh khốc vô tình khiến trong lòng rất nhiều binh lính oán hận, rốt cuộc vào hai ngày trước, có mấy binh lính không thể nhịn được nữa mà trộm lấy một phần lương thảo của mình đi cứu tế những nạn dân sắp chết đói. Ngay trong đêm hôm ấy, thời điểm quân đội chuẩn bị dựng trại đóng quân thì bị mấy trăm nạn dân đói đến mất trí vây quanh, bọn họ không màng đến những lời cảnh cáo của binh lính mà như phát điên xông tới xe lương, bởi vì các binh lính nhường nhịn bọn họ, cho nên bị những nạn dân này cầm cục đá và nông cụ sắc bén đánh chết vài người.
Tình cảnh hỗn loạn như vậy cho tới khi Tiết Viễn dẫn người giết sạch nạn nhân vây quanh, tình hình mới bình ổn lại.
Sau khi bạo loạn ổn định, binh lính bảo vệ xe lương mới thở hổn hển nhìn những thi thể nạn dân trên mặt đất, bộ dạng xông lên như muốn tìm chết của những nạn dân vẫn khắc sâu trong đầu bọn họ, cái ánh mắt điên cuồng này làm các binh lính có chút sững sờ, cả người đều phát ngốc.
Sau khi Tiết Viễn giết người xong, trên mặt hắn văng đầy máu nạn dân, đại đao nhuộm thành màu đỏ thẫm, hắn xoay người, mặt không chút biểu cảm mà giơ đại đao lên chỉ vào đám lính: "Là ai cho bọn họ lương thảo?"
Những binh lính đem đồ ăn của mình cho bọn họ khẽ cắn môi, đi ra từ trong đám người.
Trong khoảnh khắc này, trên khuôn mặt không chút biểu cảm của Tiết Viễn nháy mắt trở nên dữ tợn, hắn cắm đại đao xuống đất, sải bước tới, càng đi càng nhanh, cuối cùng hung hăng đánh một quyền, đè chặt những binh lính này dưới thân mà tàn nhẫn đánh, sau đó tóm lấy cổ áo của bọn họ rống giận: "Bọn họ chính là bị các ngươi hại chết, có hiểu không!"
Nắm đấm của hắn từng cái từng cái rơi xuống, binh những binh lính vây quanh nghẹn đến đỏ mắt, nhưng lại lặng im, không biết nên nói cái gì.
Trong lòng phó tướng chua xót, nhìn những binh lính im lặng chịu đòn, máu tươi của nạn dân và huyết lệ của bọn họ hòa lẫn với bụi đất, trên bầu trời, những con kền kền bị hương vị máu tươi thu hút tới, không ngừng vây quanh thi thể nạn dân.
"Lúc trước ta đã nói cái gì?" Trên cần cổ Tiết Viễn nổi đầy gân xanh, hắn nắm chặt cổ áo đám lính: "Không được cho bọn họ lương thực!"
"Các ngươi tưởng mình là anh hùng sao?"Vẻ mặt Tiết Viễn vô cùng đáng sợ: "Chúng ta đang vận chuyển lương thực, điều này có nghĩa là gì! Có nghĩa những lương thực này đều để cho tướng sĩ biên quan, các ngươi cảm thấy từng này lương thực là rất nhiều sao? Vậy ngươi cảm thấy có bao nhiêu nạn dân ở nơi gặp thiên tai!"
"Chỉ cần một cây lúa mì, bọn họ ngay cả tính mạng cũng không cần mà xông lên cướp đoạt, đâu thèm quan tâm binh mã các ngươi có bao nhiêu, đâu thèm quan tâm các ngươi có phải là binh lính triều đình hay không, mấy trăm người còn có thể giết, vậy mấy ngàn người, mấy vạn người thì sao? Một đường chạy tới Bắc Cương này, bởi vì các ngươi bố thí lương thực cho bọn họ, bọn họ sẽ theo các ngươi một đường, không ngừng tìm cơ hội để cướp đoạt." Đột nhiên Tiết Viễn túm cổ áo của một binh lính, kéo hắn lảo đảo đến chỗ một người lính bị nạn dân tấn công đến vỡ đầu chảy máu, chỉ vào miệng vết thương của người này rồi nói: "Thấy được chưa? Mở to mắt ra mà nhìn cho lão tử, đây chính là hậu quả do lòng tốt của các ngươi gây ra đấy."
Binh lính bị thương im lặng ngẩng đầu nhìn các binh lính kia. Những binh lính lấy đồ ăn của mình ra cứu tế nạn dân cắn chặt răng, cơ mặt giật giật co rút.
Tiết Viễn lại kéo bọn họ đến nhìn những thi thể của binh lính không kịp phòng bị, không muốn ra tay với nạn dân mà bị nạn dân giết chết.
Lúc này, nước mắt trong mắt những người này rốt cuộc không nhịn được nữa, bọn họ quỳ xuống, đau khổ nức nở. Tiết Viễn thả bọn hắn ra, rút thanh đao đang cắm trên mặt đất lên, khôi phục lại bộ dáng không chút biểu cảm: "Làm lơ quân quy, theo luật phải trảm."
"Đại nhân ——"
"Tướng quân!!!"
Rất nhiều người ngăn cản Tiết Viễn, bọn họ khuyên Tiết Viễn bỏ qua cho những binh lính này một lần, tin rằng sau lần này sẽ không còn ai dám không nghe quân lệnh nữa, nếu thực sự có, lần sau trảm cũng không muộn.
Tiết Viễn nể mặt mũi của các quan quân không ngừng cầu tình cho những binh lính kia, tha cho bọn họ một mạng. Thế nhưng từ hai ngày trước đến nay, Tiết Viễn vẫn luôn giữ nguyên bộ dáng cực kỳ lạnh lùng.
Không ai biết hắn tức giận vì những binh lính gặp nạn, hay là tức giận vì mấy trăm nạn dân bị bắt giết.
Trong lòng phó tướng hơi hơi có cảm giác, hắn vẫn luôn cảm thấy Tiết đại nhân vốn không có ý định giết chết mấy minh lính kia, cuối cùng thuận nước đẩy thuyền, có lẽ đây chỉ là thủ đoạn để trấn an binh lính thôi.
Không chỉ vậy, mặc dù trong khoảng thời gian này, biểu cảm trên mặt Tiết đại nhân càng ngày càng ít, thế nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy được toàn bộ binh lính trong quân tin phục và ỷ lại hắn hơn rất nhiều, cho dù gặp lại những nạn dân, cho dù không đành lòng, toàn quân cũng chỉ có thể xụ mặt, mắt nhìn thẳng ngày đêm lên đường.
Chủ tướng càng lý trí, càng lấy đại cục làm trọng, thì binh lính càng sợ hãi hắn, kỷ luận trong quân cũng càng nghiêm khắc hơn.
Phó tướng như suy tư gì đó, trong lòng cảm thán không thôi.
Năm nay Tiết đại nhân cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi, thế nhưng đối với nhóm nạn dân khiến người ta vừa nhìn thấy, trong lòng đã dâng lên cảm giác thương hại, làm sao hắn có giữ nguyên sự tỉnh táo và lạnh lùng như vậy chứ?
Hay là nói, những chuyện trước kia Tiết đại nhân từng trải qua, so với cảnh tượng này còn tàn khốc hơn?
Trong lúc phó tướng miên man suy nghĩ, Tiết Viễn ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói ngắn gọn: "Thông báo cho đại quân, tối ngay nghỉ ngơi tại đây."
Mệnh lệnh được truyền xuống, thanh âm phía sau ồn ào lên. Hôm nay thật vất vả mới tìm được một con sông sạch sẽ, trước đó vài ngày đã không còn nhiều nước lắm, Tiết Viễn sắp xếp người thay phiên nhau ra bờ sông bổ sung thêm nước, lính gác phân tán tứ phía chạy tới: "Tướng quân, nạn dân đi theo phía sau càng lúc càng nhiều."
Tiết Viễn: "Cứ để cho bọn họ đi theo."
Chủ tướng nói cái gì thì nghe cái đó, không chỉ có phó tướng thán phục Tiết Viễn, mà đến các lính gác cũng nghe lời cực kỳ, bọn họ nhanh gọn dứt khoát đáp vâng rồi xoay người lên ngựa, tiếp tục tra xét động tĩnh bốn phương.
Còn may những nạn dân này sợ hãi uy nghiêm của mấy vạn binh lính, chỉ dám ở xa xa phía sau nhìn theo, chứ không dám đến gần trêu chọc.
Càng đến gần Bắc Cương, Tiết Viễn càng ít nói, sắc mặt hắn nặng nề, chỉ thỉnh thoảng mới lộ ra vẻ mặt có vài phần mềm mại, thế nhưng sự mềm mại kia chỉ lướt qua thật nhanh, mong nhớ trong mắt còn chưa kịp dâng lên, đã bị thiên tai không một ngọn cỏ xua tan không còn một mảnh.
Phó tướng nói: "Đại nhân, cùng đi rửa mặt không?"
Tiết Viễn vỗ vỗ tay: "Đi."
Phó tướng quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, nạn dân đang nghỉ chân ở đằng xa, bởi vì có chuyện cứu tế nạn dân lúc trước, cho nên các binh lính cũng bắt đầu cảnh giác với các nạn dân, mặc dù khoảng cách xa như vậy, nhưng các binh lính vẫn đề phòng mười phần. Còn tự giác chạy tới bên cạnh xe lương, yên lặng bảo vệ lương thảo.
Tiết Viễn cũng nhìn thoáng qua theo, không nói chuyện.Phó tướng cười khổ nói: "Tấm lòng của đại nhân, trong lòng hạ quan hiểu rõ. Những lương thực này đều là lương thảo vận chuyển đến biên quan, ta không quyền xử lý, chỉ có Tiết đại tướng quân mới có quyền dùng lương thảo này để cứu tế nạn dân. Nếu bọn họ có thể chịu đựng theo chúng ta đến Bắc Cương, cũng coi như là có một đường sống sót."
Nói xong, phó tướng lại có chút lo lắng sốt ruột: "Tuy rằng chúng ta có đủ lương thực, thế nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy lo lắng, không bằng cắt giảm phần ăn của các tướng sĩ đi một chút, chờ đến Bắc Cương rồi tính sau?"
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới bờ sông, bọn họ rửa mặt ở chỗ hạ lưu, Tiết Viễn nói: "Không cần, cứ ăn như bình thường đi."
Hành quân mấy năm, Tiết Viễn rất ít khi được ăn cơm no cũng không ngờ rằng có một ngày mình lại nói ra lời như vậy, hắn không khỏi bật cười, bọt nước chảy dọc theo chiếc cằm sắc bén rồi nhỏ xuống: "Có Thánh Thượng ở phía sau, nhất định có đủ lương thực."
Cố Nguyên Bạch hiện tại không phải là người của mấy năm trước, Tiết Viễn tin tưởng Cố Nguyên Bạch.
Dưới tình huống các tướng lãnh không biết, mười vạn con vịt đang trên đường chạy tới Bắc Cương.
Không chỉ có vịt, còn có một phần gạo thóc năm nay thu hoạch được. Vì để thể hiện sự cảm kích của mình đối với Thánh Thượng, lòng trung thành đối với Thánh Thượng, những cường hào này cực kỳ tự giác, trong đó có mấy người vung ra ngàn vàng, số lượng khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Khi những tin tức này truyền đến tai Cố Nguyên Bạch, y cảm thán không thôi, sau đó đích thân cầm bút viết vài chữ "vì dân vì nước", rồi phái người thưởng cho nhóm cường hào vì người quên mình kia.
Có thể được Thánh Thượng ban chữ, đây là một chuyện vô cùng vinh quang. Trong lòng nhóm cường hào được ban thưởng âm thầm mừng rỡ, ra đường cũng phải treo lên, khiến người người ghen tị không thôi. Không chỉ vậy, những cường hào góp một phần lực vào nạn châu chấu ở bắc bộ cũng dựa theo xuất lực nhiều hay ít mà được triều đình ban thưởng thẻ bài bằng vàng, bạc, đồng, tên họ và quê quán của bọn họ cũng được quan phủ ghi trong danh sách, chờ nạn châu chấu qua đi, tên bọn họ sẽ được khắc trên vách đá, dựng lên để các bá tánh chiêm ngưỡng.
Hành động này vừa ra, các thương hộ lớn nhỏ cũng đứng ngồi không yên.
Hộ Bộ bận rộn mấy ngày liên tiếp, đến khi lấy lại tinh thần, nhóm sứ giả vào kinh mừng thọ đã rời đi rồi, chỉ còn lại sứ giả Tây Hạ có việc muốn cầu Đại Hằng.
Sau khi Hộ Bộ thượng thư Thang đại nhân báo cáo những chuyện quan trọng với Cố Nguyên Bạch xong, cũng nhắc đến chuyện chợ trao đổi với Tây Hạ: "Thánh Thượng, chợ chung với Tây Hạ cho đến nay đã ngưng được ba tháng rồi. Trong lòng sứ giả Tây Hạ cũng dần nóng nảy, liên tục phái người tặng lễ đến phủ thần và các quan viên trong Hộ Bộ."
"Vậy ư?" Cố Nguyên Bạch nói: "Trẫm nhìn dáng vẻ của hoàng tử nước họ, hình như còn rất nhàn nhã a."
Hộ Bộ thượng thư dở khóc dở cười, lại không thể không thừa nhận Thánh Thượng nói có lý.
"Cứ mặc kệ bọn họ, để xem Tây Hạ còn có thể lấy ra thứ gì tốt." Cố Nguyên Bạch cười, ý vị sâu xa: "Hiện tại trẫm không rảnh để xử lý bọn họ. Nếu là tặng lễ, các ngươi cứ việc nhận đi, vừa lúc nhìn xem, sứ giả Tây Hạ này rốt cuộc mang theo bao nhiêu đồ đến Đại Hằng."
Nói xong, y lắc lắc đầu: "Tặng trẫm một phần lễ vật như vậy, kết quả vẫn còn dư tiền để ăn chơi đàng điếm ở Đại Hằng, còn tặng đến phủ các ngươi...... Tây Hạ thật đúng là có tiền."
Lúc trước Hộ Bộ thượng thư không nghĩ tới điều này, bây giờ nghe Thánh Thượng nói, hắn cẩn thận nghĩ lại, không khỏi cảm thán: "Đúng vậy, Tây Hạ thật sự rất giàu có a."
Quân thần hai người cảm thán một phen xong, Hộ Bộ thượng thư liền lui xuống, Cố Nguyên Bạch nhìn sắc trời bên ngoài, đột nhiên nói: "Tiết tướng quân đã đi hơn ba tháng, ngay cả Tiết Viễn, cũng đi hơn một tháng rồi."
Điền Phúc Sinh tính tính thời gian, cung kính đáp: "Đúng là như vậy."
Cố Nguyên Bạch thở dài: "Gia quyến nhà tướng, sợ là trong lòng thê nữ lão mẫu của Tiết phủ cô quạnh lắm đây."
Điền Phúc Sinh khuyên nhủ: "Bình thường Thánh Thượng chăm sóc Tiết phủ, lại ban cáo mệnh cho Tiết lão phu nhân và Tiết phu nhân, phủ doãn kinh thành cũng thường xuyên phái binh tuần tra xung quanh Tiết phủ, tuy rằng trong phủ chỉ còn nữ quyến, thế nhưng cũng không ai dám tới cửa bắt nạt."
Cố Nguyên Bạch gật đầu, tầm mắt thoáng nhìn qua hai con sói đang nằm bò cạnh bàn, y ấn ấn trán, nói: "Dặn dò xuống, ngày mai trẫm sẽ tự mình đến Tiết phủ một chuyến, bảo Binh Bộ thượng thư và Xu Mật Sử đi cùng với ta, còn nữa, những quan viên bình thường có quan hệ không tồi với Tiết tướng quân, cũng chọn ra hai ba người cùng đi đi."
Điền Phúc Sinh đáp: "Vâng."
Ngày hôm sau, Thánh Thượng dẫn theo thần tử đích thân giá lâm Tiết phủ.
Bất luận là Tiết phủ hay là một vài vị quan võ, đều vì điều này mà thở phào một hơi.
Cố Nguyên Bạch sắp xếp Tiết Viễn đi đưa lương, một là bởi vì hắn thích hợp, hai là vì Cố Nguyên Bạch muốn nói cho Tiết tướng quân biết, cứ việc đi làm đi, trẫm có thể phái nhi tử của ngươi đi đưa binh đưa lương cho ngươi, chứng tỏ trẫm tin tưởng ngươi, trẫm sẽ là chỗ dựa vững chắc cho ngươi.
Thế nhưng vẫn luôn có một số kẻ suy nghĩ lung tung, suy đoán hành động này của Thánh Thượng thành kiêng kị Tiết phủ, bởi vậy mới nhân cơ hội này để diệt trừ hai cha con Tiết phủ luôn một lần.
Những kẻ đó thật sự đánh giá thấp sự rộng lượng và trí tuệ của Cố Nguyên Bạch, cũng thật sự nghĩ oan cho Cố Nguyên Bạch rồi. Bây giờ Thánh Thượng đích thân dẫn theo trọng thần trong triều đến phủ trấn an, hành động này vừa ra, những kẻ đó mới biết thì ra Thánh Thượng không có ý kia.
Tiết lão phu nhân được Thánh Thượng nhẹ giọng trấn an càng không ngừng rơi nước mắt: "Có thể làm việc vì Thánh Thượng, cho dù có chết, cũng là tạo hóa của hai cha con bọn họ."
Cố Nguyên Bạch bật cười lắc đầu, nói: "Lời này của lão phu nhân nghiêm trọng quá rồi, hai cha con Tiết tướng quân nhất định sẽ mang một trận đại thắng về cho trẫm."
Ngữ khí của y nhàn nhạt, thế nhưng chính cái ngữ khí đầy tự tin như đã tiên đoán được trước này, càng khiến người tin phục cực kỳ.
Trấn an gia quyến của Tiết phủ xong, Cố Nguyên Bạch lại được mời đi dạo trong Tiết phủ. Một lúc lâu sau, đột nhiên y nhớ tới: "Phòng của Tiết Cửu Dao ở đâu?"
Thường Ngọc Ngôn từng nói sách trong phòng của Tiết Viễn còn nhiều hơn cả phủ hắn, Cố Nguyên Bạch đối với lời nói này thật sự là có chút tò mò.
Gã sai vặt của Tiết phủ vội vàng đi trước dẫn đường, dẫn Cố Nguyên Bạch đến phòng của Tiết Viễn. Đám người ở lại bên ngoài, một mình Cố Nguyên Bạch bước vào trong, vừa bước vào phòng thì thấy, quả nhiên có rất nhiều sách được bày biện chỉnh tề.
Y hơi hơi nhướng mày, đi lên trước tùy ý rút một quyển ra lật xem, chỉ thấy trang giấy bên trong sạch sẽ ngăn nắp, không hề giống từng bị mở ra.
Cố Nguyên Bạch cất quyển sách này lại chỗ cũ, sau đó lại rút ra mấy quyển binh thư, kết quả đều giống nhau, đừng nói là ghi chú hay chữ viết, những quyển sách còn giữ nguyên được mùi mực, giống hệt như một quyển sách vừa mới được in.
Đây là người có văn hóa trong truyền thuyết?
Sau khi Cố Nguyên Bạch ngồi vào bàn làm việc, tùy ý mở quyển sách trong tay ra xem vài tờ, nghĩ tầm, cả một tường sách này, chẳng lẽ một quyển Tiết Viễn cũng chưa từng xem qua?
Cẩn thận nghĩ lại, hình như Tiết Viễn từng nói qua với Cố Nguyên Bạch, hắn là một người thô kệch, chưa đọc qua bao nhiêu sách cả.
Chỉ là nghe cách nói của Thường Ngọc Ngôn, Tiết Viễn lại thành một người không thể trông mặt mà bắt hình dong, trên mặt không biểu lộ một chút nào, nhưng thật ra lại thâm tàng bất lộ.
Lời nào mới là thật đây?
Cố Nguyên Bạch lật vài tờ, đang muốn thả cuốn sách xuống, mũi chân lại đá phải cái gì đó. Y cúi đầu nhìn thử thì thấy dưới bàn làm việc là một cánh diều chim én được làm thủ công.
Chính là con diều Tiết Viễn đã từng cho Cố Nguyên Bạch xem.
Cố Nguyên Bạch không có một chút tự giác phi lễ chớ nhìn nào, y khom lưng nhặt cánh diều hình chim én lên, lật qua thì thấy, trên cánh diều quả nhiên có viết một hàng chữ rồng bay phượng múa thật to.
"Nếu ngũ lôi không giáng xuống, vậy thiên tử sẽ rơi vào vòng tay ta."
Lời editor: Ở chương này có đoạn Tiết Viễn xử lý những binh lính cho nạn dân lương thực, tui có mở hai ba bản raw thì đều là mọi người cầu tình, Tiết Viễn bỏ qua. Thế nhưng lúc tui đọc bản QT ở wikidth ấy, thì lại thấy Tiết Viễn chém chết những binh lính kia @.@ khum hiểu luôn @.@
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro