Chương 92
Tiết Viễn đứng trên tường thành một ngày, gió lạnh vù vù, hắn biết trời lạnh.
Thời điểm ánh trăng treo lên cao, hắn đi tìm Tiết tướng quân, tơ máu trong mắt dưới ánh nến như ẩn như hiện.
Tiết tướng quân cau mày hỏi hắn: "Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?"
"Chuyện ở Bắc Cương đã ổn định."Tiết Viễn không đáp lời này, hắn nhấc mành doanh trướng lên, hít một ngụm khí lạnh bên ngoài, mỗi một lần hít vào đều cảm thấy vừa chua vừa đắng: "Tiết tướng quân, người của Tất Vạn Đan có thể qua đông mới đánh tới, hiện tại hắn và Nhật Liên Na ốc còn không mang nổi mình ốc, ít nhất, Bắc Cương cũng sẽ có một tháng thanh nhàn phải không?"
Tiết tướng quân bị đông lạnh đến râu run run: "Mau đóng mành lại đi. Ngươi hỏi cái này làm gì? Quả thật Bắc Cương có một tháng thanh nhàn, quân địch và quân ta đều phải chuẩn bị để khai chiến."
Tiết Viễn thu tầm mắt đang ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, quay lại nhìn Tiết tướng quân, sắc mặt tối tăm không thể hòa tan được: "Tiết tướng quân, cho ta thời gian một tháng."
"Ta muốn đi xử lý một vài chuyện."
Cố Nguyên Bạch xử lý Thái Phủ khanh xong, sau khi biến trứng gà vàng một trăm hai mươi văn tiền về lại mười hai văn tiền một cân, y lại nhớ đến Thái Phủ khanh tiền nhiệm vừa trung thực vừa làm việc tốt, đồng thời cũng gửi một phong thư cho Thái Phủ khanh tiền nhiệm đang tận hiếu bên ngoài.
Thái Phủ khanh tiền nhiệm đang tận hiếu thì nhận được thư của Thánh Thượng, không khỏi cảm thấy được sủng mà kinh, tức khắc trả lời thư của Cố Nguyên Bạch, trong thư cho thấy lòng trung thành, lại ám chỉ không thể báo đáp sự tin tưởng của Thánh Thượng, chỉ nguyện có thể tiếp tục dốc hết sức lực vì Thánh Thượng.
Tâm tình Cố Nguyên Bạch rất tốt, trấn an vài câu, chỉ cần hắn giữ đạo hiếu xong thì có thể về nhậm chức lại.
Thái Phủ khanh hiện tại, tạm thời y sẽ để cho người y tin tưởng kiêm chức.
Trong thời gian này, triều đình cũng không phải chỉ có xuất ra mà không có thu vào, mấy ngày trước đã xảy ra một chuyện tốt, đó chính là phát hiện một quặng sắt ở phía nam Kinh Hồ.
Nam Kinh Hồ thực sự là một kho báu tiềm ẩn, sau khi Cố Nguyên Bạch lấy được mỏ vàng trong tay Trần Kim Ngân liền cho người khai thác, kết quả vàng còn chưa đào xong, thì một bất ngờ lớn khác lại tới.
Cứ nghĩ đến chuyện này Cố Nguyên Bạch lại muốn cười. Y vừa cười vừa phê duyệt tấu chương, đợi đến khi xử lý chính vụ xong thì đã qua một ngày. Một ngày như vậy trôi qua quá nhanh, y đứng dậy ra ngoài điện xem xét một chút, lúc này cùng lắm cũng chỉ mới qua giờ Thân, sắc trời đã tối đen như đêm khuya.
Điền Phúc Sinh tiến lên: "Thánh Thượng, hòa thân vương phái người tới nói, mời người đến thôn trang ngoài kinh thành ngâm suối nước nóng, ngày mai là ngày nghỉ, người có muốn đi không?"
Cố Nguyên Bạch hỏi không nói: "Là thôn trang của Lư Phong mà trẫm thưởng cho hắn sao?"
"Đúng vậy." Trong lòng Điền Phúc Sinh cảm thấy tiếc nuối: "Thôn trang kia hẳn nên giữ lại trong tay Thánh Thượng."
Cố Nguyên Bạch không sao cả mà cười cười, xoay xoay nhẫn ngọc trong tay, trầm ngâm một lát rồi nói: "Lúc trẫm còn chưa nắm quyền đã nghe nói chỗ tốt của thôn trang kia. Nếu hòa thân vương đã mời, vậy cùng đi đi."
Điền Phúc Sinh đáp: "Vâng."
Ngày hôm sau, xe ngựa rời khỏi kinh thành.
Cố Nguyên Bạch ngồi trong xe đọc sách, lại có chút đọc không vào. Y nhìn cảnh sắc lướt thật nhanh ngoài cửa sổ, ôm lò sưởi trong tay im lặng không nói.
Xe ngựa của Thánh Thượng cũng chia thành hai gian, gian bên ngoài là các nô bộc đang nấu trà, còn gian bên trong, Chử Vệ đang ôm một quyển sách đọc, còn Thường Ngọc Ngôn thì phong tư thanh thoát nhẹ nhàng, nghiêm chỉnh đọc sách cho Thánh Thượng nghe.
Hàn lâm hầu hạ, quân tử làm bạn, thanh tịnh như thời tiết đầu mùa đông.
Khổng Dịch Lâm thật sự rất cao lớn, không ngồi chiếc xe ngựa này được, vậy nên hắn và mấy người còn lại ngồi chiếc xe ngựa phía sau. Cũng là hắn nghe nói Thánh Thượng muốn ra ngoài kinh thành, cho nên mới trở lại Hàn Lâm cùng một đám đồng liêu đến xin Thánh Thượng cho đi cùng, trên đường đến tuyền trang cũng có thể giúp Thánh Thượng giải buồn.
Chử Vệ nói là đọc sách, thế nhưng đôi mắt lại có chút thẫn thờ, thỉnh thoảng còn không tự giác được mà liếc nhìn Thánh Thượng một cái, nhưng sau đó lại như con bướm bị giật mình mà vội vàng rơi xuống.
Thế nhưng khẩu thị tâm phi cũng không ngăn được một chữ "muốn". Chờ đến khi hắn lên nhìn một lần nữa, trên mặt Thánh Thượng đã dính đầy sương sớm do gió lạnh bên ngoài quất vào, trên hàng mi đen dày, thế mà lại đọng một lớp sương hoa* trắng xám.
*cái này tui nghĩ là hạt sương li ti bám trên lông mi như mấy bông hoa nhỏ á
"Thánh Thượng." Chử Vệ sốt ruột, lấy khăn tay ra đưa đến trước mặt Cố Nguyên Bạch: "Bên ngoài gió lạnh thấu xương, vẫn nên đóng cửa sổ lại, tránh nhiễm khí lạnh."
Cố Nguyên Bạch lấy lại tinh thần, khó hiểu nhìn khăn tay của hắn: "Trên mặt trẫm có vết bẩn sao?"
"Là sương." Thường Ngọc Ngôn dừng đọc sách, chen vào nói: "Thánh Thượng không cảm thấy lạnh sao?"
Cố Nguyên Bạch cười nói: "Có lẽ là trẫm còn lạnh hơn cả sương, cho nên mới không cảm thấy lạnh lẽo."
Chử Vệ không thấy y duỗi tay nhận khăn, đành cau mày đưa tay lên lau hết sương đọng trên mặt Cố Nguyên Bạch. Cố Nguyên Bạch quen được hầu hạ liền xoay mặt sang để hắn lau một lượt.
Cung hầu bên ngoài nhỏ giọng: "Thánh Thượng, trà xong rồi."
Thường Ngọc Ngôn nhận nước trà, nước vừa ra khỏi ấm, hương trà nồng đậm đã lan tỏa khắp toàn bộ xe ngựa. Nước trà màu xanh đậm, lại trong veo thấy đáy, hương thơm quyện với sự mát mẻ của núi tuyết, vừa ngửi qua là biết không tầm thường.
Thường Ngọc Ngôn hít một hơi thật sâu, kinh ngạc cảm thán, "Đây là trà gì vậy?"
"Là trà Hoàng Sơn." Cung hầu pha trà bên ngoài nói: "Hoàng Sơn là một ngọn núi tuyết ở Dật Châu, mỗi năm chỉ mưa mười sáu lần, số ngày nắng hơn ba trăm sáu mươi lăm ngày, khắp thiên hạ cũng chỉ có chỗ này là có trà Hoàng Sơn. Hằng năm chỉ có từ Kinh Trập* đến Cốc Vũ*, còn có đầu thu, là thời điểm trà có hương vị ngon nhất."
* Kinh trập và Cốc Vũ là hai trong 24 của các , , , . Ngày bắt đầu tiết Kinh Trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 , còn Cốc Vũ thường bắt đầu vào khoảng ngày 19 hay 20 tháng 4 .
"Năm trước mưa hơi nhiều nên Thánh Thượng không có trà để uống, chỉ uống Song Tỉnh Lục, tách trà mà Thường đại nhân đang uống, chính là trà mới vừa hái lúc đầu thu."
Thường Ngọc Ngôn đột nhiên có cảm giác tách trà trong tay nặng cả ngàn cân, hắn ngồi thẳng người lên: "Đa tạ Thánh Thượng yêu quý, hôm nay cho thần có cơ hội nếm thử trà này."
Cố Nguyên Bạch cũng vừa mới biết được đặc thù của loại trà này, con người không thể khống chế được ngày mưa và ngày nắng, chính vì vậy, thứ này mới càng trở nên quý giá hơn, y cười cười: "Nếu thích thì bảo người tới gói hai phần lá trà lại, đưa cho Thường Khanh và Chử khanh mang về dùng."
Bên ngoài đáp vâng, Cố Nguyên Bạch cười cười, nâng hai người đang cảm tạ y dậy, nhẹ nhàng cười nói: "Lá trà có ngon đến đâu cũng không bằng tấm lòng của các khanh đối với trẫm. Cho dù có quý giá thì trong mắt trẫm, có thể làm hai vị thích mới là đánh giá ngàn vàng."
Quả thực Thánh Thượng không có lúc nào quên mua chuộc lòng người.
Đối với Cố Nguyên Bạch mà nói, lời ngon tiếng ngọt giữa quân thần chỉ là lời nói thuận miệng, ta nói người nghe xong là được, mọi người đều là người trưởng thành, những câu nói hoa mỹ kia so với thư tình của đời sau còn nổi da gà hơn.
Nhưng Thánh Thượng vừa thuận miệng nói lời này, trong lòng Chử Vệ lại giật mình, bàn tay bị Thánh Thượng nắm co rúm lại một chút, gần như theo bản năng muốn mở miệng giải thích ngay lập tức.
Nhưng ngay sau đó, lý trí kéo hắn lại. Hắn âm thầm nhíu mi, không muốn nghĩ sâu hơn nữa, cùng Thường Ngọc Ngôn nói: "Tạ chủ long ân."
Hai con sói theo sát Cố Nguyên Bạch không rời, vòng cổ của chúng nó được cột vào xe, chạy theo phía sau.
Hai con sói này thật sự rất bảo vệ chủ, chạy nhanh một canh giờ cũng không hề thả chậm bước chân, cũng may tốc độ xe ngựa không nhanh lắm, trên đường đi, đám thị vệ sợ chúng nó đói bụng nên vẫn luôn ném từng miếng thịt tươi ngon cho chúng nó.
Một canh giờ sau, xe ngựa tới tuyền trang, Cố Nguyên Bạch được đỡ xuống xe.
Người bên cạnh có tiếp xúc thân mật với Cố Nguyên Bạch đều đã biết tính nết của hai con sói này, nên lúc nào cũng đeo một túi thuốc trên người, vừa có thể tỉnh táo, còn có thể không bị sói cắn. Lúc này thị vệ trưởng quang minh chính đại mà chạm vào ngón tay Thánh Thượng, không chỉ chạm vào, mà còn nắm lấy, hai con sói cũng chỉ nhìn chằm chằm chứ không hề nhào lên.
Xe ngựa phía sau cũng dừng lại, một hàng người đi xuống. Hòa thân vương dẫn theo người cung nghênh Thánh Thượng, thấy nhiều người như vậy cũng không hỏi gì thêm, chỉ rầu rĩ nói: "Thánh Thượng tới vừa lúc, bên trong đã chuẩn bị sẵn thức ăn và rượu, đợi Thánh Thượng nghỉ ngơi xong thì đi ngâm suối nước nóng."
Cố Nguyên Bạch gật đầu: "Được."
Dùng cơm xong, lại ngủ một lúc. Đến khi Cố Nguyên Bạch tỉnh dậy thì tinh thần sáng láng mà rời khỏi giường, bảo người chuẩn bị đồ, y đi ngâm nước nóng một chút.
Kỳ thật trong hoàng cung muốn cái gì mà chẳng có, Cố Nguyên Bạch muốn tới chỗ này của Hòa Thân vương, chính là vì suối nước nóng ngoài trời này. Một bên ngâm nước một bên uống rượu ngắm nhìn phong cảnh, à, y không thể uống rượu, nhưng mà chuyện tốt thế này, cũng chỉ có ở ngoài cung mới có thể hưởng thụ được vài phần hoang dã.
Mọi người chờ ở đường nhỏ bên ngoài tầng tầng rừng rậm, chỉ có hai con sói đã nghỉ ngơi đủ theo sau Cố Nguyên Bạch. Hai con sói này so với mười mấy thị vệ còn hung ác hơn, người khác không dám đi vào, chúng nó lại chẳng kiêng nể gì cả.
Bởi vậy, mọi người cũng yên tâm canh giữ bên ngoài. Cố Nguyên Bạch mang theo hai con sói, chậm rãi đi về phía có mùi lưu huỳnh.
Bên dưới tuyền trang chính mà mạch suối nước nóng, ở nơi có suối nước nóng, cỏ cây hoa lá trong thôn trang nở rộ bốn mùa vô cùng tươi đẹp, độ ấm như xuân. Áo ngoài đã gỡ xuống, chỉ mặc áo đơn cũng không cảm thấy lạnh.
Cố Nguyên Bạch xuống nước, hai con sói nằm trên đường nhỏ phía trước, sau khi Thánh Thượng trong ao nhắm mắt lại, hai con sói vốn đang ngủ không biết nghe thấy cái gì, chúng nó bỗng chốc đứng lên, hai mắt cảnh giác dữ tợn nhìn qua.
Một lát sau, sự cảnh giác này chợt tan biến một cách khó hiểu, một lần nữa lại nằm bò trên mặt đất.
Tiếng nước tí tách, Cố Nguyên Bạch cực kỳ thoải mái. Thời điểm đang muốn nhắm mắt lại, bên trong bụi cỏ đột nhiên có tiếng động truyền tới, y đang muốn quay đầu nhìn thử, trên mắt lại có một bàn tay to lớn che đi, che mất đôi mắt của y, không biết là ai ở phía sau gọi một tiếng: "Thánh Thượng."
Thanh âm vỡ nát như người câm phát ra.
Hơi thở máu tanh, hương vị bụi bặm.
Hô hấp của Cố Nguyên Bạch dừng một chút, bàn tay này rất nóng, nóng đến nỗi mi mắt của Cố Nguyên Bạch cũng nóng lên. Người phía sau cách y gần như vậy, thế nhưng hai con sói lại không kêu tiếng nào, chuyện này không có khả năng, trừ khi người này là Tiết Viễn.
Nhưng Tiết Viễn ở Bắc Cương.
Lý trí nói không có khả năng, nhưng ngoài miệng lại trầm giọng: "Tiết Cửu Dao, ngươi thật to gan."
Sau một hồi lâu cũng không ai nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, đang lúc Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ không ổn, đến khi sắp nhăn mày lại, người phía sau đột nhiên nở nụ cười, đè thấp thân thể, ở bên tai Cố Nguyên Bạch nói: "Ngươi còn chưa quên ta."
Vừa dứt lời, hắn liền nhảy vào hồ nước, cả người mệt mỏi bụi bặm hòa vào nước suối, bàn tay che hai mắt Cố Nguyên Bạch vẫn không buông ra.
Sau khi Cố Nguyên Bạch biết người tới là hắn, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, thế nhưng trong lòng lại có một ngọn lửa đang dần bốc lên, y nhấc chân đạp về phía dòng nước đang sóng sánh.
Mắt cá chân bị người nắm lấy, bàn tay thô ráp cực nóng nắm gọn trong lòng. Gợn nước càng lúc càng lớn, hình như người kia cũng cách Cố Nguyên Bạch càng gần. Cố Nguyên Bạch duỗi tay đẩy bàn tay đang che khuất mắt mình của Tiết Viễn ra, nhưng cánh tay kia lại cứng rắn như sắt thép, không nhúc nhích chút nào.
"Thánh Thượng." Tiết Viễn giống như đang cười, nhưng giọng hắn quá khó nghe, hình như còn hàm chứa gió cát dày nặng, nên tiếng cười nghe có vẻ quái dị: "Ta vừa về kinh thì thì nghe nói ngươi tới nơi này, cũng nghe nói ngươi muốn cưới cung phi."
Tay hắn bắt đầu chậm rãi vuốt ve, thật sự giống như một cục đá: "Nàng kia là ai."
Sát khí ngấm ngầm nổi lên, cho dù sự thù địch bên trong ngữ khí được che giấu tốt đến mức nào, cũng bắt đầu hiệu ra chút dấu vết.
Cố Nguyên Bạch không nhìn thấy, đôi tai càng trở nên nhạy cảm hơn, y nghe được tiếng hít thở của Tiết Viễn càng ngày càng thô nặng, nhạy bén nhận ra Tiết Viễn lúc này không đúng, mí mắt giật giật mấy cái: "Buông tay ra cho trẫm."
Ngược lại, tay Tiết Viễn càng siết chặt hơn.
"Tiết Cửu Dao, lời trẫm đã nói, rõ ràng ngươi nghe thấy nhưng lại không làm, trẫm còn chưa hỏi ngươi tại sao lại xuất hiện ở đây." Cố Nguyên Bạch lạnh lùng, dùng sức muốn thu chân: "Tại sao ngươi lại không nghe lời như vậy chứ."
Những lời này giống một nhát kiếm đâm về phía dã thú, sắc bén đến mức đâm thẳng vào chỗ hiểm. Tiết Viễn giống như bị kích động, chợt rẽ nước xông thẳng tới, trong tiếng nước rào rào mà đè Cố Nguyên Bạch vào bờ, dòng nước dao động mãnh liệt dạt vào bờ, dòng nước phía sau đẩy Tiết Viễn tiến về phía trước.
Hắn vẫn che kín đôi mắt Cố Nguyên Bạch, hàm răng hận không thể cắn vào da thịt: "Ta còn không nghe lời, ta còn chưa đủ nghe lời sao?!"
Mùi máu khô xen lẫn mùi lưu huỳnh ập tới, gợn nước sóng sánh dâng lên đánh vào lên mặt và tóc Cố Nguyên Bạch, vẻ bình tĩnh trên mặt y cũng bị xé rách, y nắm lấy y phục của Tiết Viễn, kéo người đến trước mặt, huyệt thái dương nổi đầy gân xanh, sắc mặt khó coi: "Ngươi phát điên với ta cái gì?! Ngươi đây mà cũng gọi là nghe lời sao?"
"Ngươi con mẹ nó muốn nạp phi vào cung! Muốn cưới thê tử." Đáy mắt Tiết Viễn đỏ bừng, cánh tay nắm lấy cằm Cố Nguyên Bạch đang phát run, cố khống chế sức lực: "Lúc này mà ngươi còn muốn ta nghe lời, ngươi chê ta không đủ bình tĩnh?"
"Như thế nào mới tính là nghe lời, nhìn ngươi cưới thê tử, nhìn hậu cung của ngươi ba nghìn giai lệ, sau đó nhìn ngươi chết trên giường đám nữ nhân kia sao?"
Hơi thở thô nặng phả lên mặt Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch cũng thở dốc, đầu óc co rút nhức nhối, trái tim cũng càng lúc càng đập nhanh hơn. Y buông Tiết Viễn ra, hít sâu mấy hơi, sau đó giống như đã bình tĩnh lại: "Cút về đi."
Y tận lực giữ lý trí, bình ổn nhịp thở: "Cút trở về biên cương của ngươi đi."
Tiết Viễn nhìn gương mặt lạnh lẽo vô tình của y, nắm tay chợt đấm một cái thật mạnh lên mặt đất bên cạnh Cố Nguyên Bạch.
Hơi thở của Cố Nguyên Bạch lạnh xuống, y gằn từng chữ: "Mặc dù ta không nạp phi, nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến ngươi."
"Cũng không nên xông đến trước mặt ta, làm loạn trước mặt ta." Cố Nguyên Bạch nói một hồi, lại cảm thấy tức giận: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào, muốn làm cái gì đây? Lá gan của ngươi sao lại lớn như vậy chứ!"
Người có sức khỏe không tốt đều phải khống chế cơn giận của mình. Cố Nguyên Bạch cố gắng hết sức kìm nén lại, Tiết Viễn không nói gì, qua một lúc lâu sau, hắn mới đè thấp thanh âm, mỏi mệt: "Ta ở trên chiến trường vẫn luôn bảo vệ lưng của ta, sợ đến khi ta trở về, trên lưng toàn là vết thương, sẽ không còn chỗ để giữ vết móng tay của ngươi nữa."
Ta làm cái gì mà để lại vết móng tay trên lưng ngươi?
Cố Nguyên Bạch vô cùng tức giận, đang muốn châm chọc mỉa mai, Tiết Viễn chợt nắm lấy tay y, ấn nó lên trước ngực trái: "Ngươi sờ thử trái tim của ngươi xem."
Tay Cố Nguyên Bạch bị hắn đè chặt, hai tay đan vào nhau đặt lên ngực trái, nhưng lại có thứ gì đó từ trong khe hở ngón tay mảnh khảnh của Cố Nguyên Bạch vuốt ve lòng bàn tay Tiết Viễn, Tiết Viễn lập tức cứng đờ, đáy mắt khô khốc đột nhiên hiện ra vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt Cố Nguyên Bạch đổi tới đổi lui: "Tiết Cửu Dao!"
Lòng bàn tay Tiết Viễn ngứa ngáy, chóp mũi cũng ngưa ngứa, đố kỵ điên cuồng và ghen tuông bị chấn động này đánh thật mạnh chia năm xẻ bảy, hắn khàn giọng giải thích: "Ta chỉ muốn để ngươi sờ thử lương tâm của mình, chứ không phải ta muốn sờ ngươi."
Cố Nguyên Bạch cười lạnh không thôi, mặt dù xung quanh không có người nào, mặc dù tay y trói gà không chặt, nhưng khí thế một chút cũng không mềm yếu, một chút cũng muốn thua người ta, "A."
Giọng nói của Tiết Viễn đột nhiên thấp xuống, cầu xin: "Cố Liễm, cho ta hôn một chút đi."
Cố Nguyên Bạch mím chặt môi, đôi môi dưới suối nước xuân sắc trông vô cùng xinh đẹp.
Y không từ chối, cũng không đồng ý, trong làn sương mờ mịt ở đây, gương mặt y bị hơi nóng làm cho mềm xuống. Tiết Viễn bị ma xui quỷ khiến mà lấn tới, chóp mũi chạm nhau, đôi môi gần đến mức chỉ cần nói chuyện là có thể chạm vào.
Tiết Viễn thì thầm: "Ngươi muốn nạp phi vào cung sao?"
Mỗi một câu nói, cánh môi đều như sắp dán lên.
Cố Nguyên Bạch lạnh băng, phảng phất như không bị dao động, hơi thở của y vô cùng ổn định: "Liên quan cái rắm gì đến ngươi."
Đây là lời nói Tiết Viễn thích, hô hấp của Tiết Viễn đã hỗn loạn, hắn cười: "Đừng nạp phi vào cung, sức khỏe ngươi không tốt, không chịu nổi nữ nhân."
Cố Nguyên Bạch cong môi cười lạnh: "Có ý gì."
"Ta cũng sẽ không có thê tử, không có nữ nhân." Tiết Viễn hàm chứa hơi nóng, giọt nước ngưng tụ trên mày kiếm: "Chúng ta gắn bó làm bạn, ta đối tốt với ngươi, làm ngươi thoải mái, sưởi ấm tay chân cho ngươi, được không?"
Thanh âm của Cố Nguyên Bạch cũng thấp xuống: "Cút đi."
"Ta không cút." Tiết Viễn càng đến gần, thân mình áp lên, thân thể mạnh mẽ có lực giống như một con sói bừng bừng phấn chấn, cả người từ trên xuống dưới đều kêu gào muốn thân cận, muốn được yêu thương: "Ngươi không tin lời ta nói sao?"
Cố Nguyên Bạch cười nhạo, rồi lại bị Tiết Viễn nắm tay, lần theo y phục ướt đẫm mà sờ đến một nơi nóng rực.
"Ta nhớ ngươi nhớ đến khó chịu, đau đầu, khát máu, muốn giết người." Một tay Tiết Viễn vẫn chưa buông đôi mắt Cố Nguyên Bạch ra: "Ngươi muốn cắt đứt nó, cùng sức là có thể đứt ngay. Ta biết ta quá phận, không quy củ, không khiến ngươi thích, ta cũng không muốn vừa thấy ngươi lại như vậy, nhưng ta không khống chế được."
"Ta cũng không muốn giống như một con dã thú chỉ biết động dục, muốn học tác phong quân tử giống Chử Vệ." Hơi thở dời xuống cổ, Tiết Viễn mút hầu hết của Cố Nguyên Bạch một cái, khàn khàn: "Nhưng không còn cách nào, chỉ cần ta vừa nhớ đến ngươi, nén cũng nén không nổi nữa. Ta chạy mười lăm ngày, ngày đêm lên đường, mười lăm ngày chạy từ Bắc Cương về kinh thành, ta vốn chỉ muốn hỏi một chút xem có phải ngươi muốn cưới phi tử hay không."
Hắn thả lỏng cánh tay đang đè chặt tay Cố Nguyên Bạch, ngược lại vô cùng thuần thục mà hầu hạ đế vương bị hắn che kín đôi mắt.
"Ta nghe lời, nghe lời cực kỳ." Tiết Viễn nhếch miệng, ngẩng đầu hôn lên môi Cố Nguyên Bạch: "Chủ nhân xem ta là chó, nhưng cũng không thể gọi đến là đến, đuổi đi là đi."
Trong không gian chỉ có đơn độc hai người, giống như chỉ là đơn độc hai người bình thường, không liên quan đến đế vương, không liên quan đến thần tử, chỉ là hai người có nhân cách hoàn chỉnh mà thôi.
Rốt cuộc Cố Nguyên Bạch cũng lên tiếng, y bắt đầu thở hổn hển, cần cổ trắng nõn ngẩng cao, thon dài xinh đẹp phảng phất như một con nai sắp bỏ mạng, hầu kết lăn lộn, những giọt nước gợi cảm rơi xuống: "Ngươi nghe lời? A."
Tiết Viễn đưa miệng liếm hết những bọt nước kia, Cố Nguyên Bạch vươn tay, dùng sức nắm lấy mái tóc đen của hắn, ra lệnh nói: "Cúi đầu."
Tiết Viễn vẫn dùng hai tay: "Hiện tại không cúi đầu được, cũng không thể buông tay để ngươi nhìn thấy ta được."
Trên mặt Cố Nguyên Bạch thoáng chút tức giận.
Tiết Viễn: "Bởi vì hiện tại ta quá xấu, sẽ làm ngươi sợ, không thể để ngươi thấy được."
Chờ sau khi Cố Nguyên Bạch được hầu hạ thoải mái, Tiết Viễn lại nhấc tay thật cẩn thận mà bóp nhẹ cằm Cố Nguyên Bạch, mạnh mẽ hôn lên mấy cái, tiếng hôn môi vang dội, sau khi hôn xong, giọng nói liền trở nên khàn khàn: "Ta biết hiện tại ngươi còn chưa thích ta, nhưng không sao cả."
Lần này, cuối cùng tiếng cười của hắn cũng dễ nghe hơn một chút, thấp giọng ôn nhu.
"Cố Liễm, ta có thời gian cả đời để dây dưa với ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro