Chương 7: Dù vận mệnh đã sắp đặt
Chương 7: Dù vận mệnh đã sắp đặt
Chiếc xe van lao đi, xuyên qua một nửa thành phố đang bị 'moi nội tạng'.
Âm thanh báo động quốc gia— tiếng còi rít lên rồi trầm xuống vẫn còn vang vọng, hòa lẫn với tiếng súng trường, tiếng nổ của đạn pháo và tiếng la hét bị bóp nghẹt. Khung cảnh phía trước cửa sổ xe, giờ đã hoàn toàn nhuốm một màu đỏ âm trầm, giống như một bức tranh kinh hoàng được vẽ bằng máu và nội tạng.
Trường Anh dựa vào ghế, hơi thở của cậu vẫn dồn dập, nhưng tâm trí lại trở nên lạnh lùng và tỉnh táo đến đáng sợ.
Vân Thị Thi nắm chặt tay cậu, run rẩy và liên tục thì thầm những câu hỏi vô nghĩa.
"Chị ấy. . ." Trường Anh nhìn sang, có chút lo lắng.
Avasta hình ảnh ảo ngồi đối diện, nhếch mép. Hắn dùng ngón tay thon dài chỉ vào cánh tay đang nắm của Thị Thi. "Phản ứng của sinh vật nguyên thủy đối với nỗi sợ hãi cấp độ cao, dựa trên việc đo lường tín hiệu điện não, cô ta đang trải qua một dạng. . . tan rã tinh thần."
Trường Anh không phản ứng Avasta. Cậu nhìn ra ngoài.
Các mạch máu khổng lồ bao bọc các tòa nhà, tạo thành một làn da mỏng màu đỏ phập phồng. Thỉnh thoảng, những mạch máu này co giật dữ dội, nứt ra và bắn tung tóe những thứ dịch nhầy màu đen ra ngoài.
"Đó là cái gì?" Trường Anh hỏi, giọng cậu khàn đặc, không phải hỏi Avasta, mà là hỏi Nguyễn Huý qua gương chiếu hậu.
Nguyễn Huý, người vẫn lái xe một cách bình tĩnh đến khó tin, siết chặt vô lăng. "Đó là Màn Chắn Lời Nguyền của Tim Thắt Cổ."
"Màn Chắn Lời Nguyền?"
"Khi dị thường giáng lâm, chúng tạo ra một trường năng lượng để bảo vệ mình và tích lũy năng lượng." Dì Tiên, ngồi ghế bên cạnh Trường Anh, nhíu mày. "Lần này, giáo phái Tim Thắt Cổ đã sử dụng một dị thường cấp độ cao. Nó đang hấp thụ vật chất hữu cơ, biến một nửa thành phố thành vật tế sống."
Nguyễn Huý nói thêm: "Đây là lần đầu tiên chúng tôi thấy một vụ tấn công công khai quy mô lớn như vậy. Lý Ân Đức đã cảnh báo chúng tôi về một kế hoạch gọi là 'Huyết Sát Thăng Thiên', nhưng chúng tôi không ngờ nó lại diễn ra nhanh đến thế."
Trường Anh nhớ lại lá thư mà cậu nhận được: Giết người. Ăn nội tạng. Ngươi sẽ sống.
Giáo phái không chỉ muốn giết cậu, mà còn muốn nuôi dưỡng dị thường bằng sự sợ hãi và cái chết. Cái chết của hàng ngàn người dân thành phố chính là nguồn dinh dưỡng cho nghi lễ Thăng Thiên mà chúng mong muốn.
"Nó đang tấn công vào cổng không gian đó nha," Avasta chỉ vào một khu vực trên bầu trời, nơi một xoáy màu đỏ đen đang hình thành, giống như vô số tấm da đang cuộn vào một chỗ, tạo thành tấm vải lớn bị ai đó xoáy sâu.
"Vũ trụ này sẽ không ổn nếu thứ đó vượt qua đâu. Quy tắc của các người thật yếu ớt."
Mí mắt Trường Anh giật giật, hỏi trong lòng
'Nó. . . ?'
Một thực thể dị thường, từ một vũ trụ khác—một sự phân loại mà Avasta gọi là "Phi Nhân Lý."
Ánh mắt Trường Anh quét qua nhóm người Nguyễn Huý.
"Các người định làm gì?" Trường Anh hỏi.
"Chúng tôi có kế hoạch dự phòng," Nguyễn Huý nói. "Chúng tôi sẽ rút lui về cơ quan, và từ đó kích hoạt một vật phẩm mà anh trai cậu đã mang về—một vật phẩm có khả năng đảo ngược Màn Chắn Lời Nguyền ."
"Nó có thể tiêu diệt dị thường?"
"Không. Nhưng nó có thể đóng cổng và phong tỏa thành phố này lại. Chúng tôi phải hy sinh hàng trăm ngàn người để cứu phần còn lại của thế giới."
Trường Anh cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Đó là sự lựa chọn mà AACI đã đưa ra—sự hy sinh tàn khốc và hợp lý.
"Tuyệt vọng thật." Avasta cười khẩy. "Motip kinh điển thường thấy của truyện tận thế"
Bỗng, chiếc xe van dừng lại.
Nguyễn Huý nhìn ra ngoài, một bức tường lớn bằng mạch máu đã chắn ngang đường, còn có những cái xúc tu ngoe nguẩy tìm kiếm con mồi xung quanh.
"Chúng ta không thể vào được," Tuyết Mai thốt lên.
Nguyễn Huý rút ra một khẩu súng ngắn có kích thước khác thường, ánh kim loại lạnh lẽo. " Tuyết Mai, ở lại bảo vệ mọi người. Nam với Việt, đi."
Khi Nguyễn Huý và Trung Việt mở cửa, chuẩn bị cho một cuộc đụng độ sinh tử, Trường Anh nhìn qua Avesta, có một cái cảm giác mắc nghẹn trong lòng ngực của cậu.
"Tại sao? " Trường Anh mím môi, hỏi trong đầu.
Avasta đặt hai tay sau gáy, thoải mái ngả người ra đằng sau.
"Không phải rất thú vị sao? Ta đã nói cho người rồi mà"
Avasta chỉ vào Vân Thị Thi—người đang chăm chú trông ra bên ngoài xe, dường như muốn lao ra ngoài, ánh mắt dán chặt vào một tòa nhà đang bị mạch máu cuốn lấy ở phía xa.
Trường Anh không cần hỏi. Cậu đã biết Thị Thi đang nhìn gì: Cục Cảnh sát Đế Đô.
Nơi anh trai cậu đã 'từng' làm việc. Có lẽ còn có manh mối. Hoặc có lẽ, cô ấy đang giấu gì đó.
Trường Anh hít một hơi sâu. Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng siết lấy tay Thị Thi, kéo cô trở lại.
"Chúng ta sẽ không chạy trốn." Trường Anh nói với cô, những giống như cũng nói với Avasta.
Trường Anh mở cửa xe còn lại.
Trước khi Thị Thi kịp phản ứng, Trường Anh đã lao ra ngoài, đối diện với bức tường bằng mạch máu.
Một tiếng cười "Hahaha" vang vọng trong tâm trí cậu, đầy hưng phấn. Trường Anh nhớ lại, vài giờ trước, cậu đã nghe thấy lời thì thầm ấy.
Đó không chỉ đơn giản là ngôn ngữ, mà giống như truyền tải thông tin vào thẳng trí não, một loại chèn ký ức.
Thông qua những thông tin đó, Trường Anh có thể kết luận sơ bộ về cách Avasta nhìn nhận thế giới của cậu.
Một câu chuyện giải trí. Một trò chơi để giết thời gian.
Đó không thể nào là tâm thái của thần linh, người chân thiện mỹ, hay ác quỷ, những kẻ đọa đày đi ngược với nhân đạo.
Con người. Một thứ đạo đức rất đỗi vặn vẹo.
Avasta coi cậu là một kiểu nhân vật trong các trò chơi câu truyện trực quan, nơi mỗi lựa chọn của cậu là một ngã rẽ của phân cảnh nào đó.
Trước đó, nếu cậu lựa chọn gia nhập vào AACI, kế tiếp di sản của anh trai, trở thành thành viên của đơn vị 7, câu truyện của cậu sẽ bắt đầu. Nếu cậu lựa chọn không gia nhập, quyết định tự mình hành động, cậu sẽ bị giáo hội Tim Thắt Cổ bắt cóc, mở ra hành trình mới.
Avasta cho rằng, đây chính là mô típ mở đầu điển hình của các câu truyện thanh thiếu niên. Nếu chỉ nói bằng ngôn ngữ, không đời nào Trường Anh tin tưởng, nhưng Avasta lại truyền tải thẳng nội dung cho cậu, một 'sự thật' được đảm bảo bởi thực thể có quy mô tồn tại tương đương cả thế giới.
Theo cách nói nào đó, Avasta chẳng khác gì một vũ trụ di động, thế nên nếu một chân lí nào đó được Avasta tiết lộ ra, thì độ chuẩn xác của nó là tương đối cao.
Thế nhưng, cậu ban đầu không phải là nhân vật của câu truyện đó.
Anh trai cậu, Lý Ân Đức, chính là nhân vật chính của mạch truyện này. Vậy nên, theo Avasta, thì mạch truyện của Lý Ân Đức đã đến khúc cao trào.
Nếu Lý Trường Anh quyết định kế thừa di sản của anh trai mình, gia nhập đơn vị 7, tuyến truyện này sẽ được tái lập một lần nữa, có thể cậu sẽ phải cùng đơn vị giải quyết các vụ án nhỏ, cuối cùng mới đối mặt với tà giáo.
Thế nhưng, cậu đã từ chối.
Cậu cũng không muốn tự mình hành động, cậu chỉ đơn giản là. . . từ bỏ.
Cậu thực sự có ý định như vậy, cậu không muốn làm quân cờ của ai, cũng không muốn làm một nhân vật định mệnh của câu truyện nào.
Cậu có thể trả thù, có thể thù ghét kẻ đã giết hại gia đình, nhưng nếu cậu không đủ sức mạnh để làm điều đó ngay bây giờ, thì cậu cũng không cần phải tự đày đoạ bản thân.
Huống chi, trong mắt người khác, cậu chỉ còn một năm để sống.
Quy tắc của vũ trụ đã không tái lập lại mạch truyện, và phân khúc cao trào trước đó đã được đẩy lên, giống như cánh bướm trở lại quỹ đạo, tuy "nhân vật" Lý Ân Đức đã không còn, nhưng sân khấu vẫn phải tiếp tục hoạt động.
Avasta nhìn Trường Anh, khuôn mặt vẫn thật vui vẻ, không chút nào phù hợp với tình huống căng thẳng xung quanh.
"Ta còn tưởng cậu sẽ gào thét cái gì mà mệnh ta do ta không do trời, hoặc là ta không tin tưởng vào vận mệnh cái gì kia chớ "
"Tôi không cho rằng cuộc sống này chỉ là trò chơi hay tiểu thuyết, đó chẳng qua là sự khác biệt góc nhìn của anh mà thôi"
Trường Anh trong đầu chỉ lạnh lùng đáp lại, xưng hô của cậu cũng không còn đối xử Avasta như ảnh ảo vô thưởng vô phạt nữa.
"Thế nhưng, dù chỉ là phàm nhân nhỏ bé, không thể thay đổi hiện thực to lớn, tôi vẫn tin rằng dù vận mệnh bản thân đã bị sắp đặt, rằng sự tự do chỉ là hư ảo nhất thời, thì đâu đó vẫn có những thứ chúng ta vẫn làm được.
Avasta, nếu sự tồn tại của tôi chỉ là những thứ dữ liệu trong lời anh, vậy thì, nói cho tôi biết, chẳng lẽ anh cũng thực sự cho là, chúng tôi sẽ là những dữ liệu vô cảm, máy móc, đơn điệu sao? "
Câu hỏi này giống như đánh thẳng vào cốt lõi vấn đề, Trường Anh không hổ là sinh viên ngành thần học, bằng sự tự vấn ý nghĩa của cuộc sống, cậu đã giống như nắm bắt được mục đích của Avasta, dù chỉ là hư ảo.
Avasta vẫn mỉm cười, nhưng đã không cười cợt sự ngây thơ của Trường Anh nữa.
"Vậy sao? Có lẽ vậy đi, thế nên cậu sẽ làm gì? Trở thành nhân vật chính? Kể cả khi cậu có kế thừa mạch truyện của anh trai mình bây giờ, thì cũng không thể nào đảo ngược lại trình tự tình tiết đã xảy ra cậu biết chứ? "
"Tôi biết" Trường Anh gật đầu "Thế nên tôi vẫn quyết định từ bỏ"
"Oh. . . " Avasta hứng thú, tiếp tục quan sát vật chứa của mình hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro