[Lunarin/ABO] Luna không có phức cảm trinh tiết.
Link: https://archiveofourown.org/works/65488855?view_full_work=true
Đã xin phép rồi ạ:
Tiến độ: đang ra (4 chương)
Thể loại: ABO, Alpha Luna, Omega Rin, ụ trẻ vị thành niên (Rin 16 tuổi), có seg.
Bản edit chỉ đảm bảo >60%.
Giới thiệu:
Leonardo Luna không có phức cảm trinh tiết.
So với những tờ giấy trắng đến mức lên giường còn không biết mở chân ra sao, Luna lại chuộng những người bạn tình thuần thục, không cần tốn sức mà vẫn khéo chiều ý hắn. Trong những cuộc trò chuyện tục tĩu ở phòng thay đồ, câu chuyện săn được một omega còn trinh hầu như luôn được đám đông hưởng ứng, nhưng riêng anh lại tỏ ra khinh thường. Với anh, tình dục cũng như thi đấu hay kiếm tiền, trực tiếp và hiệu quả luôn tốt nhất, còn những ý nghĩa gán ghép kiểu "còn trinh" hay "không trinh" chỉ thêm phiền phức. Nhờ triết lý sống này, trên phương diện ấy, anh cũng thuận buồm xuôi gió như sự nghiệp vậy.
*phức cảm trinh tiết: ám ảnh với trinh tiết.
1.
Leonardo Luna không có phức cảm với trinh tiết.
So với những tờ giấy trắng đến mức lên giường còn không biết mở chân ra sao, Luna lại chuộng những người bạn tình thuần thục, không cần tốn sức mà vẫn khéo chiều ý hắn. Trong những cuộc trò chuyện tục tĩu ở phòng thay đồ, câu chuyện săn được một omega còn trinh hầu như luôn được đám đông hưởng ứng, nhưng riêng anh lại tỏ ra khinh thường. Với anh, tình dục cũng như thi đấu hay kiếm tiền, trực tiếp và hiệu quả luôn tốt nhất, còn những ý nghĩa gán ghép kiểu "còn trinh" hay "không trinh" chỉ thêm phiền phức. Nhờ triết lý sống này, trên phương diện ấy, anh cũng thuận buồm xuôi gió như sự nghiệp vậy.
Ngày người quản lý mang lời mời từ Blue Lock đến gặp anh, Real vừa kết thúc một trận đấu mệt nhoài, khoảng cách với trận trước đó thậm chí chưa đầy 60 tiếng. Luna cố gắng tỏ ra tỉnh táo, nhìn qua làn hơi mỏng của tách cà phê, mắt đăm đăm vào miệng không ngừng mấp máy của người quản lý mà đầu óc bay bổng đâu đó. Anh mệt mỏi, những từ ngữ như nước hắt thẳng vào mặt, trôi nhanh khỏi ý thức, chỉ khi nhắc đến thù lao, con số tự động hiện lên trong đầu, số tiền đó thậm chí còn chưa đạt mức trung bình. Vậy tại sao lại chọn riêng lời mời này trong hàng loạt đề nghị thương mại? Đúng vào cuối tuần này, anh đã có một sự kiện từ lâu được sắp xếp tại Nhật Bản. Thôi được vậy.
Hôm sau, Luna lên máy bay. Ngay cả khi bay, anh vẫn buồn ngủ. Giấc ngủ nhẹ và mỏng như tấm chăn, bị xuyên thủng bởi tiếng cười cợt nhả của những người xung quanh bàn luận về mỹ nhân kimono. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, anh chợt nhớ lại hồi nhỏ từng được dẫn đi xem vở opera "Madame Butterfly" của Puccini. Người phụ nữ phương Đông phấn trắng mặc chiếc áo choàng lộng lẫy in hình chim nước và hoa cỏ, chờ đợi người tình ngoại quốc mãi không đến, cuối cùng tự vẫn. Một câu chuyện phi lý đến vậy. Anh đã đến Nhật Bản vài lần, ấn tượng của anh là người dân nơi đây cũng như mảnh đất, gầy guộc và co rúm, dường như bị dẫm lên cũng chỉ khẽ vỡ thành vài mảnh. Thêm vào đó là bất đồng ngôn ngữ, những omega địa phương đi cùng anh những lần trước luôn mang vẻ mặt hoảng sợ. Anh cũng chẳng buồn nói tiếng Anh.
Cứ thế nghỉ ngơi suốt chuyến bay, đến khi xuống máy bay, anh đã hoàn toàn lấy lại sức, bắt đầu tò mò về những chuyện sắp tới. Chẳng mấy chốc, anh đến tòa nhà Blue Lock. Ở đó, anh gặp bốn người quen cũng được mời đến, cùng nhau gặp Ego Jinpachi. Gã đàn ông đeo kính chân tay dài lòng khòng này trông như đã nửa điên. Luna không mấy ấn tượng với lò đào tạo tiền đạo của hắn, nhưng cũng không định chống lại đồng tiền. Hơn nữa, nhiệm vụ rất đơn giản: thi đấu một trận kiểm tra với năm cầu thủ được chọn và đánh giá biểu hiện của họ.
Họ nhận tài liệu về các cầu thủ từ Ego. Chỉ vừa lật trang đầu tiên, Luna đã nảy sinh hứng thú mới, không vì gì khác ngoài đôi mắt xanh lục, hàng lông mi dưới và vẻ mặt cáu kỉnh quá đỗi quen thuộc. Anh lập tức so sánh trang tài liệu đó với người anh biết - Sae Itoshi. Về tuổi tác, thể hình khá ổn, chỉ số kỹ thuật cũng không tệ, giống như bài thi điểm cao của một học sinh ưu tú bất kỳ trường nào. Trong trường hợp tốt nhất, Itoshi này có thể trở thành một bản sao của Itoshi kia. Mà như vậy nghĩa là, những giấc mơ kiểu tiền đạo số một thế giới, thôi bỏ đi cho rồi.
Năm người họ lướt qua mấy trang giấy, sau đó xem qua loa một đoạn video huấn luyện, rồi được sắp xếp thi đấu với năm học sinh trung học đang như ngồi trên đống lửa. Trận đấu chưa chính thức bắt đầu, đã xảy ra một chút cãi vã. Chính xác là với một trong số đó, những đứa trẻ khác chỉ đứng nhìn ngơ ngác. Thực ra, cả năm người họ đều đã gặp đủ loại thanh niên ngông cuồng, huống chi sức mạnh áp đảo, không đáng để bận tâm. Nhưng hôm đó không hiểu sao họ đều trở nên hơi khó chịu. Cho đến khi trận đấu bắt đầu, tên ngông cuồng đó sút bóng ngay trước mắt họ, hoàn toàn không bị lung lay bởi hào quang ngôi sao bóng đá của họ. Trình độ đó dĩ nhiên còn non nớt, nhưng biểu cảm bất mãn quá thú vị, khiến quá trình diễn ra cũng không đến nỗi nhàm chán.
Kết quả trận đấu không có gì bất ngờ. Năm người họ thoải mái trở về phòng thay đồ, tự nhiên bắt đầu bàn luận về trận đấu vừa rồi, chủ đề từ kỹ thuật dần dần lệch hướng. Anh nghe thấy Loki nói với giọng điệu như đang bàn về thời tiết: "Nhân tiện, số 1 là một omega, dưới cổ áo có dán miếng che."
Ngay lập tức, tất cả dừng lại động tác thay đồ, vài đôi mắt chạm nhau trong không khí, sau đó nở những nụ cười đầy ý nghĩa. Một omega. Điều này giải thích vài chuyện. Không ngờ Loki lại là người tinh ý đến vậy.
Cho đến khi rời khỏi phòng thay đồ, bước vào văn phòng của Ego, Luna vẫn đang suy nghĩ về omega đó. Theo anh biết, Sae là một beta điển hình, lúc nào cũng huấn luyện nghiêm túc, tin tưởng tuyệt đối vào triết lý logic và bình tĩnh, phải biết rằng những 'thiên tài' hoàn toàn có thể chà đạp lên lẽ thường, khinh thường logic. Em trai cậu ta, Rin, một omega nổi bật đầy thu hút, ác liệt, cậu ấy không chỉ có thể đập tan lẽ thường cùng thứ logic kia, mà còn phải chấp nhận vận mệnh rồi sẽ bị một Alpha nào đó xé nát. Còn alpha đó là ai, anh đột ngột dừng lại, không muốn nghĩ tiếp.
2.
Luna là người cuối cùng trao đổi với Ego để đánh giá tình hình. Bắt đầu từ thằng nhóc đầu nấm có kỹ thuật di bóng thuần thục, anh đã đưa ra nhận xét khá cụ thể về từng cầu thủ của Blue Lock, đến mức khi cuối cùng cũng nói đến Rin thì cảm giác như thể cố tình đi một vòng rất dài.
"Cuối cùng là số 1, em trai của Sae."
Ego gật đầu: "Itoshi Rin."
"Itoshi Rin," anh lặp lại, âm tiết xa lạ như một viên kẹo lăn nhẹ trên đầu lưỡi. "Cậu ấy khá giỏi."
"Khá giỏi." Cũng chính là câu Luna vừa nói với Rin trước đó. Tất nhiên không phải vì bàn thắng cậu ta vừa ghi. Những cú sút như vậy, trong lò đào tạo trẻ thì đầy ra. Anh cũng không hề nói về những điều biểu hiện ra ngoài. Từng đá tiền đạo nhiều năm cho đội bóng được gọi là "Chiến hạm ngân hà" Real, Luna, kẻ dập nát mơ của người khác, thừa biết rằng nỗi tuyệt vọng của cầu thủ từng bước lên trên sàn đấu thế giới và những cầu thủ còn chưa từng được nếm trải qua sân bóng đẳng cấp thế giới có hương vị hoàn toàn khác nhau.
Đã lâu lắm rồi anh mới trải nghiệm được sự hối tiếc ngây thơ của một người non nớt bị thực tế đẩy vào ngõ cụt. Vừa rồi, ở Rin, anh cảm nhận được một chút đó. Đáng tiếc là nó quá ngắn ngủi.
Sau khi báo cáo xong với Ego, thời gian còn lại không đủ để bắt đầu việc gì mới mẻ, cũng không đủ để đi chơi thật sự, năm người bọn họ liền tìm một sân khác để đá 2v3 nhẹ nhàng. Vì chỉ đơn thuần để giết thời gian, nên vừa đá họ vừa trò chuyện, đề tài lại xoay đi xoay lại quanh suối nước nóng, Harajuku, và những mỹ nhân phương Đông trong bộ kimono. Giữa cuộc trò chuyện thoải mái và những màn luyện kỹ thuật nhẹ, giọng nói đều đều nhưng rõ ràng của Loki bỗng nổi bật lên: "So với mấy thứ đó, tôi thật ra thấy hứng thú với omega ở đây hơn."
Nếu là trước đây, Luna sẽ chúc Loki một tiếng Bon appétit*. Nhưng bây giờ thì khác. Giống như vừa mới nhận đề thi ngay khi còn chưa đọc hiểu thì đã thấy có người nộp bài xong xuôi. Lại giống như đang loay hoay trong vòng cấm, chưa tìm được góc sút, đã thấy kẻ bên cạnh chuẩn bị dứt điểm.
Lúc đó, Loki dùng một cú hất bóng thông minh để thoát khỏi Black, mấy người còn lại liền gọi ầm cả lên.
*Chúc ngon miệng.
Chỉ nghe Loki tiếp tục: "Cậu ấy thú vị mà, phải không? Tôi thích những con mồi không quá ngoan ngoãn."
"Cho nên cậu định gia nhập Blue Lock à?" Silva vừa cười lớn vừa cố chặn bóng. "Thế thì đúng là giúp họ sớm đạt được giấc mơ có tiền đạo số một thế giới rồi."
Loki khéo léo đẩy bóng sang bên: "Tên Ego có kế hoạch hợp tác với PXG sau này. Biết đâu omega đó sẽ thích đến Paris làm linh vật."
Nói rồi cậu tăng tốc hướng về phía khung thành, vừa chuẩn bị sút thì bị Luna bằng một động tác suýt nữa bị coi là phạm lỗi cướp mất bóng. Không những vậy, quả bóng còn bị anh sút mạnh sang tận đầu sân bên kia.
"Đến Paris à? Sau khi Real vừa vùi dập các cậu 4-1?" Luna mỉm cười nhìn Loki.
"Tôi đoán cậu ấy thích Madrid hơn đấy."
Loki bật cười, giơ tay đầu hàng. Cavazos chạy ra biên nhặt bóng, còn Silva thì nheo mắt nhìn Luna, miệng nở nụ cười rộng: "Anh cũng để mắt tới omega đó à?".
Silva bình thường trông như đồ ngốc, nhưng khả năng nắm bắt trọng điểm thì cực tốt. Luna nhún vai: "Cậu ấy thật sự khá giỏi."
Không biết hôm nay anh đã nói câu này bao nhiêu lần. Ban đầu là để đùa, rồi thành đánh giá chính thức, giờ lại đột nhiên giống như một lời thú nhận. Mỗi lần nói ra, cứ như thể có ai đó trong vô thức đang giúp anh chỉnh lại tầm ngắm, như muốn nói với anh rằng có những chuyện nhất định phải xảy ra tại nơi này, vào thời điểm này.
Luna không phải người tin vào định mệnh. Nhưng nếu chỉ là một trò tiêu khiển vô hại, thì chút gợi ý từ số phận này cũng đủ để thúc giục anh quyết định hành động.
Tối đến, Cavazos ôm máy NS quay về phòng sớm. Black và Silva hào hứng rủ nhau đến hộp đêm cao cấp ở Ginza để ngắm mỹ nhân mặc kimono. Loki thì lén lút biến mất không rõ đi đâu. Black rủ Luna đi cùng, nhưng anh đã quyết định tiết mục cuối ngày hôm nay phải do anh tự đạo diễn, nên vui vẻ từ chối. Silva nửa đùa nửa nghiêm túc nhắc anh phải bình tĩnh vì đối phương vẫn còn là trẻ vị thành niên.
Luna chỉ thấy buồn cười. Chính anh còn không biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu, cái gã người Brazil kia nghĩ xa quá rồi.
Nhờ vào tài liệu mà Ego cung cấp đầy đủ, Luna không mất bao nhiêu công sức đã tìm thấy Rin trong một phòng nghỉ trống. Anh không vào ngay mà đứng dựa vào khung cửa quan sát một lúc. Rin đang quay lưng lại phía cửa, ngồi vắt chân trên ghế dài, cúi đầu viết gì đó. Luna đoán là nhật ký tập luyện. Cậu ấy đã thay sang bộ đồ thường màu lam khói rộng rãi, tóc đen rối bù, gót chân lộ ra màu hồng nhạt, vai buông thả, cả người dưới ánh sáng trắng toát ra một thứ cảm giác sạch sẽ và mềm mại.
Với độ nhạy cảm bẩm sinh của một omega, không thể nào không phát hiện ra có một alpha đang đến gần, còn đang dùng ánh mắt như nhìn món ăn ngon để quan sát mình. Hay đúng hơn, Rin rõ ràng đã nhận ra, nhưng chẳng buồn phản ứng. Trong không gian chỉ có tiếng đầu bút vẽ lên mặt giấy xèo xẹt rất khẽ.
Anh chọn thời điểm này để phá vỡ im lặng.
"Ego rất coi trọng cậu đấy."
Rin nhanh chóng quay đầu lại, thấy là Luna thì liền cau mày.
"Anh đã nói gì với ông ta?"
"Tất nhiên là khen cậu rồi." Luna thoải mái trả lời. "Một omega có thể leo lên top 1, cho dù chỉ ở một chỗ nhỏ bé nghèo nàn như thế này, cũng có thể xem là kỳ tích sinh học rồi."
Theo tiêu chuẩn của anh, câu nói ấy không thể xem là không chân thành, nhưng Rin chỉ thờ ơ, ánh mắt lại rơi về trang nhật ký.
"Nếu anh đến đây chỉ để nói mấy lời rác rưởi, thì bây giờ có thể cút đi được rồi." Cậu thấp giọng nói. "Tôi không rảnh tiếp anh."
"No me cortes el rollo, corazón." Luna bật cười, đóng cửa lại sau lưng. "Đi với anh, làm vài chuyện dễ chịu đi. Để anh xem em là một omega xuất sắc đến mức nào."
*No me cortes el rollo, corazón: Đừng làm tụt hứng của tôi, em yêu.
Bình thường, đến đây đã không cần phải nói thêm gì nữa. Những omega ngoan ngoãn lanh lợi sớm đã quỳ xuống trước mặt anh, há miệng sẵn sàng. Nhưng lần này là Rin, anh biết sẽ không dễ như vậy. Quả nhiên, Rin vẫn bất động, chỉ lạnh lùng liếc lại.
"Thế còn anh? Anh là một alpha xuất sắc đến thế à?"
Chưa để anh đáp, Rin nói tiếp:
"Trông cậy omega chủ động dâng hiến? Anh còn rác rưởi hơn tôi tưởng."
Quá dữ dội, quá kiêu ngạo. Luna nghĩ. Rin thực sự khác biệt với những omega luôn tỏa ra hương kẹo và hoa hồng, lúc nào cũng sẵn sàng làm hài lòng alpha. Nhưng dường như trong mắt cậu ấy, alpha nào cũng giống nhau cả. Dù là Loki, Silva, Black, hay bất kỳ alpha cùng tuổi nào, ai đến đây cũng sẽ bị cậu ấy khinh thường như vậy.
Một số người có thể chùn bước. Còn một số thì không. Không những không, mà còn nhất định bắt cậu ấy phải trả giá cho sự kiêu ngạo đó.
Rin không nói gì thêm, quay lưng lại tiếp tục việc của mình. Với một omega thực tế đã không còn đường lui, cậu thản nhiên đến mức bất thường, sự bình tĩnh ấy đầy gai góc, tuyên bố rằng cậu sẽ không chịu khuất phục theo ý anh. Nó gần như là hình ảnh phản chiếu của trận đấu 5v5 trước đó.
Mà Luna, một khi đã từng phá nát cậu một lần, tất nhiên cũng có thể hủy diệt cậu thêm một lần nữa.
Cửa đã khóa cẩn thận. Luna tiến đến sau lưng omega, đưa tay vòng qua vai, lòng bàn tay ép lên cằm dưới, nắm lấy cổ cậu, hơi dùng sức kéo ngửa đầu cậu ra sau, cho đến khi đôi mắt hai người khớp chặt vào nhau. Anh cúi đầu, từ trên cao chậm rãi quan sát, hài lòng với những gì mình thấy. Omega này đúng là có một khuôn mặt đẹp, dũng cảm. Đôi mắt xanh ngọc ánh lên giận dữ, nhưng cho đến giờ vẫn không có một chút sợ hãi nào.
Tay kia của Luna đã chạm đến góc miếng dán chắn tuyến thể hơi bong lên. Trước khi anh làm tiếp, Rin lên tiếng:
"Ở đây có camera giám sát."
Trong hoàn cảnh bình thường, câu nói này ít nhiều sẽ khiến Luna phải cân nhắc lại. Anh đã nắm trong tay một phần thế giới bóng đá, không đáng để mạo hiểm vì một omega vô danh ở đất nước khác dù xác suất rủi ro chỉ 0.1%. Nhưng hôm nay thì khác, đó là một omega miệng lưỡi độc địa, biết rõ chuyện sắp xảy ra, lại còn lo nghĩ đến danh dự của anh, cái lòng tự tôn và kiêu ngạo đó quá lớn, gần như dịu dàng. Loại omega này chắc chắn sẽ chẳng thèm dùng camera để uy hiếp anh.
Huống hồ bản thân Luna cũng kiêu ngạo, không thể dừng lại tại đây nữa. Anh chỉ hờ hững nói "Vậy à", rồi dứt khoát gỡ miếng dán tuyến thể.
"Sợ rồi à?"
Tuyến thể lộ ra hơi đỏ. Làn da sạch sẽ, không vết tích của bất kỳ ai. Không phải người ta vẫn nói học sinh trung học Nhật Bản chơi bời lắm sao? Vậy mà vẫn còn là hàng chưa bóc tem.
"Nhưng như thế chẳng phải càng tốt sao?"
Anh siết nhẹ những ngón tay đang giữ lấy cổ họng mềm mại của omega, nâng cằm cậu cao thêm một chút. Ngón tay cái vuốt ve môi dưới.
"Như một ngày lễ vậy. Tất cả mọi người sẽ chứng kiến nghi lễ trưởng thành của em."
3.
So với bạn cùng trang lứa, Rin phân hóa khá muộn. Những người bạn xung quanh lần lượt bước qua ngưỡng cửa thế giới người lớn phù hoa, dùng những lời thì thầm và những ngón tay lén đan vào nhau để dệt nên bức màn ngăn cách, để cậu ở lại phía bên này trong sự thuần khiết. Cơ thể chưa từng bị hormone chiếm cứ có mùi thoảng của gió, tựa mây, chút hương mưa, thanh thoát nhẹ nhàng. Bà cụ ở tiệm bánh kẹo quen gọi cậu là "Rin-chan" thay vì "Rin-kun", con đường từ trường về nhà không vòng vèo vì người yêu, cứ thẳng tắp vươn dài dưới bầu trời trong xanh Thái Bình Dương, dường như nếu cậu muốn, có thể bước mãi như thế đến vô tận.
Mùa xuân năm thứ tư Sae ra nước ngoài, Rin cuối cùng cũng phân hóa. Hôm ấy hoa anh đào ngoài cửa sổ rơi như trận bão tuyết. Cậu co quắp trên giường, sốt nhẹ, bứt rứt, lần đầu tiên khám phá ra cơ thể mình. Một cơn đau âm ỉ đến từ nơi nào đó, cậu trằn trọc tìm cách xoa dịu, vô tình chạm vào phía dưới, nơi ấy bỗng rỉ ra thứ dịch trong nhớt, như có cái bình sâu trong người bị đánh đổ, càng chảy ra lại càng cảm thấy trống rỗng. Bố mẹ nghe tin chạy đến, trông còn bàng hoàng hơn cả cậu. Sau đó, mẹ cho cậu uống thuốc ức chế dành cho omega, giấc ngủ cuối cùng cũng như tấm chăn dày đen kịt ủ ấm cậu. Cậu nhanh chóng quên đi cái bình trong người, trước khi chìm vào giấc mơ màng nghĩ về buổi tập ngày mai.
Kể từ đó, Rin vẫn đi học và tập luyện như thường. Với cậu, việc phân hóa chỉ đồng nghĩa với thêm miếng dán che phủ và thuốc ức chế vào danh sách những thứ cần quan tâm, nhưng thế giới xung quanh khác đi khi đối xử với cậu. Người ta bắt đầu chú ý đến hàng lông mi của cậu, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào cách cậu uống nước như thể chính họ mới là người khát khô cổ. Khi cậu nói chuyện với tư cách đội trưởng, có kẻ lơ đãng liếc nhìn đường cong eo thay vì tập trung vào video phân tích cậu đang giải thích. Cây son dưỡng môi bạc hà mẹ đưa từ lâu mà cậu chẳng bao giờ nhớ dùng, một ngày nọ cũng bị ai đó lấy mất. Những chuyện vặt vãnh chất thành núi, cuối cùng khiến cậu mơ hồ nhận ra, từ nay về sau mình trong mắt người khác sẽ mang thêm một thân phận khác, và nó được ưu tiên hơn mọi thân phận của cậu.
Lần quá đáng nhất xảy ra sau buổi tập. Trời đã tối muộn, Rin kết thúc bài tập bổ sung, đang thay đồ trong phòng thay đồ vắng lặng thì đột nhiên bị một alpha từ câu lạc bộ bên cạnh đè ép vào tủ sắt, khiến cả dãy tủ rung lên ầm ĩ. Đối phương mới phân hóa, mùi tin tức tố chưa ổn định, cũng không đủ mạnh, thể hình chẳng hơn Rin, giằng co một hồi không được nên bỏ đi. Rin về nhà một mình, tắm rửa, ăn cơm, viết nhật ký tập luyện như thường lệ. Làm bài tập chưa xong đã kiệt sức ngủ thiếp đi.
Những chuyện này, Rin chưa từng kể với ai. Cũng không nói với Sae. Những cuộc liên lạc hiếm hoi xuyên đại dương không thể lãng phí vào chuyện vặt vãnh. Cậu vốn quen làm kẻ khác biệt từ nhỏ, nhưng việc lần này lại không phân hóa giống anh trai làm cậu cảm thấy thất vọng. Sae phân hóa thành beta ngay trước khi ra nước ngoài, chính xác như đường chuyền của anh trai, logic, không thể nghi ngờ. Giờ Rin trở thành omega, cũng như cú sút luôn theo bản ngã, nhưng tốt hay xấu dường như vẫn phải đợi Sae phán quyết. Chưa từng nghe anh đánh giá omega, chưa từng thấy anh quan tâm đến omega, nhưng Rin đoán anh sẽ không vui.
Rốt cuộc từ khi nào họ quan tâm đến bóng đá hơn quan tâm đến nhau? Ngay trong ngày đoàn tụ sau bao năm xa cách, họ còn cãi nhau to vì bóng đá, báo hiệu mối quan hệ lệch trọng tâm giữa hai người cuối cùng cũng sụp đổ thảm hại. Kết quả phân hóa của cậu, những phiền muộn nhỏ nhặt nhưng nhức nhối và cơn đau tăng trưởng không ngừng trong xương cốt, còn chưa kịp giãi bày, đã cùng bản thân cậu bị anh trai thẳng tay vứt bỏ.
Đến tận hôm nay, Rin vẫn không thể hiểu nổi đó là thứ thất vọng hay thất bại thăm thẳm đến nhường nào, khiến Sae yếu đuối đến mức vứt bỏ quá khứ lẫn tương lai của họ chẳng khác gì rác rưởi. Sau này Sae còn nhờ mẹ chuyển cho cậu vài thứ, vé tặng trận biểu diễn, bình xịt giảm đau cơ, trên nhãn có ghi chú nhỏ dành riêng cho omega, vân vân. Rin nghi ngờ không biết anh đã biết chuyện từ bố mẹ chưa. Nhưng cũng chẳng sao. Sau khi bị thẳng thừng gọi là phế phẩm, Rin gần như buông bỏ hoàn toàn với giới tính thứ hai của mình. Dù sao cũng không thể tệ hơn được nữa.
Sau đó Rin tình cờ gia nhập Blue Lock. Người quản lý Ego Jinpachi điên rồ đến mức không giống người lớn, và chính trong sự điên rồ đặt cược tất cả không thành công thì thành nhân ấy, cậu lại cảm nhận được chút tự do đã lâu không có. Mọi người đều được gọi là viên ngọc thô, nên chẳng ai xem cậu là phế phẩm. Rất ít người nhìn thấy miếng dán che phủ của cậu trong phòng thay đồ đã đỏ mặt bối rối trước. Những người còn lại làm ngơ, tiếp tục trêu chọc cậu đến phát ghét. Còn có con bọ phiền phức thích bùng nổ thỉnh thoảng đến khiêu khích, đôi khi đánh nhau không màng ngoại hình, cậu cũng học theo nắm đấm đáp trả, đến khi cả hai thở hổn hển dính đầy thương tích. Nằm trên thảm cỏ nhân tạo, nhìn vào ánh sáng trắng vĩnh cửu trên trần nhà, có khoảnh khắc cậu chợt quay về mùa hạ vĩnh cửu trong ký ức. Đó là đường ray tinh khôi nguyên bản thuộc về cậu.
Mới đó thôi, Rin còn ngây thơ tin rằng đường ray này sẽ tiến về phía trước cùng cậu, điểm đến chính là Itoshi cúi đầu. Nhưng giờ phút này, cậu như bị buộc phải tỉnh dậy trong ngày phân hóa lần nữa, cơ thể bị cơn nóng và bồn chồn dày vò, đến mức không còn nhìn rõ chính đường ray. Bản năng mách bảo người có thể xoa dịu tình trạng này đang ở rất gần, cậu vô thức muốn tiến lại gần hơn, rồi nhận ra mình không biết từ lúc nào đã nằm gọn trong vòng tay đối phương. Khác với ánh nhìn trần trụi hay cuộc tấn công hư trương trước đây, cánh tay vòng qua người cậu lúc này điềm tĩnh vững vàng, đủ chứng minh đây là kẻ săn mồi cấp cao hơn, nên không thể thoát thân chỉ bằng cách phớt lờ hay giãy giụa.
Kỳ lạ thay, giống như lúc mọi chuyện bắt đầu, Rin không hề hoảng sợ. Đối mặt với một alpha trưởng thành, mạnh mẽ, dày dạn kinh nghiệm gấp trăm lần mình, cơ thể cậu rõ ràng tinh khôn hơn lý trí, tự nguyện thay cậu thuận phục trước bạn đời được phán định là phù hợp. Tay Luna thuần thục luồn vào áo, chạm vào đầu ngực, đầu ngón tay hơi dùng lực miết qua, liền bắt cơ thể cậu run lên vì lạnh. Cậu lập tức muốn tránh bàn tay ấy, nhưng chỉ càng lún sâu vào vòng tay. Đành ngoảnh mặt đi.
Alpha rõ ràng thích thú với phản ứng của cậu. Vừa tiếp tục nghịch phá tùy ý, vừa như đang nói điều gì đó thú vị: "Ngoan ngoãn nhanh thế, nhẹ nhàng thật đấy."
"Ra là cậu dễ dãi với alpha đến vậy sao?"
Cậu lập tức nhớ lại lần bị đè vào tủ sắt, trước mắt là bức tường sắt, răng nanh cắn nát môi, trong miệng mũi đầy mùi tanh của sắt, cánh tay siết chặt bụng eo, khắc sâu vào hông cũng như sợi dây sắt lạnh lẽo cứng rắn. Vốn tự hào nghiêm khắc, cậu không thể tha thứ cho bất kỳ ngoại lệ nào, nhưng quá nhiều chuyện dù không được tha thứ vẫn xảy ra với cậu. Nói cho cùng, chỉ cần không để nó ăn mòn phần lõi, không bị nó cản bước, trên đời làm gì có nỗi đau nào thực sự không thể chịu đựng.
Nhưng thực tế là, ít nhất trong lần này, cậu thực sự cố ý buông mình vào hiểm cảnh. Với alpha đang ôm mình này, ngoài những lời sáo rỗng trên báo chí, Rin hầu như không biết gì, vậy mà lại dễ dàng rơi vào trạng thái này trước mặt hắn, rồi còn bị chế nhạo như thế. Lúc cố ý chọc giận alpha này, lẽ nào cậu thực sự không nghĩ đến chuyện sẽ thành ra thế này?
Để phản bác lại giọng điệu trách móc trong đầu, cậu tự nói như thì thầm: "Tôi chỉ muốn xem."
"Hử?"
Luna tùy ý đáp lại. Nhưng Rin không thể nói tiếp, nằm trên người hắn thở hổn hển như đuối nước. Còn trinh thì thế đấy, chút kích thích đã phản ứng dữ dội. Không phải nói bộ dạng này không đẹp, chỉ là cái gì cũng phải chiều thì quá phiền. Như lúc này, vừa hôn qua, omega non nớt đã theo bản năng mở môi, háo hức đòi chút mùi tin tức tố từ miệng hắn để an ủi, quên bẵng Luna đang đợi cậu trả lời. Alpha kiên nhẫn để cậu hôn vụng về một lát, rồi hơi lùi lại, một tay giữ eo, đồng thời không chút nương tay tát vào mông cậu.
"Muốn xem gì?"
Mặt Rin đỏ bừng. Đau không phải chính, điều khiến cậu tức giận và xấu hổ là ngay cả thời còn bé, cũng chưa ai đối xử với cậu như thế. Tức nhất là không thể bỏ đi ngay. Ngoài việc không biết Luna có để cậu đi không, thì tình trạng này nếu ra ngoài sẽ gây bao rắc rối, ảnh hưởng đến vị trí của cậu ở đây ra sao, thực ra cậu cũng có chút tò mò muốn mạo hiểm với Luna. Lấy bản thân làm cái giá không phải phong cách của cậu, nhưng lúc này dường như cũng không có cách nào khác.
Như để giữ lại chút phẩm giá cuối cùng, cậu gắng ổn định giọng:
"Muốn xem, rốt cuộc là thứ quái vật thế nào, mới đánh bại được anh ta thành ra như thế."
Cậu ngoan cố không nói tên Sae, không muốn thể hiện như một đứa trẻ hờn dỗi trước mặt alpha lạ. Rất lâu sau cậu mới hiểu, sự thay đổi của Itoshi Sae về căn bản không liên quan đến Luna, không liên quan đến Real, chỉ liên quan đến bản thân Sae, và việc cậu cố gắng ghép những mảnh vụn lẻ tẻ thành một logic là vô ích. Nhưng hiện tại, sự hiểu lầm ngây thơ này lại khiến Luna thích thú. Vì vậy alpha chỉ cười, âu yếm hôn lên tuyến giáp ở cổ cậu, rồi đẩy đốt ngón tay vào lỗ đang chảy nước không ngừng của cậu.
"Vậy thì cậu phải xem thật kỹ, thật kỹ vào."
4.
Luna ôm chặt Rin. Họ giống như một cặp tình nhân thường thấy vào buổi chiều Madrid, được thời tiết đẹp và những lời thì thầm nhẹ nhàng bao bọc, an yên chìm vào đáy một chiếc bình thủy tinh mà ngủ say. Nếu thật sự có camera giám sát, độ chính xác của nó không đủ để nhận ra Rin đang vật lộn giữa pheromone và những cái vuốt ve của anh ta, thì bất kỳ ai đang nhìn vào cũng chỉ hiểu mọi chuyện giữa họ như vậy. Băng ghế trong phòng nghỉ này không thoải mái, ánh sáng quá sáng, không gian bên trong quá sơ sài, hiện giờ cũng không phải là tư thế mà Luna yêu thích nhất.
Nhưng mọi chuyện xảy ra bất ngờ, khi ở đây có thêm một omega quá kiêu ngạo, nhưng lại vụng về trong những nụ hôn, mọi chi tiết tầm thường đều được phủ một lớp màu hồng nhạt, như những cuộc tình vụng trộm thời thanh xuân. Theo một cách nào đó, cảm giác này còn tốt hơn việc được chiều chuộng trong một chốn dịu dàng được bài trí tỉ mỉ. Tốt hơn rất nhiều.
Cảm giác dưới đầu ngón tay mềm mại như kem tan chảy. Chỉ cần thử thêm một ngón tay vào bên trong, thỉnh thoảng dùng đầu ngón ấn mạnh một chút vào điểm G, chất lỏng trong suốt đã chảy đầy tay anh. Khi ngón tay di chuyển bên trong, omega trong vòng tay cũng run lên, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo khiêu khích như trước. Một kẻ ngây thơ đến vậy, dù có để cậu ta ở trên, cũng sẽ không biết phải làm thế nào. Luna liền đổi ý, nhìn quanh căn phòng nghỉ.
Đối diện có một bộ ghế sofa, đủ mềm nhưng không đủ rộng. Ngoài ra còn có một tấm thảm yoga dày dặn trải trên sàn, tuy dày nhưng cũng khó mà thoải mái. Nhưng vị trí đó có lẽ nằm ngoài góc quay của camera. Hơn nữa, đối với một omega như Rin, kẻ mơ ước trở thành tiền đạo số một thế giới, bị xé toạc trên giường có vẻ quá tầm thường. Ở chỗ này có lẽ lại mang lên một lớp màn bí ẩn xinh đẹp hơn.
Anh vừa dỗ dành vừa ép buộc đặt Rin lên tấm thảm yoga, rồi lại vừa dỗ dành vừa ép buộc cởi bỏ quần áo của cậu. Xét đến việc Luna gần như chưa từng có kinh nghiệm tự tay làm những chuyện này, lúc này vừa giống như mở một món quà được bọc quá cầu kỳ, lại vừa như tắm cho mèo, dù con mèo thực ra cũng không biết mình muốn gì, nhưng bản năng lại cứ chống đối. Cuối cùng, anh tìm cách cởi bỏ áo và chiếc quần đã thấm đẫm vết ướt của Rin. Rin lập tức khép chân lại, nhưng bị anh ấn vào đầu gối dễ dàng mở ra, thân thể cũng theo đó khéo léo lọt vào giữa hai chân.
"Lúc nào cũng không biết mở chân ra đúng lúc." Luna trách mắng nhẹ nhàng, bàn tay vuốt ve một mạch lên trên:
"Xem ra em không phải là một omega xuất sắc."
Rin nghiến răng, miễn cưỡng di chuyển theo.
"Tên lắm mồm, anh cũng chẳng phải là alpha tốt lành gì."
Lúc này, anh thực sự bật cười.
"Em thật sự không chịu thiệt chút nào, phải không?"
"Anh quá chậm chạp."
Rin không kịp nói hết, alpha đã trừng phạt bằng cách cắn vào môi dưới của cậu, một tay giữ sau gáy, lưỡi luồn vào khoang miệng đan xen. Chưa từng biết hôn nhau lại bị đối xử như vậy, cậu bị cuốn vào con sóng lớn, không chỗ trốn, không thở được, không thể né tránh, thậm chí cả vai cũng co rúm lại. Chỉ khi vì thiếu oxy mà trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, alpha mới tạm thời buông ra, cho cậu chút thời gian thở, rồi ngay lập tức lại bị hôn tiếp.
Bị kích thích như vậy, tuyến của cậu chưa từng thấy đau nhói, nóng rát, cần được chăm sóc. Cậu cố gắng nghiêng đầu tránh đôi môi không ngừng đeo bám, nhưng sao cũng không thể thốt ra lời cầu xin. May mắn thay, alpha cũng thuận theo chuyển sang bên cổ, như cậu mong muốn mà hôn lên vùng da ngọt ngào đó. Khi nụ hôn dừng lại ở ngực, cậu thậm chí vô thức nâng người lên, như muốn dâng hiến bản thân nhiệt thành hơn nữa. Pheromone của alpha quấn chặt lấy cậu, xuyên thủng cậu, tràn ngập cậu, buộc phần lý trí ít ỏi còn lại chìm sâu vào tiềm thức. Cậu không thể suy nghĩ mạch lạc nữa, chỉ còn lại bản năng nóng bỏng khát khao giao hợp.
Vì vậy, khi Luna ngẩng mắt lên, thấy chính là Rin như thế này: môi đỏ sưng, thở gấp, đôi mắt xanh lấp lánh nhìn anh, như mặt hồ nhìn người sắp bước vào. Đó là một omega nhìn alpha của mình, khẽ thì thầm rằng, đối với chuyện sắp xảy ra, cậu đã hoàn toàn sẵn sàng.
***
Nói là sẵn sàng, nhưng Luna chỉ vừa tiến vào một chút, bên trong lập tức siết chặt cực kỳ nhạy cảm, ngăn anh tiến sâu hơn. Dưới thân anh, Rin dường như quên cả thở, ngón tay bấu chặt vào cánh tay anh, rồi lại run rẩy buông ra, ấn sâu vào lòng bàn tay mình.
Còn Luna thì tiến thoái lưỡng nan. Đã bao nhiêu năm chưa gặp omega vụng về như vậy, theo bản năng khiến anh bực bội. Nhưng cũng không thể thực sự bất chấp làm tổn thương Rin, chỉ phá hỏng hứng thú. Biết lúc này chăm sóc là hữu ích nhất, anh kiên nhẫn ôm omega vào lòng hôn, dùng pheromone bao bọc cậu, thì thầm những lời an ủi, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Anh lẫn lộn, ngữ pháp lộn xộn nhưng âm điệu ngọt ngào, cho đến khi cơ thể omega không còn căng cứng nữa, bên trong e dè hé mở, như lời mời nhỏ nhẹ. Cuối cùng anh cũng đẩy vào hết, khiến Rin nhíu mày vì đau đớn.
Lần đầu, tất nhiên là đau. Một loại đau đớn mà người có phức cảm trinh tiết đánh giá cao nhất, không phải là họ cần bằng chứng tượng trưng cho sự thuần khiết, mà là bằng chứng cho việc sự thuần khiết đã bị vấy bẩn. Nhưng khi họ thực sự bắt đầu, Luna không chỉ thấy trên mặt Rin nỗi đau của tờ giấy trắng bị nhuốm đục, thực tế, vì có đau đớn xuất hiện, Rin trông thậm chí còn nhẹ nhõm hơn. Nghĩ lại những lời Rin vừa nói, dù cậu rút ra kết luận gì từ nỗi đau này, suy nghĩ đó có lẽ cũng chỉ lơ đãng hướng về nơi khác.
Thông thường, Luna không quan tâm đến việc bạn giường của mình đang nghĩ gì. Trước khi làm thì xác định rõ mục đích, trong lúc làm thì sung sướng đến mức chẳng nghĩ gì, làm xong rồi lại càng không có gì đáng bận tâm. Nhưng phản ứng của Rin lúc này lại quá thú vị. Rất rõ ràng, nếu quả thực có một điểm giao nhau liên quan đến cả hai người bọn họ, thì cái tên duy nhất có thể là Sae.
Nhưng Sae thì có gì đặc biệt? Luna cũng chỉ là trong một lần tán gẫu mà nghe nói có một người Nhật đến trại huấn luyện, xét đến việc trong phòng thay đồ có người thậm chí còn không rõ Nhật Bản nằm ở đâu trên Trái Đất, thì đúng là một tin chấn động. Sau đó có một lần Real đi đá sân khách, xuất phát từ Valdebebas, trước khi lên xe thì theo lệ thường lần lượt đập tay với các cầu thủ nhí trong trại huấn luyện ra tiễn. Chính là khi đó, Luna mới lần đầu tiên gặp Sae. Cậu thiếu niên thiên tài đến từ Nhật ấy lặng lẽ đứng sau hàng rào người, gương mặt châu Á và vẻ cau có mệt mỏi khiến cậu trở nên nổi bật giữa bầu không khí cuồng nhiệt. Nhưng Luna còn chưa kịp nhìn kỹ, Sae đã quay người đi, thậm chí rời đi còn sớm hơn cả họ.
Nhìn qua thì có vẻ không được thuận lợi lắm. Cũng không có gì lạ. Real vốn là nơi như vậy, vừa nuôi dưỡng thiên tài, cũng vừa lấy thiên tài làm thức ăn. Quãng thời gian dài Luna sống ở Real đã mài mòn phần lớn sự đồng cảm mà anh từng có với người khác. Vì thế, anh chỉ đơn giản tìm đến chỗ ngồi quen thuộc trên xe, cất hành lý, đeo tai nghe, gạt Sae cùng mọi chuyện lộn xộn khác ra khỏi đầu, điêu luyện chìm vào khoảng trống quý báu trước trận đấu.
Nếu khi đó người đến trại huấn luyện là Rin thì sao? Rin có lẽ sẽ đứng ở hàng đầu tiên, có lẽ sẽ thô lỗ phớt lờ việc đập tay, sẽ nhìn chằm chằm vào họ, cho đến khi xe buýt đóng cửa, lăn bánh đi xa. Thậm chí, cậu rất có thể sẽ trở thành người trông đợi nồng nhiệt nhất của cả Valdebebas. Thắng sẽ trở thành mục tiêu, thua sẽ trở thành dưỡng chất, để vươn tới tương lai đã được xác định, cậu ta sẽ không tiếc tự trói mình lên tế đàn. Hẳn là cậu ấy đã từng chờ đợi người anh trai của mình, dâng hiến một trái tim trĩu nặng đầy thành kính. Nghĩ đến những lời Rin đã nói với Luna, thì tối nay, cậu gần như cũng đang đợi Luna theo cách ấy.
Thật kỳ lạ. Mãnh liệt và dịu dàng, dũng cảm và mong manh, cuộc đời cậu ấy cứ thế phát triển kiên cường từ chính việc đợi chờ theo dạng thức nghịch lý đôi lứa. Một người như vậy thật quá dễ bị tổn thương bởi chính tình cảm của mình. Ngay khoảnh khắc này, Luna bỗng hiểu ra rằng, Puccini viết về nàng Cio Cio San trong "Madama Butterfly" chết vì chờ đợi trong đau lòng, chính là vì trên đời có một kiểu người sinh ra để dành riêng cho vẻ đẹp dâng hiến cõi lòng thấm đượm nỗi khắc khoải mong manh. Mà đối với Itoshi Rin trước mắt, cho dù nét đẹp đó ban đầu được khơi dậy bởi người khác, thì bây giờ mới chính là khoảnh khắc cậu ấy đẹp đẽ nhất.
Không cần biết cảm xúc trào dâng khiến anh hài lòng lúc này nên được gọi là gì. Chỉ biết khi nhận ra Rin đã trao cho anh nỗi mong nhớ, sẵn sàng dâng hiến và chấp nhận tổn thương một cách tự nguyện, Luna có một loại khoái cảm hoàn toàn mới. Quá khứ dù có sâu sắc đến đâu thì cũng chỉ là một nhà ga cũ đã bị thời gian quên lãng, hiện tại mới chính là đoàn tàu băng băng lao vút về phía trước. Trong đoàn tàu đó, mối rằng buộc giữa Alpha và Omega là thế này: Nếu anh không cho phép, thì em đừng mơ được phép rời đi trước.
Còn tiếp...
(Mà tác giả chưa ra)
*Chú thích thêm: "Madama Butterfly" là một vở opera nổi tiếng của nhà soạn nhạc người Ý Giacomo Puccini, ra mắt lần đầu vào năm 1904. Nội dung kể về Cio-Cio-San (nghĩa là “quý cô bươm bướm”), một cô gái Nhật trẻ tuổi đã kết hôn với sĩ quan hải quân người Mỹ tên là Pinkerton.
Cio-Cio-San (Madama Butterfly) là một geisha trẻ ở Nagasaki. Cô kết hôn với Pinkerton, người xem cuộc hôn nhân chỉ là tạm thời.
Sau khi Pinkerton trở lại Mỹ, Cio-Cio-San chờ đợi anh trong nhiều năm với lòng thủy chung và hy vọng.
Khi Pinkerton trở lại Nhật, anh mang theo người vợ Mỹ hợp pháp, và muốn đưa con trai mà Cio-Cio-San sinh ra đi.
Cio-Cio-San, tuyệt vọng và đau khổ, tự sát bằng kiếm, theo truyền thống samurai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro